Chương 137: BỔN VƯƠNG MUỐN
[Edit: Alice]
Thẩm Nguyệt ở Thu Thủy Uyển náo loạn một trận, đáng tiếc lần này Trần Nhược Thu có vẻ thực quyết tâm, mặc kệ nàng cầu xin đều thờ ơ, thậm chí còn tức giận muốn giam lỏng nàng, cho dù Thẩm Nguyệt trong lòng hoảng hốt, Trần Nhược Thu cũng không hề để ý nàng, thời điểm nàng rời khỏi Thu Thủy Uyển cả người mang theo vài phần phẫn nộ cùng nôn nóng.
Đoàn người từ Thải Vân Uyển đi ra, thiếu nữ áo lam đi đầu thấy nàng, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó tiến lên nói: "Nhị tỷ tỷ."
Thẩm Nguyệt nhìn lướt qua nàng kia, "Ân" một tiếng, thái độ có chút lãnh đạm.
Nữ tử này không phải ai khác, chính là thứ nữ nhị phòng Thẩm Đông Lăng. Thẩm Đông Lăng trước kia bị Nhiệm Uyển Vân ép tới gắt gao, quanh năm suốt tháng đều không ra khỏi sân viện, Thẩm phủ thậm chí có hạ nhân không biết đến nàng. Từ sau khi Nhiệm Uyển Vân chết, Thẩm Quý lại tuyệt tử, Thẩm Đông Lăng trở thành huyết mạch duy nhất của nhị phòng. Nhưng mặc dù là như vậy, Thẩm Nguyệt mặt ngoài đối với nàng ôn hòa, kỳ thật là xem thường xuất thân thấp kém của Thẩm Đông Lăng. Cho dù cùng huyết mạch cũng không chối bỏ được sự thật Thẩm Đông Lăng chỉ là thứ nữ. Nếu nói Thẩm Nguyệt đối với Thẩm Diệu là ghen ghét cùng oán hận, thì đối với Thẩm Đông Lăng lại là khinh thường.
Thẩm Đông Lăng tựa như không hề nhận thấy sự lãnh đạm đó, như cũ cười nói: "Ta tính toán đi tới cửa hàng vải, cách đây vài ngày di nương nói có nhiều mẫu mới đa dạng, vừa lúc muốn thêu vài cái hoa văn, Nhị tỷ tỷ có cần một ít chăng?" Lời nói mang theo chút ý vị lấy lòng.
"Không cần." Thẩm Nguyệt nói.
Bị vắng vẻ như vậy nhưng Thẩm Đông Lăng vẫn hảo hảo nói: "Như thế liền thôi, ban đầu ta đã nghĩ muốn làm cho Nhị tỷ tỷ mấy cái."
Thẩm Nguyệt có chút không kiên nhẫn, nàng bây giờ còn bận lo lắng việc Trần Nhược Thu chọn rể, nào rảnh quan tâm được nhiều như vậy. Thấy Thẩm Đông Lăng cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, trong lòng hơi hơi động. Nàng thu hồi tay, đánh giá cẩn thận Thẩm Đông Lăng.
Thẩm Đông Lăng chỉ kém Thẩm Nguyệt nửa tuổi, nếu nói về nữ nhi Thẩm gia, Thẩm Thanh hào phóng, Thẩm Nguyệt nhã lệ, Thẩm Diệu thanh tú, ba người đều có khí chất của đích nữ, ngược lại Thẩm Đông Lăng có chút tiểu kiều đúng như vị trí thứ nữ của mình. Vạn di nương lúc trước là ca kĩ, đã là hoa đán thì luôn có vài phần tư sắc, Thẩm Đông Lăng lớn lên không giống Thẩm Quý lại giống như Vạn di nương lúc còn trẻ. Đôi mắt to tròn, cằm nhòn nhọn, thực có tướng làm di nương. Bất quá so với Vạn di nương có phần ương ngạnh, Thẩm Đông Lăng cả ngày cụp mi rũ mắt, không tranh không nháo, ngược lại bị di nương nàng đè ép xuống vài phần.
Nhưng nếu tỉ mỉ đánh giá, cũng được xem như là một tiểu giai nhân.
Thẩm Nguyệt trong lòng đột nhiên vừa động, nàng chủ động kéo tay Thẩm Đông Lăng, cười tủm tỉm nói: "Ta không để cho ngươi làm chính là sợ làm khổ ngươi. Ngươi là tiểu thư trong phủ cũng không phải tú nương phường thêu, sao có thể suốt ngày làm việc may vá."
