chương 7

Chương 7

        Lộc Hàm...

      Trong chỗ ngồi sau xe rộng rãi thoải mái, ngón tay thon dài duyên dáng nhẹ nhàng xoa lên gương mặt trong bức ảnh, một chút nhung nhớ và kích động thoáng hiện lên trong con ngươi đen nhánh trầm tĩnh.

     Một xấp ảnh mới được chụp từ ba ngày trước cùng tin tức điều tra được khiến Thế Huân cuối cùng cũng có thể thấy lại người đã mất tích hai năm trước.

     "Keng keng keng..."

       Đẩy cánh cửa bằng kính của "Lam Dạ" ra, chuông gió giắt trên khung cửa đong đưa theo gió, vang lên những âm thanh thánh thót êm tai.

       Vừa bước vào cửa, Lộc Hàm đã cảm thấy một ánh mắt đặc biệt đang chăm chú nhìn mình, vừa sâu thẳm trầm tĩnh lại vừa như cực kỳ nóng bỏng. Liếc mắt thấy một bóng người màu đen trong góc phòng, trái tim không kìm được mà đập loạn nhịp – rốt cuộc cũng đã tới!

    Trong lòng hỗn loạn đầy những hưng phấn, mong chờ, còn có một chút cảm xúc tựa như khát vọng được gặp lại sau một thời gian dài xa cách, bị cậu ra sức kiềm chế; Lộc Hàm mỉm cười chào Tử Thao đi từ trong quầy bar ra.

     "Làm ăn không tệ lắm! Xem ra lúc trước tớ quyết định nhập bọn với cậu cũng thật chính xác!" Nhìn quanh toàn cảnh, lướt qua bóng người mà mình đang chú ý nhưng không hề ngừng lại.

     "Thế Huân tới rồi." Tử Thao dùng ánh mắt ra hiệu, đồng thời trong lòng cũng thật lo lắng.

     Nếu những lời Lộc Hàm đã nói hai ngày trước là thật, nếu như lúc đó Tử Thao chỉ không đồng tình với kế hoạch của cậu, thì hôm nay, khi nhìn thấy Thế Huân vào quán từ lúc sáng sớm, hay đúng hơn là khi thấy Thế Huân hiện giờ, Tử Thao đã quyết định, phải ngăn cản Lộc Hàm bằng mọi giá, ra sức khuyên cậu ấy từ bỏ ý định "trả thù" đó.

    "Tiểu Hàm, Thế Huân, anh ta..."

    "Anh ta bảo muốn tìm tớ hả?"

   "Ừ." Vừa ngồi xuống, Thế Huân đã kể luôn với cậu mục đích của mình. Chỉ có điều, cậu cho rằng vẫn cần đem một vài chuyện trước đây không biết kể cho Lộc Hàm.

"Hóa ra anh ta..."

    "Vậy tớ qua bên đấy đây." Không để Tử Thao nói tiếp, hay phải nói là đã chẳng còn lòng dạ nào nghe tiếp, Lộc Hàm ôm theo cảm xúc phức tạp đi tới góc quán.

    "Cứ để tớ và anh ta nói chuyện riêng." Lúc sắp đi, Lộc Hàm mỉm cười bỏ lại một câu, cản bước chân đuổi theo của Tử Thao.

     Nhìn bóng lưng cậu bạn, Tử Thao bắt đầu lo lắng.

       Cậu không thể quên nổi ánh mắt Lộc Hàm ngày đó. Là bạn bè đã nhiều năm, đương nhiên cậu hiểu rõ, một khi đã quyết định làm gì, thì con người có vẻ bề ngoài hiền lành nhu nhược này sẽ kiên trì làm tới cùng. Chỉ có điều... Điều này đối với Thế Huân mà nói, cậu thấy, thật không công bằng.

      Thế Huân ngồi trong góc quán yên tĩnh, nhìn về phía người đang đi tới chỗ mình. Thấy rất rõ mái tóc dài quăn quăn gợn sóng, khuôn mặt xinh đẹp không cần trang điểm, ánh mắt trong trẻo tĩnh lặng như hồ nước và khóe miệng cong cong thành một nụ cười nhẹ nhàng.

    —— trước mắt rõ ràng là Lộc Hàm, song lại khiến anh có cảm giác hoàn toàn khác lúc trước. Vẻ hiền hòa dịu dàng của cậu trước đây đã bị thay thế bằng một loại cảm giác khác, cho dù là ánh mắt hay nụ cười đều như lạnh nhạt tới cực điểm, lại vừa mang theo vẻ quyến rũ kinh người.

     Lộc Hàm như vậy lại khiến anh nhớ tới cậu hôm đó, trên đỉnh núi, sau khi anh chọn Bạch Hiền.

