Chap 12
- Đây là quà bác mua ở Mỹ tặng riêng cháu đấy!
- Dạ, cháu cảm ơn bác ạ!
- Chị Ji Yeon ơi, đây là bức tranh em vẽ chị. Em mất cả buổi trưa ở trường đấy!
Eun Jin cười tươi đưa cho nó bức tranh được gói gém cẩn thận.Nó mỉm cười nhưng buồn xót xa. Nó thấy iu cái nụ cười, cái giọng nói, cái khuôn mặt bầu bĩnh của Eun Jin thế. Nó chỉ muốn ôm con bé vào lòng và nó sẽ.... khóc. Chỉ ít phút nữa thôi, nó sẽ được trở về ngôi nhà gắn với 16 năm khôn lớn của nó nhưng ngôi nhà với 7 ngày cũng gắn với nó không ít là kỉ niệm, nó không muốn, nó muốn thời gian trôi chậm lại, nó chưa muốn rời và nó cũng đang mong chờ. Nó chờ đợi, Eun Jung sẽ trở về kịp giờ cho nó được nhìn thấy chị, được nghe thấy giọng nói của chị trước khi trở về nhà.
Eun Jung sao ác thế? Eun Jung không biết là hôm nay nó sẽ đi rồi sao? Eun Jung không muốn chào tạm biệt nó lần cuối ư? Eun Jung bảo không còn ghét nó nữa mà. Có phải vì chị đã tìm lại được tình yêu của mình, chị muốn dành hết tất cả thời gian có thế để được ở bên người mình yêu, và chị không còn chút thời gian nào dành cho nó, cho phút giây tạm biệt nó chăng! Chị đúng là đồ tồi!
***
- Kia có phải là người yêu mới của Eun Jung không?
- Tao tưởng là Eun Jung đang cặp với con nhỏ Ji Yeon 11A6 chứ? Mới được mấy ngày à!
- Không phải đâu, người yêu cũ của Eun Jung đấy. Nghe đâu yêu nhau từ hồi năm lớp 9 cơ. Tên là Yul Ji. Mới chuyển về học trường mình đấy.
- Uhm, mà trông xinh nhỉ. Trông hai người đẹp đôi thật! Chứ con nhỏ Ji Yeon chẳng xứng với Eun Jung tẹo nào.
- Công nhận, người ta trông vừa xinh vừa sang thế kia. Ai như con nhỏ Ji Yeon đã xấu lại còn nghèo, đã thế lại còn ương bướng nữa chứ!
- Ối giời xấu đủ đường!.........
Chả hề cố ý, nhưng sao những lời nói kia cứ như rót cả vào tai nó. Đi đến đâu nó cũng nghe thấy những lời bàn tán và chê bai nó. Nó muốn khóc, muốn hét lên, muốn cho những kẻ kia một trận. Bản thân nó thì sao? Tồi tệ lắm à? Nó biết, nó biết chứ! Nó biết nó chẳng thế xứng với Eun Jung, nhưng có cần phải chỉ trích, phải so sánh, phải chê bai nó thế không? Nhìn trên sân trường, hình ảnh Eun Jung nắm tay người con gái ấy nó thấy lòng quặn thắt, như có hàng nghìn cái gai đang đâm vào da thịt nó, đau nhói, đau đến kinh khủng. Và............ hình như........Nó đã yêu Eun Jung mất rồi!
***
- Hiiiiiiiiiiiiii
- Ủa sao tự dưng vui thế?
Hyo Min tròn mắt nhìn nó.
- Thì yêu đời mà!
- Này, không được ở nhà Eun Jung nữa, mày vui thế cơ à?
- Tất nhiên, từ giờ được ngủ đã, không phải dậy sớm nấu cơm, không phải đập cửa vô phòng đánh thức chị ta dậy, không phải còng lưng mà lau chùi nhà cửa, không phải.......
- Nè, nghe lời mày kể có vẻ vui lắm nhưng sao nó cứ.......
- Cứ cái gì mà cứ?
