MIAK-322

"Vậy thì, bắt đầu quay nhé!"

Ban đêm, mặt trăng dịu dàng treo trên bầu trời, tỏa ánh sáng lấp lánh. Gió thu thổi qua má, cái lạnh khiến lông tơ dựng đứng. Dù con người đã tiến hóa hàng ngàn năm, nhưng bản năng sinh học vẫn còn tồn tại trong tiềm thức. Chẳng hạn như lông tơ là cách mà tiềm thức cảnh báo nguy hiểm trước cả bộ não. Tiếc là con người đã sống trong môi trường an yên quá lâu nên thường bỏ qua cơ chế tự bảo vệ cuối cùng này trước khi nguy hiểm ập đến.

Han Wangho vẫn cho rằng đây là một đêm bình thường, con đường về nhà sau giờ làm việc vẫn an toàn như mọi khi, cho nên khi bị khăn bịt kín miệng và mũi, cậu chỉ kịp hoảng sợ vùng vẫy vài cái rồi ngất đi vì hít phải lượng lớn khí gây mê.

Khi tỉnh lại lần nữa, cậu đã ở trong một căn phòng xa lạ, hai tay bị còng da khóa sau lưng, hai chân cũng bị dụng cụ tách ra.

Và kẻ gây ra mọi chuyện vẫn đang dùng điện thoại quay cơ thể của cậu.

"Anh là ai? Mau thả tôi ra!" Han Wangho tức giận giãy giụa, nhưng cơ thể lại bủn rủn lạ thường khiến cậu khó khăn ngồi dậy rồi lại ngã xuống.

Không ổn. Cậu nhận ra có lẽ cơ thể mình đã bị tiêm thuốc, nghĩ đến đây, cơn đau nhói trên cánh tay càng trở nên rõ rệt.

Tên kia quay đầu lại, dường như sợ cậu thấy rõ khuôn mặt thật của mình nên cố định lại chiếc mặt nạ, bàn tay nâng lên có một vết sẹo rất đáng sợ.

Đặc điểm nổi bật này khiến Han Wangho nheo mắt lại, cậu không chắc chắn lắm hỏi: "Tôi có biết anh không?"

Tên đeo mặt nạ nói: "Việc này không liên quan tới em, im lặng chút đi, em nói nhiều quá đấy."

Nhưng anh không ngăn cản Han Wangho tiếp tục nói. Trong căn phòng sáng đến chói mắt, Wangho cố gắng sắp xếp mạch suy nghĩ, nhưng đầu óc vốn đã hỗn loạn của cậu càng khó mà suy nghĩ rõ ràng. Cậu quên mất việc phải suy nghĩ xem tại sao tên kia không sợ cậu kêu cứu, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu không cần đáp án cho câu hỏi đó nữa.

Cơ thể cậu nóng lên giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy. Máu trong động mạch và tĩnh mạch đều như được đưa vào thế giới tốc độ cao, chảy dồn dập trong cơ thể, thậm chí cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, như đang gõ lên một cái trống làm bằng xương và da, thình thịch, thình thịch. Làn da dưới cặp kính nóng đến mức như muốn nổ tung, Han Wangho mím chặt môi, đường viền môi kéo dài thành một đường cong mềm mại, một ngón tay lạnh lẽo lại ấn lên, từ môi trượt sang hai bên má, nắm chặt lấy mặt cậu.

"Ồ? Thuốc đã có tác dụng rồi à." Anh bắt Wangho ngẩng mặt lên, đuôi mắt sụp xuống vốn trông không có tính công kích, nhưng khuôn mặt ửng đỏ lại trở nên dâm đãng và gợi cảm.

Công bằng mà nói, mặc dù trông vẻ ngoài của Han Wangho cũng không tệ lắm, nhưng lại không đạt tiêu chuẩn của một ngôi sao. Vậy mà trong hoàn cảnh thích hợp như hiện tại, lại lộ rõ vẻ hấp dẫn vô tận.

Wangho nghiêng đầu sang trái, cuối cùng cũng thoát ra được một chút, nhưng lại bị nắm chặt kéo về. Mặt nạ không che được nửa dưới khuôn mặt, đôi môi của kẻ cưỡng gian cũng không quá hung ác, mà giống như môi của một con mèo, luôn mỉm cười, và chính nụ cười đó đặt trong tình huống hiện tại lại trở nên đáng sợ.

"Thả tôi ra đi, tại sao anh lại làm như vậy với tôi?" Tay Han Wangho bị trói, chân cũng bị trói, bây giờ cả khuôn mặt cậu cũng không khống chế được, ngoài đặt câu hỏi ra thì cậu không thể làm gì hơn.

