Cuối cùng thì Ngô Tà có thể sinh bốn đứa được không?

Tác giả: 漫漫长夜未至央

*Bối cảnh thôn Vũ, thọc giấy cửa sổ.

Không biết từ ngày nào bắt đầu, trên đường lan truyền những tin đồn ví dụ như như Ngô Tà – Tiểu Tam Gia rất dễ bị lừa của Ngô gia, sau thành Tiểu Phật Gia không dễ lừa, tộc trưởng phu nhân bí mật của Trương gia – có thể sinh con, còn có thể sinh được bốn đứa.

Ngay từ đầu trên đường còn có một số người bán tín bán nghi, nhưng sau đó nghĩ lại, người bạn họ Giải giàu có và quyền lực của Ngô Tà cũng có thể chuyển từ nữ lúc nhỏ sang nam khi lớn, hai người này không những không già đi mà còn thường xuyên đã chết lại sống lại, nghĩ đến việc nam sinh con mà thôi, cũng chẳng có gì lạ.

Chẳng có gì lạ.

Lời đồn sinh ra và truyền bá cũng không cần biết đúng sai, ở dưới tình huống chính bản thân Ngô Tà không biết gì, tin tức này đã truyền đi khắp núi sông, vượt qua đại dương, cuối cùng truyền tới tai Trương gia hải ngoại.

Người Trương gia, chỉ dựa vào họ hàng gần kết hôn cũng có thể truyền thừa cho tới hôm nay đã là việc lạ, sự kiện thần quái nào mà chưa từng nghe, kỳ tích y học nào mà chưa từng thấy, hơn nữa với độ tuổi trung bình là ba chữ số, bọn họ đã được định sẵn là khán giả tốt nhất cho các tin đồn dân gian, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm…… Cũng chỉ còn thừa lại bằng này người, đối với tin đồn này tin tưởng không nghi ngờ.

Tộc trưởng của chúng ta mạnh như vậy, làm cho Ngô Tà sinh mấy đứa con mà thôi, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.

Ngô Tà, mặc dù là người quen nhìn thấy những chuyện lớn và cực kỳ giỏi giải quyết những rắc rối lộn xộn, nhưng đúng là hiếm khi gặp phải những chuyện như vậy. Hắn đang an ổn thảnh thơi ngồi trong sân làm ổ cho gà, chợt nhìn thấy một hàng đầu người mọc lên phía trên tường như măng mọc sau mưa, trong đó một cái đầu giống hắn như đúc mở miệng nói chuyện, hỏi hắn mang thai phải không, đã sinh chưa, sinh mấy đứa?

Ngô Tà: ?

“Trương Hải Khách, anh có bệnh à?”

Không có giấy cho phép đến thăm, đoàn người Trương gia vội vàng chạy tới, không thể vào trong nhà nhưng có thể hò hét ở ngoài cổng.

Sau khi quan sát cẩn thận, họ thấy xung quanh không có dấu vết của trẻ sơ sinh, Ngô Tà cũng không có vẻ như đang mang thai, vì vậy họ gọi một tiểu bối có nghị lực nhất và giọng nói to nhất, móc ra một quyển sách cũ kỹ ố vàng, 《 phụ khoa ngọc thước · cuốn một 》, ngay lập tức đọc to một cách vô cùng nhiệt tình.

Bác gái hàng xóm đã bắt đầu thò đầu ra xem náo nhiệt, Ngô Tà không còn cách nào khác đành phải phá lệ khai ân gọi mười mấy người già (thanh xuân toả sáng) đang giữ cổng vào nhà, chen chúc đầy phòng khách.

Hai ba Tiểu Trương trên lưng cõng một túi đồ lớn, móc nồi đá sắc thuốc ra, bưng hai túi dược liệu ra sân nhóm lửa nấu thuốc, nghe nói có thể giữ thai, có mấy Tiểu Trương khác cầm nguyên liệu nấu ăn và nồi niêu đi phòng bếp nấu canh, Tiểu Trương đọc những việc cần chú ý khi mang thai kia cũng không dừng lại mà giảm âm lượng theo yêu cầu của Ngô Tà, hai người còn lại mang theo một chiếc máy phát nhạc cổ điển, mân mê trong chốc lát vang lên nhạc Mozart. Trương Hải Khách lải nhải giảng đạo lý với Ngô Tà, nói rằng việc quan tâm đến số lượng và chất lượng sinh sản của em dâu là quyền lợi và nghĩa vụ của người nhà chồng, là một phần của việc bảo vệ văn hóa truyền thống, trật tự xã hội và phong tục tốt đẹp.

Ngô Tà và Trương Hải Khách ông nói gà bà nói vịt nửa ngày, bị làm phiền đến đau đầu nên mặc kệ cho bọn họ muốn làm gì thì làm, lấy cớ muốn ngủ trưa nghỉ ngơi để cho bọn họ tắt tiếng. Trương Hải Khách nhìn về phía Tiểu Trương cầm 《 phụ khoa ngọc thước 》, thấy đối phương ra sức gật đầu, bèn quay đầu lại mỉm cười với Ngô Tà: “Ừm, đúng là nên ngủ trưa, như vậy rất tốt, nên nghỉ ngơi nhiều.”

Ngô Tà phớt lờ anh ta, đóng cửa lại và gọi điện thoại cho Trương Khởi Linh.

“Tiểu Ca, người nhà anh bị điên rồi à?”

Trương Khởi Linh đã lớn tuổi, sau khi về hưu nghe theo huyết mạch con cháu Thần Nông triệu hoán, không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ nuôi gà câu cá tuần núi hái nấm trồng trọt, nông - lâm nghiệp, chăn nuôi đánh cá phát triển toàn diện, nhận được điện thoại của Ngô Tà cũng không biết có nghe hiểu chuyện gì đã xảy ra không, chỉ nói cậu chờ, tôi về nhà ngay.

Ngô Tà lại gọi cho Vương Minh Khảm Kiên, hỏi xem gần đây có chuyện gì xảy ra không, nhưng những chuyện như sinh con, đặc biệt là đàn ông sinh con, nói như thế nào cũng coi là chuyện riêng, được truyền miệng một cách riêng tư nhưng càng truyền càng thần bí, thần bí còn ẩn chứa một số chi tiết huyền học chân thật, đã có phiên bản Ngô Tà và Trương Khởi Linh ở trước cửa Thanh Đồng thiên nhân cảm ứng điên loan đảo phượng mà có thai.

Thanh Đồng môn, rất thần kỳ, hỗ trợ mang thai thôi, đại tài tiểu dụng, không có gì không thể.

Hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề lúc ấy rõ ràng Bàn Tử cũng có mặt ở đó.

Ngô Tà nghe được một đống tin tức lung tung rối loạn, không nhịn được sờ bụng, sờ đến một nửa thì dừng lại, thu hồi bàn tay cứng đờ, cuối cùng gọi điện thoại cho Giải Vũ Thần.

Giải Vũ Thần có nhiều nguồn thông tin, nghe thấy Ngô Tà hỏi chuyện thì cười rất lâu.

“Tôi có thể sinh con từ khi nào?”
“Ha ha ha ha ha ha……”
“Mẹ nó……”

Giải Vũ Thần cười đủ rồi mới phát thiện tâm nói cho Ngô Tà biết địa khái nguyên nhân gây ra, “…… Tóm lại, chính là cậu nói trước, cậu có thể sinh bốn đứa.”

“Chết tiệt…” Ngô Tà nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến những người ở phòng khách bên ngoài tới đây để giục sinh “Bọn họ có biết tôi và Tiểu Ca vẫn chưa ở cùng nhau không?”
“Hả? Các cậu còn chưa ở bên nhau?” Giải Vũ Thần kinh ngạc.
Ngô Tà chịu đựng nhục nhã nói: “Ừ.”
Giọng điệu của Giải Vũ Thần tiếc nuối: “Chuyện này có lẽ chỉ có hai cậu biết.”

“Tôi... ngay cả tay của Trương Khởi Linh cũng chưa chạm vào vài lần, Trương Hải Khách và những người khác lại ăn vạ bắt tôi sinh con?” Ngô Tà cảm thấy khó tin, “Trương gia không học kiến ​​thức sinh lý sao? Tộc trưởng của bọn họ vẫn là xử nam thanh thanh bạch bạch, con mẹ nó một mình tôi làm sao sinh được?”

Giải Vũ Thần cũng cảm thấy không thể tưởng tượng: “Trương Khởi Linh ngủ cậu thì cậu có thể sinh được thật hả?”
Ngô Tà: “……”

Cuộc trò chuyện giữa Ngô Tà và Giải Vũ Thần bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa. Ngô Tà đang nổi nóng, tưởng Trương Hải Khách lại muốn giở trò, mở cửa định mắng chửi, thấy là Trương Khởi Linh, miệng mở ra lại nhắm lại, khẽ gọi “Tiểu Ca”. Đột nhiên đối mặt với huynh đệ kiêm đối tượng thầm mến kiêm "cha của bốn đứa bé" vừa mới thảo luận, Ngô Tà không thoải mái lắm, ra bên ngoài nhìn thấy người Trương gia đã bắt đầu thu thập đồ vật chuẩn bị rút lui, hiển nhiên là Trương Khởi Linh vừa mới nói gì đó.

