Phần 12
Edit by Luftmensch
https://aztruyen.top/tac-gia/_Luftmensch_24
Giữa trưa hôm sau, Dư Thần Dật nhận được tin nhắn của Cố Châu Lâm nói y muốn sang trả khăn quàng cổ.
Dư Thần Dật ngơ một lúc mới nhớ ra chuyện này, trả lời: "Không vội, thứ hai em đưa cho anh cũng được."
Cố Châu Lâm nói: "Chủ yếu là vì có thứ muốn tặng cho ca ca, không thể đợi được, em có thể qua không?"
Dư Thần Dật không hiểu sao Cố Châu Lâm đột nhiên lại muốn tặng quà cho hắn, nhưng cũng cảm nhận được sự kiên quyết của Cố Châu Lâm từ mấy câu chữ ít ỏi, đành trả lời: "Được, cả ngày nay anh đều ở nhà, lúc nào em sang cũng được."
Đến buổi chiều, Cố Châu Lâm nhắn báo cho Dư Thần Dật y chuẩn bị sang, mười phút sau, chuông cửa nhà Dư Thần Dật đã vang lên.
Hắn đi ra mở cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bó hồng lớn đỏ rực.
Dư Thần Dật bị dọa sợ, Cố Châu Lâm từ phía sau bó hoa thò đầu ra, ngượng ngùng cười cười, giải thích: "Tối qua lúc về em thấy có người bán hoa ven đường, trời lạnh quá, em liền mua nốt chút hoa cuối cùng tặng cho ca ca."
Nghe được là ý tốt của Cố Châu Lâm giúp người ta nhanh dọn hàng, Dư Thần Dật mới thả lỏng một chút, nhận hoa hồng bảo Cố Châu Lâm vào nhà, trêu chọc: "Dọa anh sợ chết đi được, còn tưởng em cố ý sang đây tặng hoa cho anh."
Cố Châu Lâm đang đổi giày, nghe thấy lời của Dư Thần Dật liền nâng đầu, tóc mái trước trán rũ xuống, vừa vặn ngăn chặn lại ánh mắt của y nhìn về Dư Thần Dật.
Một lát sau, Cố Châu Lâm mới đổi xong giày đi vào phòng khách, đột nhiên trả lời Dư Thần Dật: "Nếu là em thực sự cố ý vội tới tặng hoa cho ca ca thì sao?"
Dư Thần Dật đang cắm hoa vào bình, nghe vậy tay vô thức khựng lại, kinh ngạc nhìn Cố Châu Lâm.
Vốn việc trêu ghẹo đùa giỡn nhau như vậy là chuyện vô cùng bình thường, nhưng nhớ đến hôm qua hắn come out trước mặt Cố Châu Lâm, mà Cố Châu Lâm cũng nói y là gay, đoạn đối thoại này liền trở nên khác biệt.
Nhưng vẻ mặt Cố Châu Lâm vẫn vô cùng bình thường, trên mặt còn mang theo nụ cười, giống như chỉ thuận miệng hỏi, không có ý gì khác.
Dư Thần Dật im lặng thu hồi ánh mắt, đem bình hoa đặt vào giữa bàn ăn, dùng ngữ khí vô cùng tự nhiên nói: "Vậy anh sẽ vô cùng cảm ơn em cố ý chạy một chuyến qua đây tặng quà cho anh."
Hai người cậu tới tôi đi tán gẫu một hồi, không khí kỳ quái cũng dần biến mất.
Buổi tối Dư Thần Dật mời Cố Châu Lâm ở lại ăn cơm, hoa hồng đặt giữa hai người, nếu ánh đèn tối hơn một chút, thực sự rất giống bữa tối lãng mạn của các cặp đôi.
Cố Châu Lâm liếc đám hoa kia mấy cái, Dư Thần Dật thấy được liền không nhịn được hỏi: "Sao vậy, không muốn tặng nữa sao?"
Cố Châu Lâm lắc đầu, lấy tay chống cằm, đột nhiên hỏi: "Ca ca có thấy bó hoa này đẹp không?"
Dư Thần Dật theo bản năng gật đầu, "Đẹp chứ."
"Vậy thì tốt rồi."
Nụ cười của Cố Châu Lâm dần trở nên rạng rỡ hơn, "Em đoán được ca ca nhất định sẽ thích nó mà."
Kỳ thật Dư Thần Dật không có nhận thức gì mấy về hoa, bình hoa trong nhà vẫn là bình có sẵn chủ nhà tặng kèm, cho nên sau khi hắn nghe được vẻ chắc chắn trong lời của Cố Châu Lâm liền nhíu mày, hỏi: "Khẳng định anh sẽ thích sao?"
"Vâng."
Cố Châu Lâm giơ tay chạm vào cánh hoa, trong mắt tràn ngập ý cười mà Dư Thần Dật nhìn không hiểu, "Em khẳng định ca ca sẽ thích."
Dư Thần Dật hỏi: "Vì sao?"
Cố Châu Lâm bắt chước Dư Thần Dật nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào Dư Thần Dật, sau khi thấy Dư Thần Dật không nhịn được né tránh mới nói: "Bí mật."
Có Cố Châu Lâm ở bên làm bạn, Dư Thần Dật cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác thuộc vể ở thành phố xa lạ này, cho dù chỉ là một chút, nhưng cũng đủ để hắn thấy không cô đơn.
Dư Thần Dật từ nhỏ đã là đứa trẻ bướng bỉnh, sau khi lớn lên mới thu liễm lại một ít, nhưng có điều, so với những người tính cách sáng sủa, tính cách này của hắn vẫn đặc biệt dễ kết bạn, bây giờ cũng không phải ngoại lệ.
Quan hệ của Dư Thần Dật với đồng nghiệp trước đây lãnh đạm, sau một thời gian, mọi người cũng dần quen thuộc với nhau, rõ ràng nhất chính là lúc mọi người gọi đồ uống cũng sẽ rủ hắn, buổi trưa nhìn thấy Dư Thần Dật cầm ví chuẩn bị ra ngoài, sẽ có người gọi với lại.
"Thần Dật?" Kỳ Tử Tuấn gọi Dư Thần Dật một tiếng, hỏi: "Cậu lại ra ngoài ăn à? Đi với chúng tôi không? Cậu còn chưa từng đi với chúng tôi đâu đó?"
Kỳ Tử Tuấn là đồng nghiệp cùng hạng mục với Dư Thần Dật, vào công ty sớm hơn Dư Thần Dật một chút, cũng có thể coi như là tiền bối.
Các đồng nghiệp khác đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy Kỳ Tử Tuấn nói cũng nói theo: "Đúng vậy, cậu từ lúc nhập chức tới giờ còn chưa ăn cơm với chúng tôi bao giờ đâu, hay là hôm nay cùng nhau ăn trưa đi?"
Dư Thần Dật có hơi khó xử, nhưng Cố Châu Lâm hôm nay cũng không nhắn hẹn hắn ăn cơm cùng, hắn do dự một chút, có chút lo lắng mỗi ngày mình đều ăn cơm với Cố Châu Lâm, không biết có làm trễ việc của y không, nên gật đầu, lúc thu dọn đồ đạc cũng nhắn cho Cố Châu Lâm một tin, nói: "Tiểu Lâm, hôm nay anh ăn cơm với đồng nghiệp, hôm khác chúng ta ăn với nhau nhé."
Cố Châu Lâm cũng đang định gửi tin nhắn cho Dư Thần Dật, sau khi thấy tin nhắn Dư Thần Dật gửi, khung đối thoại báo Cố Châu Lâm đang ở, rồi biến mất, lại xuất hiện, tới tới lui lui vài lần Cố Châu Lâm mới gửi tin nhắn qua.
"Thật tốt quá."
Cố Châu Lâm gửi một cái nhãn dán đỏ mặt, nói: "Ca ca cuối cùng cũng kết bạn, em còn lo bên cạnh ca ca không có ai."
Dư Thần Dật cười cười, không nghĩ tới nhóc con quái gở ngày trước trừ hắn ai cũng không để ý tới bây giờ lại lo lắng ngược vấn đề kết bạn của hắn, trong lòng ấm áp, trả lời: "Sao lại không có ai chứ, không phải có em ở bên anh sao?"
Cố Châu Lâm lần này trả lời rất nhanh, "Em sẽ luôn ở bên ca ca! Nhưng so với bạn mới vẫn không giống. . . . ."
Dư Thần Dật cầm điện thoại do dự một chút, vừa vặn đồng nghiệp thu dọn đồ xong xuôi, đang từng nhóm ra ngoài.
Hắn nhấc chân theo sau, cuối cùng trả lời: "Cũng không phải bạn, giống với đồng nghiệp xã giao hơn."
Hắn nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Vẫn là ở cạnh bên thoải mái hơn."
Tòa nhà bên cạnh, trong toilet phát ra tiếng động lớn.
Nhưng mọi người trong công ty bây giờ đã ra ngoài ăn cơm hết rồi, không có ai nghe thấy.
Nhận được tin nhắn Dư Thần Dật đi ăn trưa với đồng nghiệp, Cố Châu Lâm không nhịn được đấm một quyền thật mạnh lên vách tường phòng vệ sinh.
Gạch men bị y đánh nứt, tay y cũng không còn lành lặn, vết máu loang lổ, nhưng y không có cảm giác đau, chỉ nhìn chằm chằm di động, sắc mặt dữ tợn khó coi.
Sau khi nhận được tin nhắn sau của Dư Thần Dật, điên cuồng trong mắt Cố Châu Lâm mới thu lại, dần trở nên ôn nhu.
"Hóa ra em không giống. . . . ." Cố Châu Lâm cười cười, y lúc này với người dữ tợn điên cuồng như hai người khác biệt.
Y liếm vết máu trên tay, màu môi nhiễm sắc máu trở nên đỏ tươi, ánh mắt mềm mại như nước, ở tận cùng là ngọn lửa hừng hực khiến người ta sợ hãi, "Ca ca, anh đối với em, cũng rất khác biệt. . . . ."
--
Mấy nay dọn nhà mệt xỉu, mãi mới ngoi lên tí tẹo, uiii mông đau thực sự
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top