Chương 54: Xuân mộng vô ngân

Ta chỉ biết chính mình như phát hỏa, sinh một hồi bệnh nặng.

Cứ như bị cháy sạch, cả thân thể như bị nước sôi làm cho bỏng rát, đau , mà trong đầu lại hiện ra một mảnh bầu trời đêm hắc ám, nơi đó chỉ duy nhất lộ ra một vòng minh nguyệt.

Ta cả đời chưa từng gặp qua mặt trăng tròn nào sáng ngời như vậy, lơ lửng ở trên đầu như thể với tay một cái cũng có thể chạm vào ánh trăng màu bạc kia.

Ta quá mệt mỏi, an vị dưới ánh trăng nghỉ ngơi. Không biết từ khi nào trước mặt lại xuất hiện một áo trắng nam tử, đang đứng chống một cây dù trúc. Hắn ngày thường trông rất tốt, sắc mặt nho nhã, cả người yên lặng như một bức tranh yên vũ Giang Nam.

Sau đó hắn mở miệng cùng ta nói chuyện, liên miên cằn nhằn không ngừng nói, hắn ước chừng có vẻ rất kích động , mặt đều đỏ lên , cả người bắt đầu điên cuồng, mà cặp mắt mưa tuyết lượn lờ con ngươi như trước gắt gao trừng ta, càng không ngừng bảo ta là Thiều Nhi.

Thiều Nhi cái gì cơ chứ?

Thật là một kẻ dông dài.

Ta không đủ kiên nhẫn để nghe, liền phất tay bảo hắn đi, không thể tưởng được hắn cuối cùng cũng chịu đi. Rồi đến đây lại có một hắc y nam tử cùng một nữ tử một thân mặc áo lông cừu ngân sắc. Nam tử này cùng nam tử mặc trang phục sa hoa trên bích họa ở cổ thành kia là cùng một dạng, tuấn mỹ uy nghiêm, còn nàng kia, rõ ràng đó là nữ tử giống ta ở trong quan tài đá.

Ta thấy bọn họ, sửng sốt một hồi lâu.

Đôi mắt bọn họ thâm trầm như biển, cực kì trìu mến nhìn ta, trong miệng cúi đầu như nói xong chuyện gì. Nhưng đối với người một câu cũng không nghe rõ, ta vội chạy lại gần để nghe cho kĩ hơn. Ai ngờ thân ảnh bọn họ nhoáng một cái đã trở thành một màu bạc rời đi.

Cùng lúc đó, minh nguyệt thật lớn trên đầu kia cũng giống như vậy, vỡ nát.

Chung quanh lại một mảnh hắc ám, còn lại cô độc chỉ có mình ta.

Mí mắt của ta rất nặng, như thể ngàn cân đá lớn đè ép, mở thế nào cũng không ra nổi, toàn bộ thân thể như mắc kẹt ở đầm lầy. Càng giãy dụa thì càng ngã xuống sâu hơn.

Đầu ngón tay có một cảm giác mềm mại truyền đến, là ta đang nằm trên giường sao? Cố gắng thử cử động ngó tay, nhận ra chúng nó đều cứng ngắc, giống như không thuộc về cơ thể ta. Nhất thời hoảng hốt, giống như đã trải qua một hồi ác mộng, hiện tại thanh tỉnh, mà giờ ác mộng lại càng chân thật quanh quẩn trong đầu.

Ta mặc dù không thể mở mắt nhìn thấy, nhưng lại có thể nghe thấy bên tai ẩn ẩn có tiếng Trường Sinh khóc truyền đến:“Tỷ tỷ nàng ngủ lâu như vậy, như thế nào còn không tỉnh a, ô ô, làm sao bây giờ?”

Sau đó lại có tiếng Vũ Lâm Hanh ấm áp mềm mại nói : “Sư tỷ tỷ mắc mưa, phát sốt. Trường Sinh, chúng ta ra phía trước đi dạo được chứ? Không cần quấy rầy nàng nghỉ ngơi.”

