Chương 5: Tiệm Net

"Không được! Nghiêm Hi Quang!" Thẩm Mộc Tinh nắm chặt tay anh, trong đôi mắt to ngập tràn bá đạo.

"Bỏ tay ra."

"A a a không được!"

"Cô xong rồi."

Lời của anh mang hai nghĩa, ngón trỏ và móng tay của anh kẹp quân cờ trắng, dùng sức đặt lên bàn cờ, Thẩm Mộc Tinh chưa từ bỏ ý định nắm lấy cổ tay anh nâng về phía trước, cánh tay anh bởi vì giằng co mà hơi run run, anh thoáng dùng sức ở cổ tay, viên cờ liền được đặt xuống bàn cờ.

Thẩm Mộc Tinh nức nở một tiếng, mặt ảo não, không phục cãi lại: "Tôi nhìn thấy, tôi vừa mới thấy rồi! Tôi sắp thắng rồi! Vậy mà lại thua!"

"Không được tiếc, cô thua." Anh dường như đã quen với thói cứ thua là hô to gọi nhỏ của cô.

Thẩm Mộc Tinh thở dài nhận tội, ngồi xếp bằng trên mặt đất lười biếng nói: "Hỏi đi..."

Ngươi thắng có thể hỏi đối phương một vấn đề, đối phương phải thành thật trả lời, cho tới bây giờ, đã chơi mười ván, Thẩm Mộc Tinh chỉ hỏi qua một câu "Vì sao anh không thích nói chuyện" mà Nghiêm Hi Quang cũng chỉ trả lời cô một câu.

"Bởi vì nói chuyện rất mệt."

Nghiêm Hi Quang ngồi trên mặt đất có vẻ mệt mỏi, tay chống ở phía sau người, đại khái nghĩ không ra nên hỏi cái gì, do dự một lát mới nói:

"Cảm thấy tính cách mình khiếm khuyết chỗ nào?"

"Tính cách khiếm khuyết?" Thẩm Mộc Tinh lặp lại một lần, bĩu bĩu môi, cẩn thận suy nghĩ một chút, mới nói: "Có thể từ nhỏ tôi đã hiếu thắng thôi? Tôi từ nhà trẻ đến khi tốt nghiệp trung học, không có một lần đứng thứ hai, lợi hại chưa?"

Nghiêm Hi Quang gật gật đầu, từ chối cho ý kiến: "Quả như lời đồn."

Lời đồn.

Thẩm Mộc Tinh không khỏi suy nghĩ, khi người khác nhắc tới cô, chỉ là đối với người con trai bận rộn với chuyện cắt may này, lại có thể đi nghe những thứ này sao?

"Nhóm máu của tôi cũng đã để cho anh hỏi rồi, tôi còn một vấn đề chưa hỏi anh!" Thẩm Mộc Tinh mỉm cười nói: "Nghiêm Hi Quang, chỉ là một ván cờ thôi mà, hà cớ gì phải nghiêm túc như vậy? Anh để cho tôi thắng một ván đi!"

Nghiêm Hi Quang nhìn đồng hồ, còn chưa đến mười một giờ.

"Cô mệt sao?" Anh hỏi.

"Không mệt."

"Vậy thì tiếp tục."

Mười phút sau, Nghiêm Hi Quang hạ quân cờ cuối cùng trên bàn cờ chi chít quân, hai mắt Thẩm Mộc Tinh trợn trắng, không tin tưởng nhìn anh, muốn đi lại cũng không kịp nữa rồi.

"Nghiêm Hi Quang... Anh như vậy... Vì sao... Vì sao nhất định phải thắng tôi hả?"

"Nói đi, cô thích nhất màu gì?"

"Cắt! Màu trắng!"

Khi Thẩm Mộc Tinh tỉnh dậy trên chiếc giường ngập tràn mùi vị ẩm ướt, chiếc quần jeans bao lấy đùi, dường như lại cứng rắn như sắt, cô khẽ cử động, hai chân tê dại giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến tập kích.

Cô hơi mở mắt, trong phòng vì không có cửa sổ nên vô cùng tối, chỉ có nơi khe cửa và sàn nhà giao nhau mới có chút ánh sáng mỏng manh truyền đến.

Cô mò tìm di động, ánh sáng chói mắt của màn hình khiến cô nhíu mày, 03:04 sáng.

Giơ tay khỏi giường bật đèn, trong phòng không một bóng người, Thẩm Mộc Tinh có chút hoảng sợ, theo bản năng muốn gọi điện thoại, lại phát hiện cô không có số của Nghiêm Hi Quang.

Trên tủ đầu giường có đặt một tờ giấy, chữ viết của anh không đẹp lắm, như học sinh tiểu học cầm bút khẽ vạch lên:

"Tôi ở tiệm net dưới đường."

Thẩm Mộc Tinh thở dài, ngồi ở trên giường ngây ngốc rất lâu, bình thường thoạt nhìn có chút vui tươi thoải mái, nhưng thật ra lá gan của Thẩm Mộc Tinh không lớn như vậy, em trai Thẩm Minh từng cười nhạo cô: Cho dù có một ngày ném một mình chị lên sao Mộc, cái chị sợ không phải là đói chết khát chết không có không khí, nhất định là sợ quỷ!

Không sai, Thẩm Mộc Tinh thật sự rất nhát gan.

Cô lại cảm thấy, ngoài hành lang có ánh sáng màu đỏ, nói không chừng đã phát sinh một vụ giết người.

Tiệm net dưới đường thật tồi tàn, ngay ở tầng một, vừa vào cửa liền cảm thấy ngột ngạt, Thẩm Mộc Tinh cau mày ho khụ khụ hai tiếng, sau đó đưa mắt đi tìm anh.

Hành lang tiệm net nhỏ hẹp, có một người đàn ông vô tình lướt qua nhìn cô, ánh mắt trong đêm khuya mang theo vẻ lười nhác cùng ái muội, khiến Thẩm Mộc Tinh cảm thấy buồn nôn.

Cuối cùng cô tìm thấy anh ngồi ở giữa, đưa lưng về phía cô.

Chung quanh có mấy chàng trai đang chơi game, ánh mắt loé sáng hưng phấn chửi đổng, mà anh nghiêng người dựa vào ghế ngủ, trên màn hình, là trang baidu, tất cả tìm kiếm đều liên quan đến "Napoli"

Napoli, tòa nhà phía nam nước Ý.

Thẩm Mộc Tinh đi qua, nhẹ nhàng vỗ vai anh, anh mau chóng tỉnh dậy.

"Này, sao lại ngủ chỗ này."

"Ừm..." Yết hầu anh nhẹ nhàng phát ra tiếng rên khe khẽ mệt mỏi, mở mắt ra.

"Đừng nói với tôi anh đến chơi game." Cô thật sự cảm thấy có lỗi với anh, nhưng vẫn mang theo một chút trách cứ.

"Tôi không chơi game." Anh xòe tay ra chà xát mặt, bắt mình phải thanh tỉnh, ngồi thẳng dậy.

Thẩm Mộc Tinh dùng sức vỗ vỗ ghế dựa của anh, độc đoán nói: "Đi thôi, cùng tôi trở về, bổn cung ban thưởng cho ngươi giường đệm chăn ngủ trên mặt đất!"

Nghiêm Hi Quang nhìn đồng hồ, bởi vì làn da trắng nõn, nên đáy mặt thấy rõ vết thâm quầng, nói: "Không cần, tôi ở tạm đây một đêm."

"Tạm ở cái gì chứ? Nơi này ầm ĩ như vậy!"

Nghiêm Hi Quang nhìn thấy Thẩm Mộc Tinh có chút mất hứng, ngẩng đầu nhìn cô, không dám nói nữa, nhưng cũng không nhúc nhích.

Nhìn bộ dạng không biết phải làm sao của anh rất đáng thương, Thẩm Mộc Tinh thở dài, kéo cánh tay anh: "Đi thôi! Chúng ra khó khăn gặp nghèo túng như vậy, không có lựa chọn nào khác, không phải chỉ là ngủ chung một phòng thôi sao? Có gì đâu, anh đừng nghĩ nhiều."

Nghiêm Hi Quang nhìn cô, vẫn không hề động đậy, không nhúc nhích, thân thể anh rất nặng, cô vốn không kéo anh được.

Cuối cùng Thẩm Mộc Tinh thật sự hơi giận, không nói hai lời quay đầu rời đi.

Vừa đi được vài bước, cô liền nghe thấy ghế phía sau phát ra một loạt tiếng động.

Ngay sau đó anh liền bước theo cô.

Thẩm Mộc Tinh ngẩng cao đầu, ngoài miệng lại nhoẻn cười.

Nghiêm Hi Quang... Gọi Nghiêm đầu gỗ cho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top