Chương 52

Editor: Kẹo Mặn Chát

Ngàn năm trước, sau khi Thất Gia Chư Tử được thành lập, Mặc gia đã xây dựng một tòa tháp bẫy rập, đặt tên là Thận Lâu.

Thận Lâu không nằm trong Tam Giới, mà tọa lạc ở một vùng ngoài cõi, nơi đây lưu giữ vô số bảo vật mà Thất Gia Chư Tử tích lũy được qua các đời, là một tòa kho báu bí mật.

Thận Lâu ẩn trong biển, lối chim lặn giữa mây.

"Thận 蜃, được tạo thành từ bộ "trùng" 虫 và âm "thần" 辰. Xưa kể rằng, chim trĩ rơi xuống biển hóa thành thận, là một loại hải quái trong truyền thuyết." Chu Ấm Tiêu nói: "Sở dĩ, sự tồn tại của Thận Lâu mờ ảo bất định, là vì tòa tháp này vốn không được xây trên đất liền —— Mặc gia đã xây nó trên lưng một con thận quái."

An Bình cùng đoàn người bước ra khỏi Nghiệp Thủy Chu Hoa. Khung cảnh bên ngoài nhà hàng đã hoàn toàn thay đổi, không còn là con phố Thành Tây trước bình minh, mà là một đài sen. Ngoài đài sen có một cây cầu dài, nối liền với một tòa tháp chín tầng cao sừng sững ở đằng xa.

Đây là một không gian luân chuyển —— một con thận quái khổng lồ cõng trên lưng một tòa tháp cao, bơi lội giữa bầu trời đầy sao. An Bình ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện phía trên đầu mình là một vùng đại dương mênh mông.

Trời trong nước, nước giữa trời, nước trời xoay vần, tuần hoàn vô tận. Những con cá bạc hóa thành những vì tinh tú, tuôn xuống từ màn trời, tầng mây cuộn lên trên biến thành những đợt sóng trắng trên đỉnh đầu.

Từ sau khi truyền thừa của Linh Xu Tử bị đứt đoạn, không còn người nào của Dược gia đặt chân vào Thận Lâu, xung quanh khe khẽ vang lên một loạt tiếng hô hô kinh ngạc.

"Một đám nhà quê." Ô Tất Hữu ngậm tẩu thuốc hừ lạnh một tiếng, gạt tàn lửa vào một chiếc đèn đồng, ngọn đèn bùng cháy. Mộc Cát Sinh cầm đèn bước lên cây cầu dài.

"Thận Lâu tuy là vật chung của bảy nhà, ai cũng có thể vào, nhưng muốn qua cầu nhất định phải có Chư Tử dẫn đường." Chu Ấm Tiêu đẩy An Bình ra phía sau Sài Thúc Tân, "Em zai đi theo anh tôi đi, bọn Yến Yến chưa từng tới nơi này, tôi qua đó dẫn đường."

An Bình nhìn theo bóng lưng của Mộc Cát Sinh, y đi ở đầu đoàn, trong tay cầm một ngọn đèn.

Cứ mỗi một đoạn đường y bước qua, bên cầu lại có một ngọn đèn sáng lên —— đèn đồng hình hạt đậu, đèn chảo đồng xanh, đèn hình đỉnh chân hạc, đèn cung đình Trường Tín... Từ thô sơ cổ xưa dần trở nên tinh xảo phức tạp, những ngọn đèn lần lượt được thắp sáng.

Sài Thúc Tân khẽ nói: "Một ngọn đèn đại diện cho một triều đại. "

An Bình giật mình sửng sốt, rồi lập tức nhận ra kỹ thuật chế tác và kiểu dáng của những chiếc đèn này không phải sản phẩm của cùng một thời đại.

Lúc này Mộc Cát Sinh đã đi đến cuối cầu, cây cầu dài phía sau y lấp lánh ánh sáng rực rỡ. Y thổi tắt ngọn đèn trong tay, tòa tháp trước mặt bỗng sáng rực lên, mái cong đấu củng, lộng lẫy huy hoàng.

