CHƯƠNG 93: THẨM DIỆU MẤT TÍCH
Rằm tháng giêng hôm ấy hết sức náo nhiệt.
Thẩm Diệu vừa mới dùng xong cơm chiều, Bạch Lộ và Sương Giáng đã vội vàng chạy vào báo tin: "Tiểu thư, hiện tại có rất nhiều người đi thả đèn, nghe nói tối nay còn có bắn pháo hoa, nhìn rất đẹp." Lời nói không hề che giấu vẻ háo hức, nồng nhiệt.
"Vội cái gì," Cốc Vũ vừa chải đầu cho Thẩm Diệu vừa trách cứ: "Trước sau gì cũng đi, không cần phải vội."
Lời vừa dứt, đã nghe giọng Thẩm Khâu vừa cười vừa nói: "Muội muội chuẩn bị xong chưa, cha nương đã ra sảnh chính, chỉ còn chờ chúng ta thôi."
"Bẩm đại thiếu gia." Kinh Trập đứng ngoài cửa thi lễ đáp: "Tiểu thư còn đang chải đầu, phiền thiếu gia chờ thêm một chút."
"Con gái đúng là phiền phức," Thẩm Khâu thấp giọng than thở: "Chải đầu còn lâu hơn binh lính mặc áo giáp." Dứt lời nói vọng vào trong phòng: "Muội muội, ta ra sảnh chính chờ ngươi, ngươi xong thì ra ngay nhé."
Thẩm Diệu đáp lời. Cốc Vũ cũng chải xong, nhìn trang sức trong chiếc hộp, cuối cùng chọn một cây trâm màu tím cài lên đầu Thẩm Diệu. Thẩm Diệu nhìn lướt qua gương đồng, ngẩn ra một chút rồi hỏi: "Sao lại chọn cây này?"
"Nô tỳ thấy cây trâm này với trang phục tiểu thư đang mặc rất hợp." Cốc Vũ cười nói: "Hơn nữa cây trâm tinh tế mà không rườm rà, phối với kiểu tóc này là OK nhất." [Edit: Phan Ngọc Huyền. Haha...lâu lâu chèn tiếng anh vào truyện cổ đại cho mọi người giật mình chơi, edit căng thẳng quá mà, hic hic...].
Thẩm Diệu đưa tay sờ sở cây trâm trên đầu, đây chính là cây trâm hoa hải đường Tạ Cảnh Hành đưa nàng hôm đó, mấy người Cốc Vũ đã xem qua, bảo rằng cây trâm này giá trị liên thành, Thẩm Diệu từng muốn trả lại, sau đó nàng nghĩ, biết đâu lúc khó khăn có thể dùng nó đổi bạc, nếu Tạ Cảnh Hành biết nàng nghĩ thế, không biết sẽ bị chọc giận thành cái dạng gì a.
"Tiểu thư không thích cây trâm này sao?" Cốc Vũ thấy Thẩm Diệu chần chờ, nói: "Hay là ta đổi cây khác, đại thiếu gia được ban thưởng rất nhiều trang sức, đều để ở chỗ tiểu thư, chắc là có thể tìm được cây trâm tốt hơn."
"Không cần." Thẩm Diệu ngắt lời nàng: "Đợi tìm được cũng chậm trễ thời gian, cứ như vậy được rồi." Bất quá chỉ là một cây trâm, nàng không thèm để ý.
Cốc Vũ giúp nàng sửa sang lại áo, phủ thêm áo choàng, cười nói: "Áo choàng này đúng là đồ tốt."
"Đừng quên lò sưởi cầm tay." Kinh Trập bỏ lò sưởi nho nhỏ hình cầu vào tay nàng.
Lúc Thẩm Diệu tới sảnh chính, mọi người trong Thẩm phủ cũng đã đến đông đủ. Mọi năm cả phủ đều cùng đi chơi rằm tháng giêng, năm nay cũng không ngoại lệ.
Trần Nhược Thu và Thẩm Vạn đang nói chuyện, Thẩm Nguyệt hôm nay mặc một chiếc váy màu hồng nhạt thêu mây trắng, làn váy quanh co khúc khuỷu, bên ngoài phủ áo khoát mỏng màu hồng phấn. Thời tiết lạnh thế này, nàng mặc như vậy không giữ ấm được, nhưng dường như nàng rất hài lòng với bộ dạng của mình, thấy Thẩm Diệu đến, liền mỉm cười gọi: "Ngũ muội."
Thẩm Diệu gật đầu với nàng, quay lại nhìn về phía nhị phòng. Nếu nói năm nay có điều gì khác với năm trước, thì chính là một nhà Thẩm Quý, năm nay không còn Thẩm Thanh, cũng không có Nhiệm Uyển Vân cùng Thẩm Nguyên Bách, Nhiệm Uyển Vân tinh thần không tốt còn đang tịnh dưỡng, không ai trông chừng Thẩm Nguyên Bách, Thẩm lão phu nhân sợ bọn bắt cóc trẻ con nên để Thẩm Nguyên Bách ở nhà với bà. Bên cạnh Thẩm Quý chỉ còn lại Thẩm Viên, đứng phía sau Thẩm Quý, Vạn di nương đang nắm tay một cô gái, mắt nhìn về phía Thẩm Diệu, cô gái này chính là thứ nữ nhị phòng Thẩm Đông Lăng.
Nàng mặc một bộ váy màu xanh lam, chắc vì để chống lạnh nên bộ váy kia rất dày và nặng, làm nàng trông có vẻ gầy yếu, tuy vậy gương mặt vẫn hiện lên vẻ xinh đẹp gần giống Vạn di nương, khí chất toàn thân lạnh nhạt, không chào hỏi Thẩm Diệu, chỉ trầm mặc nhìn, không biết do ngại người lạ, hay do lạnh lùng.
Thẩm Diệu thu hồi ánh mắt, nghe Thẩm Khâu ào ào nói: "Muội muội, ngươi càng ngày càng xinh đẹp!"
"Tiểu tử thối," Thẩm Tín nghe vậy liền đá Thẩm Khâu một cái: "Muội muội ngươi lúc nào chẳng xinh đẹp!"
La Tuyết Nhạn cười đi đến bên người Thẩm Diệu, nắm tay nàng nói: "Kiều Kiều của chúng ta đã lớn rồi."
Mọi người trong sảnh đều hướng ánh mắt nhìn Thẩm Diệu, một năm trước nàng vẫn là cô gái tục tằng thích mang vàng mang bạc, phấn trên mặt trắng còn hơn vôi quét trên tường, nhìn giống hệt một kẻ ngu. Hiện giờ thì sao, nàng mặc một chiếc váy màu tím, áo choàng thêu hoa mẫu đơn, khăn quàng cổ thêu hoa tinh xảo, đầu chải một kiểu tóc đơn giản, phía trên chỉ có một chiếc trâm ngọc nho nhỏ, nhưng toàn thân toát ra một cỗ quý khí. Ngũ quan thanh tú, đôi mắt đen láy trong suốt như con thú nhỏ, vốn chỉ là một tiểu cô nương, nhưng không biết vì sao, cử chỉ của nàng lại ẩn hiện vẻ uy nghiêm, tựa như ánh trăng trên chín tầng trời, làm người ta không dám nhìn thẳng.
So sánh tất cả nữ nhân ở đây với nàng, chỉ thấy bọn họ đều là những phụ nữ tầm thường, không đáng nhắc đến.
Ánh mắt Thẩm Nguyệt lóe lên tia đố kỵ, Thẩm Diệu, kẻ từng bị nàng giẫm đạp dưới chân, nay lại đoạt nổi bật của nàng. Thẩm Nguyệt luôn tự hào mình có một vẻ đẹp mang hơi hướm người có học thức, nay nhìn Thẩm Diệu, lòng nàng tự thấy không bằng. Nàng nhìn về phía Trần Nhược Thu, hy vọng tìm được vẻ khinh thường khi nhìn Thẩm Diệu, nhưng nàng không thấy điều mình muốn, chỉ thấy vẻ ngưng trọng trong mắt Trần Nhược Thu, điều này làm lòng nàng chợt lạnh.
Vạn di nương thở dài trong lòng, cánh tay nắm Thẩm Đông Lăng càng chặt hơn, nàng nghĩ Thẩm Diệu không hổ là đích nữ, khí chất khác hẳn, nữ nhi của mình cho dù thông minh thế nào đi nữa, nhưng từ nhỏ sống tách biệt cô lập, dù có ăn mặc đẹp đẽ, cũng không thể so sánh với Thẩm Diệu.
Các nam nhân trong sảnh thì không có phản ứng gì lớn, Thẩm Tín và Thẩm Khâu thì không nói rồi, Thẩm Quý và Thẩm Vạn chỉ hơi nhíu mày, chỉ có Thẩm Viên, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu nặng nề, không biết đang nghĩ cái gì.
Trần Nhược Thu mở lời chuyển hướng câu chuyện: "Nếu đã đến đông đủ, chúng ta xuất phát thôi."
Thẩm lão phu nhân cao tuổi, những sự kiện thế này tất nhiên không tham gia, Nhiệm Uyển Vân, Thẩm Nguyên Bách và những cơ thiếp nhị phòng cũng ở lại phủ. Còn lại đều đi xem náo nhiệt. Nếu là năm trước, mọi người sẽ cùng chuyện trò vui vẻ. Nhưng năm nay, Thẩm Diệu bị nhốt trong từ đường xém tí chết thiêu, Thẩm Tín, Thẩm Khâu ăn ý bảo trì khoảng cách với nhị phòng, tam phòng, chỉ nói chuyện với La Tuyết Nhạn.
Thị vệ Thẩm phủ đi theo phía sau. Hàng năm, vào dịp này, để đảm bảo an toàn cho dân chúng đi xem hội, quan phủ Định kinh cũng phái quan binh trực ở ngã tư đường và tuần tra xung quanh, hoàn cảnh khá an toàn.
Thẩm Tín tỏ thái độ xa cách, Thẩm Quý và Thẩm Vạn cũng không tự tìm mất mặt, hai huynh đệ tự nói chuyện với nhau. Trước đây Thẩm Nguyệt luôn đi cạnh Thẩm Diệu, khi đó Thẩm Diệu có thể làm nền để tôn lên vẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa của nàng. Hiện tại Thẩm Diệu lạnh nhạt, Thẩm Nguyệt cũng không muốn bị nàng đoạt nổi bật, nên đi bên cạnh Thẩm Đông Lăng để trò chuyện. Vạn di nương thấy Thẩm Nguyệt chủ động thân cận con gái mình, tất nhiên là cao hứng, ngặt nỗi Thẩm Đông Lăng tỏ ra ngại giao tiếp, không nhiệt tình với Thẩm Nguyệt, đôi khi sẽ sợ hãi, khiếp đảm, cứ như vậy Thẩm Nguyệt cũng hết hứng thú.
Giữa những người này, tồn tại một không khí xấu hổ quỷ dị. Nói đúng ra là tất cả cùng đi chung đường nhưng suy nghĩ thì mỗi người một nẻo.
Thẩm Diệu vừa đi vừa nhìn ngắm hoa đăng, mấy người Thẩm Tín không thích đoán đố đèn, đơn giản vì họ đều là võ tướng thô kệch, không hợp với những trò nho nhã như vậy. Thẩm Khâu còn thẳng thừng hơn: "Muội muội nếu thích mấy cái hoa đăng kia, sáng mai đại ca phái người tìm vài sư phụ làm cho ngươi mấy cái y hệt, phí sức tranh đua với người khác làm gì."
Thẩm Khâu không thể hòa nhập với đoàn người "nho nhã" của Trần Nhược Thu, miễn cưỡng chờ họ đoán xong đố đèn, tất cả lại tiếp tục đi về phía trước, Vạn di nương đột nhiên mở miệng nói với Thẩm Quý: "Lão gia, nghe nói hồ Vạn Lễ đêm nay có người sắm vai Hằng Nga ca múa, đèn lồng thỏ ngọc cũng đặt trong lòng hồ, hay là chúng ta đi xem một chút."
Trần Nhược Thu nghe vậy nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Người sắm vai Hằng Nga kia nghe nói là kỹ nữ của Bảo Hương lâu, hôm nay chúng ta ra ngoài có mấy thiếu nữ đi cùng, đến đó cũng không tốt." Bảo Hương lâu là chỗ nào? Chính là lầu xanh lớn nhất Định kinh a, các cô nương ở đó đều xinh đẹp dụ hoặc như hồ ly tinh, biết bao đàn ông đến đó vung tiền như rác, ngủ với các nàng một đêm thì về nhà vứt bỏ vợ con. Nhưng nhóm phu nhân tuy ác cảm, cũng không thể phủ nhận tài nghệ xuất chúng của các nàng, vì thế năm nay Hằng Nga tiên tử vẫn do cô nương ở Bảo Hương lâu đảm nhận.
"Tam phu nhân," Vạn di nương ôn nhu nói: "Về lý thuyết đúng là không tốt, nhưng hôm nay các nàng sắm vai tiên tử, ở trước mặt quần chúng chắc chắn cũng không làm ra chuyện gì khác thường, chúng ta chỉ đi xem náo nhiệt mà thôi, không cần quá câu nệ tiểu tiết." Vạn di nương cũng không muốn cùng Trần Nhược Thu tranh giành cái gì, nhưng nàng cũng giống Nhiệm Uyển Vân, chướng mắt Trần Nhược Thu bày ra vẻ thanh cao, lúc nào cũng thể hiện mình là người có học vấn, thậm chí so với Nhiệm Uyển Vân, Vạn di nương còn chán ghét Trần Nhược Thu hơn, bởi vì chính nàng cũng xuất thân từ ca kỹ, Trần Nhược Thu nhục mạ Bảo Hương lâu, thì cũng không xem nàng ra gì.
Hai người này đối chọi gay gắt làm mọi người có chút hứng thú. Khi các nàng tranh cãi, mấy nam nhân không tiện xen vào, Thẩm Đông Lăng gắt gao nắm chặt tay Vạn di nương, Thẩm Nguyệt cũng muốn bênh vực mẫu thân, nhưng nghĩ lại không biết làm như vậy có mất thân phận đích nữ của nàng hay không, nên nhất thời không ai nói chuyện.
Trong một mảnh im lặng, Thẩm Diệu nhẹ nhàng mở miệng: "Ai nói đi hồ Vạn Lễ nhất định phải ngắm Hằng Nga tiên tử, cảnh hàng ngàn người thả hoa đăng cũng không phải dễ dàng thấy được. Còn nữa, nghèo hèn phú quý, xuất thân của mỗi người không ai có thể lựa chọn, đừng vì thế mà khinh thường người khác. Dù nàng ta thân phận thế nào, hôm nay nàng sắm vai Hằng Nga, chính là đại diện cho vẻ đẹp của ánh trăng trong lòng quần chúng, cần gì để ý những chuyện bên lề."
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, Thẩm Tín cười ha hả: "Kiều Kiều nói đúng, nghèo hèn hay phú quý, xuất thân không ai có thể lựa chọn, dựa vào đó mà khinh thường người khác thì cũng không hay ho gì."
La Tuyết Nhạn cũng mỉm cười, bọn họ là những người chiến đấu trên chiến trường, binh lính của họ cũng có người xuất thân từ nhà quan, nhưng đa số là dân chúng, có người hoàn cảnh gia đình khó khăn, cơm không đủ ăn, cha mẹ vì đói mà chết, nếu nói về xuất thân, những binh lính này mới là người khổ sở nhất. Chính vì vậy bọn họ không khinh thường người khác, lời của Thẩm Diệu, rất hợp ý hai người.
"Muội muội," Thẩm Khâu vỗ vỗ vai Thẩm Diệu: "Cách nghĩ của ngươi, cho thấy lòng dạ ngươi rộng lớn, bao dung được thiên hạ, trí tuệ như vậy, đại ca mặc cảm không sánh bằng."
Biết rõ lời Thẩm Khâu có phần trêu ghẹo, nhưng Thẩm Diệu cũng hơi thất thần. Kiếp trước nàng gả cho Phó Tu Nghi, ban đầu là vì ái mộ, sau lại gánh vác trọng trách hoàng hậu trên vai, bốn chữ 'mẫu nghi thiên hạ', chính là yêu dân như con, phải làm thế nào để con dân của mình đều an cư lạc nghiệp, những điều này là Phó Tu Nghi dạy nàng, tuy rằng bản thân hắn vẫn chưa làm được.
Cả nhà bọn họ kẻ xướng người hoạ, Trần Nhược Thu giận đến tái mặt, Thẩm Tín và Thẩm Khâu khen Thẩm Diệu trí tuệ, bao dung chẳng phải ngầm chỉ nàng ngu dốt, ít kỷ hay sao? Thần sắc Thẩm Vạn cũng âm trầm, Thẩm Nguyệt tức giận, nhưng cũng kiềm chế không châm chọc Thẩm Diệu.
Vạn di nương nghĩ lời Thẩm Diệu nói là đứng về phe nàng, trên mặt lộ vẻ vui mừng, Thẩm Đông Lăng kéo tay nàng, hơi lắc đầu, Thẩm Viên vẫn âm trầm cười lạnh, Thẩm Quý làm bộ như không biết.
"Vậy đến hồ Vạn Lễ đi." La Tuyết Nhạn ra lệnh một tiếng, nàng vốn là nữ tướng quân, ra lệnh hết sức tự nhiên. Những người khác dù không tình nguyện, nhưng hộ vệ Thẩm gia đã đi, bọn họ đành phải đuổi theo.
Hồ Vạn Lễ nằm ở phía Tây Định kinh, toàn bộ diện tích đều nằm trong thành, mùa xuân giống như một khối phỉ thúy, ngày đông lòng hồ tuyết rơi trắng xóa, bay bay trên mặt hồ, có du thuyền chở thi nhân qua lại, uống rượu luận văn, hết sức đẹp đẽ.
Trời hôm nay cũng có tuyết rơi nhẹ, trong ánh hoa đăng của người người nhà nhà, lòng hồ lấp lánh ánh sáng, ven hồ người ta treo hoa đăng đầy các cành cây, rực rỡ đến nỗi từ xa nhìn lại, không phân biệt được đâu là tuyết, đâu là hoa đăng.
Chưa đến bờ hồ, đã nghe âm thanh đì đùng của pháo hoa, ngẩng đầu lên, trong màn đêm tối đen, nở ra những chùm hoa ánh sáng, dù là chủ nhân hay nô bộc, những cặp tình nhân đang sánh vai hay người một nhà, ai cũng ngẩng lên nhìn không chớp mắt.
"Tiểu thư, tiểu thư nhìn kìa." Kinh Trập hưng phấn nói: "Pháo hoa bên hồ Vạn Lễ bắn rồi, nghe nói bắn suốt cả đêm nay."
"Đúng là hoành tráng." Cốc Vũ lẩm bẩm nói.
"Oa, Định kinh đúng là phồn hoa." Thẩm Khâu nói với La Tuyết Nhạn: "Cũng nhiều trò vui không thua gì Tây Bắc."
La Tuyết Nhạn cũng vừa đi vừa trầm trồ.
Đi thêm một lúc, đột nhiên bắt gặp một nhóm người từ phía trước hối hả chạy ngược lại, Thẩm Tín túm lấy một nam nhân chạy ngang, nói: "Vị huynh đài xin cho hỏi, phía trước có chuyện gì, sao mọi người lại gấp gáp như vậy?"
"Hằng Nga tiên tử đến rồi!" Người nọ nói: "Mọi người vội đi xem Hằng Nga tiên tử!" Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Tín, rồi nói: "Huynh đài vừa mới đến đây đúng không? Hằng Nga tiên tử năm nay do Lưu Huỳnh cô nương ở Bảo Hương lâu sắm vai, huynh đài mau đi xem!" Dứt lời vui vẻ chạy đi.
Thẩm Tín vừa quay đầu lại, đã nghe La Tuyết Nhạn nhẹ nhàng cười nói: "Không mau đi nhìn Lưu Huỳnh cô nương à?"
"Phu nhân nói gì vậy." Thẩm Tín lau mồ hôi trán: "Ta nhìn phu nhân còn chưa đủ đây, Lưu Huỳnh cô nương là cái gì chứ, sao có thể xinh đẹp hào phóng như phu nhân."
La Tuyết Nhạn chỉ trêu ghẹo Thẩm Tín một chút, đã đi chơi, nàng sẽ không làm mọi người mất hứng, đoàn người vẫn tiếp tục đi về phía trước, đến khi vào trong đám đông, bỗng nhiên có người reo lên: "Lưu Huỳnh cô nương đến rồi! Lưu Huỳnh cô nương đến rồi!"
Vóc dáng Thẩm Diệu nhỏ nhắn không nhìn thấy được, Thẩm Khâu đỡ nàng lên một hòn đá to để nhìn cho rõ, còn hắn đứng bên cạnh bảo vệ, Thẩm Diệu nhìn lên thấy một đoàn người vây quanh một chiếc kiệu hoa lệ đang tiến về phía này.
Trong mùa đông lạnh lẽo mà trên kiệu hoa kia trang trí tràn đầy hoa tươi, bấy nhiêu đó cũng đủ thấy tấm lòng của người hạ giới đối với tiên tử. Giữa muôn hồng nghìn tía, nổi bật ở trung tâm kiệu hoa là một cô gái.
Đó là một cô gái trẻ, nàng mặc một chiếc váy dài màu ánh trăng ngồi ngay ngắn trên kiệu, bên ngoài khoát áo choàng nhung, tóc búi kỹ càng đẹp đẽ, trông có vẻ hư hư thực thực, động lòng người nhất chính là đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, có vẽ quyến rũ không thể nói bằng lời. Lạnh lẽo nhưng không xa cách, nàng đi đến đâu, trong gió bay đến một mùi hương quyến rũ. Nếu nói nàng là tiên, lại có chút hương vị trần gian, nếu nói nàng là người phàm, thì vẻ ngoài xinh đẹp kia thế gian lại hiếm thấy.
Vẻ đẹp của Lưu Huỳnh không phải hoàn mỹ, nói về ngũ quan, so với Vạn di nương nàng vẫn không bằng, nhưng vẻ xinh đẹp lạnh nhạt kia làm lòng người ta ngứa ngáy, tự hỏi rốt cuộc Hằng Nga này là tiên hay là yêu tinh, mâu thuẫn như vậy đủ làm nam nhân điêu đứng.
Ánh mắt Thẩm Diệu dừng ở trên người Lưu Huỳnh một chút, rồi quay đầu xem xét xung quanh, nàng muốn biết người kia có tới hay không. Nhưng nhìn mãi vẫn không phát hiện, Thẩm Khâu thấy nàng xoay tới xoay lui, ngạc nhiên hỏi: "Muội muội đang nhìn gì thế?"
"Ca ca, huynh không ngắm Lưu Huỳnh cô nương à?" Thẩm Diệu nói sang chuyện khác.
Nghe Thẩm Diệu hỏi như vậy, hắn đáp: "Ta không thích kiểu người như vậy?"
Thẩm Diệu nhíu mày, hỏi: "Thế ca ca thích kiểu nào?"
Thẩm Khâu nghẹn lời, gương mặt đỏ lên.
Thẩm Diệu buồn cười nhìn Thẩm Khâu quẫn bách. Kiếp trước Thẩm Khâu cưới một người vợ đanh đá ác độc, cả đời không gặp được mẫu cô gái mà hắn thích, không biết kiếp này, hắn có gặp được người hữu duyên hay không.
"Chúng ta đi thôi." Thẩm Khâu vươn tay đến trước mặt Thẩm Diệu, đỡ nàng từ hòn đá leo xuống. Vừa rồi để nàng nhìn rõ Hằng Nga, hắn mới đưa nàng đến chỗ này, cách mấy người Thẩm Tín khoảng mười mét, hiện giờ đã xem xong, cũng nên quay lại bên cạnh Thẩm Tín, cùng nhau đến hồ Vạn Lễ thả đèn.
Thẩm Diệu đang định nhảy xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Thẩm Khâu cũng nghe được, hai người quay đầu phát hiện cách họ vài mét, có một đứa bé ba bốn tuổi đang bám vào lan can một cửa hàng sắp rơi xuống đất, có lẽ là đứa nhỏ ham vui, trèo lên chỗ cao để xem náo nhiệt, không ngờ bị trượt nửa người đã rơi ra khoảng không, nếu cứ như vậy ngã xuống đất chắc chắn sẽ có án mạng. Người chung quanh đang nhanh chóng tìm thang để trèo lên, nhưng đứa bé không còn giữ được lâu nữa, đôi tay nhỏ bé căng ra, miệng khóc lớn tràn đầy sợ hãi, mẹ đứa bé đứng phía dưới cũng bụm mặt khóc.
"Muội muội ở đây chờ ta." Thẩm Khâu thấy thế, vội dặn dò Thẩm Diệu rồi rời đi, hắn nghĩ chỉ với khoảng cách mấy mét như vậy, dựa vào võ công hắn hoàn toàn có thể giúp đứa bé kia.
Hắn chưa kịp bay qua, đứa nhỏ kia đã mềm nhũn buông tay ngã xuống, mọi người kinh hoảng hét lên. Thẩm Khâu nhún hai chân nhảy lên, đạp vào cột đá bên cạnh lấy đà bay qua ôm lấy đưa bé, bảo vệ được một sinh mạng trong gang tấc. Mọi người nhìn thấy võ công và hành động nghĩa hiệp của hắn đều trầm trồ khen ngợi, Thẩm Khâu mang đứa nhỏ trả cho bà mẹ, người kia liên tục cảm ơn làm hắn ngại ngùng.
Sau khi trấn an hai mẹ con, hắn trở lại bãi đá đón Thẩm Diệu. Chỉ là mấy bước chân, vậy mà vừa quay đầu hắn liền ngẩn người. Trên hòn đá lớn ban nãy không còn bóng dáng Thẩm Diệu.
Trong lòng Thẩm Khâu căng thẳng, hắn mạnh mẽ đẩy đám người xung quanh bãi đá, nhưng không hề thấy một dấu vết gì của Thẩm Diệu, hắn ôm tâm lý may mắn nhìn xung quanh lớn tiếng gọi: "Kiều Kiều!" Nhưng không ai đáp lời.
Hắn chộp lấy một người đứng cách đó không xa hỏi: "Cô gái mới vừa đứng đây đi đâu rồi, ngươi có nhìn thấy hay không?"
Người nọ bực mình đáp: "Cô gái nào? Ta không nhìn thấy!" Dứt lời người nọ nhìn hắn một cái: "Người nhà của ngươi chắc là bị bắt cóc rồi. Mấy năm gần đây kẻ buôn người đúng là ít trà trộn vào lễ hội rằm tháng giêng, nhưng không phải là không có. Cô nương, tiểu thư đi chơi nếu không có hộ vệ canh chừng, mười phần là bị bọn chúng bắt đi rồi."
Toàn thân Thẩm Khâu run lên, hắn là nam tử thân cao tám thước, đối đầu với kẻ địch và sự sống chết trên chiến trường không hề chớp mắt, nhưng lúc này gương mặt hắn biến sắc hoàn toàn.
...
Đường đến hồ Vạn Lễ, trong đám người chen chút nổi lên hai gương mặt, một người đội ngọc quan màu lam diện mạo hiên ngang, một người mặc áo tím, phong lưu phóng khoáng, mặt mày tuấn tú như họa.
Hai nam nhân đẹp trai đi cùng nhau, nhất là người mặc áo tím kia, hành động có vẻ giấu diếm mà lại tự phụ tao nhã, nụ cười thản nhiên bên môi, làm những cô gái xung quanh không nhịn được nhìn lén mãi.
"Ngươi định theo ta theo tới khi nào?" Tạ Cảnh Hành hỏi.
Tô Minh Phong đắc ý: "Những ngày lễ hội như thế này, chúng ta là bạn tốt, đi cùng nhau là đúng rồi. Chẳng lẽ ngươi không muốn đi cùng ta?"
"Ta còn có việc."
"Vô tình gặp được là có duyên rồi, đã vậy chúng ta cùng đi chung thôi. Nhiều năm rồi ta với ngươi cũng không cùng đi chơi rằm tháng giêng." Tô Minh Phong bất mãn: "Dạo này ngươi ngày càng thần bí."
Hôm nay Tô Minh Phong và người nhà họ Tô đi xem hội, gặp Tạ Cảnh Hành đi dạo một mình, hắn vội tách đoàn để đi theo Tạ Cảnh Hành. Tô gia và Tạ gia trước giờ quan hệ rất tốt, nên nhà họ Tô cũng không có ý kiến gì, Tô lão gia rời đi trước, Tô Minh Phong và Tạ Cảnh Hành đi ở phía sau.
Tô Minh Phong hỏi: "Hôm nay ngươi tự đi một mình, cha ngươi có tức giận không đấy?"
Thông thường rằm tháng giêng mọi người sẽ đi cùng người nhà, thế mà hiện tại Tạ Cảnh Hành đi một mình, chắc chắn là tự ý đi. Có lẽ Tạ Đỉnh rất tức giận, cũng không còn cách nào, có một đứa con cứng đầu như vậy, chẳng khác gì cục nợ.
"Có con trai của hắn đi cùng, ta chẳng muốn tham gia." Tạ Cảnh Hành không chút để ý nói: "Như bây giờ lại thấy nhàn hạ hơn."
Tô Minh Phong lắc đầu: "Nhìn ngươi thoải mái quá nhỉ."
Đang nói, Tô Minh Phong bỗng nhìn thấy đoàn người đi tới: "Đó không phải là Thẩm tướng quân sao?"
Tạ Cảnh Hành ngước mắt, nhìn Thẩm Tín đang vội vàng từ phía trước chạy tới, theo sát hắn là Thẩm Khâu và La Tuyết Nhạn rồi đến bọn thị vệ, gương mặt ai nấy đều khẩn trương lo lắng. Tô Minh Phong vuốt cằm nói: "Xem ra Thẩm gia gặp phiền toái rồi, vội vàng hoang mang quá."
Lẫn trong một lễ hội mà không khí hân hoan vui mừng dào dạt, vẻ mặt của mấy người Thẩm gia nhìn đúng là khác biệt, nhìn sơ cũng hiểu bọn họ gặp chuyện không may. Tô lão gia phía trước cũng nhìn thấy bọn họ nên dừng lại hỏi thăm, Tạ Cảnh Hành và Tô Minh Phong không đến gần, nhưng đều là người luyện võ thính lực nhạy bén nên vẫn nghe rõ đôi bên trò chuyện.
Tô lão gia hỏi: "Thẩm tướng quân đi đâu mà vội vàng thế?"
