Chương 17.2
Trang Tiểu Uy sau đó có lại đến tìm Diêu Viễn một lần, là ngày thứ ba Giang An Lan không ở Giang Nính. Anh ta gọi một cú điện thoại tới, đi thẳng vào vấn đề nói: "Nghe nói cô quay lại với Quân Lâm Thiên Hạ rồi?"
Việc tư thế này Diêu Viễn thật sự không muốn bàn luận với người ngoài. Trang Tiểu Uy cũng không đợi cô trả lời, lại trực tiếp nói: "Tôi vừa xuống máy bay, mẹ nó chứ, chuyến bay bị đình chỉ hai giờ! Cô nói chỗ đi, chúng ta ra ngoài gặp nhau một lát."
Diêu Viễn cả kinh, "Hay là thôi đi?"
"Làm sao? Tôi tìm cô uống trà không được sao? Ai làm gì cô đâu."
Diêu Viễn vẫn từ chối: "Thế cũng thôi đi ."
"Yên tâm đi, tôi thấy cô con người không đến nỗi nào, quyết định làm bạn, cho dù nhìn Quân Lâm Thiên Hạ ngứa mắt cũng sẽ không giận cá chém thớt đâu ."
"Anh lại đến đây làm gì ?" Chỉ vì chút ân oán trong game mà đi tới đi lui như vậy không cảm thấy chuyện bé xé ra to sao? Lại còn "làm bạn"? Bọn họ mới gặp nhau có một lần chứ mấy.
Đối phương ra vẻ thân thiết nói: "Đi công tác, ba tôi muốn làm bất động sản , tôi giúp ông ấy đi khảo sát liền chọn đến đây trước , đầy nghĩa khí đúng không?"
Diêu Viễn khóe miệng giật giật, "Vậy chắc anh bận lắm, thôi chúng ta đừng gặp nữa?"
"Sao cô lằng nhằng thế nhỉ? Lôi thôi tôi đến tận nhà đấy, địa chỉ qua trường hỏi kiểu gì cũng ra."
Uy hiếp như vậy, Diêu Viễn không thể không ra ngoài gặp người "bạn" đặc biệt này .
Kết quả cũng thật là xui xẻo, cô vừa ngồi lên taxi đã nhận được tin nhắn của Giang An Lan: "Anh gọi máy bàn sao không có ai nghe?"
Diêu Viễn chỉ có thể hàm hồ hỏi ngược lại: "Anh không phải nói sẽ không gọi cho em sao?"
"Yêu cầu không đánh trống lảng."
Cuối cùng Diêu Viễn đành thừa nhận mình chuẩn bị đi gặp Trang Tiểu Uy, dù sao cô cũng không muốn giấu diếm anh điều gì. Tin nhắn vừa gửi đi, đối phương mãi vẫn không thấy trả lời khiến Diêu Viễn bắt đầu hơi lo lắng, dù sao anh cùng Trang Tiểu Uy cũng là quan hệ đối địch, có điều cô nghĩ Giang An Lan hẳn không phải người xét nét như vậy, huống chi cô đều đã giải thích rất rõ ràng rồi.
Một lúc sau đối phương trả lời: "Em mà đi thì đừng về nữa."
Diêu Viễn cứng họng, đối phương lại nhắn: "Đùa đấy, đi đi, chơi vui vẻ."
Trong hai câu này câu nào đùa câu nào thật, quá rõ ràng ...
Nhưng dù sao Diêu Viễn vẫn đi , cô đã nhận lời người ta rồi, có điều cuối cùng cũng không gặp được Trang Tiểu Uy bởi vì anh ta giữa đường lại gọi điện thoại cho cô, đầu tiên là chửi ầm lên, sau đó nói: "Ông già lại bảo tôi cút về! Thôi, để lần gặp nhé. "
Cứ như vậy, trò khôi hài không đầu không đuôi vừa bắt đầu đã hạ màn, Diêu Viễn dở khóc dở cười bảo tài xế taxi quay đầu xe trở về. Đêm đó, Diêu Viễn cùng Giang An Lan video call liền không nhịn được hỏi: "Anh quen ba của Trang Tiểu Uy à?"
Giang An Lan nói: "Không."
"À." Quả nhiên là cô nghĩ nhiều quá, cũng đúng thôi, anh sao lại quan hệ rộng đến vậy được, đến tận Sơn Tây. Điểm này Diêu Viễn thực cũng không sai, sai là sai ở chỗ cô đã đánh giá quá cao nhân phẩm của Giang An Lan rồi.