Thẩm Đông Lăng sửng sốt, dường như kinh ngạc khi Thẩm Nguyệt đột nhiên thân mật như vậy, sắc mặt hơi đỏ lên, có vài phần thụ sủng nhược khinh nói: "Nhị tỷ tỷ nói quá lời, ta ngày thường cũng không có chuyện gì làm, di nương kêu ta thêu thùa may vá kiếm sống, ta liền làm một ít, không có gì đáng ngại." Vạn di nương dường như lúc trước bị Nhiệm Uyển Vân chèn ép lâu ngày liền trở nên thu liễm tính tình, bây giờ rảnh rỗi đầu óc cũng chỉ yên phận thêu thùa kiếm sống. Thẩm Đông Lăng cũng mặc kệ nàng.
Thấy Thẩm Đông Lăng ngoan ngoãn như vậy, ý cười trong mắt Thẩm Nguyệt càng đậm: "Ngươi tính tình này cũng nên sửa lại, trung thực, chăm chỉ thêu thùa kiếm sống là chuyện tốt, nhưng là làm gì có tiểu thư nhà nào đều suốt ngày lo kế sinh nhai như vậy. Ngày mai ta muốn đi cửa hàng châu báu chọn chút trang sức, ngươi đi cùng ta, năm nay có vài kiểu dáng mới có lẽ ngươi sẽ thích, nếu nhìn trúng cái gì ta sẽ mua cho ngươi."
"Này..." Thẩm Đông Lăng có chút hoảng loạn xua tay: "Không được..."
"Ngươi còn cùng ta khách khí?" Thẩm Nguyệt giả vờ tức giận: "Ngươi cũng là thân tỉ muội với ta đâu cần phải xa lạ như vậy, nào giống tỉ muội một nhà?"
Thẩm Đông Lăng có chút không biết đối đáp với Thẩm Nguyệt như thế nào. Thẩm Nguyệt thấy thế, hơi mỉm cười, ôn hòa vỗ vỗ vai nàng, nói: "Tam muội muội vẫn là nhát gan như vậy, thật chọc người ta đau lòng. Quyết định như vậy đi, ta còn có chút việc, không cùng ngươi nói nữa. Ngày mai ta sẽ cho nha hoàn đi Thải Vân Uyển tìm ngươi, cùng ta cùng đi cửa hàng trang sức." Trong lời nói lộ ra ngữ khí đáng tin chân thật.
Thẩm Đông Lăng gật gật đầu tiếp nhận.
Đợi đoàn người Thẩm Nguyệt dần đi xa, nha hoàn Ô Mai bên người Thẩm Đông Lăng nói: "Nhị tiểu thư là có ý tứ gì? Lúc thì lãnh đạm, lúc lại nồng nhiệt, lại còn muốn mời thiểu thư đi cùng đến cửa hàng trang sức?"
Thẩm Nguyệt trước nay đối với Thẩm Đông Lăng đều là nhàn nhạt, bỗng nhiên lúc này nhiệt tình, thật là chọc người ta nghi ngờ.
"Nàng hẳn còn muốn lấy lòng ta." Thẩm Đông Lăng nhìn bóng dáng Thẩm Nguyệt dần xa, mỉm cười nói: "Xem ra nàng muốn thu mua ta, muốn khiến ta tín nhiệm nàng, ngày sau muốn ta giúp nàng cái gì cũng đơn giản hơn nhiều."
Ô Mai nghe vậy kinh hãi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Này nhị tiểu thư rõ ràng không có ý tốt, muốn lợi dụng tiểu thư, tiểu thư nếu là mắc mưu thì phải làm sao?"
"Không sao," Thẩm Đông Lăng cười có chút vui mừng: "Cái này cũng như là đang giúp ta, giống như chuyện nàng muốn tặng ta trang sức. Muốn đem thứ tốt đẹp nhường cho ta, ta cũng không phải là thánh nhân, sẽ không từ chối." Nàng nói: "Nàng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi."
Ở Thu Thuỷ Uyển, Thẩm Nguyệt ánh mắt nặng nề, trong đầu đều nghĩ tới bộ dáng nhu thuận của Thẩm Đông Lăng. Cùng là yểu điệu thục nữ, cùng là phương hoa tuổi, cùng là nữ nhi Thẩm phủ... Không biết vì sao Thẩm Nguyệt có một loại trực giác, nếu có thể lung lạc Thẩm Đông Lăng, có lẽ trong tương lai đối với nàng sẽ rất có tác dụng.
...
Thẩm Nguyệt đầu này nháo đến gà bay chó sủa, ở đầu khác nơi sân viện phía Tây của Thẩm phủ, đang có người ưu nhã dọn hoa. Thanh âm rộn ràng nhốn nháo mang theo vài phần náo nhiệt, khi Thẩm Vạn đi ngang qua cửa Tây viện, liền vừa vặn nghe thấy một bà tử cả kinh kêu lên: "Tiểu thư cẩn thận!"
Thẩm Vạn theo tiếng kêu đi xem qua, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi đang bưng một chậu hoa rất nặng đặt lên trên đài, ước chừng là do chậu hoa trong tay quá nặng liền bị va trúng chân. Nghe khẩu khí của ma ma bên cạnh, nàng kia quay đầu hướng về phía ma ma cười, quả nhiên là lúm đồng tiền như hoa.
Thẩm Vạn dừng bước chân.
Nữ tử mặc xiêm y mỏng màu xanh bích, dưới váy thêu hoa dương châu, búi tóc bách hợp, trên đầu cắm một cây trâm mã não, nàng không tính khuynh quốc khuynh thành, chỉ có thể xem là tú mỹ, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp khiến trán nàng lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt, làm khuôn mặt có chút ửng đỏ, thế nhưng lại sinh ra một cảm giác kiều mỵ khó tả.
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, Thẩm Vạn tuy rằng không mê đắm nữ sắc, nhưng cũng không phải là loại người sẽ thờ ơ với mỹ nhân. Hậu viện của hắn chỉ có một nữ nhân là Trần Nhược Thu, hắn tuy rằng chung tình nhưng nhiều năm trôi qua cũng cảm thấy có chút nhạt nhẽo. Hiện giờ lại thấy mỹ nhân hoà mình cùng đất trời, hoạt sắc sinh hương, tự nhiên không khỏi dừng chân.
Nhưng cũng chỉ giống như là thưởng thức một bức họa, giờ phút này Thẩm Vạn còn chưa có cảm xúc khác. Hắn từ trước đến nay đối với việc nam nữ không quá để tâm. Nàng kia tựa hồ cũng cảm thấy có người đang nhìn mình, quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Vạn, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền đi tới. [Edit: Alice from Wattpad]
Nàng đi đến trước mặt Thẩm Vạn
, không có xấu hổ cũng không có thẹn thùng, tự nhiên hào phóng hành lễ: "Tam lão gia."
Thẩm Vạn quét mắt nhìn nàng một cái, chợt bừng tỉnh nghĩ ra thân phận của nàng, liền nói: "Thường tiểu thư."
Thường Tại Thanh chỉ từng thấy Thẩm Vạn một lần, đó là thời điểm nàng vừa tới Thẩm phủ, buổi tối Trần Nhược Thu mang theo nàng đi Vinh Cảnh Đường hành lễ với Thẩm lão phu nhân. Buổi tối không nhìn rõ cho nên Thẩm Vạn cũng chưa từng lưu ý Thường Tại Thanh. Không nghĩ tới đến khi nhìn gần, lại là một mỹ nhân cực kì có khí chất, nghĩ đến Trần Nhược Thu cùng Thường Tại Thanh tựa hồ giao hảo rất tốt, thái độ Thẩm Vạn liền càng thêm thân thiết hơn.
"Thường tiểu thư đang làm cái gì?" Thẩm Vạn cười hỏi.
Thường Tại Thanh quay đầu lại nhìn bồn hoa trong viện, cười nói: "Đêm qua mưa gió, rất nhiều hoa đều bị gió thổi hỏng rồi, ta là đang ' băng bó ' cho chúng nó."
"Băng bó?" Thẩm Vạn có chút mới lạ, hỏi: "Đóa hoa thì băng bó như thế nào?"
Thường Tại Thanh hơi mỉm cười: "Tam lão gia nhìn thử xem."
Thẩm Vạn đi đến bên bồn hoa, quả thực nhìn thấy những đoá hoa tan tác lại có quấn lấy mảnh vải, còn có nước thuốc như thật, này nếu nói là đùa nghịch thì cũng là thập phần chỉnh tề. Chung quanh còn có một ít cây kéo cùng mảnh vải, lại có một cây hoa đang được chiết dở dang.
"Ngươi cũng thật có tâm." Thẩm Vạn than thở: "Cũng tốn một phen công phu." Đêm qua giông tố lớn như vậy, hoa cỏ ắt sẽ tổn thương ít nhiều, Trần Nhược Thu là người yêu hoa như vậy, đáng tiếc cũng chỉ đành đem những hoa cỏ đó ném đi. Hoa đã bị quật gãy nếu dưỡng cũng là chọc người chán ghét. Không ngờ Thường Tại Thanh lại đối với hoa cỏ thực dụng tâm, không chỉ có không có vứt bỏ, còn hảo hảo "Băng bó".
"Hoa cỏ cũng có sinh mệnh." Thường Tại Thanh cười nói: "Đã nói là người yêu hoa, không thể chỉ vì gặp chuyện như vậy liền quên đi ước nguyện ban đầu. Vạn vật đều có linh tính, không thể làm người lòng dạ bất nhất. Luôn miệng nói yêu thương hoa cỏ thì điểm này cũng nên làm được."
Thường Tại Thanh sang sảng nói: "Huống hồ bất quá chỉ là động tay một chút, sao lại không làm?"
"Nói thật hay" Thẩm Vạn nhìn về phía Thường Tại Thanh ánh mắt tràn ngập thưởng thức: "Thường tiểu thư mới chân chính là người phong nhã, là ta tục tằng."
"Tam lão gia tán thưởng." Thường Tại Thanh trêu ghẹo: "Mọi người đều là tục nhân, ta cũng là có tư tâm, nếu là ta có thể dưỡng hoa cỏ kia thật tốt, ngày sau ở trong phủ cũng sẽ cảm thấy an tâm rất nhiều. Chí ít còn có thể làm một chút việc."
Thẩm Vạn thoải mái cười: "Thường tiểu thư lo lắng nhiều rồi, Thẩm phủ cũng sẽ không có người muốn đuổi ngươi đi."
Thường Tại Thanh cũng cười theo: "Vậy đa tạ tam lão gia." Nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Thẩm Vạn: "Lại nói tiếp, hôm qua trong lúc vô ý ta đã bày một bàn cờ, sau đó lại là không giải được. Vốn định tìm tam phu nhân giúp ta nhìn một cái, nhưng hôm nay tam phu nhân tựa hồ có chút bận rộn, nghe nói tam lão gia cũng là người am hiểu cờ, có thể hay không chỉ điểm cho ta một chút?"
Lại nghĩ tới cái gì, cười nói: "Ta có thể vì tam lão gia pha trà, tam phu nhân có lẽ đã nói với người, ta pha trà thập phần có hương vị."
Nàng thái độ tự nhiên hào phóng, nếu cự tuyệt ngược lại có vẻ là Thẩm Vạn thất lễ. Cuối cùng nàng lại dùng trà làm điều kiện, biểu hiện ra vài phần nghịch ngợm. Thẩm Vạn suy nghĩ một thoáng, liền cười nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh!"
Bọn họ hai người liền tới bàn đá trong hoa viên bắt đầu đánh cờ, thời điểm đánh cờ cũng thuận miệng trò chuyện một chút. Thẩm Vạn kinh ngạc phát hiện, Thường Tại Thanh không chỉ có cờ nghệ xuất chúng, thời điểm cùng hắn nói chuyện liền biết nàng thiên văn địa biểu đều đã đọc qua. Huống hồ kiến thức sâu rộng, dù là việc trong triều thế nhưng nàng cũng có thế nhận định một hai.
Thẩm Vạn từ trước đến nay đều thưởng thức người tài, lại không quá coi trọng nữ nhân mỹ mạo, hậu viện chỉ độc sủng Trần Nhược Thu bất quá bởi vì Trần Nhược Thu cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, là một tài nữ hơn người. Nhưng là Trần Nhược Thu cũng có điểm không tốt, đó là bởi vì nàng xuất thân thư hương thế gia nên bộ dạng có chút tự cho là mình thanh cao. Nếu là như vậy một hai lần liền cảm thấy thú vị nhưng nếu ngày ngày sinh hoạt chung sẽ khó tránh khỏi cảm thấy Trần Nhược Thu đôi lúc không phóng khoáng, có chút tính toán chi li.
Thường Tại Thanh lại không giống như vậy, đồng dạng là nữ tử tài hoa, Thường Tại Thanh lại không mang vẻ tiểu thư nhà giàu kiêu căng cùng thanh cao, ngược lại tính tình thực sảng khoái. Dù sảng khoái nhưng lại không thiếu tinh tế, giống như một đoá hoa giải ngữ. Thời điểm cùng nàng nói chuyện, tựa hồ ý vị tuyệt vời, làm lòng người vui vẻ. Bất tri bất giác, ánh mắt Thẩm Vạn nhìn về phía Thường Tại Thanh càng ngày càng thưởng thức, lưu luyến trên người đối phương càng ngày càng sâu.
Triệu ma ma ở xa nhìn, trong mắt toát ra một tia vui vẻ. Lại bất động thanh sắc phân phó nha hoàn hảo hảo canh cửa, không để người bên ngoài tiến vào.
...
Trong hoàng cung Minh Tề ngày hôm nay cũng là hết sức náo nhiệt. Là do Thái Tử muốn chiêu đãi các vị khách nhân từ Tần Quốc cùng Đại Lương.
Thái Tử Tần Quốc cùng công chúa ở đây, Duệ Vương Đại Lương cũng nhận thiệp đến dự tiệc, ngoài ra còn có chín hoàng tử của Minh Tề.
Tin tức bệnh tình của Thái Tử hiện giờ ngày càng trầm trọng cũng không phải là gạt người. Cũng vì nguyên nhân này, các quan viên đi theo Thái Tử Sở Vương cùng Hiên Vương cũng có chút lay động. Mấy năm nay, thế lực Thái Tử đang bị thế lực của các hoàng tử khác dần dần thay thế. Cơ hồ tất cả mọi người đều cam chịu một sự thật, vị trí Thái Tử này hắn ngồi cũng sẽ không quá mức lâu dài. Thái Tử dường như cũng ý thức được, mấy năm nay việc triều chính đều rất ít tham dự, không phải không muốn tham dự, chỉ là người đi theo hắn quá ít.
Trái lại hai huynh đệ Chu Vương cùng Tĩnh Vương càng ngày càng hiển hách. Ly vương từ trước đến nay bởi vì thuận lợi mọi bề, người theo đầu quân đông đảo. Hai phái thế lực này hiện giờ đấu đến như nước với lửa, bày ra bộ dạng cháy nhà lòi ra mặt chuột.
An ổn nhất lại là Định Vương Phó Tu Nghi. Định Vương mấy năm nay cũng tham dự triều sự, chỉ là đối với việc triều chính hắn phần lớn đều là gặp may, tựa hồ là cố tình biểu hiện ra mình không có dã tâm. Cứ như thế, Văn Huệ Đế lại đối với hắn thập phần vừa lòng, cũng bởi vì hắn biểu hiện sự trung lập cùng bình yên, vô luận là Thái Tử, Chu Vương, hoặc là Ly vương đều không cố tình chèn ép hắn. Định Vương thế nhưng lại là người an toàn nhất.
Trong đại sảnh, Thái Tử cười nâng chén tương mời: "Chư vị đường xa mà đến, thật là nên ăn mừng."
Hoàng Phủ Hạo ngồi ở dưới Thái Tử, giơ ly lên làm bộ chạm ly cùng với Thái Tử, cười nói: "Đa tạ Thái Tử thịnh tình khoản đãi."
Ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Hạo là Ninh An công chúa, sau mấy ngày bị Hoàng Phủ Hạo cấm túc rốt cuộc Ninh An công chúa cũng được thả ra. Hôm nay nàng ăn diện lộng lẫy, mặt mày mang đầy ẩn tình nhìn thanh niên áo tím ngồi đối diện.
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Duệ Vương kia nửa khối mặt nạ che mặt, một chút ánh mắt cũng không cho nàng. Nhưng hắn cũng không nhìn Thái Tử, chỉ nhìn chằm chằm chén rượu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thái Tử cười hỏi: "Duệ Vương sao lại không uống rượu? Hay là rượu không hợp khẩu vị?"
Duệ Vương cong cong môi, nói: "Thân mình không khoẻ, không nên uống rượu."
Lời nói cơ hồ không chút nào che dấu vả mặt người khác. Duệ Vương này từ khi đến Minh Tề vẫn luôn thần bí khó lường, thái độ đối đãi với Minh Tề cũng không nhìn ra manh mối, nhưng lễ nghĩa lại luôn đầy đủ. Hôm nay lại như vậy, mọi người ở đây đều nghĩ đến có lẽ Duệ Vương Đại Lương tâm tình đang không vui.
Nhưng đang êm đẹp, ai lại chọc hắn?
Trên mặt Thái Tử có chút xấu hổ, Phó Tu Nghi liền mở miệng nói: "Một khi đã như vậy, Duệ Vương điện hạ liền lấy trà thay rượu đi. Người tới, dâng trà cho Duệ Vương."