Hít một hơi thật sâu, nó tiếp tục:
-Tao vui kinh khủng mày ạ!
- Tao thấy mày hôm nay bị làm sao ý!
- Hiiiiiiiiiiii. Con điên, tao thần kinh vẫn ổn định. Chứ có sao? Chỉ có điều là rất vui thôi! Vui lắm.
Nó vừa nói vừa cười rõ tươi.
- Sao hôm nay mày cười nhiều thế? Uống nhầm phải thuốc à?
"Cốp"
- Cái con nhỏ này,thì tao vẫn hay cười mà!
- Nhưng hôm nay cười nhiều kinh khủng!
Nó lại mỉm cười tươi, để che giấu đi những giọt nước mắt đang chảy ngược vào trong. Nó muốn khóc lắm nhưng không thể.Người ta nói khóc cho nhẹ nỗi lòng nhưng nó chẳng thể khóc, mà thay vào đó là những nụ cười. Những nụ cười đau đớn đến vô cùng, cười để che đậy một nỗi đau, cười để rồi nỗi đau đó còn đau hơn, sâu hơn và khó lành hơn!
***
- Chị Eun Jung!
Nó giật mình bởi tiếng của Hyo Min, ngước lên nhìn, nó bắt gặp ánh mắt ấy - ánh mắt của Eun Jung.
- Con bé Eun Jin nhắc về Ji Yeon nhiều lắm đó!
- Hiiiiiiiiiiiiiii. Tại dạo này bận quá không sang thăm Eun Jin được!
- Đây là........
Yul Ji quay sang hỏi Eun Jung.
- À..... đây là Ji Yeon, học kém tụi mình một lớp.
- Hì, chào em, chị là Yul Ji- bạn gái của Eun Jung.
- Dạ.....
Hai chữ "bạn gái" sao nghe mà khiến tim nó muốn tan ra thành trăm mảnh. ngột ngạt, khó thở và... đau quá!
-Hiiiiiiiiiiiii, trông hai người đẹp đôi thật! Ngày trước em bảo ai từng yêu chị ấy thì đúng là ngốc, giờ thì em phải rút lại lời nói này rồi. Hiiiiiiiiiiiiiiii
- Dù có làm đứa con gái ngốc đi chăng nữa mà được chị ấy yêu thì chị cũng nguyện làm.
Yul Ji ngả đầu vào tay Eun Jung, hếch cái mặt lên nhìn Eun Jung;
- Phải không chị??
Nó lặng người, không hiểu sao nó lại mong chờ một tiếng "Không" từ Eun Jung.
- Uhm.
***
- Ê sắp có dạ hội noel trường tổ chức mày có tham dự không?
- Trời, mặt trời hôm nay mọc đằng Tây à? Mày mà cũng quan tâm đến vấn đề này sao?
Hyo Min trố mắt nhìn nó.
- Thì sao? Tao phải tham dự chứ! Năm trước đã không đi năm nay nhất định phải đi! Biết đâu lại gặp được anh nào đẹp trai!
- Tao thấy đúng là dạo này mày bị làm sao thật rồi ý! Chả giống mày mọi khi tẹo nào! Lúc nào cũng thấy cười, lại quan tâm tới mấy vụ tiệc tùng dạ hội mới hay chứ.
- Tao đã nói rồi, tao chả sao cả. Hiiiiiiiiiiiiii Thế mày có đi không?
- Con điên, tất nhiên là có rồi.
Đôi mắt nó lại ánh buồn. Đã gần một tuần nay rồi,ngày nào nó cũng cố tỏ ra là mình thật vui, nó muốn che giấu tình cảm thật sự trong lòng mình. Nó không biết rằng sống như thế thì đau khổ lắm sao? Nó đúng là một con bé ngốc! Đại ngốc là đằng khác. Nó sợ, nó sợ làm kẻ thứ ba. Nó sợ, nó sợ với mối tình đơn phương đang rằng xé, đang vò nát con tim yếu đuối của nó.Mối tình đầu của nó sao đã đầy đau thương và nước mắt thế? Những giọt nước mắt chả bao giờ dám rơi!
