Chương 3
Ngay sau đó, thời gian chuyển tới lần quay thứ hai. Trong thời gian này, Han Wangho thường xuyên chia sẻ thói quen hàng ngày của mình với Lee Sanghyuk trên phần mềm trò chuyện, mà Lee Sanghyuk cũng sẽ lịch sự trả lời lại. Bọn họ đang ở chung rất tốt, tuy rằng bởi vì công việc bận rộn không thể gặp mặt, ít nhất Han Wangho cũng nghĩ như vậy.
Buổi sáng, Han Wangho dậy sớm chuẩn bị, lúc chọn quần áo cậu buồn rầu thật lâu, đợi đến khi chuẩn bị xong, thời gian đã sắp đến giữa trưa. Lúc Kim Hyukkyu đưa cậu đến công viên giải trí, cậu ở trên xe nhìn người đi đường ngoài cửa sổ, mới ý thức được thì ra thật sự đã rất lâu mình không có cơ hội ra ngoài chơi, bình thường ra ngoài đều phải che kín mít.
Đến cửa, Lee Sanghyuk còn chưa tới. Cho nên Han Wangho đi trước, nhưng cậu cũng không đi quá xa, ở cách cửa không xa chờ đợi. Chờ một lúc lâu, cậu bắt đầu có chút chán.
"Sanghyuk hyung khi nào mới tới?" Ngay khi cậu nghĩ như vậy, hai người như tâm linh tương thông, Lee Sanghyuk xuất hiện bên cạnh máy quay. Hôm nay có chút gió, thổi tóc Han Wangho dựng thẳng lên vài sợi, Lee Sanghyuk đi tới nơi này liền nhìn thấy, mấy ngày nay đứa nhỏ anh vẫn nhớ nhung ngồi ở trên ghế cách đó không xa chờ anh, nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng xuyên thấu qua bóng lưng, Lee Sanghyuk lại nhìn thấy trong đó một sự cô độc, cho nên anh không khỏi bước nhanh hơn.
"Sanghyuk hyung đến rồi!" Nụ cười của Han Wangho vẫn tràn ngập mùi ánh mặt trời, quét sạch sương mù và tối tăm. Lee Sanghyuk từ trên mặt thấy được tràn đầy chờ mong.
"Ừm, anh tới rồi." Thanh âm Lee Sanghyuk nói chuyện với Han Wangho dần dần hạ thấp, mang theo một chút dịu dàng. "Anh đến trễ, Wangho chờ có lâu không?"
"Cũng may, em chờ không lâu."
"Vậy là tốt rồi."
"Trước kia Sanghyuk hyung đã đến công viên giải trí chơi lần nào chưa?" Han Wangho tò mò hỏi.
"Lúc nhỏ anh chơi cùng mẹ rồi, nhưng đã là chuyện rất lâu trước kia, anh cũng đã không nhớ rõ lắm."
"Em lâu rồi cũng chưa đến chơi, vậy lần này để em đưa Sanghyuk hyung cùng nhau chơi thật vui nhé!
"Được."
"Em muốn chơi tàu lượn siêu tốc!" Han Wangho đã có chút khẩn trương, cậu không tự giác dùng hai tay nắm lấy ống tay áo Lee Sanghyuk, lay lay một chút.
"Hả? Được rồi. " Lee Sanghyuk không nghĩ tới Han Wangho lại thích những trò chơi kích thích như vậy, anh vừa đồng ý vừa cười sờ sờ tóc Han Wangho, sau đó ý thức được hành động này có chút quá mức thân mật, vì thế anh liền chậm rãi buông tay xuống. Cũng bởi vì bất thình lình tiếp xúc thân thể, Han Wangho ngây ngẩn cả người.
"Sanghyuk hyung, sao lại làm như vậy? Là diễn cho mọi người xem, hay là thật lòng......" Han Wangho trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy ý cười.
Tàu lượn siêu tốc lai nhanh qua, hai người ngồi ở hàng ghế đầu bị gió thổi đến tóc tai rối bời, khác biệt là Han Wangho vui vẻ lớn tiếng kêu lên, hét to thú vị, mà Lee Sanghyuk sắc mặt có chút trắng bệch, không nói một lời. Sau khi xuống, Han Wangho mới phát hiện ra sự khác thường của Lee Sanghyuk.
"Anh không sao chứ? Sanghyuk hyun, không sao chứ! Tất cả đều tại em, đòi chơi tàu lượn siêu tốc." Han Wangho có chút sốt ruột, cậu không muốn bởi vì mình mà làm cho Lee Sanghyuk cảm thấy không khỏe. Mà Lee Sanghyuk lúc này chỉ cảm thấy rất mất mặt, mình thân là một Alpha, lại sợ làm tàu lượn siêu tốc, còn biểu hiện ra trước mặt Han Wangho, thậm chí còn bị camera ghi lại, quá mất mặt.
"Không có việc gì không có việc gì, chỉ là anh có chút sợ độ cao, chậm một chút là tốt rồi, không liên quan gì đến em."
"Thật sao? Thật sự không có việc gì?"
"Thật sự."
"Ừm... Mặc dù anh nói rằng không có gì, nhưng em vẫn muốn bồi thường cho anh một chút, em mời anh ăn kem được không? Chúng ta cùng đi ăn kem đi!" Han Wangho đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, tràn đầy áy náy nói. Lee Sanghyuk không có biện pháp với cậu, chỉ đành gật đầu đồng ý.
"Tôi muốn cái này, vị sô cô la." Han Wangho nói với nhân viên cửa hàng kem. Nói xong, Han Wangho lại quay đầu nhìn về phía Lee Sanghyuk. Lee Sanghyuk hiểu ý đến, nói với nhân viên bán hàng.
"Tôi cũng giống vậy."
Nhờ các nhiếp ảnh gia và máy quay video phía sau họ, những người bán hàng xung quanh đã nhìn vào họ với một cái nhìn tò mò. Và nhân viên bán hàng đã nhận ra họ từ lâu, vì vậy khi họ đưa kem, họ nói với hai người.
"Hai bạn rất xứng đôi! Chúc hai bạn luôn khỏe mạnh!"
Han Wangho nghe thấy lời này quay đầu nhìn thoáng qua Lee Sanghyuk, không ngờ Lee Sanghyuk cũng đang nhìn cậu, hai người cứ như vậy nhìn nhau, sau đó Han Wangho dời tầm mắt.
"Cảm ơn bạn." Han Wangho cười cảm ơn nhân viên bán hàng, nhận lấy kem. Nhưng trong lúc này, Lee Sanghyuk vẫn nhìn Han Wangho như trước, nhìn sườn mặt cậu, nhìn chằm chằm khuôn mặt lặng lẽ ửng hồng. Giờ khắc này, một niềm vui từ tận đáy lòng chân thành dâng lên trong lòng Lee Sanghyuk, anh thật sự rất vui vẻ. Không biết là bởi vì người khác chúc phúc, hay là do phản ứng của Han Wangho nghe được lời chúc phúc.
"Kem này ăn rất ngon, chính là có chút đắt tiền!" Han Wangho liếm miệng nhỏ, khóe miệng dính một chút kem vụn.
"Wangho thích thì nó rất đáng giá, ăn uống vui vẻ mà nói, có đắt hơn nữa cũng đáng giá." Lee Sanghyuk quay đầu nhìn Han Wangho, Han Wangho cảm nhận được điều đó từ ánh mắt anh.
"Oa, nghe được một câu danh ngôn......" Vừa dứt lời, còn chưa nói xong, Lee Sanghyuk đã đột nhiên dừng bước. Han Wangho đang nghi hoặc vì sao đột nhiên dừng lại đi về phía trước, liền nhìn thấy Lee Sanghyuk vươn tay, lau khóe miệng mình.
Thân thể Han Wangho trong nháy mắt cứng đờ, khóe miệng còn lưu lại nhiệt độ ngón tay, chỉ nghe được Lee Sanghyuk nói với cậu: "Nơi này... Khóe miệng dính kem rồi. "
Cậu không biết nên phản ứng như thế nào, trong lúc nhất thời, tim đập như trống. Han Wangho ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào Lee Sanghyuk, cậu cảm thấy mình, đã sắp rơi vào, rơi vào trong ánh mắt dịu dàng của Lee Sanghyuk rồi. "Không, không có việc gì." Cậu nghe thấy chính mình nói như vậy.
"Cái gì vậy, Sanghyuk hyung xảy ra chuyện gì vậy, cứ tiếp tục như vậy, mình muốn hoài nghi, hoài nghi anh ấy......" Han Wangho càng nghĩ tim lại càng đập nhanh, có một khoảnh khắc như vậy, cậu có một chút chán ghét Lee Sanghyuk, bởi vì Lee Sanghyuk tùy tiện một hành động, đều có thể thay đổi tâm tình của mình.
Lee Sanghyuk ở một bên cũng có chút sững sờ, anh không biết vì sao thân thể mình lại làm ra hành động có chút đường đột như vậy, hoàn toàn là chưa từng tự hỏi qua, muốn làm thì làm, cái này thật sự có chút không giống anh.
"Chẳng lẽ, mình thật sự thích Wangho sao?" Không thể không nói, là một nhân sĩ tinh anh xã hội có năng lực mạnh mẽ, chỉ số IQ cao mà nói, Lee Sanghyuk ở phương diện tình cảm lại rất chậm chạp. Nếu những người xung quanh anh nhìn thấy chương trình này, họ chắc chắn sẽ nói với anh.
"Ánh mắt cậu nhìn người ta, cậu thảm rồi, cậu đã yêu rồi!"
Sau khi chơi một số trò chơi khác, họ đi bộ dọc theo con đường đến cửa hàng quà tặng. Trong cửa hàng quà tặng bày rất nhiều búp bê và đồ trang sức, Han Wangho đi ở phía trước, cầm lấy một cái kẹp tóc trên kệ và đeo lên đầu hỏi.
"Sanghyuk hyung, anh thế nào? Đáng yêu không?" Vẻ mặt cậu chờ mong nhìn Lee Sanghyuk.
"Ừ......... Anh nghĩ cái này là dễ thương hơn một chút." Nói xong, anh cầm lấy một cái kẹp tóc tai mèo khác trên kệ, tháo cái kia trên đầu Han Wangho xuống, đem cái trong tay đeo cho cậu.
"Rất đáng yêu, ừm."
"Thật sao?" Han Wangho nói xong, liền đi tới trước gương. "Cũng không tệ lắm!"
"Vậy, Sanghyuk hyung mua cho em đi, xin anh đấy." Han Wangho dùng giọng điệu năn nỉ nói với Lee Sanghyuk, cậu cảm thấy Lee Sanghyuk nhất định sẽ không từ chối, thật ra đây cũng là cách cậu thăm dò Lee Sanghyuk.
"Được." Lee Sanghyuk trả lời không chút do dự. Anh đã phá vỡ sự đạm mạc ngày xưa, dung túng rất nhiều, nhất là đối với Han Wangho.
"Cảm ơn Sanghyuk hyung!" Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, Han Wangho rất vui vẻ.
"Sanghyuk hyung đối với mình so với người khác, có phải có chút không giống nhau hay không?" Cậu nghĩ vậy.
"Không cần cảm ơn."
Thật ra muốn đối tốt với một người, đối với người bình thường mà nói, là không thể bình thường hơn, nhưng đối với Lee Sanghyuk mà nói, thật sự không giống nhau. Giáo dục và quản lý gia đình nghiêm ngặt, luôn luôn làm cho anh trông ít tình cảm như vậy, thói quen giữ bình tĩnh và lý trí, sẽ có vẻ lạnh lùng, nhưng anh đã gặp một người mà làm cho anh thay đổi.
Người đàn ông đó, giống như mặt trời nhỏ, sẽ sưởi ấm cho anh và làm cho anh hạnh phúc.
Đột nhiên xâm nhập vào trong lòng anh, tự mình ở lại, khác với bất kể kẻ nào, không ngừng thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ, làm cho Lee Sanghyuk bất giác tới gần. Không biết từ lúc nào, Han Wangho đã có thể ảnh hưởng đến anh quá nhiều.
