Chương 64: Hồi phủ

Cánh cửa từ từ mở ra nhưng không một ai dám bước lên xem

Phòng của khách hành hương ở Ngọa Long tự vốn rất trống trải căn bản không bằng quý phủ hoa lệ, thêm nữa phòng này vốn được chọn lựa từ trướn nên trống càng thêm trống. Cái giường kia đặt ngang ở trong phòng, ngay cả một bình phong để ngăn cách cũng không có, tình hình ở bên trong là gì chỉ cần mắt còn nhìn được thì có thể nhìn thấy hết.

Thẩm Nguyệt là người đầu tiên la lên...

Trên đất những mảnh nhỏ y phục tán loạn – là bị người ta xé nhỏ, thảm trên giường tùy ý ném ở một bên, sách vở trên bàn đều bị ném toán loạn trên mặt đất. Ấm trà bị người ta đập nát giống như vừa trải qua một trận hỗn chiến.

Nhưng thứ làm người ta kinh ngạc nhất không phải là cái này...

Nữ tử nằm trên giường, thân thể trắng ngần như ngọc cứ thế mà lộ ra, bên người nàng không có cái chăn nào ... Nàng nửa ghé vào giường, trên lưng loang vệt hồng, còn thấy vết máu khô cùng bầm tím vừa nhìn đã làm người ta cảm thấy ghê người. Dưới giường còn có một cây roi da dính máu đã gãy thành hai nửa. Lại nhìn dấu vết trên người nàng ai cũng có thể thấy được là bị roi da kia đánh.[editor: Tiểu Vũ - Diễn đàn LQĐ ]

"Trời ơi!" Thẩm Nguyệt che miệng từng bước lui về phía sau:"Kia... Kia là ai vậy.... ... Không phải đại tỷ chứ?" Nàng bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Nhiệm Uyển Vân.

Thẩm Thanh cùng Thẩm Diệu đổi phòng, đáng lý ra Nhiệm Uyển Vân phải biết mới đúng chứ? Nhưng giờ hết thảy đều bày ra trước mắt, Thẩm Thanh xảy ra chuyện! Một nữ nhi chưa lấy chông mà bị như vậy rõ ràng là dáu vết bị người ta lăng nhục!

Quế ma ma không ngờ được rằng trong phòng còn có người khác. Vừa nãy nàng nhìn thấy Thẩm Diệu cùng Nhiệm Uyển Vân nới chuyện nàng còn tưởng mọi chuyện đã xong rồi, tưởng mọi người muốn vào phòng nói chuyện. Kết quả vừa mới mở cửa ra liền nhìn thấy một nữ tử khác. Chẳng lẽ đêm qua còn có nữ nhân khác bị Dự thân vương đùa bỡn? Chuyện của nàng bị phá hỏng rồi sao? Lời của Thẩm Nguyệt vừa thốt ra lại làm cho nàng hồn phi phách tán. Thẩm Thanh? Người bên trong là Thẩm Thanh?

Diễm Mai cùng Thủy Bích thấy Thẩm Thanh như vậy trong lòng liền lạnh. Tểu thư nhà mình gặp việc này các nàng tất nhiên không co đường sống. Hai người nhìn nhau, đều thấy được tuyệt vọng trong mắt đối phuowng, đồng thời quỳ xuống hướng Nhiệm Uyển Vân không ngừng dập đầu.

Nhiệm Uyển Vân đứng ngốc ngoài cửa.
"Nhị Thẩm không muốn vào nhìn sao?" Xung quanh tĩnh lặng, Thẩm Diệu (chỗ này tác giả viết là Thẩm Thanh nhưng bà Thẩm Thanh ko phải là vẫn chết dí trong kia sao???) nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu của nàng bình tĩnh giống như chưa từng nhìn thấy thẩm trạng trong phòng.
Nhiệm Uyển Vân quay đầu chỉ thấy nữ tử kia lẳng lặng nhìn nàng ...

Lồng ngực của nàng giống như bị chèn ép nổi lên sự ghê sợ nhưng rất nhanh liền kiềm chế. Sắc mặt trắng bệch nghiêng ngả bước vào phòng đến bên nữ tử nửa ghé vào giường.

Tóc nàng rối tung, trên đất có rất nhiều tóc vụn, hiển nhiên là bị người ta kéo không ít. Nhiệm Uyển Vân run run vươn tay, lật nữ tử kia lại.

"Đùng ! Đùng" một tiếng nổ vang lên giống như tiếng sét đánh vào tim của nàng. Cơn mưa đêm qua đã ngừng đột nhiên tiếp tục, mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đùng vang vọng bên tai mọi người.

Nhiệm Uyển Vân đau khổ nhắm mắt lại. Nữ tử trong ngực ... đúng là Thẩm Thanh!

Càng nhìn gần càng cảm thấy ghê người... Mặt Thẩm Thanh sung rất to, hiển nhiên là bị làm nhục không nhẹ. Trên cơ thể giờ phút này không có một nơi nào da thịt hoàn hảo. Một tay của nàng mềm nhũn hiện ra tư thế kỳ quái, đây--- giống như bị người ta bẻ gãy...

Dự thân vương rất ngoan! (Ngoan trong ngoan độc)

Nhưng người mà nàng hận nhất là Thẩm Diệu!
Hết thảy mọi thứ này vốn thuộc về trên người Thẩm Diệu giờ phút này lạ chuyển hết sang người Thanh Nhi của nàng. Bị ép buộc thành bộ dáng này, nưa đờ sau Thanh Nhi của nàng coi như bị hủy rồi. Nàng hận không thể cắn đứt cổ Thẩm Diệu, uống máu Thẩm Diệu, ăn thịt Thẩm Diệu!

Nhiệm Uyển Vân cuối cùng vẫn là trưởng quản của Thẩm Phủ. Tuy giờ phút này nàng có thể không chế chính mình không bj nổi điên nhưng thanh âm vẫn không nhịn được run rẩy phân phó Hương Lan bên người : "Đi tìm xe ngựa, lập tức xuống núi."

"Nhưng ..."Hương Lan sợ hãi nhìn nàng một cái:"Phu nhân, Bây giờ trời đang mưa to, không thể xuống núi."

Núi cao nhấp nhô, đường xá hiểm trở, uy trận mưa đêm qua đã tạnh nhưng đường vô cùng lầy lội, không thể đi được. Nếu cứ nhất quyết đi xuống núi chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thời tiết như vậy – không thể ra cửa.

"Vậy Thanh Nhi của ta phải làm sao bây giờ?" Nhiệm Uyển Vân cuối cùng vẫn không nhịn được hét lên một tiếng chói tai, nàng "Bốp" một tiếng tát Hương Lan một cái hung tợn nói : " Ngươi nói Thanh Nhi của ta phải làm sao bây giờ?"

