Phần 28

Cố Châu Lâm bê Dư Thần Dật ra ngoài gọi xe, trong lòng y bế một người đàn ông quả thực là hình ảnh hút mắt người nhìn.

Dư Thần Dật như một con búp bê, yên tĩnh để Cố Châu Lâm bế, mắt nhắm chặt, tựa như vô cùng mệt mỏi mà ngủ mất, nhưng nhìn vào lông mi rung rung không ngừng có thể biết ngay hắn vẫn tỉnh, con mắt dưới lớp mi kinh hoảng chuyển động, cả người bị hoảng sợ bao trùm, đương nhiên sẽ không rảnh để ý tới ánh mắt người ngoài.

Lúc này hắn như đà điểu rúc đầu vào cát, Cố Châu Lâm chính là sa mạc ấm áp để hắn trốn tránh thế giới bên ngoài.

Cố Châu Lâm có thể cảm nhận rõ rệt tầm mắt tò mò của những người khác.

Nhưng y không để ý chút nào, vui vẻ nhếch khóe miệng, y hận không thể nói cho tất cả mọi người biết, Dư Thần Dật y bế trong lòng tín nhiệm ỷ lại y đến tuyệt đối.

Cố Châu Lâm ôm Dư Thần Dật ngồi vào taxi, nói ra địa chỉ, bác tài gật gật đầu, lại tò mò dùng gương mà nhìn về bọn họ.

Cố Châu Lâm hoàn toàn không thèm để ý, như khoe khoang ôm Dư Thần Dật vào trong lòng chặt hơn một chút, nhưng khi ánh mắt tài xế chỉ dừng trên người Dư Thần Dật, sắc mặt y lập tức phát lạnh.

"Cậu nhóc không sao chứ?" Bác tài không chú ý tới vẻ mặt Cố Châu Lâm, quan tâm hỏi han: "Gần đây có bệnh viện đấy, có cần tôi chở các cậu qua không?"

Cố Châu Lâm lạnh mặt, lúc cúi đầu nói chuyện giọng điệu lại vô cùng dịu dàng: "Ca ca? Muốn đi bệnh viện không? Nếu kiểm tra thì em ở ngoài chờ anh."

"Không, không đi!" Dư Thần Dật nghe thấy Cố Châu Lâm nói y ở ngoài, nhất thời kích động tóm chặt quần áo đối phương, dán sát người mình lên người Cố Châu Lâm thêm chút nữa, "Không đi. . . . . . . . Về nhà, anh muốn về nhà. . . . . . ."

"Vâng, vậy chúng ta về nhà."

Cố Châu Lâm vừa lòng kéo khóe miệng lên, trong mắt lại không hề có ý cười, giống như biển cả bình tĩnh trong đêm hè, không chút tình cảm nhìn về gương chiếu hậu, vừa vặn đối diện tầm mắt tài xế.

Tài xế bị ánh mắt lạnh băng kia của Cố Châu Lâm chạm đến, nhất thời có cảm giác như bị thú hoang theo dõi, vô thức rùng mình một cái, không dám nhìn nữa, đạp ga nhanh chóng đi đến địa chỉ đã định.

Lúc taxi đến dưới lầu, Dư Thần Dật đã bình tĩnh lại được kha khá, hắn muộn màng phát hiện mình bị Cố Châu Lâm bế cả đường, nhất thời ngượng ngùng, chờ Cố Châu Lâm giơ tay chuẩn bị bế liền lắc đầu, ngay lúc Cố Châu Lâm thu tay lập tức nắm chặt tay y.

"Có thể nắm, nắm tay không?" Dư Thần Dật cúi đầu không dám nhìn mặt Cố Châu Lâm, sau cổ đỏ bừng, bỏ lỡ ánh mắt ăn tươi nuốt sống khi nhìn hắn của Cố Châu Lâm.

"Đương nhiên có thể."

Cố Châu Lâm nhanh chóng nắm lấy tay Dư Thần Dật, dịu dàng nói: "Trước kia không phải nắm qua rồi sao."

Tay hai người gắt gao xen kẽ, Dư Thần Dật rúc vào bên người Cố Châu Lâm, tùy ý để Cố Châu Lâm dẫn về nhà.

Căn hộ của Cố Châu Lâm cũng rộng ngang nhà Dư Thần Dật, ngay cả bày biện trang trí cũng có chút tương tự.

Dư Thần Dật đánh giá nhanh một chút, không biết tại sao trong lòng có cảm giác kỳ lạ lóe qua, nhưng hắn còn chưa kịp bắt lấy, Cố Châu Lâm đã nói: "Ca, đeo dép vào đi."

Hắn cúi đầu nhìn đôi dép mới tinh Cố Châu Lâm đặt dưới chân hắn, theo bản năng gật đầu, nhất thời quên mất vừa nãy mình nghĩ cái gì, sau khi cởi giày thay dép liền theo y vào phòng khách ngồi xuống.

"Ca ca uống nước ấm nhé?" Cố Châu Lâm mở hệ thống sưởi sau đó quay đầu hỏi Dư Thần Dật: "Em đi lấy cho anh một cốc?"