"À, tùy ý đi dạo thôi." Thẩm Tín nói: "Nhưng mà đột nhiên vợ của ta không khỏe nên đành hồi phủ trước, Tô lão gia cùng gia quyến cứ tiếp tục lên đường không cần để ý ta." Dứt lời hắn chắp tay, tiêu sái bước đi.
Trong triều Thẩm gia và Tô gia cũng không qua lại thân thiết, thấy Thẩm Tín lạnh nhạt như vậy Tô lão gia cũng không thèm xen vào việc người khác dẫn người nhà đi tiếp. Tô Minh Phong nói: "Sao Thẩm tướng quân lại gấp gáp như vậy a, chắc chắn là có chuyện lớn rồi, dù thân thể Thẩm phu nhân không khỏe cũng đâu cần điều động nhiều thị vệ như vậy."
Ánh mắt Tạ Cảnh Hành đảo qua một vòng, rồi nói: "Không nhìn thấy Thẩm ngũ tiểu thư."
"A?" Tô Minh Phong sửng sốt.
"Thẩm Diệu không ở đây." Tạ Cảnh Hành nhìn thoáng qua đội ngũ Thẩm gia. Với quan hệ của Thẩm Diệu và hai phòng còn lại, không có khả năng nàng bỏ cha mẹ ca ca mà đi với bọn họ. Trong khi đó đội ngũ trước mắt không hề thấy bóng dáng Thẩm Diệu, có khả năng hôm nay Thẩm Diệu không đi xem hội, nhưng với sự yêu thương của Thẩm Tín đối với nàng, dù nàng không muốn đi bọn họ cũng sẽ không để nàngở nhà một mình.
Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh trẻ nhỏ vang lên: "Không tìm thấy Thẩm gia tỷ tỷ!"
Tạ Cảnh Hành cúi đầu, không biết từ lúc nào Tô Minh Lãng bên cạnh Tô lão gia đã chạy đến đây, nắm góc áo Tô Minh Phong phúng phính miệng nhỏ đô đô nói: "Ta mới nghe trộm bọn họ nói chuyện, mấy người đó nói phải nhanh chóng tìm được Thẩm gia tỷ tỷ."
Tô Minh Lãng nho nhỏ như cái nắm cơm, xen lẫn trong trong đám người không ai để ý, lá gan hắn cũng lớn, không sợ đám buôn người bắt cóc sẽ không còn đường về.
"Bọn họ nói có lẽ Thẩm gia tỷ tỷ đã bị người xấu bắt đi rồi." Tô Minh Lãng tiếp tục nói: "Đại ca, chúng ta mau đi cứu Thẩm gia tỷ tỷ!"
"Bị bắt cóc?" Tạ Cảnh Hành đăm chiêu nhìn bóng dáng đoàn người Thẩm gia, đột nhiên nói với Tô Minh Phong: "Việc này đừng lộ ra, ta đi trước." Hắn lại cúi đầu nhìn Tô Minh Lãng, cười gian: "Việc Thẩm Diệu bị người xấu bắt đi, nếu ngươi nói với ai, ta đem ngươi bán cho bọn người xấu."
Rằm tháng giêng hàng năm ở Định kinh đều có người bị bắt cóc, nếu là trẻ nam còn đỡ, có thể bị bán đến những nhà giàu không sinh được con. Nếu là trẻ nữ hoặc các cô gái thì thảm rồi, nếu không đẹp thì bị bán làm nô tỳ, nếu có chút tư sắc còn khổ hơn, sẽ bị bán vào gánh hát, thanh lâu, hoặc bán vào nhà thổ để người ta dạy dỗ vài năm lớn lên trở thành sủng vật của những người giàu có quyền thế.
Trong những người bị bắt đi, cũng có những tiểu thư phú quý, nhưng kẻ buôn người trước nay nào có phân biệt đối tượng, dù là tiểu thư nhà giàu hay dân chúng bình thường một khi đã vào tay bọn họ đều là một dạng.
"Thẩm tiểu thư bị kẻ buôn người bắt cóc?" Trong phòng, Quý Vũ Thư khẩn trương đứng dậy, đi qua đi lại hai bước, gương mặt hiện ra vài phần lo lắng: "Thẩm tiểu thư rất thanh tú, khí chất lại xuất chúng, nếu rơi vào tay bọn họ chắc chắn sẽ bị bán đi. Tuy rằng ta rất thích Thược Dược cô nương, nhưng ta không hy vọng Thẩm tiểu thư cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy. Tạ Tam ca, chúng ta phải đi cứu nàng."
Cao Dương nghe Quý Vũ Thư nói liền cười nhạt: "Ngươi có bị điên không, với thủ đoạn của Thẩm Diệu, sao có thể bị kẻ buôn người bắt cóc. Những kẻ kia chỉ chọn những cô gái hoặc trẻ lạc mà bắt, còn Thẩm Diệu luôn có Thẩm Tín, Thẩm Khâu bên cạnh, kẻ buôn người nào đui mù mà lại đi bắt cóc nàng, Thẩm Diệu cũng đâu phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vụ mua bán như vậy căn bản không có lợi."
Lời hắn nói cũng đúng, bọn buôn người đều thừa dịp người nhà không chú ý mới ra tay bắt cóc. Dù là muốn bắt tiểu thư nhà quan, cũng phải chọn thời điểm xung quanh nàng chẳng còn ai. Nhưng tin tức điều tra cho thấy, lúc Thẩm Diệu bị bắt là đang trên đường đến hồ Vạn Lễ, lúc đó tuy đông người dễ dàng trà trộn, nhưng một khi bị phát hiện cũng khó trốn thoát. Mạo hiểm như thế để bắt cóc một tiểu thư quốc sắc thiên hương thì không nói làm gì, đằng này Thẩm Diệu chỉ mới là một tiểu cô nương, tuy nàng thanh tú nhưng không đến mức để bọn buôn người đánh mất lý trí đi bắt cóc.
Quan trọng nhất là lúc đó Thẩm Khâu và Thẩm Tín đều ở rất gần, bọn người kia chuyên bắt nạt kẻ yếu nhưng rất sợ gặp phải phiền phức. Đụng chạm với một nhà Thẩm Tín, chuyện bất lợi như vậy chỉ có kẻ điên mới làm.
Quý Vũ Thư giật mình: "Nói vậy, không phải bọn buôn người bắt nàng? Vậy thì là ai? Người này rõ ràng muốn nhắm vào Thẩm tiểu thư, có phải tàn dư của phủ Dự thân vương hay không?" Vừa nói xong hắn lại lắc đầu: "Nhưng mà người phủ Dự thân vương đâu biết vụ án diệt môn có liên quan đến Thẩm Diệu, chẳng lẽ là người Thẩm gia? Nghe nói bọn họ cũng không hòa thuận như vẻ ngoài, có thể là người của hai phòng còn lại không?"
Tạ Cảnh Hành vẫn trầm mặt nãy giờ bỗng nhiên đứng dậy nói: "Tất cả đều không phải. Chính là bọn người kia."
"Bọn người kia?" Cao Dương thản thốt đứng lên, nhìn Tạ Cảnh Hành: "Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện..."
"Không." Tạ Cảnh Hành lắc đầu: "Gần đây ta vẫn chờ bọn họ động thủ, nhưng mãi không có động tín hiệu. Giờ thì ta đã hiểu, có thể bọn họ đã phát hiện mật thất, lần ra dấu vết Thẩm Diệu có mặt ở phủ Dự thân vương ngày hôm đó. Nên muốn bắt Thẩm Diệu để tra hỏi, thân phận của chúng ta vẫn chưa bị bại lộ."
"Bọn họ là những người ngươi nhắc đến hôm trước à?" Quý Vũ Thư sửng sốt, lập tức đau đầu: "Nguy rồi, với thủ đoạn của những người đó, Thẩm tiểu thư rơi vào tay bọn họ, chắc chắn sẽ không dễ chịu."
"Lệnh cho ám vệ của Mặc Vũ Quân đi tìm, tìm khắp xung quanh hồ Vạn Lễ, đông người như vậy, để tránh tai mắt bọn họ sẽ không đi quá xa." Tạ Cảnh Hành trầm giọng nói. Thu hồi vẻ mặt tùy ý thản nhiên hằng ngày, thay vào đó là một bộ dạng nghiêm nghị lạnh lẽo không phù hợp với một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
"Hiện tại điều động người của ám vệ Mặc Vũ Quân sẽ không tốt lắm." Cao Dương nhíu mày nói: "Ngươi ở Định kinh bị người khác nhìn chằm chằm, nếu kinh động chỉ sợ gây ra phiền toái. Hay để ta cho người phong tỏa cổng thành, sáng sớm ngày mai phái người lặng lẽ truy đuổi, chắc chắn có thể tìm ra, bây giờ đánh rắn động cỏ cũng không phải biện pháp tốt."
"Chờ một đêm?" Quý Vũ Thư nhảy dựng lên: "Qua một đêm Thẩm tiểu thư đã mất mạng luôn rồi!" Quý Vũ Thư tuổi trẻ khí thịnh, có chút thưởng thức Thẩm Diệu, không giống Cao Dương đã có bộ dáng người làm chính trị tàn khốc vô tình, một mặt nào đó, Quý Vũ Thư vẫn đang giữ được vẻ chân thành hết sức đáng quý của thiếu niên.
Cao Dương tức giận: "Đến lúc nào rồi, ngươi còn lo lắng cho nàng. Sơ sẩy một cái, thân phận của chúng ta đều bị lộ!"
"Xuất động người đi tìm." Tạ Cảnh Hành lạnh nhạt nói: "Ta không muốn lặp lại lần thứ hai."
"Tạ Tam!" Cao Dương nhìn về phía hắn cao giọng can gián: "Ngươi muốn đại kế bị hủy vì một tiểu nha đầu sao? Đừng quên những gì ngươi đã nói."
"Cao Dương, chú ý thân phận của ngươi." Tạ Cảnh Hành đột nhiên lạnh lùng nói, mi tâm hắn hơi nhíu, con ngươi trong mắt bắt đầu co lại, còn đen tối hơn so với màn đêm ở Định kinh. Hắn đột nhiên phát giận, làm Cao Dương nhịn không được run lên.
Quý Vũ Thư thấy thế, vội vàng hoà giải nói: "Việc hôm nay không ai dự đoán trước được, có lẽ cũng không tệ hại như thế, trước hết chúng ta phải nghĩ ra đối sách."
Tạ Cảnh Hành trầm mặc, lát sau nói: "Ta không vì ai cả, bọn họ ở dưới mí mắt ta dám rút củi dưới đáy nồi, chuyện này làm ta khó chịu. Nếu đã có gan đến, thì tối nay khiến cho bọn họ nếm thử, cái gì gọi là có đi không có về!"
...
Đám đông bên bờ hồ Vạn Lễ vẫn hết sức náo nhiệt, chuyện Thẩm Diệu mất tích được người Thẩm gia giấu kín nên vẫn chưa gây ra kinh động, nhưng dù có truyền ra, đa số người ở đây cũng chỉ ôm tâm lý hóng chuyện, không phải thật tâm lo lắng.
Hằng Nga tiên tử đã múa xong một khúc, nam nhân xem đến ngây ngốc, nữ nhân thì thầm mắng hồ ly tinh. Hoa đăng thỏ ngọc dùng vải trắng kết thành, bên trong đổ đầy dầu hỏa, bên ngoài trang trí họa tiết thành hình dáng con thỏ, có thể nhìn thấy rõ ràng ngọn đuốc được đặt giữa hoa đăng, mọi người hô vang, hoa đăng thỏ ngọc cực lớn chậm rãi bay lên từ giữa lòng hồ.
Mọi người hân hoan đem đèn hoa của mình thả xuống lòng sông, mang theo ước nguyện của cùng đi với thỏ ngọc.
Ngoài trời tuyết rơi nho nhỏ, nhưng bên hồ Vạn Lễ đèn đuốc vẫn sáng ngời, từ xa nhìn lại hết sức hoành tráng, cảnh tượng hơn hẳn năm trước. Trong hồ thuyền hoa ngược xuôi đông đúc, bình thường những chiếc thuyền này chỉ phục vụ tài tử văn nhân uống rượu mua vui, hôm nay không biết được những ai thuê mà trang trí rất nhiều đèn lồng, nhưng so với cảnh tượng trên bờ vẫn còn thua kém, nên không bị người khác chú ý.
