Chương 05: Thành môn thất hỏa(1)
(1): 城门失火: Thành ngữ này dùng để diễn tả tình huống tai họa bất ngờ xảy ra với người khác, nhưng lại vô cớ liên lụy, ảnh hưởng xấu đến những người không liên quan, hoặc những người ở gần đó.
Nhạc Khuynh nói: "Sống một mình thì phải học thôi."
Họ chất đầy ba túi nilon lớn, từ dầu muối giấm tương đến trứng thịt rau quả, đồ đạc lỉnh kỉnh kéo nhau về nhà. Nhạc Khuynh thắt tạp dề, bước vào bếp, chưa đầy một tiếng sau, quả nhiên bê ra một thố cá nấu dưa chua cay nồng hấp dẫn, kèm theo hai bát cơm trắng bóng loáng và một nồi canh trứng rong biển.
Hạ Minh Thâm vừa ăn cá vừa lựa lời kể lại những trải nghiệm sau khi mình qua đời. Nhưng kể được một nửa, cậu bỗng nhận ra nội dung thật ra chẳng có gì đáng nói —— khi còn là hồn ma, cậu từng tìm đủ mọi việc để làm, mong thoát khỏi cảm giác cô đơn như bóng theo hình. Giờ mọi chuyện đã qua, nói thêm cũng chẳng ích gì, nên chỉ lướt qua nhẹ tênh.
Nhạc Khuynh nghe rất chăm chú, nhưng suốt quá trình không hề lên tiếng hay bày tỏ gì. Đợi đến khi Hạ Minh Thâm nói xong, giọng cậu khô khốc, trong phòng khách bỗng trở nên yên lặng kéo dài.
"Cậu hiểu rồi chứ?" Hạ Minh Thâm hỏi, "Chuyện là như vậy đấy."
Nhạc Khuynh đáp: "Hiểu rồi."
"Thật không?"
"Thật."
Hắn không có câu hỏi, Hạ Minh Thâm thì có. Cậu hỏi: "Vậy cậu... cậu học Đại học ở tỉnh ngoài, sao lại mua nhà ở trong thành phố này?"
Thuê một căn hộ bỏ trống, rồi vài năm sau mua luôn nó — từ góc độ nào nhìn cũng không hề kinh tế, nhất là với một sinh viên nghèo cắt đứt quan hệ với gia đình như Nhạc Khuynh, nguồn tài chính đâu đủ để chi tiêu lớn như vậy?
Nhạc Khuynh hỏi lại: "Cậu nghĩ là vì sao?"
Hạ Minh Thâm quả thực có một suy đoán, nhưng không tiện nói ra.
"À... cái đó... nếu không phải vay tiền thì chắc là..."
"Vì Nhạc Thịnh?" Nhạc Khuynh đoán trúng ý cậu.
Nhạc Thịnh là bố của Nhạc Khuynh, có công ty, có bất động sản, tiền bạc dư dả. Sau khi Nhạc Khuynh đơn phương cắt đứt quan hệ với ông ta, vị doanh nhân tinh anh này vẫn nhiều lần đến khu dân cư Vân Thành để hòa giải, mang theo hàng hiệu và tiền để lấy lòng con trai, nhưng đều bị từ chối.
Với người như vậy, thuê một căn hộ chẳng khác gì mua một bịch kẹo cao su. Hơn nữa, khi ấy ai cũng tưởng Nhạc Khuynh chắc chắn sẽ học tại C Đại trong thành phố. Nếu Nhạc Thịnh nghe nói vậy, rất có thể sẽ âm thầm trả tiền thuê nhà, mượn cơ hội để kéo gần quan hệ.
Điều duy nhất ông ta không tính được, chính là Nhạc Khuynh không thi vào C Đại, mà xách hành lý đi tỉnh ngoài, khiến mọi toan tính đổ sông đổ biển.
"Cậu đoán đúng." Nhạc Khuynh nói, "Là Nhạc Thịnh đã âm thầm trả tiền thuê căn hộ 301 suốt nhiều năm. Nhưng tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với ông ta nữa, nên sau khi tích góp được đủ từ các dự án, tôi đã mua lại căn hộ từ tay chủ cũ. Khi ấy tôi đã quyết định học tiến sĩ ở Đại học C, sớm muộn gì cũng về lại đây."
"—— Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?"
Hạ Minh Thâm cảm thấy giọng hắn có chút gắt, như không vui. Chắc là do mình nhắc đến Nhạc Thịnh. Cậu vội vàng ngậm miệng lại.
Nhạc Khuynh cũng không nói thêm gì, quay người về phòng ngủ.
Căn hộ 301 của tòa nhà số 2 chìm trong im lặng cho đến mười giờ tối. Hạ Minh Thâm từ nhà vệ sinh bước ra, đi dép xong vừa vặn xoay tay nắm cửa, thì thấy Nhạc Khuynh không một tiếng động đi ra khỏi phòng, trong tay ôm theo chiếc laptop phát sáng.
"Cậu định đi đâu à?"
"Hả, không phải đâu." Hạ Minh Thâm vô tội nói, "Trong nhà không có kem đánh răng bàn chải, tôi đi mua chút đồ."
Trước bữa tối họ từng đi siêu thị một chuyến, mua ba túi lớn đồ ăn, duy chỉ quên không mua đồ dùng cá nhân.
Nhạc Khuynh đặt máy tính xuống, nói: "Tôi đi cùng."
Trời đã khuya, ngay cả trường cấp ba gần đó cũng đã tắt đèn ngủ, siêu thị lớn đã đóng cửa, chỉ còn cửa hàng tiện lợi 24 giờ vẫn sáng đèn. Khi Nhạc Khuynh đẩy cửa bước vào, tiếng chuông cửa làm nhân viên thu ngân đang gật gù tỉnh giấc. Anh ta đã quá quen với cảnh thanh niên đến đây nửa đêm, vừa ngáp vừa chỉ thẳng khu bắt mắt cạnh quầy thanh toán: "Cửa hàng đang khuyến mãi, mua hai tặng một đấy."
Những hộp vuông vuông ngay ngắn đó chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến Nhạc Khuynh đỏ mặt, lập tức phủ nhận: "Không phải."
Anh chàng thu ngân như đã hiểu rõ mọi chuyện, thầm nghĩ vị khách này cũng hành động nhanh thật: "Thuốc tránh thai bọn em không bán đâu."
Nhạc Khuynh: "..."
"Không bán cái gì cơ?"
Hạ Minh Thâm theo sau mấy bước bước vào cửa hàng, kéo nhẹ tay áo Nhạc Khuynh, hỏi: "Tiệm này không có à?"
Anh chàng thu ngân nhìn thấy cậu, cả người như hóa đá, vừa nói vừa đưa tay lần mò dưới quầy: "Có mà... gel... gel bôi trơn..."
Nhạc Khuynh lập tức hét lớn cắt ngang: "Bọn tôi đến mua kem đánh răng!"
Cả Hạ Minh Thâm và anh chàng thu ngân đều bị tiếng hét làm giật mình. Hạ Minh Thâm nói: "Tôi biết rồi! Cậu hét to thế làm gì!"
Nhạc Khuynh chẳng buồn đáp lại, bước nhanh tới khu đồ dùng sinh hoạt, giấu đôi tai đỏ ửng của mình sau kệ hàng.
Trước khi đi ngủ, sau khi rửa mặt xong, trên cổ vắt một chiếc khăn lông mới, Hạ Minh Thâm và Nhạc Khuynh chạm mặt nhau ở cửa nhà vệ sinh. Hạ Minh Thâm đắn đo tìm lời, dè dặt hỏi: "Vừa nãy... cậu định mua lén cái gì thế?"
Nhạc Khuynh: "..."
Sắc mặt anh thay đổi mấy lượt, lạnh lùng nói: "Hạ Minh Thâm."
Hạ Minh Thâm: "Hửm?"
Nhạc Khuynh: "...Cậu mau đi ngủ đi."
Hạ Minh Thâm lập tức bị đuổi về phòng không chút nể tình.
Chăn bông vẫn là bộ hồi cấp ba, hơi cũ rồi, nhưng lại thân thuộc đến mức khiến người ta yên lòng. Hạ Minh Thâm nằm lún vào giường, chưa bao lâu đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới.
Không lâu sau, đèn trong phòng khách và phòng bên cạnh cũng đều tắt.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hạ Minh Thâm lờ mờ nghĩ ngợi, không khỏi cảm khái: Quan hệ giữa cậu và người ở phòng bên, từ quá khứ đến hiện tại, đúng là một vòng tuần hoàn lớn.
Trước kia Nhạc Khuynh tay trắng, là một thiếu niên nổi loạn bỏ nhà đi, bị cậu tình cờ gặp rồi tiện tay đưa về căn hộ thuê, một ở là ba năm. Giờ thì tình thế đảo ngược, đến lượt Nhạc Khuynh "nhặt" cậu về —— mà còn "nhặt" một cách hào phóng, không cần cậu đóng tiền nhà.
Bố mẹ Hạ Minh Thâm mất sớm, từ nhỏ được ông nội nuôi lớn. Ông bị bệnh tim mạch, qua đời đột ngột vì xuất huyết não khi Hạ Minh Thâm đang học cấp hai. Sau đó, quyền nuôi dưỡng được chuyển cho cô của cậu.
Cô là người bận rộn, làm công việc kinh doanh, thường xuyên đi đây đi đó, cả năm chưa chắc về thành phố một lần.
Khi Hạ Minh Thâm thi đậu vào trường cấp ba trực thuộc C Đại, cô chê nhà cũ quá xa trường, lại đúng lúc công ty cô thay đổi nhân sự, được rảnh rỗi đôi chút, liền thuê một căn hộ hai phòng ngủ ở khu Vân Thành gần trường để tiện "ở cùng" cháu trai. Không ngờ sau khi ký hợp đồng và đặt cọc xong, công ty lại ra lệnh điều động, chuyển cô đến chi nhánh khác, để trống một phòng trong căn hộ.
Ở một mình quá tốn kém, Hạ Minh Thâm bèn nhờ bà chủ nhà tìm thêm người thuê chung, chia sẻ tiền phòng.
Chưa tìm được bạn cùng phòng thì bạn thân của cậu là Bàng Hoa đã đến chơi nhà mới, mang theo một đống xiên nướng —— xiên như một bó hoa xiên thịt —— coi như là chúc mừng tân gia.
Bàng Hoa là bạn học Tiểu học, Trung học và là bạn học tương lai cấp ba của Hạ Minh Thâm. Ngoài đời cậu ta có biệt danh là Béo Hoa, nhưng thực tế thì chẳng béo chút nào —— ngược lại, còn hơi gầy quá. Nghe nói từ nhỏ đã ốm nhom, mẹ cậu ta đặt biệt danh "Béo Hoa" với hi vọng con mình béo lên một chút, nhưng gọi tới tận cấp ba, cậu ta vẫn gầy như cái que.
Hai người cùng nhau chia sẻ đống xiên nướng, ăn như vũ bão mà vẫn còn thòm thèm, quyết định ra ngoài mua vài chai nước giải khát.
Những năm đó khu Đại học Thành mới bắt đầu phát triển, ngoài sinh viên ra thì chỉ có mấy khu dân cư gần trường là còn có chút sinh khí. Hai người mua hai chai cam lạnh từ máy bán hàng tự động, đi dạo quanh khu Vân Thành để tiêu cơm, đi mãi không thấy một bóng người, chỉ gặp một bãi đất trống trên quảng trường với rất nhiều mèo lười nhác đang phơi nắng.
Béo Hoa yêu thích những sinh vật lông xù, nhưng mẹ bị dị ứng mũi nên không thể nuôi mèo, đành phải mang tình yêu to lớn của mình chia sẻ cho mèo nhà bạn và mèo hoang. Cậu ta ngồi xếp bằng xuống đất, hí hửng đưa tay vuốt mèo.
Hạ Minh Thâm tốt bụng nhắc: "Cẩn thận bị cào."
