Thiên chân vô tà Trương Khởi Linh
Tác giả: Hồ Đồ Tiên Nhi
Lúc Ngô Nhị Bạch xuất hiện ở thôn Vũ dọa Ngô Tà giật mình, hắn cảm thấy người như chú Hai sẽ không hạ mình đến thôn này
Ngô Nhị Bạch đi một mình, xách theo rương hành lý, Ngô Tà lấy tiền từ Ngô Sơn Cư để xây dựng Nông Gia Nhạc, ông lại đây thị sát.
Ngô Tà thu dọn phòng khách, lấy ra Đại Hồng Bào trân quý, pha trà mời chú Hai.
Trương Khởi Linh từ sau núi trở về đã là buổi tối, y vào cửa nhìn thấy Ngô Nhị Bạch ngồi ở trong sân gọi điện thoại, Ngô Tà lại gần nhận lấy sọt, nói chú Hai hắn ở vài ngày, có cái gì không tiện thì nhịn một chút.
Thôn Vũ chỉ nắng một ngày, sau đó trời đều mưa.
Hơn phân nửa thời gian Ngô Nhị Bạch ở phòng cho khách xử lý công việc, di động luôn có điện thoại, một ngày notebook hòm thư sẽ thu được mấy chục phong thư, đến giờ ăn cơm thì Ngô Tà đến gọi, ngày mưa không khách, Ngô Nhị Bạch ăn cùng bọn họ, ăn xong sẽ đứng ở dưới hành lang tiêu thực, uống một chén trà Đại Hồng Bào, sau đó lại về phòng cho khách.
Ông không tìm Ngô Tà tâm sự, cũng không lải nhải, ngẫu nhiên thấy địa phương nào đó ở Nông Gia Nhạc không hợp thì đưa ra vài kiến nghị. Phảng phất tới thôn Vũ là đổi hoàn cảnh làm việc, đơn thuần giải sầu.
Ngô Nhị Bạch đến tuần thứ hai, thôn Vũ bắt đầu nắng.
Ngô Tà nhàn rỗi rất nhiều mới phát hiện chú Hai không phải luôn ở phòng cho khách, ăn cơm xong, hoặc là xử lý xong việc sẽ đi ra ngoài chuyển động, Ngô Tà có lệ hỏi xem chú Hai có cần hắn cùng đi không, chú Hai cự tuyệt, nói Ngô Tà làm việc của mình đi.
Ngô Nhị Bạch đi bộ không cố định, có khi ra vào mấy gian nhà trệt nhỏ, quan sát khắp nơi, có khi không thấy bóng người, không biết khi nào đột nhiên xuất hiện, dọa người giật mình.
Ngô Tà lại bắt đầu khẩn trương, sợ chú Hai gây chuyện, đi mua gói muối nhưng trong lòng suy nghĩ làm thế nào để khuyên chú Hai trở về.
Khi hắn đang trả tiền, Bàn Tử gọi điện thoại tới, đầu bên kia nhỏ giọng lại sốt ruột kêu Ngô Tà trở về, Ngô Nhị Bạch đột nhiên gọi Trương Khởi Linh vào phòng khách nói chuyện, không cho phép ai nghe, không biết đang nói cái gì.
Ngô Tà cầm muối chạy về nhà, Bàn Tử đang ngồi xổm bên cạnh Tiểu Mãn Ca, thấy hắn trở về chỉ ngón tay trong phòng.
Ngô Tà đưa muối cho Bàn Tử, đi tới trước cửa phòng, cửa đã đóng, hắn không nghe thấy bên trong nói cái gì, bèn dán mặt lên ván cửa.
Đồng hồ kiểu phục cổ trong phòng khách gõ vài tiếng, Ngô Nhị Bạch buông chén trà, “Tôi nói nhiều như vậy, hẳn là cậu đã hiểu.”
Trương Khởi Linh không nói chuyện.
“Ngô Tà nhìn rất lợi hại, trước kia hoàn thành sự kiện lớn như vậy nhưng ý nghĩ của nó vẫn rất đơn thuần, cũng không thích hợp lại tiến vào một nhà nào trong Cửu Môn, cậu cũng biết, Ngô gia thế hệ này này chỉ có một mình nó, ba mẹ nó rất coi trọng.” Ngô Nhị Bạch nói tiếp, “Tôi nói lời này không phải yêu cầu cái gì, đương nhiên, nếu là tôi suy nghĩ nhiều, cậu thứ lỗi.”
Trương Khởi Linh chăm chú nghe.
“Cậu và Ngô Tà làm bạn bè rất tốt, tôi cảm tạ cậu chiếu cố nó.” Ngô Nhị Bạch cười một cái.
“Không khách khí.” Trương Khởi Linh trả lời.
“Vậy làm bạn bè.” Ngô Nhị Bạch tiếp lời, thân trên thoáng nghiêng về trước, nhìn chằm chằm mắt Trương Khởi Linh, “Bạn bè, rất tốt.”
Trương Khởi Linh cũng nhìn lại, “Không làm được.” Y nói, vẫn là ba chữ trả lời.
Ngô Nhị Bạch dời đi tầm mắt, “Tôi có thể làm cái gì, sẽ giúp cậu làm được.” Tay cầm chén trà lung lay vài cái, “Tôi nhìn nó lớn lên, tôi biết tính tình nó thế nào, nếu tôi nói những việc này cho nó, nó sẽ không tiếp thu.”
Trương Khởi Linh thở ra một hơi, nhẹ giọng trả lời, “Ngài thử xem.”
Ngô Nhị Bạch vừa định nói thêm nữa, cửa lập tức bị đẩy ra, Ngô Tà đi vài bước vào trong, kéo Trương Khởi Linh về bên cạnh mình, “Chú Hai, chú có nói gì thì nói với cháu, Tiểu Ca thành thật như vậy, chú không thể bắt nạt y.”
Ngô Nhị Bạch trầm mặt, “Đi ra ngoài.”
“Cháu không đi, có cái gì cháu không thể nghe, chính là chú thấy Tiểu Ca ít nói nên mới đi bắt nạt một mình y.” Ngô Tà nhíu mày lẩm bẩm.
Ngô Nhị Bạch nheo mắt, đè nặng tức giận, “Nhãi ranh mắt mù, mày không nhìn ra y không thích hợp sao?” Ông nhìn Ngô Tà lại nhìn Trương Khởi Linh.
Ngô Tà: “Chỗ nào không thích hợp ạ?”
Ngô Nhị Bạch suy nghĩ vài giây, ngược lại lại nhìn Trương Khởi Linh, “Cậu nói, tại sao cậu luôn chụp lén Ngô Tà, bắt đầu từ ngày đầu tiên tôi tới thôn Vũ, bình quân một ngày cậu chụp lén nó năm đến tám lần, cho rằng tôi không nhìn thấy?”
Không đợi Trương Khởi Linh trả lời, Ngô Tà ai u một câu, “Cháu cho rằng chuyện gì, chú Hai, chú hẳn cũng biết Tiểu Ca, y không quen dùng di động, smart phone là cháu mua cho, chụp ảnh cũng là cháu dạy y chụp, thôn Vũ chỉ có cháu và Bàn Tử, y muốn chơi, chụp cái ảnh thì làm sao? Cái gì mà chụp lén, chú đừng nói khó nghe như vậy.”
Ngô Nhị Bạch liếc nhìn hắn rồi nhìn Trương Khởi Linh, “Tại sao cậu mang quần áo của Ngô Tà về trong phòng cậu? Cả đồ lót cậu cũng lấy.”
“Cái này chú trách oan Tiểu Ca.” Ngô Tà lại nói, “Ngày thường Tiểu Ca giúp cháu giặt quần áo, để cho tiện nên y mới mang về trong phòng sửa sang lại, thuận tay đặt ở tủ quần áo, làm phiền người ta giặt đã rất ngượng ngùng rồi, làm sao lại trách y.”
“Mày câm miệng, chú hỏi người khác, mày nói nhiều như vậy làm gì?” Ngô Nhị Bạch mắng.
“Tiểu Ca ít nói, chú dọa người như vậy, y còn có thể trả lời chú sao?” Ngô Tà hơi bất mãn.
“Tao dọa người?” Ngô Nhị Bạch thở dài một hơi, tiếp đó gật gật đầu.
Ngô Nhị Bạch: “Thứ tư tuần trước trời mưa, mày đi sau viện hái rau, Trương Khởi Linh cõng trở về còn sờ mông mày.”
Ngô Tà: “Cháu suýt chút nữa té ngã, Tiểu Ca xem cháu có bị sao không, giúp cháu xoa nhẹ, nếu không có máu bầm làm sao bây giờ?”
Ngô Nhị Bạch: “Lúc mày rửa rau thì y ôm eo mày.”
Ngô Tà: “Đó là Tiểu Ca sợ cháu đứng lâu rồi eo đau nên mát xa cho cháu mà thôi.”
Ngô Nhị Bạch: “Lúc mày ngủ thì sờ mặt mày.”
Ngô Tà: “Tiểu Ca nói, ngủ rồi ấn huyệt đạo trên mặt có thể giảm bớt mệt nhọc.”
“Vậy vì sao mấy đêm này y lại ngủ cùng mày?!” Ngô Nhị Bạch tăng cao âm lượng.
“Tiểu Ca gặp ác mộng, sợ hãi, sao không thể cùng cháu ngủ? Giường của cháu lớn như vậy ngủ cùng nhau thì làm sao?!” Ngô Tà cũng lớn tiếng đáp lại.
Ngô Nhị Bạch: “Ngô Tà mày ngu à, mày không nhìn không ra sao?”
Ngô Tà: “Nhìn ra cái gì?? Tiểu Ca còn có thể hại cháu sao??”
Ngô Nhị Bạch: “Vậy chẳng lẽ tao còn có thể hại mày à?”
Ngô Tà: “Tư thế hiện tại của chú rất giống muốn hại cháu.”
Ngô Nhị Bạch nhắm mắt lại, sau mấy phen hô hấp lại nhìn về phía Ngô Tà, từ trong túi móc ra mấy bao đồ vật quăng trên mặt đất, “Vậy cái này thì sao? Cái này cũng bình thường?”
Là mấy bao cao su, xem đóng gói phía ngoài là trong thôn kế sinh ủy mỗi tháng phát miễn phí, mỗi nhà mỗi hộ đều sẽ phát, nhưng mà Ngô Tà nói không cần, không bao giờ lấy.
“Tao ở dưới gối đầu của y tìm đến, y ngủ với mày, còn cần thứ này?” Ngô Nhị Bạch nhìn về phía Trương Khởi Linh, “Hay là Trương gia Tiểu Ca có ý nghĩ nào khác?”
Trương Khởi Linh nheo mắt, ngón tay cái ở trong lòng bàn tay vuốt ve vài cái.
Ngô Tà khom lưng nhặt lên nhìn, “Chú Hai chú tùy tiện lật đồ vật của người khác, đấy là xâm phạm riêng tư.”
Ngô Nhị Bạch: “Tao có thể xin lỗi, nhưng thứ này giải thích như thế nào?”
Nhất thời mấy người ai cũng không nói chuyện.
Một lát sau, Trương Khởi Linh mở miệng đầu tiên, “Ngô Tà, cậu nghe tôi……”
“Tôi đã biết.” Ngô Tà bỗng nhiên ngắt lời y, bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Trương Khởi Linh, “Tiểu Ca anh nói thật cho tôi, có phải Bàn Tử lại lừa anh, nói đồ vật này có thể thổi thành bóng bay không?”
Trương Khởi Linh sửng sốt.
Ngô Tà: “Đừng lo lắng Tiểu Ca, tôi sẽ không cười anh.”
Trương Khởi Linh ngó mắt nhìn Ngô Nhị Bạch, sau đó gật đầu, “Đúng……, là Bàn Tử gạt tôi……”
“Tôi nói Bàn Tử luôn dạy hư Tiểu Ca.” Ngô Tà lải nhải một câu, lại đi xem chú Hai, “Chú Hai, Tiểu Ca cũng không biết thứ này dùng làm gì, chú đừng oan uổng y được không.”
Ngô Nhị Bạch ngửa đầu hô hấp, ông chống eo đi quanh phòng một vòng, sau đó nhìn chằm chằm Ngô Tà, “Đầu óc mày có phải bị nước vào không? Hay là ở Lôi thành đã bị đánh choáng váng rồi?”
Ngô Tà thở dài, rất bất đắc dĩ, “Chú Hai, cháu biết chú có thành kiến với Trương gia, nhưng Tiểu Ca vô tội, tuy rằng y hơn một trăm tuổi, nhìn rất lợi hại, nhưng trong sinh hoạt lại rất đơn thuần, không có tâm kế, chúng ta không thể hiểu lầm Tiểu Ca, càng không thể bởi vì Tiểu Ca thiên chân mà bắt nạt y.”
Ngô Nhị Bạch chỉ cảm thấy đầu choáng váng, ổn định tâm thần, về phòng cho khách kéo ra rương hành lý.
Ngô Tà: “Chú làm gì vậy chú Hai?”
Ngô Nhị Bạch: “Tao về Hàng Châu, lại nói với mày một câu, tao phải sống thiếu mười năm.”
Cùng ngày Ngô Nhị Bạch hẹn xe đến thẳng sân bay, không cho bất luận kẻ nào đưa.
Ngô Tà nhìn không còn bóng dáng xe, xoay người về nhà, Trương Khởi Linh ở cửa chờ hắn.
“Chuyện hôm nay, Tiểu Ca anh đừng để trong lòng, chú Hai của tôi đối với anh có hiểu lầm, tôi sẽ khuyên chú.” Ngô Tà nói.
Trương Khởi Linh ừ một tiếng.
“Đúng rồi, lần trước anh nói làm dưỡng sinh thân thể cần chuẩn bị cái gì? Gần đây chú Hai tới, tôi đã quên.” Ngô Tà hỏi một câu, “Tôi thử xem hiệu quả trước, nếu tốt sẽ mở rộng đến Nông Gia Nhạc.”
Trương Khởi Linh đóng lại cửa sân, nhẹ nhàng trả lời, “Không thể mặc quần áo.”
Ngô Tà: “Vậy đêm nay sau khi tôi tắm rửa xong thử xem đi.”
Trương Khởi Linh: “Ừ.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top