"Trong buổi livestream không phải luôn quyến rũ người khác như vậy sao?" Người đàn ông đeo mặt nạ nhíu mày.

"Cắt! Không được bỏ sót câu thoại đó, đoạn này quay lại!"

Mặt Han Wangho thoáng lộ ra vẻ không vui, nhưng khi máy quay hướng về phía cậu lần nữa, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa say mê của cậu lại trông cực kỳ xinh đẹp. Lee Sanghyuk nhìn diễn xuất ấn tượng của cậu mà không khỏi nghĩ đến tác phẩm của Han Wangho khi mới ra mắt đã đứng đầu bảng xếp hạng doanh số. Đó là thể loại gì nhỉ?

À. Lee Sanghyuk nhớ ra rồi, là idol ngầm vừa được debut phải không nhỉ.

"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"

"Rõ ràng trong buổi livestream đã làm như vậy, còn không thừa nhận à. Không muốn thừa nhận mình là đồ đĩ, hóa ra em là đứa trẻ hư như thế cơ đấy."

Ngón tay Lee Sanghyuk ấn trên miệng cậu, như thể đang kiểm tra sức khỏe của một con vật, từng chiếc răng của Han Wangho đều bị anh chạm qua, anh lượn qua vòng lại trên hàm răng cậu, Han Wangho không nhịn được mà nôn khan, mái tóc xoăn đen của cậu đã trở nên lộn xộn, lộ ra hai hàng lông mày tinh nghịch bên dưới.

Giống như cửa hàng thú cưng giả mạo rằng đó là chú chó quý tộc thuần chủng, nhưng khi mang về nhà mới phát hiện thực ra đó chỉ là một con chó bình thường.

Anh tiếp tục đùa bỡn, mãi cho đến khi Wangho không chịu nổi nữa mà dùng lưỡi đẩy ngón tay của anh ra. Wangho yếu ớt nói không muốn, khóe mắt rưng rưng nước mắt, dường như sắp khóc đến nơi.

Cảnh tượng này rất khơi gợi ham muốn chinh phục của người khác, nhưng tiếc là Han Wangho rất bướng bỉnh, nếu không phải đang đóng phim thì chắc chắn cậu sẽ không bao giờ lộ ra dáng vẻ yếu đuối như thế này. Lee Sanghyuk lau ngón tay dính bẩn lên mặt cậu, Han Wangho cau mày tránh né, còn tự lộ ra phản ứng thiếu chuyên nghiệp. Nhưng chính điều này, khi diễn cùng đối thủ mới có thể tận hưởng niềm vui khi gặp người ngang sức ngang tài.

"Trám lại một cái răng, sức khỏe cũng có vấn đề." Lee Sanghyuk bóp cổ cậu, hai khuôn mặt gần như chạm vào nhau, mắt đối mắt, tròng kính bị hơi thở của hai người làm mờ đi, hình ảnh dâm đãng trong đôi con ngươi đen nhanh chóng bị che khuất, Han Wangho căng thẳng đến độ thở dốc. Lee Sanghyuk vuốt tóc cậu, giọng nói rất dịu dàng: "Có vẻ em cần phải được điều trị một chút."

Thế là miệng Han Wangho bị nhét vào dụng cụ chữa trị. Kích thước quá khổ khiến việc quay phim trở nên rất khó khăn, khoang miệng Han Wangho bị lấp đầy, hai má cậu hõm vào vì động tác mút, sau đó lại bị đầu dương vật đẩy ra, trong căn phòng tràn ngập tiếng òm ọp òm ọp khi cậu khẩu giao. Wangho ngước mắt nhìn anh, lông mi dài rũ xuống dưới mi mắt cong như vầng trăng khuyết, vì khóc mà đôi con ngươi ướt đẫm nước mắt, khiến người ta không khỏi tưởng tượng khi có thêm nhiều thứ khác rơi lên lông mi đó sẽ trông như thế nào.

Ánh mắt của cậu hầu như không thể nhìn rõ, nhìn Lee Sanghyuk qua tròng kính phủ đầy sương mờ, cổ họng co giật từng cơn.

Lee Sanghyuk rút ra một chút, Wangho phát ra tiếng ú ớ, rồi lại lập tức bị nhét đầy. Thậm chí dương vật còn chọc vào cổ họng, cặp kính áp vào mũi, xương cốt tưởng chừng như bị nghiền nát, nhưng bàn tay sau đầu vẫn ra đòn tra tấn chinh phục tàn nhẫn. Kịch bản không chi tiết đến từng hành động, hành động thô bạo này là sở thích cá nhân của Lee Sanghyuk.

