Chap 30

Sau khi bị L.Joe đuổi ra ngoài, cô ta đi trên hành lang trong lòng tức phẫn nộ. Nhưng khi đi ngang nhà vệ sinh nữ, cô nghe thấy tiếng cười nói loáng thoáng tên cô. Cô dừng lại đứng ngoài cửa.

- À...Thì ra con mụ "Phù Thủy" đó là bà thư ký Hwang haha.

- Suỵt ! Cô muốn bị ã nghe thấy à ?? Chỉ nên gọi là "Phù Thủy" thôi.

- Đúng rồi đó ! Cô mới vào làm, liệu hồn đi. Đến cả trưởng phòng Won còn sợ mụ "Phù Thủy", huống chi cô chỉ là một nhân viên quèn.

- Em biết rồi, nhưng mà cái bà "Phù Thủy" ấy. Đẹp thì có đẹp, nhưng bã không biết là bã già rồi sao ? Bã lớn hơn giám đốc tận 3 tuổi, gần lão hóa rồi mà còn muốn giành trai đẹp hahahaha.

- Phải, là tôi lão hóa rồi.

3 nữ nhân viên xoay lại, họ không khỏi hoảng hốt. Nhất là cô gái vừa cười nói kia, cô ta giật thót người khi "Phù Thủy" bước vào.

- Thư..thư ký Hwang...Chúng tôi...

- Tại sao không gọi tôi là "Phù Thủy" nữa đi ? _Ã nhếch mép.

Bọn họ cuối mặt xuống, không dám nhìn. Ã ta thay đổi sắc mặt. tiếng gần đến bọn họ.

- Xin lỗi thư ký Hwang..._Cả 3 đều ríu rít xin lỗi.

- Xin lỗi ? Có muốn tôi cho các người một phen mất mặt như mấy đứa trước không ? Hay là...

- Thư ký Hwang...làm ơn, làm ơn. Cho chúng tôi xin lỗi, chúng tôi nhất định sẽ không dám như vậy lần nữa đâu...

à lại cười, rồi thốt ra: "Đúng là lũ chó."

- Được, lần này tôi sẽ bỏ qua.

- Cảm ơn, cảm ơn thư ký Hwang..cảm ơn ạ.

- Khoan, đừng vội mừng. Lương của các người tháng này sẽ KHÔNG CÓ ĐỒNG NÀO !

Bọn họ gương mặt thẩn thờ, nhưng cũng đành chịu. Không dám hó hé tiếng nào...

- Được rồi, giờ thì biến đi.

- Chúng tôi xin phép...

- Còn cô, đứng lại.

- Dạ ?

- Ban nãy tôi nghe tiếng cô là lớn nhất, từ bên ngoài cũng đã nghe thấy. À mà cô là nhân viên mới ?

- Em...em xin lỗi...chị ơi chị tha cho em...đây là công việc đầu tiên của em, muốn vào được đây em đã phải đút lót rất nhiều tiền...Chị..

- Ồh...Khổ sỡ vậy sao, nếu cô nói vậy làm sao tôi nỡ đuổi cô được. Nhưng mà cái tội của cô là không thể nào tha thứ được !

- Đây là giờ gì hã ?

-..............................

- Các người cũng miệng lưỡi nhỉ ? Trước mặt tôi thì làm bộ cười, nói, sai gì làm đó, nịnh bợ. Còn xoay lưng lại thì cắn. Có thấy bản thân giống CHÓ không ?

à lập tức tát thẳng vào mặt cô ta tới tấp.

- Nói tao già hã ? Lão hóa hã ? Chó chết, mày biết tao là ai không mà dám nói như vậy hã con kia. "Phù Thủy', đúng là tao vậy đó. Tao còn có thể ăn tươi nuốt sống mày được nữa đó, chỉ là một nhân viên văn phòng quèn mà dám hỗn láo với tao sao ?

Mỗi câu nói thốt ra ã liền vung tay tát chan chát vào mặt cô nhân viên kia. Ép cô ta vào một góc đấm, đá.

Một vài nhân viên khác khi bước vào, thấy vậy liền lẹ lẹ đi ra ngoài vì sợ liên lụy.

Chỉ có tiếng gào, khóc thảm thương của cô nhân viên kia.

à lại nắm đầu cô ta lôi vào phòng Toilet.

- Xin dừng lại...dừng lại đi mà...

- Dừng lại ? Mày là nhân viên mới mà, đã không biết phép tắc, thì tao cho một trân nhớ đời.

à nhấn đầu cô ta vào bồn cầu.

- Đừng...đừng...aaa....

Cô ta giãy dụa, nhưng ã vẫn không chịu buông. Điên cuồng nhấn đầu cổ cô ta xuống bồn cầu, rồi cười hả hê.

Cho đến khi cô nhân viên kia đuối sức, như muốn gục. Thì ã mới buông ra.

- Nhớ đời chưa ? Muốn làm việc trong này thì tốt nhất sau này câm cái miệng lại, tao thích Chủ tịch hay muốn làm gì chủ tịch thì cũng không đến lượt mày nói ! liệu cái mạng chó của mày.

à nói xong không quên sút một đá vào mặt cô ta, khiến cô ta nằm vật ra sàn. Rồi ã chỉnh sửa lại quần áo tóc tai, thong thả bước ra ngoài.

Cô nhân viên kia chỉ biết nằm đó, ôm mặt khóc...

.

.

.

Sau khi hết giờ làm việc, L.Joe đến đón ByungChan

- Chào Appa !!_ByungChan chạy đến ôm chân L.Joe.

- Ừm, hôm nay Byungie đi học có vui không ?

- Nae, vui lắm ạ !!

L.Joe lúc này mới nhìn cô giáo của ByungChan, nói:

- ByungChan đi học có quậy phá không vậy cô giáo ?

Cô giáo của ByungChan đứng hình trước L.Joe. [Au: hiểu tại sao cô ta lại đứng hình rồi nhỉ =))]

- Ừ...ừm cô gì ơi...

- À...à...ByungChan ở trường rất ngoan, lễ phép, nhưng chỉ có một điều là...Thằng bé hay trêu một bạn trông lớp, khiến bạn ấy khóc thôi.

L.Joe nhìn xuống ByungChan, đang làm lơ đùa vui hoa lá [=)))]. Nói nhỏ "Hay quá ByungChan nhỉ ? Appa sẽ mách Baba con".

.

.

Trên xe...

- Byungie này...

- Nae ?

- Tại sao con lại trêu chọc bạn ? con không biết như vậy là hư lắm sao ?

- Con không biết, nhưng con thích trêu mỗi bạn ấy thôi.

- Sao vậy ?

- Tại bạn ấy cứ như con gái vậy, đã vậy còn má ửng hồng nhìn chỉ muốn cắn cho một phát. [Au: Chội ôi :))]

L.Joe bật cười.

- Appa biết rồi...

- ???

- Con thích bạn ấy rồi, đúng chứ ?

- Không, không, không có thích đâu...

- Thật sao ?

- Không thích, không thích, không thích, không thích thật mà !!

-...............................

- Appa a~ Tại sao lại cười ?? Appa không được cười, nếu không con sẽ ngồi lên bụng ba mà nhún đó a~~~

- Được rồi, được rồi Appa không cười nữa. Nhưng mà Byungie này...

-Nae !

- Có muốn Appa chở đi ăn kem không ?

- Muốn, muốn, muốn a~~

- Được, Appa sẽ chở con đi ăn kem, nhưng có một điều kiện !

- Điều kiện gì ạ ?

- Con phải hứa là chấp nhận, nếu không thì sẽ không ăn gì hết.

ByungChan chần chừ một lúc rồi nhìn L.Joe. Gật đầu.

- Tốt ! Vậy thì tối nay con sang nhà Bà nội ngủ đi !

- An tuê~ con không chịu, không chịu...con muốn ngủ với Baba.

- Này này, đã nói rồi ! Nếu con không chấp nhận điều kiện, thì không có kem gì hết.

- Appa a~, appa thật là ác mà...

- Bây giờ quẹo trái là về nhà, quẹo phải là tới siêu thị. Con chọn cái nào ?

-.....................................

- 5 - 4 -3 -2

- Quẹo phải, quẹo phải !!!

- Tốt, vậy thì siêu thị thẳng tiến.

L.Joe cười thầm trong bụng, chỉ cần tốn chút tiền là có thể dụ được thằng nhóc con này. Đã giải quyết được 2 cục bông sang nhà Umma. Đêm nay nhà sẽ chỉ còn anh và ChanHee... [R: lạy thánh -_- ]

Đã một lần ban sáng, định là sẽ làm thỏa thích. Nhưng lại bị phá ngang, không cam tâm.

"Đêm nay, anh nhất định sẽ thao em...Khiến em không thể dậy nổi, bảo bối à"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top