THE029

THE029:

Edit: April

Người lùn từ trên bàn cầm lên một nhánh cây, ở trong không khí vẽ một vòng tròn, không biết từ đâu xuất hiện lác đác những điểm sáng bay tới, theo hướng chỉ của cành cây, chui vào trong miệng An Kiệt.

Trong miệng An Kiệt bỗng nhiên tràn đầy chú ngữ, định há miệng nhả sạch sẽ, lại bị người lùn nhảy lên cho một cái tát vào miệng khiến cậu phải nuốt trở về: "Ngậm tốt cho ta! Bây giờ xoay người đi tới, sau khi mở cửa ra, đứng bên cạnh đầm nước mới được mở miệng ra, nếu không thần chú sẽ sớm mất đi hiệu lực, ta cũng không giúp được ngươi."

An Kiệt vội vàng che miệng, đi theo phương hướng người lùn đã chỉ —— ở phía sau cái miệng nồi đang sôi, thật sự có một cánh cửa nho nhỏ.

An Kiệt mở cửa chui qua, một đầm nước sâu rộng màu ngọc bích xuất hiện ở trước mặt cậu.

Cậu đi tới trước hồ nước ngồi xếp bằng, thả lỏng cánh tay đang che miệng, thần chú của người lùn rót vào trong miệng từ từ chui ra ngoài:

"Hỡi hồ nước xanh biếc, hỡi hồ nước thần kỳ,

Hãy nhanh đem sương mù bao phủ,

Gọi linh hồn phiêu bạt hiện ra,

Để hắn nói ra những gì cần nói."

An Kiệt hát xong, đầm nước từ từ dâng lên làn sương mù xanh biếc, một bóng người quen thuộc xuất hiện bên cạnh cậu.

Là Snow.

Mặc dù sương mù mông lung khiến cho gương mặt của Snow trở nên mơ hồ, nhưng vẫn như thường lệ xuất hiện nụ cười dịu dàng.

Hắn ngồi xếp bằng ở bên cạnh An Kiệt, đôi mắt nhìn chăm chú vào sương mù trôi nổi trong đầm nước, giống như hai người bạn tốt cùng ngồi chung một chỗ để ngắm phong cảnh, làm bạn trong sự tĩnh lặng.

Một lúc sau, Snow mới quay đầu nhìn về phía An Kiệt.

"Snow?" Giọng nói của An Kiệt rất nhỏ, ngay cả hơi thở cũng kiềm chế, chỉ sợ sơ ý một chút liền đem sương mù thổi tan, Snow sẽ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Snow mỉm cười và gật đầu với An Kiệt, đôi mắt u lam của hắn giống như bầu trời đêm, thâm thúy xinh đẹp, dường như tràn đầy tình cảm.

An Kiệt vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt hắn, hắn liền nghiêng đầu cười híp mắt, cẩn thận chạm vào.

Rõ ràng chạm vào chỉ là không khí, nhưng dường như thật sự có thể chạm vào.

"Ngươi có khỏe không?"

Snow mỉm cười gật đầu, há miệng thử nửa ngày, mới phát ra âm thanh lúc có lúc không như cơn gió: "Ngươi thì sao?"

"Ta rất tốt." An Kiệt cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đầm nước không dám nhìn thẳng vào Snow, cậu nói, "Ta chỉ là đang gặp một vấn đề nan giải, không biết nên làm thế nào."

An Kiệt nói xong câu này, căng thẳng đến không mở miệng được, cậu không biết mình nên giải thích như thế nào.

Giải thích cái gì chứ ?

—— ta muốn cứu ngươi, nhưng lại do dự có nên vì ngươi mà trả giá bằng bảy năm.

—— không không không, ta thực sự muốn cứu ngươi, ta sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối nguy hiểm nào.

—— nhưng mà. . . Ta sợ thời gian.

Bảy năm quá lâu và cũng dài đăng đẵng, 365 ngày - 8760 giờ - 525.600 phút, kim giây phải chạy 31.535.600 bước, một đứa trẻ mới sinh không biết gì cũng đã trưởng thành và trở nên hiểu biết, một ông lão trên 70 cũng đã nhập mộ phần, dùng đôi mắt con người để nhìn, chỉ thấy một điểm khởi đầu sâu xa không rõ.

"Ta muốn cứu ngươi. . ." An Kiệt cuối cùng mở miệng, "Nhưng điều này dường như rất khó."

"Ngươi tại sao lại muốn cứu ta?" Snow hỏi, hắn nói chuyện rất chậm, hình như rất tốn sức, "Cũng thật không đáng. Ngươi nên biết, từ trước đến giờ, ta chưa từng đối xử tốt với ngươi."

An Kiệt sững sốt, không nói nên lời.

-— đúng vậy, mình tại sao phải cứu hắn?

—— mình tại sao phải cứu hắn chứ?

—— nhưng mà. . . Nhưng mà nếu không cứu, Snow lỡ như không tỉnh lại nữa thì phải làm sao?

—— hắn còn trẻ như vậy, thật vất vả mới hoàn thành mong muốn trả thù, thoát khỏi những cây đinh sắt đóng vào tim, đang ở thời điểm giành lại được tự do.

—— được rồi, cho dù hắn vẫn còn một kẻ thù đang chờ đợi cơ hội, nhưng mà. . . Từ nhỏ đã là một kẻ đáng thương không nơi nương tựa, không cần tự giành lấy hạnh phúc để bù đắp sao? Tại sao vào lúc còn trẻ như vậy lại rơi vào bóng tối của cái chết?

"Sống hay là chết, cũng chỉ là một ván cờ của Thượng Đế và Thần Chết, ngươi tại sao phải vì ta mà tham dự một bước vào chứ?" Snow nói như vậy, hắn lặp lại: "Ta đối với ngươi cũng không có tốt."

—— đúng vậy, tại sao lại như vậy chứ.

An Kiệt không cách nào trả lời, cậu ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào đầm nước, giống như một bức tượng điêu khắc ngồi yên, một lúc sau mới đưa tay dụi mắt.

—— tuy là, ngươi đối xử với ta không tốt, nhưng ta cũng không để ý.

—— bất kể là do tâm trạng đồng cảm nảy sinh biến hóa, hay là do ta chính là một Thánh mẫu, ta thật sự, không muốn ngươi cứ như vậy mà biến mất.

—— cho nên cũng bởi vì vậy, ta sợ nếu như ta bỏ ra bảy năm, sẽ không nhận lại được thứ mình mong muốn.

An Kiệt nhìn về đầm nước, thấy một lọn tóc dài đen như gỗ mun từ từ trượt từ trên vai cậu xuống, một hơi thở mạnh cũng có thể đánh tan lọn tóc dài này, bởi vì đây chỉ là ảo ảnh của sương mù.

An Kiệt không nhúc nhích, mặc cho Snow ôm cậu vào lòng.

Cậu dường như nghe được tiếng tim đập trầm ổn của Snow, một nhịp lại một nhịp, tựa như kim giây không ngừng chạy về phía trươc, giống như muốn nói: "Ta biết, ta đều biết, ngươi muốn nói gì, tất cả ta đều biết."

An Kiệt cảm thấy sợ hãi, cậu biết mình từ trước đến giờ đều không thông minh, vừa ngốc nghếch vừa ngây ngô, trước đây cậu cùng người khác xem mấy bộ phim tình cảm buồn còn rơi lệ đầy mặt, bị người ta nói gái khóc nhè cũng phải.

Nhưng điều đặc biệt bây giờ là, cậu ngay cả người cũng dám giết, làm sao bỗng nhiên lại trở về như trước, vẫn còn cảm xúc khi xem mấy phim tình cảm buồn?

Cậu xoa nhẹ đôi mắt, đem đôi mắt xoa đến đỏ bừng, âm thanh trở nên hung dữ, vô cớ tức giận: "Ngươi thì biết cái gì? !"

Snow cười khẽ, kéo dài khoảng cách với An Kiệt, lấy tay chỉ vào cổ mình.

An Kiệt trừng mắt nhìn, nhìn về phía cổ của Snow —— cái cổ trắng như tuyết, có cái gì sao. . . ?

An Kiệt kịp phản ứng, sờ cổ mình, một lúc sau, ngón tay của cậu chạm phải một cái gì đó —— từ trên cổ cậu kéo ra một sợi tóc đen dài.

"Chuyện gì đang xảy ra? !"

An Kiệt ngẩn người, thầm nghĩ đã đến nước này mà mình vẫn quá ngu ngốc? Theo lý mà nói khi tóc dính vào da, cảm giác phải rất rõ ràng?

Sau đó cậu thấy Snow vén mái tóc của mình lên làm động tác cắt, từ bên trong kéo ra một sợi tóc đặt lên trên vai An Kiệt.

Trên đầu An Kiệt hiện lên một bóng đèn sáng, bộ não luôn luôn không hoạt động bỗng chốc được đả thông: "Ngươi nhờ vào sợi tóc này để luôn luôn đi theo bên cạnh ta? !"

Snow cười híp mắt gật đầu.

An Kiệt nhất thời —— CMN chứ!

—— nói cách khác lúc cậu nhìn trăng nhìn gió nhìn lá cây từ xuân sang thu bi thương nhớ người nào đó thì đều bị người nào đó thấy hết? ? ?

—— lúc bị người ta truy đuổi trốn đông trốn tây chạy khắp nơi cũng bị nhìn thấy hết? ! ! !

An Kiệt lúng túng như gà mắc tóc, tay chân cậu luống cuống da đầu tê dại tay co giật tựa như đang run rẩy.

Snow cũng rất bình tĩnh kéo sợi tóc từ tay An Kiệt qua —— An Kiệt cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn cọng tóc ở trong tay Snow bị vỡ vụn theo một đường thẳng.

Cậu theo bản năng buông tay, nhìn sợi tóc dần dần biến mất ở trong lòng bàn tay của Snow, một khắc sau, cậu bị một cánh tay ấm áp kéo qua, ngã vào trong ngực với một cái ôm ấm áp.

"Chuyện gì đang xảy ra?" An Kiệt bối rối, trong mũi toàn bộ đều là hơi thở của Snow, khiến cả người cậu cảm thấy căng thẳng đến muốn ngất.

"Sức mạnh cuối cùng của quỷ dữ." Giọng nói của Snow mang theo nụ cười thâm trầm, "Ta muốn ôm ngươi."

". . . Nga."

"An Kiệt bé nhỏ."

"Sao?"

"Nếu như có thể, ta hy vọng ngươi hãy chạy thật xa, nếu như có thể đến được đất nước của Thượng Đế, thì không còn gì tốt hơn được nữa." Snow thì thầm vào bên tai An Kiệt, "Nhưng mà. . . Trái tim ta đã bị quỷ dữ xâm nhiễm, ta bây giờ vô cùng ích kỷ, ta muốn sau này. . . Rất lâu sau này, cho đến một khắc trước khi chim sơn ca bay đến bên giường ta vì ta mà ca hát, ta chỉ cần đưa tay là chạm tới nơi có thể nhìn thấy ngươi. . . Ta muốn, có thể bù đắp việc mình trước kia đối với ngươi không tốt."

Trái tim An Kiệt đập thình thịch thình thịch, nhanh đến mức khiến cả người cảm nhận được sự đau đớn, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Giọng nói của Snow lúc ẩn lúc hiện: "An Kiệt bé nhỏ, ta có thể ích kỷ cầu xin ngươi không?"

An Kiệt không kịp trả lời, ngã ngồi dưới đất, sương mù trong đầm nước biến mất, bóng dáng của Snow cũng biến mất vô ảnh vô tung.

Mà lúc này sợi tóc đen kia cũng lung lay rơi xuống đất, biến thành vô số hạt bụi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top