Chương 26: Thượng Đế phù hộ quốc vương
Edit | Beta: Wis
À, đừng quên, quốc vương của chúng ta cũng rất giỏi việc ôm thù và đã đến lúc đám người của đảng tân vương phải trả giá cho những việc mình làm.
***
Sau khi một trận quyết đấu có ý nghĩa quan trọng kết thúc phải có những tiếng reo hò nồng nhiệt. Nhưng các quý tộc có mặt ở đây đều kinh hoàng trước sự tàn nhẫn của quốc vương nên nhất thời không có ai kịp phản ứng.
Ngoại trừ một người.
Công tước Buckingham.
Lão công tước khoác chiếc áo choàng đỏ rực tương tự như cháu trai của mình, bước ra khỏi hàng ghế cho khách quý. Ông đi tới giữa gian, quỳ một gối xuống với quốc vương trẻ trên đài cao, thực hiện nghi lễ trung thành của một kỵ sĩ. Hệt như năm đó quốc vương lên ngôi ở đây. mà ông đã dẫn mọi người thề trung thành với cậu.
"Thượng đế hãy phù hộ cho quân vương!"
Âm thanh của công tước Buckingham vang vọng khắp thánh đường Wies.
"Thượng Đế phù hộ cho Legrand!"
Đảng bảo hoàng đeo Tường Vi sắt đi theo công tước Buckingham, rời khỏi chỗ ngồi. Họ cũng bước tới tấm thảm đỏ hẹp dài, quỳ một gối trước quốc vương trên đài cao.
"Thượng Đế phù hộ cho quân vương!"
"Thượng Đế phù hộ cho Legrand!"
Tiếng của họ hội tụ lại, khơi dậy máu nóng trong người.
Vũ khí trong tay các quý tộc của đảng tân vương liên tiếp rơi xuống đất. Bọn họ tái mặt, từng người một rời khỏi chỗ ngồi, tham gia buổi lễ long trọng này để tuyên thệ trung thần lần nữa. Cuối cùng, mọi kỵ sĩ có mặt đều quỳ xuống đất, đây là lễ triều bái có quy mô lớn nhất kể từ khi quốc vương Purlan I lên ngôi và đạt được mục đích chính trị của nó.
Hồng y giáo chủ xanh mặt, trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra nhưng lại vô lực ngăn cản.
Anh ta hiểu rằng kế hoạch tăng cao ảnh hưởng của Thánh Đình với Legrand lần này đã trở nên vô ích. Giữa những tiếng hò reo, sự uy nghiêm quyền lực của đế quốc Legrand chưa bao giờ tăng mạnh như bây giờ.
Kế hoạch của anh ta đã kết thúc! Giấc mơ thăng chức của anh ta cũng tan thành mây khói!
Bên ngoài thánh đường Wies, tướng quân Edmund của quân đội Anghel trấn giữ nơi đây khẽ thở dài.
Cho tới nay, mọi người đều nhầm hùng sư là một con chó hèn nhát.
Dường như tướng quân Edmund đã thấy vinh quang của gia tộc Tường Vi hưng thịnh trở lại... Thượng Đế! Hãy phù hộ cho Anghel, hy vọng canh bạc lớn lần này của họ sẽ không mất cả chì lẫn chài.
Tiếng hò reo vang vọng dưới mái vòm lộng lẫy của thánh đường Wies.
Cơn gió đông lạnh buốt thổi qua, xác của kẻ muốn chiếm đoạt ngai vàng nằm dưới ngai vàng phía sau quốc vương trẻ, máu tươi ào ạt chảy ra. Hàng trăm năm qua máu kia thấm đẫm chiếc ghế tượng trưng cho quyền lực tối cao ngày này qua ngày khác.
Nơi này là Legrand.
Nơi này muôn đời chảy dòng máu của Tường Vi.
Thượng Đế phù hộ quốc vương!
Thượng Đế phù hộ Legrand!
...
Cung điện Tường Vi.
Cung điện lịch sử lâu đời này chào đón chủ nhân chân chính của nó.