Ta nghe, trong lòng thật sự muốn cười, yêu nữ này, không ngờ cũng có thời điểm thanh âm trở nên ôn nhu như vậy, lại còn thoáng mang chút khàn khàn.

Tiếp theo có vài tiếng quần áo đong đưa thanh sát không khí, một tiếng cửa kêu lên mở ra, rồi lại một tiếng chi nha đóng lại.

Vũ Lâm Hanh mang theo Trường Sinh đi rồi sao?

Bốn phía lập tức im lặng, chỉ có thể nghe được bên ngoài phòng tiếng mưa vẫn còn chưa dứt, cũng không biết trận này trời mưa bao lâu, có lẽ chính mình vẫn chưa bị mất đi ý thức. Ngẫu nhiên nghe thấy “Răng rắc” Một tiếng, là một cành cây bên ngoài bị gió mưa quật gãy, rơi xuống đất cuối cùng cũng chỉ còn một phen im lìm.

Bỗng nhiên rất muốn khóc, trong mắt cay xè nhưng khóc cũng khóc không được.

Đang lúc hoảng hốt thì cảm thấy có một người đi lại đặt tay lên trán ta, ống tay áo đơn bạc có một chút lạnh lẽo, cùng với một lãnh hương thản nhiên sát vào hai má ta, ta biết trên đời này, hương khí như vậy chỉ có một người.

Lạc Thần.

Nàng luôn luôn như vậy ở bên cạnh ta, im lặng chăm sóc ta.

Ta lúc này chỉ muốn nhìn thấy mặt nàng dù là một chút, nhưng cũng không thể mở mắt. Cảm thấy tay nàng đang lướt qua, thân thể muốn cứng lại, càng không thể nhúc nhích. Trong lòng ta quýnh lên, nước mắt cuối cùng không chịu được tràn xuống hai bên. Mí mắt như trước vẫn không thể mở ra, chỉ có thể cảm thấy một ánh sáng như sương mù trước mắt.

Sau đó, Lạc Thần lại giống như cùng ta nói chuyện, đem ngón tay lạnh lẽo vuốt ve trán ta, thanh âm trầm lặng, giống như thở dài.

“Thanh Y, tại sao lại khóc?…. Ngươi lại giống khi đó rồi, có phải hay không thật sự rất đau?”

Ta không thể trả lời nàng, hơn nữa ta cũng không có hiểu được nàng nói ý tứ hàm xúc gì.

Nàng cứ thể lầm bầm một mình, có lẽ nàng cho rằng ta vẫn chưa tỉnh nên mới có thể nói như vậy.

Ta đã sớm hiểu được, nàng trong lòng ẩn dấu rất nhiều sự tình, giống như rượu ủ thật sâu trong hầm, chưa từng nói qua cho ta biết.

Như nước suối róc rách, nàng lại tiếp tục thủ thỉ từng hồi: “Tại sao ngươi lại quên ta? ….. Sao ngươi lại quên ta?”

Ta đã quên nàng?

Ta trước kia gặp qua Lạc Thần sao? Lại nói tiếp, trước kia mỗi lần cùng nàng tiếp xúc, đều cảm thấy nàng trong từng hơi thở đều rất quen thuộc, giống như ở nơi nào đã từng gặp qua.

Nếu đúng thật là ta đã quên nàng, điều này đối với ta, cảm giác giống như một loại tội lỗi.

Ta giống như thật sự quên rất nhiều sự tình, nếu chính ta quên nàng, như vậy thật không phải.

Sau đó, ở bên cạnh một hồi lâu lại không có thanh âm, ta nghĩ hay là nàng đi rồi, gấp đến độ muốn giữ chặt nàng lại, chỉ tiếc thân thể như bị khóa, không thể nhúc nhích.

Trong lòng đang sốt ruột, tay lại bị một người nhẹ nhàng cầm lấy, có một chút lạnh lẽo mềm mại dừng lại trên môi ta, một hơi thở lãnh hương ngào ngạt thổi đến.

Nàng lưu lại đôi môi mềm mại như cánh hoa, nói cho ta biết, nàng còn ở lại, không có rời đi.

Ta giống như được an ủi, mọi mỏi mệt được quét đi, chìm vào trong giấc ngủ.

Cứ như thế trải qua, lui lui tới tới, nhất thời tỉnh, rồi lại nhất thời mê, chung quy cơ thể cũng có thêm chút khí lực. Lúc này bên tai vang lên tiếng “ba ba”, ai đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Cửa mở ra, có người đi đến, tiếng bước chân thùng thùng, rồi lại có một tiếng đặt rất nặng, kế tiếp lại là tiếng nước ào ào đổ xuống.

Liền sau đó có tiếng một nữ tử trẻ tuổi truyền đến: :“Cô nương, nước ấm được rồi, có cần chúng ta hỗ trợ không?”

Ta nhận ra thanh âm này chính là đại nữ nhi của chưởng quầy.

“Không cần, làm phiền các ngươi.” Lần này là Lạc Thần, trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh âm.

“Vị cô nương bị bệnh kia đã ngủ khá lâu, như thế này không được, có phải không nên tìm đại phu nhìn một cái a?” . Tiếng một nữ tử khác lại vang lên.

“Đại phu đã xem qua, các ngươi cứ đi đi, đa tạ.”

Tiếp theo tiếng bước chân xa dần, cửa lại chi nha một tiếng, bị đóng lại.

Trong lòng hỗn loạn, bên tai yên ắng, không nghĩ hương khí Lạc Thần sẽ sát đến, ta cảm thấy thân thể mình bị một đôi tay lạnh lẽo nhẹ nhàng bế lên.

Nàng là đang muốn làm gì ta?

Ta cố gắng mở mắt ra xem, trước mắt vài tia ánh sáng, rồi lại tối sầm, cố gắng tiếp, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy trước mắt có lượn lờ sương mù, còn lại đều mơ hồ .

Cũng không biết ngày đó ở miếu Thần Hoàng, gã công tử che ô điên loạn kia đã làm gì trên trán ta mà ta không mở ra được mắt, cũng không động đậy thân, toàn bộ mềm nhũn.

Sau đó Lạc Thần đem ta thả xuống dưới, theo sau ta cảm thấy ngón tay nàng lạnh lẽo đặt lên vạt áo của ta, nhẹ nhàng gỡ bỏ. Cảm giác ta giống như bị quần áo giam cầm nay giải khai đi, da thịt thoáng chốc bị không khí bao bọc, thật lạnh lẽo.

Lòng ta run run, cho dù thân thể mềm oặt không thể nhúc nhích, nhưng giác quan vẫn còn, ta cảm giác được lúc này thân thể từ đầu đến chân, đều không có gì che dấu.

Trong lòng nhất thời cực kỳ xấu hổ hổ, nhưng cũng không thể ngăn cản nàng. Ngược lại, nàng một đôi tay nâng thắt lưng ta, đem ta bế đứng lên, theo sau, cơ thể ta nhanh chóng cảm thấy một mảnh mềm mại nước ấm.

Thế mới hiểu, nguyên lai là nàng giúp ta tắm rửa.

Có lẽ bị bệnh hồi lâu, thân thể từng chỗ cũng không còn là của chính mình, lúc này ở trong nước ấm, thân thể cũng dần dần giãn nở, phần đau nhức lúc trước cũng bị tách ra.

Ta lắc lắc cái đầu, hưởng thụ nước ấm mang đến thích ý. Trước mắt sương mù càng ngày càng tan đi, ta nhìn thấy một thân ảnh đang lượn lờ trong đám sương mù, duyên dáng yêu kiều như hạc trong đầm nước, lập tức bạch y rơi xuống, ở trong sương mù mơ hồ hiện ra đôi vai như tuyết trắng cùng với một đôi tay như ngọc thon dài.

Này…. Đây là…?!

