Chương 10
Mỗi một chữ hắn nói Tô Ngọc đều rõ ràng, nhưng giờ khắc này Tô Ngọc lại không thể hiểu được ý của hắn.
Cô trơ mắt nhìn từng cúc áo bị cởi bỏ, cặp vú mượt mà từ áo ngực hồng nhảy ra, thậm chí hắn còn duỗi tay luồn vào áo ngủ cởi được một nửa, cởi ra móc áo ở phía sau.
"Không thể!" Tô Ngọc lúc này mới phản ứng lại , đôi tay che trước ngực tránh đi động chạm của hắn, con ngươi chứa đầy đề phòng cùng vô thố.
Thần sắc Dung Cảnh Chanh chợt nhiễm băng sương, tầm mắt cố chấp của hắn chăm chú nhìn Tô Ngọc, lần đầu tiên ở trước mặt Tô Ngọc lộ ra chiếm hữu dục đáng sợ.
Hắn cúi đầu sát vào Tô Ngọc, khi nói chuyện hô hấp nóng rực đập trên mặt cô.
"Vì sao tôi lại không được?"
Tô Ngọc vô thố lắc đầu, trong hốc mắt hiện lên ánh nước, sắp bị buộc khóc. Không được chính là không được, làm gì có nhiều lý do nhu vậy?!
Dung Cảnh Chanh lạnh mặt, đẩy ngã Tô Ngọc lên bàn cơm, lực đạo không cho phép kháng cự cởi bỏ cởi bỏ áo ngực của cô ném trên mặt đất, trong tầm mắt hoảng sợ của cô, đôi tay được cô tán thưởng vô số lần ấn lên bộ ngực sữa trắng nõn ngọc ngà của cô, thật hư mà cầm lấy, ái muội vỗ về chơi đùa.
"Đừng chạm vào chị… Đừng…" Tô Ngọc cụp mứt xuống liền đụng phải tầm mắt của Dung Cảnh Chanh, trong đôi mắt đen nhánh kia cuồn cuộn dục vọng đáng sợ, thân mình Tô Ngọc theo bản năng run lên.
Một tay Dung Cảnh Chanh giữ chặt đôi tay đang giãy giụa của cô, khuôn mặt tinh xảo âm lãnh cúi xuống hôn cánh môi cô, không phải là nụ hôn mềm nhẹ trân ái trước đó, mà là mang theo thú tính hung mãnh cắn xé, tràn ngập thô bạo chiếm hữu.
Hắn lấp kín cánh môi cô, tách ra khớp hàm của cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc trong khoang miệng co tùy ý quấy, quấn lấy lưỡi cô cùng múa, tham luyến đoạt lấy không khí của cô, cưỡng bách cô nuốt xuống nước miếng của mình.
Tô Ngọc cảm giác người đang đè trên người cô là một con sói, một con sói muốn xơi tái mình lấp đầy bụng đói.
Nửa ngày, hắn mới buông ra cô, sợi tơ mang theo dâm mĩ còn vương giữa môi răng bọn họ.
"……" Tô Ngọc nước mắt tí tách theo khóe mắt chảy xuống đến tai, làm ướt sợi tóc.
Cô không thể giải thích, vì cái gì Dung Cảnh Chanh sẽ làm ra chuyện như vậy với cô, rõ ràng trước hai phút còn hết thảy còn rất tốt, làm thế nào giữa hai người lại biến thành như vậy, vì sao Cảnh Chanh lại cưỡng hôn cô? Cái gì gọi là hắn thích cô?
"Em thật quá đáng mà……" Tô Ngọc mang theo khóc nức nở lẩm bẩm nói.
"Em phải rời khỏi tôi sao?" Dung Cảnh Chanh lòng bàn tay lên khóe mắt hồng lên vì khóc, mềm nhẹ lau đi khóe mắt hắn, nhưng mà Tô Ngọc lại không cảm thấy hắn vô hại.
Đầu ngón tay hắn từ gương mặt cô lướt xuống đến cái cổ thon dài yếu ớt, cuối cùng dừng lại ở đầu vú đã cương cứng của cô, nhẹ nhàng chọc chọc.
Tô Ngọc nỗ lực rụt ra sau, khổ sở lắc đầu, "Không… Không cần như vậy……"
Cảnh Chanh không có nghe cô, hắn duỗi tay dùng sức xoa bóp bộ ngực sữa của cô, phần thịt trắng nõn đã bị xoa đến ứ ngân, hắn thậm chí dưới ánh mắt hoảng sợ của Tô Ngọc cúi đầu, dùng môi lưỡi đi gây xích mích hàm hút đầu vú nhỏ xinh đáng yêu, mút vào đến chép chép rung động.
"Tôi càng muốn như vậy, không đơn giản muốn đùa bỡn vú của em, tôi còn muốn tiến vào thân thể của em, chiếm hữu em còn quá mức hơn tên tội phạm kia, làm em lớn bụng, để em sinh cho tôi một đứa con……"
Sức lực chênh lệch khiến Tô Ngọc vô pháp chạy thoát, cô khó có thể khống chế nức nở thành tiếng.
Thời điểm cô nhận ra cái người đang đè mình là Cảnh Chanh, cũng vô pháp trăm phần trăm tin cậy lần nữa.
Cảnh Chanh là một người đàn ông, em ấy đã trưởng thành!
Những hồi ức đáng sợ còn chưa đi xa lại lần nữa ăn mòn đại não Tô Ngọc, sợ hãi chiếm đầy trong óc, người trước mặt đã không phải người em trai ngoan ngoãn đáng tin, mà đã thành cái người tàn nhẫn kia, cô vô pháp phản kháng, vô lực tránh thoát, hai chân bị ấn, lần lượt bị đỉnh lộng sâu trong thân thể, thậm chí cưỡng bách mở ra cổ tử cung, mỗi một chỗ trên thân thể triệt triệt để để bị xâm phạm .
Cô hoảng hốt giật mình, thấp giọng khóc cầu, "Không cần, cầu xin anh không cần như vậy…… Hức…… Buông tha tôi đi……"
Cô không hề kêu tên Cảnh Chanh, mà là dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn hắn, cô lâm vào bóng tối nhận không ra Dung Cảnh Chanh.
Nhìn gương mặt cô đầy nước mắt, váy áo mở rộng, bộ dáng sợ hãi đáng thương, Dung Cảnh Chanh rốt cuộc buông lỏng ra bàn tay giam cầm Tô Ngọc, đem cô bế lên ôm vào lòng ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, giống như trấn an một con mèo Ragdoll.
"Tô Ngư, không có việc gì, đừng sợ, đều là giả, có tôi ở đây không ai có thể tổn thương em? Hắn dán lên vành tai Tô Ngọc, mềm nhẹ dỗ cô.
Thanh âm kia thanh triệt mà sạch sẽ, như con suối nhỏ chảy qua núi, lại giống như ngọc châu va chạm nhẹ, ôn nhu đến mức khiến người ta nghĩ đến đám mây trắng tên trời xanh, lúa trà tỏa hương, tất cả đều vô cùng tốt đẹp.
Thân mình đang run rẩy chậm rãi dừng, cô đẩy ra ôm ấp của Dung Cảnh Chanh, hoảng loạn mặc lại đồ, hầu âm run rẩy," Em, em cố ý, rõ ràng biết chị sẽ sợ! Cảnh Chanh sao em lại làm thế! Em sao lại có thể… Sao lại có thể…… "
Ngón tay cô vuốt ve đôi môi bị gặm cắn sưng đỏ củ mình, nước mắt xẹt qua gương mặt, lạch cạch một tiếng rơi vào trên xương quai xanh của cô.
"Tô Ngư, em không thể cứ mãi giả vờ không có chuyện, miệng vết thương bị che dấu sẽ không biến mất, chỉ biết sinh mủ hoại tử. "
Dung Cảnh Chanh cười miễn cưỡng, hốc mắt hắn đã hơi ươn ướt,"Em thấy đấy, cũng không có gì ghê gớm, chỉ là chút trị liệu tâm lý thôi. "
Hắn che dấu mặt mày, tựa hồ là rất khó nhẫn nại, cả người tràn ngập yếu ớt.
Tô Ngọc dần dần thoát ra từ cảm xúc hoảng sợ, nhìn thấy Cảnh Chanh như vậy bộ dáng nhịn không được đi lên trước kéo tay, lắp bắp nói," thực xin lỗi, chị không nên mắng em…… "
Nàng đau lòng nhìn hốc mắt hắn đỏ bừng cùng ý tứ muốn khóc,"Em đừng khóc, là chị sai rồi được không? "
Dung Cảnh Chanh hồi nắm lấy tay nàng," Chỉ là như vậy sao? "
"Hửm? "Tô Ngọc xấu hổ cúi đầu, nghĩ tới phía trước từng màn,"Không phải em nói…… trị liệu tâm lý sao, chị hiểu, em chỉ là đang diễn, chị sẽ không trách đâu…… "
"Nhưng điều tôi nói là thật. "Dung Cảnh Chanh nhìn chăm chú Tô Ngọc,"Tôi thích em, tôi muốn em, tôi không thể chịu đựng việc em phát sinh quan hệ với người khác, nhìn dấu vết trên người em tôi ghen ghét đến điên, em hiểu chứ? "
"Chị…… "Tô Ngọc ngậm miệng, nàng lại cảm thấy khẩn trương.
"Tô Ngư, tôi không phải con búp bê em tùy ý trang điểm , tôi là một người đàn ông muốn em. "Dung Cảnh Chanh nửa quỳ xuống, chặn ngang ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, đầu chôn ở bụng nhỏ của cô hít âu một hơi.
"Chừng nào em mới quay đầu nhìn đến cảm tình của tôi? Đừng luôn giả vờ không hiểu trốn tránh tôi....... "
Tô Ngọc mờ mịt vô thố đứng tại chỗ, tay cô không biết để nơi nào, cô chưa bao giờ nghĩ Cảnh Chanh lại có thứ tình cảm này với mình.
Tuy rằng Cảnh Chanh luôn kháng cự con trai đến cạnh cô, nhưng cô chỉ cho rằng Cảnh Chanh là tỷ khống, vì cái gì sẽ là tình yêu nam nữ?
Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt tinh xảo kia không hề ngăn trở đâm nhập tầm mắt cô, kia biểu tình thậm chí mang theo cầu mà không được.
Mình, thương tổn em ấy?
Ý nghĩ như vậy làm Tô Ngọc cảm thấy ngực rầu rĩ đau, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đối mặt với tình huống như vậy.
________________
Thông báo: bọn mình sẽ bước vào trạng thái ôn thi nên mình sẽ cố gắng hết mức có thể để truyện hoàn trong tuần do số chương của truyện khá ngắn. Chờ mình come back với những bộ hay hơn nhé 😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top