CHƯƠNG 5

Editor:豬豬🐷 (wattpad:@hoanhancongtu) 

Việc treo đèn lồng đỏ trong kịch bản ý tứ chính là làm kỹ nữ. Đừng nhìn Hồ thị chút nữa làm thật như vậy, thế nhưng lời này từ nữ nhi 12 tuổi nói ra, thật đại ngỗ nghịch bất hiếu.

Hồ thị nhịn không được, đưa tay véo gương mặt thon gầy của nữ nhi, vốn nghĩ sửa miệng nàng, nơi nào có nữ hài đoan trang tùy tiện mở miệng bố trí nương mình đi làm kỹ hộ?

Nàng bóp mặt nữ nhi, một tầng thịt mỏng, đâu có gương mặt mịn màng mà nữ hài nên có? Nghĩ đến điều này, bàn tay nàng không còn sức lực, chỉ bỏ mặc nữ nhi đi phòng trong, trong chăn nghẹn ngào khóc lên.

Ngô Tiếu Tiếu lời nói nên nói đều đã nói xong, chỉ chính bản thân Hồ thị có thể nghĩ thông suốt điểm ấy. Dù sao nàng cũng không thể kề đao gác trên cổ Hồ thị, buộc nàng tìm người tái giá.

Trong phòng vẫn còn nghẹn ngào tiếng khóc, nàng đứng dậy thu thập bát đũa, đi đến giếng nước bên trong nội viện, liền dùng thùng gỗ lấy nước cọ rửa bát đũa của 2 mẹ con sạch sẽ.

Nàng không dám nghĩ đến mẹ mình hiện tại sẽ buồn như thế nào nếu hay tin cô bị tai nạn chết. Nhưng dựa vào tính cách không tim không phổi của Hồ nữ sĩ từ trước đến nay, hẳn là có thể nhanh chóng từ trong bi thương đứng lên.

Mà Ngô ba sau khi qua đời, đã có nhiều chú bác độc thân thế gia hướng Hồ nữ sĩ làm quen, nghĩ đến mẹ nàng ở hiện thực tái giá, cũng không cần người khuyên. . .

Bất quá nàng vừa chết, chẳng phải thành toàn đôi cẩu nam nữ Tằng Phàm  kia?

Nghĩ đến bản thân âm thầm bỏ ra nhiều tiền bố trí nhân thủ mua được ảnh chụp hai người kia yêu đương vụng trộm, chưa phát huy uy lực vốn có, Ngô Tiếu Tiếu liền âm thầm bóp cổ tay, tiếc nuối không thôi.

Chẳng qua hiện nay, cái bụng trống rỗng của nàng là điều đáng quan tâm nhất, nàng ngược lại không có thời gian nhặt lông gà vụ tai nạn xe trước kia. Chỉ đầy bụng tâm tư suy nghĩ làm sao phòng ngừa số mệnh cực khổ,  tránh kết quả chết thảm tại thế giới xa lạ này.

Tiếng Hồ thị khóc đến nửa đêm liền dừng lại.

Ngày thứ hai, đôi mắt sưng đỏ như quả đào.

Ngô Tiếu Tiếu đưa chiếc khăn ướt cho Hồ thị thoa mắt một chút, Hồ thị cũng giữ im lặng nhận lấy. Mẫu tử hai người tâm linh tương thông, không đề cập tới chuyện tối qua.

Bất quá đến buổi chiều, Trương thị mở cửa hàng dầu gạo trên đường đến lấy giầy thêu, Hồ thị giữ Trương thị ngồi một lúc, lấy lòng một phen khen nàng gương mặt phúc hậu, nói xa gần ý tứ muốn tìm người trung thực dựa vào.

Mặc dù Hồ thị nói đến hàm súc, Trương thị lập tức liền hiểu.

Nàng trên dưới đánh giá Hồ thị một phen. Tiểu thiếp này định cư trên phố bọn họ , bộ dáng kiều mị trêu nam nhân duỗi cổ đầy đường.

Đáng tiếc hiện tại Mạc gia nhị gia người đi trà lạnh, dù là bông hoa kiều mị đến đâu thiếu nước phù sa cũng phải suy tàn héo rũ, bộ dáng hiện tại nhìn qua tiều tụy đi nhiều.

