Chương 42: Đến Đường Gia

Cố Trường Đình sững sờ, không ngờ lại là vị Nhiếp Hình tiên sinh kia gửi tới. Còn Đường Hoài Giản thì sắc mặt xanh mét, hôm qua hắn đánh Nhiếp Hình một quyền, sau đó liền cùng Cố Trường Đình rời đi. Bởi vì hôm qua còn phải quỳ bàn phím cho nên vẫn chưa làm gì phản kích lại tên Nhiếp Hình kia, nào ngờ hôm nay y còn dám chạy tới tặng hoa hồng cho Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình khó xử nhìn đoá hoa hồng siêu cấp lớn, không biết phải làm thế nào mới tốt, dứt khoát không nhận : "Cô gọi chuyển phát nhanh đến đem hoa này trả lại cho Nhiếp tiên sinh đi."

Cô gái nhỏ đã sắp ôm không nổi, nhanh chóng đáp : "A, vâng Cố tổng."

Cố Trường Đình có chút vội vàng muốn lên tầng ngay cho nên cũng không nhiều lời. Đường Hoài Giản bên cạnh cậu lập tức bổ sung : "Về sau nếu Nhiếp tiên sinh lại đến đưa thứ gì thì toàn bộ từ chối, biết chưa?"

Nhân viên lễ tân gật đầu : "Đã biết, Triệu tiên sinh."

Cố Trường Đình vẫn chưa đi xa, nghe được nhân viên lễ tân gọi Đường Hoài Giản là Triệu tiên sinh, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Đường Hoài Giản.

Đường Hoài Giản nháy mắt liền chột dạ, vội vàng đuổi theo Cố Trường Đình, khóc lóc ăn vạ : "Vợ, anh ghen, làm sao bây giờ?"

Cố Trường Đình lườm hắn một cái, trực tiếp bước vào thang máy, Đường Hoài Giản cũng đi vào theo, dính lên người Cố Trường Đình bắt đầu trái một câu vợ ơi phải một câu vợ à.

Bọn họ lên tầng vừa vặn gặp được Triệu Đan Tình. Tiểu thư ký vụng trộm dò xét hai người bọn họ, sợ mâu thuẫn ngày hôm qua chưa giải quyết xong.

Thế nhưng hình như. . . Không nghiêm trọng lắm?

Triệu Đan Tình nhẹ nhàng thở ra. Đường Hoài Giản vẫn không coi ai ra gì dính lấy Cố Trường Đình, hấp tấp đi theo cậu vào văn phòng.

Triệu Đan Tình rất nhanh đã bê một núi tư liệu dày cộp đi đến, Đường Hoài Giản đang lấy lòng Cố Trường Đình nhìn thấy như vậy liền nhanh chóng chạy qua giúp Triệu Đan Tình đem tất cả tư liệu chuyển tới đặt trên bàn.

Triệu Đan Tình nói : "Cố tổng, tất cả tài liệu trước mắt có thể thu thập được đều đã ở đây."

"Vất vả cho cô."

Cố Trường Đình để Triệu Đan Tình đem tất cả hợp đồng trước đó sửa sang, dù sao có nhiều đối tác phá vỡ hợp đồng như vậy, Cố Trường Đình muốn xem lại một lần các điều khoản bồi thường, xử lý các hợp đồng đã vô hiệu.

Triệu Đan Tình vừa rời đi. Cố Trường Đình liền đứng lên xem xét từng hợp đồng kia.

Đường Hoài Giản nhìn thấy vội nói : "Vợ, để anh giúp em."

Đường Hoài Giản hiện tại không cần giả ngu nữa, hắn dù sao cũng là nhân vật có tiếng tăm trong giới thương nghiệp, giúp chuyện này đương nhiên dư dả.

Cố Trường Đình nhìn hắn một cái, lại nhìn nhiều hợp đồng như vậy, cảm thấy nếu như tự mình xem, cả ngày chỉ sợ cũng không kịp, nếu Đường Hoài Giản có thể chia sẻ một chút đương nhiên hiệu suất sẽ cao hơn.

Cậu đang muốn đồng ý nhưng vừa vặn trong tay cầm một phần văn kiện liền tiện tay mở ra.

Khẽ đảo mắt, Cố Trường Đình lập tức sửng sốt, Đường Hoài Giản ngay bên cạnh nhìn thấy cũng vậy, lập tức chột dạ.

Đây không phải là hợp đồng mà là một phần tư liệu, phải nói là tư liệu cá nhân của "Triệu Giản".

Lúc trước Cố Trường Đình cho người đi tìm Đường Hoài Giản trong núi nhỏ kia, lần đầu tiên thì không tìm được. Cho dù Cố Trường Đình thất vọng nhưng cậu vẫn cho người tiếp tục, lần thứ hai vậy mà lại tìm thấy.

Cố Trường Đình còn lấy được một phần tài liệu cá nhân của Triệu Giản, tư liệu ít đến đáng thương, gần như cái gì cũng không có. Về sau Cố Trường Đình tiện tay đặt nó ở đâu đó, không ngờ lại xen lẫn bên trong đám hợp đồng này.

Cũng thật khéo, lúc này Cố Trường Đình lại lấy trúng phần tài liệu này.

Đường Hoài Giản ở bên cạnh nhìn thấy mà mồ hôi chảy dài. Hắn đương nhiên biết phần tài liệu này, bởi vì đây là cố tình cho người làm ra lừa gạt Cố Trường Đình.

Mặc dù Triệu Giản cái tên này là thật nhưng thông tin trên tư liệu đều là viết bừa, vì để hắn không bị lộ.

Cố Trường Đình chợt hiểu ra, cậu lúc ấy đinh ninh Triệu Giản từ nhỏ đã ở trong thôn núi cho nên tư liệu mới đơn giản như vậy, căn bản không hề suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình thực sự quá đần.

Đường Hoài Giản vội vàng nói : "Vợ, em nghe anh nói, cái này. . . Cái này tư liệu chúng ta đừng xem nữa. . ."

Đường Hoài Giản muốn đem tư liệu trong tay Cố Trường Đình đoạt lấy thế nhưng Cố Trường Đình phản ứng nhanh không cho hắn cướp đi, còn đem tư liệu cuốn thành ống, đưa lên gõ đầu Đường Hoài Giản.

Đường Hoài Giản nhìn thấy, liền nói : "Vợ, em muốn đánh anh liền đánh đi."

Hắn một bộ hiên ngang lẫm liệt, còn đem mặt tiến tới gần một chút để Cố Trường Đình đánh.

Cậu dùng ống giấy gõ hắn một cái, bởi vì tư liệu quá mỏng cho nên căn bản không xi nhê. Cậu thấy Đường Hoài Giản mặt dày mày dạn thì cái thứ hai cũng gõ không nổi nữa, cảm giác nếu đánh tiếp chỉ sợ bị thương chính là tay mình thôi, Đường Hoài Giản da mặt quá dày, phản lực rất lớn.

Đường Hoài Giản thấy cậu không đánh nữa liền nhanh chóng tiến lên ở bên miệng Cố Trường Đình hôn một cái : "Anh biết vợ đau lòng không đánh anh mà."

Cố Trường Đình bị hắn làm cho tức giận, đẩy hắn ra : "Em muốn làm việc, anh mau đi ra đi."

"Không đi, không đi." Đường Hoài Giản làm nũng : "Anh muốn giúp vợ."

Cố Trường Đình nói : "Anh không phải là Đường Gia đại thiếu sao? Khẳng định là có rất nhiều chuyện phải làm. Chắc chắn so với em còn bận bịu hơn, đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian nữa."

Đường Hoài Giản cười : "A, thì ra là vợ đang quan tâm anh nhưng không sao, chuyện quan trọng nhất của anh chính là bên cạnh vợ, những chuyện khác đều không đáng nhắc tới."

Cố Trường Đình thực sự là bó tay với hắn, kết quả lúc này điện thoại trong văn phòng đột nhiên vang lên, là đường dây nội bộ do nhân viên lễ tân gọi tới.

Cố Trường Đình tiếp nhận liền nghe cô nhân viên lúng túng nói : "Cố tổng, đoá hoa hồng lớn kia đã được chuyển phát nhanh đến cho Nhiếp Hình tiên sinh."

Cố Trường Đình nói : "Vậy thì được, vất vả cho cô."

"Ngạch. . . Nhưng Cố tổng..." Nhân viên lễ tân nói : "Nhiếp Hình tiên sinh hình như hiểu lầm, ngài ấy vừa rồi gọi điện thoại đến, nói cảm ơn Cố tổng đã gửi tặng hoa hồng. . . Ngài ấy rất thích. . ."

Cố Trường Đình mắt trợn tròn, Đường Hoài Giản ngay bên cạnh đang muốn thừa dịp Cố Trường Đình nghe điện thoại hôn trộm cậu một cái nhưng ở khoảng cách gần liền nghe được rõ ràng lời nói trong điện thoại.