Trong phòng của quốc vương, ngọn lửa trong lò sưởi đang bùng cháy, ánh sáng làm cho những bức tường chạm khắc trên tường trở nên sống động hơn. Ở đây có thể nhìn thấy họa tiết tường vi khắp nơi, sàn phòng được trải một tấm thảm phức tạp mà có vẻ hơi kỳ lạ.
Quốc vương khẽ cụp mắt xuống, ngắm nghía họa tiết thêu trên thảm.
Kỹ thuật rất tinh xảo nhưng nội dung của hoa văn mới là thứ thu hút sự chú ý của quốc vương.
Đó là một bức tranh xương rồng trắng bị tường vi đỏ tươi quấn quanh. Xét từ tỉ lệ xương rồng và dãy núi mà nó đang bò lên, có lẽ con rồng đó rất to lớn khi nó còn sống.
"Bệ hạ."
Công tước Buckingham đã thay quần áo bước vào, cháu trai bình yên vô sự trở về khiến ông yên tâm hơn. Ông khẽ mỉm cười khi thấy quốc vương.
"Con đến rất đúng lúc."
"Do bác đã giữ chân bọn họ." Quốc vương khép cuốn sách lại, cậu đặt một chiếc ghế bên cạnh, rõ là dành cho công tước Buckingham. Với tính cách của quốc vương, đây đã coi như là một kiểu ngầm gần gũi: "Bàn tay của Thánh Đình ngày càng dài."
"Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn rục rịch."
Nói đến Thánh Đình, sắc mặt của công tước Buckingham thoáng qua vẻ lạnh lùng, ông thản nhiên nói.
"Con nghe nói nội bộ của Thánh Đình bên kia eo biển Abyss đã bắt đầu xuất hiện tranh đấu giữa các phe phái, cộng với việc kinh doanh phát đạt, e rằng mấy tên già đó cũng không chịu ngồi yên." Quốc vương như có điều suy nghĩ.
Sau khi kết thúc buổi lễ tuyên thệ trung thành lần thứ hai tại thánh đường Wies, hồng y giáo trẻ tuổi hay phải nói là sứ giả của giáo hoàng đã nhanh chóng rời khỏi thành Metzl.
Có vẻ như anh ta cũng hiểu, sau khi quốc vương trở về nhất định rất có ý muốn giết anh ta.
Nếu quốc vương muốn cản anh ta lại thì cũng không phải không thể, nhưng bây giờ nội loạn vừa mới lắng xuống, trở mặt với giáo hoàng có lẽ không phải một ý hay. Bởi vậy quốc vương chỉ phái người đi quanh chỗ ở của hồng y giáo chủ, hồng y giáo chủ trẻ bị dọa sợ đến nỗi suốt đêm trèo tường ra khỏi phòng, bỏ trốn một cách chật vật.
Coi như đây là một sự trả thù nho nhỏ của quốc vương.
Công tước Buckingham nhìn chăm chú vào đứa cháu trai của mình rồi thở dài: "Con đã lớn rồi."
"Giọng điệu đó của bác rõ ràng còn xem con như một đứa trẻ." Quốc vương trả lời: "Để con nhắc nhở bác, con đã trưởng thành rồi."
Công tước Buckingham chỉ cười không nói.
Quốc vương cũng mỉm cười.
Trong mắt người khác, mọi thứ ngày hôm nay có vẻ hệt như cuộc chiến giữa ác ma và Thượng Đế —— à thì, đúng là vậy thật —— sự tương trợ kỳ diệu mà chỉ bản thân quốc vương rõ ràng nhất, đây thực chất là kết quả dốc toàn lực vào công việc và hợp tác của nhiều bên.
Ồ, bản thân đại công tước Grice cũng đã góp phần rất nhiều trong việc này. Dù nói vậy thì đại công tước sẽ không vui chút nào đâu.
Mọi chuyện phải quay ngược lại.
Điều quan trọng nhất vẫn là quốc vương đã kịp thời giải cứu công tước Buckingham vào cuối tháng chín.