Vừa nãy Dư Thần Dật suy sụp khóc một hồi, bây giờ người hơi mất nước, cổ họng khô rát.

Hắn gật gật đầu, thấy Cố Châu Lâm xoay người vào phòng bếp lại luống cuống, không tự giác muốn đứng lên đi theo, hai chân cứng ngắc, mới miễn cưỡng khống chế bản thân ngồi im.

Không có việc gì. . . . . . Dư Thần Dật siết chặt hai nắm tay đặt trên đầu gối, tự an ủi chính mình: Đây là nhà Tiểu Lâm, sẽ không có việc gì. . . . . . .

Cố Châu Lâm trở lại rất nhanh, Dư Thần Dật nhận cốc, bàn tay dán sát vào thành cốc, nhanh chóng được sưởi ấm.

Sự ấm áp có thể khiến cho người ta cảm thấy an toàn, Dư Thần Dật uống từng ngụm từng ngụm nước, trên đầu là gió ấm thổi ra từ điểu hòa, bên cạnh là nhiệt độ cơ thể của Cố Châu Lâm, hắn chậm rãi thả lỏng, tảng đá lớn trong lòng cũng như bị loại ấm áp này xua đi, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, dựa vào người Cố Châu Lâm, phát hiện sau khi thả lỏng mũi mình càng thêm chua xót.

Cố Châu Lâm giống như luôn có thể nhanh nhạy cảm nhận được tâm tình của hắn, Dư Thần Dật không cần làm gì, Cố Châu Lâm đã giơ tay ôm vai hắn, chậm rãi vỗ về, hỏi: "Anh có ổn không?"

Dư Thần Dật gật đầu, vài giây sau lại lắc đầu.

Kẻ kia trước khi dùng khăn ướt bịt hắn đã cọ xát vào hạ thân hắn, lúc ấy hắn còn trong kinh hoảng, hoàn toàn không chú ý tới, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, lời nói hành vi của kẻ đó đều vô cùng ác liệt, nhưng lúc gã lau người cho hắn, động tác lại ôn nhu như đang giúp người yêu lau rửa. . . . .

Trong lòng Dư Thần Dật đột nhiên nhảy lên một cái, càng lúc càng thấy khó chịu, nếu chỉ là các ý, nhưng cái loại thái độ có ý tứ mập mờ như vậy. . . . . . . Dư Thần Dật nổi lên một thân khí lạnh, cái cảm giác kỳ quái này như bao vây lấy hắn.

Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến hắn mất nhiều thời gian mới có thể bình tĩnh lại, chờ đến bây giờ tỉnh táo ngẫm kỹ lại, Dư Thần Dật lại cảm thấy cứ coi như bị chó cắn một cái đi, đợi báo cảnh sát, bắt tên biến thái chết tiệt kia lại.

Hắn buộc mình ngừng nhớ tiếp, mang theo cảm giác vô thức không muốn xa rời, hai má cọ cọ vào bả vai Cố Châu Lâm, nhỏ giọng nói: "Anh muốn tắm một chút. . . . . . ."

"Được, em đưa anh đến phòng tắm, mặc tạm quần áo em được không?" Cố Châu Lâm không hỏi "tại sao" lấy một câu, tựa như Dư Thần Dật muốn làm gì y cũng sẽ dung túng, kéo Dư Thần Dật lên, "Em có hộp quần lót mới, nhưng khăn mặt chỉ có em dùng, không sao chứ?"

"Không sao cả. . . . . . ." Dư Thần Dật vừa rồi tràn ngập cảm giác ghê tởm*, còn chưa kịp ngẫm lại cẩn thận đã nói ra, chờ đến lúc Cố Châu Lâm vội vàng tìm quần áo, hắn mới nhớ ra đây là nhà Cố Châu Lâm.

*không chắc lắm, raw là 余晨逸刚才就是被恶心到了, hán việt là "Dư Thần Dật vừa rồi chính là bị ghê tởm tới rồi"

Ở nhà người khác đột nhiên đòi tắm rửa, hơn nữa hắn còn có chút ý khác với Cố Châu Lâm, thật sự giống như mình có ý đồ xấu vậy.

Tai Dư Thần Dật hơi nóng, chờ Cố Châu Lâm lấy ra một bộ đồ ngủ san hô nhung ra, còn có quần lót mới với khăn tắm nhét vào tay hắn, tim Dư Thần Dật càng đập nhanh hơn.

Hắn thề hắn vốn không có ý này, chỉ là muốn đơn thuần tắm rửa một chút, rửa sạch những thứ lộn xộn này đi, nhưng bây giờ tưởng tượng đến cảnh hắn dùng khăn của Cố Châu Lâm, mặc quần áo Cố Châu Lâm từng mặc qua. . . . . . .

Dư Thần Dật mím môi, tim nhảy lên rất mạnh, thậm chí còn khiến hắn sinh ra ảo giác ngực bị đập tới đau.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Tui lại thấy chương lày thật ngọt nào, đến mức có thể oánh luôn cái tag ngọt sủng! (Tui nói xạo ó)

Nhời editor: wao, dính 1 đoạn chẳng hẻo gì, nhưng mà tui có tiện tay gắn cái tag ngọt sủng lên khum ý nhỏ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top