Nếu không phải Mạc gia thanh thế cực lớn, lại không trực tiếp nói từ bỏ hai mẫu tử này, chỉ sợ những nam nhân bất lương trên phố lập tức trèo tường nhà mẫu tử Hồ tiểu nương rồi.

Hiện tại, Hồ thị ngược lại lại có ý tứ tái giá, thế nhưng Trương thị cũng không dám tùy tiện đáp ứng.

Nàng mở miệng hỏi: "Ngươi. . . Thế nhưng Mạc Gia có mang khế ước trên tay?"

Hồ thị vội vàng nói: "Lúc trước Mạc nhị gia thương ta, không muốn dùng  khế ước nắm ta, hắn nói đã đốt rồi."

Bất quá Trương thị đảo tròn mắt, lại hỏi nhị gia có cho nàng chút tài sản nào không. Dù sao Hồ thị đã sinh cho hắn hài tử, dù sao cũng nên cho chút của cải mới phải.

Hồ thị thành thật trả lời, bất quá mỗi tháng có chút tiền, còn lại đồ trang sức do cuộc sống một năm nay của hai mẫu tử quá khó khăn nên đã cầm cố sạch sẽ.

Một phen hỏi thăm thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Trương thị bất quá lấy lệ đáp ứng, nếu có nhân tuyển thích hợp sẽ giới thiệu cho nàng,  liền đứng dậy đi.

Ngô Tiếu Tiếu đứng bên màng cửa nghe lén thở dài. Nàng biết, bà mối láng giềng này không thể trông cậy,  Hồ thị dù lòng muốn tái giá, cô nhi quả mẫu, nơi nào có thể tìm hán tử tin cậy phó thác chung thân.

Mà hán tử kia còn phải là người đáng tin để dựa vào, không ngại vướng víu mang theo nàng.

Hồ thị mặc dù linh hoạt tâm tư, nhưng trước mắt còn không có gì trông cậy vào, đưa tiễn Trương thị xong, chỉ   ngồi một mình trên giường phiền muộn.

Khi đi ngang qua cửa sổ, nàng thấy nữ nhi mình đang quay vòng xe khó khăn lấy nước.

Hồ thị nhìn nàng tay chân gầy gò, xách theo thùng nước có chút hãi hùng khiếp vía, liền đứng dậy hỏi nàng muốn làm cái gì.

Tiếu nương nghiêm túc nói muốn nấu nước cho nương  tắm rửa.

Hồ thị bởi vì sinh hoạt khốn đốn tiều tụy không ít, đều trọng yếu nhất chính là quá bẩn. Nữ nhân lôi thôi, thị trường hôn nhân làm sao có thể lạc quan, Ngô Tiếu Tiếu suy nghĩ để Hồ thị chăm sóc chính mình.

Thế nhưng là Hồ thị nghe, lại là cười khổ một cái, sờ lấy đầu nữ nhi nói: "Nương biết ngươi thích sạch sẽ, thế nhưng  lúc trước cùng ngươi nói qua thế nhưng đã quên rồi? Chúng ta cô nhi quả mẫu, không người chăm sóc cửa viện. . . Vẫn nên bẩn tốt hơn. . ."

Hồ thị nói kiểu này, Tiếu nương lập tức đã hiểu.

Nàng quên đây không phải hiện đại phụ nữ có thể tự lập môn hộ. Hồ thị ngoại trừ tiền bạc khẩn trương bên ngoài, an toàn hai mẫu tử các nàng lúc nào cũng cần chú ý. Mặc dù các nàng thân ở trong thành, trị an cũng coi như thanh minh, nhưng đến cùng  không có nam nhân bảo hộ như người ta.

Dơ bẩn lôi thôi chút, đơn giản đều là phương pháp bất đắc dĩ nữ tử tự bảo vệ bản thân thôi.

