Chương 76: Một mình
Phó Trường Khải đứng ở trên càng xe chỉ thấy được bóng lưng, không rõ lắm đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Phó Trường Phong gọi một tiếng, hắn ngừng lại một lát, chỉ có thể trở vào trong xe trước.
Bởi vì người một nhà chỉ thiếu Phó phu nhân và Đường thị, Diên Mi liền hỏi: "Mẫu thân đâu ạ?"
Trong lòng Phó Tế cũng rất nhớ thương nhưng trên mặt lại nghiêm nghị: "Hồ nháo, nghe Hầu gia nói chính sự trước."
Diên Mi che miệng, đoan đoan chính chính ngồi ngoan ngoãn, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan cười nói: "Đây cũng là chính sự, ta cũng muốn hỏi đại ca, nhị ca, mẫu thân và đại tẩu đều ra khỏi thành rồi sao?"
Nhắc tới Phó phu nhân, vẻ mặt huynh đệ hai người đều là buồn bã, nhưng trước mắt lại không có cách nào nhiều lời, Phó Trường Phong gật gật đầu: "Khi Nhị đệ trở về, chúng ta đã đưa nữ quyến trong nhà ra khỏi thành trước, ấn theo Hầu gia an bài, mẫu thân và nội tử hiện đều ở Tê Hà Tự, có người phòng thủ."
Phó Tế và Diên Mi đều yên tâm, Tiêu Lan nói: "Vậy thì tốt rồi", trầm ngâm một lát lại hỏi: "Vừa mới nghe nói thân thể tân đế không ổn, bên trong thành liệu có tin gì không?"
Phó Trường Khải cũng đang muốn nói chuyện này, nhíu mày nói: "Chừng mười ngày trước, trong cung xác thực dán bảng, tìm danh y bốn phương, chúng ta điều tra mấy ngày, có hàm ý nói là tiểu hoàng đế, nhưng có tin nói là thái hậu."
- - Tiêu Ngọc có chút bệnh thở gấp, vào thu đông lúc tối dễ dàng phát tác, thêm Thái Hòa đế bỗng nhiên gặp chuyện không may nên hắn bị buộc phải đăng cơ, hai tháng qua không chịu nổi áp lực nặng nề, thân thể sụp đổ, xác thực là hợp tình hợp lý.
Nhưng nếu đúng như Lý đại nhân đã nói thì tại sao một đạo thánh chỉ cũng không có?
Nhạc Du Uyển cách thành không tính gần, hành quân thêm hai canh giờ nữa thì quân mã của Tiêu Lan mới tới trước cửa Đông thành.
Ngoài cửa Đông thành có một con suối, Bộc Dương quân cách con suối xây dựng cơ sở tạm thời, lúc này đã gần đến buổi trưa, bốn phía chỗ đóng quân đều khởi lò, khói bếp cùng với mùi thơm truyền tới tường thành đối diện, trên tường thành lúc nhúc đầu người dòm xuống.
Thường Tự dắt đao đứng trên tảng đá bên dòng suối, hai quân còn chưa chính thức khiêu chiến, hắn chỉ lên tường thành cười to vài tiếng trước, mấy vạn người đằng sau cũng đồng loạt cười ầm lên, sóng âm chấn động đến mức mặt đất tựa hồ cũng đang phát run.
Thủ binh giữ cửa Đông thành bị cười đến không hiểu, có chút sợ hãi, cũng không thể trách bọn họ, mấy vạn nhân mã này của Tiêu Lan nếu ở trên nước thì quả thực thua thiệt, chỉ khi nào qua Giang Đô, hai chân đạp lên mặt đất thì cỗ tử khí do tác chiến lầu dài với Hung Nô liền lập tức lộ ra, chớ nói binh trên tường thành, ngay cả Tiêu Cư, trong lòng cũng rất kiêng kỵ.
"Lão Lục, chúng ta chỉ công cửa Đông thôi à?" Tiêu Cư vào chủ trướng hỏi: "Ta đoán Ngô Bình Minh không thể mang người chặn chúng ta lại trên sông được, tất nhiên đã sai người hồi bẩm lại. Lúc trước hẳn là binh lực cửa thành Nam nhiều nhất, bây giờ biết chúng ta vòng lại từ mặt Đông Bắc, binh lực phía nam tất nhiên bỏ chạy, là nơi trống trải nhất. Không bằng ngươi phân cho ta người một đội nhân mã, đồng thời tiến công từ cửa nam."
Tiêu Chân cũng đang tiến vào, nghe vậy thì cười hắc hắc: "Hoàng huynh, có muốn tám vạn nhân mã này tất cả đều đưa cho ngươi hay không ?"
Tiêu Cư bị hắn chẹn họng nhưng cũng không đỏ mặt, cười ha ha theo hắn, Tiêu Lan liếc hắn ta một cái: "Điện hạ đã có suy nghĩ này vậy liền chuẩn bị một chút, lập tức công thành."
Tiêu Cư sững sờ, "Bây giờ liền hành động? Không phải là mới cho dựng lò, chuẩn bị dùng cơm?"
Tiêu Lan không lên tiếng, Thường Tự nhìn chằm chằm hắn ta, không khách khí nói: "Vương gia nếu như đói bụng đến không đi nổi, vậy có thể lưu ở trong doanh dùng cơm trước."
Tiêu Cư nhíu mày, đến cùng vẫn không nói gì, xoay người ra khỏi trướng.
Phó Trường Phong và Phó Trường Khải đã ở đây, Tiêu Lan giới thiêu Tiêu Chân với hai người họ: "Vị này là Ninh Vương điện hạ."
Bọn họ ở kinh thành đều đã nghe qua tiếng của Tiêu Chân, từ Hán Trung đến Bộc Dương dọc theo đường đi Phó Trường Khải cũng đã gặp qua hắn, chỉ là chưa từng nói chuyện với nhau, không nghĩ tới chỉ mới có mấy ngày mà hắn cũng đã trở thành người mình rồi, vậy nên đều đứng dậy hành lễ.
Tiêu Chân khoát khoát tay, hắn cũng không có dáng vẻ của một vương gia lắm, cười nói: "Đều là thân thích, không cần đa lễ."
Phó Trường Khải không khỏi nhìn hắn thêm cái nữa, bởi vì nhận ra bộ xiêm y này, đúng là người đã mang Mẫn Hinh cưỡi ngựa lúc sáng.
Tiêu Lan dặn dò vài câu, cũng không tán gẫu nữa, mấy người ra khỏi chủ trướng, ai làm việc nấy, Tiêu Lan đánh ngựa từ trong doanh đi lên phía trước, qua con suối, xa xa kêu vọng lên tường thành: "Dĩnh Âm Hầu Tiêu Lan, hộ tống thái thượng hoàng hồi kinh, mở cửa thành!"
Giọng hắn không lớn, có lẽ là trên tường thành cũng không nghe rõ, không có chủ tướng đi ra trả lời.
"Đã như vậy", Tiêu Lan nói xong thì rút trường kiếm ra phất về phía trước, đằng sau lập tức nổi dậy tiếng trống, đội ngũ nhìn như không có trật tự lập tức thành hình, theo Thường Tự chỉ huy chia ra ba đường, nhắm thẳng hướng tường thành!
Binh tướng trên thành lúc trước nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, thấy đang khởi lò nấu cơm, phỏng đoán có thể buổi tối mới có chỗ làm việc nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, vậy nên một tiếng hô một tiếng truyền hét: "Công thành! Công thành!"
Bên này đã nhấc thang mây lên xếp đặt xe nỏ, cái này tiếp cái kia hướng trên tường thành đang chạy toán loạn, trong thành hiển nhiên cũng đã có chuẩn bị, lúc đầu loạn một lát, nhưng rất nhanh đã ổn định xong, chỉ là quả như Tiêu Cư đã nói, binh lính phía Nam lâu không chiến đấu, gặp cùng mình không sai biệt lắm tạm được, gặp dạng điên cuồng như vậy, đáy lòng liền dần dần có chút e sợ.
Công thành gần một canh giờ, binh lính trên tường thành luân chuyển phối hợp bắt đầu chậm chạp, Thường Tự đổi lá cờ trong tay, đang muốn hạ lệnh bắt đầu xuất ra nhóm nhân mã thứ hai thì trên chỗ cao của tường thành chợt có một người xuất hiện, quan phục nhất phẩm màu tím, râu đẹp tung bay, cất cao giọng nói: "Dĩnh Âm Hầu tiếp chỉ!"
Phía dưới Thẩm Nguyên Sơ đã hô lên trước: "Phụ thân!"
- - Đúng là đại tư mã Thẩm Trạm.
Tiêu Lan đưa tay ý bảo Thường Tự tạm dừng, xa xa thi cái lễ: "Thẩm đại nhân."
