Chương 18
Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ
Sắc trời càng thêm tối, màn đêm buông xuống. Mấy ngôi sao ảm đạm treo ở phía chân trời, lấp lánh một cách cô độc đáng thương.
Đây là một mảnh đất trống. Hoặc chính xác mà nói, là một công viên trò chơi bị bỏ hoang, chỉ còn một cái cầu trượt ở chính giữa.
Nơi này ước chừng đã gần hai mươi năm lịch sử, từ khi khánh thành, đã có rất nhiều trẻ con đến bên này chơi. Trừ bỏ cầu trượt, ban đầu còn có xích đu, bập bênh, hố cát.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, những đứa trẻ năm đó đều đã lớn lên, lại thêm nơi này đã cũ. So sánh với những phương tiện giải trí tiên tiến kia, nơi này đã hoàn toàn mất đi sự hấp dẫn, cơ hồ đã không còn trẻ con đến.
Nhưng mà, một bóng đen đến nơi này.
Thượng Vũ Phi vượt qua rào chắn, nhìn bãi đất trống im ắng. Trước đó, hắn đã tìm khắp những nơi Bạch Việt có khả năng đi đến. Nếu nơi này cũng không có, chỉ có thể suy xét đến việc báo cảnh sát.
Khoảng đất trống không lớn, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mỗi một góc nhỏ —— không có một bóng người. Nhưng Thượng Vũ Phi cũng không rời đi như vậy, ngược lại đến gần, cúi người nhìn về phía cầu trượt.
Dưới cầu trượt là một khoảng trống hình nấm nhỏ, không gian còn khá lớn.
Quả nhiên, hắn thấy một bóng hình quen thuộc ở bên trong.
Đối phương cuộn tròn thân mình, ôm đầu gối ngồi ở bên trong, cái trán chống lên đầu gối, không nói một lời.
Khi Thượng Vũ Phi tiến vào, cũng không cố tình khống chế động tác, bởi vậy âm lượng không tính là nhỏ. Bạch Việt chắc là nghe thấy được, nhưng vẫn như cũ không đáp lại.
Tuy rằng phòng nấm có không gian nhất định, nhưng hai thanh niên muốn chui vào cũng hơi miễn cưỡng.
Thượng Vũ Phi ngồi xổm xuống ở bên ngoài, tay bám lấy nóc nhà nấm: "Này, đi về."
Bạch Việt rốt cuộc cũng có một chút phản ứng. Đầu vẫn như cũ chôn ở giữa hai tay, nghiêng đầu, khó khăn lộ ra một đôi mắt màu xám nhạt.
"Anh đến để chia tay với em sao."
"Hả? Em nói gì ngu xuẩn vậy."
Đầu Bạch Việt lại chôn xuống: "Anh cũng đã biết nhỉ."
Thượng Vũ Phi trầm mặc.
Nếu nói chiều nay —— khi mẹ Bạch mới vừa nói cho hắn chuyện này, hắn còn bán tín bán nghi, cho rằng là thư thông báo sai.
Nhưng khi ngửi thấy tin tức tố thuộc về Alpha ở phòng học, khiến hắn không thể không tin tưởng sự thật này.
Hắn dứt khoát ngồi xuống, dựa lưng vào vách phòng nấm: "Ừm, đã biết."
Hắn nhíu nhíu mày, "Trước em trốn anh, chính là bởi vì việc này?"
Nghe vậy, Bạch Việt hơi hơi ngẩng đầu, ngón tay gắt gao kéo lấy tóc mái, nỗ lực không để cảm xúc lộ ra ngoài: "Em không muốn cho anh biết."
"Vì sao?" Thượng Vũ Phi nhớ tới lời Bạch Việt mới nói, hạ khóe miệng xuống, "Em cho rằng anh sẽ để ý mấy chuyện nhỏ này? Nói cho em biết, anh sẽ không chia tay em. Em cũng đừng......"
"Bởi vì chuyện này mà trốn anh."
"......"
Bạch Việt nhắm mắt: "Lúc này, không phải chuyện nhỏ."
Thượng Vũ Phi còn muốn nói gì đó. Lúc này, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động. Bạch Việt chui ra từ trong phòng nấm, ngồi xổm trước người mình.
Trên mặt đã không còn nụ cười bình thường, hốc mắt hơi đỏ lên: "Hiện tại anh có thể nói như vậy, là vì chưa nhận thấy được bất kì sự thay đổi gì thôi."
Năm ngón tay Bạch Việt nắm chặt: "Sau này, bề ngoài của em, thể trạng của em đều sẽ phát triển như một Alpha, trở nên vừa to vừa cao."
"Alpha không thể kết hợp cùng Alpha. Nếu như ở bên em, anh vĩnh viễn không thể có được con của mình."
Giọng anh đè thấp vài phần: "Sau đó, còn có ánh mắt của những người khác khác. Anh vẫn luôn muốn thoát khỏi bố anh, vì thế, rất cần phải bò lên trên. Nhưng rất có thể sẽ bởi vì chuyện này, sẽ có người cố ý ngáng chân anh......"
"Ngay cả như vậy, anh cũng cảm thấy mấy thứ này đều là việc nhỏ sao."
Thượng Vũ Phi trước sau không nói một lời. Nghe xong Bạch Việt nói thao thao bất tuyệt, nghiêng đầu. Khuyên tai màu đen bên tai trái, kết hợp với bóng đêm càng tăng thêm sức mạnh.
"Anh......"
Nhưng mà mới vừa nói ra một chữ, cánh tay Bạch Việt liền giơ lên, đập vào bức tường phía sau(*).
(*) nói cho dễ hiểu thì là kabedon đấy =))).
Thượng Vũ Phi liền bị ngăn ở trong "phòng nấm" với Bạch Việt. Đối phương rất ít làm ra hành động cường thế như vậy, Thượng Vũ Phi bất giác sửng sốt.
Bạch Việt: "Nhìn em."
Sau đó cánh tay hạ xuống, để lên bả vai Thượng Vũ Phi. Nâng mắt, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt màu lục đậm của đối phương.
—— phóng thích tin tức tố của mình.
Tin tức tố giữa Alpha đối với nhau chỉ biết cảm thấy địch ý và bài xích. Bởi thế đây là con đường để Thượng Vũ Phi cảm nhận được sự thay đổi của mình nhanh nhất.
Tuy rằng anh không muốn chia tay đối phương. Nhưng nếu sự việc đã bại lộ, như vậy hai bên đều cần phải suy xét rõ ràng, có nên tiếp tục đoạn tình cảm này không.
Bạch Việt dự đoán cảnh tượng sau đó. Hai người có lẽ sẽ đánh nhau một trận? Hay là, Thượng Vũ Phi dùng vũ lực áp chế anh; cũng có thể, anh sử dụng tin tức tố áp chế đối phương trước một bước.
Tin tức tố từng chút từng chút, ở trong cầu trượt tràn ra bên ngoài.
Anh rõ ràng thấy, khuôn mặt đối phương hiện ra một tia cảm xúc, như là muốn ức chế không phóng ra tin tức tố.
Thượng Vũ Phi nhắm mắt.
Trong không khí tràn ngập hơi thở không khác phòng học lắm —— mùi của tuyết. Như có như không, cảm tồn tại lại dị thường mãnh liệt. Từ bốn phương tám hướng che trời lấp đất đè ép lại đây.
Bất quá, vô dụng.
Hắn đã chịu đựng qua sự huấn luyện, cũng không phải là không thể chịu đựng.
Mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt trắng nõn của Bạch Việt. Cứ việc là đối phương chủ động làm hành động như "Khiêu khích" này, nhưng ánh mắt phức tạp, mang theo vài phần quyết tâm thấy chết không sờn.
Thượng Vũ Phi nâng tay, vòng qua eo Bạch Việt, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
"Biểu cảm như này là sao, thật xấu."
Bạch Việt hơi giật mình. Tiếp theo, liền cảm thấy bên hông truyền đến một lực mạnh mẽ —— anh bị ôm vào trong lòng ngực một phen.
Thời gian ở giờ phút này dường như ngừng lại.
Hơi thở quen thuộc cùng nhiệt độ cơ thể bao vây toàn thân, khiến người ta vô cùng nhớ nhung.
Trong lúc Bạch Việt nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, cả người cứng đờ, liền cứ để đối phương tuỳ ý ôm mình như vậy.
Bả vai có chút trầm xuống, Thượng Vũ Phi tựa hồ đem cằm để ở đầu vai anh. Nhưng anh không có cách nào nhìn rõ biểu cảm của đối phương, chỉ có thể nghe thấy tiếng nó khàn khàn, vang ở bên tai.
"Em nói những việc này, anh đều không để bụng."
"Dù bề ngoài em thành như nào, anh cũng không quan tâm."
"Nếu không thể có con, chúng ta sẽ trải qua thế giới hai người."
"Ánh mắt người khác như nào cũng được."
"Hiện tại, anh chỉ nghĩ muốn nghe ý em......"
Thượng Vũ Phi hơi hơi nghiêng đầu, miệng để bên tai Bạch Việt.
"Em muốn kết thúc như vậy ư?"
"......"
Âm thanh rất gần. Nhiệt độ cơ thể bên người truyền lại, ấm áp đến nỗi khiến cho người ta muốn khóc.
Tin tức tố của Bạch Việt, là mùi tuyết. Mà giờ phút này, giống như bị tan ra, dần dần tiêu tán.
Khu đất trống đã bỏ hoang này, gần như sẽ không có ai đi qua. Lúc này, mây đen trên bầu trời bị thổi tan, lộ ra ánh trăng sáng được giấu sau đó.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên trên người hai người đang ôm nhau.
Bạch Việt bất giác thu tin tức tố. Rũ đôi tay xuống chậm rãi nâng lên, tiếp theo, gắt gao ôm lấy Thượng Vũ Phi.
Nguyên bản, khăng khăng muốn giấu giếm sự việc phân hoá lần thứ hai, chỉ là không muốn bởi vì chuyện này mà chia tay với Thượng Vũ Phi. Cho nên mới trốn tránh.
Mà cho dù đối phương đuổi theo tới đây, anh vẫn lo lắng như cũ bởi vì không suy xét rõ ràng. Nhưng mà, nếu muốn hỏi ý anh, chuyện đó chưa bao giờ thay đổi.
Người anh thích, là Thượng Vũ Phi, cũng chỉ có thể là Thượng Vũ Phi.
Anh khống chế giọng mình, nỗ lực không để cho nó run rẩy: "Em không muốn."
Lực trên tay tăng thêm một chút, gắt gao ôm lấy đối phương, "Rất xin lỗi, em không chia tay với anh."
Cảm giác được người trong lòng ngực dao động. Thượng Vũ Phi nâng tay lên, trấn an vỗ vỗ sống lưng đối phương.
"Nhất trí như vậy nhé."
Ánh trăng càng thêm sáng, không trung rõ ràng như tẩy.
Vài phút sau, Bạch Việt rốt cuộc bình tĩnh lại. Thượng Vũ Phi kéo anh đứng dậy: "Về đi, đừng để bố mẹ em sốt ruột."
Bạch Việt đứng lên theo. Bất quá vẫn rũ đầu: "Bọn họ cũng biết sao."
Thượng Vũ Phi dừng một chút, nói: "Bọn họ thấy thư thông báo của em."
Bạch Việt giương mắt: "Anh đi cùng em?"
"Vô nghĩa." Thượng Vũ Phi buồn cười mà chạm lên mũi Bạch Việt, "Anh nói với bọn họ, sẽ mang em trở về."
Bạch Việt không nói chuyện.
Tuy rằng cho tới nay, biểu hiện của cha mẹ đều rất rõ ràng. Nhưng anh không biết khi biết mình phân hoá thành Alpha như hiện tại, có còn đồng ý cho anh ở bên Thượng Vũ Phi không.
Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng sẽ không từ bỏ.
"Đi thôi."
Bạch Việt thu liễm cảm xúc, nhìn Thượng Vũ Phi cười cười, "Cùng nhau về nhà."
Ngày edit: 31/7/2021.
Chang: chương này soft quá à :3.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top