Bởi vậy nhìn ra, Hồ thị mặc dù xuất thân không tốt, không phải nữ tử muốn dựa vào sắc đẹp sống qua ngày. Lại nghĩ tới nàng bởi vì chính mình sốt cao run rẩy, bất đắc dĩ lựa chọn treo đèn lồng đỏ hành nghề, khiến cho lòng người thổn thức không thôi.

Trở thành Tiếu nương nàng cũng chân tâm thật ý hi vọng Hồ thị có thể tìm được nhân duyên như ý, nữ tử số khổ tuổi già có cái dựa vào.

Mẫu tử hai người sau khi nói xong, Hồ thị thay nữ nhi chải tóc, liền đi ra ngoài chọn mua kim khâu.

Mặc dù trở thành Tiếu nương, Ngô Tiếu Tiếu luôn nghi ngờ hết thảy trước mắt đều người chết ảo mộng.

Thế nhưng thấy từng nhóm người  rộn rộn ràng ràng trên đường phố, nhìn xem quanh mình cửa hàng trãi dài bốn lối, cờ bay phấp phới, trang viên mái hiên ngói xanh, quan cảnh nhà cửa tinh lệ xa hoa, nàng vẫn còn có chút rung động hoảng hốt.

Trước kia, nàng thường xuyên đi nhiều nơi ảnh thành đứng đầu trong nước, đều không có cổ vận chân thực như vậy.

Bây giờ không thể không xác định  nàng luân hồi, trùng sinh đến cổ đại.

Tống thời đại này, dân phong tựa hồ cởi mở, khắp nơi đều có nữ tử ghé qua, ngẫu nhiên còn có các loại xe bò, xe ngựa chạy qua chạy lại, rộn ràng tựa như thủy triều ào ào chảy tới. Chỉ chốc lát lại tụ hợp một chỗ, ngược lại bên trong có thứ tự.

Hiện tại Tiếu nương, trước kia còn ở hiện đại, cả ngày cùng tiệc rượu lớn nhỏ làm bạn, có rất ít thời gian nhàn hạ nghỉ phép. Bây giờ ngược lại là rảnh đến triệt để, đi vào cổ đại buông lỏng thể xác lẫn tinh thần.

Trong nội tâm nàng thở dài, tên tuổi nàng không nổi tiếng chỉ chấp nhận số phận hoàn cảnh khó khăn này, mỗi ngày uống cháo loãng, uống chán đến nỗi hận không thể cắn cánh tay một cái cho đỡ thèm.

*Editor: truyện này có nhiều đoạn tối nghĩa như đêm 30, nếu dịch sát nghĩa câu văn lại không mượt, hãy thông cảm cho sự bất tài của mị.😭😭

Hồ thị nhìn Tiếu nương đứng trước gian hàng bán canh xương heo, nghe mùi thơm có vẻ không dời nổi bước chân, trong lòng cũng không dễ chịu, liền ôn nhu nói: "Nương mấy ngày nay may giày kiếm lời một chút tiền, một hồi mua xong kim khâu, liền đến quầy cá nhìn xem, nếu có cá con, nương liền mua chút lấy thịt làm cho con canh cá."

Ngô Tiếu Tiếu mặc dù không khống chế nổi nước bọt, cũng không phải hài tử, nghe vậy lập tức nói: "Nương, ta không muốn ăn, bây giờ mùa hè sắp tới rồi, để dành chút tiền, miễn cho bắt đầu mùa đông không có than dùng."

Hồ thị cảm thấy mình nữ nhi chẳng biết tại sao, sau khi bệnh nặng một trận thì càng ngày càng hiểu chuyện, không còn giống như trước đây trầm mặt cả ngày nhất thời oán hận cha mặc kệ mẫu tử các nàng, oán nàng xuất thân không tốt, liên lụy nữ nhi.

Mẫu nữ hai người quan hệ hòa hợp, trong lòng của nàng cũng rất là trấn an. Thế là bán xong kim khâu sau, nghĩ nghĩ đi đến gian hàng bánh bao, mua một cái bánh bao nóng hổi cho Tiếu nương ăn.

Ngô Tiếu Tiếu thật sự là mê muội, tùy theo Hồ thị dẫn, đứng trước con hẻm nhỏ ít người ăn một cái bánh bao lớn.

