Chương 2: Hai chúng ta ngủ chung đã bao nhiêu năm

Edit: Thuonghi313

【 bị một thẳng nam sủng thành tàn phế, ngẫm lại cũng chưa từng gặp qua người nào. ——《 Lại lên hot search vì bị thần tượng thả thính 》】

Dư Bắc cùng Cố Diệc Minh mây mưa cả một đêm.

Đáng tiếc chỉ là ở trong mơ.

Khi Dư Bắc còn đang mớ ngủ mở di động ra, giao diện còn dừng lại ở Weibo tối hôm qua.

Thông báo tin tức: 9999+……

Dư Bắc nhìn thoáng qua bình luận số fans tăng lên, sa điêu.( hãy cho mình biết sa điêu là gì (⌣_⌣”) )

“ Má nó ta đỏ rồi?!”

Dư Bắc liếc mắt qua một cái hot search trên màn hình, hot search top 1【 Cố Diệc Minh @ Dư Bắc] ! Dư Bắc có loại dự cảm bất tường……

“Cố Diệc Minh tag tôi? Cậu ấy tag tôi khi nào? Cậu ấy vì cái lông gì tag tôi?”

Hắn run rẩy ngón tay bấm vào Weibo Cố Diệc Minh, bài đứng đầu chính là: @ Dư Bắc ngủ không? Thời gian biểu hiện là 12:30 tối hôm qua.

Weibo Cố Diệc Minh trừ bỏ tuyên truyền điện ảnh, cũng chỉ có bình luận vô cùng đơn giản về điện ảnh, hình ảnh đều phát đến thiếu, đột nhiên ném ra một câu nói việc nhà, thực sự khiến người khác nhìn thấy mà háo hức.

Phía dưới bình luận:

【 ông trời aaa, lão công ta thế nhưng đăng Weibo, vẫn đợi hằng ngày, ta không nhìn lầm đi? 】

【 dọa lão tử ta nhảy dựng, còn tưởng rằng là chuyện gì quan trọng. 】

【 là trượt tay đi……】

【 cho nên, Dư Bắc là ai? Không có người phổ cập khoa học một chút sao? 】

【 nam diễn viên tuyến mười tám, tư liệu như sau……】

【 vì cái ngữ khí thân mật này, ta cảm nhận được đây là một loại tin tức quá mức ái muội……】

【 mắt hủ thấy người gay. 】

【 hủ nữ phiền toái thu liễm một chút không tốt sao, cũng đã thanh minh quá nhiều lần mình là thẳng nam, không cảm thấy mạo phạm sao? 】

【 hủ nữ cút đi, tình yêu cùng Chương Tử Oánh còn không có xác định, các ngươi xem náo nhiệt cái gì? KY thật ghê tởm. 】

……

Sau khi Dư Bắc rời khỏi Weibo, nhìn đến mười mấy điện báo mới xác nhận, đúng vậy, tối hôm qua hắn đem Cố Diệc Minh khóa ở ngoài cửa.

Dư Bắc như bị dọa mềm.

Hắn cư nhiên đem người trong mộng của mấy trăm triệu thiếu nam thiếu nhốt ở ngoài cửa! Hắn hận không thể đem dâng lên cho nam thần, mỗi ngày hô rằng cửa lớn nhà ta thường mở ra, mở ra chờ ngươi tới ôm ấp.

Mình làm sao dám?

Dư Bắc nghĩ thầm.

Không hổ là mình.

Nhưng mình đem da trâu hỏng rồi( đoạn này mình không hiểu), xoa cái eo một lát.

Dư Bắc rời giường, chuẩn bị ăn chén mì gói trấn áp tinh thần.

Mới vừa nấu xong nước sôi, chuông cửa vang lên, Dư Bắc tay run lên, chạy đến cạnh cửa từ lỗ nhỏ thấy được Cố Diệc Minh.

Đây là nhà mình? Mình bằng cái gì lại chột dạ?

Dư Bắc ưỡn ngực mở cửa ra, cùng Cố Diệc Minh bốn mắt nhìn nhau.

“Cậu cuối cùng cũng mở cửa.”

Cố Diệc Minh chính mình tự vào cửa, dường như xem đây giống nhà mình mà đổi dép lê, đem áo khoác tây trang cao cấp treo ở huyền quan, áo sơmi trắng vừa người phác họa ra đường cong dáng người tinh tráng hoàn mỹ.

Dư Bắc xem đến ngây ngốc.

Cảm ơn, chính là bị dụ hoặc đấy.

Thật không trách Dư Bắc si mê, loại nam nhân như Cố Diệc Minh này, trời sinh mang theo khí chất nam thần, mặt lại như ánh mặt trời, dáng người lại hoàn mỹ, thật là quá bị người hiếm lạ, trừ bỏ quá thẳng, hoàn toàn không còn tật xấu nào.

Cho dù Dư Bắc có là thẳng nam, nhiều năm tiếp xúc gần gũi như vậy, cũng khó có thể thẳng được!

Huống chi hắn là cong, hắn là cong như đường núi mười tám khúc cong cùng giữa chín khúc Hoàng Hà, một khoanh nhang muỗi.

“ Út cưng, cậu tối hôm qua sao lại giữ cửa khóa trái?” Cố Diệc Minh đem theo bao nilon ném một bên trên bàn cơm hỏi.

Trên mặt y mang theo ý cười, ấm áp như là ánh nắng mùa hè.

Người này cao lãnh thì giống đức mục, cười rộ lên thì chính là Husky.

Y chính là chó!

Y cư nhiên không sinh khí?

Dư Bắc phục hồi tinh thần lại, cúi đầu đem gương mặt vì suy nghĩ bậy bạ mà trở nên đỏ ửng giấu đi, tầm mắt rơi xuống cổ tay áo sơmi của Cố Diệc Minh, phía trên thêu chữ ký của Cố Diệc Minh.

“Tớ……”

Dư Bắc nhanh chóng tự hỏi, hắn muốn nói ra một câu kiên cường nhất!

“Tớ còn tưởng rằng cậu đi tới nhà của Chương Tử Oánh.”

Đệtttt……

Dư Bắc cả người đều cảm thấy thẹn, nghe cái này làm gì có điểm nào kiên cường, cực kỳ giống tiểu tức phụ nhỏ đang ghen tuông.

" Hửm? Tớ đi nhà cô ta làm gì?” Cố Diệc Minh nghe không hiểu.

Dư Bắc mới không có điên mà nói lần thứ hai, yêu đương làm gì thì làm gì, đâu có chuyện gì liên quan tới mình?

“Cho tớ uống miếng nước.”

“Cái gì?!”

Trực tiếp như vậy sao?

Không cần nói tiếp?

Cố Diệc Minh nhìn hắn kêu kêu quát quát, không thể hiểu mà tự mình rót một ly nước, ngẩng đầu lên uống ừng ực ừng ực, Dư Bắc không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hầu yết đang di chuyển của y.

Quá mất mặt.

Dư Bắc nuốt nuốt nước miếng.

Không có biện pháp, yêu một người, thì ngay cả hắn uống nước đều cảm thấy gợi cảm.

“Cậu chưa ăn bữa sáng?” Cố Diệc Minh nhìn đến trên bàn cơm, “Ăn mì gói?”

Mì gói sao? Sinh hoạt vương giả chính là như vậy xa hoa mà buồn tẻ.

Cố Diệc Minh trực tiếp ném vào thùng rác.

“Lại đây ăn cơm.”

Cố Diệc Minh mở túi, lấy ra mấy hộp tinh xảo, nãi hoàng lưu sa bao, sủi cảo tôm hoàng, sườn xào, da hổ phong trảo, điểm tâm sáng Dư Bắc ăn rất đa dạng.

Mới ngồi xuống, Cố Diệc Minh liền gắp bánh bao nhân trứng sữa đưa tới bên miệng đút hắn.

Dư Bắc chế trụ xúc động há mồm, chính mình đứng dậy cầm đôi đũa.

“Tớ tự mình ăn.”

Ánh mắt Cố Diệc Minh hơi có điểm không thích hợp: “Cậu làm sao vậy, út cưng?”

Tôi còn có thể làm sao vậy?

Dư Bắc thực khó chịu, chỉ là mị lực bề ngoài của Cố Diệc Minh, thật không thể làm hắn kiên trì 7, 8 năm, chính là y có tật xấu đáng chết của thẳng nam, tóm được chính mình thì lại sủng, còn không tự giác ra được.

Bị một thẳng nam sủng thành tàn phế, ngẫm lại cũng chưa từng gặp qua người nào.

Dư Bắc cảm thấy chính mình chính là con quỷ treo cổ, còn Cố Diệc Minh là oxy, không có Cố Diệc Minh là không thể sống.

“Vậy cậu tối hôm qua ngủ ở đâu?” Dư Bắc hỏi.

“ Bãi đỗ xe tiểu khu ngầm.” Cố Diệc Minh bình tĩnh trả lời, “Vừa mới rồi tớ thuận tiện đi mua điểm tâm, vẫn còn nóng.”

“……”

Nếu ai đem Dư Bắc bỏ trong xe ngủ cả đêm, Dư Bắc có thể đem kẻ đó đánh chết.

Thế mà Cố Diệc Minh một chút cũng không sinh khí.

Việc này đều không tính là tình ái?

“Trong xe…… Chân đều duỗi không thẳng đi.”

Cố Diệc Minh chân dài khẳng định không chỗ đặt, quá khó chịu.

Dư Bắc áy náy mà gặm da hổ phong trảo, ánh mắt tìm kiếm thùng rác phun xương gà, tay Cố Diệc Minh xuất hiện ở bên môi hắn, liền tự nhiên mà dưa tay nhận.

Việc này đều không tính là tình ái?!

Bên ngoài là ảnh đế nam thần cao lãnh cấm dục, ở nhà cư nhiên dùng tay đút chân gà cho hắn?!

Dư Bắc sợ tới mức một ngụm đem chân gà nuốt xuống, thiếu chút nữa sặc chết.

Cố Diệc Minh kỳ quái nhìn hắn, thu hồi tay.

“Đúng vậy, tớ đi tắm rửa chút, chén đũa cậu thu dọn, chờ tớ ra rửa.”

Cố Diệc Minh đứng dậy, vào phòng tắm.

Dư Bắc nghe tiếng nước phòng tắm như ẩn như hiện, mặt đỏ tim đập, chân gà trong tay đột nhiên không còn ngon nữa.

Hắn đã chán ghét việc cùng Cố Diệc Minh không đầu không đuôi không điểm mấu chốt ái muội!

Nếu hạ quyết tâm muốn cùng Cố Diệc Minh bảo trì khoảng cách, liền không thể yên tâm thoải mái mà tiếp thu sủng ái của y!

Dư Bắc đem bàn ăn thu dọn, lại cầm chén đũa rửa sạch sẽ, trốn vào phòng ngủ chính mình.

Cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị đẩy ra, Cố Diệc Minh mang theo một thân hơi nước mông lung đi vào, y để vai trần, bọc quanh một cái khăn tắm, thân trên đầy đặn nhưng không quá mức phảng phất đường cong cơ ngực như đều được tỉ mỉ điêu khắc, tuyến nhân ngư hoàn mỹ cùng với cơ bụng, ngay cả hai viên mosaic trước ngực đều điên cuồng cưỡng gian đôi mắt Dư Bắc.( mosaic theo mình tra trên mà là đá của tranh đính đá, chắc ý tác giả nói đây là hai viên.... Như hai viên đá 👉👈)

“ Cậu làm gì?!” Dư Bắc la lên một tiếng.

“Ngủ a!” Cố Diệc Minh không thể hiểu được.

“Cách vách không phải còn có phòng ngủ phụ sao?!” Dư Bắc ồn ào.

“Hai chúng ta đều ngủ cùng đã bao nhiêu năm!!”

Cố Diệc Minh gào lại, sau đó chui vào ổ chăn của Dư Bắc.

Dư Bắc ngươi nhưng thu liễm một chút đi!

Nước miếng ngươi đều chảy thành thác rồi!

------------*-------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top