Thẩm Trạm cười cười, nhìn qua đại quân dưới thành mặt không sợ hãi, hai tay nâng thánh chỉ, nói: "Dĩnh Âm Hầu đã hộ tống thái thượng hoàng hồi kinh, vốn là một công lớn, vì sao lại còn công thành?"
Tiêu Lan cười nhạt: "Tiêu mỗ kêu cửa thành, bất đắc dĩ cửa thành không mở, chỉ có thể làm vậy thôi."
Thẩm Trạm gật gật đầu, ung dung nói: "Đó là tướng lĩnh thủ thành sai, trở lại sẽ trừng phạt, cùng với bồi tội với Dĩnh Âm Hầu."
Tiêu Lan nhếch khóe miệng không nói lời nào, hai bên đều tĩnh lặng, một hồi lâu, cửa thành lại ầm ầm mở ra, Thẩm Trạm một mình từ trong thành thong thả đi ra.
Ông ta không cưỡi ngựa, dáng đi thanh thản, giống như tám vạn đại quân này đều không tồn tại, chỉ vân vê râu nói: "Thánh thể Thái thượng hoàng có kiện an không?"
"Phụ thân!" Thẩm Nguyên Sơ ở phía sau nói trước: "Thái thượng hoàng mọi thứ hãy còn kiện an."
Thẩm Trạm gật đầu, nhìn về phía Tiêu Lan, ống tay áo mở ra, cười nói: "Dĩnh Âm Hầu một đường vất vả, tiếp chỉ đi."
Còn chưa chờ Tiêu Lan nói chuyện, Tiêu Cư đã hô lên trước: "Lão Lục! Không thể tiếp! Thời điểm này thì có thể có chuyện gì tốt chứ?" Thẩm Trạm hí mắt nhìn nhìn, "A, Bình vương đã ở đây, vừa vặn, trong ý chỉ cũng nhắc đến điện hạ, còn có Ninh Vương, đều ở đây?"
Tiêu Cư cười lạnh một tiếng, lui về phía sau một bước, Tiêu Lan lập tức nhảy xuống, hai chân mới vừa chạm đất, đằng sau đột nhiên một đạo kình phong lướt qua! Tiêu Lan lập tức nghiêng người, rút kiếm quét ngang.
Mũi tên bị gọt thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất.
Cùng lúc đó Tiêu Chân quay người lại, kiếm của Thường Tự đã gác lên cổ Tiêu Cư, Tiêu Cư hung hăng: "Lão Lục, lão tặc này rất gian trá, nửa câu cũng không thể nghe!"
- - Một mũi tên này của hắn cũng không phải bắn về phía Tiêu Lan, mà là bắn về phía Thẩm Trạm.
Thẩm Trạm trốn cũng không trốn, chỉ hướng về phía Tiêu Lan thoáng khom người: "Đa tạ Dĩnh Âm Hầu xuất thủ cứu giúp, Bình vương điện hạ tính toán tốt thật, ngài lúc này thân đang ở trong quân của Dĩnh Âm Hầu, ngài giết ta, tựa như cùng hắn giết ta, người không biết rõ sẽ không tìm ngươi mà chỉ biết tìm hắn tính sổ."
Hắn nói một câu liền nói toạc ra tâm tư Tiêu Cư, Tiêu Cư đỏ mặt tía tai, Tiêu Lan cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chau chau mày: "Thẩm đại nhân cầm theo là ý chỉ gì?"
Hắn không tiếp chỉ cũng không nói không tiếp, Thẩm Trạm liền cũng đứng đọc thánh chỉ, nội dung đại khái là tân đế bệnh nặng, vội vàng muốn gặp Thái Hòa đế và Tiêu Lan, còn có nếu Tiêu Cư chịu sửa đổi, nhớ đến tình huynh đệ, sẽ tha cho tính mạng hắn.
Tiêu Lan nhíu mày, Thẩm Trạm liền từ trong tay áo lại lấy ra một bức thư, đưa cho Tiêu Lan: "Đây là thư của Hoàng Thượng tự tay viết cho Hầu gia."
Tiêu Lan nhìn chằm chằm ông ta một lát, thư vẫn được dán kín, xé ra, bên trong một trang giấy chỉ viết mấy chữ: "Lục ca, đến chỗ đệ."
- - Là chữ của Tiêu Ngọc.
