Một giấc ngủ dậy chồng tôi biến thành huynh đệ của tôi

Tác giả: A Trì

* Thế giới song song ABO Bình Tà đã kết hôn xuyên đến nguyên tác thẳng nam (?) Bình Tà

* Đây là phiên ngoại của truyện 《 Một giấc ngủ dậy, huynh đệ của tôi biến thành ông xã tôi 》 (nguyên tác Bình Tà chưa xé giấy cửa sổ xuyên đến thế giới ABO Bình Tà đã đăng ký kết hôn)

Tôi cảm thấy gần đây eo của tôi không khỏe lắm.

Có thể là kỳ động dục sắp tới rồi, toàn thân tôi bủn rủn khôn kể, chu kỳ sinh lý của Omega là như vậy, ỷ lại tin tức tố của Alpha đến cực điểm, chỉ có ở bên cạnh Muộn Du Bình, tôi mới có thể cảm giác được hơi chút thoải mái.

Cho nên hôm nay sau khi ngủ dậy Muộn Du Bình không ở bên cạnh tôi, tôi cực kỳ hoảng sợ.

Tôi ôm chăn ngồi dậy, thế nhưng trên giường lại không có hương vị của hắn, tôi lập tức cảnh giác, gọi một tiếng: “Tiểu Ca!”

Rất nhanh có đáp lại, bóng dáng Muộn Du Bình xuất hiện ở trên bức màn, hắn gõ gõ cửa sổ, nói cho tôi hắn đang cho gà ăn.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, xem ra là tôi suy nghĩ nhiều, ở nhà sao có thể xảy ra chuyện.

Tôi đi rửa mặt, trên bàn có cơm sáng, nhưng không nhìn thấy Bàn Tử.

Tôi mơ hồ nhớ ngày hôm qua hình như Bàn Tử nói muốn đi trấn trên mở đại hội phụ nữ gì đó, buổi sáng 8 giờ phải đến, ngày hôm qua đã trèo đèo lội suối đi, hôm nay trong nhà chỉ có tôi và Muộn Du Bình.

Ánh mặt trời buổi sáng vừa đẹp, tôi ăn cơm sáng rồi đi đến trong sân, thấy Muộn Du Bình ngồi xổm bên cạnh chuồng gà, không biết đang xem cái gì.

Tôi đi đến sau lưng hắn, nói: “Tiểu Ca, anh nhìn cái gì đấy.”

Muộn Du Bình “suỵt” một tiếng, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm chuồng gà.

Hắn phản ứng thế này làm lòng hiếu kỳ của tôi cũng lập tức bị khơi dậy, xoay người lại xem, thuận tiện đếm một chút, một con không thiếu.

Không đợi tôi lại đặt câu hỏi, Muộn Du Bình đứng lên, giữ chặt tôi nói: “Có một con màu sắc và hoa văn không đúng.”

Tôi lộ ra ánh mắt nghi hoặc, ở trong mắt tôi những con gà này đều không khác biệt lắm, làm sao còn có thể nhìn ra màu sắc và hoa văn không đúng?

“Có phải lẫn với gà nhà người khác nuôi thả không.” Tôi nói.

Muộn Du Bình lắc đầu, còn muốn đi xem, nhưng hôm nay khó có được Bàn Tử không ở nhà, tôi hoàn toàn không muốn nói chuyện gà trống gà mái với hắn, nói: “Kệ nó, không ai tới tìm coi như không có việc gì xảy ra, Tiểu Ca anh lại đây với tôi.”

Tôi lôi kéo hắn vào phòng, cảm thấy hôm nay hình như Muộn Du Bình hơi không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời, dán sát vào ngực hắn, ngửi cổ hắn.

Cổ Muộn Du Bình tất cả đều tin tức tố Alpha làm người phát run, làm tôi nghĩ đến bão tuyết thổi qua núi non bao la, gió lạnh sương giá tràn ngập vô tận xâm lược và cảm giác áp bách, mặt tôi hơi đỏ, ôm lấy cổ lão Trương, nhỏ giọng nói: “Buổi tối Bàn Tử mới trở về.”