Ta nguyên bản trong đầu liền hỗn loạn, lúc này lén nhìn trộm Lạc Thần nhẽ ra không có việc gì để đem quần áo thoát. Đầu như bị đánh một gậy, thanh tỉnh vài phần.

Trước mắt ta vẫn là mông lung, nàng trong đám sương sinh động chỉ che đậy một nửa phong lưu, đem ta làm cho lui cũng không thể lui. Đương nhiên ta lúc này không chút khí lực, cũng không thể lưu được, chỉ hơi hơi cố gắng hé mắt, nhìn nàng nhấc chân đi vào trong nước ấm.

Ta lúc này ước chưng có thể xem rõ ràng nàng bị hơi nước làm thấm ướt. Mái tóc  dài của nàng buông xuống, lan tràn trong nước, nhẹ nhàng cọ xát da thịt của ta, cọ nhẹ vào da như lông hồng, khiến ta cảm thấy hơi nhột nhột.

May mà nàng vẫn cho là ta chưa hồi phục ý thức, nên không biết ta vụng trộm nhìn nàng. Sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh như vậy, khuôn mặt như ngọc vì hơi nóng bốc lên, nhiễm một chút màu hoa đào.

Không khỏi cảm thấy mình cũng thật may mắn chưa hồi phục hết, nên chỉ có thể ngắm nàng đại khái, nếu thật sự nhìn thấy rõ ràng noãn ngọc sinh hương…. Ta liệu có yên ổn mà sống được nữa không?

Gắt gao nhắm mắt lại, không nhìn nữa.

Nàng lại tiếp tục không nói một lời. Thân thủ lại gần nhẹ nhàng giúp ta chà lau thân mình, tay đưa lên xuống, mềm nhẵn như đuôi người cá.

Ta cảm thấy quanh thân đều như tan chảy, ngay cả khi nào bị nàng ôm đến, khi nào đặt lại trên giường đều không nhớ rõ.

Cuối cùng, vừa mới lén lút nhìn cảnh xuân tươi đẹp kia của nàng, cùng với tắm rửa thoải mái qua đi, giờ đã bình yên ngủ.

Có lẽ trong đầu ta vẫn còn quanh quẩn bóng hình mềm mại như ánh trăng của nàng, cho dù lúc đó trước mắt mờ mịt, không phân biệt rõ. Nhưng thân thể trần trụi, đường cong tuyệt mỹ của nàng vẫn giống như một cái lông vũ, rơi xuống, khuấy động đáy lòng ta.

Ta mơ một cái mộng.

Một cái mộng về nàng.

Trong mộng chỉ có tối đen một mảnh, có vài miếng sáng tỏ như cánh hoa hoa quỳnh nhô đầu ra, hàm chứa giọt sương, ngượng ngùng nở ra .

Mà Lạc Thần kia trong bóng đêm mỏng manh nhanh nhẹn đến trước mắt ta.

Nàng đem bạch y nhất kiện cởi bỏ, quanh thân da thịt phiếm ánh nguyệt sắc quang hoa trong đêm tối, nháy mắt đã sáng lên.

Lập tức nàng tiến lại thật gần, nhẹ nhàng hôn lên môi ta, môi nàng mang theo một hương khí thản nhiên, giống như hoa lê đầu cành, nhợt nhạt một chút nhưng lại mang hương vị vĩnh cửu khó quên.

Thân thể nàng dính sát vào ta, như có lửa đốt. Sợ tóc ta cùng nàng quấn quanh, như cá nước hoan hảo.

Chính là giấc mộng xuân này như tiếng chuông gió leng keng linh linh, theo gió xuân thổi đi, chung quy không lưu lại nửa điểm dấu vết.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sư sư, may mắn là ngươi mơ xuân – mộng mà thôi, bằng không ngươi làm sao yên ổn sống được.? Lại nghiêm túc nói rõ, đó là một mộng = =

===========

Neko lảm nhảm: ai nói đạo mộ ko thể JQ, trước đây nhiều bạn nói rằng trong truyện ít “tình cảm”. Thật sự rất là nhiều nha~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: