Chương 15
Tô Diệc duỗi tay chân một chút, rồi kiểm tra vết thương trên chân Dino, phát hiện đã tiêu sưng đi không ít, lúc này Tô Diệc mới yên lòng.
Tô Diệc rửa sạch nồi, sau đó thu thập cành cây quanh đấy. Có lẽ là do ý thức được gian nan khổ cực quá mức mãnh liệt, Tô Diệc một bên thu thập cành cây một bên nhịn không được nghĩ muốn đưa đồ vật vào trong không gian. Bất tri bất giác, các cành cây đều đi vào trong. Tô Diệc nghĩ thầm, mình quả thật là thông minh. Chờ tới mùa mưa rồi, rất có thể không tìm được củi. Chờ đến khi bọn họ tìm được chỗ định cư, Tô Diệc quyết định nhất định phải xây dựng một căn phòng để chứa củi, sau đó phải có một căn phòng bếp thật lớn, bếp có chân để đút củi vào đốt.
Bởi vì không có khả năng mỗi lần đi đều tìm được nơi nghỉ chân có nguồn nước, Tô Diệc cũng không thể không bắt đầu lo lắng vì công cụ dùng để đựng nước. Nếu là ở nhà, anh có thể dùng chai nhựa để đựng, nhưng giờ ở chỗ này tìm đâu ra bình nhựa mà đựng.
Chờ đến khi Tây Nặc Nhĩ săn thú trở về, Tô Diệc đem suy nghĩ của mình nói ra cho Tây Nặc Nhĩ nghe.
"Có đồ gì cứng rắn, kín, lại có thể dùng để đựng nước không?"
Tây Nặc Nhĩ còn chưa mở miệng nói, thì Dino đột nhiên xen vào, "Có cái đó ạ."
Nhìn theo hướng Dino chỉ, thì thấy hai quả trứng trắng trinh. Tô Diệc sửng sốt một chút, vội nói: "Vỏ trứng này cứng lắm hả?"
Tây Nặc Nhĩ nhìn thoáng qua trứng chim, đột nhiên đứng dậy.
"Anh biết cái nào có thể rồi."
Tây Nặc Nhĩ xử lý qua con mồi, Tô Diệc cũng mặc kệ Tây Nặc Nhĩ đang nghĩ tới cái gì, giống như hôm qua tiếp tục cắt miếng mỡ rán lọc dầu. Sau đó lấy hai quả trứng chim kia chiên cho hai đứa trẻ mỗi đứa một quả trứng ốp. Sau đó đột nhiên nhớ tới hai con cá bắt ngày hôm qua đã được xử lý ở trong không gian, sợ cá để lâu quá sẽ hỏng. Tô Diệc liền giả vờ lấy đồ trong sột tiện lấy hai con cá kia ra. Ai biết được khi lấy cá ra, nhìn con cá vẫn còn tươi. Tô Diệc đột nhiên có một cái ý tưởng lớn mật, vì nghiệm chứng cái này ý tưởng, Tô Diệc lại lần nữa lấy dâu tây lần trước ra. Liền phát hiện vài cân dâu tây dại hái được, không thay đổi chút nào, lần trước bỏ vào như nào, giờ lấy ra y như thế, không có cảm giác là hái được mấy ngày rồi.
Bé Eli nhìn trứng ốp trong chén gỗ, vàng vàng trắng trắng nhìn rất đẹp mắt, bé do dự chưa muốn ăn. Bé Eli ngẩng đầu liền thấy Dino cắn một miếng, trứng ốp chiên 8 phần chín, bên trong trứng là lòng đào mềm mại ăn vô cùng ngon. Bé Eli nhịn không được thò lại gần, một đôi mắt màu vàng ướt dầm dề nhìn Dino. Dino bị bé nhìn đến không thoải mái, tuy rằng không nỡ nhưng vẫn chia trứng ốp của mình thành hai nửa, đưa một nửa cho bé Eli trước mặt. Bé Eli vội vui mừng nói lời cảm ơn, sau đó cắn luôn miếng trứng ốp trong tay Dino.
Tô Diệc nhìn thấy vậy nhịn không được nói: "Eli, con như vậy là không được. Rõ ràng mình cũng có, sao lại đi ăn của người khác, không ngoan." Tô Diệc vốn dĩ mở miệng muốn dạy bảo Eli một chút đạo lý, nhưng nghĩ đến bé Eli còn nhỏ, nói những cái đó phỏng chừng bé Eli nghe cũng không hiểu.
Bé Eli vừa nghe thấy vậy, lập tức ngừng động tác, quay đầu lại nhìn Tô Diệc một cách ủy khuất.
Tô Diệc đem cá bỏ vào trong nồi đá, lập tức váng dầu văng khắp nơi, Tô Diệc nhất thời không để ý bị dầu bắn lên tay, anh đau đến ôm tay rụt nhanh lại, khi muốn xem tay mình bị sao thì cảm giác được phía sau có người đến, tay cũng bị người sau lưng chộp lấy ngay.
Tây Nặc Nhĩ vội vươn đầu lưỡi, liếm phần tay bị bỏng. Tô Diệc bị bộ dạng đau lòng của hắn làm cho cái mặt già đỏ lên. Nếu để tổ viên đội đặc cảnh nhìn thấy khẳng định sẽ nghĩ đang trời sập sao. Tô Diệc khụ một tiếng, rút tay lại từ VTây Nặc Nhĩ.
Khóe miệng Tây Nặc Nhĩ nhếch lên cười nhạt, biết Tô Diệc đang thẹn thùng.
Lúc sau Tô Diệc vớt hai con cá ra, rồi lại dùng ớt cay xào một nồi thịt cắt khối to. Bởi vì bé Eli đã ăn một quả trứng ốp siêu to, nên Tô Diệc cỉ cho tiểu gia hỏa này ăn nửa con cá. Một con cá hoàn chỉnh khác thì Tô Diệc cho Dino.
Tô Diệc và Tây Nặc Nhĩ cùng nhau giải quyết nửa con cá còn lại cùng nồi thịt xào ớt kia. Nhìn thấy Tây Nặc Nhĩ ăn ớt cay mà sắc mặt không đổi, còn thỉnh thoảng khen ngợi Tô Diệc nấu ăn ngon. Tô Diệc nghĩ thầm: quả nhiên là Tây Nặc Nhĩ thích ăn cay, Tô Diệc nghĩ thầm về sau phải tìm thêm nhiều ớt cay mới được.
Chờ đến lúc ăn xong Tây Nặc Nhĩ mới nhớ tới bản thân có mang về một đồ vật, thời điểm trước đó, bởi vì nhìn thấy Tô Diệc bị bỏng rồi trực tiếp vất sang một bên. Tây Nặc Nhĩ đưa đồ vật lấy được cho Tô Diệc xem, Tô Diệc vừa thấy đôi mắt liền sáng lên, nhịn không được cười hỏi: "Anh làm từ lúc nào vậy?"
Trong tay Tây Nặc Nhĩ là một đồ có hình dạng trong suốt, có chút giống vỏ trai, nhưng so với vỏ trai thì đỗ rỗng sâu hơn. Vỏ bên ngoài vô cùng sạch sẽ xinh đẹp, Tô Diệc đột nhiên cảm thấy thứ này càng thích hợp để làm chén ăn. Vốn dĩ Tây Nặc Nhĩ muốn cho Tô Diệc cái này để đựng nước. Hiện tại Tô Diệc lại vui sướng, đem cái này trở thành chén ăn.
Sau đó đi liên tục hai ngày trời, cuối cùng cũng đến hồ nước mặn.
"Dino, con cùng bé Eli đi xung quanh tìm xem có nguồn nước nào không, lúc về thuận tiện hái vài trái cây để ăn."
Tô Diệc giao công việc cho hai đứa xong, liền lấy từ trong không gian ra hai cái túi to. Nhìn thoáng qua Tây Nặc Nhĩ, "Nhanh chóng thu thập đồ lại đi, không phải đã nói đoạn thời gian tới là mùa mưa sao? Mong trước khi vào mùa mưa, chúng ta tìm được một chỗ có thể trải qua được mùa mưa này."
Tây Nặc Nhĩ cầm lấy hai túi, sau đó âm thanh nhẹ nhàng nói: "Hai ngày này em mệt mỏi quá rồi, qua bên cạnh ngồi nghỉ ngơi một chút đi, anh đi làm là được rồi." Thật ra Tô Diệc muốn tranh thủ cơ hội lần này mà vận động cơ thể một chút, nhưng mà nghĩ tới hai ngày nay đều ngồi trên lưng Tây Nặc Nhĩ, xác thật là cậu cũng có chút mệt mỏi. Tô Diệc nằm nghỉ trên mặt đất, một chốc sau Tây Nặc Nhĩ đã vét đầy một túi muối. Tô Diệc vươn móng vuốt sờ lên, sau đó trực tiếp đem muối bỏ vào trong không gian. Thời điểm Tô Diệc tính chợp mắt thêm một lúc nữa thì đột nhiên nghe được trên không trung truyền đến tiếng cánh đập, Tô Diệc mở mắt liền thấy hai thú nhân đang chở hai giống cái xuất hiện ở trên không hồ nước mặn.
Vừa thấy có người xuất hiện, Tô Diệc nhịn không được thở dài một hơi, nơi này mọi người đối với thú nhân bất thường rất ác cảm. Đặc biệt là hiện tại còn xuất hiện giống cái, căn cứ vào kí ức của Merril thì giống cái nơi này cũng rất tốt, nhưng cũng có không ít giống cái ghen ăn tức ở.
Tô Diệc nghiêng đầu nhìn Tây Nặc Nhĩ, bên kia hai cặp thú nhân cũng đã đáp xuống đất. Tây Nặc Nhĩ cũng không lộ ra biểu tình gì, vẫn đang thu thập muối, giống như không thấy nhóm người kia vậy.
Một giống cái tóc dài màu trắng cười hì hì lôi kéo bạn lữ hắn hướng tới bờ hồ, lúc đi còn không quên chào hỏi giống cái bên cạnh: "Ta vừa mới thấy bạn lữ của ngươi, hình như là Dực Sư*, các ngươi đến từ Dực Sư tộc sao?"
"Đúng vậy, ta tên Andy, các ngươi là Dực Xà* hả?"
*Sư tử có cánh, Rắn có cánh
Giống cái tóc vàng lập tức gật đầu, "Không sai, Andy, ta tên Lợi Nặc, chúng ta đến từ đầm lầy xa xôi nơi Dực Xà tộc ở."
Lỗ tai Tô Diệc giật giật, Dực Xà tộc? Ta phi, đừng có xui xẻo như vậy chứ? Đại lục thú nhân lớn như vậy, không biết tại sao lại xui xẻo ở chỗ này đụng mặt Dực Xà tộc vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top