Đường Hoài Giản quả thực muốn nổi trận lôi đình, cái tên Nhiếp Hình này thật sự không biết xấu hổ, rõ ràng là cố tình xuyên tạc ý của Trường Đình.

Cố Trường Đình không muốn nhận hoa hồng của Nhiếp Hình, đương nhiên phải đem hoa trả lại. Cố Trường Đình lại không thể tự mình đưa đến, đương nhiên chỉ có thể nhờ chuyển phát nhanh, nào ngờ Nhiếp Hình lại cố ý xuyên tạc ý của cậu. Y tặng hoa cho Cố Trường Đình, Cố Trường Đình lại tặng hoa cho y.

Trách không được Đường Hoài Giản bị chọc giận. Ai không biết còn tưởng rằng hai người đang yêu nhau.

Ấy vậy mà thật sự có người hiểu lầm, còn viết bài đăng lên báo.

Sáng nay Nhiếp Hình phải tham gia nghi thức cắt băng khánh thành. Công ty mới của Nhiếp Hình chính thức được thành lập, nói là công ty mới nhưng kỳ thật vẫn là tên cũ, địa điểm cũng nằm ở cao ốc bên cạnh cái cũ.

Thời điểm chuyển phát nhanh đem hoa hồng đưa tới, đúng lúc Nhiếp Hình đang cắt băng. Vừa cắt băng hoàn tất, chuyển phát nhanh liền ôm lấy bó hoa hồng đi qua, rất khiến người khác chú ý, truyền thông đương nhiên phải chụp mấy tấm.

Nhiếp Hình nhìn liền biết đó là hoa hồng Cố Trường Đình trả về nhưng y đương nhiên không nói với truyền thông như thế. Y ngay trước mặt một đống phóng viên cười tủm tỉm nói đây là hoa người ta đưa tới chúc mừng công ty mới của y khánh thành, y thích vô cùng.

Chúc mừng công ty mới thành lập ai lại tặng hoa hồng. Chiêu càng che càng lộ này của Nhiếp Hình dùng quả thực quá tốt, truyền thông lập tức zoom ống kính vào đoá hoa, cảm thấy đây là người yêu thích Nhiếp Hình gửi tới cho nên bắt đầu đào sâu chuyện này.

Kỳ thật bọn họ căn bản không cần điều tra bởi vì điều Nhiếp Hình muốn chính là để bọn họ hiểu lầm cho nên sau đó Nhiếp Hình liền lỡ miệng nói bó hoa hồng xinh đẹp này là của công ty Cố gia Cố Trường Đình tiên sinh đưa tới.

Cố Trường Đình là ai? Phóng viên tựa hồ chưa từng nghe đến, dù sao công ty Cố gia quá nhỏ, Cố Trường Đình người này không nổi tiếng lắm, phóng viên chưa nghe qua là chuyện bình thường.

Phóng viên tiếp tục điều tra xem Cố Trường Đình rốt cuộc là ai. Rất nhanh liền điều tra ra Cố Trường Đình vậy mà lại là một người vừa kết hôn chưa đến một năm.

Một thanh niên vừa kết hôn không lâu lại tặng một bó hoa hồng lớn như vậy cho Nhiếp Hình, truyền thông nháy mắt cảm thấy chủ đề này cực kỳ hấp dẫn, liền bắt đầu chuẩn bị thêu dệt biến nó thành tin hot. Đồng thời bọn họ còn phát hiện, Cố Trường Đình không chỉ là vừa kết hôn, mà còn kết hôn cùng một tên nhà quê từ nông thôn đến.

Lúc trước chuyện Cố Trường Đình tìm một anh nông dân kết hôn chỉ bị bàn tán bên trong vòng người quen của cậu cho nên truyền thông cũng không phát hiện ra tên tiểu tử nghèo này là Đường Gia đại thiếu, còn tưởng đó thật sự là tên nhà quê.

Bởi vậy tin tức Cố Trường Đình đã kết hôn còn vượt quá giới hạn, ái mộ Nhiếp Hình được xác lập vững chắc.

Mặc dù Cố Trường Đình không có danh tiếng gì nhưng đầu năm nay chỉ cần là người đã kết hôn còn vượt quá giới hạn, liền bị cư dân mạng chửi bới chà đạp như trái hồng, chính là hồi gió tanh mưa máu.

Anh hùng bàn phím hiện nay không phải chỉ hàng ngàn hàng vạn, mà là hàng trăm triệu. Có lẽ do áp lực sinh hoạt quá lớn cho nên muốn tìm một con đường phát tiết, dù sao ở trên mạng cũng không ai biết ai, dùng nick ảo sẽ không bị lộ. Bọn họ mười phần hung tàn thấy người liền cắn xé, căn bản không cần phải chịu trách nhiệm, nói khó nghe cũng không ai có thể làm được gì bọn họ. Thế là hơi một tí cãi nhau, mở miệng mắng người ta thiểu năng trí tuệ, nguyền rủa cả nhà người ta bị xe đè chết cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Tin về bó hoa hồng vừa được tung ra, một đống anh hùng bàn phím liền chen chúc tới bắt đầu mắng chửi Cố Trường Đình, dù cho bọn họ không biết Cố Trường Đình là ai, nói Cố Trường Đình buồn nôn, kết hôn rồi còn vượt quá giới hạn nên bị xử bắn.

Sau đó có người tự xưng là người trong cuộc nói Cố Trường Đình thật ra là tên cặn bã, không lâu mới đây vừa xảy ra chuyện Cố Trường Đình dụ dỗ lừa gạt một vị tiểu thư họ Đồng, nói muốn cùng Đồng tiểu thư kết hôn, kết quả sau khi chiếm đoạt thân thể, lừa gạt tiền bạc lại bỏ rơi người ta, đến khi người ta lớn bụng muốn kết hôn lại không nhận trách nhiệm. Đồng tiểu thư không chịu nổi áp lực liền bị bệnh trầm cảm, đứa bé trong bụng cũng bởi vì vậy mà bị sinh non, Đồng tiểu thư nhận đả kích lớn liền bị bệnh tâm thần.

Tin đồn không chỉ tới đó, còn có người lại vạch trần Cố Trường Đình vì sao lại kết hôn cùng một người đàn ông? Thật ra là bởi vì tên nông dân kia quá anh tuấn cho nên Cố Trường Đình lúc này mới đá vị hôn thê Đồng tiểu thư, cùng một tên nhà quê không xu dính túi kết hôn.

Sau khi kết hôn, Cố Trường Đình bốn phía ngoại tình, lại coi trọng Nhiếp Hình tiên sinh có tiền có thế cho nên mới thừa dịp cắt băng khánh thành tặng cho Nhiếp Hình tiên sinh bó hoa hồng này.

Cố Trường Đình nháy mắt liền biến thành một người tội ác tày trời, ở trên mạng bị mắng máu chó ngập đầu.

Cậu không ngờ chỉ một bó hoa hồng mà tình huống lại diễn biến thành như vậy.

Bởi vì cậu thực sự quá bận cho nên căn bản không có thời gian lên mạng xem tin tức, cả ngày đều ở trong phòng làm việc xem tư liệu.

Đến khi chạng vạng tối, Cố Trường Đình cảm giác mình muốn bị mệt chết rồi mới đứng dậy duỗi lưng một cái.

Đường Hoài Giản tranh thủ thời gian xoa vai cho cậu, kỳ thật Đường Hoài Giản cũng xem tư liệu cả ngày, muốn giúp vợ chia sẻ công việc một chút.

Mắt thấy trời sắp tối, Đường Hoài Giản liền nói : "Vợ, hôm nay mệt mỏi như vậy không bằng chúng ta ra bên ngoài ăn đi."

Cố Trường Đình cũng không muốn về nhà nấu cơm, liền dứt khoát đáp ứng.

Đường Hoài Giản lập tức đặt nhà hàng, một phòng riêng cao cấp phi thường lãng mạn, định cùng vợ có một bữa tối dưới ánh nến để gia tăng bầu không khí, nói không chừng vợ liền nguôi giận.

Bọn họ lái xe đến nhà hàng, dù sao nhà hàng đó cũng không xa. Khi đến nơi thì trời đã tối, lúc này ăn dưới ánh nến chắc chắn vô cùng lãng mạn.

Đường Hoài Giản đậu xe trong bãi xong liền ân cần mở cửa xe cho Cố Trường Đình rồi đỡ cậu xuống.

Đúng lúc này, bên cạnh có một chiếc xe ngừng lại, một người đàn ông mang kính đen từ trên xe bước xuống.

Người đàn ông kia vừa xuống xe liền nhìn thấy Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản, hắn ta lập tức đi tới đẩy kính mắt hỏi : "Mày có phải là Cố Trường Đình không?"

Cố Trường Đình nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cậu căn bản không biết người này.

Người đàn ông không chờ cậu trả lời đã quay trở lại xe, lôi ra một cây côn lớn.

Sau đó hắn ta không nói hai lời giơ cây côn lên đập vào đầu Cố Trường Đình.

Đường Hoài Giản giật nảy mình, không biết sao lại đột nhiên gặp tên tâm thần này, vội vàng ôm lấy eo Cố Trường Đình đem người kéo ra sau bảo hộ.

Người đàn ông không đập trúng Cố Trường Đình, mặt đỏ lên, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, sau đó liền dùng sức đập xuống xe Cố Trường Đình, liên tiếp đập bảy tám lần.

Tiếng cảnh báo của xe lập tức vang lên, thanh âm rất lớn, bảo vệ trong bãi đỗ xe và trong nhà hàng đều chạy ra xem tình huống.

Tên đàn ông kia đập bảy tám lần xong chưa đủ nghiền, vẫn liều mạng đập tiếp, kính trên xe đã sớm nát bét, cửa xe cũng bị bẹp, người kia vẫn tiếp tục đánh, trong miệng hùng hổ mắng chửi gì đó, càng đập càng điên cuồng.

Cố Trường Đình hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, may mắn Đường Hoài Giản tóm nhanh lấy cậu, nếu không cây côn kia mà đánh xuống, tuyệt đối là bể đầu.

Đường Hoài Giản nhìn người đàn ông kia vô duyên vô cớ đập xe Cố Trường Đình liền tức giận, muốn tiến lên đẩy người ra.

Chỉ là người đàn ông kia giống như bị tâm thần, vô cùng điên cuồng, Cố Trường Đình nhìn thấy nào dám để Đường Hoài Giản đi lên, lập tức ôm lấy Đường Hoài Giản : "Đừng qua đừng qua, vạn nhất bị thương thì làm sao?"

Kính trên xe bị đập nát, Cố Trường Đình sợ mảnh gương bắn ra làm bị thương Đường Hoài Giản, huống hồ người kia như tâm thần vậy, trong tay còn cầm hung khi, cậu thực sự sợ Đường Hoài Giản sẽ gặp chuyện nguy hiểm.

Một đám bảo vệ và nhân viên tới xem xét cũng sửng sốt, không ai dám đi lên ngăn cản. Tên đàn ông kia điên cuồng đến nỗi đập vào bình xăng trên xe, dầu lập tức chảy đầy đất, hắn ta còn không ngừng tay, chỉ sợ đập thêm hai lần sẽ gây ra hoả hoạn, ai dám tiến lên ngăn cản?

Mọi người không dám tiến tới, chỉ đành gọi điện thoại báo cảnh sát, chẳng mấy chốc mấy chiếc xe cảnh sát xuất hiện, hợp lực đem kẻ điên kia bắt lại.

Hắn ta cố sức giãy dụa, trong miệng hô to : "Cố Trường Đình mày cái đồ vô liêm sỉ, có bản lĩnh vượt quá giới hạn thì nên chuẩn bị tâm lí bị người ta đánh chết! Tiện nhân như mày không xứng được sống!"

Cố Trường Đình có chút choáng váng, cậu không biết xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là người của Đồng gia vẫn còn dây dưa không ngớt? Nhưng đây có vẻ không giống.

Đường Hoài Giản nghe tên kia nói liền tức giận đến đen mặt.

Ngay lúc này, điện thoại của Đường Hoài Giản vang lên, là Đường Quý Khai gọi tới.

Đường Hoài Giản nghe máy. Đường Quý Khai bên kia tương đối sốt ruột, nói là có người bôi nhọ Cố Trường Đình, bảo Đường Hoài Giản nhanh lên mạng xem, tình huống thật sự nghiêm trọng.

Bọn họ lúc đầu dự định đi ăn bữa tối dưới ánh nên nhưng bây giờ xảy ra chuyện này, hai người phải đến cục cảnh sát phối hợp điều tra rồi sau đó mới về nhà.

Hôm nay người đập xe họ lại là người bị bệnh thần kinh thật, nghe nói là đã ở bệnh viện trị liệu nhiều năm, khỏi hẳn rồi mới được thả ra. Lúc trước hắn ta từng kết hôn, một năm sau người vợ mang thai nhưng không ngờ cô ta đột nhiên bỏ trốn cùng người khác, còn trộm đem đi tất cả tiền của trong nhà. Về sau hắn ta mới biết, đứa con trong bụng người vợ kia cũng không phải của mình.

Kết quả người đàn ông liền bị thần kinh, điên điên khùng khùng được đưa tới bệnh viện trị liệu. Lúc này mới vừa ra không được bao lâu, nhìn thấy tin tức trên mạng về Cố Trường Đình, đoán chừng là bị kích thích, vô cùng tức giận. Khéo sao lại gặp Cố Trường Đình, chỉ một chút liền nhận ra, lập tức kích động liền đập xe cậu.

Cố Trường Đình mệt bở hơi tai, lên lầu đi tắm trước. Đường Hoài Giản tranh thủ thời gian lên mạng xem tin tức, nào ngờ vừa xem liền thiếu chút tức điên lên, giờ mới hiểu đến cùng là xảy ra chuyện gì.

Cố Trường Đình tắm xong, phát hiện Đường Hoài Giản không có trong phòng liền ra ngoài xem thử.

Đường Hoài Giản lúc này đang ở ban công lầu một gọi điện thoại, đồ vest trên người vẫn chưa cởi. Bởi vì muốn đi ăn tối cho nên Đường Hoài Giản cố ý ăn diện thật đẹp, lúc này từ xa nhìn lại, anh tuấn không chịu nổi.

Chỉ là Đường Hoài Giản sắc mặt rất kém, lúc gọi điện thoại ngữ khí cũng phi thường lạnh lẽo, biểu tình kia đoán chừng có thể người khác toàn thân cứng đờ.

Đường Hoài Giản gọi điện thoại xong nhìn thấy Cố Trường Đình đang đứng trên lầu nhìn mình, nhanh chóng cởi áo khoác, tiện tay quăng đi, sau đó liền chạy lên lầu cười nói : "Vợ tắm xong rồi hả? Thơm quá."

Cố Trường Đình nhìn hắn mới vừa rồi mặt còn lạnh tanh bây giờ lại cười đần độn, cảm thán trở mặt cũng nhanh thật, vậy mà lại không có chút gượng gạo nào.

Cố Trường Đình nói : "Anh chưa tắm, đừng có ôm em."

"Anh lát nữa tắm liền." Đường Hoài Giản hỏi : "Vợ, em không bị thương chứ?"

Cố Trường Đình vừa rồi được bảo hộ rất tốt, căn bản không bị đụng phải : "Đương nhiên là không, anh thì sao?"

Đường Hoài Giản nghe cậu quan tâm đến mình, sướng đến bay lên trời, tranh thủ đưa tay ra cho Cố Trường Đình xem : "Có một chút, vợ nhìn xem."

Cố Trường Đình cẩn thận nhìn lại, thật đúng là bị thương. Vừa rồi Đường Hoài Giản đem Cố Trường Đình bảo hộ sau lưng, lại đưa tay cản một cú, cây côn sắt không trực tiếp nện vào Đường Hoài Giản nhưng lại sượt qua mu bàn tay hắn, chỗ đó bị rách da, có chút chảy máu, chẳng qua bây giờ đã khô lại.

Cố Trường Đình nhìn thấy nói : "Sao anh không nói sớm, nhanh qua đây bôi thuốc."

Cậu nhanh chóng lôi kéo Đường Hoài Giản đi xử lý vết thương, mặc dù vết thương rất nhỏ nhưng ai biết cái côn kia có sạch sẽ hay không, vạn nhất vết thương bị nhiễm trùng thì cái được không bù nổi cái mất.

Đường Hoài Giản nghiêm chỉnh ngồi trên ghế để Cố Trường Đình bôi thuốc cho hắn, cúi đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc Cố Trường Đình, đẹp đến mức máu mũi của hắn lại muốn chảy ra.

Cố Trường Đình đang cẩn thận bôi thuốc, kết quả đột nhiên cảm thấy gáy ngứa lên, thì ra là Đường Hoài Giản cúi đầu xuống hôn lên cổ cậu.

Cố Trường Đình giật nảy mình, vội vàng đưa tay che gáy, Đường Hoài Giản lại ôm lấy cậu, ở trên mu bàn tay cậu hôn một cái.

Cố Trường Đình nói : "Anh đứng đắn một chút coi, còn chưa bôi xong."

Đường Hoài Giản cười : "Đều do vợ quá đẹp, anh đây không phải là do không nhịn được sao?"

Cố Trường Đình đỏ mặt, cậu cảm thấy từ sau khi Đường Hoài Giản bị lộ liền đặc biệt thích làm nũng, còn rất tùy ý, quả thực chính là càng ngày càng trầm trọng.