Tôi cảm thấy hắn hiểu tôi nói có ý tứ gì, Muộn Du Bình vòng tay qua eo tôi, bế tôi lên, lập tức đôi tay tôi ôm lấy cổ hắn, hai chân treo lên người hắn, sau đó đã bị hắn ôm đến trên sô pha phòng khách.

Kỳ động dục đến gần làm tôi có chút gấp khó dằn nổi, xoay người áp đảo Muộn Du Bình trên sô pha.

Dạo này trời nóng, hắn ở trong sân cho gà ăn chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, xăm mình đã bị nóng hiện ra, tôi vừa cởi cúc áo sơmi của mình vừa nhìn chằm chằm hắn, Muộn Du Bình tiếp thu đến tầm mắt tôi, cởi áo lộ ra nửa người trên hình xăm kỳ lân đạp lửa đen như mực.

Tôi nuốt nước miếng, cúi đầu tìm kiếm môi hắn.

Thời tiết vốn dĩ nóng, trong phòng không bật điều hòa, tôi cảm giác làn da tôi nóng bỏng lợi hại, làm nhiệt độ cơ thể hơi thấp của Muộn Du Bình đều nhiễm lửa nóng.

Tiếng thở dốc của hai chúng tôi rất nhanh lấp đầy trong phòng, tôi cảm thấy mình dường như sắp hòa tan ở trong ngực Muộn Du Bình.

Ở ngay lúc này, Muộn Du Bình đột nhiên hơi đẩy tôi ra.

Tôi cầm lấy tay hắn đặt ở trên eo, nhỏ giọng nói hắn đừng nháo, Muộn Du Bình rút tay ra, lại nhẹ nhàng đẩy tôi một chút.

Tôi hơi tức giận, trong nhà lại không ai, theo lý mà nói Muộn Du Bình là một Alpha cũng không phải tính cách ngượng ngùng xoắn xít, hắn đẩy tôi làm gì?

Tôi tức giận đi tháo thắt lưng của hắn, Muộn Du Bình ấy vậy mà đưa tay cản tôi, lúc này đầu óc tôi nóng nảy, đã sớm quên tự hỏi nguyên nhân Muộn Du Bình khác thường, nhất định phải cởi thắt lưng quần của hắn mới bỏ qua.

Chúng tôi giằng co vài giây, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng mở cửa.

Tôi hơi sửng sốt, ngay sau đí nghe thấy cửa phòng bị một chân đá văng, một giọng vô cùng quen thuộc hét lên: “Thiên Chân! Surprise!”

Sau đó thời gian đọng lại.

Tôi: “……”

Bàn Tử: “…….”

Bàn Tử vẫn duy trì động tác đá cửa, chân còn dừng ở giữa không trung, trong tay xách đồ ăn đã rơi xuống đất.

Tôi, còn có Muộn Du Bình, một người thân trên trần trụi, một người quần áo cởi một nửa ngồi ở trên đùi một người khác, tay còn đặt ở vị trí (nếu viết ra) không qua được thẩm duyệt.

Mà phía sau là cửa lớn rộng mở, Bàn Tử, Tiểu Hoa, Hắc Hạt Tử và chú hai của tôi đang đứng ở cửa.

Yên tĩnh làm người hít thở không thông lan tràn trong không khí.

Vẻ mặt Tiểu Hoa khiếp sợ, Hạt Tử đang tươi cười cũng cứng đờ, chú hai của tôi càng là sắc mặt xanh mét, giống như tùy thời phải ngất đi.

“Chết tiệt, tôi đang nằm mơ.” Tôi nghe thấy Bàn Tử nói.

Sau đó anh ta nhặt lên bao nilon, lẩm bẩm: “Chắc chắn là cách mở cửa không đúng.”

Cửa lớn đóng lại, phát ra “rầm” một tiếng.

Không đợi tôi thả lỏng, Bàn Tử lại mở cửa ra.

Trước mắt vẫn là hình ảnh quen thuộc, Bàn Tử ngây người một giây, lại lần nữa “rầm” đóng cửa lại.

Lặp lại ba lần như thế, Tiểu Hoa cuối cùng không kiên nhẫn chặn tay Bàn Tử, ở ngoài cửa lớn tiếng nói: “Tên mập chết tiệt đừng mở cửa! Hai người bên trong kia, mặc quần áo vào rồi nói chuyện!”

Làm sao bây giờ? Tôi nhìn về phía Muộn Du Bình, ngay cả khi hai chúng tôi là vợ chồng hợp pháp đã kết hôn, thế này thì mẹ nó cũng quá xấu hổ.

Tôi nhanh chóng bò dậy khỏi người Muộn Du Bình, luống cuống tay chân mặc quần áo, nghĩ thầm may mà vừa rồi không thực sự lột quần của Muộn Du Bình, nếu không quá mất mặt.

Chờ Muộn Du Bình cũng mặc xong áo, tôi ngồi ở trên sô pha, hắng giọng để Bàn Tử và mọi người tiến vào.

Ngoài cửa an tĩnh thật lâu, Bàn Tử mới thật cẩn thận thò đầu vào: “…… Hello?”

Tôi nói: “…… Anh tiến vào nói chuyện đi.”

Vẻ mặt Bàn Tử phức tạp chen hơn nửa cái thân thể vào, đi theo là Hạt Tử, sau đó là Tiểu Hoa đang dìu chú hai của tôi.

Bốn người bọn họ đứng ở cửa, không khí càng thêm xấu hổ.

Muộn Du Bình bỗng nhiên đứng lên, chú hai lập tức nói: “Chờ một chút!”

Muộn Du Bình không để ý đến chú hai, đi máy lọc nước lấy một chén nước, đặt ở trước mặt tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi rõ ràng cảm giác áp suất không khí trên người chú hai lại giảm một lần, thầm nói lần trước gặp mặt không phải đã nói rõ với chú hai sao, đẩy đẩy Muộn Du Bình, ý bảo hắn phản ứng lại chú hai một chút.

Muộn Du Bình rất cho tôi mặt mũi, gật đầu nói: “Chú hai.”

Chú hai trừng mắt, như là bị sặc nước miếng, lập tức ho khan kịch liệt.

Bàn Tử cũng hoảng sợ, vội đứng ra hoà giải nói: “Được rồi được rồi, Tiểu Ca anh đừng cùng chú hai vui đùa kiểu này…… Khụ, tôi mua đồ ăn, giữa trưa chúng ta hầm đầu cá ăn!”

*

Tuy rằng Bàn Tử, Tiểu Hoa, Hạt Tử còn có chú hai đều ở, nhưng cơm trưa ăn cực kỳ yên tĩnh, chỉ có Hắc Hạt Tử định đùa một chút, thấy ánh mắt của chú hai thì lại nuốt vào.

Toàn bộ hành trình chú hai không hề nói gì, vẫn duy trì áp suất thấp dị thường, không biết còn tưởng rằng chúng tôi tụ chúng đi viếng mồ mả.

Bởi vì nguyên nhân xấu hổ nào đó buổi sáng, Tiểu Hoa, Hạt Tử và chú hai đi đến ở nhà khách trong thôn do thôn trưởng mở, Bàn Tử nhìn chúng tôi cười hì hì rồi nhanh chóng chạy ra ngoài dạo, để lại tôi và Muộn Du Bình ở nhà.

“Tiểu Ca, tôi cảm thấy không thích hợp lắm.” Tôi nói.

Đây là một câu vô nghĩa, Muộn Du Bình đã sớm phát hiện bọn họ có chút vấn đề, cũng không phải nói bọn họ bị người đổi linh tinh mà là bọn họ giống như mất trí nhớ.

Ngoại trừ Muộn Du Bình bị mất trí nhớ, tôi vẫn luôn cho rằng mất trí nhớ chỉ có thể xuất hiện trên phim truyền hình, nhưng có mất trí nhớ cũng không nên là một đám người cùng mất trí nhớ chứ? The Matrix? Bọn họ đều bị người áo đen lấy bút chì bấm ấn xóa?

Nhưng nếu không phải bọn họ mất trí nhớ thì cũng chỉ có một khả năng, là tôi và Muộn Du Bình có vấn đề.

Tôi nhớ từ buổi sáng bắt đầu hình như có chút kỳ quái, trong phòng không có tin tức tố của Muộn Du Bình, gà trong sân có màu sắc và hoa văn không giống trước kia……

Muộn Du Bình giúp tôi lấy di động, tôi tìm tòi từ ngữ mấu chốt “Giới tính”.

Đáp án làm tôi rất giật mình, nhân loại ở thế giới này không có giới tính ABO, trên sinh lý chỉ có hai giới tính nam nữ, trong đó nữ tính mới có công năng mang thai sinh con. Tôi ở thế giới này không thể sinh bốn được.

*

Hôm nay đã là ngày thứ ba tôi và Muộn Du Bình đi vào thế giới này.

Căn cứ tôi quan sát, ngoại trừ không có giới tính ABO cùng với tôi và Muộn Du Bình không kết hôn là huynh đệ tốt thì thế giới này hoàn toàn là thế giới song song với thế giới của chúng tôi, ngay cả trình độ chơi cờ tướng của lão Lưu ở đầu thôn Vũ cũng đều dở như nhau.

Chú hai mới vừa phái người đến ra tối hậu thư cho tôi, nếu tôi không chủ động đầu hàng (cưới vợ sinh con), ngày mai chú ấy sẽ tự mình đến nói chuyện với tôi.

Ở nguyên thế giới của mình, vì trốn tránh hôn lễ rườm rà nên tôi từ Hàng Châu chạy đến thôn Vũ, thế giới này khen ngược, thôn Vũ cũng ở không nổi nữa, tôi muốn thương lượng với Tiểu Hoa mang tôi nhập cư trái phép đi Bắc Kinh.

Ở Bắc Kinh bên kia chú hai không có nhiều quyền lực như vậy, lại là thế lực phạm vi của hai nhà Giải Hoắc, vừa lúc thích hợp cho tôi chạy nạn.

Tôi và Tiểu Hoa nói chuyện này, cậu ta nghiêm túc nghĩ, sau đó viết một danh sách tiền phí bồi thường thiệt hại tinh thần, tiền cơm, phí dừng chân, tiền xe, tiền đồ dùng hằng ngày cho tôi.

Tôi đếm số 0, vò danh sách thành một cục ném vào thùng rác: “Tổng giám đốc Giải, coi như tôi chưa nói gì.”

Tôi mới vừa định rời đi, Hắc Hạt Tử đột nhiên gọi lại tôi: “Đồ đệ từ từ, vi sư cho cậu ra một chủ ý.”

Người mù biết làm người rồi sao? Tôi khiếp sợ quay đầu lại thì nghe Hắc Hạt Tử nói: “Cậu nói với chú hai là cậu bị bệnh liệt dương, chết tinh, Ngô gia vốn đã tuyệt hậu, kết hôn hay không đều không vô dụng.”

“……”

Tôi sai rồi, tôi không nên có chờ mong quá cao với tên sư phụ này.

Nhưng mà những lời này thật ra nhắc nhở tôi, thế giới này Ngô Tà không thể sinh, tôi có thể, tôi sinh đứa con rồi đưa cháu ngoại cho chú hai không phải là xong việc?

Nhưng làm sao ở trong vòng một ngày một Omega có thể hoàn thành toàn bộ quá trình mang thai sinh con? Rất gấp, online chờ.

Rất không hiện thực, nếu tôi nói với chú hai là tôi có thể sinh con mà lại không lấy ra chứng cứ, có thể sẽ bị chú ấy đưa đi bệnh viện tâm thần kiểm tra.

Thấy vẻ mặt như mướp đắng của tôi, Bàn Tử thật sự là nhìn không được, kéo tôi ngồi vào trên ngạch cửa, nói: “Thiên Chân, ngày thường cậu rất nhiều mưu kế, làm sao gặp được việc này lại nghĩ không rõ? Cậu ngẫm lại Tiểu Ca là ai, Trương Khởi Linh!”

Tôi không hiểu, Bàn Tử cười nói: “Cậu nói Tiểu Ca dùng súc cốt công giả thành con gái, sau đó lừa chú hai là cậu có bạn gái không phải xong việc?”

Tôi muốn nâng mặt của Bàn Tử, nói cho anh ta biết với trí lực của chú hai nếu bị loại xiếc này lừa, vậy thì tôi từ nhỏ có thể thiếu chịu bao nhiêu nỗi khổ học tập.

Anh đã từng thể nghiệm cảm giác trèo tường trốn học, vừa mới nhảy xuống đã bị Nhị Kinh tiếp được sao? Bàn Tử, anh không hiểu.

Nhiều người như vậy mà không một ai đáng tin cậy, tôi nhìn về phía Muộn Du Bình đứng ở trước cửa sổ.

Hắn cảm nhận được ánh mắt của tôi, cũng hơi nghiêng đầu, bị ánh mắt hắn đánh trúng trong nháy mắt, tôi xúc động cắn răng tiến lên nắm lấy tay Muộn Du Bình, nói: “Tiểu Ca, chúng ta bỏ trốn đi!”

Lời vừa nói ra, trong phòng khách ánh mắt mọi người đều tập trung lên người tôi, người mù như bị sặc nước miếng: “Hai người các cậu nói là thật à?”

Mặt tôi không biểu cảm nói: “Tôi nói giỡn.”

Bàn Tử vươn đầu ra cửa sổ, nhìn trời nói: “Ban ngày ban mặt, không thích hợp bỏ trốn, không phải nên là ban đêm sao?”

Vừa mới dứt lời, giữa trời quang chợt lóe một tia chớp, theo sát là tiếng sấm rền, bầu trời trong xanh trong vòng vài giây mây đen cuồn cuộn, con mẹ nó, trời mưa.

Nhìn ngoài phòng mưa to tầm tã, chúng tôi đều cạn lời.

Thật lâu sau, tôi nói: “…… Hóa ra Bàn gia ngài là kinh thành Tiêu Kính Đằng*? Thất kính thất kính.”

(*Tiêu Kính Đằng được giang hồ tặng cho một biệt danh "thần mưa". Nghe nói cho dù là hoạt động sự kiện gì đi chăng nữa, chỉ cần Tiêu Kính Đằng xuất hiện thì chắc chắn sẽ mưa)

Nhìn mưa này là không tạnh ngay được, Phúc Kiến mưa núi từng viên to như đậu nành, bùm bùm giống như đánh vào lòng tôi.

Bàn Tử vỗ mông đi làm cơm chiều, để lại bốn người chúng tôi nhìn nhau, trên vách tường đồng hồ chậm rãi đi đến buổi chiều 5 giờ, quả thực tựa như tử tù sắp bị tử hình đếm ngược.

Tôi bắt đầu hối hận tại sao lại chạy đến cái góc xó xỉnh thôn Vũ này, mưa to một chút là không ra thôn được.

Hắc Hạt Tử đột nhiên nói: “Thật ra tôi có một chủ ý, chỉ sợ đồ đệ cậu không dám.”

Tôi nghĩ ngay cả Muộn Du Bình tôi cũng dám ngủ, còn có cái gì không dám, bảo anh ta đừng cất giấu, nói!

Hắc Hạt Tử chỉ Muộn Du Bình, nói: “Để Câm đánh ngất chú hai và toàn bộ thủ hạ rồi trói lại, sau đó các cậu lấy xe của bọn họ chạy.”

“……”

Cái này thì tôi thật đúng là không dám, đấy chính là chú hai của tôi, lại không phải chú ba, nếu vũ lực có thể giải quyết vấn đề, tôi đến nỗi sầu thành như vậy sao?

Người mù sờ cằm, nói: “Hoặc là suy xét đào địa đạo đi ra ngoài? Không xa, trước buổi sáng ngày mai đào đến trong huyện là được.”

Tôi trợn trắng mắt, nếu tôi có thể cả đêm đào địa đạo đến trong huyện, về sau Hàng Châu tàu điện ngầm đều để tôi đi đào đi, tôi là máy xúc đất thành tinh.

Tôi buồn bực làm sao tôi không có mấy người bạn đáng tin cậy? Ngoại trừ Muộn Du Bình thì ở không phương diện đàng hoàng này, bạn bè của tôi bước đi thật là cực kỳ nhất trí.

*

Chờ ăn xong cơm chiều, tôi còn đang suy nghĩ chuyện này.

Bởi vì mưa to, Tiểu Hoa Hạt Tử cũng không thể quay về nhà khách, tôi để hai người bọn họ chen chúc ở phòng cho khách, dù sao Muộn Du Bình ngủ cùng tôi.

