nguyên cái bản word của cái truyện đây nè :)))
1.
Mễ Khâu Khâu và Kim Ba lần đầu tiên quen biết là vào một ngày cuối thu tháng chín mát mẻ.
Đây là thời điểm khi bọn họ học năm nhất đại học, đại hội thể dục thể thao mùa thu đang được tổ chức. Tân sinh viên của hệ tiếng Trung và hệ Cơ điện chỉ vì tranh giành nhau chỗ ngồi ở khu khán đài phía nam sân bóng đá rổ mà xảy ra xung đột, lấy tư cách là người mới nhậm chức lớp trưởng của lớp Hai hệ tiếng Trung, Mễ Khâu Khâu hấp ta hấp tấp lao vọt vào khu ngồi hệ Cơ điện, tùy tiện túm được bạn Kim Ba áo sơ mi trắng sáng sạch sẽ của chúng ta.
“Tôi là Mễ Khâu Khâu, lớp trưởng lớp Hai hệ tiếng Trung. Sáng sớm nay chủ nhiệm hệ tôi rõ ràng đã xác nhận khu khán đài phía Nam là vị trí của lớp bọn tôi, thầy ấy nói rõ ràng rồi, tất cả từ chỗ đó đến đây đều là chỗ ngồi của lớp, đúng bốn mươi chỗ ngồi, vừa vặn đủ cho bốn mươi người của lớp. Có phải các bạn nhầm hay không, nếu có nhầm thật xin phiền các bạn liên lạc với chủ nhiệm hệ các bạn cho. Cảm ơn.”
Mễ Khâu Khâu ưỡn cao ngực đứng trước mặt Kim Ba, đùng đùng không dứt nói xong, thế mà Kim Ba chỉ thản nhiên tủm tỉm cười, rất có kiên nhẫn lẳng lặng nghe cô “bắn liên thanh” hết sau đó mới khách khí nói: “Mười phút trước chủ nhiệm hệ mình thông báo vị trí khán đài có một chút thay đổi, chỗ ngồi của hệ tiếng Trung chuyển sang bên cạnh đó, ừm, bên kia, cũng vừa đúng bốn mươi chỗ.”
Mễ Khâu Khâu trợn mắt há hốc mồm, sau đó mới nói: “Ôi, thật là ngại quá. Cảm ơn bạn.”
Kim Ba vẫn là khuôn mặt hòa nhã, mỉm cười ấm áp với cô.
Khi Mễ Khâu Khâu hùng dũng dẫn đội quân nữ sinh hệ tiếng Trung đi qua trước mặt hệ Cơ điện, các nam sinh hệ Cơ điện đều xì xào nói nhỏ: “Bạn trưởng lớp đó đó, đúng thật là có cá tính nha.”
Riêng Kim Ba cảm thấy cô nữ sinh tóc thật dài kia, có hơi hấp tấp, cũng có hơi kì lạ, nói năng thì có chút nhanh và lớn tiếng, còn nữa, chẳng lẽ lúc nào cô ấy nói chuyện cùng với người khác cũng nhìn chằm chằm vào mắt của người ta sao? So với các nữ sinh khác dường như tuy có điểm hơi khác biệt, nhưng cũng không thể xác định cụ thể là ở đâu.
Mễ Khâu Khâu hướng dẫn cả lớp ngồi vào chỗ của mình trên khán đài, nghe thấy mấy cô bạn đang bình luận lung tung về cậu lớp trưởng hệ Cơ điện ôn hòa nhã nhặn kia: “Khuôn mặt đẹp trai kìa, vóc dáng cũng được quá chứ, ừm, ánh mắt cũng thật mê người nữa…”
Mễ Khâu Khâu không thể ngăn cản được hai tai mình vì những lời bình phẩm này mà dựng đứng lên, cậu ta rất tuấn tú ấy hả? Chợt vô tình nhìn sang khu khán đài phía Nam, ánh mắt cô vừa vặn giao nhau với một đôi mắt có con ngươi đen nhánh, ánh mắt của cậu ta thực sự rất tinh khiết, tinh khiết tựa như mây trắng trên trời vậy. Mễ Khâu Khâu tự đánh vào đầu mình, mây trắng có thể tinh khiết được không chứ, nghe nói trong những đám mây lơ lửng kia thậm chí còn có rất nhiều khí bụi nữa kìa, tinh khiết thế nào được?
Trời ạ, cái này cùng với ánh mắt cậu ta có liên quan gì chứ, sao cô lại cứ suy nghĩ linh tinh những gì vậy? Nhớ ra thế nên cô quay về hướng của đối phương, nở một nụ cười rực rỡ, mỗi khi cô cười đều có hai chiếc răng khểnh lấp ló, mẹ nói hai chiếc răng này của cô hết sức đáng yêu à, nghĩ đến đây cô lại cười càng tươi tắn.
2.
Chế độ chạy bộ sáng sớm ở trường đại học hết sức lạc hậu, hàng ngũ của mỗi ban đều phải thông qua được sự nghiệm thu của thầy giáo. Nhưng mà, đám nữ sinh hệ tiếng Trung đều là mĩ nữ hết sức nhã nhặn yếu đuối, Mễ Khâu Khâu sáng dậy sớm đứng bên ngoài cửa mỗi phòng ngủ lớn tiếng kêu gào, số người có thể bò dậy cùng cô rèn luyện thân thể ngày một ít, đến cuối cùng chỉ còn mỗi Mễ Khâu Khâu lẻ loi trơ trọi đứng điểm danh trước mặt thầy giáo.
Không lâu sau, không ngờ cô phát hiện thì ra đội ngũ bên hệ Cơ điện cũng chỉ còn lại một người, vì vậy liền cùng cái người áo sơ mi trắng kia kết bạn mà đi.
“Làm sao cậu lại chạy chậm như vậy được nhỉ?” Mễ Khâu Khâu thở hổn hển nói.
Kim Ba sửng sốt, cô ấy thậm chí chạy đến nỗi không kịp thở, mà còn hỏi ngược lại với mình như vậy?
“Nam sinh không phải chạy rất nhanh à? Chắc cậu phải chạy nhanh hơn tôi rất nhiều mới phải chứ?” Mễ Khâu Khâu càng thêm thở hồng hộc.
Kim Ba mờ mịt, cô ấy rõ ràng đến để chạy cùng cho có bạn, nếu như mình chạy nhanh hơn thì chẳng phải là đem cô bỏ lại phía sau sao?
“Aiz, vậy chúng ta cùng nhau từ từ mà chạy thôi.” Mễ Khâu Khâu rất có nghĩa khí nói.
Kim Ba có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ cô ấy không nhận ra là mình cố ý đợi cô ấy sao?
3.
Chạy bộ sáng sớm xong, bọn họ nhân tiện đến phòng ăn ăn luôn bữa điểm tâm.
Kim Ba biết rất nhiều nữ sinh không ăn điểm tâm, nhưng Mễ Khâu Khâu không những ăn mà còn ăn rất nhiều.
Mễ Khâu Khâu cũng thường thường hỏi một số vấn đề khá kì quái, ví như Kim Ba có phải có mối quan hệ với Ba Kim hay không*, Kim Ba vẫn giữ nguyên khuôn mặt mỉm cười thản nhiên nhàn nhạt, nhìn cô từng ngụm từng ngụm ăn cháo.
(*Nguyên văn: 比如金巴是不是和巴金有某种特殊的关系, không hiểu được Ba Kim là ai -.-)
Tình hữu nghị giữa bọn họ vẫn tiếp diễn, nhưng mối giao tình này cũng chỉ giới hạn ở việc cùng nhau chạy bộ, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi họp.
Cũng tốt, người xưa có câu “Quân tử chi giao đạm như thủy”** mà.
(**Mối giao tình giữa người quân tử với nhau vô tư, trong sáng như nước)
4.
Khéo nhất đó là, môn văn học tự chọn, bọn họ cùng chọn thi từ thưởng tích***.
(***Đại khái nó liên quan đến làm thơ bình thơ, tìm hiểu về thơ thì phải. Nguyên văn: 诗词赏析)
Thời đại này, trường đại học nơi mà “Môn bắt buộc nên trốn, môn tự chọn tất nhiên phải trốn”, chỉ có Mễ Khâu Khâu và Kim Ba kiên trì đến lớp môn phụ, một tiết cũng không trốn.
Tiết học thứ nhất, Mễ Khâu Khâu ngồi ở một góc phòng phía Đông, Kim Ba ngồi ở một góc phòng phía Tây, anh nhìn thấy tôi, tôi nhìn thấy anh, hai người bọn họ liền rất lịch sự quy củ mà nhìn nhau cười một cái.
Tiết học thứ hai, Mễ Khâu Khâu cảm thấy ngồi ở vị trí bên rìa nhìn tấm bảng đen rất không rõ ràng, vì vậy chuyển sang ngồi vào giữa, Kim Ba cũng cầm theo túi đựng sách ngồi gần vị trí giữa, bọn họ cũng là nhìn nhau cười một tiếng.
Tiết học thứ ba, Mễ Khâu Khâu quyết định dứt khoát ngồi vào luôn bên cạnh Kim Ba, khó khăn lắm mới gặp được người quen mà, ngồi chung một chỗ cũng có thể giúp đỡ nhau đôi chút. Kim Ba hình như rất hiểu ý Mễ Khâu Khâu, hai người lần nữa nhìn nhau cười một tiếng.
Khả năng sáng tác của Kim Ba đúng là nằm ngoài tầm dự đoán của mọi người, tốt đến mức mà mỗi lần Mễ Khâu Khâu nhìn thấy văn thơ đó đều muốn đem “đồ bỏ đi” – bài viết của mình xé toạc. Mễ Khâu Khâu từ trước nay vẫn cảm thấy đàn ông con trai mà giỏi văn thơ đều quá mức yếu ớt,, nhưng Kim Ba chưa từng cho cô cảm thấy điều này, tuy không vạm vỡ to lớn, nhưng lại cho người khác cảm giác kiên định, an tâm.
Mễ Khâu Khâu tuy là một nữ sinh ngoan ngoãn, vẫn tuân theo truyền thống tốt đẹp “Học tập tốt, ngày ngày tiến lên”, những cũng trốn rất nhiều các lớp tự chọn khác. Đối với lớp thi từ thưởng tích, không phải chưa nghĩ tới trốn, cũng không phải đặc biệt yêu thích như thế, chỉ là vì cô biết Kim Ba hôm nào cũng sẽ dùng sách của mình giúp chiếm chỗ ngồi cho cô trước người khác. Mặc dù chỗ ngồi đó cho dù không chiếm cũng không có ai ngồi, Mễ Khâu Khâu vẫn cảm thấy thật ấm áp. Coi như là vì cái chỗ ngồi ấm áp đó đi, cô quyết định quyết tâm nghiêm túc đi học thưởng tích thi từ.
5.
Năm hai đại học, học viện của Kim Ba tổ chức lễ mừng lớn nhân dịp tám mươi năm thành lập, học viện Văn học tính tặng cho họ một gốc cây Tử Sam**** nho nhỏ, Mễ Khâu Khâu làm sinh viên đại diện mang tính tượng trưng cho cả học viện cùng với Kim Ba gieo gốc cây này mang ý nghĩa hết sức trọng đại.
(****Search GG từ khóa này: 紫杉树 (Tử Sam thụ), cây Tử Sam khá là đẹp :D )
Ở dưới gốc cây nhỏ, trên tấm bảng gỗ con có khắc lời đề từ: “Hữu nghị dài lâu”.
Kim Ba và Mễ Khâu Khâu đứng dưới gốc cây chụp ảnh chung.
Nét tươi cười của người con trai vẫn là thản nhiên nhàn nhạt, mà của người con gái cũng vẫn là sáng lạn rực rỡ, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu.
Gốc cây nhỏ thoạt nhìn vô cùng dồi dào sinh lực, một ngày nào đó, cành lá nó sẽ rậm rạp sum xuê, che mát một góc trời.
Giống như quan hệ hữu nghị giữa hai học viện.
Cũng giống như quan hệ bạn bè lâu dài giữa Mễ Khâu Khâu và Kim Ba.
6.
Trong sinh mệnh có xuất hiện những người bạn tốt như thế này thật là một hạnh phúc, Mễ Khâu Khâu vẫn cảm thấy như vậy: có người giúp cô giành chỗ ở phòng học, có người cùng cô chạy bộ sáng sớm, có người kiên nhẫn cùng cô ăn điểm tâm, có người nghe cô càu nhàu, càm ràm, lảm nhảm chuyện phiền não con gái, có người chỉ bảo tác phẩm “đáng bỏ đi” của cô,…
Nhưng mà, bọn cô là người yêu phải không?
Mỗi khi có bạn tốt hỏi, cô luôn luôn quả quyết phủ nhận.
Anh lại chưa từng nói thích cô. Ngày Cá tháng Tư năm ngoái, cô cợt nhả: “Kim Ba tôi thích cậu”, anh liền lập tức cũng giống như vậy mà bảo cô: “À, mình cũng thế”.
Một chút lưỡng lự cũng không có.
Cho dù có hơi do dự nói ra một chút thôi, cô cũng sẽ đem ra phân tích mối quan hệ của họ thật kĩ nhiều hơn.
Năm thứ ba đại học, Mễ Khâu Khâu nhìn các anh chị khóa trước đều vì tiền đồ của mình mà lao tâm khổ tứ bôn ba, trong lòng liền thấy có chút đa cảm.
“Sau tốt nghiệp cậu đã tính toán kế hoạch gì chưa?”
“Trở về quê tớ Cam Túc.” Kim Ba rất quả quyết cho cô biết.
“Vì sao?” Mễ Khâu Khâu cũng cảm thấy vấn đề này hết sức nhàm chán, nhưng là cô không nhịn được mà hỏi.
“Ủng hộ miền Tây thêm phát triển lớn mạnh thôi.” Kim Ba cười, nụ cười vẫn giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, ôn hòa mà tĩnh tại.
Không hề buồn cười, cái lời cười giỡn này không hề buồn cười, Mễ Khâu Khâu nghĩ thầm trong lòng.
Như vậy, hai năm sau, anh về Cam Túc, còn cô vẫn ở Bắc Kinh.
Từ Cam Túc đến Bắc Kinh, đo trên bản đồ bản đồ chỉ cách nhau có hai bàn tay, thế nhưng nếu đi tàu hỏa, sẽ là cực kì lâu, cực kì xa.
Nhưng mà ít nhất, bây giờ bọn họ là đang ở cùng nhau, còn là bằng hữu tốt nhất của nhau.
7.
Cuộc sống cứ như thế không có sóng gió gì, cho đến khi một nữ sinh hệ tiếng Trung khác, tên Hà Hiểu Linh cùng Kim Ba thường xuyên giao thiệp. Mễ Khâu Khâu trong lòng có chút cảm giác khó chịu, vì chưa bao giờ Kim Ba qua lại với bạn phái nữ, cô chính là bạn khác phái tốt nhất rồi. Nhưng mà, cùng với số lần Hà Hiểu Linh đi sang học viện của Kim Ba ngày càng nhiều, Mễ Khâu Khâu cũng không phải không biết xấu hổ nhúng tay vào.
Hà Hiểu Linh cũng không phải thuộc loại đại mỹ nữ, nhưng tính khí ấm áp, khi cười lên cũng có chút ngọt ngào, bằng không cô ở đi đi lại lại trước mặt hai năm dù thế nào cũng phải có chút xíu phản ứng chứ, đây lại giống như đến chút xíu đó cũng không có nổi. Đây chính là đạo lí vật hợp theo loài, Kim Ba cũng là loại người ấm áp như vậy đi.
Quan trọng hơn là, Hà Hiểu Linh cũng là người quê Cam Túc. Nghe nói thành phố của bọn họ cũng rất gần, cái này chẳng phải giảm rất nhiều chướng ngại sao?
Việc này không có gì không tốt, nhưng cũng bởi nguyên nhân này, gần đây cơ hội gặp mặt của Kim Ba và Mễ Khâu Khâu càng ngày càng ít.
Một lần chạy bộ sáng sớm xong, Mễ Khâu Khâu rất tự nhiên trò chuyện đến chủ đề này, sau đó rất tự nhiên oán trách: “Cậu đúng là trọng sắc khinh bạn mà.”
Nhưng Kim Ba không có đáp trả, chỉ là im lặng hồi lâu rồi sau đó cau mày rất kì quái hỏi cô: “Cậu có bạn trai chưa? Làm sao cậu còn chưa có bạn trai vậy?
Mễ Khâu Khâu có chút sững sờ, ngay sau đó cười nói: “Chê tớ vướng víu bất tiện rồi hả? Ai nói tớ không có bạn trai nào? Tớ cũng không giống cậu, có bạn gái là cứ như vậy rêu rao, cả ngày đều ở chung cùng nhau.”
Ngày đó, Kim Ba liền xưa chưa từng thấy không cùng cô ăn điểm tâm (kyaaaaaaaaaa >.< a ghen rồi kìaaaa)
8.
Qua vài ngày nữa, Mễ Khâu Khâu kéo tay Lâm Cương đi tìm Kim Ba, đâu chính là bạn trai của cô á! Dù sao từ khi vào năm nhất, cậu ta liền kiên nhẫn theo đuổi cô, vậy hãy để vàng đá cũng nở hoa luôn đi.
Kim Ba nhìn người đó thật cao, cũng thật đẹp trai rực rỡ, nghĩ tới cũng là đạo lý vật họp theo loài đi, Mễ Khâu Khâu cũng là người rực rỡ sáng lạn như vậy, giống như là ánh mặt trời chói sáng, không chỉ chính mình phát ra ánh sáng, mà còn rất hùng hồn, hào phóng chia sẻ ánh sáng cho mọi người xung quanh.
Nơi đâu có cô thì chốn đó liền vui vẻ hạnh phúc.
Có lẽ lần sau không cần cùng cô chạy bộ sáng sớm, theo cô ăn điểm tâm, chiếm chỗ ngồi cho cô, rốt cục không cần nữa rồi.
Đáng lẽ nên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng ngược lại thấy nặng nề.
Kim Ba rất khách khí cùng nam sinh kia bắt tay, cảm thấy trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ dị, cảm giác kỳ dị này chưa bao giờ có.
Ngày đó, đi vào trong vườn trường, đứng dưới tàng cây Tử Sam kia thật lâu, mới có một năm mà cây Tử Sam đã xanh um tùm rồi, tươi tốt đến chưa từng có.
“Hữu nghị dài lâu”, Kim Ba nhìn tấm bảng gỗ, nhíu mày một cái.
Nếu như tốt nghiệp, rời Bắc Kinh, quan hệ của bọn họ vẫn có thể dài lâu sao? Hữu nghị còn không khẳng định chắc chắn, huống gì thứ khác…
Thứ khác, thứ gì khác đây?
9.
Ngày lễ tình nhân, Mễ Khâu Khâu phải trải qua một mình. Vì sao ư? Cô thất tình rồi. Tình yêu mới trải qua được mấy tháng, tình yêu của cô thật là đoản mệnh mà. Trước kia đi xem bói, thầy tướng số có bảo cô tướng đoản mệnh, thầy tướng thật sự là nhìn nhầm rồi, không phải cô đoản mệnh, mà tình yêu của cô đoản mệnh mới đúng.
Lúc đó anh ta là thế nào theo đuổi cô? Lời ngon tiếng ngọt của anh ta đi nơi nào rồi? Thề non hẹn biển của anh ta cũng đi đâu hết vậy?
Rõ ràng là anh ta nói muốn chia tay, lại không thể ngờ là anh ta nói năng rõ ràng với cô: “Lòng của em chưa bao giờ đặt trên người anh.”
Đây nhất định là lấy cớ đúng không?
Kim Ba nhất định là không biết cái dáng vẻ đối đãi với bạn gái mình này.
Nhưng, Kim Ba bây giờ đang ở đâu đây? Đương nhiên là cùng với Hà Hiểu Linh cùng nhau trải qua một ngày lễ lãng mạn rồi.
Lần này, đau buồn của cô không có ai cùng chia sẻ, nỗi khổ sở của cô cũng không có nơi nào bày tỏ.
Trong sân trường bông tuyết nhẹ nhàng rơi, rơi trên đầu, trên vai cô, cùng chất lỏng không biết tên trên mặt cô (nước mũi =)))) xin lỗi vì em sát phong cảnh =))) hòa vào nhau. Cô đi tới vườn, đến dưới cây Tử Sam kia, nhìn trên lá cây đọng lại tuyết, trong lòng cũng giống như có tuyết rơi.
Mấy ngày sau, bọn họ rất nhiều thành viện hội cán bộ học sinh đến một địa điểm gần trường học tham gia đại hội. Hội nghị kết thúc, một nhóm đông người trẻ tuổi nòng cốt quyết định trong phòng ăn của trường học sa đọa một lần.
Mễ Khâu Khâu uống rất nhiều rượu, chính cô cũng không phát hiện ra tửu lượng của mình lại như vậy. Một ly rượu mạnh xuống bụng, mặt liền thành đỏ hồng. Trước mặt dường như có thật nhiều người nhoang nhoáng lướt qua. Chủ tịch hội học sinh đẹp trai kia, hình như người rất tốt à, dáng vẻ cũng đẹp trai, luôn đến gần cô, cũng cùng cô uống rượu.
“Tôi thất tình, tôi thất tình nha~” (sâu rượu =.=)
“Đừng khổ sở làm gì, chân trời chỗ nào không có cỏ thơm.” Cách cô rất gần, anh ta mập mờ nói.
“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy nha~” Mễ Khâu Khâu không thể khống chế ngã trái ngã phải, nhìn đến khi cô ngã lệch ra, lúc sắp lao đến trên người hắn liền có một bàn tay quen thuộc đỡ lấy.
Là Kim Ba.
“Thật xin lỗi, tôi là bạn trai cô ấy. Cô ấy vẫn còn giận dỗi vụ đánh cược với tôi, hôm qua chúng tôi vừa mới cãi nhau.”
Kim Ba không thèm để ý đến vẻ mặt lúng túng của chủ tịch, kéo Mễ Khâu Khâu rời khỏi bối cảnh huyên náo đó.
Gió đêm thật lạnh, lạnh đến tất cả ý thức của cô đều phút chốc khôi phục.
Mễ Khâu Khâu ngồi lặng im trên yên xe đằng sau Kim Ba, không nói một câu, tại sao khi mới nghe được anh nói là anh bạn trai cô, cô lại vui mừng như thế chứ?
Chẳng lẽ, lời trước khi chia tay của Lâm Cương là thật?
Nước mắt từng giọt rơi xuống, rơi vào mu bàn tay.
“Làm sao vậy?” Kim Ba nhạy cảm thấy được sự khác thường. “Chia tay với hắn ta khó chịu vậy sao? Hai người ra sao rồi hả? Có phải lại đùa bỡn giận dỗi gì không? Cậu ấy mà, cũng không nên quá quật cường.”
Mễ Khâu Khâu ở đằng sau nhẹ nhàng cười, khổ sở? Cô thật khổ sở, chỉ có điều làm cho cô khổ sở chỉ có một người thôi, người đó cũng không phải Lâm Cương.
“Ôi…” Cô gọi.
“Hả?”
“Xúc giác của cậu nhạy bén không?”
Kim Ba không biết rốt cục thì cô say đến thế nào rồi, bởi vì không biết là thế nào mà cô lại nói ra câu này.
“Chúng ta thí nghiệm một chút đi, trên lưng cậu viết chữ nhé, đoán thử xem viết gì?” Mễ Khâu Khâu chợt hăng hái, sau đó nhẹ nhàng ở sau lưng Kim Ba xẹt qua xẹt lại, mỗi lần đều vừa lẩm nhẩm vừa khóc thút thít.
“Ừm, cậu cảm thấy không?” Cô cuối cùng hỏi.
Kim Ba lúc này mới phục hồi lại tinh thần, sau đó phát hiện mặt mình đã đỏ lên.
May mà cô không thấy mặt, may nhờ cô say.
Nhưng, tại sao mình đỏ mặt? Tại sao khi cảm thấy đầu ngón tay của cô xẹt qua trên áo len của mình, lại có loại cảm giác kì dị kia? Lòng không thể khống chế cuồng loạn, mặt không thế khống chế phát sốt, nóng rần lên.
“Không có, không cảm giác ra được cái gì.”
Không nhìn được vẻ mặt dường như là mất mát của người kia, cũng không hiểu cô đến tột cùng viết cái gì, giống như, là một dãy các con số.
(từ đầu đến giờ mãi mới thấy đoạn này xuất hiện tí JQ :j)
10.
(Bắt đầu từ đoạn này em không thể tránh đc dùng đại từ chỉ bản thân nữa rồi, thôi thì tốt nghiệp xong để tự xưng mình là anh vậy :”>)
Sau, bọn họ tốt nghiệp, Kim Ba chuẩn bị tốt tất cả hành lí, lên tàu hỏa trở về Cam Túc; nơi đó là gốc gác sinh ra, cũng là nơi nuôi lớn anh, lần này trở về mảnh đất cằn cỗi ấy, là có ý định lập chí thay đổi nó.