Đường Hoài Giản nói : "Vợ, anh bị thương như vậy, có thể lấy chút phúc lợi không?"

Cố Trường Đình lạnh lùng nhìn hắn một cái, đem cái hòm thuốc cất đi : "Phúc lợi? Vậy hôm nay khi đi ngủ cho anh thêm một tấm thảm, có được tính là phúc lợi không?"

"Cái này. . ."

Đường Hoài Giản mắt trợn tròn, hắn còn muốn thừa dịp mình bị thương vợ đau lòng, tiến hành trở về giường rồi cùng vợ làm chút chuyện xấu hổ, nào ngờ vợ chỉ thưởng một tấm thảm, ngay cả lên giường còn không được.

Đường Hoài Giản tội nghiệp nâng tay lên nhìn chằm chằm vết thương nói : "Sớm biết vậy bị thương nghiêm trọng thêm chút nữa."

Cố Trường Đình thiếu chút bị hắn làm tức chết, nào có ai muốn mình bị thương nặng không hả?

Chẳng qua cuối cùng Đường Hoài Giản vẫn được lên giường, bởi vì trời đột nhiên mưa, mặc dù thời tiết vẫn còn nóng nhưng trời mưa mà ngủ trên đất thì nói không chừng sẽ bị cảm cho nên Cố Trường Đình mềm lòng, thả cho hắn lên giường.

Cố Trường Đình đúng là đáng thương, hơn nửa đêm đang ngủ, đột nhiên điện thoại vang lên, một số điện thoại lạ gọi đến, vừa bắt máy liền nghe tiếng người lạ mắng chửi cậu.

Về sau cuộc gọi quấy rầy như vậy cứ tiếp diễn, Cố Trường Đình bất đắc dĩ đành phải đem điện thoại tắt nguồn.

Không biết là ai quen biết Cố Trường Đình ở trên mạng công bố tất cả thông tin cá nhân của cậu. Vì vậy rất nhiều anh hùng bàn phím liền bắt đầu gọi điện thoại quấy rối Cố Trường Đình, giống như là muốn khiến Cố Trường Đình buồn nôn chết vậy.

Đường Hoài Giản giận vô cùng nhưng Cố Trường Đình lại rất bình tĩnh, từ nhỏ đến lớn cậu đã chịu không ít bắt nạt, cái này kỳ thật không đáng kể chút nào.

Cố Trường Đình tắt điện thoại xong liền ngủ rất nhanh. Cậu đã bận rộn cả ngày hôm nay rồi.

Đường Hoài Giản lại ngủ không được, đắp chăn cho Cố Trường Đình xong liền lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ gọi điện thoại.

Rạng sáng ngày thứ hai Cố Trường Đình liền tỉnh lại, chỉ thấy Đường Hoài Giản đang mặc đồ. Hắn đã mặc quần xong, đang đưa tay lấy áo sơ mi trắng.

Đường Hoài Giản dáng người đặc biệt tốt, trên thân cơ bắp rất nhiều, đường cong uốn lượn đặc biệt khỏe mạnh, dáng người chính là tiêu chuẩn của đàn ông.

Cố Trường Đình mơ mơ màng màng còn chưa tỉnh ngủ nhưng thấy vậy liền mở to mắt, trực tiếp nhìn Đường Hoài Giản mặc quần áo.

Kỳ thật Đường Hoài Giản cố ý khoe thân câu dẫn vợ, hắn đã ở trần hơn 20 phút rồi, cũng may trời nóng cho nên không có việc gì, chứ nếu là mùa đông thì chắc chắn bị cảm lạnh từ lâu rồi.

Đường Hoài Giản rốt cục cũng đợi được vợ tỉnh lại, vội vàng muộn tao giả vờ như đang chuẩn bị mặc áo sơmi, sau đó chậm rãi quyến rũ đem áo sơ mi trắng mặc lên, cũng không gài nút mà đem cà vạt đeo lên trước, lúc này mới bắt đầu chậm rãi cài nút.

Cố Trường Đình nhìn đến mặt đỏ tới mang tai mới phát hiện mình đang làm cái gì, cậu cảm giác không còn mặt mũi nào gặp người khác rồi.

Đường Hoài Giản cười đi tới, cúi đầu hôn lên trán Cố Trường Đình : "Vợ, rời giường thôi."

Cố Trường Đình nhanh chóng đứng lên, chạy tới phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra Đường Hoài Giản đã quần áo chỉnh tề.

Cố Trường Đình thiếu chút bị độ đẹp trai của Đường Hoài Giản làm cho mù mắt. Hôm nay Đường Hoài Giản đặc biệt ăn diện, tóc được sửa sang cẩn thận không giống như bình thường, độ đẹp trai cũng được nâng lên tầm cao mới.

Cố Trường Đình vụng trộm nhìn Đường Hoài Giản mấy lần, cảm thấy bộ áo quần này của Đường Hoài Giản trước kia chưa từng thấy, không biết là lấy từ chỗ nào.

Cố Trường Đình thay áo quần, lại ăn chút đồ lót bụng xong liền theo Đường Hoài Giản ra cửa, chuẩn bị lái xe đến công ty.

Đường Hoài Giản lái xe, Cố Trường Đình ngồi ở bên cạnh. Bởi vì đường có chút kẹt cho nên cậu tranh thủ tựa lưng chợp mắt một chút.

Chờ Cố Trường Đình tỉnh ngủ, mở mắt ra liền hết sức ngạc nhiên.

"Đây. . . Đây là nơi nào?"

Cố Trường Đình còn cho là mình đang mơ, cẩn thận nhìn lại, phát hiện bọn họ không phải trên đường đến công ty, cảnh vật chung quanh rất lạ lẫm.

Đường Hoài Giản thần bí cười một tiếng : "Vợ, em cuối cùng cũng tỉnh, chúng ta sắp đến rồi."

Cố Trường Đình vẻ mặt mê mang, quả nhiên xe dừng lại trước một quảng trường lớn, một vệ sĩ mặc mặc âu phục đen chạy tới giúp bọn họ đỗ xe. Còn Đường Hoài Giản mang theo Cố Trường Đình đi xuống bước về phía trước.

Quảng trường này rất lớn, biện pháp an ninh cũng phi thường tốt, cách mấy bước lại có một vệ sĩ mặc âu phục đen, ở đây có rất nhiều cao ốc, trông rất hoành tráng.

Đường Hoài Giản kéo tay cậu tiến vào một tòa cao ốc.

Trước cổng có mấy người đang đứng, thấy bọn họ tới lập tức kéo cửa cho bọn họ, sau đó cúi đầu : "Chào buổi sáng Đường tiên sinh, chào buổi sáng Cố tiên sinh."

Cố Trường Đình có chút choáng váng, thế trận này thực sự quá lớn khiến cậu có chút phản ứng không kịp.

Đường Hoài Giản nói : "Vợ, bên này, trên đường kẹt xe, chúng ta đều đã trễ rồi."

Bọn họ vừa tiến vào bên trong liền có một người thoạt nhìn như là thư ký tiến đến nghênh đón : "Tiên sinh, ký giả phóng viên đều đã đến đông đủ."

"Phóng viên?" Cố Trường Đình càng thêm choáng váng.

"Vợ, đi bên này, đi vào sẽ biết." Đường Hoài Giản thần bí cười cười.

Cố Trường Đình bị hắn mang vào thang máy, sau đó lên trên tầng, lại kéo vào một căn phòng.

Khi Cố Trường Đình vừa bước vào liền lập tức cảm thấy hai chân nặng như chì, đèn flash nháy ào ào khiến mắt Cố Trường Đình đau nhức gần như không mở ra nổi.

Căn phòng này rất lớn, giống như là phòng hội nghị, bên trong chứa đầy người. Phía dưới đài tất cả đều là phóng viên khuôn mặt đầy vẻ chờ mong.

Cố Trường Đình lại nhìn lên, trên đài cũng ngồi rất nhiều người, Đường Quý Khai cùng Triệu Tức Thu đều ở đó, còn có một người đàn ông mặc vest nhìn rất nghiêm túc.

Người đàn ông kia cùng Đường Hoài Giản rất giống nhau, Cố Trường Đình chỉ nhìn một chút liền biết ông ấy khẳng định là cha của Đường Hoài Giản.

Cố Trường Đình đang còn ngạc nhiên thì Đường Hoài Giản đã dắt cậu đi vào trong, còn kéo ghế ra cho cậu ngồi xuống.

Đường Hoài Giản hôm qua nửa đêm gọi điện thoại chính là sắp xếp buổi họp báo này. Bởi vì có người ác ý tổn hại đến Cố Trường Đình cho nên Đường Hoài Giản tự nhiên không thể ngồi yên, khẳng định phải ngay lập tức làm sáng tỏ. Cố Trường Đình mặc dù không quan tâm đến cách nhìn của người khác nhưng Đường Hoài Giản lại không hi vọng cậu mang tiếng xấu trên người.

Đường Gia muốn mở buổi họp báo nên đã mời một đống truyền thông lớn tới. Truyền thông đã sớm biết, hôm nay buổi họp báo có liên quan tới Cố Trường Đình tiên sinh thế nhưng cũng cảm thấy kỳ quái, Đường gia cùng Cố Trường Đình sao lại cùng một chỗ?

Bởi vì nể mặt Đường Gia cho nên truyền thông đến đây vô cùng nhiều. Lúc Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản tiến vào, đèn flash nối liền không dứt, phía dưới đài như ong vỡ tổ.

Cố Trường Đình bọn họ nhận ra, tên nhà quê nghèo bên cạnh Cố Trường Đình bọn họ cũng nhận ra. Nhưng hôm nay trong buổi họp báo, bảng tên trước mặt tên nhà quê kia vậy mà lại viết ba chữ "Đường Hoài Giản".

Đường Gia đại thiếu làm người khiêm tốn, không ít người không nhận ra hắn nhưng ba chữ Đường Hoài Giản này lại không có ai không biết.

Thoáng một cái, phóng viên liền đồng loạt im lặng, dường như có chút phản ứng không kịp.

Tên nhà quê cùng Cố Trường Đình kết hôn, đột nhiên lắc mình biến thành Đường Gia đại thiếu?

Không thể trách phóng viên phản ứng không kịp, kỳ thật ngay cả Cố Trường Đình cũng phản ứng không kịp.

Các phóng viên mặc dù không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nhưng cũng có thể não bổ được quá trình trong đó.

Khẳng định là có người ác ý ở trên mạng vu hãm Cố Trường Đình. Cố Trường Đình rõ ràng là cùng Đường Gia đại thiếu im lặng kết hôn lại bị người nói thành tên nhà quê nghèo, vậy chẳng phải là lời nói vô căn cứ?

Mọi người không biết Đường Gia đại thiếu trước đó chính là giả vờ làm anh nông thôn cho nên đều cảm thấy mình bị người ta dắt mũi lừa gạt.

Đường Hoài Giản cố ý mở cuộc họp báo, sau khi ngồi xuống liền nghiêm mặt, nói : "Hôm nay tôi muốn trịnh trọng công bố với mọi người bạn đời của tôi, Cố Trường Đình. Tôi ở trên mạng nhìn thấy vài tin đồn không hay làm tổn thương đến em ấy. Tôi không biết là ai ác ý làm ra chuyện như vậy nhưng tôi cho rằng chuyện này cần phải làm sáng tỏ."

Đường Hoài Giản vừa nói xong, đèn flash lại bắt đầu nối liền không dứt.

Cố Trường Đình lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy cho nên có chút khẩn trương. Kết quả tay của cậu được Đường Hoài Giản nắm lấy. Đường Hoài Giản một bên nghiêm túc nói chuyện, một bên ở dưới bàn cầm lấy tay Cố Trường Đình, còn ở trong lòng bàn tay cậu cào nhẹ một cái.

Cố Trường Đình giật mình, cố gắng lắm mới duy trì được bình tĩnh.

Đường Hoài Giản nghiêm túc làm sáng tỏ chuyện của Đồng tiểu thư và cả chuyện của Nhiếp Hình. Hôm nay còn có sự hiện diện của cha mẹ cùng em trai Đường Hoài Giản, thanh thế không nhỏ, mặc dù buổi họp báo diễn ra không bao lâu nhưng lực ảnh hưởng lại vô cùng lớn.

Cố Trường Đình toàn bộ quá trình đều vô cùng khẩn trương, may mắn là buổi họp báo không dài, toàn bộ quá trình lại do Đường Hoài Giản làm chủ, tất cả câu hỏi của phóng viên đều do Đường Hoài Giản trả lời, căn bản không cần cậu mở miệng.

Buổi họp báo sau khi kết thúc, Cố Trường Đình liền lập tức được Đường Hoài Giản mang đi đến căn phòng bên cạnh.

Cố Trường Đình nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình vừa rồi khẩn trương đến không dám chớp mắt. Thật sự là cậu không quan tâm cái nhìn của người khác nhưng vì Đường Hoài Giản ngồi bên cạnh, cậu không muốn để hắn mất mặt cho nên vẫn rất khẩn trương.

Đường Hoài Giản vừa tiến vào liền đem người chống lên tường, cụng trán với Cố Trường Đình : "Vợ, em vừa rồi khẩn trương đến mắt trợn tròn, anh nhìn thấy mà muốn hôn em một cái, anh nghẹn lâu như vậy cảm giác muốn nổ tung rồi."

Cố Trường Đình nghe xong sững sờ, trừng mắt liếc hắn : "Anh sao lại không nói với em một tiếng, bày trận lớn như vậy."

Đường Hoài Giản nói : "Lúc đầu định sẽ ở trên đường nói với em, ai ngờ vợ lại ngủ mất, sau đó anh nghĩ nếu nói trước với em, vợ chắc chắn sẽ lo lắng cho nên dứt khoát không nói, dù sao một hồi cũng biết."

Một hồi này đúng là khẩn trương chết Cố Trường Đình.

Đường Hoài Giản cười vô cùng vui vẻ, giống như đứa trẻ lớn : "Vợ, anh thật hạnh phúc, bây giờ tất cả mọi người biết em là vợ anh, hừ, rốt cuộc không ai có thể cướp em được nữa."

Đường Hoài Giản ngoại trừ muốn làm sáng tỏ vấn đề của Cố Trường Đình ra, mục đích chính kỳ thật là muốn tuyên bố chủ quyền, lúc này hắn vẻ mặt đều tràn ngập đắc ý.

Đường Hoài Giản nói : "Vợ, em có hài lòng không?"

Cố Trường Đình hỏi ngược lại : "Gạt em mà anh còn vui?"

Cậu ngoài miệng mặc dù nói vậy nhưng lại không hề cảm thấy không vui. Cố Trường Đình biết Đường Hoài Giản vì cậu đã làm rất nhiều chuyện, không chỉ là chuyện buổi họp báo, mà trước đó cũng vì cậu mà lặng lẽ làm rất nhiều.

Cố Trường Đình cũng không phải là người già mồm cãi láo, chỉ là trong lòng còn có chút không được tự nhiên. Người yêu của mình đột nhiên từ một anh nông dân biến thành Đường Gia đại thiếu, thật sự là như lọt vào sương mù.

Đường Hoài Giản nói : "Vợ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, trước tiên hôn một cái có được không?"

Hắn căn bản không cho Cố Trường Đình cơ hội phản ứng, nói xong liền hôn xuống luôn, không chỉ là chuồn chuồn lướt nước, sau khi ngăn chặn môi Cố Trường Đình hắn liền dùng đầu lưỡi ma sát khóe miệng cậu, ý đồ muốn chen vào.

Cố Trường Đình toàn thân run lên hô hấp dồn dập, do dự một chút sau đó vẫn vòng lấy cổ Đường Hoài Giản, hơi mở môi.

Đường Hoài Giản cảm giác được Cố Trường Đình phối hợp thì mừng rỡ như điên, biết vợ ngoài miệng không nói nhưng thật ra vẫn tha thứ cho hắn, sao có thể không vui vẻ chứ.

Đường Hoài Giản lập tức đem đầu lưỡi luồn vào, hai người hô hấp quấn giao, nhiệt độ chung quanh tựa hồ cũng tăng lên.

Cố Trường Đình phối hợp làm Đường Hoài Giản đương trường hóa thân thành dã thú muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống, trực tiếp ăn vào trong bụng mới tốt.

Hai người dựa lên tường cạnh cánh cửa hôn nhau, bên ngoài là tiếng người qua lại.

Tiếng Đường Quý Khai vang lên : "Không biết anh hai đi đâu, gọi điện thoại cũng không nghe!"

Sau đó là tiếng Triệu Tức Thu : "Gọi lại lần nữa đi."

Đường Quý Khai nói : "Con gọi rồi! Không ai nghe máy."

Bởi vì buổi họp báo cho nên Đường Hoài Giản để điện thoại ở chế độ yên lặng. Đường Quý Khai gọi điện thoại cho hắn, hắn đương nhiên không biết, huống hồ lúc này còn đang bận.

Tiếng nói ở ngay ngoài cửa, Cố Trường Đình giật mình vội nghiêng đầu đi, đẩy Đường Hoài Giản : "Đừng làm rộn, người nhà của anh đang tìm anh kìa."

Đường Hoài Giản mãi mới chờ đến lúc vợ chủ động, hô hấp nặng nề phun lên gáy Cố Trường Đình, nhỏ giọng nói : "Xuỵt, vợ đừng lên tiếng, bọn họ không biết chúng ta ở đây, một lát sẽ rời đi."

