THE030

THE030:

Edit: April

"Cái tên An Kiệt ngu xuẩn nhà ngươi, có chạy lẹ lên đi không? Nước trong nồi đều bị ngươi nấu đến cạn rồi!"

"Ôi trời ơi! Thuốc mà ngươi vo to như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn tự mình nhai cho vỡ trước rồi mới dùng được sao?"

"Thượng Đế của ta ơi, ngươi cứ hồ đồ ngu xuẩn như vậy, chỉ cần dạy con heo ba lần là học được, nhưng ngươi vẫn cứ quên cắt ngắn tim đèn dầu, vào lúc không cần ánh sáng cũng không nên cháy mãnh liệt như vậy, lãng phí như vậy thật đáng xấu hổ!"

Lỗ tai An Kiệt nghe nhiều đến muốn điếc, đành phải cầm cây kéo đi cắt tim đèn: "Ngày hôm qua ngài không phải là nói như vậy."

"Ngươi đây là đang nghi ngờ lời nói của ta sao?" Người lùn giận dữ hét lên, hắn dường như phải nhảy từ mặt đất lên.

"Được rồi, ta sai rồi, phiền đại nhân tôn quý đây nhất định phải dạy dỗ ta cho thật tốt." An Kiệt bị người lùn mắng riết thành quen, thậm chí còn dám đùa cợt lại, "Ngài nếu cứ gào lên rồi bị sặc thì phải làm thế nào?"

"Trời ơi ngươi còn dám cãi lại!" Người lùn cầm cây gỗ hung hăng đánh chân An Kiệt.

Đúng lúc An Kiệt vừa cắt xong tim đèn, liền linh hoạt né tránh, chạy vòng quanh nồi lớn đang sôi trào vừa bỏ thảo dược vào khuấy, vừa cùng người lùn đuổi bắt vòng vòng.

Tiếp xúc lâu dài khiến cậu đã sớm quen với việc sống chung cùng người lùn luôn giận dữ, bởi vì cậu đã sâu sắc lĩnh hội được bản chất của vị đại nhân tôn quý này—— ngạo kiều, luôn không rõ ràng.

Người lùn chạy trên hai cái chân ngắn, dù tốc độ chạy như điên nhưng cũng không đuổi kịp An Kiệt, cuối cùng hắn chấp nhận hiện thực, thở hồng hộc vứt bỏ gậy gỗ, ngồi dưới đất nóng nảy kêu to: "A a a! Ta chịu không được nữa! Ngươi lập tức biến lên mặt đất cho ta! Đến trời sáng hãy trở lại! Ta không muốn cùng một con quỷ đáng ghét ở chung một phòng, kể cả khi tiến vào mộng đẹp!"

"Thực sự thì, vào giữa năm đầu tiên ngài đã nói như vậy với ta rồi, sau đó mỗi tháng đều lặp lại ít nhất ba lần cho tới bây giờ đã là năm thứ bảy." An Kiệt vô tội chớp mắt, thấy khuôn mặt người lùn biến sắc, liền cười hì hì bổ sung, "Được rồi, ta biết rồi, nhất định là đại nhân đây muốn ta phải nhớ thật lâu, nên mới lặp lại nhiều lần."

Người lùn nổi cáu, ngay cả lời cũng không muốn nói.

An Kiệt thu dọn đồ đạc, đem giường người lùn thu xếp tốt, đem thức ăn buổi sáng đã chuẩn bị xong hâm lại, đem đến bàn cho người lùn, rồi mới chuẩn bị đi ra ngoài: "Vậy ta đi đây? Ngày mai sẽ mang tới cho ngài táo cùng mật ong, hy vọng ngài có một buổi tối tuyệt vời."

"Cút đi!"

Người lùn ngạo kiều trả lời với An Kiệt, chính là gió vào tai trái ra ngoài tai phải, một chút đều không để trong lòng.

Tâm trạng cậu thoải mái mở cửa đi ra ngoài, thậm chí còn vẫy tay chào người lùn khi đóng cửa.

Trở về mặt đất, đã là lúc mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời, An Kiệt duỗi người, theo con đường quen thuộc đi về nhà.

Nhưng đi được một nửa, cậu nghe được tiếng kêu rên rỉ do đau đớn.

An Kiệt rút kiếm bên hông, cảnh giác hỏi: "Ai ở nơi đó?"

"Là một người đáng thương, là một cô gái đang chật vật." Chủ nhân của tiếng rên rỉ trả lời, "Ta là một cô gái đang đi mua tơ tằm trên chợ, đi ngang qua nơi này thì bất cẩn bị bẫy thú kẹp trúng mắt cá chân, không đi được."

An Kiệt mặt vô cảm, cậu vẫn cầm chặt thanh kiếm, lạnh lùng nói: "Ôi, thật là bất hạnh, ngươi nên biết ta đã rất quen thuộc với con đường này, và chưa từng thấy qua cái bẫy nào."

"Ôi, trời ơi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đang nói dối gạt ngươi." Vừa nói xong, chủ nhân của giọng nói đẩy cỏ đi ra, lộ ra một khuôn mặt vô cùng thanh lệ, tóc nàng lộn xộn, trên mặt đôi má đỏ ửng không bình thường, đôi mắt ngập nước lúc nhìn người khác, chỉ khiến người ta cảm thấy đây là một cô bé điềm đạm đáng yêu.

"Chắc là như vậy." An Kiệt thích thú nhìn người trước mặt, "Ngươi không nên xuất hiện ở nơi này."

Gò má cô gái bỗng nhiên ửng đỏ, hoảng hốt lo sợ cúi đầu xuống, giống như đang ngượng ngùng: "Một giây trước ta cũng nghĩ giống như vậy, nhưng mà bây giờ. . ." Nàng lại ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng cùng yêu thương chăm chú nhìn An Kiệt, "Dũng sĩ anh tuấn, xin ngươi hãy giúp đỡ, mau đến cứu ta."

"Trong khu rừng có một loại nấm, phía trên có hoa văn sặc sỡ, nhìn hết sức diễm lệ, nhưng mà động vật đói bụng sẽ không ăn nó, bởi vì cây nấm này có chứa kịch độc."

An Kiệt khẽ mỉm cười, nâng kiếm lên đâm xuyên qua cổ họng cô gái trong ánh không thể tưởng tượng nổi của nàng, sau đó mặt không biểu cảm rút ra.

Máu tươi xinh đẹp phun ra ngoài, cô gái không thể tin được trợn mắt co giật một hồi, một làn khói đen từ cơ thể nàng thoát ra, cuối cùng biến thành một người đàn ông vạm vỡ có gương mặt hung ác.

"Bà ta lại chơi trò này, cũng không biết chán." An Kiệt bỉu môi, cậu cũng không phải lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, có một lần đi ra khỏi rừng để mua muối, trên đường về gặp một đứa bé nhờ giúp đỡ, bất quá khi đó có người lùn đi theo, một cái tát liền đem đứa trẻ đánh trở về nguyên hình.

Nghĩ tới đây, An Kiệt lại nhíu mày, "Chậc, mụ phù thủy kia lại có thể tìm tới nơi này." Cậu suy nghĩ trong giây lát, đem thi thể người đàn ông kéo tới một cái hố sâu cách đó không xa đẩy xuống, ném cành khô cùng cỏ dại xuống hố che đậy.

Làm xong tất cả mọi thứ cậu liền chạy về nhà, tăng nhanh tốc độ chạy về nhà, cố ý đi một con đường vòng xung quanh thác nước, chui vào một bụi cây, từ nơi không có người chú ý chui vào chỗ trống phía sau thác nước.

An Kiệt trở lại căn nhà gỗ, những người kỵ sĩ đã ăn xong bữa ăn tối và đang thu dọn chén dĩa, trên bàn còn giữ lại cho An Kiệt một phần.

An Kiệt cởi áo khoác, người kỵ sĩ gầy nhỏ hỏi cậu: "An Kiệt, đã xảy ra chuyện gì sao? Hôm nay sao lại về trễ như vậy."

An Kiệt ngậm bánh mì, miệng nói không rõ: "Đúng là có gặp phải một chút chuyện." Cậu đem việc đã xảy ra kể cho những người kỵ sĩ, nghiêm túc nói, "Đây đã là năm thứ bảy, tên kia hẳn cũng đang sốt ruột, bà ta bây giờ đang ở khắp nơi truy tìm chỗ ở của chúng ta, mọi người cũng nên cẩn thận một chút."