      Nhưng, cho dù là cậu lúc đó hay bây giờ cũng đều khiến trái tim anh đau thắt từng cơn.

      Thế Huân nhìn Lộc Hàm tới gần, mãi tới lúc cậu đứng lại trước mặt mình, mở miệng nói.

      "Xin hỏi, anh muốn gặp tôi à?" Lộc Hàm hỏi kèm theo một nụ cười lễ phép.

       "Phải." Thế Huân đáp lời, một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng.

       "Trước đây chúng ta có quen biết nhau à?" Nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú trước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp ấy như đầy vẻ suy tư và tìm kiếm.

      "Em..." Thế Huân quan sát khuôn mặt đầy nghi hoặc trước mắt, hai hàng mi dần dần cau lại, cảm giác xấu trào lên từ đáy lòng khiến ngực anh đau thắt lại đau thắt một hồi.

     "Anh là Thế Huân." Giọng anh hơi khàn khàn, nhìn cậu thật chăm chú, chờ phản ứng từ cậu.

         "Thế Huân..." Hai âm tiết nhẹ nhàng bật khỏi đôi môi, thong thả song lại mang theo vẻ xa lạ.

       Lại buồn phiền nhìn thẳng vào người trước mặt, như muốn nhìn ra được đáp án.

     "Xin lỗi." Chuyển tới chỗ đối diện của bàn ăn, ngồi xuống, Lộc Hàm xin lỗi người sắc mặt đang từ từ trắng bệch. "Có lẽ trước đây chúng ta thật sự quen nhau. Thế nhưng tôi không nhớ gì cả."

       "Bác sĩ nói, do não tôi thiếu dưỡng khí một thời gian dài dẫn tới mất ký ức. Lúc trước tôi được người ta cứu, vớt lên từ dưới biển, sau đó từ từ khôi phục được rất nhiều ký ức nhưng lại hoàn toàn không nhớ nổi tại sao mình lại bị rơi xuống biển. Chuyên gia nói có lẽ là mất trí nhớ theo lựa chọn, là vì muốn quên đi một đoạn ký ức mà bản thân không muốn nhớ tới nên mới không nhớ lại được. Tôi đã hỏi rất nhiều bạn bè, các cậu ấy cũng không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì. Anh... Anh quen tôi lúc nào? Tôi nghĩ chắc anh có thể giúp tôi nhớ lại chút gì đó." Nói xong, Lộc Hàm hơi nghiêng người về phía trước, chờ câu trả lời từ Thế Huân.

      Mất trí nhớ? Lựa chọn? Ký ức không muốn nhớ lại? Đôi mắt mờ đi, ngực lại càng nhói đau, Thế Huân không nhịn được nở một nụ cười khổ.

      Hóa ra, mình làm tổn thương cậu ấy nhiều nặng đến vậy... Nhiều tới mức khiến cậu ấy muốn quên đi tất cả những gì đã xảy ra, ngay cả những chuyện về mình cũng quên hết!

     "Anh sao vậy?" Sắc mặt tái nhợt của Thế Huân khiến Lộc Hàm thấy hơi bất an, theo trực giác giơ tay ra, chạm vào bàn tay khoanh trước ngực của anh, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền lại khiến cậu thầm kinh hãi.

"Không thoải mái à?" Vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề di chuyển, Lộc Hàm ra sức biểu hiện thật bình thường, chỉ nhẹ giọng hỏi. Một tay nắm chặt vào tay vịn, tình hình của Thế Huân có vẻ nằm ngoài dự tính của cậu.

       "... Không sao." Nhẹ nhàng lắc đầu, rút tay khỏi bàn tay ấm áp khiến mình quyến luyến không muốn rời kia, Thế Huân lại nhìn cậu: "Đúng vậy, anh biết. Những ký ức em đã mất đi, anh đều biết."

    "Tương lai, anh sẽ kể cho em." Không nhìn lại cặp mắt lộ vẻ xa cách khiến mình đau lòng kia, anh rút di động ra, ấn phím tắt gọi điện.

     Nửa phút sau, lái xe bước vào.

"Về công ty."

     Nhỏ giọng căn dặn xong, Thế Huân nhắm mắt lại đợi lái xe lấy chiếc xe lăn được gấp gọn tựa vào sau ghế. Sau đó, thật hiếm có, nhờ lái xe giúp chuyển người sang xe đẩy, rời khỏi đó.

        Trong lúc đó, anh không hề quay đầu lại nhìn Lộc Hàm lấy một lần, tất nhiên, cũng không thể thấy vẻ kinh hãi và đau xót khó giấu nổi hiện lên trong mắt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: