Chương 22

Chương 22

Edit: Bủm

Liên lạc với Viên Chinh không nhiều, dù ngày nào cũng nhắn tin nhưng không bao giờ gặp lại nhau. Không phải vì bận rộn mà là cả hai đều không chủ động đề cập đến, dù sống cùng thành phố, cùng quận, nhưng biển người mênh mông, nếu không có cái duyên, tỷ lệ gặp nhau không cao.

Ngẫm lại, nếu cô lấy hết can đảm nói ra, có lẽ bây giờ hai người đã xác định mối quan hệ, nhưng thời gian sẽ không quay ngược, Đường Lâm không khỏi thở dài mỗi khi nghĩ về chuyện đó, và càng cảm thấy bất an. Viên Chinh với cô, hệt như đom đóm với thiêu thân, chẳng sợ kết cục tro tàn, cũng không thể không tiếp cận.

Đôi khi cô cầm điện thoại nghĩ, liệu cậu có nói ra không...

Nhưng nửa tháng nay, kỳ thi giữa kỳ kết thúc, cô có nhiều thời gian rảnh hơn, cậu cũng không chủ động hẹn gặp mặt cô.

Sau khi từ chức công ty cũ, Từ Bích lăn lộn hơn nửa tháng nay mới tìm được công việc nhân viên trực tổng đài ở một công ty nọ, cô mới vào làm, lương cũng không cao, sau khi trừ đi năm khoản bảo hiểm và một lần quỹ nhà ở chưa đến 2000. Mức lương ở Giang Thành luôn thấp, công việc chủ yếu là bán hàng, lương nhân viên hành chính của một công ty nhỏ thậm chí chưa đến 2000, kiếm được 2500 một tháng xem như rất may rồi. May mắn thay, lương của con bé có khả năng tăng, hiệu quả công việc tốt, lương tăng lên ba bốn nghìn trong hai năm cũng không thành vấn đề. Ở các thành phố nội địa, lương phụ nữ từ ba bốn nghìn đã không tồi.

Từ Bích rất hài lòng với công việc hiện tại, mặc dù không được nghỉ những ngày lễ theo luật đề ra trong năm, nhưng vẫn được nghỉ theo tuần chẵn và lẻ, một tháng nghỉ ngơi 6 ngày. Thấy nó ổn định lại, Đường Lâm cũng yên tâm, Từ Bích có hơi trẻ con, tâm lý bất thường, thấy nó cả ngày không làm gì, Đường Lâm không khỏi lo lắng.

Bốn mùa ở Giang Thành không rõ rệt, theo truyền thống, bốn mùa là cách ba tháng xuân, hạ, thu, đông, tuy nhiên, mùa hè và mùa đông ở Giang Thành rất dài, giữa mùa xuân và mùa thu hầu như không có sự chuyển tiếp, thời tiết nóng hoặc lạnh. Vào tháng 10, đâu đâu cũng thấy những chàng trai, cô gái mặc quần đùi ngắn cũn cỡn, đến đầu tháng 11 thì xúng xính trong những chiếc áo khoác, áo len, những bộ quần áo dài tay thay thế những chiếc áo cộc, quần đùi.

Sau khi ra khỏi phòng học, Đường Lâm dậm chân về văn phòng, rất lo cho hình tượng của mình, khi nhìn thấy học sinh mình quen, cô lập tức trở nên bình thường, vẻ mặt nghiêm túc.

Vừa về đến văn phòng, cô lập tức đóng cửa giậm chân, mấy giáo viên lớn tuổi trong văn phòng thấy vậy đều cau mày, trong lời nói cũng không thiếu sự quan tâm: "Cô Đường, sao vậy? Cô mặc ít quá à? Các cô gái trẻ thường yêu cái đẹp, nhưng không thể lấy cơ thể làm trò đùa, lúc trẻ không cảm nhận được phong cách, đến già mới biết vất vả."

"Đúng vậy," Đường Lâm sạc máy sưởi ấm tay, giải thích "Tôi chỉ thấy mặt trời khá chói chang, nhưng ở nhà chẳng cảm thấy gì, ra tận cửa mới biết trời lạnh." Xét đến cùng, tôi quá lười, ra cửa không muốn quay về, luôn đinh ninh rằng mình có sức khỏe và chịu được.

Nhắc tới chủ đề này, các giáo viên trong văn phòng liền thảo luận, cô giáo Vương nói: "Chuẩn rồi, giống hệt con tôi, nó không thích mặc quần áo dày từ khi còn là một thiếu niên, gia đình tôi chạy theo nó mỗi ngày để cho nó mặc vào..." Cô giáo Vương dạy ở trường Tiểu học số 2 hơn 20 năm trước, đã hơn năm mươi nồi bánh chưng, giờ có học trò khắp thiên hạ.

"Con gái của tôi cũng vậy, nó mặc váy và đi tất quanh năm. Đôi tất mỏng đó có ích lợi gì. Nó lạnh đến run rẩy nhưng không muốn mặc thêm một chiếc váy khác. Tôi rất lo lắng ..." Cô Lý cũng lên tiếng.

Chủ đề này trở nên nghiêm trọng trong cuộc họp phụ huynh, Đường Lâm và một cô bé khác trong văn phòng nhìn nhau, ôm sách đi ra ngoài ngây ngốc, không nhịn được cười haha.

Sau khi tan tầm, Đường Lâm bắt xe đến phố đi bộ, Từ Bích nghỉ ngơi, Chu Khả không phải tăng ca, đúng lúc đều có thời gian, vì thế đi ăn, ăn xong liền mua sắm. Ba người đều biết nấu ăn, tuy tài nấu nướng cũng không hẳn giỏi, nhưng nấu được thì ăn được, lâu lâu hầm cá nấu canh cũng ổn, vì phiền phức và nhọc nhằn quá, tần suất không cao nên nếu rảnh, họ sẽ mua vé và ăn tiệm.

Những năm đầu, mua trên Taobao vẫn còn là một điều mới mẻ nhưng giờ đây nó đã trở nên phổ biến, mua trên mạng giá thấp hơn so với việc đi ăn trực tiếp, mặc dù không có nhiều sự lựa chọn trong một cửa hàng nhưng cũng tiết kiệm.

Nước hầm ba chỉ ăn vào, nhìn có vẻ giống với nước lẩu, nhưng mùi vị rất khác, Đường Lâm không thích ăn lẩu, nhưng cô thường ăn nước hầm. Nồi nước hầm ba chỉ của nhà hàng khá nổi tiếng ở Giang Thành, ngày thường không thấy đến, vào cuối tuần sẽ luôn phải xếp hàng dài ở cửa, Đường Lâm không thích ăn ở một nơi cố định, bởi vậy ăn thử mấy nhà, đến cuối cùng vẫn cho là nhà này làm ngon.

Món chính là cá trê om ba loại nước sốt, cá trê, cánh gà, bò viên, khoai tây, cà rốt, khoai lang và các loại nguyên liệu khác trộn đều với nhau, rắc gừng, tỏi và ngò gai. Chỉ cần ngửi thấy mùi thơm đã khiến Đường Lâm cảm thấy đói bụng. Sau khi ninh hai phút, Đường Lâm uống một hơi cạn sạch, không chịu nổi sự dụ dỗ gắp một miếng cá trê ăn: "Chà, ngon lắm, ăn được rồi!"

Đường Lâm ăn uống linh tinh, thường thì hai bát nhỏ không thành vấn đề lúc ở nhà, nhưng khi cô đi ra ngoài, cô thường ăn tám phút rồi không động đũa. Chu Khả thì hoàn toàn ngược lại, mặc dù trên người cô ít thịt nhưng suốt ngày kêu phải giảm cân, cố ý mua một cái bát nhỏ, ăn cơm chỉ ăn một miếng, còn ra ngoài ăn không no không về.

Ăn cơm xong, Chu Khả khoác tay lên vai Đường Lâm, vuốt bụng khóc không ra nước mắt: "Tăng hai cân á! Không, đi dạo một lát đi! Tao nhất định phải vừa đi mua đồ vừa ăn! Chưa tới mười hai giờ chưa về!"