Sau đó, họ đã đi đến một số trò chơi khác, và ngay sau đó thời gian đã đến đêm. Lee Sanghyuk đột nhiên cảm thấy, khi có Han Wangho ở bên cạnh mình, thời gian trôi qua hình như sẽ trở nên nhanh hơn một chút, làm cho người ta không nắm được.
"Sanghyuk hyung, chúng ta đi đu quay đi!" Han Wangho lúc này có chút khẩn trương, bởi vì cậu không biết loại ám chỉ này Lee Sanghyuk có nghe hiểu hay không.
"Được."
Máy quay không được phép trên vòng đu quay, vì vậy các quay phim đang chờ bên dưới. Vì thế, hai người bọn họ liền chọn một chỗ ngồi lên.
Han Wangho và Lee Sanghyuk ngồi cạnh nhau, bởi vì không có máy quay, trong lúc nhất thời hai người đều có chút trầm mặc, hơn nữa bọn họ cũng không nhìn thấy biểu cảm của đối phương.
Không gian chật hẹp, bầu không khí yên tĩnh, đầu ngón tay va chạm với nhau, nuôi dưỡng tình yêu bí mật.
Giống như ai cũng không muốn phá vỡ khoảnh khắc này trước, trong dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, suy nghĩ phảng phất phiêu tán đến xa.
"Sanghyuk hyung."
Vẫn là Han Wangho bước ra trước một bước, Lee Sanghyuk quay đầu nhìn Han Wangho, nhìn thấy đôi mắt của Han Wangho, giấu ở dưới hàng mi chợt lóe, cảm xúc toát ra làm cho người ta nhìn không rõ.
"Ừm."
Lee Sanghyuk lên tiếng, ngón tay bất giác cong lên, chờ đợi lời nói tiếp theo của Han Wangho. Hình như anh có biết một chút, biết Han Wangho muốn nói cái gì.
"Sanghyuk hyung có biết truyền thuyết vòng đu quay không?"
Lee Sanghyuk nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, xem ra là bị hỏi. Han Wangho trong lòng trầm xuống, cậu sợ nhất chính là loại tình huống này xuất hiện.
"Xem ra, đại khái Sanghyuk hyung đối với em không có ý đó, em ám chỉ như vậy." Trong lòng cậu không khỏi nghĩ, ngay khi Han Wangho bắt đầu hối hận hỏi ra lời này, cậu nghe thấy Lee Sanghyuk mở miệng.
"Biết."
"Ừ?"
"Truyền thuyết vòng đu quay, anh biết." Lee Sanghyuk đột nhiên xoay người, nắm lấy bả vai Han Wangho, anh thấy được trong ánh mắt Han Wangho kinh ngạc, đại khái là đang kinh ngạc động tác bất thình lượt của mình đi, nhưng điều này cũng không quan trọng.
Lee Sanghyuk hiện tại trong lòng tràn đầy mặt của Han Wangho, nụ cười của Han Wangho, ánh mắt Han Wangho, hương vị mê hoặc trên người Han Wangho, tất cả mọi thứ trong đầu anh, toàn bộ đều liên quan đến Han Wangho.
"Hai người yêu nhau ngồi trên đỉnh vòng đu quay hôn nhau sẽ không bao giờ chia tay, là như vậy phải không!"
"Ừ..."
Lời tiếp theo của Lee Sanghyuk cắt ngang Han Wangho, khiến cậu sững sờ tại chỗ. Cậu như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, Lee Sanghyuk lại trực tiếp như thế.
"Wangho, anh thích em. Cho nên, em có nguyện ý làm bạn trai anh không?"
Thoáng qua, trong không gian yên tĩnh lại hẹp này, Han Wangho nghe được tiếng tim mình điên cuồng đập loạn. Máu toàn thân cậu đột nhiên chảy ngược, đánh sâu vào đại não, trong nháy mắt mặt cậu ủng đỏ. Han Wangho chớp chớp mắt, giống như đang hoài nghi tính chân thật của cảnh tượng này.
"Điều này là thật sao? Sanghyuk hyung thật sự thích mình!? Chính miệng anh ấy nói thích mình?" Han Wangho không thể tin được.