Có Phó Tu Nghi mở miệng đỡ lời Thái Tử, sắc mặt Thái Tử mới đẹp hơn đôi chút, trong lòng đối với Phó Tu Nghi có vài phần cảm kích. Các hoàng tử còn lại đều đối với lời nói của Phó Tu Nghi thập phần tán đồng, tuy rằng Duệ Vương lai lịch không nhỏ, nhưng ai cũng không muốn quốc gia mình phải ở điệu thấp, Phó Tu Nghi lời nói kiên cường nhưng lại không vô lễ, có thể bảo toàn thể diện của Minh Tề.
Hoàng Phủ Hạo tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Duệ Vương, Ninh An công chúa lại có chút lo lắng nhìn Duệ Vương, mở miệng nói: "Duệ Vương điện hạ không có việc gì chứ? Là nơi nào không thoải mái? Có cần gọi thái y đến nhìn thử?"
Hoàng Phủ Hạo nghe vậy, tức khắc sắc mặt trầm xuống, hung hăng nhìn qua Ninh An công chúa. Ninh An công chúa ngày thường kiêu căng không nói, nay lại còn làm trò trước mắt nhiều hoàng tử Minh Tề như vậy, trên mặt thể hiện sự si mê đối với Duệ Vương, này còn không phải là muốn người ta chế giễu? Huống hồ Hoàng Phủ Hạo cũng là nam nhân, nam nhân tự nhiên hiểu được tâm tư nam nhân, ánh mắt Duệ Vương nhìn Ninh An công rõ ràng chính là mang theo vài phần không kiên nhẫn. Nếu Duệ Vương là người rộng lượng thì không sao, nhưng nếu Duệ Vương tính tình không tốt, thật sự phiền chán Ninh An công chúa, có thể sẽ liên quan đến giao hảo của Đại Lương và Tần Quốc, rốt cuộc chỉ hắn là chịu thiệt hại.
Duệ Vương không phản ứng lại lời nàng, ngược lại là nhìn về phía người ngồi đối diện, mọi người theo ánh mắt hắn nhìn tới, là Định Vương Phó Tu Nghi.
Trong số chín hoàng tử thì Phó Tu Nghi từ trước đến nay là an phận thủ thường nhất, giờ phút này Duệ Vương lại cố tình nhìn về phía hắn, ánh mắt các hoàng tử còn lại theo đó cũng liền có chút thay đổi. Phó Tu Nghi ngược lại vẫn trấn định, không vì ánh mắt kia của Duệ Vương mà hoảng loạn, hắn cùng Duệ Vương đối diện. [Edit: Alice from Wattpad]
Duệ Vương bỗng nhiên cười, nói: "Trước khi ta tới Minh Tề đều nghe nói Cửu hoàng tử thiếu niên tuấn tài, hiện giờ cảm thấy đúng là danh bất hư truyền, không biết hiện tại đã có hôn phối chưa?"
Mọi người không dự đoán được Duệ Vương sẽ đột nhiên nói một câu như vậy, không khí đột nhiên trở nên cổ quái. Phó Tu Nghi cũng sửng sốt một chút, đáp: "Còn chưa có."
Chu Vương cười ha ha, hắn ngồi kế bên Phó Tu Nghi, thuận thế vỗ vỗ bả vai Phó Tu Nghi, nói: "Trong số chín huynh đệ chúng ta chỉ duy nhất lão cửu là chưa từng cưới phi, như thế nào, Duệ Vương đối với hôn sự của lão cửu có hứng thú?"
Duệ Vương hạ môi, thản nhiên nói: "Trong cung Đại Lương cũng có rất nhiều công chúa vừa độ tuổi, bổn vương vừa thấy Cửu hoàng tử liền cảm thấy thật là hợp ý, cũng có nghĩ thầm kết Tần Tấn chi hảo."
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt mọi người đều đại biến.
Ý tứ của Duệ Vương thế nhưng là muốn cùng Phó Tu Nghi làm thông gia. Nếu Phó Tu Nghi thật sự theo như lời của Duệ Vương cưới một công chúa Đại Lương, không chỉ mang ý nghĩa cưới một phi tử mà còn mang đến một phần trợ lực từ Đại Lương. Nếu nói các hoàng tử trước đây đều có thái độ ôn hoà đối với Phó Tu Nghi là bởi vì Phó Tu Nghi chưa bao giờ thể hiện một chút hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế, giờ phút này Duệ Vương nói như vậy lại khiến ánh mắt mọi người nhìn Phó Tu Nghi không còn như trước. Bởi vì một khi Phó Tu Nghi cưới công chúa Đại Lương liền sẽ trở thành một kẻ mạnh trong cuộc đua tranh giành ngôi vị hoàng đế!
Phó Tu Nghi nắm chén rượu tay cũng đột nhiên căng thẳng, bất động thanh sắc nhìn về phía Duệ Vương.
Thật sự chỉ là muốn đem công chúa Đại Lương gả cho mình sao? Phó Tu Nghi lại không cảm thấy vậy.
Duệ Vương không phải giúp hắn mà là đang hại hắn!
Phó Tu Nghi trước nay đều giấu tài, không đến thời khắc cuối cùng sẽ không để lộ ra con át chủ bài của bản thân. Tuy rằng chuyện Duệ Vương đề ra thật khiến người ta muốn động tâm, nhưng cho dù thật sự có hảo ý này, Phó Tu Nghi hiện tại cũng không nguyện gây chú ý trước mặt các hoàng tử. Bất quá chỉ là nói một câu, ánh mắt các hoàng tử nhìn về phía hắn đã tràn ngập đề phòng, cơ hồ đem hắn đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Dù hắn có động tâm cũng đều không có khả năng đồng ý. Phó Tu Nghi cắn chặt khớp hàm, không biết vì sao hắn cảm thấy Duệ Vương này đối với hắn tựa hồ tràn ngập địch ý, nếu không cũng sẽ không đẩy hắn vào hoàn cảnh gian nan này.
Trong lòng hắn đối với Duệ Vương phát lên cảnh giác, trên mặt lại là thẹn thùng cười nói: "Đa tạ Duệ Vương điện hạ hậu ái, chỉ là tại hạ hiện giờ không có ý niệm cưới vợ."
"Nga?" Duệ Vương nhếch môi: "Hay là Cửu hoàng tử đã có người trong lòng cho nên không muốn? Bổn vương từ trước đến nay không làm chuyện phá vỡ uyên ương, nếu là vậy cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi."
"Điện hạ nói đùa rồi." Phó Tu Nghi chắp tay: "Chỉ là hiện giờ đích xác chưa có ý niệm này."
Thấy Phó Tu Nghi dứt khoát lưu loát cự tuyệt đề nghị của Duệ Vương, chư vị hoàng tử sắc mặt mới tốt hơn một chút. Nhưng là sau khi trải qua chuyện vừa rồi, đối với Phó Tu Nghi đã không còn sự yên tâm như dĩ vãng. Hôm nay Phó Tu Nghi cự tuyệt, ai có thể bảo đảm ngày sau hắn sẽ không thay đổi chủ ý? Ngôi vị hoàng đế từ trước đến nay chính là thiên đại dụ hoặc, bọn họ chín người đều muốn vì nó tranh giành, dựa vào đâu tin rằng còn có kẻ thanh tâm quả dục trong hoàng thất?
"Thật là kỳ quái." Duệ Vương lại dường như đối với Phó Tu Nghi cực có hứng thú, vẫn chưa vì Phó Tu Nghi cự tuyệt đề nghị liền buông tha. Hắn cười như không cười nói: "Cửu hoàng tử vẫn chưa cưới vợ, lại không có người trong lòng, vì sao không muốn suy xét việc này. Bổn vương thấy Cửu hoàng tử cũng là phong lưu tuấn kiệt, hay là không có cô nương nào ái mộ ngươi?"
Lời này vừa nói ra, Thành Vương lại cười ha ha nói: "Duệ Vương điện hạ có điều không biết, ban đầu ở Minh Tề chúng ta, có một vị cô nương ái mộ lão cửu, ai nấy đều biết."
"Là Thẩm Diệu!" Không đợi Thành vương nói xong, Ninh An công chúa liền vội vàng đánh gãy lời hắn. Ninh An công chúa đã từng nghe qua lời đồn này về Thẩm Diệu, lúc trước còn hảo hảo cười nhạo một phen.
"Nguyên lai công chúa cũng biết?" Thành vương có chút kinh ngạc.
"Thẩm Diệu lưu luyến si mê Định Vương điện hạ là việc Tần Quốc cũng biết, không có gì cái gì hiếm lạ." Ninh An công chúa vui sướng khi người gặp họa nói. Chỉ cần có thể làm Thẩm Diệu mất mặt sự, nàng sex luôn vui vẻ góp một đòn.
"Không sai." Thành vương cười nói: "Duệ Vương điện hạ có điều chưa biết, Thẩm Diệu này là đích nữ của Uy Vũ Đại tướng quân, là vị ngày đó ở bữa tiệc triều cống đã cùng công chúa điện hạ tỷ thí, ngài cũng đã gặp qua."
Hắn cảm thán nói: "Nhớ trước kia Thẩm Diệu tuổi tác còn nhỏ, cả ngày đều nghĩ biện pháp đi tìm lão cửu, cũng không biết xấu hổ mà trực tiếp nói ái mộ lão cửu. Còn vì lão cửu thêu thùa may vá, làm điểm tâm, học đánh đàn, học viết thơ.... Chậc chậc, thật là làm rất nhiều điều." [Edit: Alice from Wattpad]
Thành vương tuy rằng nói như thế, nhưng lời nói lại mang theo ác ý vũ nhục, chê cười.
"Ngày đó ở bữa tiệc triều cống, nàng lại có vài phần phong tư." Người lên tiếng chính là Hoàng Phủ Hạo. Lời đồn đãi bên ngoài với sự thật đều không giống nhau. Hoàng Phủ Hạo cũng khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, thời điểm ở trong phủ Tần Quốc hay lúc ở bữa tiệc triều cống, biểu hiện của Thẩm Diệu lại không giống như người ép dạ cầu toàn. Thêu thùa may vá, làm điểm tâm.... Hoàng Phủ Hạo nghĩ đến thời điểm Thẩm Diệu lạnh lùng trừng mắt đối với Ninh An công chúa, chỉ cảm thấy thập phần kỳ dị. Hắn vui đùa nói: "Cửu hoàng tử thật là ý chí sắt đá."
"Lúc trước kia Thẩm tiểu thư tuổi còn nhỏ." Thành vương tiếp tục nói: "Ai biết hai năm sau, thế nhưng trổ mã thành mỹ lệ như thế. Hơn nữa ban đầu vụng về nhút nhát, hiện giờ một chút cũng nhìn không thấy bóng dáng trước kia. Nàng so với các tiểu thư ở Định Kinh thành xuất sắc hơn không ít."
Thành vương cười hắc hắc: "Sớm biết như thế, lão cửu lúc trước hà tất phải vô tình, không duyên không cớ cô phụ lòng mỹ nhân, hiện tại hối hận cũng không còn kịp rồi."
Ninh An công chúa cười lạnh: "Thẩm tiểu thư ngược lại cũng một diệu nhân, thân là một cô nương lại cũng không biết xấu hổ, cứ như vậy trực tiếp theo đuổi người khác. Cũng thật làm khó nàng, thêu thùa may vá, làm điểm tâm, ngày ngày đi theo....... Thật là hảo ' săn sóc ' a."
Ai cũng biết Ninh An công chúa ở bữa tiệc triều cống bị Thẩm Diệu đối phó, cho nên đối với Thẩm Diệu sinh ra bất mãn. Các vị hoàng tử cũng chỉ là cười không nói lời nào.
Vẫn là Phó Tu Nghi nhẹ nhàng lắc lắc đầu đầu, hắn nói: "Thẩm cô nương là người tốt, chư vị không cần lấy nàng ra đùa giỡn, nếu làm hỏng thanh danh nàng, ai cũng gánh không nổi."
"Lão cửu, ngươi thật quá nghiêm túc." Sở Vương cười nói: "Ngươi không cần chẳng lẽ còn không muốn người khác có được. Nếu không phải chúng ta đều đã lập phi, muốn ta cưới Thẩm tiểu thư, ta cũng nguyện ý!"
"Không tồi!" Các hoàng tử sôi nổi phụ họa.
"Đích xác như thế," Hoàng Phủ Hạo cười nói: "Nếu ta là Cửu hoàng tử, ta cũng nhất định sẽ cưới nàng."
Ninh An công chúa trong lòng cực kỳ không vui. Nàng nhìn về phía Duệ Vương, phát giác Duệ Vương không theo mọi người vui đùa ồn ào, trái lại ánh mắt an tĩnh, trong lòng vui vẻ, hỏi: "Duệ Vương cũng cho rằng như thế sao?"
Ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn.
Nam nhân mang mặt nạ thưởng thức chén rượu, nhàn nhạt nói: "Vì nam tử thêu thùa may vá, làm điểm tâm, học đánh đàn, học viết thơ......"
Ninh An công chúa nói: "Không sai, quả thực đồi phong bại tục, khiến người khác chê cười!"
"Như vậy rất tốt," Duệ Vương lại cười nói: "Thật không khéo, cô nương như vậy bổn vương cũng muốn."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top