Tiêu Lan có thể khẳng định, bởi vì hai chữ "Lục ca" là hắn tự tay dạy, Tiêu Ngọc khi đó mới năm tuổi, vừa mới vỡ lòng, bút còn nắm không vững, năn nỉ hắn dạy, nét sổ của chữ "ca" lẽ ra chỉ viết một nét, nhưng hắn khi đó tuổi còn quá bé, sức lực không đủ, lúc nào cũng viết đến một nửa lại dừng lại, sau đó mới viết nốt nửa còn lại.
Tiêu Lan vì uốn nắn cái này cho hắn mà khuyên bảo nhiều lần, Tiêu Ngọc luôn cười hì hì, ở trước mặt người khác sửa lại, nhưng khi viết cho hắn nhìn thì vẫn là bệnh cũ.
Trên giấy còn có vài chỗ nhăn nhăn, lem thành một vòng nhỏ, có lẽ là nước mắt.
Tiêu Lan cầm lá thư một lát, cất đi, Tiêu Chân thấp giọng hỏi: "Thật bệnh nặng?"
"Hầu gia còn nhớ chuyện Đoan Vương Phủ diệt môn năm đó", Thẩm Trạm đặt hai tay ở trong tay áo, không nhanh không chậm nói: "Làm người, này không gì đáng trách, nhưng tân đế năm đó bất quá hơn năm tuổi thì có thể làm gì được? Hầu gia có thể không biết, năm ấy ngươi mới vào Đạo Tràng Tự, tân đế không tìm thấy ngươi, trời băng đất tuyết nháo muốn xuất cung đi tìm nên mới mắc phải bệnh thở gấp, lại sốt cao, xuýt nữa thì không giữ được mạng, mấy năm nay, khi hắn đã có thể hiểu biết rồi thì đã từng bạc đãi ngươi chút nào chưa? Ngươi nên vì Đoan Vương Phủ sửa lại án xử sai, lẽ nào liền muốn dùng máu tám vạn tướng sĩ cùng với binh sĩ Đại Tề ta để lót đường? Bọn họ nhưng là vô tội?"
Thẩm Trạm mấy năm này cũng không chỉ có hư danh, vài câu nói, tất cả đều là kim châm thấy máu.
Trên tường thành sĩ khí xúc động phẫn nộ, liền ngay cả bên này cũng hơi lặng yên một lát, Thường Tự đánh ngựa lại đây, đại đao chỉ vào Thẩm Trạm, ý tứ có muốn trực tiếp giết ông ta hay không?
Nhưng mà không thể giết Thẩm Trạm.
Ông ta coi như là người thay mặt thế gia, mặc dù trong triều hai bên tranh chấp, nhưng nếu lúc này giết Thẩm Trạm, mũi nhọn thế gia tất nhiên toàn bộ nhắm vào Tiêu Lan, hắn đè sống dao Thường Tự xuống: "Nguyên lai đại tư mã đến đây là để dao động quân tâm của ta."
Thẩm Trạm không đáp, lại cười nói: "Nếu Dĩnh Âm Hầu sợ hãi, Thẩm mỗ có thể ở ngoài thành."
"Không cần", Tiêu Lan sai người nhìn ông ta, xoay người vào trong trướng.
Thường Tự: "Hầu gia không phải là thật muốn một mình tiến cung chứ?!"
"Không coi là một mình", Tiêu Lan nói: "Còn có Tiêu Chân và Tiêu Cư."
"Đây chắc chắn là cái bẫy!" Thường Tự lắc đầu, "Hai người hắn căn bản không được việc, vạn nhất..."
"Ngươi nói đúng", Tiêu Lan vỗ vỗ hắn, "Tân đế muốn gặp ta, nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị." Hắn gọi Trình Ung và Hàn Lâm vào, cùng Thường Tự tụ lại một chỗ, phân phó kỹ lưỡng một hồi lâu.
Chờ mấy người bọn họ đều ra ngoài, Diên Mi từ góc trướng đi đến, ngửa đầu hỏi: "Lan ca ca, ta thì sao?"
Nàng biết lần này không có cách nào đi theo Tiêu Lan cùng tiến cung, bởi vì trừ Tiêu Cư và Tiêu Chân thì không ai được đi cùng cả.
"Nàng đi cùng Trình Ung và Hàn Lâm", Tiêu Lan thấp giọng nói: "Nếu như Lan ca ca gặp nguy hiểm, lần này, sẽ chờ nàng đến cứu ta, nhé?"
Mi nằm ngay3xq/a
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top