Và Han Wangho lại không may là người có cổ họng nông. Mặc dù vẫn luôn mắc ói, nhưng vì bị nhét quá đầy nên lúc co thắt lại chạm vào thủ phạm, thế là cứ liên tục buồn nôn từng cơn từng cơn, lâu đến mức cậu nghĩ tại sao đạo diễn còn chưa hô dừng nữa, lần này có vẻ thực sự chơi quá đà rồi Lee Sanghyuk mới rút ra khi chạm đến giới hạn của cậu.

Han Wangho phát ra một nức nở rất lớn, sau đó không nhịn được mà nôn khan, cặp kính trên mặt xiêu xiêu vẹo vẹo, tròng kính dính đầy chất lỏng lộn xộn. Máy quay lại gần quay cận cảnh, ghi lại khuôn mặt đầy nước mắt và nước bọt lộn xộn của cậu.

Lee Sanghyuk nghiêm túc quan sát mặt của cậu, rồi cảm thán: "Tuyệt thật đấy."

Wangho lắc đầu. Lee Sanghyuk giữ cổ cậu, tháo kính ra, ngón tay vuốt nhẹ hàng lông mi đẫm nước mắt, sau đó bóp lấy mặt cậu, buộc cậu phải há miệng rồi tiếp tục nhét dương vật vào.

"Thuốc đó sẽ khiến em cảm thấy khoái cảm khi khẩu giao." Câu này có trong kịch bản, "Đã cứng như vậy rồi à, rất sướng đúng không?"

Wangho bị chặn miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.

"Cún con." Lee Sanghyuk nhận xét, hai tay anh giữ chặt đầu cậu không ngừng phun ra nuốt vào dương vật, khoang miệng Wangho bị xâm phạm, hô hấp khó khăn, khi bị ấn vào háng, cậu gần như tưởng rằng mình sắp chết.

Dù chỉ đang đóng phim, cảm giác đau đớn đó vẫn khiến người ta sợ hãi, càng khó chấp nhận hơn là, thực tế không có loại thuốc nào chỉ dùng một giọt mà có thể khiến người ta trở thành đĩ điếm, nhưng cậu lại cương cứng trong loại đau đớn này, thậm chí khi nghĩ đến việc mình đang bị người khác ép buộc, khoái cảm không thể ngăn cản lại bắt đầu dâng lên.

Lee Sanghyuk cũng nhận ra điều này, anh để dương vật của mình dừng lại ở miệng Wangho rồi hỏi cậu: "Có phải rất thoải mái không? Nếu không thoải mái, chúng ta có thể dừng lại ngay bây giờ."

Nhưng trong kịch bản, thuốc vẫn đang phát huy tác dụng, và hiện tại Wangho cũng đã cương cứng. Cậu bị dục vọng làm cho mụ mị đầu óc, mùi sữa tắm Lee Sanghyuk dùng trước khi quay phim làm khuấy động tâm trí cậu, nó có mùi bạc hà và vani, làm cậu liên tưởng đến những thứ sạch sẽ. Han Wangho nghẹn ngào nói: "Thoải mái. Rất thoải mái."

Lee Sanghyuk hài lòng nhét dương vật vào nơi sâu nhất, từng dòng tinh dịch lần lượt bắn vào cơ thể nóng bỏng của cậu, chất lỏng mát lạnh rơi trên thành khoang miệng, dường như ngay cả linh hồn của cậu cũng bị xâm phạm. Khi Lee Sanghyuk rút ra, môi Wangho mím chặt, môi dưới hơi sưng lên, như đang chờ đợi ai đó hôn mình vậy, nhưng trên làn da mềm mại đỏ hồng đó vẫn còn nước bọt pha lẫn tinh dịch.

Han Wangho ngước mắt lên nhìn Lee Sanghyuk, ánh mắt hơi sụp xuống của cậu lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy khó gần, nhưng khi ngước mắt lên nhìn người khác lại rất đáng yêu, còn ở trên giường, cậu lại biến thành một kẻ lẳng lơ. Cậu nhìn Lee Sanghyuk, trong lòng thầm mắng chửi anh thô bạo, không có phẩm chất, không tôn trọng mình, nhưng hầu kết lại trượt xuống nốt ruồi nhỏ ở cổ, nuốt hết tinh dịch.

Không chỉ mình cậu mất kiểm soát. Trong mắt Han Wangho, cậu lại đang kéo Lee Sanghyuk, giày của cậu đã ướt và Lee Sanghyuk cũng không thể hoàn hảo. Họ cùng nhau chìm vào vòng xoáy pha trộn giữa thực tế và kịch bản, dù sao thì đạo diễn cũng thích điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top