Nó vừa về đến nhà đã thấy ba mẹ nó dọn đầy thức ăn ngon trên bàn.
- Ba, hôm nay sao ba nấu nhiều món thế? Nhà có khách quý hả ba?
- Không! Còn vui hơn là có khách quý ý chứ!
Mẹ nó cười sung sướng đáp.
- Ba mày được người ta nhận làm đầu bếp rồi! Bữa nay là ăn mừng đó!
- Vậy ạ? Hiiiiiiii.
Nó lại gượng cười. Nó đúng là làm sao thật rồi, chuyện này đãng nhẽ ra như thường lệ thì có lẽ nó phải nhảy cẫng lên, làm vài động tác múa may quay cuồng rồi lao vào thơm cái "chụt" vào má ba nó, và cái "chụt" vào má mẹ nó cho xem. Nhưng hôm nay, nó chỉ cười, nụ cười sao buồn kinh khủng. Chắc tại cái nỗi buồn kia đang lấp đầy cả lòng nó, không còn chỗ nào cho niềm vui và sự quá khích nữa. Hyo Min nói đúng, nó thay đổi nhiều quá. Nó không còn là nó nữa. Giả tạo đến kinh khủng!
***
- Ê, chuẩn bị hết chưa?
- Chuẩn bị gì?
- Ơ hay, còn chuẩn bị gì nữa. Đầu óc mày sao cứ để trên mây vậy hả? Hôm nay là dạ hội noel rồi! Đừng nói với tao là mày chưa chuẩn bị gì hết nhé!
Hyo Min nhăn mặt nhìn nó.
- Hiiiiiiiiiiii. Ừ nhỉ, tao quên mất!
Hyo Min có lẽ sẽ phải té ngửa khi nghe câu nói xanh rờn của nhỏ bạn.
- Tao biết mà, thế mày định không đi dự tiếc nữa à?
- Không! Phải đi chứ! Tối nhớ qua sớm rủ tao nhé!
- Chắc chắn rồi! Sớm hơn mày tưởng đấy!
Hyo Min cười tinh ranh.
***
- Mày định mặc thế đi sao?
- Uhm!
- Mày điên à? Sao lại mặc quần? Mặc váy đi!
- Tao làm gì có cái váy nào mà mặc!
- Tao biết nên mượn sẵn cho mày cái váy của bà chị họ đây nè!
Hyo Min lôi chiếc váy từ túi ra. Một chiếc váy trắng bồng,đính đá, vô cùng nữ tính và đẹp tuyệt!
- Ê, chiếc váy này có vẻ mắc lắm!
- Uhm, cho nên mặc giữ vào nghe không? Hiiiiiiiiiiii
- Thôi tao không mặc đâu, rách phải bắt đền thì chết!
- Con điên, không phải bắt đền đâu! Không rách là được! Mà có rách thì tao nói khéo với bà chị họ là được! hiiiiiiiiiiii. Mặc vào đi mày, bộ không muốn "đong zai" hả?
- Được rồi! ......Ê nhưng mà mày cũng có mặc váy đâu? Sao bắt tao mặc hả?
- Buồn cười nhỉ? Phong cách đầy cá tính của tao rồi, váy vủng gì ở đây hả?
Công nhận, nó nhìn con bạn với chiếc quần tụt đen, chiếc áo cánh tôm trắng với áo gi-le đen, cùng phụ kiện là cái cavat đen đính đá, thực sự trông con nhỏ thật cá tính. Tông màu đen trắng Hyo Min mê lắm mà! Lần đầu tiên nó phát hiện, Hyo Min cười rất xinh. Nó ước gì nó cũng có được nụ cười của Hyo Min bây giờ, vô tư và hồn nhiên như nó ngày nào!
- Ê, không thay đi đứng đó ngắm tui hoài, chai hết cả mặt rồi!
- HIIIIIIIIIII, rồi, tôi thay liền mà!.........
...