Thẩm Diệu ở ngoài phòng lẳng lặng nhìn.

Nàng đứng dưới mái hiên nhìn cơn mưa giăng
giăng khắp lôi che kín sơn thủy, che lấp một số quỷ kế dơ bẩn...

Người đáng lẽ ra phải chịu vũ nhục là nàng, người hôm nay làm Thẩm Thanh chịu vũ nhục như vậy cũng là nàng...

Chính ta nghe được nữ nhi của chính mình bị lăng nhục một đêm, vốn là có thể cứu nhưng lại khoanh tay đứng nhìn một đêm. Nhiệm Uyển Vân, sau này mỗi lần khi nhớ tới ngày hôm nay tâm ngươi sẽ đau sao? Sẽ đau giống như lúc ta nhận được tin tức Uyển Du chết bệnh trên đường sao???

Giờ muốn đem Thẩm Thanh về trị bệnh nhưng vì
trời mưa to nên không thể không dừng lại ở đây. Tiến không được mà lui không được, người luôn tự tin, luôn đắc ý như Nhiệm Uyển Vân có phải đang cảm thấy tuyệt vọng hay không?

"Đi tìm đại phu! Mặc kệ dùng biện pháp gì, mau
đi tìm đại phu! Nếu tìm không được đại phu, ngươi liền chết ở chỗ này đi!" Nhiệm Uyển Vân hướng Hương Lan thét chói tai.

Hương Lan theo Nhiệm Uyển Vân nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bị Nhiệm Uyển Vân như vậy trách cứ, vừa ủy khuất vừa sợ, bụm mặt chạy thật nhanh ra ngoàiLúc chạy còn không nhị được liếc mắt nhìn Thẩm Diệu một cái..

Kế hoạch rõ ràng tù tính rất tốt, người đêm qua nằm đây phải là Thẩm Diệu mới đúng chứ? Thẩm Thanh từ trước đến giờ không phải là một người có không nói có, nàng vốn có khúc mắc với Thẩm Diệu đương nhiên sẽ không cùng Thẩm Diệu đổi phòng. Việc này tất nhiên có điểm kì quái. Nàng nhìn nữ tử mặc tố y (váy trắng) rõ ràng là mặt mày phúc hậu không biết vì sao toàn thân lại sinh ra một thân sát khí

"Thải Cúc, ngươi đi kêu vài người lại đây, đem cửa đóng lại." Nhiệm Uyển Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

Cửa đóng, trong phòng, ngoài phòng giống như hai thế giới tách biệt.

Thẩm Nguyệt vẫn còn chưa hồi phục tinh thần, nàng nhìn Thẩm Diệu, không thể tin nói:"Ngũ muội, đại tỷ là bị kẻ xấu lăng nhục sao?"

Thẩm Diệu từ chối cho ý kiến. Dự thân vương quả thực chính là tính đùa bỡn đối phương, trước khi trời sáng liền rời đi. Hắn biết, đối với nữ tử được nuôi trong nhà cao cửa rộng mất đi danh tiết là đáng sợ nhất. Bất quá Dự thân vương cũng không kẻ ngốc, không lâu sau có thể đã phát hiện ra manh mối dù sao thủ pháp đánh tráo này rất bình thường nên ra tay có chút thô bạo.

Nàng lúc này còn đang ngẩn người, bộ dáng này rơi vào trong mắt Thẩm Nguyệt làm lòng Thẩm Nguyệt run lên. Thẩm Nguyệt giật mình: " Ngũ muội, không phải ngươi hại đại tỷ chứ ... "

Đêm qua rõ ràng Thẩm Thanh ở nam các, Thẩm Diệu ở bắc các, nhưng cuối cùng lại thay đổi vị trí, sau liền ra chuyện này. Nếu không đổi phòng, người giờ phút này nằm ở đó lphải là Thẩm Diệu mới đúng. Mà lấy hiểu biết của Thẩm Nguyệt đối với Thẩm Thanh, Thẩm Thanh tuyệt đối sẽ không đem phòng đổi cho Thẩm Diệu .

Chẳng lẽ hết thảy đều do Thẩm Diệu làm? Thẩm Nguyệt nhìn về phía Thẩm Diệu, ánh mắt giống như nhìn một thứ cực kì đáng sợ.

Lại Thẩm Diệu nhẹ nhàng cười:"Nhị tỷ , cơm có thể ăn bậy nhưng nói cũng không thể nói lung tung. Ta nào có gì có thể hại đại tỷ, ngươi quá xem trọng ta rồi ."

"Nhưng......" Thẩm Nguyệt trong lòng vẫn còn có chút hoài nghi, không biết vì cái gì, nàng cảm thấy Thẩm Diệu tựa hồ có cái gì đó không thích hợp. Mà đối với việc đêm qua, tất nhiên không thoát khỏi liên quan.

"Có tâm lo cho việc này không bằng cho chính ngươi đi." Thẩm Diệu nói.

"Ta?" Thẩm Nguyệt khẩn trương đứng lên:"Ta thì sao chứ?"

"Ngươi cho là việc của Đại tỷ xảy ra hai nha đầu bên cạnh ngươi có thể sống sao?"

"Cái gì?"

"Xem ra Nhị tỷ quả thật không nhận ra thói đời hiểm ác." Thẩm Diệu nhẹ nhàng cười:"Hai ngườ này đã biết được chuyện tư mật của chủ tử, nếu chuyện này bị hạ nhân nói ra nói vào, ngươi nghĩ xem các nàng có thể sống được bao lâu nữa?"

Sắc mặt của Hoàng Oanh cùng Thanh Loan bên người Thẩm Nguyệt nhất thời trắn bệch. Các nàng đương nhên là biết, nếu chuyện xấu của quý phủ nhà cao cửa rộng bị hạ nhân phát hiện đương nhiên chỉ có một đường chết để bảo đảm bí mật cho chủ nhân. Thẩm Thanh bị kẻ xấu lăng nhục mà hai ngườ lại thấy hết tự nhiên là không có đường sống.

Thẩm Nguyệt cực kì sợ hãi, vừa này nàng quá kinh ngạc nên quên mất việc này. Nàng căn bản không phải là một người trường tình ( trường: dài, tình: tình cảm. Đại ý ko tiếc hai ng kia) nhưng tinh lực để bồi dưỡng ra nha đầu bên người cũng không phải là ít. Nếu tự nhiên mà bị giết chẳng khác nào bị chặt cả hai tay, hỏ nàng làm sao cam tâm?