Từ Bích:" ... "

" ... " Thật ra mày chỉ muốn đi mua sắm thôi! Đường Lâm cứng họng.

Ngoài khả năng hùng biện trong bán hàng thì ngoại hình cũng rất quan trọng, ngoại hình đẹp luôn có thể cộng rất nhiều điểm, có thể nói ít ai làm công việc bán hàng gương mặt xấu. Chu Khả có nền tảng tốt, thường thích trang điểm và diện đồ, cùng với khí chất nổi bật, cô luôn khiến mình tỏa sáng trong mắt người khác, bên cạnh đó, mua sắm là niềm yêu thích nhất cuộc đời cô.

Cô ấy có con mắt tinh tường và luôn có thể tìm được bộ phù hợp nhất từ một đống quần áo, Đường Lâm tuy không luộm thuộm và xuề xòa, cô cũng đã rất nỗ lực, nhưng mắt chọn quần áo của cô lại không bằng Chu Khả, thế nên phần lớn quần áo của cô đều được Chu Khả giúp lựa.

Nói là đi dạo tới mười hai giờ nhưng 10h30 hàng quán lần lượt đóng cửa, ba đứa xách một đống đồ, hài lòng quay lưng bỏ đi. Về nhà sớm không có nghĩa là có thể ngủ được, về đến nhà lại mặc thử quần áo đã mua, sau đó lần lượt đổi quần áo của hai người kia, chớp mắt đã rạng sáng.

Khuya mới ngủ, Đường Lâm buổi sáng tỉnh dậy cũng cảm thấy hơi choáng váng. Biết được Chu Khả và Từ Bích người trước nghỉ ngơi, người sau làm việc muộn, ngủ đến mười hai giờ cũng không hề có áp lực dậy, Đường Lâm bật khóc lớn tiếng than thở đồ không có lương tâm.

Cũng may, buổi sáng học ba bốn tiết, trước khi đến lớp, cô tuần tra một vòng rồi trở về văn phòng đánh một giấc.

Trần Lộ là một cô giáo trẻ khác ở văn phòng, đến từ Giang Thành, cô ấy đến thực tập vào năm cuối và sẽ trực tiếp làm giáo viên sau khi tốt nghiệp. Cô không đi theo thầy hiệu trưởng, lại là hai buổi học cuối cùng nên mãi đến buổi học thứ hai cô mới đến. Cô hôm nay tâm tình tốt, rõ ràng là cố ý ăn diện, cả người sáng sủa hơn một chút, một vị giáo viên trong phòng làm việc vừa xem vừa nói đùa cô, cô da mặt mỏng, ngượng ngùng cúi đầu.

Viên Chinh nhắn tin không có ngày nào bị ngắt quãng, có khi chỉ là một câu chào hỏi đơn giản, thỉnh thoảng lại tranh thủ chụp những bức tranh mới của mình, nhưng chủ đề lại không có chiều sâu. Đường Lâm nghịch điện thoại, xem tin nhắn, cảm xúc trong lòng vừa ngọt ngào vừa buồn bực, rồi lại sợ hãi không dám đi bước nữa.

Hầu hết mọi người trên thế giới này đều có những lựa chọn chướng ngại vật, gặp ngã rẽ, họ sẽ khó tránh khỏi sự chần chừ.

【Buổi tối em có thời gian không? ]

Nhìn thấy tin nhắn này, Đường Lâm ngơ ra một lúc, suýt nữa không nhịn được hét lên, nhưng cô kìm lại vì sợ vẫn còn người trong phòng. Mặc dù mọi người ở văn phòng vui đùa tương đối bình thường nhưng cô ấy không muốn trở thành mục tiêu của những trò đùa.

Đã quyết định đến nhà cậu, thời gian sau càng trở nên gian nan, Đường Lâm chưa bao giờ có tâm trạng như vậy, vừa mong đợi vừa sốt sắng, vừa háo hức lại vừa rụt rè.

Thời gian trôi qua, tiếng chuông tan học cuối cùng vang lên, Đường Lâm khi đang thu dọn sách vở vẫn còn hơi choáng váng, đám học sinh không chú ý liền chào hỏi cô một cái rồi tạm biệt. Rời khỏi trường cô mới dám hít thở sâu, ngay lúc chờ xe vẫn có chút kích động và bất an.

Đường Lâm đến chỗ ở của Viên Chinh, lúc đầu là đến thăm gia đình học sinh, khi nhìn thấy người đàn ông xa lạ, mặc dù có liên tưởng nhưng cô cũng không chắc Viên Chinh thực sự sống ở đây. Cô đã không phát hiện cho đến khi rời đi vào sáng hôm đó.

Có chút chuyện không may, khi cô lên lầu, tình cờ gặp mẹ của Từ Hiểu San, bà vẫn nhớ tới Đường Lâm và có chút kinh ngạc: "Cô Đường?"

"Ồ! Bà Từ," Đường Lâm nói, chỉ tay lên lầu có chút ngượng ngùng, "Tôi đến có việc."

"Ồ, cô đã ăn tối chưa? Cô có muốn dùng bữa ở nhà chúng tôi không?".

"Không sao, tôi lên trước đây, tạm biệt!" Cô suýt chút nữa chạy trốn, chỉ khi vào thang máy, Đường Lâm mới hiểu, cô sợ cái gì? Có làm bất cứ điều gì xấu đâu!

Trước khi vào cửa, cô gửi cho Viên Chinh một tin nhắn, cửa nhanh chóng mở ra, cậu đeo kính gọng đen, áo len dệt kim cổ chữ V màu xám và một chiếc quần đùi. Cậu dường như mặc quần đùi quanh năm. Lần duy nhất nhìn thấy cậu ấy thay một loại quần khác là trong xe vào đêm hôm đó.

Viên Chinh lấy dép cho cô, xoay người ra hiệu bảo cô vào.

Đồ ăn đã chuẩn bị xong, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương thức ăn xộc lên mũi, Đường Lâm ngửi thấy mùi liền tiến vào phòng ăn, cô cười nói: "Tối nay ăn ngon lắm đây."

Viên Chinh nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, Đường Lâm lắc đầu, tỏ ý không có chuyện gì.

Bí đao hầm xương sườn, kiến rang, khoai tây xào chua cay nóng hổi cùng đĩa bắp xào chân giò hun khói đều là những món ăn quê nhà nhưng hương vị rất vừa miệng bởi tay nghề khéo léo. Đường Lâm cười hỏi ai nấu bữa tối, Viên Chinh chỉ vào chính mình gật đầu. Đường Lâm kinh ngạc, lắc đầu nói: Nhìn không ra.

Khi cô ở bên Viên Chinh, Đường Lâm luôn thích suy nghĩ lung tung, lần này cũng vậy, đoán xem tại sao cậu lại rủ cô tới đây? Nó không thực sự chỉ vì một bữa tối, phải không? Nhưng chuyện này cũng không dễ hỏi, Viên Chinh sau khi ăn xong, vào bếp rửa bát, Đường Lâm đang ngồi trong phòng khách, mở TV, thỉnh thoảng lại truyền đến những tràng cười vang lên, nhưng Đường Lâm đầu óc hoàn toàn mụ mị, quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt tập trung vào bóng dáng chiếu từ phòng bếp.

Anh ấy đang nghĩ gì? Đường Lâm nhẹ giọng hỏi bản thân?

Xin chào mọi người, đây là dòng thông báo cuối cùng, bộ truyện này raw bên Trung chỉ có đúng một web và đã chặn vùng Việt Nam, mình lại quên chưa lưu hết raw về, mình xin nhận lỗi khi xảy ra sơ suất như vậy, vậy nên đây sẽ là chương cuối mà mình edit. Còn ai muốn đọc tiếp thì hãy lên Wikidich gõ Em sẽ không chờ anh để đọc bản convert nhé, mình không có kinh nghiệm với convert lắm nên xin từ bỏ vì chỉ edit chơi thôi. Hoặc mọi người có thể ghé trang cá nhân Tiệm giặt nết người để ủng hộ bộ mới, từ giờ mình sẽ tập trung vào Nữ thần thám tử siêu cấp. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top