Chương 1223: Dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai (20)

Minh Thù muốn bắt lấy quả bóng, nhưng còn chưa đụng tới đã cảm thấy không đúng, liền nhanh chóng thu tay về.

Tần số nện xuống, nhảy lên, lại nện xuống giống hệt nhau...

Minh Thù vòng qua quả bóng, tới mép giường.

Đầu giường có một ngọn đèn yếu ớt sáng, người đang nằm trên giường, sắc mặt dường như có chút tái nhợt.

Minh Thù ngồi xổm xuống, tựa vào mép giường nhìn hắn.

Một tay của Dư Thâm thả ở bên ngoài, Minh Thù nắm lấy ngón út của hắn, sau đó là cả bàn tay.

Thời gian vào thời khắc này như đọng lại.

Dư Thâm vốn đã ngủ thiếp đi, nhưng lúc Minh Thù cầm tay hắn, hắn tỉnh rồi.

Hắn biết là cô.

Mùi huoeng trên người cô rất đặc biệt, khiến hắn an lòng lại có chút quen thuộc.

Hơi nóng quét qua gò má hắn, một nụ hôn rơi xuống, theo khóe miệng của hắn đến trên môi, Dư Thâm không biết cô muốn làm gì, nhưng hắn cũng không chán ghét đụng chạm như vậy.

Môi Dư Thâm bị dày xéo một phen, người hôn hắn tựa như có chút bất mãn, bắt đầu dùng đầu lưỡi mềm mại cạy môi răng hắn ra.

Trong đầu Dư Thâm nổ tung một cái, nhất thời ngay cả hô hấp cũng quên.

Sau đó hắn lại nghe thấy âm thanh của cô.

"Ngoan ngoãn, mở miệng."

Dư Thâm theo bản năng moẻ miệng.

Đầu lưỡi mềm mại thăm dò tới, quét qua nơi nhạy cảm của hắn, mang theo cảm giác tê dại chưa bao giờ có.

Một lát sau hắn mới phản ứng lại, cô biết... Hắn tỉnh.

Dư Thâm vốn đang nằm nghiêng, nhưng cô đem hắn lật lại, cả người đè lên.

Cả hai đều mặc đồ ngủ, vật liệu mỏng manh, có thể cảm giác được thân thể mềm mại của cô, đang dán vào lồng ngực hắn.

Tim Dư Thâm đập như sấm, trong đầu như có một lỗ hổng không thể suy nghĩ tiếp, cũng không biết phản ứng ra sao.

Dư Thâm không biết thời gian đã qua bao lâu, dường như rất lâu, lại dường như chỉ trong nháy mắt.

Cô từ từ nhổm người dậy, trọng lượng trên người hắn giảm đi không ít.

Hắn giãy giụa chốc lát, chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt bởi vì phản ứng sinh lý như có sương mù, yếu ớt nhìn người đang đè lên mình.

Hắn hơi mở đôi môi đỏ bừng, phát ra một âm đơn: "Cô..."

"Thích không?" Minh Thù cười: "Thích tôi hôn anh không?"

Thiếu niên suy nghĩ trong chốc lát.

"Thích."

Minh Thù xoay mình nằm chết dí bên cạnh hắn: "Vậy tôi không muốn anh tối rồi dùng dị năng linh tinh, rất ồn ào."

Thiếu niên: "..."

Thì ra là vì vậy?

Dư Thâm giơ tay lên, quả bóng đang tự chuyển động cách đó không xa liền dừng lại.

Căn phòng an tĩnh lại.

Dư Thâm có thể nghe được hô hấp của cô, ở bên tai, rất nhẹ rất khẽ.

Đầu ngón tay hắn động động, cẩn thận sờ tới chỗ tay cô đang để bên người: "Tôi thích cô hôn, có phải nghĩa là tôi thích cô không?"

"Ai biết được, tôi cũng không phải là anh."

"...Vậy cô có thích tôi không?"

"Không có." Minh Thù theo thói quen phủ nhận.

Dư Thâm buông lỏng ngón tay một chút, tay hai người liền tách ra. Nhịp tim của hắn trong khoảnh khắc đó như dừng lại, huyết dịch trong cơ thể cũng đóng băng.

Những cảm giác khiến hắn vui vẻ mới nãy kia như biến mất không thấy gì nữa.

"Vậy vì sao lại hôn tôi?"

"Hôn một cái mà thôi, cũng không mang thai, anh còn muốn tôi phụ trách? Anh nếu không hài lòng, có thể hôn lại."

"..."

Dư Thâm đột nhiên đứng dậy, chăn hắn đắp bị Minh Thù đè lên một nửa, hắn trực tiếp rớt xuống từ trên giường.

"Đi ra ngoài." Dư Thâm bò dậy, chỉ bên ngoài: "Cô đi ra ngoài."