"Không chỉ có các nàng." Thẩm Diệu mỉm cười, ánh mắt đảo qua Diễm Mai, Thủy Bích cùng Quế ma ma, giọng nói mang theo ý vị thâm trường:"Một người cũng không thể trốn thoát được đâu."

Quế ma ma cùng hai nha đầu kia cơ hồ sắp ngất.

Có gì đáng sợ, có gì đáng sợ đâu . Một người đắc đạo (ở đây ý chỉ tài trí cao siêu, nhiều mưu kế) nhưng nếu chủ nhân sa cơ lỡ vận hay tính tình không tốt, thân làm hạ nhân một người cũng trốn không qua. Kiếp trước lúc Thẩm gia bị xét nhà, hạ nhân không phải là ỷ thế hiếp người, không phải là "ăn cây táo rào cây sung " sao? Đi theo chủ tử có dạng gì thì sẽ nhận kết cục y như dạng đó.

Nếu vừa ra tay mà chỉ diệt được một người chẳng
phải có chút đại tài tiểu dụng sao? ( ý của chị ấy là đã ra tay thì phải vét sạch =))) )

Thẩm Diệu xoay người bước đi. Thẩm Nguyệt thấy thế liền gọi vớ nàng lại:"Ngươi đi đâu vậy?"

"Chúng ta đến Ngọa Long tự không phải là vì dâng hương sao?" Thẩm Diệu thản nhiên đáp:"Ta có rất nhiều nghi vấn cần giải đáp đương nhiên là muốn đi hỏi Phật tở một câu, thắp một nén hương. Chẳng lẽ đến rồi mà không gặp (Phật tổ)?".

Nữ tử mặc tố y cứ như vậy mà bước đi , bóng dáng lạnh lùng thẳng tắp không có chút lưu luyến giống như hôm nay căn bản chưa từng phát sinh chuyện kinh thiên động địa. Hết thảy việc làm của nàng đều đi theo kế hoạch, ngủ một đêm sau đó đi thắp một nén hương khẩn cầu bình an.

"Không đúng!" Thẩm Nguyệt đột nhiên mở miệng:"Hai nha đầu kia của nàng sao lại không ở đây?"

Quế ma ma sửng sốt.

Sáng sớm khi Thẩm Diệu gặp Thẩm Nguyệt, nàng nói đã sai hai nha đầu Cốc Vũ cùng Kinh Trập đi sang phòng bếp lấy đồ ăn sáng, mãi cho đến tận bây giờ vẫn chưa trở lại trùng hợp liền tránh nhìn thấy Thẩm Thanh gặp chuyện không may. Giờ ngẫm lại cảm thấy trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Hai nha đầu bên người Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt khó thoát một kiếp nhưng nha đầu bên người Thẩm Diệu một người cũng không tổn hại, rõ ràng Thẩm Diệu cố ý bảo hai nàng ly khai.

Chẳng lẽ nàng sớm biết chuyện của Thẩm Thanh? Chẳng lẽ việc hôm nay của Thẩm Thanh cũng là do một tay nàng an bài?

Thẩm Nguyệt quay dầu lại nhìn, bóng dáng Thẩm Diệu đã biến mất dưới mái hiên nhưng ánh mắt băng lãnh, sắc lạnh kia giống như xuất hiện ở trước mặt nàng làm cho nàng không tự chủa cảm thấy lạnh cả người.

... ...

Mưa đến buổi trưa thì ngừng.

Hương Lan đã đi tìm khắp ngọn núi nhưng tìm không ra một đại phu. Bình thường nơi này ngoại trừ thi thoảng sẽ có khách hành hương đến thăm cơ hồ là không có người. Nếu tăng nhân trong chùa sinh bệnh bất quá là ai cũng tự tìm thảo dược, tự làm thuốc, tự uống. Hương Lan không tìm thấy lang trung đành phải đi tìm tang nhân xin chút thuốc cùng dược liệu thoa ngoài da đưa Thẩm Thanh dùng.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc cùng hương vị khác thường, mặc dù đã cọ rửa qua nhưng mùi vị kia vẫn không tiêu tán. Nữ tử trên giường hai mắt nhắm nghiền, Nhiệm Uyển Vân ngồi tựa đầu vào cửa sổ. Mới chỉ ngắn ngủn vài giờ qua đi, mặt của nàng giống như già đi mười tuổi.

Bọn nha hoàn trong phòng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ai mà biết được chủ tử sẽ không giận chó đánh mèo.

Trong lúc Nhiệm Uyển Vân đang ngồi ngẩn ngơ bên cửa, hai mắt Thẩm Thanh trên giường giật giật. Nàng cúi đầu kêu lên: "Thanh Nhi?"

Thẩm Thanh mở to mắt, khi nàng nhìn thấy
Nhiệm Uyển Vân liền lộ ra vẻ hoảng sợ, một tay hương tới mặt của Nhiệm Uyển Vân chộp tới:Buông ra! Mau tránh xa ta ra!Cứu mạng!"

"Thanh nhi! Ta là nương a! Ta là nương a! Nương của ngươi a! Đừng sợ! Nương ở đây!" Lòng Nhiệm Uyển Vân đau như dao cắt, vừa ôm vừa dỗ Thẩm Thanh. Nhưng Thẩm Thanh hình như không biết, nàng liên tiếp giãy dụa, mắt trợn trắn gắt gao nhìn trần nhà, gào thét điên cuồng.

Hương Lan cùng Thải Cúc thấy vậy liền tiến lần giúp đè tay Thẩm Thanh lại. Thẩm Thanh giống như nổi điên, thần trí không tỉnh táo, đến Nhiệm Uyển Vân nàng cũng không nhận ra. Nàng quằn quại vật lộn, chỗ dược vừa mới thoa cơ hồ uổng phí hết, máu chảy dầm dề hiện ra hết trước mắt Nhiệm Uyển Vân. Nàng nhìn vết máu trên người nữ nhi, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ thống khổ, kêu lên: "A." một tiếng thảm thiết.

"Phu nhân." Trong lòng Hương Lan cùng Thải Cúc hoàn toàn kinh sợ. Nhiệm Uyển Vân từ trước đến giờ luôn là một người có chủ ý, biết bình tĩnh trước mọi hoàn cảnh, mặc kệ là đại sự gì xảy ra nàng luôn có thể bình tĩnh xử lý... Nay bị ép buộc đến tình cảnh này, hai nha đầu theo bên người Nhiệm Uyển Vân nhiều năm không nhị được kinh sợ. [editor:Tiểu Vũ]

"Thẩm Diệu ở đâu?" Nhiệm Uyển Vân hung hăng mở miệng.

"Ngũ tiểu thư...... miếu đường." Thải Cúc thận trọng nói.

"Chăm sóc Thanh Nhi cho tốt, nếu nàng mà xảy ra chuyện gì hai ngươi đừng hòng sống sót." Nhiệm Uyển Vân xoay người ra cửa.

... ...

Trong Phật điện, tượng Phật vàng kim to lớn sừng sững, khuôn mặt hiền làn nhìn xuống tín đồ, nhìn xuống chúng sinh.

Thẩm Diệu quỳ trên mặt đất, hương cầm trên tay nhưng không biết đang suy nghĩ gì.

Từ sáng đến giờ, nàng đã quỳ ở đây được mấy canh giờ.

"Cô nương, ngườ nên nghỉ một chút đi." Kinh Trập tiến lên khuyên can:"Nhỡ quỳ đến sinh bệnh cũng không đáng. Phật Tor chắc chắn sẽ nhìn thấy thành tâm của người, có lòng cầu – tất nhiên sẽ được như ý."

Có lòng cầu sẽ được như ý? Thẩm Diệu nghe vậy trên mặt hiện lên một nụ cười khổ, chắc chắn sẽ không được như ý. Sai lầm của kiếp trước kiếp này có cơ hội làm lại nhưng Thẩm Diệu của kiếp trước đã sớm thay đổi, người mất đi không thể trở lại. Uyển Du của nàng, Phó Minh của nàng có cơ hội làm lại sao?

Sợ là đã sớm hóa thành tro bụi hòa vào hồng trần chẳng còn lại gì .

Huống hồ, huống hồ nàng cũng không phải tín đồ.

Thẩm Diệu ngẩng đầu nhìn tượng phật màu vàng kim. Tượng phật lạnh như văng sẽ thật sự có khả năng cứu vớt chúng sinh sao? Nếu ông trời có mắt sao lại cho người tốt rơi vào kết cục thảm hại, người tốt sống tiêu dao tự tại?

Nàng quỳ gối nơi này dâng hương không phải là bái phật mà bái những người đã chết ở kiếp trước, những người vì nàng mà chết.

Từ khi trùng sinh cho tới bay, nàng không có cơ hội để cúng bái những người này bao gồm cả hai nhi tử của nàng. Nay đến nơi này liền thuận thế phật, dâng hương dâng hoa cúng bái những mười đã mất.

"Thẩm Diệu!" Một thanh âm tức giận đột ngột vang lên.

Thẩm Diệu mỉm cười. Người trên đời đều thích nóng vội.

Nàng xoa đầu gối, đứng dậy, quay đầu nhìn Nhiệm Uyển Vân khanh khách cười nói: "Nhị thẩm."

Tiếng cười của Thẩm Diệu làm Nhiệm Uyển Vân
cảm thấy chói tai. Nàng nhanh bước đến giơ tay lên định đánh vào mặt Thẩm Diệu...

Thời điểm Kinh Trập cùng Cốc Vũ muốn tiến lên ngăn cản thì đã muộn. Nhưng thanh âm thanh thúy không vang lên như dự đoán. Thẩm Diệu dùng sức nắm lấy bàn tay đang định đánh vào mặt nàng.

"Nhị thẩm không biết tại sao kích động như vậy? Tuy nói ngươi có thể thay cha mẹ quản giáo ta nhưng không có lý do gì liền đánh ta chỉ sợ gia đình bình thường cũng không có quy củ này đâu." Nàng nói.

Nhiệm Uyển Vân vạn vạn không ngờ tới Thẩm Diệu lại cản tay nàng. Nữ tử trước mặt thân mình gầy yếu nhưng sức lực lại mạnh kinh người. Tay của Nhiệm Uyển Vân có chút đau. Nguyên lai chất nữ gọi dạ bảo vâng, chỉ đâu đánh đó nàng nắm trong bàn tay không biết khi nào đã vùng dậy, không biết từ lúc nào đã cao hơn một cái đầu. Nàng không thể dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để nhìn Thẩm Diệu, nàng giờ cũng không thể lơ là cảnh giác vì nếu lơ là trong nháy mắt sẽ bị tiểu tiện nhân trước mặt ám toán.

Nhiệm Uyển Vân không cam lòng thả tay xuống, cắn răng nói:"Thẩm Diệu, ngươi đừng giả ngu.Chuyện của Thanh Nhi là ngươi làm phải không?"

Thẩm Thanh thần trí không rõ, nàng không có cách nào để biết được hết thảy sự việc xảy ra trong hôm đó. Nhưng có một điều Nhiệm Uyển Vân có thể chắc chắn sự việc của Thẩm Thanh có liên quan đến Thẩm Diệu. Nếu nói không liên quan đánh chết nàng cũng không tin. Chẳng qua là nàng không biết Thẩm Diệu dùng phương pháp gì nhưng đã động đến Thẩm Thanh, biến Thẩm Thanh thành như vậy chắc chắn nàng sẽ không bỏ qua!

"Đại tỷ bị kẻ xấu làm hại, tâm ta cũng đau như cắt. Sao nhị thẩm lại có thể hoài nghi ta?" Thẩm Diệu mỉm cười: " Dẫu sao nếu ta không cùng đại tỷ đổi phòng thì người nằm trong kia chắc là ta đi. Chuyện hung hiểm như vậy ta làm không được."

Hôm nay hại người tính toán kĩ cũng chỉ có ta!
Lời chưa dứt, não Nhiệm Uyển Vân cảm thấy thật đau. Nàng gắt gao nắm tay, ánh mắt như độc xà: "Chuyện kia vốn phải ở trên người ngươi, ngươi phải thay Thanh Nhi nhân hết.",

Cốc Vũ cùng Kinh Trập thấy Nhiệm Uyển Vân như thế trong vừa giận vừa sợ. Một bên làm ra bộ dáng Nhị phu nhân hiền lành, xé rách da mặt, một bên là Nhị phu nhân hung tàn, ác độc. Nếu hôm qua không phải Thẩm Diệu tỉnh táo chỉ sợ hôm nay chủ tớ các nàng không có kết cục tốt gì. Thật không ngờ Nhiệm Uyển Vân lại tới đây, ác nhân cáo trạng trước đúng là không cần mặt mũi.

"Nhị thẩm không thể nói như vậy, nơi này còn có phật tổ." Thẩm Diệu khẽ cười một tiếng, sóng mắt lưu chuyển, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường:"Vạn vật trên đời này đều theo quy luật nhân quả. Người đêm qua gặp chuyện không may không phải là ta mà là Đại tỷ nói không chừng cũng là sắp đặt trước. Nhị thẩm không đi bắt kẻ xấu, không oán trời trách đất mà lại trách ta, đây rốt cục là cái đạo lý gì?"

Nhiệm Uyển Vân cơ hồ cũng bị Thẩm Diệu làm cho tức giận không thể trở mình, nàng cười lạnh một tiếng:"Ngươi thật nhanh miệng, trước đây là do ta xem thường ngươi ."

"A, hóa ra từ trước tới giờ nhị thẩm đều nhìn ta như vậy." Thẩm Diệu không để ý lắm cười cười.
Nhiệm Uyển Vân nhìn Thẩm Diệu. Nữ tử trước mắt thần thái ôn hòa, ngũ quan mới phát triển hơi hơi có vẻ thanh tú. Không biết từ lúc nào, bao cỏ Thẩm Diệu đã hoàn toàn biến mất. Nàng ở hậu trạch bàn tính nhiều chuyện như vậy lại bị đùa thảm trên tay của nữ tử. Thẩm Diệu càng xinh đẹp bao nhiêu càng nhắc nhở nàng nàng Thẩm Thanh ở trên giường bi thảm bấy nhiêu.

"Thẩm Diệu, nếu ngươi thích giả bộ như vậy, ta đây cũng không ngại nói với ngươi." Nhiệm Uyển Vân đột nhiên cười châm chọc. Đã xé rách da mặt, cần gì làm bộ dạng từ ái? Nàng nói: "Ngươi cho là việc này cứ thế mà sẽ qua đi sao? Lão phu nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhị thúc sẽ không bỏ qua cho ngươi, người kia..... càng không buông tha ngươi. Kết cục của ngươi chắc chắn sẽ thảm hơn Thanh Nhi gấp trăm ngàn lần. Ngươi sẽ bị ngàn người, vạn người chà đạp, sẽ mãi mãi không trở được mình, vĩnh viễn trở thành tiện nhân."

"Phu nhân cẩn thận lời nói!" Cốc Vũ cùng Kinh Trập đồng thời nói. Nhiệm Uyển Vân là Nhị phu nhân của Thẩm Phủ, dù tốt dù xấu gì Thẩm Quý cũng làm quan trong triều. Nhiệm Uyển Vân ngày thường cao quý như vậy lại có thể nói ra những lời thô tục ác độc như vậy. Nói là nguyền rủa là kẻ địch cũng không đáng huống chi Thẩm Diệu tuổi còn nhỏ lại phải nghe ngôn ngữ như vậy làm bẩn lỗ tai...Vậy tốt sao? Phù hợp sao?

Nhiệm Uyển Vân bây giờ mới chú đến Cốc Vũ cùng Kinh Trập. Nàng cười lạnh một tiếng: "Ngươi vì hai nha hoàn của mình mà hao tổn tâm trí, ta sẽ chống mắt chờ xem ngươi giữ được các nàng bao lâu!" Dứt lời quỷ dị nhìn thoáng qua Thẩm Diệu, phất tay áo bỏ đi

Đợi Nhiệm Uyển Vân đi rồi, KInh Trập cùng Cốc Vũ có chút hoảng hốt nhìn về phía Thẩm Diệu " Cô nương cứ như vậy mà cùng nàng ta xé rách da mặt... Vậy có tốt không?"

"Chung quy lại xé thì cũng xé rồi, dù cho có duy trì thì chắc chắn Nhiệm Uyển Vân cũng sẽ không nương tay. Chuyện uổng phí thì còn làm làm gì?" Thẩm Diệu nói.

Con đường sinh tồn ở hậu cung, nếu kẻ thù của mình ở ngoài sáng thì một kích tất sát, nếu ở trong tối thì phải có biện pháp lôi người đó ra ánh sáng. Nàng không có tâm tư cùng Nhiệm Uyển Vân chơi trò hòa thuận, chuyện này ngay từ đầu đã là giông bão. Nhiệm Uyển Vân nay đã bị nàng làm cho mất đi thần trí. Kế tiếp? Tất nhiên là sẽ điên cuồng trả thù.

"Nhưng...... đợi khi trở về phủ, lão phu chắc chắn sẽ thiên vị các nàng ... ..." Kinh Trập nhỏ giọng nói. Thẩm lão phu nhân thiên vị nhất đó là chi thứ hai, không chỉ vì Thẩm Quý là con thân sinh của Thẩm lão phu nhân mà cũng bởi vì Nhiệm Uyển Vân sinh cho Thẩm Quý hai người con trai. Người thứ nhất không cần phải nói cũng biết là Thẩm Nguyên Bách, trưởng tử thì cuối năm mới trở về Định Kinh. Có hai tôn tử, bảo sao lão phu nhân không thiên vị chi thứ hai?

Huống hồ Thẩm lão phu nhân sớm đã bị lời lẽ của Nhiệm Uyển Vân làm cho choáng váng đầu óc, đợi sau khi nàng trở về thì Nhiệm Uyển Vân nói cái gì chính là cái đó, làm gì có người sẽ chịu tin tưởng Thẩm Diệu!

"Thích thiên vị thì cho họ thiên vị đi, từ đầu ta vốn đã không trông chờ vào những người đó vì ta mà làm chủ." Thẩm Diệu cười cười.

Nụ cười của nàng dừng trong mắt của Cốc Vũ làm mắt nàng cay cay, nàng nói: : Nếu thật sự là như vậy, nô tỳ sẽ đem chuyện này truyền ra ngoài, nếu cô nương có gì không tốt, nô tỳ dù có liều cái mạng này cũng muốn đem chuyện này chiếu cáo thiên hạ." ( chuyện Cốc Vũ nói ở dây 1 là chuyện của Thẩm Thanh hai là khúc mắc giữa Thẩm Diệu và Thẩm gia)

"Đúng vậy." Mặt Kinh Trập cũng biến sắc:"Biện pháp giết ba vạn địch tổn một ngàn quân này mặc dù có chút ngốc đổi lại sẽ không cho bọn họ một cuộc sống an nhàn thoải mái!"

Thẩm Diệu có chút ngạc nhiên, nàng không dự đoán được hai nha đầu bên người còn quyết đoán hnư vậy. Kinh ngạc trong chốc lát, nàng liền nở nụ cười. Cũng đúng, kiếp trước Cốc Vũ vì bảo vệ nàng nên chính mình đã nhận tội danh trộm ngọc trong hoàng cung bị Thái tử Tần quốc xử tử. Kinh Trập vì nàng mượn sức quyền thần nên lấy sắc đẹp mê hoặc một vị quyền thần, cam nguyện làm thiếp. Sau bị thê tử của vị quan viên kia (tươi sống) đánh chết. Hai người bọ họ vốn trung tâm vì nàng. Đáng tiếc kiếp trước, nàng căn bản không làm gì được cho mấy người bọn họ

Sống lại một kiếp nàng muốn bảo vệ mấy nha đầu này. Sai – một lần là đủ rồi.

"Không cần, ta không tính sẽ truyền đi mấy tin tức như thế này. Nhị Thẩm cũng sẽ không cho mấy tin tức như thế này truyền ra ngoài."

"Vậy chuyện này cứ như vậy mà bị bưng bít hay sao? Nhưng chung quy giấy không gói được lửa, đến lúc Đại cô nương xuất giá, tự nhiên sẽ bị phát hiện." Cốc Vũ có, khả chung quy giấy bao không được hỏa, đại cô nương nếu xuất giá, chung quy vẫn sẽ bị phát hiện ." Cốc vũ có chút khó hiểu. Có thể lừa gạt chốc lát chứ không lừa được một đời. Trừ phi Thảm Thanh không lây chồng. Nếu nàng lấy chồng, chuyện nàng đã không còn trong sạch ai cũng biết...

"Cho nên, bọn họ chắc chắn sẽ tìm phương pháp lừa dối. Về phần sẽ đối phó với thủ đoạn của ta như thế nào, bọn họ chắc chắn sẽ tìm người kia hỗ trợ."

"Người kia?" Kinh trập hỏ:"Người kia là ai?"

"Đương nhiên là kẻ đã lăng nhục đại tỷ." Thẩm Diệu khẽ cười:"Hay các ngươi nghĩ, tối hôm qua chỉ là việc ngoài ý muốn?"

Thân mình Cốc Vũ và Kinh Trập nhất tề run lên.

Tuy các nàng cũng suy đoán ra được một ít nhưng cũng không nguyện ý tin tưởng. Hai người không tin sẽ có người dùng biện pháp ác độc như vậy đối phó Thẩm Diệu, dồn Thẩm Diệu vào bước đường cùng. Các nàng càng không tin Thẩm Diệu đã biết trước lại còn hại ngược lại chi thứ hai. Tuy rằng biết lòng người bất chính nhưng cũng không dự đoán được sẽ đến mức như vậy, thủ đoạn này – rõ ràng là để đối phó với cừu nhân.

"Cô nương...... Có thật là Đại phu nhân sai người khác làm?" Cốc vũ gian nan mở miệng.

Nếu việc kia chỉ là ngoài ý muốn, các nàng chắc chắn sẽ cảm thấy may mắn vì Thẩm Diệu có thể tránh được. Nhưng nếu là bị người ta gài, chi thứ hai bị như vậy cũng thật xứng đáng. Tự làm tự chịu.

"Nhưng... Cô nương, tại sao bọn họ lại phải tìm người kia hỗ trợ? Người kia không phải là tùy tiện tìm sao?" Kinh Trập có chút choáng váng. Nếu Nhiệm Uyển Vân tùy tiện tìm một người nào đó hủy đi trong sạch của Thẩm Diệu giờ chắc chắn sẽ giết người kia sao còn tìm đến người kia xin hỗ trợ?

"Bởi vì người kia... là Dự thân vương."

Cốc Vũ cùng Kinh Trập đồng thời hít khí lạnh. Chuyện lúc trước không hiểu được giờ chợt sáng tỏ. Nếu người nọ là Dự Thân vương hết thảy đều rõ ràng. Đầu tiên Dự thân vương có ý với Thẩm Diệu nhưng Dự thân vương là loại người nào? Nữ nhi bình thường gặp mặt đều phải đi đường vòng. Nếu Dự thân vương giao dịch cùng Nhiệm Uyển Vân, khả năng cao Nhiệm Uyển Vân sẽ giúp Dự thân vương làm ra chuyện lăng nhục Thẩm Diệu.

Nay hai người bị trời xui đất khiến. Nếu Nhiệm Uyển Vân lấy chuyện này nói cho Dự thân vương biết, lấy tính tình hỉ nộ vô thường của Dự Thân vương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thẩm Diệu

"Cô nương, hay là bây giờ...... Chúng ta viết thư cho lão gia?" Cốc vũ cùng Kinh Trập đều hoảng hốt.

Dự thân vương là người không thể đối kháng. Tính tình không tính. Quyền thế không tính. Đằng sau còn có bức tường hoàng gia chống đỡ.
"Chẳng sao cả." Ánh mắt Thẩm Diệu chợt sáng lên:"Thẩm Thanh chỉ là vật dẫn, người ta muốn đối phó .. là Dự thân vương."

Nàng quay đầu nhìn về bàn thờ phật đang lượn lờ khói nhẹ.

Uyển Du, cả đời của con thật vất vả. Tuổi xuân cứ như vậy mà biến mất, chỉ còn cái danh công chúa căn bản là vô giá trị. Nương cái gì cũng không làm được. Ít nhất hiện tại, khi nhục của con ở kiếp trước, nương sẽ giúp con đòi lại.


Ngoài thành Định Kinh, ở một lầu các, bạch y công tử chăm chú thưởng thức cái chén đang cầm trên tay, hiếu kì nói: " Nói như thế chẳng lẽ nha đầu Thẩm gia kia cùng Dự thân vương có cừu oán? Nương theo tỷ tỷ của mình chậm rãi kéo Dự thân vương vào hố. Thủ đoạn thật cao minh. Bất quá, một nữ như như vậy cũng không khỏi quá nghi ngoan." (đa nghi, ngoan độc.)
Hắn lắc đầu, bộ dáng có chút tiếc hận.

"Dự thân vương?" Tử y thiếu niên ở phía đối diện giương môi cười, mắt sắc như dao lười biếng nói:

" Ta thấy người mà nàng muốn đối phó không phải là Dự thân vương." ,

"Không phải Dự thân vương? Vậy là ai?" Bạch y công tử nghi hoặc nhìn về phía thiếu niên đối diện : " Ngươi cho là..."

"Lấy Dự Thân vương làm bàn đạp, hủy hoại hoàng thất Minh Tề?"Tử y thiếu niên thản nhiên đáp.

... ...

Mưa thu vốn rất lạnh, bất quá sau cơn mưa, trời thường bớt đi oi nóng. Mấy ngày nắng cũng có chút hiu quạnh.

Trong Thẩm phủ, đông viện vẫn là cảnh tượng bận rộn như cũ. Sắp đến cuối năm đồng nghĩa với việc sắp đến sinh thần của Thẩm lão phu nhân. Thẩm lão phu nhân yêu thích phô trương xa xỉ, trước sinh thần của mình mấy tháng liền bắt đầu chuẩn vị. Đương nhiên lượng bạc tiêu tốn trong đó thật không nhỏ. Mà bạc thì do Nhiệm Uyển Vân làm trưởng quản. Tuy nó Nhiệm Uyển Vân cũng ăn bớt không ít nhưng thời điểm phô trương nhìn qua cũng có chút khí phách...

