Chương 15

Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ

Phương Chân Nhân cảm thấy tên Bạch Việt này thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mình nhiều lần nhường nhịn như vậy, đều cho hắn một con đường sống, thế nhưng còn dám giương oai trên đầu mình.

Lớp trưởng Đỗ Cần cũng không khỏi đỡ trán lắc đầu.

Hắn cũng không muốn hai người này gây sự ở lớp. Nếu có thể, hy vọng có thể đi ra ngoài, nếu không chủ nhiệm lớp sẽ trách cứ mình làm không tốt.

Mà khi hắn đang định hoà giải một lần nữa, một thân hình mập mạp đột nhiên vọt vào.

"Bạch Việt, tin mới nhất! An Vũ hắn ——!"

Tiếng kêu to hưng phấn nhìn thấy tình huống hiện tại trong phòng học, đột nhiên im bặt.

Lý Nhậm giơ điện thoại lên cao, tươi cười vẫn đang ở trên mặt. Nhìn thấy Phương Chân Nhân đang nổi giận đùng đùng, cảm thấy giờ mình tiến vào không phải thời điểm tốt.

Phương Chân Nhân nguyên bản còn đang nhìn về phía Bạch Việt, vừa nghe thấy tên An Vũ, liền nhìn qua Lý Nhậm.

Tiểu mập mạp hoảng hốt, vội vàng thu lại di động, tỏ vẻ chính mình cái gì cũng không biết.

Nhưng mà hành động giấu đầu lòi đuôi này, Phương Chân Nhân lập tức đưa mắt ra hiệu cho đàn em. Đàn em hiểu ý, không phí công phu, liền cướp được điện thoại từ tay Lý Nhậm.

Lý Nhậm run bần bật, không dám phản kháng chút nào.

Phương Chân Nhân nhận lấy xem nội dụng bên trên. Nhìn nhìn, sắc mặt trắng bệch. Nâng tay, đột nhiên vứt điện thoại hướng xuống đất.

Mà mới vừa làm ra một hành động như vậy, cánh tay đã bị bắt lấy. Bàn tay tuy rằng không lớn, lại kịp thời ngăn được động tác của hắn.

Bạch Việt: "Muốn phát tiết, thì dùng điện thoại của mình đi."

Phương Chân Nhân trừng mắt nhìn người trước mặt, hô hấp ngưng lại. Mỗi hơi thở, không có chỗ nào mà không phải đang phát tiết lửa giận trong lòng.

"Anh Phương!" Một đàn em thấy bóng người lướt qua hành lang, vội nói, "An Vũ vừa đi qua!"

Phương Chân Nhân bị dời đi lực chú ý. Buông di động, ngón trỏ hung hăng chỉ vào mặt Bạch Việt: "Mày, chờ đấy."

Nói xong liền xoay người, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng học.

Trận giằng co này, xem như hữu kinh vô hiểm(*) kết thúc.

(*) hữu kinh vô hiểm: có sợ hãi nhưng không nguy hiểm.

Tất cả học sinh ở đây đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dưới đáy lòng âm thầm bội phục, cũng không biết Bạch Việt lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, dám đối mặt cùng Phương Chân Nhân hỉ nộ vô thường kia.

Cho dù có lớp trưởng, nếu không kịp ngăn cản, cũng có thể sẽ bị đánh một quyền. Như vậy "Nữ thần" trong lòng bọn họ có thể bị huỷ dung, đây là việc bọn họ không muốn thấy nhất.

Đỗ Cần cũng âm thầm cảm thấy lạnh sống lưng một phen. Nếu Phương Chân Nhân dám đánh người trong đám đông, ngay cả là hắn cũng không có biện pháp ngăn cản.

Hơn nữa, phản ứng mới vừa rồi của Bạch Việt có hơi khác người. Tốc độ rất nhanh, thật sự không giống như hành động của một Omega cấp thấp.

Lý Nhậm lại không quản nhiều như vậy, trực tiếp chạy đến ôm lấy Bạch Việt, gào khóc: "Cảm ơn cậu đã cứu di động của tớ! Bất quá về sau đừng làm như vậy, di động có thể mua lại, nhưng người lại chỉ có một mạng!"

Bạch Việt đem điện thoại để trở về: "Trên đó có cái gì?"

"Không có, tớ đang xem diễn đàn của trường chúng ta thôi." Lý Nhậm rất là ủy khuất.

Hắn trộm nhìn Đỗ Cần.

Trong lòng Đỗ Cần cũng biết có thể là họ nói chuyện không muốn cho mình nghe thấy, dù sao hắn vốn dĩ cũng không cảm thấy hứng thú, hơi ngẩng đầu một chút, tự giác đi ra.

Lý Nhậm lúc này mới nhỏ giọng nói: "Nghe nói An Vũ tới kỳ động dục."

Bạch Việt nhớ tới đoạn đối thoại sáng nay, lắc đầu: "Mỗi lần cậu nói chuyện đều khoa trương như vậy."