Bình thường khi Bàn Tử tới thôn Vũ, Trương Khởi Linh sẽ dọn vào phòng của Ngô Tà, y rất quen thuộc với phòng ngủ của Ngô Tà, nhưng lúc này y không trực tiếp đi vào mà chỉ đứng ở cửa nói chuyện với Ngô Tà: “Cậu tức giận?”

Ngô Tà càng thêm khó chịu khi thấy bộ dáng Trương Khởi Linh quy quy củ củ kiềm chế và lễ phép, rất muốn gọi Trương Hải Khách trở về xem, nhìn xem tộc trưởng của các anh, tính cách cao thượng này, cử chỉ rụt rè này, hắn có là con thỏ có thể một thai sinh tám cũng rất khó sinh được.

Không bột đố gột nên hồ.

“Không.”
Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, lặp lại: “Cậu tức giận” Là câu trần thuật khẳng định.

Ngô Tà không muốn đứng ở cửa thảo luận chuyện này với Trương Khởi Linh, huống chi bên cạnh tường còn có hai Tiểu Trương không cam lòng muốn ngồi canh để nắm bắt tin tức mới nhất, hắn cáo trạng: “Bọn họ ép tôi sinh con cho anh.” Trương Khởi Linh quay đầu nhìn về phía ven tường, hai Tiểu Trương bỏ chạy.

Ngô Tà nói xong đưa tay nắm lấy cổ tay Trương Khởi Linh kéo vào nhà, đóng cửa lại.
Trương Khởi Linh theo ý của hắn đi vào, ngồi ở mép giường nhỏ giọng nói: “Đừng tức giận.”
Ngô Tà buông tay ra, dựa vào đầu giường ngồi, ôm lấy gối đầu: “Tôi thật sự không tức giận.”

Thực sự không tức giận, chỉ khó chịu. Rõ ràng hắn yêu thầm Trương Khởi Linh và cũng không cất giấu chuyện này, thấy tất cả mọi người đã biết, lời đồn cũng truyền thành như vậy, Trương Khởi Linh còn giống như không có việc gì, đối xử với hắn rất tốt. Không biết là giả vờ hay thực sự không có ý định đó.

“Anh có biết không, tất cả mọi người cảm thấy tôi và anh ở bên nhau?”
Trương Khởi Linh sửng sốt, thành thật gật đầu. Ngô Tà lại đợi một lát, không chờ được y nói tiếp câu gì thì thật sự có chút tức giận, chui vào chăn che đầu, thuận tiện che khuôn mặt đỏ bừng vì đâm thủng giấy cửa sổ.

Ngô Tà vẫn không nhúc nhích, Trương Khởi Linh sợ hắn khó thở, đưa tay kéo chăn xuống một chút, lộ ra một đôi mắt u oán hơi phiếm đỏ. Ngô Tà buồn bã nói: “Đừng quấy rầy tôi ngủ trưa, Trương Hải Khách bảo tôi nghỉ ngơi nhiều, chuẩn bị mang thai.”

Trương Khởi Linh cúi đầu nhìn hắn, bị chọc hắn cười, chậm rãi nắm lấy tay đặt ở mép chăn của Ngô Tà.

Mặt Ngô Tà lại đỏ bừng, nhưng nhớ lại lời nói và việc làm cổ hủ của Trương Khởi Linh, cảm thấy chờ y dựa theo tiết tấu tuần tự phát triển kia thì không biết bao giờ mới thành công, vạn sự chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Hắn kéo tay Trương Khởi Linh kéo vào trong chăn, đặt ở trên bụng mình, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Ca, anh thực sự không muốn có con à?”

Trương Khởi Linh bối rối trong giây lát, y mờ mịt nhìn bụng của Ngô Tà, như muốn hỏi: Cậu thực sự có thể sinh con?

Ngô Tà nhất thời không nói nên lời, nhưng cũng tiếp tục tình thú, hắn vén vạt áo lên, kéo quần xuống một chút, để tay Trương Khởi Linh trực tiếp chạm vào làn da chỗ đó, mơ hồ nói: “Tôi cũng không rõ ràng lắm, vạn nhất đâu…… Nếu không, bây giờ anh thử xem?”

————— xong —————

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top