Lúc ấy Giang An Lan nhìn di động có chút bực dọc, mà anh đã bực dọc thường người khác cũng đừng hòng sống yên. Cho nên anh gọi Lý Cao đi điều tra số điện thoại của ba Trang Tiểu Uy, sau đó bảo Lý cao: "Giả làm người yêu Trang Tiểu Uy gọi điện thoại cho ba hắn đi."
Lý Cao sợ ngây người, "Cái gì? Người yêu?"
Giang An Lan ôn hòa nói: "Làm cho hắn cút về nhà, phương pháp này hiệu quả nhanh nhất."
Lý Cao gọi điện thoại xong nội tâm vẫn không thể bình tĩnh, "Càng đẹp càng độc, lời này quả không sai, thực vật có cà độc dược, động vật có sứa, loài người thì có lãnh đạo nhà tôi!"
Đêm hôm khuya khoắt có người gõ cửa, Diêu Viễn còn đang nửa tỉnh nửa mê lại phải bò dậy đi xem là ai không có quan niệm về thời gian như vậy. Vừa nhìn thấy người đứng ngoài trong nháy mắt nữ chính lập tức tỉnh như sáo, mở cửa liền hỏi: "Sao anh không nói tiếng nào đã về rồi?" Diêu Viễn nói xong, quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ chỉ số một, "Lại còn giờ này nữa."
Giang An Lan vào phòng nói như thật: " Về bắt gian."
"Anh..." Diêu Viễn cũng đến chịu người này, nhưng nghe hắn giọng anh có chút khàn khàn thì không khỏi hỏi, "Anh không sao chứ?"
Giang An Lan ngồi lên sô pha, vươn một cánh tay ra, nói: "Không sao, hơi mệt thôi. Qua đây ngồi với vi phu một lát đi."
Diêu Viễn lo lắng, "Anh mệt thì mau tắm rửa rồi đi ngủ đi."
Giang An Lan mỉm cười nhìn cô, Diêu Viễn mím môi: "Ngủ một cách văn minh."
Sáng sớm lại có người đến đập cửa, Diêu Viễn choáng váng không biết nói gì hơn, đang đấu tranh tư tưởng thì sau lưng có người ôm lấy cô, "Kệ đi." hơi thở quen thuộc lướt qua cổ cô, "Làm phiền nhà người ta ngủ nghê, là ai cũng kệ đi."
Diêu Viễn thế nhưng suýt nữa quên mất tối qua chia một nửa giường cho người nào đó ngủ, "Vậy hôm qua ai nửa đêm gõ cửa nhà em?"
Giang An Lan lẩm bẩm: "Chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân đốt đèn, câu này phu nhân chưa từng nghe qua sao?"
Diêu Viễn bật cười, "Nghe rồi, nhưng rất ít thấy."
Giang An Lan lướt nhẹ đầu ngón tay trên cánh tay cô, mở mắt ra , "Trước lạ sau quen."
Diêu Viễn cảm thấy mình đúng là gặp phải thổ phỉ , "Vẫn phải đi xem thử là ai thôi."
Giang An Lan ừ một tiếng, "Để anh." Nói xong liền xuống giường, tùy tiện mặc áo sơmi cùng quần dài rồi sải bước đi ra.
Diêu Viễn nghĩ thầm, để cho an toàn mình vẫn nên cùng ra là hơn.
Người tới không ai khác chính là Lý Cao.
Diêu Viễn mặc một bộ đồ ngủ màu lam nhạt, áo khoác vàng, tóc rối bù , có điều Lý Cao nhìn thấy cô vẫn là chân thành tán thưởng, mỹ nữ quả là mỹ nữ, lôi thôi lếch thếch cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến mỹ cảm, đứng cùng Giang An Lan còn có cảm giác thật hài hòa."Xin chào Đại tẩu, thành thật xin lỗi, sáng sớm đã đến quấy rầy hai người ."
"À... xin chào." Diêu Viễn không nghĩ lại là bạn anh nên ít nhiều cảm thấy lúng túng, cô lại cứ tưởng là chị họ nhà mình. Giang An Lan cài hết cúc trên áo khoác của cô lại, sau đó nói: "Em đi tắm trước đi."
"Vâng."
Chờ Diêu Viễn vào toilet, Lý Cao cũng quay người đi ra cửa kéo hai va li hành lí tiến vào, "Sếp, quần áo của sếp người ta đã mang tới rồi, còn nữa, lúc người ta ở nhà sếp có gặp bà cụ, bà nói nếu Đại tẩu muốn thỉnh thoảng cũng có thể đến tìm bà uống trà."