Những người kỵ sĩ gật đầu, nói: "Ngươi cũng vậy. Chúng ta đã sớm chuẩn bị xong một chỗ ở khác, nếu như có gì không ổn, liền lập tức dọn đi."

An Kiệt bày tỏ tán thành, "Con thỏ ranh mãnh từ trước đến giờ đều có ba cái hang, như vậy mới không bị thợ săn bắt được. Mặc dù chúng ta không phải con mồi, nhưng cũng phải thật cẩn thận."

Ăn xong bữa ăn tối, An Kiệt đi tới phía sau căn nhà gỗ thăm Snow, Snow bị cậu ôm ra khỏi quan tài thủy tinh, lần nữa đặt lên cái giường mềm mại đã được trải sẵn, thay đồ ngủ bằng vải nhung, dường như đang có một giấc ngủ rất ngọt ngào.

An Kiệt hôn lên đôi môi của Snow, giúp hắn xoa bóp, lại chuẩn bị nước nóng, vắt cái khăn bông đã ướt, lau người cho Snow.

Mặc dù sức mạnh của quỷ dữ khiến Snow cho dù ngủ say vĩnh viễn vẫn có thể duy trì mạng sống, nhưng dù thế nào, bảy năm nay hắn đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt trở nên sưng phù, những đường nét anh tuấn khi xưa cũng trở nên mờ nhạt.

An Kiệt nhịn không được nhéo khuôn mặt của Snow, cười: "Cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ không còn được như xưa."

Snow dĩ nhiên không có trả lời, chỉ có âm thanh lách cách do những người kỵ sĩ đang dọn dẹp từ bên ngoài nhà truyền tới.

An Kiệt đột nhiên cảm giác được cuộc sống như vậy thật an bình yên tĩnh.

Cậu đưa tay chọt chọt khuôn mặt của Snow, nhỏ giọng hỏi: "Đây đã là năm thứ bảy rồi, ngươi lúc nào thì trở lại?"

Vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng thét kinh hãi từ ngoài nhà truyền tới, "Trong nước có máu!"

An Kiệt sững sốt, vén chăn che Snow lại, kêu một người kỵ sĩ cùng mình đi ra ngoài xem thử, những người khác toàn bộ đều vào nhà trông giữ Snow.

An Kiệt chạy ra khỏi sơn động, bước chân linh hoạt như nhảy di chuyển trên những tảng đá phủ đầy rêu xanh, nhanh nhẹn giống như một chú hươu nhỏ.

Cậu nhanh nhẹn từ sau thác nước lượn quanh đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy một người thanh niên ngã bể đầu chảy máu, máu bắn tung toé ở trên đá nham thạch chảy vào trong nước.

An Kiệt cùng người kỵ sĩ cẩn thận đi tới dò xét người này xem có còn sống hay không, xác nhận người này vẫn còn sống liền kéo hắn từ trong nước lên.

"Thân phận người này không bình thường." Người kỵ sĩ cầm thanh kiếm khảm đá quý của người thanh niên lên ra hiệu cho An Kiệt, "Có lẽ là Hoàng tử của một đất nước nào đó khi đến đây du ngoạn thì gặp phải nguy hiểm, chúng ta nên làm gì?"

Bây giờ tất cả vũ khí của An Kiệt có chỉ là cây cỏ, ngoại trừ Snow, bảy người kỵ sĩ cùng với người lùn thì tất cả mọi người bên ngoài đều phải thờ ơ và cảnh giác, cậu cau mày, không chút lưu tình nói: "Kéo đi, ngàn vạn lần không nên dẫn đến sự chú ý của người khác tại nơi đây."

Người kỵ sĩ gật đầu, cùng An Kiệt một người ôm đầu, một người kéo chân, đưa cái người thanh niên trẻ tuổi gặp nạn nhấc lên vứt ra xa khỏi thác nước, gần con đường chính trong khu rừng dẫn ra bên ngoài.

An Kiệt làm xong tất cả mọi thứ, liền chuẩn bị đi trở về, nhưng lại không biết cái người nhìn như đang gặp nạn hôn mê, ở sau lưng cậu đang mở mắt ra nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top