Chương 135: ÁC MỘNG

[Edit: Alice]

Bởi vì chuyện của Thường Tại Thanh, một ngày này Thẩm Diệu trong lòng đè nặng, buổi tối khi cả nhà cùng ăn cơm cũng đều nghĩ đến chuyện này, mọi người nhìn thấy nàng tâm sự nặng nề, Thẩm Diệu liền chỉ nói mình có chút mệt mỏi, La Tuyết Nhạn liền sai người mang mang chút sữa cho Thẩm Diệu sau đó liền để nàng đi nghỉ ngơi.

Nằm ở trên giường, Kinh Trập cùng Cốc Vũ đắp chăn cho nàng, thổi tắt đèn, buông sa mành, Thẩm Diệu nhắm mắt.

Sắc trời tối sầm, nàng hô hấp dần dần vững vàng, bóng đêm nặng nề dần bao phủ toàn bộ Định Kinh thành, Thẩm Diệu dần mơ mơ màng màng.
Bỗng nhiên cảm nhận ánh mặt trời chiếu rọi, nàng mở to mắt, cảm thấy có chút chói mắt, không khí tựa hồ đều trở khô nóng, giống như là ngày mùa hè.

Hiện tại vốn đang là đầu mùa đông, như thế nào lại thành mùa hè đây. Thẩm Diệu ngồi dậy, chỉ cảm thấy đau đầu cực kỳ, cúi đầu lại phát hiện mình đang ngồi trên giường. Từ buồng trong truyền đến thanh âm của nữ nhân. Một cỗ đắng chát lan tràn trong miệng nàng.

Huân hương này lại mang theo vài phần quen thuộc.

Thẩm Diệu đứng lên, trong phòng không có đến một nha hoàn, thanh âm của nữ nhân nơi kia dần rõ ràng. Nàng nghĩ nghĩ, liền đi vào trong phòng xem.

Chỉ thấy trong buồng cửa sổ đóng chặt, thời tiết vốn là nóng nực như vậy lại càng thêm oi bức, cơ hồ muốn ép chết người ta. Hơn nữa vị kia có cảm giác đau ốm, nhìn qua có chút hiu quạnh.

Thẩm Diệu đi vài bước muốn mở cửa sổ, lại nghe thấy người kia nói: "Mở cửa sổ ra đi, lòng ta thực buồn bực."
Thẩm Diệu sửng sốt, nữ nhân nằm trên giường gương mặt tiều tụy, mặc một kiện áo mỏng màu vàng cam, có lẽ do quá nóng nên tóc nàng có chút ướt, xiêm y trước ngực cũng thành xuyên thâu hơn phân nửa. Nàng sắc mặt bại nhược đến cực điểm, ánh mắt kia lại lộ ra tia chết chóc, Thẩm Diệu trừng lớn đôi mắt, đó là La Tuyết Nhạn!

La Tuyết Nhạn từng có bộ dáng như vậy vào lúc nào?

"Tỷ tỷ vẫn là nên nằm đi." Nữ nhân ngồi ở bên mép giường an ủi nói: "Thời tiết như vậy nếu bị nhiễm lạnh sẽ không tốt"

Thẩm Diệu quay đầu nhìn về phía nữ nhân kia, xiêm y xanh nhạt đơn giản nhưng chất liệu vải lại thập phần quý giá. Trang điểm thanh nhã nhìn qua thực trẻ trung, cùng với La Tuyết Nhạn thập phần đối lập. Người này không phải Thường Tại Thanh thì là ai? Giờ phút này Thường Tại Thanh búi tóc phụ nhân, nắm lấy tay La Tuyết Nhạn nói: "Tỷ tỷ phải tốt lên mới được."

"Ta có lẽ là không được." trong mắt La Tuyết Nhạn dần thiếu đi sinh cơ: "Hài tử của ta không còn, vốn là không có gì hi vọng. Gượng ép nữa bất quá chỉ làm lãng phí dược liệu."

"Tỷ tỷ ngàn vạn lần chớ nói như vậy." Thường Tại Thanh nói: "Ngũ tiểu thư nếu là biết ngài nghĩ như vậy, trong lòng sẽ rất khổ sở."

"Kiều Kiều......." ánh mắt La Tuyết Nhạn đau xót, Thẩm Diệu tiến lên một bước, muốn cầm tay La Tuyết Nhạn, nhưng cuối cùng lại chỉ cầm vào hư không.

Phảng phất như là nàng đang không tồn tại.

"Kiều Kiều hận ta a," La Tuyết Nhạn nhắm mắt: "Nhưng ta cũng không có biện pháp nào, Thẩm gia không thể cùng Định Vương cột vào một chỗ, Định Vương có thể lừa gạt được Kiều Kiều nhưng không thể gạt được ta. Kiều Kiều hiện giờ oán hận ta, liền cũng không muốn nhìn mặt ta, nhưng là với động tác của Định Vương hiện giờ, Kiều Kiều sau này nên làm sao đây? Dù sao đều không còn đường để đi, ta......" Nàng càng nói càng đau lòng, chợt dùng khăn che miệng lại, kịch liệt ho khan vài tiếng, thời điểm mở khăn ra, trên đó là một vệt máu đỏ thẫm.

"Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều." Thường Tại Thanh an ủi: "Ngũ tiểu thư hiện giờ chỉ là do nghĩ chưa thông, có lẽ Định Vương điện hạ thực sự đối tốt với nàng. Lại nói cha mẹ cùng con cái nào có thể thù hận, ngũ tiểu thư ngày sau sẽ minh bạch, những oán giận này cũng chỉ là nhất thời."

Thẩm Diệu căm tức nhìn Thường Tại Thanh, Thường Tại Thanh nói những lời này, kỳ thật là muốn đổ thêm dầu vào lửa, chính là muốn nói Thẩm Diệu hận La Tuyết Nhạn là thật. Kiếp trước nàng gả cho Phó Tu Nghi, muốn được Thẩm gia hỗ trợ nhưng mà Thẩm Tín lại không chịu, do vậy lòng nàng liền sinh oán khí, nhưng chỉ là oán khí cũng không phải là hận thù. La Tuyết Nhạn đang bên bờ hấp hối, nếu còn nghe được Thẩm Diệu hận mình, lý nào lại không đau lòng?

Thẩm Diệu bỗng cảm thấy hoa mắt, sau đó liền thấy Thường Tại Thanh ngồi đối diện, phía trên là một nữ tử ăn mặc ánh vàng tục khí, biểu tình có chút không kiên nhẫn. Nàng kia tuổi còn trẻ, vốn là mặt mày thanh tú, nhưng lại trang điểm cực kì dày nên nhìn thập phần kì dị. Thẩm Diệu há miệng thở dốc, đây không phải nàng thì là ai? [Edit: Alice from Wattpad]

Thường Tại Thanh cười nói: "Ngũ tiểu thư cũng chớ có bực phu nhân, những việc binh lực này đều quan trọng. Tướng quân cùng tỷ tỷ hẳn là đã qua cân nhắc nên mới như thế."
"Đều là người một nhà, ta nếu gả tới Định Vương phủ rồi, Vương gia cũng xem như thành nửa người Thẩm gia, cha cha cùng nương vì sao đối đãi hắn như người ngoài? Ta biết, cha cùng nương từ nhỏ liền không thích ta, cho nên đem ta ném ở Định Kinh thành, ta là làm liên lụy đến điện hạ."
Thường Tại Thanh lại cười: "Ngũ tiểu thư chớ nói vậy, tướng quân cùng tỷ tỷ tuy rằng không cùng tiểu thư thân cận như đại thiếu gia, nhưng đều là máu mủ tình thâm."

"Ta mặc kệ," Thẩm Diệu trẻ tuổi kiêu căng nói: "Đều nói Thanh di nương thông minh nhất, có thể hướng cho ta chút biện pháp làm cha nương ta đồng ý cho Vương gia mượn binh quyền?"

Thường Tại Thanh tựa hồ thập phần khó xử, một lát sau mới nói: "Ngũ tiểu thư là nữ nhi của phu nhân, phu nhân chắc chắn là đau lòng ngũ tiểu thư. Cái khác không nói, nếu là ngũ tiểu thư tố khổ cùng phu nhân, có lẽ phu nhân sẽ đáp ứng điều kiện của ngũ tiểu thư. Nếu như không được thì liền nháo loạn một trận, ắt là có thể thành." Nàng cười nói: "Bất quá đều là ta nói bậy, ngũ tiểu thư vẫn là đừng nên để ý."

Thẩm Diệu ở một bên sắc mặt xanh mét, Thường Tại Thanh này nào có khuyên can, rõ ràng chính là châm ngòi!

Thẩm Diệu nghĩ tới kiếp trước La Tuyết Nhạn mang thai đến đẻ non cũng không nói cho người khác, vốn định chờ thân thể an ổn rồi mới truyền ra, ai biết trên đường xảy ra biến cố. Vừa lúc Định Vương muốn mượn binh quyền của Thẩm Tín, Thẩm Tín tất nhiên là không chịu. Thẩm Diệu lại tìm Thường Tại Thanh tố khổ, Thường Tại Thanh liền hướng nàng châm ngòi, khiến cho nàng cùng La Tuyết Nhạn giận dỗi.

Thẩm Diệu cũng không biết La Tuyết Nhạn khi đó sẩy thai, liền đi náo loạn, nhưng khi đó cơ thể La Tuyết Nhạn yếu ớt, như vậy chẳng khác nào muốn tuyệt đi đường sống của nàng. Xem ra là La Tuyết Nhạn nghĩ rằng Thẩm Diệu hận nàng, không có một mẫu thân nào lại mong hài tử hận mình, mà Thẩm Diệu lại đâm vào lòng La Tuyết Nhạn một đao, còn nói Định Vương đối đãi với nàng không tốt khiến cho La Tuyết Nhạn lo lắng.
Suy nghĩ lại, Thẩm Tín không ở Định Kinh, La Tuyết Nhạn vừa đau lòng lại lo lắng, hài tử liên tiếp mất đi, dù là người có ý chí sắt đá cũng không chịu nổi những đả kích này.

Thẩm Diệu hận không thể xông lên nắm lấy gương mặt tươi cười dối trá của Thường Tại Thanh.

Cảnh sắc nhoáng thay đổi, không ngờ lại tới một chỗ trong viện. Sân kia được tu sửa thập phần phong nhã, Thường Tại Thanh mặc váy dài lục sắc, nha hoàn bên người đang quạt chầm chậm. Ngày mùa hè làm cho gió cũng mang theo hơi nóng, nhưng cây quạt đã được tẩm trong khối băng, vì thế gió kia cũng thập phần mát mẻ.

"Nghe chừng đại phu nhân sắp không được." ma ma bên người Thường Tại Thanh nói: "Đại phu nói ước chừng cũng không còn nhiều thời gian."

"Kêu nha hoàn hảo hảo hầu hạ." Thường Tại Thanh nói: "Đừng khiến có người khác có lý do mượn cớ."
Ma ma kia lại nói: "Di nương cuối cùng cũng hết khổ."

"Đúng vậy." Thường Tại Thanh vân vê quả nho: "Cứ như vậy mấy năm nay, cuối cùng cũng đã hết khổ."

"Chỉ là không biết lão gia kia......."

"Tướng quân cùng tỷ tỷ tình thâm nghĩa trọng, tất nhiên sẽ thương tâm." Thường Tại Thanh hơi hơi mỉm cười: "Nhưng cũng không quan hệ gì đến ta. Ta chỉ cần ngồi vững vị trí nữ chủ nhân duy nhất của đại phòng là tốt rồi. Tướng quân không nhận ta cũng được, chỉ cần hạ nhân nhất nhất vâng lời ta."

Ma ma kia cũng gật đầu nói: "Di nương nói xem, ban đầu còn tưởng rằng phu nhân có thể chịu đựng lâu một chút, không ngờ nhanh như vậy liền......"

"Nội tâm đau khổ, cả ngày lại lo lắng, có thể gắng gượng đến bây giờ cũng chính là do nàng mệnh lớn." Thường Tại Thanh nhàn nhạt nói: "La Tuyết Nhạn mệnh tốt, gả đến cho một người trong sạch, trong viện lại không có nữ nhân khác, đáng tiếc, sinh ra nữ nhi như Thẩm Diệu, liền khiến vận tốt của nàng thành hư không."

Thẩm Diệu ngẩn ra, chỉ nghe Thường Tại Thanh lại nói: "Nói cái gì liền tin cái nấy, Định Vương điện hạ thủ đoạn cũng thực cao, có thể khiến Thẩm Diệu đối với hắn khăng khăng một mực, cha mẹ đều có thể từ bỏ. Bất quá, nếu không có Thẩm Diệu ngu xuẩn ta như thế nào có thể may mắn như vậy?"

Thẩm Diệu đứng đối diện Thường Tại Thanh, mặc cho cái nắng mùa hè chói chang, tâm của nàng lại lạnh như rơi vào hầm băng.

"Thẩm Diệu sai người từ Định Vương phủ đưa tới năm phần thức ăn, tất cả đều bị người động tay động chân cũng không biết, nàng ta bản thân thật ngu xuẩn. La Tuyết Nhạn vốn đau lòng nàng nên đều đem những dược thiện kia ăn hết, lại không biết được rằng nữ nhi mình đưa tới chính là độc dược. Ngày đó ngươi cũng thấy, Thẩm Diệu đút La Tuyết Nhạn uống dược, mỗi một muỗng đưa đến đều là độc dược, nhưng trong lòng La Tuyết Nhạn còn tràn đầy vui mừng."

Thẩm Diệu thân mình run lên, lung lay suýt nữa ngã xuống.

Khi đó nàng vì trợ giúp Phó Tu Nghi thuyết phục Thẩm Tín, muốn lấy lòng La Tuyết Nhạn, liền sai người chọn mua dược liệu học làm dược thiện, mang đến Thẩm phủ để La Tuyết Nhạn ăn. La Tuyết Nhạn từ trước đến nay cảm thấy Thẩm Diệu đối đãi với nàng lãnh đạm, bỗng nhiên nhiệt tình tự nhiên là thật cao hứng, tất cả đều ăn hết không còn một muỗng. Nguyên lai là...... những thứ kia đã bị người động tay động chân?

La Tuyết Nhạn sẽ không hoài nghi chính nữ nhi hại mình, nhưng Thẩm Diệu sớm cũng không nghĩ tới là do nười bên ngoài thừa dịp sơ hở. Nàng bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, đầu óc kêu loạn khó chịu.

Đứng vị trí này mà xem, nàng khi đó có bao nhiêu ác độc cùng ngu xuẩn, không có tư cách được tha thứ. Là chính nàng đã đẩy mẫu thân vào con đường đi đến hoàng tuyền, nàng mới là người bất hiếu nhất!

"La Tuyết Nhạn mạnh mẽ cả đời, lại chết trong tay nữ nhi của chính mình. Nói ra ta ngược lại muốn cảm ơn Thẩm Diệu." Thường Tại Thanh cười thoải mái: "Nàng đem mệnh của mẫu thân mình chắp tay đưa cho ta. Từ nay về sau, hậu viện Thẩm gia này đều do ta định đoạt. La Tuyết Nhạn đời này không sai, nếu nói việc làm sai nhất của nàng chính là đã sinh ra Thẩm Diệu, Thẩm Diệu, thật là cái yêu tinh hại người."

Nơi xa bỗng nhiên có nô tỳ vội vội vàng vàng chạy tới, dưới ánh mặt trời bóng dáng bị kéo ra thật dài, thanh âm trì trệ, mồ hôi ướt dầm dề. Bọn họ nói.

"Thường di nương, phu nhân mới vừa rồi đã tắt thở."

"Phu nhân không còn! Phu nhân không còn!"

"Ầm" - một tiếng sấm sét bỗng nhiên vang lên, chiếu sáng bóng đêm Định Kinh. Tiếng mưa rơi cùng tiếng sấm chớp,che lấp đi thanh âm của người đang khóc nháo trong phòng.

Thẩm Diệu mặt đầy nước mắt, nàng thét chói tai: "Nương, nương, là ta sai rồi! Là ta sai rồi! Ta không nên thích Phó Tu Nghi, ta không bao giờ thích hắn! Ta sai rồi, là ta sai rồi! Nương!"

Ánh sáng của tia sét chiếu vào mặt nàng một vệt trắng bệch, phảng phất như lệ quỷ thê lương tuyệt vọng. Thanh niên áo tím đứng ở bên giường, sắc mặt phức tạp nhìn chằm chằm Thẩm Diệu đang bị bóng đè không ngừng giãy giụa.

Một lát sau, hắn cuối cùng khẽ thở dài một cái, duỗi tay ra dò xét.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top