Hơn 8 giờ tối, tôi tắm rồi nằm ở trên giường, đột nhiên nảy ra sáng kiến: Come out với mẹ tôi, đến một chiêu rút củi dưới đáy nồi làm chú hai trở tay không kịp.

Tuy rằng thế giới này tám phần "tôi" và Muộn Du Bình thật đúng là huynh đệ bình thường, nhưng tôi cũng không biết khi nào tôi có thể trở về, cũng không thể bị chú hai trói đi kết hôn, nếu chúng tôi có một ngày còn có thể đổi về, tôi chỉ có thể nói…… Đây đều là mệnh!

Tôi lập tức móc di động ra, gọi đến máy bàn trong nhà.

Quả nhiên là mẹ tôi nhận điện thoại, tôi hàn huyên với mẹ vài câu, nghe ra mẹ tôi rất cao hứng, nói tôi có rảnh về nhà nhìn xem, con gái nhà lão Lý cách vách năm nay hơn ba mươi còn chưa kết hôn, muốn giới thiệu cho tôi.

Tôi thình lình ngắt lời mẹ: “Mẹ, con không thích phụ nữ.”

Đầu kia điện thoại an tĩnh, tôi lại nói: “Mẹ cũng đừng nghĩ giới thiệu người khác cho con, con có bạn trai, là lần trước ăn tết mẹ đã gặp, Tiểu Trương.”

Mẹ tôi vẫn không nói lời nào, tôi còn tưởng rằng bà không chịu nổi kích thích xảy ra chuyện gì, gọi vài tiếng: “Mẹ? Mẹ không có sao chứ?”

Mẹ tôi rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc hỏi tôi vừa rồi đang nói cái gì.

Tôi bất đắc dĩ mà lặp lại tuyên ngôn come out một lần, không ngờ bên kia điện thoại thanh âm của mẹ đột nhiên run rẩy, còn có chút nghẹn ngào.

Tôi hoảng sợ, vội nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, lại không phải chuyện lớn gì……”

“Mẹ cao hứng!” Mẹ tôi đột nhiên ngắt lời tôi, “Tiểu Tà, nhiều năm như vậy, một cô gái mà con cũng chưa dẫn về nhà, cũng chưa từnh nghe nói con có bạn gái, mẹ thật sự vẫn luôn sợ hãi quãng đời còn lại con sống cô độc……”

Tôi: “……”

"Tôi" ở thế giới này đến tột cùng là dạng người như thế nào?

Cuộc sống so sánh với tôi thì không sai biệt lắm, tự xưng cùng Muộn Du Bình là huynh đệ, thích nữ, nhưng tuổi đã 40 cũng chưa từng có bạn gái, bị mẹ ruột lo lắng sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Giống loài gọi “trai thẳng” này thật thần bí!

Tiếp tục hàn huyên với mẹ vài câu, tôi cúp điện thoại.

Muộn Du Bình từ phòng tắm ra, tóc của hắn ướt dầm dề dán ở trên trán, tôi gọi hắn lại đây, kể chuyện vừa rồi cho hắn.

“Thật ra còn có một biện pháp càng hữu dụng.” Cuối cùng tôi bỏ thêm một câu.

Muộn Du Bình nhìn tôi, ý bảo tôi nói tiếp.

Tôi nâng nửa người trên, ôm cổ hắn, có dụng ý khác nói: “Chính là… Tiểu Ca, kỳ động dục của tôi hình như đến rồi.”

Muộn Du Bình cười: “Sinh bốn đứa?”

Trí nhớ của người này làm sao ở những lời tôi chém gió bậy bạ lại tốt như vậy? Tôi dùng chân móc lấy cẳng chân hắn: “Lý luận mà nói có chút khó khăn, nhưng trước lạ sau quen, hay là nên lấy ra một chút chứng cứ cho chú hai xem trước, được không?”

*

Đêm qua tôi cũng không nhớ rõ lăn lộn đến mấy giờ mới ngủ.