Nhân bánh bao mặc dù có chút hỗn tạp,  dùng thịt heo mỡ lợn trộn lẫn nhau, cắn một cái dầu tràn trên đầu lưỡi, ăn đến Ngô Tiếu Tiếu lệ nóng doanh tròng.

Bất quá nàng cắn mấy cái, liền đem phần còn lại đưa cho Hồ thị. Nàng nhiều ngày không ăn thịt chỉ ăn một chút cũng đã thèm.

Nhưng Hồ thị không chịu ăn, nói  mình không đói bụng, để cho Tiếu nương ăn hết.

Mẫu nữ hai người xô đẩy không ngừng, đột nhiên một thân ảnh bé nhỏ đen thui lao tới, một tay lấy bánh bao  đoạt mất.

Ngô Tiếu Tiếu sững sờ, nhìn tiểu tặc như chó con trước mặt, thoáng chốc đem bánh bao ăn hết.

Hồ thị tức không nhịn nổi, run giọng hỏi: "Đây là hài tử nhà ai, làm sao có thể đoạt thức ăn của người khác?"

Tên tiểu tặc này nhìn như 7,8 tuổi ăn xong miếng bánh cuối cùng, chép miệng không nói, quay đầu tính bỏ đi.

Ngô Tiếu Tiếu nơi nào chịu buông tha tiểu tặc này? Đi lên một bước túm cổ áo hắn.

Tên tiểu tặc kia lại là người luyện võ, bị kéo cổ áo, quay lại phát huy kỹ thuật, trở tay muốn vặn cổ tay Ngô Tiếu Tiếu. Lực tay hung ác, thật không giống một hài tử!

Ngô Tiếu Tiếu nhận được sự giáo dục tiên tiến khi còn nhỏ, Ngô Sâm cảm thấy nữ nhi mình xinh đẹp, sợ nàng chịu thiệt thòi, cố ý cho nàng theo học Taekwondo thêm judo.

Hai môn học này, Ngô Tiếu Tiếu học được rất tốt, đều đạt được cấp độ cao. Tên tiểu tặc này còn muốn làm thêm mấy lần nữa, tay trái phía dưới xoay một cái, hai chân đứng tấn, váy lụa bay lên, vật tên tiểu tặc ngã xuống đất theo hình vòng cung.

Không chỉ tên tiểu tặc kia lộ vẻ mặt kinh ngạc, một bên Hồ thị đứng nhìn cũng bị dọa kinh hoàng. Nữ nhi lúc nào mạnh mẽ như vậy, nàng nhất thời hoa mắt, chỉ cảm thấy nữ nhi váy lụa tung bay, đầu nặng chân nhẹ một cái , liền đem hài tử đánh ngã.

May mà là không ai nhìn thấy, nữ hài tử như vậy, còn ra thể thống gì nữa?

Bất quá hài tử kia như thổ phỉ, mặc dù bị người chế trụ lại như cũ kịch liệt phản kháng.

Mắt thấy hắn muốn lấy miệng cắn người, Hồ thị vội vàng đi qua giúp đỡ nữ nhi đè lại đầu của hắn nói: "Ngươi là nhà nào hài tử, làm sao không nói đạo lý như vậy?"

Đứa bé kia vẫn như cũ buồn bực không lên tiếng. Ngô Tiếu Tiếu ngược lại là biết như thế nào đối phó hài tử như vậy, liền trợn mắt nói: "Không đem cha mẹ ngươi gọi tới, liền trói ngươi đi gặp quan  giam ngươi lại!"

Quả nhiên, kiểu nói chuyện như cảnh sát thẩm tra rất có hiệu quả, tiểu tặc da đen rốt cuộc cũng nói: "Ta. . . Phụ thân bệnh, lộ phí lại bị người ta trộm, người bị thổ phỉ đả thương, nằm trong miếu bên ngoài thành Tây không ai chăm sóc. . . Ta đền ngươi bánh bao, mau mau thả ta!"

*

Tác giả có lời muốn nói:

Meo ~~ bạn học Tiếu Tiếu  mặc dù không quen hoàn cảnh nhưng sẽ cố gắng thích nghi~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top