C5: Nói Chuyện


"Đầu tiên, tôi sẽ giới thiệu trước. Tôi tên Kang Chul, hiện tại là CEO của công ty JN toàn cầu."

"Còn có, thật sự cảm ơn cô tối hôm qua đã cứu tôi."

Han Jin Hee hiện tại tâm tư đều đặt vào sự tình đã xảy ra vào tối hôm qua, cho nên đứng trước lời nói khách sáo của Kang Chul, cô hiện tại không muốn trả lời. Vì vậy Han Jin Hee hít sâu một hơi, như thể quyết định làm điều gì đó thật sự quan trọng, cô trực tiếp đối diện Kang Chul nói: "Những lời tôi chuẩn bị nói, có thể sẽ khiến anh khó tin, nhưng làm ơn hãy tin tưởng tôi, tất cả điều này đều là sự thật!"

"Tôi tên Han Jin Hee, là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Myungsae, tôi có thể đã xuyên từ một thế giới khác tới đây, tôi và mọi người không phải là người cùng một thế giới!"

"Cái gì? Cô không phải đang nói đùa chứ?"

"Sao có thể, như thế nào có thể tồn tại hai thế giới khác nhau?"

Kang Chul nhíu nhíu mày, điều này quả thật khó có thể tin được.

"Đây là sự thật!" Han Jin Hee vội vội vàng vàng giải thích: "Tối hôm qua sau khi đưa anh đến bệnh viện cấp cứu, tôi đã thử kiểm tra điện thoại di động của mình và phát hiện ra nó hoàn toàn không hoạt động trong khu vực này, tôi cho rằng điện thoại của tôi gặp vấn đề trục trặc nào đó nên đã hỏi mượn điện thoại của một hộ sĩ. Anh biết tôi đã phát hiện ra cái gì không?"

Lúc này sự sợ hãi trong lòng Han Jin Hee không nhịn được mà bộc phát. Giọng mang theo vẻ nức nở nói: "Tôi gọi điện thoại không được, sau đó liền tìm thử bệnh viện tôi đang làm, kết quả cho thấy ở thế giới này căn bản không tồn tại!"

Cô nhìn Kang Chul một chút, sau đó liền khóc rống lên: "Nơi này cũng không có cô nhi viện nơi tôi lớn lên từ nhỏ, cũng không có bạn bè của tôi, càng không có một Han Jin Hee tồn tại!"

"Tôi không biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở chỗ này, tôi muốn về nhà, tôi phải về nhà!"

Han Jin Hee gắt gao ôm lấy thân mình, đem đầu vùi thật sâu xuống đầu gối, miệng không ngừng nức nở thành tiếng.

Nhìn bả vai gầy yếu của cô gái từng đợt run lên, phảng phất chạm tới nơi nội tâm mềm mại của Kang Chul, hắn nghĩ thầm: "Nếu những điều cô ấy nói là sự thật, vậy cô ấy cùng hắn đều giống nhau, đều là cô nhi. Hơn nữa người phụ nữ này đã cứu hắn một mạng, cho nên hắn sẽ dùng phương pháp bảo hộ của bản thân để bảo vệ cô, coi như là trả ơn cho cô ấy. Chỉ cần Jin Hee ở thế giới này một ngày, hắn sẽ che chở cô một ngày."

Kang Chul kiên định vươn tay, đặt ở trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Tôi tin tưởng cô, đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô."

Han Jin Hee chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ bừng dần hiện lên khuôn mặt kiên định của người đàn ông. Này xem như cô may mắn, tại thời điểm cô bất lực nhất, cũng có người nguyện ý đối với cô vươn tay giúp đỡ. Vừa khóc, cô vừa mỉm cười gật gật đầu mà nói: "Có thể cho tôi mượn bả vai của anh một chút được không?"

Lúc này Han Jin Hee đã biết hắn chính là người đàn ông trong giấc mộng của cô, tại thế giới xa lạ này hắn chính là người duy nhất cô quen thuộc, cho nên đối với hắn, Han Jin Hee xuất hiện loại cảm giác ỷ lại kì lạ. Cô biết yêu cầu này lúc này nói ra thật quá kỳ quái, nhưng cô lúc này thật sự cần người khác an ủi.

Kang Chul đối với lời nói đột ngột này gần như hoàn toàn không chút rối rắm, liền cười cười, mở ra đôi tay nói: "Hoan nghênh bất kì lúc nào."

Nếu là người bình thường, trong trường hợp này sợ hãi thật sự bình thường, một cái bả vai mà thôi, Kang Chul hắn vẫn rất hào phóng.

Han Jin Hee cảm kích liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi đứng dậy rời khỏi ghế tựa, ngồi lên trên giường, nhìn khuôn mặt người nọ tràn ngập an ủi cùng tươi cười, chậm rãi dựa vào cơ thể như suy nhược của hắn, trên thực tế lại tràn ngập lực lượng sức mạnh lớn lao.

"Cảm ơn anh." Han Jin Hee yên lặng chảy nước mắt, thấp giọng ở bên tai hắn nói.

Kang Chul chưa nói gì, nhưng trên bả vai hắn lại truyền đến một cảm giác ấm áp ướt át, hắn biết người phụ nữ này hiện tại đang rất cần hắn, cho nên hắn ép chặt cánh tay, lần nữa đem cô ôm chặt hơn nữa.

Ở trong lồng ngực của hắn, Han Jin Hee cảm nhận được cảm giác an tâm mà cô chưa bao giờ có, trong lòng cô sinh ra một tia tình cảm lạ thường. Có lẽ do ngày hôm qua phát sinh sự tình làm cô quá mức mệt nhọc, hay có lẽ do cái ôm này quá mức ấm áp, cô dần chìm vào trong giấc ngủ. Lúc sau bên tai Kang Chul xuất hiện tiếng hô hấp bằng phẳng, hắn nhẹ nhàng đem cô gái đang ngủ trong lòng ngực đặt ở bên người, sau đó chậm rãi nằm xuống đối mặt với cô.

Động tác quá lớn khẽ động đến miệng vết thương, nhưng hắn lại không để ý chút nào, ở mười năm qua, hắn đã hình thành thói quen đau đớn, cũng đã học được cách nhẫn nại.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top