Chương 10

Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ
Beta: Chow

Trong một căn phòng xa lạ, giữa phòng là một chiếc giường lớn màu trắng. Tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền đến. Hơi nước từ trong khe cửa tràn ra, lơ lửng trên không trung.

Bạch Việt ngồi ở trên giường, cúi đầu.

Thân thể vẫn thấy không thoải mái như cũ.

Tin tức tố trong cơ thể tán loạn. Vừa rồi anh có thử áp chế chúng xuống, nhưng hình như không ổn lắm, kết quả là lại càng thêm nghiêm trọng. Tần suất tim đập hoàn toàn vượt qua phạm vi bình thường, vô tình truyền đến đau đớn.

Tay anh đưa lên xoa trán, lại xoa xoa giữa hai mày.

Không thể hiểu nổi sao lại bị mang đến nơi này. Mà cái tên nhân viên văn phòng kia đối với chỗ này có vẻ rất quen thuộc, quẹo trái quẹo phải bảy tám lần trong hẻm, liền tìm đến được một khách sạn nhỏ.

Nhưng mục đích của hắn ta, chỉ sợ cũng không phải đơn thuần muốn giúp đỡ.

Cơ mà, hiện tại anh quả thực cần một nơi vắng vẻ.

Lúc này, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, cửa mở ra. Tên nhân viên văn phòng kia đã cởi quần áo, bên hông quấn khăn tắm, trên bụng hiện rõ từng thớ thịt thừa.

Người đàn ông đeo mắt kính lên, thấy thiếu niên ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, nở nụ cười vừa lòng.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, ngẫu nhiên ra ngoài lại có thể gặp được một cực phẩm như vậy ở trên xe bus.

Nhân viên văn phòng kia về cơ bản cũng không khác "Thợ săn" là bao, tìm được con mồi thì lòng nóng như lửa đốt muốn nhào lên. Hắn cực thích hưởng thụ sự dụ dỗ mang đến khoái cảm.

Kể cả đứa nhỏ này là thuận theo hay là phản kháng, đều sẽ mang lại một cảm giác khác.

Người đàn ông đeo kính đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy một cốc nước ấm, lại đến gần Bạch Việt, đưa cốc nước qua.

"Hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?"

Bạch Việt nâng mí mắt, nhìn người đàn ông chỉ quấn một cái khăn tắm trước mặt.

Bởi vì vẻ bề ngoài xuất chúng, từ nhỏ đến lớn anh cũng không phải chưa từng bị quấy rối như thế này, nhưng những lúc đó luôn có Thượng Vũ Phi ở cạnh anh.

Thượng Vũ Phi từ nhỏ đã vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, ngay cả người lớn cũng không thèm cho vào mắt. Cho nên những tên khốn đó không thể làm gì được hắn. Mà sau khi lớn lên, chính anh cũng sẽ phân biệt được là người tốt hay xấu để mà giữ khoảng cách.

Dễ dàng bị đưa vào khách sạn như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên.

Người đàn ông đeo kính thấy đối phương nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cảm giác trái tim như bị con côn trùng nhỏ cắn xé, ngứa không chịu nổi. Hắn để cốc nước lên lại bàn, đôi tay làm động tác muốn cởi khăn tắm bên hông.

Tên đeo kính không giấu được suy nghĩ biến thái của mình.

"Nếu em đã ngoan như vậy, chúng ta liền trực tiếp bắt đầu chính sự đi." Hắn ta cười ha hả, vẻ mặt lại không còn vẻ thiện lương như ban đầu nữa. Thoáng thấy thiếu niên hơi nhúc nhích một chút như đang muốn tránh, lại càng cười lớn hơn.

"Em sợ? Đây là lần đầu tiên nhỉ? Yên tâm đi, chú đây sẽ làm em được thoải mái."

Bạch Việt không đáp một lời.

Sau khi vào phòng này, anh cũng có từng thử phóng thích tin tức tố. Nhưng không biết có phải do hồi nãy cố khống chế tin tức tố quá sức hay không, tin tức tố không những không phóng ra mà lại còn chảy ngược vào, gắt gao chắn ở trong tim.

"Thình thịch."

"Đùng."

Lần này, tốc độ tim đập dần dần thay đổi, càng lúc càng chậm, mấy lần còn thoáng dừng lại. Bạch Việt nâng tay, lại một lần nữa ôm lấy ngực.

"Sao? Ngực không thoải mái?" Dục vọng trên mặt tên đeo kính kia đã không thèm che giấu, vươn tay, "Tới đây, để chú giúp cho."

Bạch Việt: "..."

Không có âm thanh nào.

Anh ngẩng đầu, đôi mắt màu xám nhạt nhìn thẳng vào đối phương. Biểu cảm không giống bình thường, không mang vẻ tươi cười, tựa như một khối băng được chạm khắc cực kỳ tinh xảo.

Tay người đàn ông đeo kính chợt khựng lại.

Vừa rồi hắn hoàn toàn đắm chìm trong vẻ đẹp của thiếu niên, cho nên bây giờ, khi đối diện với tầm mắt của đối phương hắn mới cảm nhận được cái gì đó không ổn. Nhưng mà trong đầu cũng chỉ vừa hiện lên một suy nghĩ như vậy, chưa kịp phản ứng gì...

Bang!

Như một vòi nước căng được xả ra, trong phút chốc, những thứ bị gắt gao đè nén kia, tin tức tố vô tận trong nháy mắt liền bùng nổ —— chẳng mấy chốc đã tràn ngập toàn bộ căn phòng!

Người đàn ông đeo kính chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một sức mạnh mạnh mẽ đánh úp lại, hắn không thể chống cự, nhanh chóng bị ép đến mức ngã quỵ trên mặt đất. Tứ chi hắn nằm liệt trên đó, giống như một con ếch xanh đang kéo dài hơi tàn.

Người đàn ông đeo kính hoàn toàn đơ luôn. Chính bản thân hắn tuy rằng có hứng thú với việc "Săn thú", nhưng vẻ bề ngoài cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, mỗi ngày trôi qua đều không có gì đặc biệt, căn bản chỉ là tên vô dụng khi giằng co với Alpha khác.

Tin tức tố của hắn chỉ có tác dụng mỗi khi hắn đi "săn" - dùng để đánh dấu "con mồi".

Nhưng hiện tại... chuyện gì đang diễn ra? Cứ tưởng rằng mình đã tìm được con mồi cực phẩm, nhưng cực phẩm này thế mà lại là một Alpha?

Trong lòng tuy bất ngờ, nhưng nhiều hơn chính là cảm giác sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên hắn phải nếm trải cảm giác này, yết hầu như bị ai nắm lấy, hắn không thể hô hấp, cũng không thể mở miệng. Tất cả những gì hắn có thể làm chỉ là ngửa đầu trong tuyệt vọng, cầu mong đối phương cho hắn một con đường sống.

Mà thiếu niên trước mắt cũng chưa hề cử động, vẫn cứ ngồi im trên giường như cũ. Chẳng qua, đầu óc của cả hai đều đồng loạt quay cuồng.

Vài phút trước, người đàn ông đeo kính còn đứng, đắc ý đánh giá con mồi hôm nay. Mà hiện tại, hắn lại bị đè gắt gao xuống mặt đất, đối phương thậm chí còn chưa chạm vào hắn một chút nào đã ép hắn đến không thể xoay người.

Đôi mắt xám nhạt khẽ nhìn xuống.

Người đàn ông đeo kính cả người run rẩy. Cấp bậc gien của hắn chỉ là cấp C, mà thiếu niên trước mắt này, chỉ sợ ít nhất là cấp A!

Xem ra, hôm nay mình đã đâm vào ván sắt!

Đây là ý nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu. Hắn không chống đỡ được bao lâu nữa, tròng trắng trong mắt vừa lật, liền hôn mê bất tỉnh.

Hơn mười phút sau, Bạch Việt rốt cuộc cũng khống chế được tin tức tố, thu một chút về trong cơ thể.

Tin tức tố của anh quá mức táo bạo, như một con dã thú khổng lồ hung hãn không muốn bị chi phối, nó hoàn toàn không nghe lời anh, chỉ biết giương oai tác quái, khiến anh phải tốn rất nhiều công sức mới có thể ngăn chặn.

Giờ mà muốn hoàn toàn khống chế tin tức tố, không biết còn phải đợi bao lâu nữa.

Điều này cũng khác so với những gì được đề cập trong sách giáo khoa. Đối với thanh niên sắp bước vào thời kỳ trưởng thành mà nói, tin tức tố hoàn toàn là một khái niệm xa lạ. Cho nên ngay từ đầu đã cảm thấy không khỏe, rồi không khống chế được... cũng là điều hết sức bình thường.

Nhưng mà sách giáo khoa cũng chưa từng nhắc qua, rằng "nó" sẽ hung bạo như vậy.

Tuy hiện tại tạm thời đã thu được áp lực này vào lại trong cơ thể, nhưng không thể nói là đã hoàn toàn điều khiển được.

Người đàn ông đeo kính vẫn quỳ rạp trên mặt đất với một tư thế vô cùng buồn cười, Bạch Việt không định quan tâm, vừa nhìn lướt qua lại nhanh chóng chuyển tầm mắt.

Anh nhặt ba lô rơi trên mặt đất lên, lấy ra thư thông báo hôm nay mới phát. Bên trong là mấy tờ giấy, mà trang đầu tiên, đã viết rõ cấp bậc gien của anh.

【Họ tên: Bạch Việt

Giới tính: Alpha

Cấp bậc gien: S+】

Quả nhiên...

Trên lớp không có nhìn lầm, kết quả kiểm tra thật sự là S+.

Anh vốn tưởng kết quả kiểm tra bị sai, nhưng mới vừa rồi, chính anh có thể áp chế một người đàn ông dễ dàng như vậy. Điều đó giúp cho mức độ đáng tin của kết quả này tăng lên không ít.

Nếu đây là sự thật, cuộc sống sau này có lẽ sẽ không có cách nào bình ổn như hiện tại.

Bởi vì cái sự thật này còn có lực sát thương lớn hơn cả việc anh từ Omega phân hoá thành Alpha.

Một khi có người bởi vì cấp S+ của anh mà tìm tới, như vậy giới tính có lẽ cũng không thể giấu giếm được lâu.

Trên mặt Bạch Việt nhìn không ra cảm xúc gì, để lại thư thông báo, xách ba lô lên đi ra ngoài cửa. Đôi bàn tay đang xoa xoa đột nhiên khựng lại.

Quay đầu nhìn về phía người vẫn nằm liệt trên mặt đất. Tứ chi đối phương "nằm tự do" dưới nền đất, mắt kính bay sang một bên, nom vô cùng chật vật.

Bạch Việt lại quay lại, nhặt túi công văn của người đàn ông đặt lên cửa sổ, từ bên trong tìm được di động. Tiếp theo dùng vân tay của hắn ta mở khóa.

Anh nhìn người đàn ông nửa người trần trụi, chụp liên tiếp vài bức ảnh. Chụp khuôn mặt hắn thật rõ ràng, chuẩn bị phát tán.

Khi chọn ảnh, lại phát hiện trong album cất giấu rất nhiều ảnh chụp khó coi.

Người này, dụ dỗ trẻ vị thành niên không phải lần đầu tiên.

Bạch Việt nhíu mày, nhìn xuống người đàn ông dưới thân.

Dù có đăng ảnh lên, cùng lắm cũng chỉ khiến người này mất mặt mà thôi.

Cho nên, hiện tại việc anh có khả năng làm, nên làm, cũng chỉ có một.

Hơn mười phút sau, người đàn ông đeo kính từ từ tỉnh dậy. Vừa mở mắt liền nhìn thấy mình bị mấy người mặc trang phục cảnh sát bao quanh.

Hắn căn bản còn chưa kịp phản ứng, cả người vẫn đang đắm chìm trong sự sợ hãi, thấy cảnh sát lại giống như thấy người thân, khóc lóc thảm thiết: "Các người nghe tôi nói, có một Alpha muốn giết tôi ——"

Nhưng còn chưa nói được nửa câu, hắn liền nghe thấy rắc một tiếng, tay hắn bị còng lại.

Trong tay cảnh sát cầm di động của hắn, mở miệng tự giới thiệu: "Tôi là cảnh sát đội một của Cục Công An Lạc thành, hiện theo tội danh 'dâm loạn trẻ vị thành niên' mà bắt anh, chứng cứ vô cùng xác thực."

Cảm xúc lạnh lẽo truyền đến từ cổ tay, người đàn ông đeo kính sửng sốt tại chỗ.

Khoé miệng cảnh sát nở một nụ cười nhẹ: "Muốn nói cái gì, thì vào trong cục cảnh sát rồi nói."

Ngày edit: 28/7/2021.
Ngày beta: 14/8/2021.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top