- Ủa sao vừa in thế này?
nó súng sính trong chiếc váy bước ra chỗ Hyo Min.
- Thì tao thuộc lòng cỡ của mày mà!
- Hả?
- Hiiiiiiiiiiiii. Mà công nhận tao có con mắt tinh tường, nhìn là biết bà chị họ tao và cái vóc dáng lùn tè của mày chung cỡ nhau!
- Này, mày đừng có mà xỏ xiên nhé!
- Hiiiiiiiiii. Thôi lại đây nhanh, tao còn make up cho. Chứ để cái mặt trơ chán bóng kia mà đi dự tiệc à?
30' Sau...
- Mày ơi, đây là tao thật à?
Nó ngắm mình trước gương. Một con nhỏ trong chiếc váy bồng trắng, chiếc giày cao gót trắng đính đầy đá, mái tóc đen dài được thả tự nhiên, làn da đã trắng giờ được phủ thêm lớp phấn hồng trông căng đầy sức sống, đôi má hồng hây hây trên khuôn mặt bầu bĩnh, trông mà chỉ muốn cắn một cái, cái miệng nhỏ xinh với lớp son dưỡng hồng căng mọng, đôi mắt đen, to tròn trông iu kinh khủng.Trông nó cứ như một thiên thần thực sự!
- Sao thấy tay nghề của tao thế nào?
- Tao không nhận ra mình nữa!
- Con điên không phải mày thì ai hả! Mà cũng công nhận trông mày đẹp thật!............. Thôi đi thôi, muộn mất!
- Ê mày có mang lọ xịt cay không?
- Mang làm gì?
- Thì hai đứa mình xinh đẹp thế này ra ngoài đường rất dễ gặp kẻ xấu!
- Mày ở trên đấy có mát không? Xuống đi, không chóng mặt chết giờ! Đúng là trẻ con thường hay có trí tưởng tượng!
- Ê, con kia đứng lại, mày dám nói xấu tao à?....
- Ê, đừng có chạy, gãy guốc, rách váy, bay mất son phấn bây giờ...........!
- Kệ, đứng lại mau......... con nhỏ kia...............
***
Khắp căn phòng rộng lớn được trang hoàng đẹp đẽ vô cùng với những chùm bóng bay đủ màu sắc, những sợi dây kim tuyến lấp lánh, những ngọn nến lung linh. Cây thông noel to đoành với bao nhiêu đồ trang trí. Căn phòng chật kín, mọi người đến rất đông. Không khí noel tràn ngập khắp nơi. Đâu đó trong những góc nhỏ, nó lại nhìn thấy người ta trao quà cho nhau, những nụ cười căng đầy trên môi, những ánh mắt sáng niềm vui. Tất cả hòa vào những khúc nhạc giáng sinh ấm áp. Nó chợt nhớ ra rằng, ba mẹ nó chưa tặng quà giáng sinh cho nó. Chắc tại ba bận với công việc mới, mẹ chắc cũng không để ý! Cả Hyo Min nữa. Nó đã tặng quà Hyo Min rồi mà, Sao không thấy nhỏ ấy đưa quà cho nó nhỉ! Đừng nói món quà nhỏ ấy tặng là chiếc váy mượn của bà chị họ đấy nhé! Cả Eun Jung nữa, chắc giờ chị ấy đang sung sướng bên cạnh Yul Ji. Có lẽ hôm nay họ sẽ trao cho nhau những món quà đẹp nhất. Món quà của tình yêu thì đúng là đẹp đẽ và ngọt ngào nhất còn gì. Nó thấy lòng nặng trịu. Đêm noel sao buồn thế này?......
Chợt nó giật mình bởi giọng nói của Eun Jung vang trên sân khấu.
- Sau đây tôi xin gửi tặng bài hát này đến người con gái mà tôi yêu, người con gái mà tôi đã chót để cô ấy rời xa mình mà tôi không biết nắm lấy cơ hội. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi yêu cô ấy, yêu rất nhiều!
Mọi người ồ lên, tất cả hướng con mắt về phía Yul Ji-người con gái trong bộ váy dạ hội kim tuyến rực rỡ và nổi bật.
Eun Jung bắt đầu cất giọng hát đầy ngọt ngào, ấm áp......
-Đã bao ngày qua, nhớ hơi ấm đôi bàn tay, nhớ nụ cười và đôi mắt dễ thương. Xuân tàn hạ sang,cách nhau đã bao mùa trăng,anh nhớ em đêm ngày ngóng trông.
Nó nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chỉ muốn trực rơi ra, nhưng nó cố kìm, nó không khóc,nó đủ mạnh mẽ mà!
- Cớ sao trời xanh, lứa đôi phải chia lìa nhau. Để hoa tàn, bầy chim cũng héo hon. Mưa buồn nhẹ rơi nói thay lời anh nhớ em. Mong ngày em trở về gần bên anh. Viết lên trên trời cao những lời yêu em. Viết lên những bài ca dành tặng riêng cho em. Bao ngày xa cách nhau trời đêm như thiếu trăng. Bao ngày mong nhớ em làm con tim anh khô héo.
Nó nhớ những lúc được hạnh phúc bên Eun Jung, nó khao khát được trở lại những ngày đó. Nhưng....Nó thấy tim mình đau nhói,nước mắt đã trào ra. Nó thấy Yul Ji đang cười sung sướng. Nó thấy Eun Jung hát với tất cả tình cảm chất chứa trong lòng. Từng lời từng lời cứ rội cả vào tim nó. Cũng phải thôi, họ đang được sống trong tình yêu, họ đang yêu, và họ đang hạnh phúc. Nó thấy mình sao ích kỉ thế? Nó thấy mình đã quá mệt mỏi rồi! Yêu một người thì đau khổ vậy sao? Người ta nói, yêu một người là hạnh phúc khi nhìn thấy người ấy hạnh phúc chứ không phải là có được người ấy ở trong tay. Nó được nghe câu nói này hàng trăm hàng nghìn lần rồi. Và đã có lúc nó thấy điều này thật đúng. Nhưng giờ điều đó đã xảy ra với nó. Nó thấy sao mà khổ thế. Đúng là nó đang được nhìn người mình yêu hạnh phúc nhưng nó lại quằn quại trong đau đớn. Liệu đó là điều hạnh phúc mà nó có được sao? Nó thấy đau lắm! Cả ở trong tim lẫn khắp toàn thân. Nó thấy lạnh, lạnh đến thấu xương tủy. Thực sự nó đã quá mệt mỏi và đau đớn. Nó không thể chịu đựng được thêm nữa. Bảy ngày để bắt đầu một tình yêu, bảy ngày để sống trong đau khổ, dằn vặt vì một tình yêu đơn phương rỉ máu, và có lẽ cũng chỉ cần bảy ngày nữa thôi để nó có thể quên đi một tình yêu! Nó lao ra khỏi phòng, bỏ lại phía sau những lời hát đầy tình yêu chất chứa.....
- Những đêm anh ngủ say mơ được gặp em.Rót cho nhau lời yêu thương và vòng tay ấm. Em nào đâu hay biết chăng ở nơi rất xa, phương trời đây có anh ngày đêm mong nhớ em nhiều...
Nó chạy trong đêm, nó cứ chạy chạy mãi. Những giọt nước mắt chất chứa bao ngày giờ như thể trào dâng, tung phá và ồ ạt tuôn ra. Cái vị mắn - đắng, mặn lắm! Nó sẽ quên chị, quên người con gái mà nó đã yêu, yêu nhiều, yêu tha thiết và yêu trong lặng câm, trong đau khổ đến tuyệt vọng.
Gió thổi lùa vào da thịt nó. Lạnh - đau - mặn - đắng! Gió ơi, hãy thổi giùm ta,thổi hết những gì về chị trong ta, hãy thôi bay, hãy cuốn trôi hết, cuốn trôi đi mối tình đầu đau khổ này. Gió ơi thổi, cứ thổi đi nhé.....!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top