Lúc nào quốc vương cũng đề phòng xảy ra các ám sát và đảo chính, vậy nên đã cử công tước Buckingham trở lại cung điện Tường Vi, cũng công khai trao quyền nhiếp chính cho ông. Do đó khi tin tức cái chết của quốc vương được lan truyền, công tước Buckingham có thể nhanh chóng ngăn cản tình hình trở nên xấu đi.
Khi công tước Buckingham đang cố hết sức để giảm bớt sức ảnh hưởng của tin đồn tại lâu đài Metzl, quốc vương cũng cử trưởng kỵ sĩ và một kỵ sĩ thệ ước khác làm sứ giả.
Trưởng kỵ sĩ là một thành viên lưu vong của hoàng tộc Anghel, anh đã đại biểu cho quốc vương liên hệ với tiểu bang Anghel, còn một kỵ sĩ khác cải trang xong thì cầm theo lá thư của quốc vương, thì đã đi con đường ngắn nhất đến tòa thành Metzl bằng tốc độ nhanh nhất.
Bức thư thứ hai gửi cho công tước Buckingham.
Trong thư, quốc vương mô tả kỹ tình hình và kế hoạch tiếp theo của mình.
Do dọc đường đi nườm nượp người canh giữ của đại công tước Grice nên kỵ sĩ thệ ước đã phải dành chút thời gian và sức lực để tiêu diệt những con chuột nhỏ khó chịu đó, nếu không thì anh đã đến sớm hơn.
May mắn thay, công tước Buckingham trong cung điện Tường Vi trung thành và tận tâm với cháu trai của mình, mạnh mẽ khai chiến với đại công tước Grice, giành được thời gian trân quý cho quốc vương. Khi sứ giả của giáo hoàng đến, kỵ sĩ thệ ước cũng đã thành công chuyển mật thư đến tay công tước Buckingham.
Công tước Buckingham vốn đã tuyệt vọng, nhận được lá thư của quốc vương thì lấy lại tinh thần ngay.
Trong thư quốc vương đã đề cập đến con đường mà cậu sẽ đến thủ đô, công tước Buckingham giàu kinh nghiệm đã cử ngay những người thân tín của mình, cố gắng liên lạc với quốc vương —— đó cũng là lý do tại sao quá ít người của đảng bảo hoàng tham dự lễ lên ngôi của đại công tước Grice ngày hôm nay.
Sau khi liên lạc với quốc vương, công tước Buckingham đã từ bỏ ngay việc xung đột trực diện với đại công tước Grice và lựa chọn nhượng bộ.
Lão công tước diễn cũng rất thật, thậm chí ông còn nén lại mong muốn dùng kiếm chặt đứt đầu đại công tước Grice, giả mù sa mưa tổ chức một buổi lễ chào đón tại bên ngoài cổng thành Metzl.
Đương nhiên đại công tước Grice đã mất mạng cũng không phải ngu đến thế.
Ông ta càng đề phòng công tước Buckingham, nhưng điều này lại nằm trong kế hoạch của quốc vương và công tước Buckingham.
Để thu hút sự chú ý của đại công tước Grice, công tước Buckingham từ chối giao ra cung điện Tường Vi, hơn nữa còn tự mình đóng quân ở cung điện Tường Vi, ở cùng một thành phố với đại công tước Grice, buộc ông ta phải liên tục chú ý động tĩnh của ông.
Hãy nhìn vào phạm vi thế lực của đảng bảo hoàng và đảng tân vương.
Đảng bảo hoàng do công tước Buckingham đại diện chủ yếu tập trung ở phía Bắc, còn thế lực của đại công tước Grice dựa vào Liên minh Năm cảng ở bờ biển phía Đông Nam chủ yếu phân bố ở phía Nam.
Để đề phòng công tước Buckingham gây khó khăn, đại công tước Grice đã phải đề phòng nghiêm ngặt bảo vệ chặt chẽ phía Bắc. Vì phòng ngừa công tước Buckingham bất ngờ gây khó khăn, đại công tước Grice đành phải canh phòng nghiêm ngặt ở phía Bắc.
