Chương 1: Phiền não vì lớn lên quá đẹp

Edit: Vân Hinh Du

3 giờ sáng, khắp nơi im lặng không tiếng động, màn hình điện thoại màu đen đột nhiên sáng lên, biểu hiện có tin nhắn mới.

Giang Âm buông ly nước trong tay, cầm điện thoại lên.

"A, mấy ngày nữa là đợt tuyển sinh tự chủ của học viện Trường Không, cậu nhất định một chút cũng không khẩn trương nhỉ? Cũng đúng, có một khuôn mặt như vậy, dù có hát thành một đống shit, giám khảo nhất định cũng sẽ cho cậu đậu. Trưởng thành thành dáng vẻ này, cậu vẫn luôn ngầm tự đắc trong lòng phải không?"

Tin nhắn đầy mùi chua ập vào trước mặt, Giang Âm nhăn lại mi thon dài, nhìn tên của người gửi.

Là một bạn học cùng cậu không thân, chưa nói với nhau được mấy câu, mỗi lần nói chuyện đều là đỏ mặt nhỏ giọng, bộ dạng như sắp ngất xỉu, thật không nghĩ tới ở sau lưng lại là một người như thế này.

Giang Âm mặt không biểu tình nhìn đoạn tin nhắn một lát, ngón tay dịch đến icon xóa liên hệ.

Nhưng mà còn chưa kịp làm gì, tin nhắn tràn ngập mùi chua đã biến mất, lưu lại một dòng thông báo ngắn ngủn của hệ thống.

Tin nhắn đã bị thu hồi.

Giang Âm dừng động tác trên tay.

Đây là có ý gì, nói xấu sau lưng cậu, nói xong thì thu hồi, làm bộ như không có gì xảy ra?

Không bao lâu, lại một tin nhắn mới được gửi qua: "Nói thật cho cậu biết, căn bản không có ai nghe cậu hát, lúc cậu ca hát đánh đàn, mọi người đều đang nhìn mặt của cậu, cậu hát tốt hay dở, căn bản là không có người có thể nghe vào!"

Tin nhắn đã bị thu hồi.

"Cậu lớn lên đẹp như vậy, đứng ở trên đài, ai có thể chú ý cậu hát như thế nào? Mọi người đều chìm đắm trong nhan sắc của cậu, nghĩ như thế nào mới có thể làm bạn bè của cậu! Khen cậu hát hay, bất quá cũng chỉ là khách sáo thôi!"

"Thật tốt a, giám khảo nhìn thấy cậu, chắc chắn cái gì cũng nghe không vào, chóng mặt nhức đầu cho cậu đậu. Mà tôi chỉ có thể dựa vào thực lực, căn bản không dựa vào mặt."

"A, nói thế nào thì cậu cũng không nhìn thấy được những tin nhắn này, thấy được cũng sẽ không tin. Cậu có thể tìm đại người nào đó thử xem, hát xong hỏi bọn họ cậu đang hát bài gì, chỉ cần có một người có thể nghe ra được, tôi sẽ đứng chổng ngược ăn shit! Chính là không có khả năng đó, thừa nhận đi, cậu chính là người dựa vào mặt để kiếm cơm!"

Giang Âm: "......"

Nếu như nói nhìn tin nhắn đầu tiên có chút tức giận, lúc nhìn đến mấy tin nhắn cuối cùng, Giang Âm thấy hơi buồn cười.

Cậu biết mình lớn lên không tồi, có rất nhiều người thích. Nhưng dù đẹp, cũng không có khả năng làm người nghe hoàn toàn xem nhẹ cậu hát, như vậy cùng trúng tà có gì khác nhau? Chẳng lẽ những lời khen mỗi lần cậu hát xong, đều là hướng về phía nhan sắc của cậu, trên thực tế căn bản không có người nghe qua cậu hát?

Sao có thể, thật sự người trên thế giới này đều là nhan cẩu, chỉ xem mặt không xem trình độ?

