Chap 40

ChanHee đến công ty tìm L.Joe. Nhưng nhân viên trực ở đó nói anh đã về từ lúc tan tầm rồi.

"Anh nói dối mình..."

"Vậy anh đi đâu ?"

"Không lẽ nào..."

Rồi điện thoại của ChanHee đúng lúc reo lên.

Lại là tin nhắn...

"Hãy đến đây, xem rõ bộ mặt của Lee ByungHun !"_Kèm theo đó là một địa chỉ.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

L.Joe bấm chuông. Bấm liên tục mà mãi vẫn không thấy ã ta ra mở cửa. Nhưng rõ ràng là đèn trong nhà sáng mà .

- Hwang MiYoon !! Tôi biết là cô đang ở nhà, mau mở cửa._L.Joe đập cửa rầm rầm.

Vẫn không mở cửa. L.Joe tức giận, dùng chân đạp cửa thật mạnh.

Cửa bị đạp văng ra.

L.Joe xông vào trong. Nhưng ở phòng khách không thấy ã ta.

- Hwang MiYoon !!! Cô đâu rồi, mau ra đây cho tôi._L.Joe đi khắp xung quanh tìm.

Và rồi L.Joe lên phòng ngủ. Ã đang ngồi trước bàn trang điểm trong phòng.

- HWANG MIYOON_L.Joe nhấn mạnh từng chữ một.

- Tôi định trang điểm cho thật đẹp rồi mới đi xuống gặp anh, mà chưa gì anh đã xông vào nhà rồi. Chủ tịch a~ lúc trước anh đâu bất lịch sự như vậy. Sao bây giờ lại thế chứ ?_Ã nhìn vào gương chuốt mascara. [R: Tỉnh như ruồi =))) ]

- Đừng nhiều lời.

- Làm gì mà tức giận vậy ?

- Thực chất cái thai đó không phải của tôi !

- Thằng khốn đó nói cho anh rồi sao ?

- Phải. Và cả chuyện cô gài tôi.

- Tôi gài anh thế nào nào ?

- Khuya hôm đó tôi vẫn ngủ ở đây không hay biết gì, còn cô thì đi tìm gã người yêu cũ quan hệ. Sau đó quay về đây khi trời chưa sáng. Và cô cố tình tạo ra cảnh, tôi và cô cùng chung giường để bắt tôi phải chịu trách nhiệm.

- Ừ, thì làm sao nào ?

- Tôi không ngờ...Tôi còn tưởng rằng mình đã gây ra chuyện có lỗi với vợ, phải nói dối, giấu diếm. Và phải sống trong cảnh phập phồng, lo sợ. Chỉ vì cô thôi, cô còn dám gửi mấy cái hình ảnh dơ bẩn đó cho vợ tôi, nếu như không phải tôi kịp thời xóa nó đi thì sẽ thế nào hã ? Tại sao cô lại muốn phá hoại cuộc sống của tôi ? cô không thấy mình khốn nạn lắm sao ?

- Vốn dĩ tôi không muốn hai người hạnh phúc mà.

- Cô...

- Ở công ty, nhân viên nữ nào chả biết tôi có tình cảm với anh ? Và cả họ ! Muốn tiếp cận được anh ? Bọn đấy dám không ? Mà nếu nó dám tiếp cận anh thì cũng sẽ có kết cuộc...không đẹp lắm đâu !

- Là do cô làm hết sao ?

- Đúng. Và cả việc tôi bắt anh chịu trách nhiệm nữa. Tôi chỉ ao ước được làm nhân tình của anh cũng đủ rồi. Không cần chính thức. Nhưng mà tôi không ngờ, anh lại quá yêu thương cậu nhóc kia.

- Thật may là cô biết điều đó, giờ thì kịch cũng đã hạ màn rồi.

.

.

Lúc này ChanHee bước từ taxi xuống. Nhìn vào căn nhà.

"Đúng địa chỉ rồi..."

ChanHee thấy cửa mở toang ra. Cậu chần chừ một chút, rồi cũng bước vào bên trong.

Vào tới phòng khách. ChanHee thấy cặp táp của L.Joe.

Nhưng nhà vắng tanh, không thấy ai.

- ByungHun a...ByungHun...

ChanHee gọi to tên L.Joe. [R: Chunji ngu như bòòòò ]

L.Joe lúc này ở bên trong nghe thấy tiếng của ChanHee định trả lời thì.

à thư ký lập tức bịt miệng L.Joe lại.

- Muộn rồi !

à đẩy ngã anh xuống giường rồi trườn lên người anh, hôn anh cuồng nhiệt.

ChanHee lúc nãy nghe tiếng động phát ra từ đây, liền đi lại mở hé cửa.

*Cạch*

Và rồi...

Đập vào mắt của ChanHee là cảnh tượng...

- LEE BYUNGHUN ! ANH ĐANG LÀM GÌ VẬY HÃ ?_ChanHee hét lên.

L.Joe lúc này mới dùng sức đẩy người của ã thư ký ra khỏi người mình.

Anh chưa kịp đứng dậy thì ã thư ký đã lên tiếng.

- ByungHun a~ nhân tiện đây thì nói ra quan hệ của chúng ta cho cậu ấy biết đi. Anh nói anh yêu em hơn mà, đúng không ?_Ã dùng giọng điệu õng ẹo, đến chướng tai. [R: -_- Tưởng bở]

- Cô...cô nói cái quái gì vậy ?_L.Joe quát.

ChanHee lúc này gương mặt cũng chuyển sắc. Hốc mắt đỏ hoe, trông ChanHee bây giờ mềm yếu đến tội ngiệp...

- Đủ rồi..._ChanHee bỏ chạy đi.

- ChanHee ! em phải nghe anh nói...ChanHee.
L.Joe đuổi theo ChanHee.

Còn ã ta lúc này thì cười thõa mãn.

.

.

L.Joe cuối cùng cũng đuổi kịp ChanHee. Anh giữ tay ChanHee lại.

- ChanHee ngh...

*Chát*

- Anh là đồ khốn..._Mắt ChanHee rưng rưng.

- Anh không...

- Tôi đã thấy anh rất lạ, nhưng tôi không muốn để tâm, anh nói gì thì tôi tin vậy. Đến sáng hôm nay, tôi cũng tưởng rằng do mình suy nghĩ nhiều quá thôi. Đến khi tôi mang thức ăn đến công ty cho anh, nhưng sau đó người ta nói anh tan sở đã về rồi. Lúc đó tôi mới biết là anh nói dối tôi, nhưng mà tôi còn ngu đến nổi, vẫn chưa tin là anh...Thì ra là đi ngoại tình, lại còn là với thư ký trong công ty._ ChanHee cười nhưng nước mắt lăn dài trên má.

- Anh không có !_L.Joe như gầm lên, anh cảm thấy mình thực oan ức.

- Không có ? Không có mà tại sao anh lại ở đây ? Còn là nhà riêng của cô ta...Nếu như anh đến đây không có gì cả, thì tại sao anh lại nói là anh ở công ty ? tại sao anh phải giấu tôi ? Huống chi đập vào mắt của tôi là..._ChanHee nhìn L.Joe, rồi dừng lại ở môi...

Vết cắn trên môi vẫn còn...

Tim như bị ai giày xéo.

- Chúng ta đã yêu nhau 7 năm... Không quá dài cũng không quá ngắn, từ khi kết hôn đến nay chúng ta đã sống rất hạnh phúc, không có cãi nhau. Tôi đã nghĩ anh yêu tôi rất nhiều, tôi nghĩ chúng ta sẽ cứ như vậy mãi chứ...nhưng...nhưng mà...tôi khôg nhận ra rằng tôi đã quá tự tin. Để rồi cho tới khi...anh lên giường với cô ta, tôi mới sáng mắt ra. Rồi một đường...Rạch thật sâu vào tim tôi..._ChanHee cắn chặt môi để tiếng khóc không bật ra.

Anh đưa tay chạm đến khuôn mặt của ChanHee. Chạm đến những giọt nước mắt...

ChanHee tránh né, quay mặt đi.

- ChanHee à...

- Đừng gọi tên tôi..._ChanHee đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên mặt, ngẩng mặt lên hít một hơi thật sâu.

- Tại sao mỗi khi có chuyện gì xảy ra...em không cho anh giải thích ?.

ChanHee lặng thinh. Không nói lời nào.

- Phải, anh nói dối em. Những lần anh nói đi đến công ty...là anh đến nhà cô ta, nhưng anh...

- Chúng ta ly dị. [R: Ngu ngu nguuuuuu >.<]

ChanHee nói rồi quay đi.

L.Joe thẫn thờ,mệt mỏi, khổ sở khiến anh không còn hơi sức nào để mà chạy theo níu giữ. Bởi vì anh biết ! Có nói gì thì ChanHee cũng không nghe.

- LÚC NÀO CŨNG VẬY ! SỰ THẬT LÀ EM CHẲNG BAO GIỜ CHỊU NGHE ANH GIẢI THÍCH._L.Joe lớn tiếng.

ChanHee cứ bước đi.

- ĐƯỢC THÔI ! LY DỊ THÌ LY DỊ. BỞI DÙ GÌ THÌ EM CŨNG KHÔNG TIN ANH.

.

.

.

ChanHee về đến nhà...

Khuỵu xuống.

Khóc. Khóc nấc lên...

Càng ngày tiếng khóc càng lớn hơn.

ChanHee tháo chiếc nhẫn. Ném nó đi...

Tay đặt lên ngực trái.

Nơi đó đang đau thắt.

Một cơn đau dữ dội, đột nhiên ập đến khiến ChanHee không thể nào chống chọi nổi.

Cảm giác khi nhìn L.Joe nằm trên giường cùng nữ nhân khác.

Ôm ấp, hôn hít.

Nếu như ChanHee không xuất hiện ngay lúc đó. Thì tiếp sau họ sẽ làm gì nữa ?

Bỗng thoáng nhìn sang chổ cái bàn. Có một con dao cắt trái cây.

ChanHee vừa khóc vừa cười. Đi tới chộp lấy con dao sắt nhọn.

Ngồi khuỵu xuống nền nhà.

ChanHee đưa dao đến cổ tay.

Ấn xuống...

Một đường dài, thật sâu...

Mấy tơ máu chảy ra, rồi càng lúc nhiều hơn...

ChanHee buông cây dao xuống. Thả lỏng tay, mặc cho máu chảy.

Chờ đợi...

Máu lúc này chảy ra thành một vũng.

ChanHee ngồi đó khóc. Chỉ biết khóc thôi...

- Baba à ! Baba sao vậy ?_ByungChan đứng nhìn ChanHee.

- ByungChan ! sao con chưa ngủ ?_ChanHee gạt nước mắt.

- Baba à, tay baba chảy máu rồi...Baba ơi, baba sao vậy ? Baba mau cầm máu đi..._ByungChan mếu máo.

Máu cứ chảy ra nhiều, ByungChan kéo áo mình chặm lên chỗ vết thương của ChanHee mà cầm máu lại. [R: thấy thương quá T.T]

- Baba ơi...tại sao con càng lau lại càng ra nhiều máu , tại sao nó không hết vậy.Baba ơi Baba đừng bị gì mà.._ByungChan không biết làm cách nào cho máu ngừng chảy. Nên chỉ biết ôm ChanHee mà khóc.

- Byungie à...Baba không sao ! Con đừng khóc, baba sẽ đi cầm máu. Sẽ ngừng chảy thôi mà.

Tự tử ?

Một quyết định tồi tệ và ngu xuẩn.

ChanHee thầm trách mình. Vì một phút mất bình tĩnh mà ngu ngốc đến mức tìm đến cái chết.

"Phải, mình nên sống ! Lee ByungHun đã rời bỏ mình...Nhưng mình không thể bỏ lại ByungChan và ByungHee. Chúng nó còn quá nhỏ."

.

ChanHee tìm nhặt lại chiếc nhẫn , nhưng là cất nó đi...

.

.

.

Sáng hôm đó. Sau khi đưa ByungChan đến trường, ChanHee trở về nhà.

ChanHee thấy L.Joe.

- Anh về lấy đồ. Sẽ đi ngay. Em không cần để ý đâu._L.Joe trầm mặt.

- Sao cũng được.

ChanHee định bước đi thì L.Joe nhìn thấy gì đó. Nắm giữ tay cánh tay ChanHee lại.

- Cổ tay em !_L.Joe nhìn vào chổ cổ tay đã được băng bó lại.

ChanHee gạt tay L.Joe. Rồi kéo tay áo xuống để che phủ.

L.Joe lại nắm lấy tay của ChanHee, vạch tay áo lên.

- Hết chuyện lại đi cắt tay. Em bị điên à ?

- Bỏ tay tôi ra.Không phải chuyện của anh._ChanHee gạt phắt tay L.Joe mà đi lên phòng.