Trong số đó có một chiếc thuyền từ từ dạt xuống hạ du, trong rất nhiều chiếc thuyền treo hoa đăng nhìn có vẻ như nó bị gió thổi nhẹ mà trôi đi, nhưng đến gần mới thấy tốc độ rất nhanh, càng ngày càng rời xa đám đông, đến cuối cùng gần như mất hút.
Thẩm Diệu ngồi trong một góc khoang thuyền, mắt lạnh nhìn hai người trước mặt.
Trong ánh sáng chập chờn của ngọn đèn có thể nhìn thấy Thẩm Diệu bị trói chân tay, miệng bị nhét vải rách, hoàn cảnh hết sức khó khăn.
Hai người trước mặt đều mặc áo đen bộ dạng xa lạ, một người cao gầy đứng ở đầu thuyền xem xét, rồi bước đến khoang gật đầu với người còn lại: "Được rồi, nơi này không có người."
Người vóc dáng thấp hơn cười một tiếng, rồi rút mảnh vải trong miệng Thẩm Diệu, nói: "Thẩm tiểu thư, nơi này không có người, ngươi đừng kêu la gì cả, nếu kêu loạn, chúng ta hoàn toàn có thể giết ngươi rồi bỏ trốn."
Ánh mắt Thẩm Diệu khẽ nhúc nhích, nàng im lặng không nói gì.
Những người này hành động khác lạ, bắt nàng lên thuyền hoa rồi vận chuyển trót lọt trước mắt mọi người, Thẩm Tín theo lẽ thường chỉ lùng sục trên bờ gần điểm nàng mất tích, sẽ không nghĩ đến nàng đang ở trung tâm hồ Vạn Lễ, trong tầm mắt của biết bao người.
Vừa rồi lúc đứng chờ Thẩm Khâu trở về, nàng bị người tấn công từ phía sau, ôm eo bụm miệng mang đi, hai kẻ này hành động quá nhanh, nàng chưa kịp phản ứng đã bị trói gô lại rồi đẩy lên thuyền.
Thấy Thẩm Diệu ngoan ngoãn im lặng người vóc dáng thấp có vẻ hài lòng, người cao gầy đi tới, ngồi xuống trước mặt nàng ánh mắt âm trầm, nói: "Thẩm tiểu thư, chúng ta không thích vòng vo, hôm nay bắt ngươi tới đây là muốn hỏi ngươi một chuyện." Người này khi nói chuyện tỏa ra một khí chất rất độc đáo không giống đạo tặc bình thường.
Hắn nói: "Ngươi đã từng vào mật thất ở phủ Dự thân vương?"
Ánh mắt Thẩm Diệu chợt lóe, thời điểm nàng bị bắt đi đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, có thể là người nhị phòng, tam phòng, hoặc là Thẩm Viên bố trí, cũng có thể là thủ hạ cũ của Dự thân vương, thậm chí còn nghi ngờ cả Phó Tu Nghi nhưng lại không dự đoán được người bắt cóc nàng mục đích là vì gian mật thất đó. Bí mật này chỉ có nàng và Tạ Cảnh Hành, Cao Dương biết được, sao những người này có thể phát hiện?
Nói gì thì nói, đối phương có chuẩn bị mà đến chắn chắn đã thăm dò tình huống của nàng, Thẩm Diệu chớp đôi mắt, giả bộ ngây thơ đáp: "Đúng, ngày đó đại ca đến phủ Dự thân vương xử lý công việc, bảo ta đợi ở phòng uống trà. Ta vô tình phát hiện một gian mật thất, tò mò nên cũng có vào xem thử."
Hai người đối diện liếc nhau, người thấp hơn nói: "Vậy trong mật thất ngươi đã gặp ai?"
Ngón tay Thẩm Diệu co lại.
Những người này vì Tạ Cảnh Hành và Cao Dương mới tới tìm nàng. Suy nghĩ của Thẩm Diệu xoay chuyển, bọn họ chỉ biết nàng gặp người khác, không biết đó là ai nên mới hỏi như vậy. Nếu nàng nói ra, chắc chắn bí mật mà Tạ Cảnh Hành và Cao Dương che giấu sẽ bại lộ.
Nàng giả vờ nghi hoặc nhìn về phía đối phương: "Ta có gặp ai đâu."
Người cao gầy âm ngoan nhìn nàng: "Thẩm tiểu thư, đừng mong qua mặt bọn ta. Ngươi nói ngày đó ngươi vô tình phát hiện mật thất, chúng ta tin tưởng. Còn về những bí mật trong mật thất và những người ngươi đã gặp qua trong đó, hiện giờ ngươi nói ra còn kịp, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Thẩm Diệu theo dõi từng cử chỉ của hắn, trong lòng tính toán thật nhanh. Kiếp trước nhờ vào quan hệ của Phó Tu Nghi nàng mới biết sự tồn tại của gian mật thất, vì thế những người này tin tưởng nàng vô tình phát hiện ra nó. Nhưng bọn họ vẫn muốn tìm cho ra kẻ đã có mặt cùng nàng hôm đó.
Nàng lắc đầu: "Ngày đó ta đi vào bên trong không nhìn thấy ai khác, về phần bí mật hay những người ở trong đó ta không hề nhìn thấy, có lẽ lúc ta vào thì bọn họ đã đi rồi."
"Không thể nào!" Người cao gầy nhìn nàng, đột nhiên lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Thẩm tiểu thư, ngươi đã không nói, vậy đừng trách ta độc ác."
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt người thấp bé sáng lên, một cánh tay heo mò lên sờ sờ mặt Thẩm Diệu, vẻ mặt dâm tà nói: "Tiểu mỹ nhân da mềm thịt mịn, nếu ngươi đã không ngoan ngoãn, ca ca sẽ ăn ngươi." Nói xong hắn định cởi áo nàng.
"Nếu ngươi dám đụng đến ta, ta sẽ cắn lưỡi tự sát, cái gì ngươi cũng sẽ không tra được." Thẩm Diệu bình tĩnh nói: "Nếu ta mất đi trong sạch, ta thà chết còn hơn, lúc đó các ngươi còn cơ hội tra hỏi hay sao?"
Lời này vừa nói ra, tay của người vóc dáng thấp hơn dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua người cao gầy, kẻ kia nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, hỏi: "Ngươi biết người trong mật thất hôm đó là ai?"
Thẩm Diệu thản nhiên nói: "Biết đâu chút nữa ta sẽ nhớ ra."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top