Sau đó tôi mới mơ mơ màng màng nhớ phòng cách vách có Tiểu Hoa và Hạt Tử, Omega động dục kỳ phải trải qua bảy ngày, mẹ nó sau này tôi nên đối mặt bọn họ thế nào.

Cho nên sau khi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên thấy một giường gỗ lớn khắc hoa, phản ứng đầu tiên là may mắn, không cần mất mặt.

Nhưng mẹ nó hình như tôi lại xuyên không.

Đây là địa phương nào? Tôi · Nữu Hỗ Lộc · Ngô Tà trở về báo thù?

Tôi xoay người ngồi dậy, thấy Muộn Du Bình đưa lưng về phía tôi ngồi ở mép giường, tôi hoảng sợ, thầm nói Muộn Du Bình này vẫn là Muộn Du Bình sao? Tôi có phải nên gọi hắn một tiếng Hoàng Thượng không?

Không đúng, kiểu tóc hắn không trọc, quần áo còn mặc kiểu hiện đại, chẳng lẽ là thế giới giả tưởng?

Muộn Du Bình đột nhiên quay đầu lại, nói: “Cậu đã tỉnh.”

Đến rồi, lời dạo đầu kinh điển của tiểu thuyết xuyên qua.

Ta lột chăn ra, phát hiện tôi không mặc quần áo, không đợi tôi nói chuyện, Muộn Du Bình đã đè tôi lại: “Kỳ động dục vừa mới bắt đầu, ngủ nhiều một lát, bảo trì thể lực.”

Hắn xoay người lên giường, tôi mới phát hiện hắn chỉ khoác một chiếc áo, nửa người trên không mặc áo, trên cổ còn có dấu răng tôi cắn đêm qua, tôi nhẹ nhàng thở ra, may mà không có thất thân, cẩn thận nói: “Tiểu Ca? Đây là chỗ nào?”

Hắn đưa một cái di động cho tôi, tôi nhìn thoáng qua, là của mình, một đống tin tức hộp thư nhắn chúc tôi tân hôn vui sướng.

Tôi phản ứng lại, chúng tôi xuyên về thế giới của mình?

Hơn nữa, bởi vì tôi không muốn chịu mấy nghi thức hôn lễ rườm rà nên bỏ trốn mà có vẻ như một thế giới khác Ngô Tà đã kết hôn thay tôi.

Trong lòng tôi ngũ vị tạp trần, quả nhiên không phải trai thẳng! Trong lòng có chút áy náy dùng danh nghĩa của Ngô Tà come out tức khắc tan thành mây khói.

Tin WeChat thứ nhất là Bàn Tử, gửi cho tôi một đống link, cái gì mà tri thức hộ lý thời gian mang thai, lung tung rối loạn mấy chục tin, nói tôi chú ý thân thể nghiêm túc dưỡng thai.

Sau đó là Trương Hải Khách, không biết khi nào anh ta kéo tôi vào một nhóm có tôi và Muộn Du Bình, còn có anh ta, Tiểu Trương Ca và Trương Thiên Quân, tin tức ký lục là vấn đề đặt tên cho con trai tôi.

Tôi xem mà không thể hiểu được, nhìn thời gian mới phát hiện, thế giới này vậy mà đã qua đi một tháng.

Một thế giới khác "tôi" cũng rất không thành thật, một tháng, con mẹ nó, ngay cả hài tử cũng làm ra rồi, vậy mà còn nói mình là trai thẳng? Là tôi đối với từ “trai thẳng” này có hiểu lầm, hay là vì huynh đệ sinh hài tử cũng là một loại phương thức biểu đạt tình huynh đệ?

Tôi thật sự nhịn không được lải nhải cái ý nghĩ này với Muộn Du Bình, Muộn Du Bình xoa bóp vai tôi, bình tĩnh nói: “Bây giờ cậu bắt đầu mang thai, còn kịp.”

“……?”

end

======

Thế giới nguyên tác: Hạt Tử bị bắt nghe góc tường cả đêm, cái gì cũng không muốn nói.

Mà kẻ có tiền bên cạnh đeo nút bịt tai thật quý.

Thế giới nguyên tác Tà: ?????? Hóa ra nguyên nhân mẹ tôi tiếp thu nhanh như vậy là thế này, tôi có nên cảm ơn ông hay không???

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top