Mà việc viết bái thiếp mời các vị phu nhân liền rơi vào tay của tài nữ Trần Nhược Thu

Tuy tuổi cũng đã đến trung niên nhưng dáng người của Thẩm Nhược Thu vẫn duy trì bộ dáng thiếu nữ. Có lẽ là do khí chất hiểu biết trên người làm nàng tăng không ít khí độ,. So sánh với Nhiệm Uyển Vân, dung mạo của Trần Nhược Thu luôn cao hơn một bậc. Phần thì về dáng người,
phần thì về dung mạo, khả năng đối thơ làm tam lão gia của Thẩm phu trầm mê. Mặc dù thành thân nhiều năm nàng không có con trai chỉ có
Thẩm Nguyệt là nữ nhi duy nhất thì ngoại trừ hai nha đầu thông phòng Thẩm lão phu nhân cho Thẩm Vạn thì căn bản không có một người thiếp nào.

Thẩm phủ có ba người con trai, tính tình bất đồng. Thẩm Tín cương chính (chính trực, kiên nghị) lại quá mức tục tằn không cẩn thận chỉ được cái trọng nghĩa khí. Thẩm Quý giỏi xu nịnh, việc trong quan trường hết thảy đều thuận lợi lại ham tài háo sắc. Trong phủ trừ Nhiệm Uyển Vân còn có mấy phòng cơ thiếp nhưng thủ đoạn của Nhiệm Uyển Vân lợi hại, cơ thiếp tuy nhiều nhưng chỉ có một thứ nữ( iêm nữ phụ mới xuất hiện =))) ) căn bản không có gì uy hiếp với trưởng tử. Tam lão gia Thẩm Vạn, quả thực là thực học. Nếu Thẩm Tín đi theo đường Võ, Thẩm Tín , Thẩm Vạn theo đường văn thì Thẩm Vạn thực sự có chút bản lãnh.

Điều này không có nghĩa Thẩm Vạn là một người hoàn hảo, hắn không coi trọng sắcđẹp, chỉ có Trần Nhược Thu nhưng lại quá xem trọng quyền thế, một lòng muốn leo lên trên. Thậm trí hắn đã từng dẫm lên người đã nâng đỡ mình.

Giờ phút này, Nhiệm Uyển Vân đang thận trọng viết bái thiếp, ánh nắng chiếu xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào củangười nàng. Đem ngũ quan của nàng nhu hòa giống như một nữ tử đang trong tuổi xuân. Thẩm quý đang sửa sang quần áo thấy vậy liền đi về phía nàng, từ phía sau ôm lấy.[editor: Tiểu Vũ]

"A." Trần Nhược Thu oán trách nói:"Lão gia làm cái gì vậy, làm hại ta viết không xong, bỏ phí mất một cái bái thiếp ."

"Để ta nhìn xem." Thẩm Vạn làm bộ làm tịch cầm bái thiếp kia lên xem, bình (bình trong bình luận) nói:"Chữ viết thanh tú xinh đẹp giống như chủ nhân của nó, sao lại viết không xong?"

Trần Nhược Thu cười, mặt ửng đỏ. Thẩm Vạn thấy vậy, tâm thần không khỏi rung động.
Mặc dù qua nhiều năm như vậy, thê tử này của hắn, lại có một loại hấp dẫn như cũ, làm cho hắn không nhìn tới nữ nhân khác.

Chỗ cao minh của Trần Nhược Thu là Trần gia có nhiều nữ nhân như vậy lại chỉ có nàng nắm chặt tâm của phu quân. Cái này không phải là cái gì cao siêu, chỉ có một chữ "Nhẫn". Tính tình có thể giả, quần áo có thể thay. Thẩm Vạn thích bộ dáng nàng như thế nào nàng liền biến thành cái đó. Ngày rộng tháng dài, nam nhân giống như chó mèo, trong mắt chỉ có ngươi.

"Nhị tẩu hôm nay sẽ về đến đây đi." Trần Nhược Thu rúc vào trong lòng Thẩm Vạn:" Không biết Nguyệt Nhi có ăn được đồ ăn trong miếu hay không, đường đi có xóc nảy hay không?"

Thẩm Vạn bật cười:"Ngươi quan tâm chuyện nhỏ nhặt đó làm gì? Nhị tẩu chắc chắn sẽ không để Nguyệt Nhi bị lạnh." Nhìn thấy bộ dáng ló lắng của Trần Nhược Thu, hắn cười nói:"Ngươi cứ xem Nguyệt Nhi là hài tử. Nàng năm nay cũng đã lớn như vậy, mấy năm nữa xuât giá khi đó đó ngươi định thế nào?"

"Nguyệt Nhi xuất giá, ta đương nhiên sẽ vì nàng chọn một mối hôn nhân thập toàn thập mỹ. Dòng dõi cùng nhân phẩm đều là tốt nhất, cũng không thể giống Ngũ Nhi..." Thức thời, Trần Nhược Thu liền ngậm miệng lại

Đêm hôm đó Thẩm lão phu nhân, Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu đã bàn bạc đem Thẩm Diệu cho Dự thân vương. Nếu Dự thân đạt được ý nguyện liền giúp đỡ chuyện của nhị phòng Thẩm gia. Lúc đầu Trần Nhược Thu nói cùng Thẩm Vạn, Thẩm Vạn đương nhiên đồng ý. Hắn say mê quyền thế, chỉ chăm chăm làm thế nào để bước được cao hơn nào có quan tâm đến thanh danh Thẩm Tín. Thêm nữa, hắn ghen tỵ với Thẩm Tín nhiều năm, nào có cảm tình với Thẩm Diệu. Nếu Dự thân vương cao hứng, việc này đốivới người trong quan trường như Thẩm Vạn mà nói là một điều quá tốt. Còn về việc nửa đời sau của Thẩm Diệu như thế nào, Thẩm Vạn không quan tâm.

"Không biết việc này nhị tẩu có làm thỏa đáng không?." Thẩm Vạn thần tình nghiêm túc đứng lên.

Trần Nhược Thu thấy thế, trong lòng hơi trầm. Nàng biết trong lòng phu quân của mình luôn đặt quyền thế lên hàng đầu, tuy Trần Nhược Thu không để ý Đại phòng nhưng xét trên phương diện nữ tử có chút cảm giác thỏ tử hồ bi. (Thỏ chết, cáo khóc đã nhắc đến ở những chương trước)..

Lần này Nhiệm Uyển Vân đột nhiên muốn đi Ngọa Long tự dâng hương, mọi người đương nhiên biết trong đó có ẩn tình. Chỉ sợ sau khi lên núi, khi trở về có thể nghe được tin dữ của Thẩm Diệu.