Cho nên, khi thi tốt nghiệp trung học, anh báo danh là Cơ điện chuyên nghiệp, chứ không phải môn Văn học đam mê của mình.
Nếu như, có tình yêu với vùng đất kia ít đi dẫu chỉ một chút, nếu như, anh dự thi hệ tiếng Trung, nếu như, anh ở lại Bắc Kinh, tất cả có thể sẽ khác biệt không?
Trên thế giới này, không có nếu như.
Mễ Khâu Khâu chạy tới tiễn anh, cô ấy mặc một bộ váy dài màu đỏ, xinh tươi diễm lệ, còn lộ ra vẻ tuyệt mĩ phong tình nở rộ trước kia chưa từng có.
Cô tặng cho anh một bình thủy tinh, bên trong có 1000 ngôi Sao May Mắn.
Những ngôi sao này là tự tay cô gấp, chúng đều rất đặc biệt, bởi vì bên trong giấy gấp mỗi ngôi sao lại có viết một câu giống hệt nhau: “Mễ Khâu Khâu thích Kim Ba.”
Có lẽ sẽ chăng một ngày nào đó, anh không cẩn thận mở ra một ngôi sao, chỉ cần mở ra một ngôi sao thôi, anh sẽ rõ ràng cô đã từng ôm ấp một tình cảm chân thành tha thiết với anh thế nào.
Tàu hỏa từ từ chuyển bánh, Mễ Khâu Khâu đi theo toa xe càng ngày chạy càng xa, ngây ngốc truy đuổi.
Tại sao, đến bây giờ mới bắt đầu truy đuổi?
Tại sao, muốn đợi đến thời điểm biết rõ sẽ không thể nào truy đuổi nữa mới bắt đầu truy đuổi đây?
Nếu như, cô sớm một chút, nếu như, cô không tin tưởng vào vận mệnh, nếu như, cô dũng cảm hơn, tất cả có thể sẽ khác biệt không?
Trên thế giới này, không có nếu như.
Kim Ba nhìn bóng dáng màu đỏ đó dần dần biến thành một điểm màu đỏ nhỏ nhoi, hốc mắt dần ướt.
Về sau, làm bạn với anh không phải là gương mặt quen thuộc nữa, mà chỉ còn là vô số những ngôi Sao May Mắn mà thôi.
Từng đoạn kí ức rời rạc cùng cô một chỗ chợt ùa về trong tâm trí.
Bốn năm đại học, nhớ lại, hóa ra lại chỉ xoay quanh chủ đề đơn điệu như vậy.
11.
Tốt nghiệp đại học được một năm, Kim Ba tại sở nghiên cứu thủy lợi dần dần lộ ra tài năng.
Anh và Hà Hiểu Linh vẫn duy trì quan hệ yêu thương (là yêu THƯƠNG nha), mỗi cuối tuần bọn họ đều luân phiên đến thành phố của người còn lại thăm hỏi lẫn nhau. Từ nơi anh đến nơi thành phố đó chỉ cần hai tiếng đồng hồ, mà từ Cam Túc đến Bắc Kinh, phải cực kì lâu.
Hà Hiểu Linh là một cô gái dịu dàng, cô đối với anh rất tốt, anh biết.
Từ khi bắt đầu đại học năm hai cô đã theo đuổi anh. Suy nghĩ của Kim Ba là, nữ sinh theo đuổi ngược nam sinh còn là một việc vô cùng hao tốn dũng khí. Phải để xuống dè dặt thẹn thùng, để xuống kiêu ngạo, đây không phải là điều bất kì ai cũng làm được.
Cho nên, vào lúc Mễ Khâu Khâu nói cho anh biết mình đã sớm có bạn trai, anh cũng quả quyết để cho mình và Hà Hiểu Linh xác định quan hệ. Anh sẽ không phụ lòng cô, bởi vì anh là một người đàn ông có trách nhiệm (damn trách nhiệm >”<). Anh đối với cô cũng sẽ hết lòng, đối tốt với cô ấy, chăm sóc mến yêu cô ấy, chỉ có một chút là thứ anh không thể cho được.
Sinh nhật của anh năm nay, Hà Hiểu Linh tặng anh một cái bánh sinh nhật to, cùng chiếc thiệp sinh nhật tinh xảo. Phía trên thiệp chỉ viết một chuỗi các con số, là “5201314”.
“Đây là ý gì?” Kim Ba không hiểu.
“Anh thật là xấu tính, cố ý để cho người ta nói ra miệng.” Hà Hiểu Linh nũng nịu, “Em yêu anh một đời một kiếp, anh thật là không hiểu hả? Ngốc quá đi.”
Như sấm sét giáng xuống đỉnh đầu.
Kim Ba đứng sững sờ tại chỗ không nói ra lời, đột nhiên nhớ lại chính là đêm một ngày kia, ngón tay mảnh khảnh của Mễ Khâu Khâu vạch một dãy số, chính là hình dạng giống như vậy.
Chỉ là anh không hiểu.
Anh không hiểu sự bí ẩn của những con số này.
Anh không hiểu cô đã từng trao tim mình cho anh.
12.
Hai năm sau, lớp Hai hệ tiếng Trung tổ chức buổi họp lớp.
Mễ Khâu Khâu đã tốt nghiệp thạc sĩ chính quy, đã bỏ hoàn toàn sự ngượng ngùng ngây thơ ngày xưa. Bây giờ cô đã được nhà trường giữ lại làm một trợ giáo, hỗ trợ giảng dạy. Mặc dùng thần thái trưởng thành chín chắn dần dần lộ rõ, trên gương mặt cô vẫn là nụ cười tươi tựa ánh mặt trời như vậy, cười một cái còn có hai chiếc răng khểnh dễ thương, khiến cho người ta cảm tưởng như cô còn là cô gái hồn nhiên, trong sáng chất phác, cũng vẫn là lớp trưởng hấp tấp của hệ tiếng Trung ngày nào.
Chỉ là, cô gái đáng yêu này không dễ theo đuổi nha.
Là yêu cầu quá cao? Tại sao tất cả nam sinh đều nhìn không hợp mắt chứ?
Mỗi khi có người hỏi Mễ Khâu Khâu vấn đề này, cô cũng chỉ biết dùng chân của mình, trên đất nguệch ngoạc mấy vòng tròn.
Không biết, chính cô cũng không biết.
Có lẽ, trong lòng còn có thứ chưa hoàn toàn chết hẳn; có lẽ, buông tha, so với chờ đợi, càng khó khăn hơn.
Ở buổi họp lớp, cô gặp lại được Hà Hiểu Linh.
Nghe nói, Hà Hiểu Linh sắp kết hôn. Chỉ là, chú rể lại không phải Kim Ba.
“Làm sao như vậy được chứ?”, Mễ Khâu Khâu nở nụ cười với cô ấy, “Thật là kì quái quá mất, các cậu vẫn làm cho mọi người hết sức hâm mộ ấy. Có phải cậu ta không đối xử tốt với cậu không? Tớ sẽ giúp cậu đánh cậu ta luôn.”
Cô làm thế nào đánh anh được đây?
Ba năm qua, liên lạc giữa bọn họ càng ngày càng ít dần, cô ngay cả mặt anh còn khó thấy, làm thế nào đánh anh được đây?
Đã từng nói là hữu nghị dài lâu, nhưng là tình hữu nghị của bọn họ cũng bay đi theo gió rồi.
Không phải là không muốn thấy mặt anh, chỉ là không dám thấy.
“Duyên phận quá mỏng thôi.” Hà Hiểu Linh thản nhiên nói, “Anh ấy rốt cục không phải là người thích hợp nhất đối với tớ. Thứ tớ muốn anh ấy không cho được.”
Mễ Khâu Khâu không hỏi tới thứ mà cô ấy muốn. Chỉ là nhìn vẻ hạnh phúc của Hà Hiểu Linh, Mễ Khâu Khâu biết là Hà Hiểu Linh không có gì oán hận với Kim Ba, cô ấy là thật sự đã tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình rồi.
Thế còn cô? Hạnh phúc của cô đang còn ở nơi nào?
“Kim Ba, anh ấy vẫn thường nhắc đến cậu, anh ấy vẫn luôn rất nhớ cậu.” Hà Hiểu Linh sâu kín nói.
“Tớ cũng như thế, rất nhớ cậu ấy à.” Mễ Khâu Khâu hết sức nói thật nhẹ nhàng, cô có cảm thấy ánh mắt Hà Hiểu Linh dường như rất có ngụ ý, nhưng ngụ ý này rốt cục là gì vậy?
Cô đã đã từng tiến về phía anh, nhưng anh, lại chưa từng bao giờ bước một bước về phía cô.
13.
Thời gian vẫn trôi nhanh như trước, thấm thoát đã lại qua hai năm, Kim Ba phát hiện thì ra mình già thật rồi, bố mẹ thúc giục đi tìm bạn gái, anh đều là cười nhạt một tiếng.
Anh có thể tìm ai? Còn có thể yêu người nào? Tình cảm quá phức tạp, không dám nghĩ tới, qua loa mà nói, công việc luôn đơn giản, cho nên đó là lí do dĩ nhiên anh thành công trong sự nghiệp.
Rốt cục, sở thủy lợi muốn cử người đến Bắc Kinh bồi dưỡng. Nghe thấy tin tức này, tim Kim Ba lại thình thịch rung động, làm sao lại động rồi, tĩnh lặng lâu như vậy, làm sao lại có thể rung động như thế đây?
Năm năm rồi, trải qua năm năm, chẳng lẽ còn hi vọng thời gian có thể quay trở lại để nắm chắc thứ gì cần thiết sao? Cô ấy có thể đang dựa vào người mới, cuối cùng thì cô ấy cũng hẳn sẽ gặp được người đáng giá để cô vạch những con số sau lưng rôi.
Càng ngày càng thêm mãnh liệt, là sự nhớ nhung tương tư.
Càng ngày càng yếu ớt, lại là dũng khí.
Sau khi sự dao động qua đi, anh cũng không đề xuất xin đi.
Về đến nhà, thấy cháu nhỏ yêu quý đang làm khách chơi nhà. Nhìn thấy Tiểu Bất Điểm này, cha mẹ lại không tránh khỏi oán trách muốn ôm cháu nội, Kim Ba cũng chỉ có thể cười xòa một tiếng.
“Chú, đây là cái gì vậy?”
Cháu nhỏ leo lên bàn sách của anh, cầm lấy bình thủy tinh đặt ở vị trí nổi bật nhất. Bao nhiêu năm, một nghìn ngôi Sao May Mắn này đều lẳng lặng ở đây cùng với anh, đó cũng là đồ vật duy nhất có thể để cho anh gửi gắm nỗi niềm riêng tư.
“Đây là Sao May Mắn.”
Kim Ba nghĩ một chút rồi cười, cha mẹ anh luôn không hiểu vì sao con trai mình lại như vậy, tựa như mấy cô bé học sinh, thích nhìn đồ vật rồi cười khúc khích đến mất hồn.
“A, sao ở đây lại tuột ra ngoài rồi?”
Cháu nhỏ đem một ngôi Sao May Mắn nho nhỏ mở ra, muốn nhìn xem một chút trình tự cách làm.
“Chú, chú mau nhìn xem này, ở đây viết gì vậy?” Cháu đem tờ giấy nhỏ đặt trước mặt anh.
Vết mực bút máy đã sớm đổi màu, nhưng nét chữ kia vẫn còn rõ ràng như vậy: “Mễ Khâu Khâu thích Kim Ba.”
Kim Ba lại thêm một lần cảm thấy trong lòng nhức nhối khó chịu, tựa như bị nắm chặt mà nhéo cắt đau đớn.
Anh lại không biết, giữa lúc anh không biết, tình yêu của cô với anh say đắm như biển cả, anh vẫn luôn ở giữa biển tình đó, lại làm như mình giống con cá sắp chết cạn.
14.
Ở vào lúc khí trời mùa thu mát mẻ, Kim Ba cầm bình Sao May Mắn, trở lại trường học cũ.
Anh đứng ở trước cửa học viện quen thuộc, phát hiện cây Tử Sam kia càng ngày càng tươi tốt, thời gian mới có mấy năm mà cây già lại phát triển ra hơn nữa rất nhiều chạc cây mới. Tấm biển gỗ có khắc “Hữu nghị dài lâu” vẫn còn ở đó, đơn độc canh gác.
Mễ Khâu Khâu vẫn như cũ dạy các môn xong, buổi chiều nào cũng là trải qua cùng với cây Tử Sam này, cô luôn luôn nghĩ đến có ngày Kim Ba thấy cây đại thụ này khỏe mạnh như thế nào, sau đó sẽ hết sức kinh ngạc.
Cây nhỏ năm đó giờ đã lớn thành đại thụ che trời, tại sao tình cảm của bọn họ mãi không lớn lên đây?
15.
Mễ Khâu Khâu có chút không thể tin vào mắt mình.
Người mặc sơ mi trắng đứng dưới tàng cây kia làm sao lại giống Kim Ba như vậy chứ? Không phải chỉ có đằng sau giống, mà sườn mặt cũng giống, chờ xoay đầu lại thì ngay cả mặt cũng giống…
Anh rốt cục trở lại.
Anh đang muốn làm cái gì? Cầm bình Sao May Mắn, là muốn đem trả lại cho cô sao?
Cô ngây ngốc nhận lấy cái bình anh đưa cho, không hiểu đây cuối cùng là biểu thị cho điều gì.
“Mở ra nhìn xem nào.” Kim Ba lấy ra trong đó một ngôi sao.
Mễ Khâu Khâu nghe lời mà đem tờ giấy kia từ tháo ra, phát hiện đằng sau hàng chữ thanh tú của mình năm đó, cứ như vậy nhiều hơn một hàng chữ: “Kim Ba cũng thích Mễ Khâu Khâu.”
Anh rốt cục phát hiện được bí mật của cô, anh sao lại ngốc nghếch như vậy chứ? Thế nào mà đến bây giờ mới phát hiện ra?
Trong đôi mắt có cái gì đó lăn ra, Mễ Khâu Khâu nghĩ chắc không phải nước mắt chứ? (gỉ mắt? =))))) em xin lỗi vì sát phong cảnh lần nữa). Cô chưa bao giờ biết nước mắt vui mừng có thể nhanh như vậy chảy xuôi đâu.
Nơi xa cây Tử Sam với những nhánh cây phát triển mạnh mẽ, tình yêu của Mễ Khâu Khâu và Kim Ba cũng sẽ giống như khỏe mạnh giống như nó chứ?
Đúng vậy thôi, tình yêu của bọn họ, nghe nói còn có độ tuổi lớn hơn cả cây Tử Sam đó nha.
END.
Kết: Phải em là em cho hết từ phần 13 rồi, may mà trong này còn quay trở về được với nhau, chứ ngoài đời là “đi” rồi đó =))))
Tuyên Quang, 00h35’ 18/07/2014
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top