Tuy nhiên khi đại công tước Grice tập trung mọi sự chú ý của mình về phía Bắc, quốc vương đã chỉ huy một đội quân cải trang thành đại công tước Grice, lặng lẽ đi vòng quanh thành Metzl từ phía Nam.
Cảm ơn đại công tước Grice gần đây đã không ngừng phái quân lên phía Bắc, sau khi quốc vương để quân đội của mình treo lên lá cờ chiến hoa hồng trắng thì tốc độ di chuyển nhanh hơn rất nhiều.
Không thể không nói, đại công tước Grice thật sự là một người tốt.
Công tước Buckingham biết rất rõ kẻ thù cũ của mình đến nỗi đoán được đại công tước Grice sẽ chọn ai để chỉ huy quân cứu viện, vậy nên mới kịp thời báo tin cho quốc vương.
Sau khi quốc vương nhận được tin thì ý thức được ngay đây là một cơ hội tốt. Thành Metzl là thủ đô của đế quốc Legrand có những bức tường cao và dày, thích hợp để phòng thủ. Nếu muốn mạnh mẽ tấn công Metzl thì không chỉ tiêu tốn nhiều nhân lực vật lực mà còn mất nhiều thời gian. Quốc vương vốn định cùng công tước Buckingham trong ngoài phối hợp, mở cổng thành từ bên trong.
Nhưng lúc này đại công tước Grice đang theo dõi sát sao từng hành động của công tước Buckingham nên làm như vậy sẽ rủi ro hơn.
Thế nhưng đại công tước Grice đã trao chìa khóa để mở cổng thành cho quốc vương.
Quân đội Anghel được trang bị gọn nhẹ, tốc độ hành quân càng nhanh hơn. Mà tối hôm qua, quốc vương thật ra đã dẫn binh lính của mình đến vùng lân cận thành Metzl.
Sau khi cẩn thận quan sát địa hình, quốc vương đóng quân ở hai bên thung lũng mà kẻ địch phải đi qua. Sáng nay trời vừa tờ mờ sáng thì đội quân cứu viện của đại công tước Grice đã đến thung lũng, những khúc gỗ và đá to lăn xuống từ sườn đồi ở hai bên. Nhiều kỵ binh đã mất mạng trước khi bọn họ kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đó không phải là một cuộc chiến mà là một cuộc thảm sát.
Quân tiếp viện hoang mang tụm lại rồi giẫm đạp lên nhau, còn quân đội quốc vương đầy năng lượng hệt như những chiếc răng nhanh đan xen ở hai bên trái phải, cắt nát bấy đội ngũ này.
Sau cùng, họ đi tới nơi đống xác chết đầy máu me, bao gồm cả quốc vương, ai nấy đều bê bết máu.
Nam tước Bohn sống sót.
Nhưng đó không phải do may mắn, cũng không phải do bản lĩnh của hắn ta, mà là vì quốc vương đã sớm ra lệnh giữ lại một mạng nhỏ của hắn ta.
Nam tước Bohn là chiếc chìa khóa để đánh lừa cổng thành mà không cần đổ máu.
Nhưng để ngăn nam tước Bohn phản bội họ, khôi giáp của nam tước Bohn đã bị lột bỏ, hơn nữa khi hắn ta phóng ngựa rời khỏi đội thì đã có ít nhất mười cây cung nhắm ngay sau ót —— Trong từ điển của quốc vương hình như không có mấy chữ "tuân theo lẽ thường", cậu cũng không thèm quan tâm liệu cách này có đáng bị dè bỉu hay không.
Lá cờ hoa hồng trắng đại diện cho đảng tân vương, nam tước Bohn thì quen thuộc, cờ tính hiệu chính xác...
Cổng thành mở ra.
Kể từ giây phút đó, mọi thứ đã được định đoạt.
Quốc vương đạp lên máu và chiến tranh, trở về ngai vàng.
Công tước Buckingham thầm thở dài khi nghe quốc vương nhẹ nhàng kể lại những sự việc trên đường.