Tay của Béo Hoa vừa chạm vào lưng một con mèo vằn, mèo chỉ lạnh lùng vẫy đuôi, không thèm để ý đến tên hai chân đang làm thân kia.
Tên hai chân cười tươi rói: "Lần tiêm phòng trước của tao vẫn còn hiệu lực, không sợ bị cào đâu."
Cậu ta vô cùng thích thú, động tác thành thạo, xoa nắn khiến con mèo vằn phát ra những tiếng gừ gừ trong cổ họng. Chẳng bao lâu, cậu ta đã bị đám mèo hoang bị thu hút kéo đến vây quanh, trái ôm phải ấp.
Một con mèo đốm vòng ra dưới chân Hạ Minh Thâm, chiếc đuôi bông xù của nó móc lấy ống quần của cậu. Hạ Minh Thâm cúi xuống vuốt ve nó, nhận xét khách quan: "Mày trông cứ như con nghiện nửa tháng không đụng đến xi lanh ấy."
"Gần như thế thật," Béo Hoa nói, "Khu nhà tao có một tên buôn chó tới, suốt ngày bắt chó hoang, làm mèo với chó đều bị dọa chạy hết."
So với các khu vực khác, Đại học Thành có nhiều sinh viên mang trong lòng tình thương không chỗ trút, vì vậy số lượng mèo chó lang thang tụ tập ở đây cũng đặc biệt đông, phần lớn đều không sợ người.
... Nếu để đám buôn chó để mắt tới, thì rắc rối to rồi.
Vừa nghĩ tới đó, Hạ Minh Thâm đã nghe thấy một tràng chó sủa hoảng loạn vang lên từ bụi cây gần đó.
Đám mèo bị dọa hoảng, lập tức tán loạn bỏ chạy.
Thù mới cộng với hận cũ, Béo Hoa lập tức tức giận, xắn tay áo muốn đi tính sổ với đám buôn chó.
Hai người men theo âm thanh chạy tới, quả nhiên thấy một gã đàn ông đang xách một chiếc bao dệt đầy máu ở một tay, tay kia cầm một cây gậy. Con chó Shiba bị hắn đánh trúng đang lê một cái chân gãy ngồi dưới đất, rên rỉ thảm thiết.
Ngay khi tên buôn chó định giơ gậy lên đánh tiếp, Béo Hoa lập tức tung một cú đá thẳng vào sau lưng hắn, còn Hạ Minh Thâm thì nhân lúc hắn ngã xuống, nhanh chóng bế con Shiba chạy đi.
"Lũ ranh con! Chúng mày làm gì thế hả!" Một gã đàn ông khác đang hút thuốc bước xuống từ chiếc xe van đỗ bên đường, trong tay hắn cũng lăm lăm một thanh gậy.
"Chạy mau!" Béo Hoa đẩy Hạ Minh Thâm một cái, hai người ôm chó lao đầu bỏ chạy.
Ở góc phố đứng một nam sinh đội mũ bucket, một mình một bóng, dáng người cao gầy gọn gàng, khiến Hạ Minh Thâm không kìm được ngoái lại nhìn hai lần. Nam sinh đó đang đeo cặp ở tay trái, giọng lạnh nhạt nghe điện thoại.
Béo Hoa không phải là người bế chó, nên chạy băng băng như bay phía trước, liên tục quay đầu nhìn xem đám buôn chó có đuổi theo không. Nhưng khi nhìn mãi nhìn mãi, cậu ta bỗng phát hiện bạn mình càng chạy càng chậm, cuối cùng lại dừng hẳn lại, đứng nhìn con phố phía sau như đang suy nghĩ gì đó.
"Mày nhìn gì đấy!" Béo Hoa vươn tay kéo cậu.
Hạ Minh Thâm chẳng buồn giải thích, nhét con chó Shiba vào lòng cậu bạn: "Mày đi trước đi, chúng ta gặp nhau ở phòng bảo vệ!"
"Này!" Béo Hoa hét lớn, nhưng Hạ Minh Thâm đã quay ngược lại theo lối cũ, biến mất ở khúc quanh.
____________________________________________
Note của tác giả:
Hãy làm một đoạn hồi ức~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top