Giang An Lan gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Lý Cao nhìn chung quanh, anh ta vẫn chưa đến đây bao giờ, không khỏi tò mò ngó nghiêng một lúc, "Tẩu tử trang hoàng thật độc đáo, ồ, ban công còn có hoa, sắc xanh dạt dào , trồng khéo thật đấy..."
Giang An Lan đi vào bếp, Lý Cao đem hành lý kéo đến bên cạnh sô pha trong phòng khách thì thấy nhà hắn lãnh đạo nhà mình cầm bình đun nước, sau đó nghe được trong toilet có tiếng nước chảy, cũng không biết là chuông gió treo ở đâu để âm thanh đinh đinh đang đang như có như không dập dìu truyền tới.
Lý Cao giơ tay gãi gãi lông mày, "Qua là khiến người ngoài có càm giác không thể nào chen chân vào được."
Diêu Viễn đi ra thì Lý cao đã ra về , "Bạn anh đâu?"
Giang An Lan đưa cho cô cốc nước mật ong rồi mới nói: "Có việc đi trước ."
"A?"
"Sao?"
"Không, không sao."
Lý Cao đúng là không phải bị thái độ không coi ai ra gì kia của Giang An Lan đuổi đi , mà là tự động tự phát thức thời rời đi, có điều cũng thực khéo mà chạm phải Diêu Hân Nhiên ngay dưới lầu, hai người từng gặp mặt, lại đều là người cơ trí, trí nhớ tốt, nhận ra đối phương thì nhìn nhau cười cười, Diêu Hân Nhiên mở miệng trước: "Sếp nhà anh ở chỗ em tôi đấy à?"
"Còn không phải sao, cô sao cũng vừa sáng sớm ..."
"Giống anh, số nô bộc." Đồng hồ sinh học cố định , cuối tuần cũng tỉnh từ sớm, cô vốn là định sang rủ em đi ăn sáng , bây giờ biết Giang An Lan đang ở đây bèn hất hất cằm với Lý Cao, "Có rảnh không? Đi ăn sáng đi?"
"Được." Vì vậy hai người khôn khéo liền lôi nhau đi ăn sáng.
Trong lúc ăn, Diêu Hân Nhiên không nhịn được thốt lên: "Hóa ra hắn chơi game là vì ... Sếp nhà anh cũng thiệt là, yêu đương mà cứ như đánh trận, lại còn bày mưu tính kế, lên kế hoạch, chiến tuyến dài như vậy, không thấy mệt sao? Ai... nếu không phải là em tôi yêu hắn, tôi thật cảm thấy loại người này nhìn trúng đúng là chẳng phải chuyện gì tốt."
"Lời ấy sai rồi, sếp nhà tôi ngoại trừ không được hiền lành mấy, không dễ chung đụng mấy, phương diện khác vẫn là rất OK mà."
"Ôn Như Ngọc tên kia cũng vậy, anh cũng như vậy, thật không hiểu mấy người thế quái nào đối với hắn lại cứ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó như vậy? Hắn không phảichỉ là có tiền thôi sao? Có tiền thì giỏi lắm à?"
"Ha ha, quả thực rất giỏi! Tôi cũng là nhờ Giang gia bọn họ tài trợ mới có thể từ một thằng bé miền núi có được hôm nay ."
"Ồ, người miền núi ư? Thật sự nhìn không ra đấy."
"Đúng thế, ra xã hội lăn lộn đã lâu rồi?" Nói đến đây, tiếng chuông di động của Lý Cao vang lên, thấy dãy số có chút quen mắt mới cùng Diêu Hân Nhiên bên cạnh nói một tiếng "Ngại quá", rồi đứng lên nghe.
Đối phương lập tức lên tiếng: "Ngươi con mẹ nó ai?"
"Đại ca, điện thoại là anh gọi tới , anh hỏi tôi là ai tôi biết trả lời sao?"
Đầu bên kia hừ lạnh, "Giả làm người yêu ông? Hả? Được lắm? Mã vùng Bắc Kinh đúng không? Chờ ông tra xem rốt cuộc là kẻ nào lại to gan lớn mật như vậy, đợi đấy, xem ông chỉnh chết ngươi như thế nào." Nói xong cúp máy luôn.
Lý Cao chậm rãi thở ra một hơi dài, sau đó nói với Diêu Hân Nhiên: "Tôi rút lại câu nói sếp tôi 'Phương diện khác OK'."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top