Đúng là giống.
Cha của cậu.
"Vậy thì tốt, bác vui lắm." Công tước Buckingham nở một nụ cười vui mừng: "Legrand bây giờ đã có một quân vương thực sự rồi."
Quốc vương chỉ bật thốt một từ, mà không phản bác lại lời của ông.
Quốc vương biết rõ công tước Buckingham đã phải chịu bao nhiêu rủi ro trong hàng loạt kế hoạch này. Nếu quốc vương chết thật thì công tước Buckingham sẽ hoàn toàn thân bại danh liệt. Nếu quốc vương không đến thánh đường Wies kịp thời, công tước Buckingham sẽ thề sống chết chiến đấu với đảng tân vương.
Vậy thì kết quả cuối cùng, không còn gì khác là công tước Buckingham và đại công tước Grice đồng quy vu tận.
Nhưng không ai nhắc tới những điều này.
Kết quả như mong muốn, những chuyện nên nhớ thì người nên nhớ sẽ tự nhớ.
"Thượng Đế phù hộ cho Legrand."
Công tước Buckingham nói.
Quốc vương xem thường.
Nói là ác ma giúp đỡ thì càng đúng hơn.
Quốc vương đã dùng máu của đại công tước Grice để bảo vệ ngai vàng của mình, mọi chuyện gần như đã kết thúc, nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm.
Chẳng hạn như...
Một cuộc thanh toán.
À, đừng quên, quốc vương của chúng ta cũng rất giỏi việc ôm thù và đã đến lúc đám người của đảng tân vương phải trả giá cho những việc mình làm.
Điều đáng nói là sau lễ "lên ngôi", quốc vương đã dứt khoát lịch sự mời tất cả các quý tộc đến cung điện Tường Vi —— cậu chỉ bảo những binh sĩ nhắm những mũi tên sắt thay vì kề dao vào cổ bọn họ, chẳng phải đó đã đủ lịch sự rồi sao?
"Con định làm gì?"
Công tước Buckingham hỏi.
"Giết hết vĩnh viễn trừ hậu hoạn chẳng phải tốt hơn sao?"
Quốc vương nói như không có việc gì.
Theo quốc vương, Legrand thiếu mọi thứ trừ quý tộc.
Quý tộc nào mà không có hàng chục đứa con đang chờ kế thừa tước vị. Đám quý tộc phiền phức này chết rồi thì thời gian các quý tộc mới trưởng thành cũng đủ để quốc vương tước sạch quyền lợi của bọn họ.
Tất nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ thì quốc vương rất tiếc phải từ bỏ ý định này.
Dù sao ở thời đại này, quy tắc chiến tranh của kỵ sĩ vẫn còn đó, ngay cả những quý tộc bại trận cũng không bị giết, mà sẽ được thả ra sau khi giao nộp tiền chuộc. Hơn nữa, quốc vương ẩn nấp thân phận trong khoảng thời gian này cũng tiện thể hiểu sơ tình huống ở các quận huyện và tầng dưới chót của Legrand.
Các đại quý tộc đóng một vai trò quan trọng trong hệ thống chính trị của đất nước, vậy nên xử lý quá nhiều cùng một lúc sẽ tạo ra những biến động mới.
Đúng là làm người ta thấy đáng tiếc.
Nhưng thời gian còn dài.
Công tước Buckingham không nói gì mà nhìn quốc vương.
"Đùa thôi, đừng nghiêm túc thế."
Quốc vương nhẹ nhàng nói.
Không.
Công tước Buckingham nghĩ thầm.
Bác không nghĩ con đang nói đùa đâu.
"Thôi, chúng ta hãy đến gặp những..." Quốc vương đứng dậy rồi dừng một lát, cậu nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Những quý ngài giàu có và hào phóng."
Cậu nhấn mạnh hai chữ "giàu có" và "hào phóng".
Hết chương 26.
Tác giả có lời muốn nói:
Quốc vương: Đùa thôi mà.
Công tước Buckingham: Hình như con không có nói đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top