"Yên tâm đi." Nàng nhẹ giọng nói:"Nhị tẩu làm việc luôn luôn thỏa đáng, việc này...... Chắc cũng có kế hoạch vẹn toàn."

"Chỉ hy vọng là như thế." Thẩm Quý gật đầu.
Hai người đang ở nói chuyện, bỗng nhiên nha hoàn Thi Tình bên người Trần Nhược Thu hoảng hốt chạy vào, trên mặt mang theo chút bối rối:"Phu nhânn, nhị phu nhân mang theo ba vị
tiểu thư đã trở lại."

Nhìn thấy biểu tình như vậy, Trần Nhược Thu ngược lại yên tâm rất nhiều, ước chừng sự đã thành. Nàng mỉm cười liếc Thẩm quý , bày ra bộ dáng quan tâm hỏi ngược lại Thi Tình:"Ba vị tiểu thư có tốt không? Có mệt không ?"

"Không, không tốt." Thi tình lắp bắp nói:"Đại tiểu thư điên rồi."

Tươi cười trên mặt Trần Nhược Thu tắt lim

... ...

Hết thảy giống như là một cơn ác mộng, Thẩm phủ gọn gàng ngăn nắp, bất quá chỉ trong một ngày, liền loạn thành một đoàn.

Thẩm Thanh điên rồi.

Nhiêm Uyển Vân trong ngày thường luôn có khí thế của gia chủ một nhà. Tuy nàng luôn xuất hiện với bộ dáng hiền hòa, cười tủm tỉm nhưng thủ đoạn lại kinh người. Bất luận nhân phẩm nàng thế nào, Thẩm gia trong tay nàng nhiều năm như vậy chưa từng xảy ra chuyện gì quá lớn, năng lực quản gia cũng được mọi người tán thành.

Nhưng mà vị phu nhân luôn ung dung trước mọi chuyện nay lại lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt mệt mói, thần sắc điên cuồng. Nếu không có hai nha đầu bên cạnh chỉ sợ người ta tưởng điên phụ từ đâu chạy tới. Mà nữ tử trong ngực nàng thật sự không kém người điên là bao, luôn luôn thét chói tai giãy dụa. Động tĩnh lớn đến mức Thẩm lão
phu nhân cũng phải chạy tới.

rằng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng chuyện Thẩm gia đại tiểu thư điên rồi là thật. Bất quá Thẩm phủ đối với việc này cũng rất kiêng kị, tất cả những nha đầu thấy Thẩm Thanh điên như vậy, đều bị bán ra ngoài, ai mà biết được có phaỉ là đem ra chôn ở bãi tha ma đâu!


Hai nha đầu bên người Thẩm Thanh, hai nha đầu bên người Thẩm Nguyệt, thậm chí cả Quế ma ma, cũng là bị nhốt lại.

Người duy nhất lông tóc không tổn hao chỉ có Thẩm Diệu một người .

Trong Vinh Cảnh đường.

Thẩm lão phu nhân ngồi ở trên cao, gương mặt băng lãnh . Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào
Thẩm Diệu đang đứng ở giữa giống như ánh mắt độc xà âm lãnh.

Ba tiểu cô nương êm đẹp đi, vốn là không gặp chuyện gì nhưng lại xảy ra chuyện. Người nên xảy ra chuyện giờ lại đứng ở nơi này, Thẩm Thanh của nàng ở chi thứ hai gặp nạn,. Chỉ cần vừa nghĩ tới việc này, Thẩm lão phu nhân liền tức giận tới mức muốn thổ huyết.

Trần Nhược Thu cùng Thẩm Vạn đứng ở một bên, Thẩm Nguyệt ủy khuất đứng bên người Trần Nhược Thu, hai nha đầu bên người của nàng vô duyên vô cớ bị nhốt lại. Trước từng nghe Thâm Diệu nhắc tới. Muốn bảo trụ Hoàng Oanh cùng Thanh Loan chỉ sợ rất khó.

Bên kia, Nhiệm Uyển Vân quỳ gối trước mặt, Thẩm lão phu nhân Thẩm Vạn hôm nay trong triều có việc, còn chưa hồi phủ, gã sai vặt đi gọi hắn bây giờ còn chưa trở về, tự nhiên là không biết đích nữ của mình đã xảy ra chuyện.

"Lão phu nhân, ngươi cần phải vì Thanh Nhi làm chủ a." Nhiệm Uyển Vân khóc lóc một phen, Thẩm Vạn đều có chút kinh ngạc. Nhị tẩu luôn mang bộ dáng bình tĩnh lại có gương mặt như hôm nay thật làm cho hắn có chút đại khai nhãn giới. Trong lòng Trần Nhược Thu có chút khuây khoả.

Nhiệm Uyển Vân luôn ỷ vào mình là quản gia nên không đem tam phòng đặt vào trong mắt. Nay nữ nhi của mình xảy ra chuyện, còn không phải quỳ ở bên dưới?

"Ngũ Nhi, ta đối đãi ngươi như con gái ruột, Thanh Nhi cũng vì ngươi làm nhiều điều, các ngươi là tỷ muội cùng huyết thống, không nâng đỡ lẫn nhau thì thôi đi, nhưng ngươi sao lại có thể ác độc như thế, ngươi cũng biết, cả đời của Thanh Nhi, coi như là bị ngươi bị hủy, ngươi thật ngoan tâm!"

Thẩm Nguyệt đem chuyện Thẩm Thanh bị kẻ xấu lăng nhục nói cho Trần Nhược Thu cùng Thẩm Vạn. Hạ nhân nơi này đã bị đuổi đi hết, Trần Nhược Thu ở nơi này cũng không sợ mọi người nghe thấy

Thẩm Diệu đang muốn nói, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một tiếng gầm lên:"Nghiệt nữ, ngươi hãm hại tỷ muội, tâm như rắn rết, nên giải đi lao ngục chết không đền nổi tội!"

Thẩm Diệu lạnh lùng cười, xoay người, đối mặt với nam nhân đang sải bước mà đến.
Nhị thúc của nàng, phụ thân Thẩm Thanh - Thẩm quý.

------ đề lời nói với người xa lạ ------
Tiểu Hầu gia không phải người tốt, tiểu Hầu gia không phải người tốt, tiểu Hầu gia không phải người tốt, chuyện quan trọng nói ba lần!
Thẩm hoàng hậu muốn thủ tiêu một đám bích trì ( bích trì= bitch= tra gg nhá!) _[:зゝ∠]_

--- ----Lời editor---- -------
Làm xong rất mệt. Đăng tạm lên, mai beta lỗi.
Sắp sinh thần Lão phu nhân=Thẩm Tín sắp về= Tạ Cảnh Hành sắp chết ? =))) 1c này =2 chương b.thg rồi nhé! Mệt quá!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top