.

.

.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

2,3 ngày nay cứ như vậy. L.Joe và ChanHee sống riêng. L.Joe nhường căn nhà lại cho ChanHee. Còn bản thân thì ngủ ở công ty.

ChanHee cũng đã ký vào tờ giấy ly hôn. Còn L.Joe tuy đã nhận tờ giấy do luật sư của ChanHee gửi nhưng anh không hề quan tâm tới.

Tối...

Sau khi ChanHee vỗ ByungHee và ByungChan ngủ. Một mình trở về phòng ngủ.

Nói là ngủ ! Nhưng thực chất là đêm nào cũng vậy !

Chỉ có thức trắng đêm...

Vừa nhắm mắt lại.

ChanHee nghe thấy tiếng đập cửa.

Rời khỏi giường, ChanHee đi mở cửa.

-CHANHEE MỞ CỬA ! EM MAU MỞ CỬA CHO TÔI...LEE CHANHEE !_Tiếng đập cửa rầm rầm, cùng cái giọng lè nhè lớn tiếng của L.Joe.

ChanHee vừa mở cửa thì thân thể L.Joe đổ ập lên người ChanHee. ChanHee cố gắn đứng vững đỡ lấy L.Joe.

- Tại sao lại uống nhiều rượu vậy hã ?...Mau buông tôi ra, thả tôi xuống, anh làm gì vậy Lee ByungHun ???

L.Joe bế ChanHee lên đi tới phòng ngủ.

Sau đó khóa cửa lại. Quăng ChanHee lên giường.

ChanHee chạy đi tới cửa thì bị L.Joe kéo lại một lần nữa ném lên giường.

L.Joe thô bạo xé tan nát quần áo trên người ChanHee.

- Anh bỏ tôi ra !! Lee ByungHun ! Anh có nghe không hã ? Đồ khốn !

- Tại sao không chịu nghe tôi giải thích hã ? Tôi đã làm gì sai ? Mà em lại không tin tôi chứ._L.Joe kềm chặt 2 tay ChanHee, hôn lên môi và cổ. Nhưng nụ hôn ấy không phải ôn nhu như thường ngày...

- Anh bỏ tôi ra đi. Tôi với anh đã ly dị rồi...Anh đừng có làm mấy cái trò này nữa aaaaa

Tiểu huyệt như bị xét nát. Khi L.Joe cho cái thứ to lớn đã sớm trướng lên đâm thẳng vào.

- ByungHun...urm...bỏ tôi ra...a...

Mặc cho ChanHee có khóc thét lên vì đau thì L.Joe vẫn cứ điên cuồng mà đâm vào.

ByungChan nghe tiếng của ChanHee. Nên từ phòng mình chạy sang. Đứng trước cửa phòng.

- Appa mau thả Baba ra !! Appa không được đánh Baba. Appa mau mở cửa !!_ByungChan đứng bên ngoài đập cửa, kêu la.

L.Joe vẫn không giảm tốc độ mà còn đâm kịch liệt hơn. ChanHee sợ những tiếng rên rỉ sẽ lọt vào tai của ByungChan nên cố gắng bình tĩnh nói.

- Byungie à, không phải Appa đánh baba đâu. Appa chỉ giỡn với Baba thôi, tại appa làm..arm...làm baba nhột quá thôi._ChanHee vừa dứt câu thì bịt miêng lại để không lọt tiếng rên rỉ ra.

- Thật sao ?

- Ừ, con mau về phòng ngủ đi...

- Nae !_ByungChan nghe vậy nên về lại phòng ngủ.

Còn lại ChanHee thì phải chịu sự dày vò của L.Joe.

ChanHee trong phút chốc ngất đi vì kiệt sức...

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau...

ChanHee tỉnh dậy. Phát hiện thân thể đã được mặc quần áo ngay ngắn. Nhưng L.Joe thì không thấy đâu...

ChanHee chỉ biết thở dài.

Đêm qua giống như một cơn ác mộng.

.

.

L.Joe vừa bước tới cửa công ty thì một đám phóng viên vay lấy.

- Thưa Chủ Tịch Lee ngày có biết về vụ việc một nữ nhân viên văn phòng của công ty ngài vừa bị tung ảnh nhạy cảm lên mạng không ?_PV 1 [phóng viên]

- Nữ nhân viên đó theo như được biết là thư ký thân cận của ngày. Ngày có thể nói vài lời được không ạ ?_PV 2

PV 3, PV 4, PV.......

Một đám phóng viên bao vậy chặt cứng L.Joe, mà hỏi tới tấp. Cho đến khi bảo vệ đến thì L.Joe mới có thể thoát khỏi vòng vây.

Trong đầu L.Joe ngẫm nghĩ. Không biết ai đã tung những tấm ảnh đó của cô ta ?

"Nhất định phải tìm ra được kẻ đứng sau vụ này..."

.

.

Chiều...

ChanHee đẩy xe đẩy ByungHee đến trường để đón ByungChan tan học. Trên đường đi về thì đột nhiên ChanHee bị một người từ đằng sau, dùng khăn bịt miệng lại và rồi...Một màng màu đen đỗ ập xuống.

.

.

Sân thượng của một tòa chung cư.

ChanHee tỉnh dậy. Phát hiện hai tay của mình bị trói chặt ra sau lưng. Nhìn về phía đối diện. ByungChan đang nằm trên cái bàn gỗ cách xa ChanHee.

- ByungChan a...ByungChan !!_ChanHee gọi mãi nhưng ByungChan không có phản ứng.

Rồi ChanHee chợt nhớ đến ByungHee, vội quay đầu tìm xung quanh.

- Không cần tìm, nó ở đây này.

à ta bế ByungHee trên tay.

- Thư ký Hwang ! Cô làm gì vậy hã ? Tại sao lại nhốt chúng tôi ở đây !!

- Muốn biết tại sao thì đi tên khốn Lee ByungHun của mày đi !

- Lee ByungHun làm gì không có liên quan đến tôi ! Chúng tôi đã ly dị rồi còn gì. Không phải anh ta ở cùng cô sao.

- Ly dị ? Ở cùng tôi ? HAHAHAHA.

- Cô cười gì chứ !

- Lee ByungHun trước giờ có bao giờ để ý đến tao đâu mà sống cùng.

- Chẳng phải...?

- Mọi chuyện mày thấy hôm trước là do tao sắp đặt đấy. Chính tao muốn phá hoại chúng mày.

- Cô...

- Thực sự tao lúc trước rất muốn được làm nhân tình của Lee ByungHun. Nhưng vì nó quá yêu mày, nên tao phải gài nó.

à ta kể toàn bộ sự việc. Sau khi ChanHee nghe xong... Một phút thẫn thờ người . Thì ra đã hiểu lầm L.Joe...

- Nhưng tao không ngờ Lee ByungHun của mày lại dùng cái trò bẩn thiểu. Đi ghép hình của tao mà tung lên mạng. Mặt mũi của tao. Bây giờ ai cũng biết tao,tao chẳng dám ra đường, việc làm không có, chủ nợ phát hiện được tao, tao phải bán nhà.Chó chết ! Lee ByungHun đã làm tao mất hết tất cả... Cho nên hôm nay tao quyết định, đốt chúng mày chết. Tao muốn cho Lee ByungHun thấy việc làm tao mất hết tất cả và việc từng người nó thương bị tao giết hết thì sẽ như thế nào.

à ta đặt ByungHee lên bàn cạnh ByungChan. Rồi lấy can xăng đổ lên người của bọn trẻ và ChanHee.

- Thư ký Hwang ! làm ơn dừng lại đi...

- Bây giờ tao chưa đốt mày đâu. Đợi ByungHum đến...Tao phải cho nó chứng kiến hahahaha.

Trong khi ã cười hả hê thì một giọng nói cất lên.

- Cười đủ chưa ?

à ta xoay người lại thì phát hiện L.Joe đã đến từ bao giờ.

- Lee ByungHun ! cuối cùng cũng vác thân đến rồi. Được. Hãy chuẩn bị xem cảnh gia đình mày bị chết thê thảm đi.

- Khoan đã ! Cô đột nhiên phá vỡ hạnh phúc của tôi, tôi đã không tìm cô để trả thù đã là may lắm rồi tại sao lại còn muốn giết vợ con tôi nữa ? Cô quậy đủ chưa ?

- Chứ không phải chính mày đã giở trò bẩn thiểu đó sao ? Mày làm tao mất tất cả.

- Ý cô nói là cái gì ?

- Đừng có giả vờ. Chính mày đã tung mấy bức ảnh đó lên mạng.

Trong lúc L.Joe nói chuyện với ã để đánh lạt hướng. Thì lúc này có vài vị cảnh sát trèo từ ban công, đi vòng qua phía sau tháo dây trói cho ChanHee.

- Tôi không có ! Người đăng hình cô chính là tên người yêu cũ của cô. Tôi đã nhờ cảnh sát điều tra rồi.

-.....................................

- Cô hãy nghĩ đi, tôi làm sao lại có ảnh cô để mà ghép ?

Đột nhiên đằng sau phát ra tiếng sột soạt. Ã ta quay đầu lại thì phát hiện ra cảnh sát và ChanHee. Người cảnh sát nhanh chóng đến bế ByungChan lên chạy qua một bên, còn ChanHee định chạy đến bế ByungHee thì ã ta nhanh chân bế ByungHee. Leo lên trên bậc.

- Các người tránh ra, nếu không tôi sẽ cùng xuống dưới.

- Bình tĩnh Hwang MiYoon ! mau bước xuống đi. Đừng làm tổn hại đến đứa bé, nó còn nhỏ. Không có tội !_L.Joe tiến lại gần.

- Đừng có bước tới !_Ã vừa nói vừa đem ByungHee đưa ra xa.

- Đừng đừng ! Được rồi, tôi sẽ không lại gần nữa.Thôi được rồi bây giờ tôi sẽ kể cho cô nghe việc này...

à căn bản cũng không dám nhảy. Nên cứ đứng đó nghe L.Joe nói. Trong lúc L.Joe nói thì vị cảnh sát lần nữa trèo ra ban công. Thừa cơ hội ã ta không để ý mà tới gần.

Nhưng không may sau đó, đột nhiên ã phát hiện.

- Chó chết dám lừa tao AAAAAAAAA...

Vị cảnh sát nhanh chóng bắt được ByungHee. Còn ã...

Bị hụt chân ngã xuống từ sân thượng của tòa chung cư.

Và tử vong ngay sau đó.

Cái kết cho sự cay độc...

Sau khi vị cảnh sát bế ByungHee trao lại cho ChanHee.

ChanHee khóc nấc lên vì sợ, ôm ByungHee trong lòng, chỉ một chút nữa có thể đã mất đứa con này...

L.Joe ôm ChanHee vào lòng, vỗ về.

-Ổn rồi, không sao nữa, mọi chuyện kết thúc rồi..._L.Joe xoa lưng trấn an.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- BYUNGHUN AAAA, ANH MAU VÀO ĐÂY CHO EM !!!_ChanHee hét lên.

L.Joe từ bên ngoài đi vào.

- Wae ?

- Anh cho em uống thuốc gì cả tuần nay ? Nói.

- À..àm...Vitamin.

- Vitamin thật chứ ?

- Thật !

- Vậy anh mau giải thích, tại sao ngực em lại chảy ra sữa hã ???

- Thật sao ?_L.Joe lập tức đẩy ChanHee ra giường kéo áo lên.

- Yah ! Yah !!! anh mau bỏ cái tay hư hỏng của anh ra khỏi người em...arm ư...Chết tiệt...anh không được ngậm nó...arm...

.

.

.

- Hunnie~ a !! ByungHee , ByungChan ngủ cả rồi !!!_ChanHee trèo lên giường lay người L.Joe.

L.Joe mĩm cười rồi buông tờ báo xuống, giả vờ bình thản.

- Bọn trẻ ngủ rồi thì sao ?

- Chúng ta...làm đi_Thanh âm của ChanHee nhỏ như tiếng mèo kêu.

- Không được ! Anh chơi mà có bcs anh không có hứng..._L.Joe vẫn mặt lạnh mở tờ báo lên xem tiếp.

- Nhưng mà...em muốn !!

- Em tự thủ dâm đi, đừng kêu anh.

- Hunnie a~...em rất muốn..._ChanHee bắt đầu liếm vành tai mẫn cảm của L.Joe khiêu khích.

Tưởng rằng L.Joe sẽ nhanh chóng đè mình ra. Nhưng lần này anh lại đẩy cậu sang một bên.

- Yah !!

- Đừng có mà lớn tiếng với anh. Đã nói rồi...Mang bcs thì miễn đi.

- YAH ! KHÔNG MANG THÌ KHÔNG MANG.

- Mau cởi đồ ra.

_____END______

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top