Minh Thù chậm rãi ngồi dậy: "Anh chắc chắn?"

Dư Thâm không xác định.

Nhưng hắn vẫn cắn răng: "Đi ra ngoài."

Cặn bã nam Thù xuống giường, đi về phía sân thượng.

Dư Thâm đứng tại chỗ nhìn cô, mãi đến khi cô biến mất ở ban công, thân thể của hắn bỗng mềm nhũn, ngã ngồi bên giường.

Đều là hắn suy nghĩ nhiều.

Đều là hắn suy nghĩ nhiều mà thôi...

___

Mấy ngày kế tiếp trên lầu rất an tĩnh, buổi tối đều không có âm thanh nào.

Người hầu lên đưa thức ăn, vẫn không ngừng bị đuổi xuống.

Ông cụ Văn có điểm lo âu, ông đã nhiều lần tự đưa lên, Dư Thâm cầm đồ vào trong, đáp ứng ông cụ Văn sẽ ăn, nhưng lúc người hầu thu dọn, thì vẫn còn nguyên.

Cặn bã nam Thù không chút nghĩ đến việc bản thân làm là không đúng, nên làm gì thì làm đó.

Trẫm sao có thể dễ dàng có được như vậy!

Vậy cũng quá thấp kém rồi!

"Thiếu gia, ngài cẩn thận chút..."

Dư Thâm từ phòng chế dược đi ra, thời gian còn lại đều ru rú trên lầu, Minh Thù đi học, cơ hồ không đụng mặt hắn.

Cuối tuần này Minh Thù từ phòng đi ra, vừa vặn gặp hắn đang xuống.

Thần sắc hắn có chút tiều tụy, dưới mắt là một vòng xanh đen, lúc hắn bước đi, Minh Thù cũng hoài nghi hắn sắp ngã xuống.

Dư Thâm liếc nhìn cô một cái, cúi đầu, tiếp tục đi xuống.

Ông cụ Văn đứng ở cửa, dường như đang chờ hắn.

Thấy Minh Thù đứng trên cầu thang, ông cụ Văn cười nói: "Âm Âm, ta mang Tiểu Thâm ra ngoài một chuyến, có khả năng tối nay không về."

Minh Thù mấy bước đã xuống lầu, kéo lấy ông cụ Văn đi đến bên cạnh.

"Thân thể của hắn không tốt, ông ngoại muốn dẫn hắn đi đâu?"

"Ta cũng thấy kì quái, gần đây rõ ràng hắn rất phối hợp, nhưng thân thể lại kém hơn so với trước kia rất nhiều." Ông cụ Văn than thở.

"Vậy ông ngoại muốn dẫn hắn đi đâu?"

"Âm Âm, con giống như rất lo lắng cho hắn?" Ông cụ Văn vẫn không đáp mà hỏi lại.

Minh Thù nhìn Dư Thâm bên kia, hắn đang khom người lên xe.

"Con thích hắn."

Ông cụ Văn là có chút kinh ngạc: "Hai đứa đều không tiếp xúc nhiều, làm sao..."

Con bé này gần đây sáng sủa hơn không ít, nhưng từ lúc cô trở về, trừ ăn đồ ăn vặt ra thì chính là ở trong phòng ngồi, trừ lần trước mang theo Tiểu Thâm ra ngoài, ông cũng không thấy bọn họ từng tiếp xúc gì.

"Ông ngoại vẫn chưa trả lời vấn đề của con."

"Cục quản lý dị năng bên kia yêu cầu Tiểu Thâm hỗ trợ."

"Nhưng thân thể của hắn..."

Ông cụ Văn cũng rất bất đắc dĩ: "Tiểu Thâm tự mình đáp ứng."

Ông cũng không phải là người giám hộ của Dư Thâm, hắn đáp ứng, thì ông đứng ở lập trường trái ngược của thầy thuốc phản đối, cũng không thể năng cản của hắn.

"Giúp gì? Dị năng của hắn là gì?" Mỗi tối khống chế bóng tạo ra tiếng ồn sao?

"Âm Âm những chuyện này không có quan hệ gì với con, con tốt nhất vẫn nên đi đọc sách đi."

"Ông ngoại, hắn rất quan trọng với con."

Ông cụ Văn nhìn cháu gái của mình, cô gái nhỏ sống cùng mình nhiều năm lúc này khiến hắn hoàn toàn không hiểu nổi.

"Âm Âm..."

___

Cuối cùng Minh Thù cũng leo lên xe ngồi, mặc dù không phải cùng một chiếc với Dư Thâm.

Xe dừng lại tại cục quản lý dị năng, kiến trúc toà nhà này rất kì quái, nhìn từ bên ngoài, lại nhìn ở bên trong, hoàn toàn khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top