Cảm xúc trong lòng hỗn tạp cùng một chỗ, làm cho cậu không cách nào phản ứng kịp thời, chậm lại một hồi lâu, Han Wangho mới nhẹ giọng trả lời. Khi đó cậu không dám nhìn vào ánh mắt Lee Sanghyuk, cậu sợ mình sẽ chết đuối trong ánh mắt dịu dàng kia.
"Ừm, em cũng... Thích Sanghyuk hyung. "
Cậu nói xong, liền cúi đầu, thẹn thùng cắn cắn môi.
Lee Sanghyuk ở một bên chờ chính là những lời này, trong mấy phút chờ đợi, anh nhìn thấy mặt Han Wangho mình vẫn nhìn chăm chú, trở nên đỏ bừng, lại nhìn thấy ánh mắt của cậu mơ hồ bất định. Một loạt phản ứng của Han Wangho, anh đều nhìn thấy.
Sau một khắc, Lee Sanghyuk ôm lấy eo Han Wangho, hôn lên. Han Wangho cảm giác được trên môi mềm mại, tình cảm phun trào không ngừng tích lũy trong lòng, cậu nhắm mắt lại hơn nữa vòng tay qua cổ Lee Sanghyuk, không ngừng đáp lại. Hai người tựa như quên mất thời gian, quên tình ôm hôn. Quả thực Lee Sanghyuk không có cách nào khắc chế bản thân, không có biện pháp, hiện tại trong mắt Lee Sanghyuk, Han Wangho không có chỗ nào là không đáng yêu.
Mà chỗ bọn họ đang ở, vào lúc này, cũng vừa vặn là ở điểm cao nhất của đu quay. Thời gian cứ như vậy dừng lại ở đó, lưu lại thời gian cho đôi tình nhân ấm áp này. Xa xa có pháo hoa bay trên không trung, lưu lại ánh sáng rực rỡ trên mặt hai người, vang vọng tình yêu mãnh liệt.
Trong quá trình hạ xuống, Han Wangho vùi đầu vào trước ngực Lee Sanghyuk, qua thật lâu mới ngẩng đầu lên. Lee Sanghyuk biết là Han Wangho đang ngượng ngùng, cho nên anh cũng không nói lời nào, cứ như vậy ôm người trong ngực.
Anh đột nhiên rất muốn biết, pheromone của Han Wangho là mùi gì.
"Em đi trước về phía anh một bước, còn lại chín mươi chín bước, để anh đi là được." Lee Sanghyuk thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi bọn họ từ đu quay đi xuống, Lee Sanghyuk cũng không kiêng dè, cứ như vậy nắm tay Han Wangho đi xuống. Han Wangho thoáng đi phía sau anh một chút, khi nhìn thấy máy quay, nhưng Lee Sanghyuk cũng không cho cậu cơ hội rút ra, ngược lại nắm chặt tay hơn.
Han Wangho đi theo phía sau Lee Sanghyuk, cảm nhận nhiệt độ bàn tay anh, liếc mắt nhìn pháo hoa xa xa.
Tại thời điểm này, cậu cảm thấy rất hạnh phúc.
Sau khi chương trình này phát sóng, cặp đôi CP của Han Wangho và Lee Sanghyuk có xu hướng bùng nổ, trực tiếp lọt vào top đầu bảng hot search.
Khu vực bình luận:
—— Họ là thật!
—— Bầu không khí này là gì? Họ có thực sự không nói chuyện sao?
—— Huhuhu không được, mẹ không cho phép!
—— Tôi nhìn vào cách Wangho ở chung với người khác, tôi chỉ có thể nói Wangho khi ở cùng Lee Sanghyuk thật sự rất khác nhau
—— OMG bọn họ sẽ không.........
—— Họ là thật còn tôi là giả!
—— Wangho đang ngại đó, mặt đỏ hết lên rồi
—— Tôi thích bầu không khí khi họ ở bên nhau
—— Vốn không phải rất thích Lee Sanghyuk, nhưng giọng điệu nói chuyện của hắn với Wangho thật dịu dàng mà.
—— Tôi thực sự phục cặp vợ chồng nhỏ này...
—— Tôi nghĩ rằng họ là tốt hơn so với những người khác
—— Bọn họ nắm tay nhau, aaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top