Cố Trường Đình cảm thấy như vậy không tốt, chẳng qua Đường Hoài Giản lại lập tức hôn lên, lấy môi chặn miệng của cậu, một đợt hôn môi kịch liệt lại diễn ra.

Đường Hoài Giản kỹ thuật hôn so với Cố Trường Đình tốt hơn rất nhiều, cậu chống đỡ không được, trong đầu lập tức một mảnh trống rỗng, căn bản không nghĩ được gì.

Bên ngoài Đường Quý Khai vẫn đang nói chuyện, Cố Trường Đình gắt gao bắt lấy tay áo Đường Hoài Giản khẩn trương muốn chết nhưng càng khẩn trương, cậu dường như lại càng mẫn cảm.

Vừa lúc hai người hôn nhau hừng hực khí thế, "cạch" một tiếng.

Cánh cửa bên cạnh họ thoáng cái bị đẩy ra. . .

Cố Trường Đình giật nảy mình thiếu chút cắn trúng đầu lưỡi Đường Hoài Giản, định thần nhìn lại mới phát hiện ra là Đường Quý Khai.

Đương nhiên không chỉ có mỗi Đường Quý Khai mà còn có Triệu Tức Thu và người đàn ông trung niên dáng dấp rất giống Đường Hoài Giản kia.

Đường Quý Khai sững sờ, cậu ta chỉ là khát nước một chút cho nên muốn vào phòng nghỉ bên cạnh rót ly nước, nào ngờ vừa đẩy cửa ra liền thấy Đường Hoài Giản cùng Cố Trường Đình đang hôn nhau nồng nhiệt. Môi Cố Trường Đình đều bị Đường Hoài Giản làm sưng a!

Đường Quý Khai lập tức quát to một tiếng : "Đường Hoài Giản! Gọi cho anh, anh không bắt máy, thì ra là ở đây lén lút làm chuyện không bằng cầm thú!"

Đường Hoài Giản : ". . ."

"Quý Khai, không được ồn ào!"

Đến cha Đường cũng nghe không nổi, cậu ta lớn tiếng như vậy vạn nhất phóng viên bên ngoài chưa đi, chẳng phải là lại gây ra scandal khác.

Đường Quý Khai bị cha giáo huấn lập tức ỉu xìu, vội vàng trốn sau lưng Triệu Tức Thu.

Cố Trường Đình xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu không ngẩng lên nổi.

Đường Hoài Giản cực kỳ bất đắc dĩ, vừa rồi quên khóa cửa!

Triệu Tức Thu thì một chút cũng không ngượng ngùng, nhiệt tình đi tới lôi kéo tay Cố Trường Đình : "Tiểu Cố, vừa rồi không có hù dọa con chứ? Đến đây, mẹ giới thiệu cho con, đây là cha của con, mau gọi cha đi."

Triệu Tức Thu lôi kéo Cố Trường Đình giới thiệu cho cậu cha của Đường Hoài Giản, Đường Mạnh Tùng, Cố Trường Đình sắc mặt càng thêm đỏ.

Đường Mạnh Tùng vừa rồi cũng quan sát Cố Trường Đình, mặc dù Cố gia chẳng ra sao nhưng Cố Trường Đình dáng dấp đoan chính, trong buổi họp báo cũng không luống cuống, ngược lại khiến Đường Mạnh Tùng tương đối hài lòng.

Đường Mạnh Tùng cảm thấy con trai lớn đều đã cùng Cố Trường Đình kết hôn, vậy thì nên sống với nhau thật tốt, cũng không thấy thân phận của Cố Trường Đình có gì quan trọng, con trai ông là có người bản lĩnh, cho dù hai người dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, thời gian trôi qua hẳn cũng sẽ không tệ.

Đường Hoài Giản vừa rồi còn im lặng, lúc này lại hấp tấp chạy tới : "Đúng đúng, vợ, đây là cha anh, mau gọi cha."

Cố Trường Đình thực sự rất xấu hổ, nghẹn nửa ngày mới gọi một tiếng "Cha", thanh âm nghe như tiếng mèo kêu.

Đường Mạnh Tùng dáng dấp rất giống Đường Hoài Giản nhưng có chút nghiêm khắc hơn, vậy mà hiếm khi có lúc hòa ái cười cười : "Đừng khách sáo, con trai ta chính là da mặt dày, nó trước kia giấu diếm con là có lỗi với con, con đừng giận nó."

Đường Mạnh Tùng đều đã mở miệng, Cố Trường Đình cũng không tiện nói gì, kỳ thật cậu cũng đã không còn tức giận nữa.

Đường Hoài Giản sợ vợ khẩn trương, lại đem người kéo về bên cạnh mình : "Cha mẹ, hai người tìm con?"

"Con còn biết chúng ta tìm con hả." Triệu Tức Thu nói : "Đang định tìm con về nhà ăn cơm, đi, mang theo Tiểu Cố về nhà chúng ta, ta đã gọi điện thoại để bọn họ chuẩn bị rồi, phải bồi bổ cho Tiểu Cố mới được a."

"Cái này. . ."

Đường Hoài Giản đang định mang Cố Trường Đình đi ăn trưa dưới ánh nến. Bữa tối không ăn được, xem ra bữa trưa cũng chỉ đành ngâm nước nóng.

Triệu Tức Thu nói : "Cái này gì mà cái này, đi thôi, hiếm khi chúng ta được gặp Tiểu Cố, các con kết hôn lâu như vậy rồi vẫn chưa về nhà một chuyến."

Đường Hoài Giản nghe Triệu Tức Thu nói như vậy liền không có biện pháp, hắn cũng muốn mang Cố Trường Đình về Đường gia một chuyến để người ở Đường gia có thể gặp mặt cậu, coi như tuyên bố chủ quyền.

Cố Trường Đình bị kéo tới buổi họp báo, vừa khẩn trương xong bây giờ lại đột nhiên phải đến Đường Gia, Cố Trường Đình lại tiếp tục khẩn trương tiếp, nhanh chóng liếc nhìn Đường Hoài Giản, nháy mắt ra dấu cho hắn.

Đường Hoài Giản nói : "Vợ, em có muốn cùng anh về nhà ăn một bữa cơm không, rất nhanh, sẽ không chậm trễ thời gian đâu."

Triệu Tức Thu cũng nói : "Đúng, sẽ không chậm trễ thời gian đâu, chúng ta trở về rồi cũng có thể tiếp tục nói chuyện hợp tác, hạng mục hợp tác bất động sản của chúng ta chẳng phải là còn chưa bàn xong sao?"

Quả thực là vừa dỗ vừa lừa, Cố Trường Đình vốn đã không tiện cự tuyệt, lúc này liền phải gật đầu đáp ứng.

Đường Hoài Giản cao hứng không thôi, lôi kéo tay Cố Trường Đình không buông, tựa hồ sợ cậu sẽ chạy mất.

Đường Hoài Giản mang cậu ra khỏi cao ốc, chuẩn bị lái xe đến Đường Gia, bên ngoài vẫn còn rất nhiều phóng viên chưa rời đi. Bọn họ vừa ra, lập tức đèn flash ào ào nối liền không dứt.

Đường Hoài Giản phi thường galant tự mình mở cửa xe cho Cố Trường Đình, cũng không cần tài xế mà tự mình lái xe mang cậu hướng về phía Đường Gia.

Đám người Triệu Tức Thu không đi cùng xe với bọn họ, sợ Cố Trường Đình ngại ngùng cho nên chia ra đi, về Đường Gia mới hợp lại.

Cố Trường Đình lên xe mới thở phào một cái, vội cúi đầu xem xét áo quần : "Anh không sớm báo cho em, nếu không buổi sáng em sẽ chọn bộ tốt nhất, cái này không được lịch sự."

Đường Hoài Giản cười, nếu như không phải đang lái xe hắn thật muốn hôn vợ một cái : "Vợ đừng khẩn trương, em hôm nay rất dễ nhìn."

Đại trạch Đường Gia nằm ở vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố không gần. Trên đường đi Cố Trường Đình đều xoắn xuýt khẩn trương, tay chân lạnh buốt, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ phân tán lực chú ý.

Bởi vậy Cố Trường Đình mới phát hiện : "Hình như có mấy chiếc xe đi theo chúng ta?"

Đó không phải xe của Đường Gia, cũng không phải xe của Đường Quý Khai, chúng đã theo họ từ trong thành phố ra đến ngoại ô. Bởi vì vùng ngoại ô xe ít đường rộng cho nên Cố Trường Đình mới phát hiện có xe theo dõi.

Đường Hoài Giản nói : "Không có việc gì đâu, là xe của đám phóng viên thôi, cứ để bọn họ đi theo, anh còn sợ bọn họ không theo đấy."

Cố Trường Đình chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày cậu bị phóng viên theo dõi, cái này quá không chân thực rồi.

Bởi vì Đường Hoài Giản đột nhiên mở họp báo làm sáng tỏ chuyện của Cố Trường Đình. Những tin đồn trên mạng kia đương nhiên chịu không nổi một kích. Vì thế độ hot của Cố Trường Đình lại trở nên cao hơn.

Trước đó có người nói Cố Trường Đình vì coi trọng nhan sắc một tên nhà quê mới cùng hắn kết hôn, còn nói cái gì Cố Trường Đình mà coi trọng tiền tài của Nhiếp Hình cho nên mới vượt tường câu dẫn Nhiếp Hình.

Hiện tại Đường Gia vừa mở buổi họp báo liền bị vả mặt. Đường Hoài Giản và Nhiếp Hình cùng một thế hệ nhưng Đường Hoài Giản nhân khí lớn hơn Nhiếp Hình rất nhiều. Đường Gia cùng Nhiếp Gia cũng thường xuyên bị mang ra so sánh nhưng Đường Gia cũng luôn cao hơn một bậc, ai có tiền có thế hơn liếc qua liền biết ngay cho nên tất cả tin đồn kia đều là lời nói vô căn cứ.

Đường Hoài Giản còn mang theo cả băng ghi âm lời nói của gia chủ Đồng gia, trực tiếp để cho phóng viên cùng nghe. Gia chủ Đồng gia căn bản không ngờ ông ta bị Đường Hoài Giản lật ngược thế cờ. Đồng tiểu thư đào hôn cùng người khác chạy bỏ không nói, thiếu nợ còn chạy về uy hiếp Cố Trường Đình, giả điên giả dại nói mình có bệnh thần kinh muốn vô oan giá hoạ cho cậu.

Tất cả đều có ghi âm cùng video làm chứng, sau khi công bố ra, ai đúng ai sai căn bản không cần giải thích.

Nhưng vẫn có một số phóng viên nghi ngờ Đường Hoài Giản và Cố Trường Đình đang liên thủ với nhau, nói không chừng hai người này căn bản không phải vợ chồng hợp pháp. Cho nên sau khi bọn họ lái xe đi, đám phóng viên vẫn đi theo xem thử bọn họ có phải đến chỗ không người rồi chia ra mỗi người một ngả hay không.

Thế nhưng một đường này lại theo đến tận cửa chính Đường Gia, nhìn thấy Đường Hoài Giản tự mình lái xe mang Cố Trường Đình tiến vào đại trạch.

Đại trạch Đường Gia phi thường lớn, đằng sau còn bao gồm một ngọn núi lớn, cửa chính đương nhiên không cho phép người lạ tùy tiện ra vào, đám phóng viên chỉ có thể ngồi xổm ở bên ngoài tiếp tục chờ. Bọn họ vẫn không hết hi vọng, muốn chờ Cố Trường Đình một mình đi ra ngoài, như thế liền có thể viết tin hai người cãi nhau, bằng mặt mà không bằng lòng.

Bất quá bọn họ không biết, Đường Hoài Giản vất vả lắm mới dụ dỗ được Cố Trường Đình về Đường Gia, sao thể nhanh như vậy thả người, hắn còn muốn buổi tối hôm nay ra sức đem vợ ăn vào bụng.

Đường Hoài Giản cũng không sốt ruột chuyện con cái, cho dù Cố Trường Đình không sinh được cũng không có gì khác nhau. Bất quá thì tìm người mang thai hộ hoặc là nhận nuôi.

Đường Hoài Giản chỉ là cảm thấy đã kết hôn lâu như vậy rồi mà mình còn chưa ăn được vợ, thật đúng là đáng sợ!

Đường Hoài Giản hùng tâm tráng chí, mang Cố Trường Đình đi vào.

Triệu Tức Thu đã sớm gọi điện thoại về dặn dò từ trên xuống dưới Đường Gia, để bọn họ chuẩn bị chào đón Cố Trường Đình thật tốt, không thể để cậu chịu ủy khuất được.

Triệu Tức Thu mặc dù không phải người của Đường gia, hơn nữa vẫn chưa phục hôn với Đường Mạnh Tùng nhưng từ trên xuống dưới Đường Gia ai mà không biết Triệu Tức Thu chính là nữ chủ nhân thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, ai cũng không dám chọc giận cô.

Đường Gia bận rộn chân không chạm đất, còn Đường Bỉnh Kiến nghe được tin này xong thì liền trốn mất, tránh trong phòng không dám đi ra.

Lúc trước ông muốn khảo nghiệm Cố Trường Đình, không ít lần đến quấy rối, ba ngày hai đêm là lại xuất hiện. Nhưng hiện tại, họp báo cũng đã mở, Cố Trường Đình còn tới Đường Gia, ngược lại Đường Bỉnh Kiến lại trốn mất, không dám ra gặp người.

Cố Trường Đình còn không biết Đường Bỉnh Kiến chính là ông nội Đường Hoài Giản, vẫn tưởng rằng Đường Bỉnh Kiến thật sự chỉ là hàng xóm của bọn họ, hay trùng hợp gặp phải. Đường Bỉnh Kiến cảm thấy cái mặt mo này của mình nếu bị vạch trần thì thực sự là. . . mất mặt a.

Đường Bỉnh Kiến sĩ diện không dám đi ra cho nên chỉ có thể tránh trong phòng buồn bực.

Đường Hoài Giản mang Cố Trường Đình tiến vào nhà chính, giới thiệu với cậu : "Nhà chính bên này bình thường đều là ông nội anh ở, mọi người cũng sẽ hay tới dùng cơm, tiệc gia đình cũng sẽ tổ chức ở nơi này, những lúc khác thì không có ai cả."

Cố Trường Đình cảm thấy gọi Đường Gia là hoàng cung thật không ngoa chút nào. Nơi này có tất cả các loại phong cách kiến trúc, lại chiếm một vùng diện tích rộng lớn vô cùng. Tuy phong cách đa dạng nhưng lại có sự hài hoà thống nhất.

Toà nhà chính được xây trên một đảo nhỏ nhân tạo, chỉ có một lối ra vào, có thể lái xe hoặc đi bộ tới. Xung quanh ba mặt nước biển, mở cửa sổ ra liền có thể nhìn thấy nước, mùa hè vô cùng mát mẻ.

Đường Hoài Giản kéo tay cậu, hai người một đường đi tới lầu chính. Đứng trên ban công lầu hai, Đường Hoài Giản chỉ cho cậu về phía xa kia : "Hai viện bên kia là của anh nhưng anh chưa từng ở đó, anh cũng có nhà riêng ở ngoài, hôm nào mang vợ đi xem."

Cố Trường Đình nhìn hai viện của Đường Hoài Giản tại Đường Gia, một cái hương sắc cổ xưa, một cái phong cách Châu Âu, lại còn có dạng kiến trúc tháp cao. Tổng thể nhìn qua thật giống một tòa thành cổ, người không biết sẽ thật sự nghĩ Đường Hoài Giản là hoàng tử.

Mấy người Đường Quý Khai đến Đường gia còn sớm hơn Đường Hoài Giản cùng Cố Trường Đình, lúc này đã trở về phòng thay quần áo, chờ đến tiệc buổi trưa.

Cơm trưa sẽ diễn ra ngay tại phòng ăn của toà nhà chính. Đường Hoài Giản mang Cố Trường Đình đi tham quan một vòng, sau đó người hầu liền tới mời họ đến phòng ăn, nói là cơm trưa đã dọn xong, có thể dùng bữa.

Đường Hoài Giản lôi kéo Cố Trường Đình : "Vợ, chúng ta đi thôi."

Cố Trường Đình nhẹ gật đầu, đi theo Đường Hoài Giản trở lại phòng ăn, vừa đi vào cậu liền trợn tròn mắt.

Cậu biết phòng ăn ở Đường Gia rất lớn, giống như đại sảnh tổ chức tiệc tùng nhưng cậu không ngờ, ăn cơm trưa thôi mà sao nhiều người tới vậy?

Đường Gia là đại gia tộc, đại trạch Đường Gia là chủ gia, chi thứ mặc dù không ở chỗ này nhưng thân thích thật đúng là không ít, cô dì chú bác không ít hơn so với số diễn viên Đường Quý Khai tìm đến, cẩn thận nhẩm đếm, khả năng còn gấp bội.

Cố Trường Đình vốn đã khẩn trương, đột nhiên nhìn thấy cả phòng người như thế lại càng khẩn trương hơn. Đường Hoài Giản cảm giác Cố Trường Đình bỗng nhiên nắm chặt tay mình thì có chút cao hứng.

Người của Đường gia đương nhiên đều biết hôm nay có buổi họp báo. Đường đại thiếu vì Cố Trường Đình làm ra trận thế lớn như vậy cho nên hôm nay rất nhiều người đều chạy tới nhìn xem một Cố Trường Đình đến cùng có mị lực cỡ nào.

Đường Hoài Giản cũng không thèm để ý, dù sao hắn là muốn tuyên bố chủ quyền, càng nhiều người tới càng tốt.

Hắn lôi kéo Cố Trường Đình đi vào : "Vợ, ngồi ở đây."

Đường Hoài Giản không cần người hầu, tự mình kéo ghế cho Cố Trường Đình, sau đó ngồi xuống bên người cậu.

Đường Quý Khai đã sớm đến, vốn dĩ là cậu ta ngồi bên cạnh Đường Hoài Giản nhưng hôm nay có Cố Trường Đình ở đây cho nên cậu ta liền ngồi bên cạnh Cố Trường Đình, xem chừng là sợ Cố Trường Đình không ứng phó nổi, cố ý ngồi đó chiếu ứng.

Cố Trường Đình một bên là Đường Hoài Giản, một bên là Đường Quý Khai, cảm thấy tâm lý có chút an ủi.

Rất nhanh hai người Đường Mạnh Tùng cùng Triệu Tức Thu đã xuất hiện, bất quá vẫn không thấy Đường lão đương gia Đường Bỉnh Kiến.

Bởi vì Đường Bỉnh Kiến thân thể xương cốt cường kiện cho nên cha của Đường Hoài Giản, Đường Mạnh Tùng vẫn không ngồi lên vị trí gia chủ, bây giờ Đường Mạnh Tùng cũng không còn trẻ, đã hơn bốn mươi gần năm mươi, sớm không còn háo thắng như lúc còn trẻ tuổi cho nên đối với vị trí gia chủ cũng không mặn mà lắm. Đường Bỉnh Kiến cũng có ý đem vị trí gia chủ trực tiếp truyền lại cho Đường Hoài Giản cho nên hiện tại gia chủ vẫn là Đường lão gia tử, thế nhưng địa vị của Đường Mạnh Tùng cũng hết sức quan trọng, không ai dám không nghe lời ông.

Tất cả mọi người đều đến đông đủ, cả một phòng lớn người đều nhìn về phía cửa, phát hiện không thấy lão gia tử, lại chờ trong chốc lát, Đường Mạnh Tùng nói khai tiệc liền bắt đầu ăn cơm.

Người của Đường gia ngồi đầy các dãy bàn, có mấy người ngồi ở xa một chút bắt đầu xì xào bàn tán: xem ra Đường lão gia tử không thích Cố Trường Đình cho nên mới không chịu ra mặt, là muốn ra oai phủ đầu với vợ của Đường đại thiếu đây mà.

Triệu Tức Thu tai thính, nghe xong thì vô cùng không vui, nhanh chóng gắp thức ăn cho Cố Trường Đình : "Tiểu Cố, ăn nhiều một chút, cái này ăn ngon, Hoài Giản rất thích cái này, con nếm thử đi, thấy có ngon không?"

Mấy người tiểu bối bên kia còn đang nghị luận sôi nồi thì có người hầu đi tới, là người hay hầu hạ bên người lão gia tử, tới đây thay lão gia tử truyền lời.

Đường Bỉnh Kiến lúc này đang nấp trong phòng không dám ra nhưng ngẫm nếu ông không ra, chỉ sợ sẽ có kẻ lời ra tiếng vào cho nên cố ý cho người tới truyền tin.

Người kia cung kính nói : "Cố tiên sinh, lão gia nói thân thể của ngài không thoải mái, sợ lây cho mọi người cho nên hôm nay không thể tới dùng cơm, chờ lão gia thân thể tốt trở lại, sẽ tự mình mời Cố tiên sinh một bữa."

Cố Trường Đình không biết Đường lão gia chính là ông lão vẫn luôn cùng mình vô tình gặp gỡ cho nên vội vàng khách khí nói không có gì.

Người kia lại lấy ra một cái hộp : "Đây là lễ vật lão gia đưa cho Cố tiên sinh, xin Cố tiên sinh nhận lấy."

Cố Trường Đình nhìn cái hộp đã cảm thấy vô cùng quý giá nhưng lễ gặp mặt không nhận không được, nhanh chóng đứng lên hai tay tiếp nhận, bộ dáng không kiêu không hèn.

Đường Hoài Giản cười : "Vợ, đây là ông nội tặng em, mở ra xem thử đi."

Cố Trường Đình đem hộp mở ra, bên trong là một miếng ngọc bội, toàn thân xanh biếc, một chút tì vết cũng không có, người không biết nhìn thấy còn tưởng rằng miếng ngọc bội này được người ta nhuộm màu.

Cố Trường Đình mặc dù đối ngọc thạch không có nghiên cứu nhưng nhìn qua cũng biết ngọc bội này giá trị liên thành, đều nói ngọc thạch vô giá, xem chừng đây đúng là bảo vật thật sự.

Khi cậu mở hộp ra, người Đường gia ngồi gần đó đều đưa cổ nhìn sang, có mấy người nhịn không được đều sợ hãi thán phục ra tiếng, xem ra người Đường gia đúng là biết nhìn hàng, đều biết lễ vật gặp mặt này của lão gia tử quý giá cỡ nào.

Chuyện vừa xảy ra khiến mấy người ôm tâm tình đến xem náo nhiệt đều im bặt, không dám nói một lời.

Triệu Tức Thu nhìn thấy, cười nói : "Ai nha Tiểu Cố con nhìn xem, vẫn là ông nội nghĩ chu đáo, lễ vật gặp mặt đều đã sớm chuẩn bị, con xem mẹ đây lại quên mất nhưng con đừng lo, một hồi con đi đến chỗ của mẹ, thích cái gì thì cầm cái đó, chỉ cần con thích đều cho con."

Đường Hoài Giản nói : "Mẹ, vợ con cái gì cũng không thiếu, em ấy có con là đủ rồi."

"Nhìn con kìa." Triệu Tức Thu lườm hắn.

Đường Hoài Giản còn nói : "Nhanh ăn cơm đi, vợ con chắc đói rồi."

Đám người lúc này mới bắt đầu động đũa ăn cơm trưa.

Bữa cơm này từ đầu đến cuối, Triệu Tức Thu đều để người rót rượu cho Cố Trường Đình, là rượu nho thuợng hạng,  mùi hương làm người ta thèm nhỏ dãi, vô cùng thanh thuần.

Triệu Tức Thu nói : "Tiểu Cố, con nếm thử cái này, đây là mẹ trân quý cất giữ nhiều năm, ở chỗ khác không có đâu."

Đường Hoài Giản nhìn thấy mẹ cho Cố Trường Đình uống rượu? Uống say thì làm sao? Có thể huỷ luôn Đường Gia hay không?

Đường Hoài Giản vội vàng ngăn cản : "Mẹ, đừng cho vợ con uống rượu, vợ con uống không được."

"Chỉ uống một ly!" Triệu Tức Thu nói : "Đến, nếm thử đi, sẽ không say đâu."

Cố Trường Đình không tiện chối từ liền uống một ly, sau đó Triệu Tức Thu tự mình đứng lên rót cho cậu một ly nữa.

Đường Hoài Giản lại vội ngăn cản, Triệu Tức Thu nhìn Đường Hoài Giản đang níu lấy nhỏ giọng nói : "Con cái tên nhóc này, sao mà đần thế, con ngăn cản cái gì hả, cho vợ con uống chút rượu, say là được rồi, say mới dễ làm việc."

"Làm chuyện gì a. . ." Đường Hoài Giản bất đắc dĩ.

Triệu Tức Thu nhỏ giọng : "Mẹ con đây là hỏa nhãn kim đấy, xem hai đứa một chút liền biết. Nắm tay thôi mà một đứa vui đến lên trời, còn một đứa thì mặt đỏ tới mang tai, người khác nhìn còn tưởng mối tình đầu thuần khiết đấy. Kết hôn lâu như vậy rồi còn không thành công? Con sao còn ngốc hơn cha con vậy?"

Đường Hoài Giản : ". . ."

Đường Hoài Giản đột nhiên cảm giác, mẹ hắn ánh mắt thật độc, nhìn cái là biết?

"Thế nhưng mà. . ." vợ con uống say, lực phá hoại rất lớn, càng không có cách nào hành động a!


Cái web truyện truyen2u.net kia hay thật mọi người ơi. Tui vừa up chương mới lên wattpad, chưa ai vào xem là đã thấy nó up bên kia luôn rồi. Cứ như anh em sinh đôi ấy 😳😳😳 Cả mấy truyện khác của tui cũng vậy. Copy nguyên xi từ lượt đọc cho đến lượt 🌟 luôn 😵😵😵
Dù nó có ghi tên tui rõ ràng nhưng tui cũng xin đính chính là truyện của tui chỉ đăng duy nhất trên Wappad thôi nhé, mấy trang khác reup thì đều không được cho phép, dù có ghi tên :)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top