"Thật mà!" Lý Nhậm giải thích, "Sáng nay An Vũ vừa tan học liền tìm Alpha nói chuyện, còn để cho người khác sờ đầu mình. Hắn trước kia căn bản sẽ không làm việc này, cậu nói đây không phải động dục, còn có thể là gì?"

Sờ đầu?

Bạch Việt sửng sốt. Nhớ tới tối hôm đó, dời tầm mắt.

Hẳn là...... Không thể nào nhỉ.

Bên kia, Phương Chân Nhân kịp thời lao ra khỏi phòng học, đến trước mặt An Vũ. Vẻ mặt phẫn nộ: "Em có ý gì?"

Lúc này, bên cạnh An Vũ còn đi theo một Alpha khác.

Tên Alpha kia thấy Phương Chân Nhân và một đám đàn em phía sau, lập tức lúng túng.

Vài phút trước, hắn còn đang đắc chí bởi vì hotboy tới chính mình nói chuyện, hiện tại lại ngã từ thiên đường xuống địa ngục.

Hắn vội vàng nói dối mình có việc, bỏ mặc An Vũ.

An Vũ nhìn theo người nọ rời đi, khuôn mặt diễm lệ không che giấu được sự khinh miệt.

Như vậy đã bị dọa rồi, xem ra cũng không phải người này.

Chỉ biết là cùng khối, thân hình trong đám Alpha không tính là cao. Chỉ bằng điểm này, quả thật rất khó tìm.

Nếu là Phương Chân Nhân. Dùng ngón chân cái cũng nghĩ được, ngày đó người này đang nằm ở bệnh viện.

Huống chi, nếu là đêm đó thật là đối phương anh hùng cứu mỹ nhân, tuyệt đối sẽ không che che giấu giấu, phỏng chừng đã sớm khoe đến nỗi ai cũng biết.

Xưa nay An Vũ biết rõ bản tính Phương Chân Nhân, bởi vậy hỏi cũng không thèm hỏi, trực tiếp muốn vòng qua.

Ai ngờ, lại bị bắt lấy.

"Ông đây đào tim đào phổi cho em? Em đối xử với ông như vậy ư?"

An Vũ nghe xong lời này chỉ muốn cười. Sự trả giá của Phương Chân Nhân trước nay là một bên tình nguyện, hắn cũng không định đáp lại.

Hơn nữa cái gì mà đào tim đào phổi, chẳng qua là ở lấy cớ, đơn thuần không vừa mắt Thượng Vũ Phi thôi.

An Vũ lười dong dài với người này, rút tay bản thân ra: "Tôi chỉ đang tìm người."

"Tìm người?" Phương Chân Nhân châm chọc, "Tìm người mà phải đi cùng tất cả Alpha trong khối? Như thế nào, không đuổi theo mông Thượng Vũ Phi nữa à?"

An Vũ phiền: "Im! Tôi không đuổi, tôi thích những người khác hơn!"

Hắn không chút nào che giấu sự chán ghét trong giọng nói, "Cậu cũng đừng luôn là đi theo sau mông tôi, tôi thấy rất phiền ——"

"Bang!"

Lời còn chưa dứt, một âm thanh vang dội giòn tan cắt qua hành lang yên tĩnh. Lúc này đại bộ phận học sinh còn đang ở nhà ăn ăn cơm, bởi vậy cũng không có ai thấy cái cảnh tượng này.

Mấy đàn em đi theo Phương Chân Nhân nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ cảm thấy là mình sống lâu quá rồi.

Đây là tình huống như thế nào, anh Phương không phải rất thích An Vũ sao, sao lại đánh An Vũ.

Đầu An Vũ bị đánh sang một bên, gương mặt non mềm lập tức sưng đỏ. Hắn cũng bị đánh đến ngốc, gò má truyền đến đau đớn nóng rát.

Nhưng này phần đau đớn này, so sánh với đêm đó gặp phải mấy tên lưu manh, tựa hồ chẳng là cái gì.

Hơn nữa Phương Chân Nhân vốn dĩ chính là kẻ khốn như vậy. Trước thì theo đuổi Bạch Việt, sau khi bị cự tuyệt liền muốn động thủ, mình bất quá là giẫm lên vết xe đổ thôi.

Tay An Vũ xoa xoa gương mặt, hung hăng trừng Phương Chân Nhân: "Đánh thoải mái không?"

Phương Chân Nhân không nói chuyện.
An Vũ buông tay, ngữ khí quyết tuyệt: "Chuyện này chúng ta đã thanh toán xong, về sau đừng quấn lấy tôi nữa!"

Dứt lời, liền không nhìn người này, xem như người qua đường.

Sự việc quả thực xảy ra quá nhanh. Mấy đàn em đều mang vẻ mặt lơ mơ, thấy An Vũ đi cũng không dám qua cản. Bọn họ còn đang theo đuổi mấy bạn thân Omega của An Vũ, không định bởi vì việc này mà gây chuyện.

Nhưng lão đại đang nổi nóng, bọn họ cũng vô pháp giúp An Vũ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ đi xa.