Nếu thật là như vậy, thế giới này đã sớm bị hủy diệt.

Người này bệnh không rõ, cậu là một người bình thường, không cần thiết cùng một tên ngốc so đo.

Tin nhắn lại bị thu hồi, giao diện nói chuyện trống rỗng, chỉ còn lại thông báo thu hồi của hệ thống.

Giang Âm gửi cho người này một cái sticker "Đã duyệt", lại gửi thêm một bức ảnh con mèo nhỏ ăn chanh chua đến nỗi mặt nhăn nhó, xoá liên hệ, tắt điện thoại.

Màn hình điện thoại màu đen phản chiếu lại một khuôn mặt, từng nét ngũ quan trên mặt đều như gãi đúng chỗ ngứa, là khuôn mặt không thể nhầm lẫn với bất kì ai.

Đây là mặt của cậu.

Nhìn mặt của chính mình, trong lòng Giang Âm vô cớ dâng lên một tia không ổn.

Rõ ràng lý trí biết lời người kia nói đều là vô căn cứ, thế giới này không có khả năng vớ vẩn như thế, nhưng......

Chẳng lẽ...... Thật sự không có người nghiêm túc nghe cậu hát sao?

————

Ngày hôm sau.

Ngón tay thon dài đặt trên phím đàn ấn xuống những nốt cuối cùng, hoà với tiếng đàn khéo léo, giọng hát trầm thấp cũng chậm rãi nhỏ lại, một bài hát kết thúc như thế.

Giang Âm nghiêng đầu, nhìn về phía người bên cạnh.

"Bạch bạch bạch ——"

Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, bắt đầu vỗ tay.

"Có dễ nghe không?" Giang Âm hỏi.

"Tốt tốt tốt," ba mẹ Giang Âm vẻ mặt vui mừng cười, "Con trai của ba mẹ hát cái gì cũng tốt."

Bạn từ nhỏ cũng điên cuồng gật đầu: "Thiên hạ đệ nhất, buổi thi chiêu sinh nhất định sẽ đậu!

Giang Âm cười cười, tiếp tục hỏi: "Lúc nãy con hát bài gì?"

"E hèm......" Trong nháy mắt mọi người xuất hiện trầm mặc quỷ dị, ấp úng nói, "Chúng ta dù sao cũng không phải người chuyên nghiệp, nghe không hiểu cũng là bình thường."

Giang Âm tươi cười đọng lại trên mặt: "Con hát bài Hai Con Hổ."

Mọi người: "......" Có chút xấu hổ.

Phảng phất như sét đánh giữa trời quang bổ vào đầu, Giang Âm cả người đều không tốt.

Chẳng lẽ người kia nói đều là thật, lúc mọi người nghe cậu ca hát, đều hết sức chăm chú nhìn mặt cậu chứ không hề chú ý nội dung?

Trước kia mọi người nói thật dễ nghe, tất cả đều là lừa gạt cậu?

Không, không có khả năng, chắc chắn là bởi vì ba mẹ và bạn thân cùng cậu quá mức quen thuộc, luôn nghe cậu hát, cho nên mới thất thần. Cậu đi tìm vài người lạ thử xem, nhất định sẽ không lại xuất hiện tình huống giống như vậy!

Giang Âm cũng không có ngốc đến mức ra đường cái tiến hành biểu diễn ngẫu hứng, lỡ như khiến cho sự cố dẫm đạp gì đó xảy ra thì không tốt. Vì suy nghĩ cho an toàn và trật tự của khu vực, Giang Âm cẩn thận lựa chọn lên mạng tiến hành phát sóng trực tiếp.

Đăng ký tài khoản, viết xuống tiêu đề phòng【 nghe bài hát, nhận bao lì xì 666 tệ tiền mặt 】, bật camera điện thoại lên, dựng giá đỡ ngay ngắn, Giang Âm bắt đầu ôm cây đợi thỏ.

Có tiền mặt dụ dỗ, chỉ một lát liền có người xem đầu tiên.

Mắt thấy số người đạt tới một trăm, Giang Âm ôm đàn ghi-ta lên, bắt đầu đàn.

Lần này cậu lựa chọn một ca khúc đại đa số người đều đã nghe qua, sẽ không xuất hiện tình huống một trăm người đều chưa nghe qua.

Ca khúc ngâm nga đến cuối cùng, Giang Âm dừng đàn tấu, đối với màn ảnh nói: "Người đầu tiên nói ra tên bài hát, phát bao lì xì ngay lập tức."

Trên màn hình một mảnh yên tĩnh, hiện trường giành giật gửi tên bài hát trong tưởng tượng của Giang Âm cũng không có xuất hiện, tất cả mọi người phảng phất đều trở nên siêu phàm thoát tục, không bị tiền tài dao động.

Qua một hồi lâu, trên màn hình mới bắt đầu nổ ra một làn đạn.

【 Tui ra 88888, chủ phòng có thể cho tui phương thức liên hệ hông? 】

【xxx tặng một quả ngư lôi 】

【xxx tặng một chiếc hoả tiễn 】

【 Tui không có tiền, vốn dĩ là nghĩ muốn kiếm tiền, nhưng mà nhìn thấy chủ phòng cái gì cũng nghe không vô, chủ phòng lớn lên thật là đẹp mắt aaaaa QAQ 】

【 +1 】

【 Giận quá 】

Sau khi chờ đợi thật lâu, cũng không có người từ trong bão comment nói ra tên bài hát.

Nhìn làn đạn này, đàn ghi-ta trong tay Giang Âm đều sắp ôm không nỗi, chỉ cảm thấy chóng mặt nhức đầu, thế giới quan mười mấy năm qua lung lay sắp đổ.

Từ nhỏ ba mẹ đã giáo dục cậu, thực lực mới là quan trọng nhất, chỉ có một khuôn mặt bình hoa thì không thể nào được người khác tán thành.

Mà hiện tại......

Lời nói hươu nói vượn của người kia, thế nhưng là sự thật?

Những người trên thế giới này, thế nhưng thật sự đều nhan khống như thế?

Nhiều năm qua cậu cực khổ học tập huấn luyện, chảy mồ hôi nhiều không xuể, kết quả đều là uổng phí sức lực, hoàn toàn không so được với khuôn mặt của chính mình sao?

Giang Âm tắt phát sóng trực tiếp, nghiêng đầu, trợn mắt giận dữ với chính mình trong gương.

Cậu hy vọng chính bài hát của mình sẽ được nhiều người thích, được nhiều người biết đến, nhưng không phải là thông qua phương thức như vậy.

Một ca sĩ phái thực lực lớn lên đẹp đương nhiên là dệt hoa trên gấm, nhưng nếu gương mặt này đẹp đến mức làm tất cả mọi người xem nhẹ thực lực của cậu, chỉ xem mặt mà không nghe hát, đó chính là trói buộc.

Dã tâm của cậu, ước mơ của cậu...... Chẳng lẽ lại bị khuôn mặt của chính mình đánh bại?

————

Mẹ Giang mở họp xong về đến nhà, mọi nơi đều không thấy thân ảnh của Giang Âm, dò hỏi dì giúp việc, dì nói Giang Âm đã ra ngoài. Lúc mẹ Giang đang kỳ quái việc Giang Âm trước nay đều không thích ra khỏi cửa đã đi đâu, cửa lớn truyền đến động tĩnh.

Mẹ Giang quay đầu lại nhìn, ngay lập tức lùi lại ba bước.

Chỉ thấy một người đi vào cửa, một người cùng căn nhà này không phù hợp.

Người này thân hình cao gầy, mỗi đường cong đều dứt khoát lưu loát, chỉ xem dáng người, không thể nghi ngờ là một cực phẩm đại soái ca, nhưng hướng lên trên xem......

Mái tóc ụp nồi thật dày như muốn che toàn bộ đôi mắt, cũng không biết là cao nhân nào cắt, bộ tóc so với chó gặm còn loạn hơn.

Dường như là cảm thấy còn chưa đủ, sợ người khác sẽ thấy mặt, dưới tóc nắp nồi dày, còn đeo một cặp mắt kính dày như đế chai bia.

Khung mắt kính vừa đen vừa thô, đã kéo dài tới cánh mũi, nói không khoa trương chút nào, cặp mắt kính đã chặn hơn phân nửa khuôn mặt của người này, thấu kính quá dày, thậm chí mang theo hiệu quả phản quang.

Mà những bộ phận lộ ra ngoài, là làn da vừa đen vừa vàng, đôi môi vừa tái nhợt vừa không có khí sắc. Bởi vì khí sắc cực kém, người này thoạt nhìn xám xịt, như là mới vừa lăn một vòng trong mỏ than đá.

Mẹ Giang đỡ lấy lưng ghế sô pha, giả vờ trấn định hỏi: "Cậu là người nào, vào đây bằng cách nào?"

Nói đến câu sau, giọng nói của mẹ Giang đã không thể duy trì trấn định ban đầu, tay nắm sô pha cũng bắt đầu run.

Người này lớn gan đến nỗi vào tận nhà cướp bóc, chỉ giựt tiền còn tốt, nếu như muốn đả thương người thì phải làm thế sao?

Đang lúc mẹ Giang bất động thanh sắc tự hỏi nên làm thế nào để kéo dài thời gian, báo nguy cho dì giúp việc, bà nghe được kẻ bắt cóc hô một tiếng: "Mẹ."

Mẹ Giang: "......?"

"Là con nè." Giang Âm tháo mắt kính ra, trong lòng vô cùng vui sướng.

Cậu đã thành công đến trình độ mẹ ruột cũng nhận không ra! Thật tốt, kế hoạch vô cùng thành công!

Mẹ Giang thò qua xem, cơ hồ muốn ngất xỉu tại chỗ.

Mẹ Giang lệ nóng doanh tròng nắm lấy tay Giang Âm: "Âm Âm, con đây là...... Bị người khác đánh? Là ai nhẫn tâm đánh con? Hắn bị mù sao, cư nhiên lại đánh con?"

Giang Âm: "......"

Giang Âm không còn lời gì để nói, sau một lúc lâu lắc đầu, hướng mẹ Giang giải thích một phen.

Tóc là cố ý cắt thành như vậy, mắt kính cũng là cố ý chọn lựa xấu như vậy, còn cố tình chọn ra loại mắt kính ngăn nhìn trộm, người đeo có thể nhìn rõ ràng từ trong ra ngoài, nhưng những người khác từ ngoài không thể nhìn rõ đôi mắt của người đeo.

Màu da và mặt có những thay đổi rất nhỏ, là thay đổi thông qua đồ trang điểm. Làn da quá trắng, dùng phấn nền màu vàng bôi lên. Môi quá hồng, dùng phấn phủ lên bớt. Cậu còn nhờ chị gái quầy trang điểm dạy thủ pháp hoá trang chuyên nghiệp, bảo đảm khi trọ ở trường cũng có thể bảo trì gương mặt hiện tại.

Giang Âm dựa vào mặt hấp dẫn người khác trước kia đã bị chính tay cậu giết chết!

Hiện tại cậu là Giang · vẻ ngoài bình thường · chỉ nói chuyện dựa vào thực lực · Âm!
_________________
Min: kỉ lục quá các pạn ạ=)) toi edit 2k3 từ này trong 2 ngày đấyyyy 🤩
Khum biết khi nào thì mng mới bít nhiều hơn tới bộ này nhưng nếu đọc mà thấy ô kê nhớ vote và cmt cho tui á nhaaaaaaa 🥰 luvvvvv
P/s: tui chèn nhạc 2 con hổ cho bạn nào chưa biết nè=))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top