"Anh, anh Phương, anh không sao chứ? Có chuyện gì thì cứ nói rõ ràng. Lúc sau đi xin lỗi An Vũ, cậu sẽ thông cảm cho anh mà......"

Phương Chân Nhân trầm mặc đi về phía trước, đi ngược lại với An Vũ.

Hắn hiện tại trong ngực giấu một ngụm buồn bực, cần phát tiết ngay lập tức.

Một ngày kia, ở trước mặt An Vũ bị người ta đánh một trận, nằm viện nhận hết đau khổ; thật vất vả mới xuất viện, rồi lại chia tay với An Vũ.

Phát sinh nhiều việc như vậy, cũng nên có một nguyên do.

Mà Phương Chân Nhân trước nay đều biết, nếu không có Thượng Vũ Phi ở trường học này, hắn căn bản sẽ không đến mức nghẹn khuất như vậy. Cũng sẽ không để khi người nọ đi rồi, còn bị áp lực.

Nếu không có Thượng Vũ Phi, hắn sẽ trở thành đại ca của toàn bộ học viện Lạc Hoa. Những cái đầu hướng Thượng Vũ Phi kia, những ánh mắt tràn ngập khát khao kia, cũng phải nên thuộc về hắn.

Vô luận là Bạch Việt hay là An Vũ, đều phải thần phục dưới quyền uy của hắn.

Rõ ràng diện mạo hắn không tồi, gia cảnh giàu có, cấp bậc gien cũng coi như là xuất sắc hơn người. Kết quả một người rồi một người đều không chịu theo, kết quả là chỉ có mấy đàn em đi theo hắn.

Nếu, Thượng Vũ Phi biến mất......

Phương Chân Nhân híp híp mắt, đáy mắt tràn đầy tà nịnh. Tuy rằng hắn đánh không lại đối phương, nhưng Bạch Việt còn ở trường học.

Hơn nữa, kỳ đánh thức cũng đã kết thúc.

Nếu như mình đánh dấu Bạch Việt trước, không biết Thượng Vũ Phi sẽ lộ ra biểu tình xuất sắc như nào.

Tưởng tượng cảnh tượng lúc đó, Phương Chân Nhân rốt cuộc cũng thấy thư thái vài phần.

—— hắn muốn khiến cho hai người này trả giá tất cả!

Tới gần lúc tan học, Bạch Việt nhận được cuộc gọi của cha mẹ. Nói là hạng mục công tác đã xong, mấy ngày này sẽ có thời gian trở về, nấu ăn cho anh.

Bạch Việt: "Hai người thật vất vả mới được nghỉ ngơi một lần, để con làm đi."

"Là mẹ con là phải xuống bếp." Cha Bạch cười nói ha hả, "Con để cho em ấy làm đi, nhiều năm như vậy không ở cùng các con, chúng ta đều rất băn khoăn."

Bạch Việt cười cười: "Vâng."

Lúc này, điện thoại lại bị mẹ cầm lên.

"Đúng rồi, mẹ nghe nói Vũ Phi đã trở về? Đêm nay con cũng gọi cậu ấy vào đây đi, mẹ nhiều làm một ít, người một nhà chúng ta cùng đoàn tụ."

Nghe thấy tên Thượng Vũ tên, Bạch Việt trầm mặc trong chốc lát, nói tiếp: "Vâng, con cũng đang định gọi cho anh ấy."

Mẹ lại dặn dò vài câu, mới cúp điện thoại.

Bạch Việt buông di động, than nhẹ một hơi. Tuy rằng, nguyên bản anh đã tính toán hôm nay tan học đi tìm Thượng Vũ Phi. Nhưng không nghĩ tới cha mẹ sẽ trở về.

Hai người cơ hồ là nhìn anh và Thượng Vũ Phi lớn lên, nếu mình có mâu thuẫn, khẳng định liếc mắt một cái sẽ nhìn ra ngay.

Bạch Việt không muốn dưới tình huống như vậy, xuất hiện cùng Thượng Vũ Phi trước mặt cha mẹ. Ít nhất, cũng nên chờ đến khi mối quan hệ tốt một chút.

Tuy rằng cũng coi như không cãi nhau, nhưng chính xác mình có giấu giếm Thượng Vũ Phi, mà chuyện này cũng rất dễ làm người ta hiểu lầm.

Dù đối phương cái gì cũng chưa nói.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn mở danh bạ. Tìm được Thượng Vũ Phi, bắt đầu soạn tin nhắn.

Trừ bỏ bảo đêm nay tới ăn cơm, còn có một đoạn xin lỗi.

Nhưng chờ soạn xong tin nhắn, Bạch Việt nhìn kia những lời kia, lại xoá toàn bộ. Cuối cùng, chỉ để lại một câu.

Sau đó, click gửi đi.

【 bố mẹ em đã trở về, đêm nay tới nhà em ăn cơm đi. 】

Ngày edit: 30/7/2021.
Chang: nay tôi đi hóng drama bên ĐMMH nên đăng chương hơi muộn ấy, chứ không là làm xong từ giữa trưa òi🌝.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top