Một con cá bạc nhảy qua đầu cầu, cửa lớn ầm vang mở ra.

Sài Thúc Tân dẫn đầu, Chu Ấm Tiêu theo ngay sau, đoàn người lục tục tiến vào Thận Lâu. Bên trong tháp cao trống rỗng, vòm trần cao vút, giữa trung tâm là một mái vòm tảo tỉnh khảm màu thiếp vàng, hoa văn đan xen tầng tầng lớp lớp, ở chính giữa treo một chiếc la bàn úp ngược. Cán thìa chúc xuống, chầm chậm xoay tròn trên mặt đĩa.

*La bàn kiểu này nè

Lúc này, bọn họ hẳn là đang ở tầng một của Thận Lâu. Xung quanh không có tường, toàn bộ đều là những tấm bình phong được chạm khắc tỉ mỉ tinh xảo. Chính giữa mỗi tấm bình phong đều có một trục gỗ thẳng đứng, có thể xoay tròn tại chỗ, cũng có thể đẩy sang hai bên. An Bình thử đẩy vài tấm, chỉ thấy các tấm bình phong xếp tầng tầng lớp lớp bao quanh lấy nhau. Bọn họ như thể đang đứng giữa tâm của vô số vòng tròn đồng tâm, bốn phía tựa như có hàng ngàn con đường. Vậy phải đi thế nào đây?

"Nhìn la bàn trên đầu đi." Ô Tất Hữu cất giọng từ bên cạnh, "Tầng một của Thận Lâu là một mê cung, những tấm bình phong này sẽ di chuyển, nhưng dù nhìn từ hướng nào, la bàn vẫn luôn nằm ngay trên đỉnh đầu."

Cậu ta giơ tay chỉ lên cao, "Chỉ có các Chư Tử mới biết cách nhận biết la bàn, cậu cứ đi theo La Sát Tử là được."

"Cậu không biết sao?" An Bình hỏi.

"Tầng một của Thận Lâu có tổng cộng bảy cánh cửa, bên trong mỗi cánh cửa khác nhau đều lưu giữ một truyền thừa khác nhau." Ô Tất Hữu ngậm tẩu thuốc, mồm lầm bầm không rõ: "Mỗi nhà đều có lối vào riêng, tôi chỉ biết lối vào Âm Dương gia, muốn vào cửa Dược gia thì chỉ có thể nhờ Linh Xu Tử dẫn đường."

Nói rồi lại bổ sung một câu, "Hoặc nếu cậu thuộc phái Thiên Toán, có thể dùng tiền Sơn Quỷ để tính ra."

An Bình: "Nếu Thận Lâu là do Mặc gia xây dựng, vậy người Mặc gia có biết lối vào không?"

"Không biết, lúc tôi sinh ra, Mặc Tử đời trước đã chết từ lâu rồi." Ô Tất Hữu nói: "Giờ còn đâu ra người Mặc gia nữa."

Sài Thúc Tân nghe vậy liền khựng lại, quay đầu nhìn thoáng qua.

Thiếu niên lập tức nói: "Tôi sai rồi." Sau đó im bặt không dám lên tiếng nữa.

Không biết đoàn người đã đi bao lâu, những tấm bình phong trải dài tạo thành một hành lang xa lệ u tịch. Trong không khí tràn ngập mùi hương cổ xưa mà khó tả, khiến người ta liên tưởng tới gỗ đàn hương và những thẻ tre cũ kỹ. Khói trắng bốc lên từ trong tẩu thuốc kéo dài thành những sợi chỉ mảnh lơ lửng giữa không trung.

Dường như có ai gõ cửa, khiến gió lay động rèm châu.

An Bình bỗng nhận ra tấm bình phong bên cạnh đã thay đổi không biết từ lúc nào. Những hoa văn chạm khắc trên đó không còn nữa, mà thay vào đó là chữ viết và tranh ảnh. Sài Thúc Tân đi rất nhanh, cậu không kịp nhìn rõ những câu chuyện khắc phía trên, bèn thì thầm hỏi Ô Tất Hữu, "Trên các bình phong ghi chuyện gì thế?"

Ô Tất Hữu không lên tiếng mà lấy điện thoại ra gõ một hàng chữ, "Điều này chứng tỏ sắp đến cửa Dược gia rồi. Trước cửa mỗi nhà, trong vòng phạm vi trăm trượng đều sẽ đặt bình phong gia truyền, phía trên ghi chép lại truyền thừa của nhà đó."

Tiếp đấy, cậu ta lại cúi đầu gõ thêm vài dòng, "Nhưng chỉ có Chư Tử mới có thể xuất hiện trên bình phong gia truyền. Dược gia chắc đã đứt đoạn từ đời La Sát Tử rồi, nhỏ Sài Yến Yến kia chắc chắn không có tên trên đó đâu."

Cuối cùng còn nhét thêm một icon mèo con kiêu ngạo và mấy dòng cười khoái trá đầy ngông cuồng.

An Bình nhìn Ô Tất Hữu mặt lạnh như tiền, rồi lại nhìn nội tâm đặc sắc trên màn hình điện thoại, trong lòng thầm nghĩ, cái này gọi là gì nhỉ? Tương phản đáng yêu?

Giọng của Mộc Cát Sinh đột nhiên vang lên từ phía trước, "Đến rồi."

Đi đến cuối dãy bình phong, tầm nhìn bỗng nhiên mở rộng. Trước mặt là một đại sảnh, hai bên trái phải mỗi bên có một cánh cửa, trước mỗi cánh cửa đều có một con rối mặt trắng được vẽ hóa trang đứng đó.

Mộc Cát Sinh lần lượt đặt một đồng tiền Sơn Quỷ vào rãnh trống trên trán của mỗi con rối. Tiếng cơ quan chuyển động răng rắc vang lên, hai con rối bất ngờ cử động, hành lễ cúi chào mọi người một cách trịnh trọng, sau đó vỗ tay một phát, hai cánh cửa đồng thời mở ra.

An Bình sửng sốt, không ngờ bên trong cánh cửa lại là thang máy, kiểu dáng cực kỳ cổ xưa, có tay quay bằng vàng, hàng rào xếp co giãn, tường gỗ và cả chụp đèn đồng màu xanh lá.

Thận Lâu được xây dựng từ ngàn năm trước, vậy mà còn có cả thang máy nữa hả?

"Chiến loạn năm đó, lão Nhị từng đưa tôi tới đây ở một thời gian." Chu Ấm Tiêu bước lên trước, vỗ vai An Bình, "Hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, liền sửa sang lại toàn bộ tòa tháp từ trong ra ngoài, tiện thể lắp luôn cái thang máy này."

Sài Thúc Tân đi tới trước mặt mọi người, điềm tĩnh nói: "Thận Lâu có tổng cộng chín tầng, bên trong đã được bố trí sẵn từ trước. Trong mỗi tầng có mười con rối thuốc, sau khi chữa trị hết toàn bộ thì có thể lên tầng kế tiếp. Nhà nào đến tầng chín trước sẽ là người thắng cuộc."

"Thận Lâu sẽ tự động phân định thắng thua, người thắng sẽ trở thành Linh Xu Tử đời tiếp theo và có quyền bước vào tầng cao nhất."

Chu Ấm Tiêu nhỏ giọng giải thích cho An Bình: "Rối thuốc là một dạng rối cơ khí, tương tự như mô hình tượng châm cứu, nhưng thông minh hơn. Mỗi con rối thuốc đều mắc một chứng bệnh, vốn được chế tạo ra để giúp đệ tử Dược gia nghiên cứu y thuật. Sau khi lão Nhị qua đời, món kỹ nghệ này cũng thất truyền, giờ e rằng dòng chính của Dược gia cũng chẳng còn cất giữ được bao nhiêu."

An Bình lén quan sát Sài Yến Yến, sắc mặt cô vẫn ổn, trên tay đeo găng tay lụa trắng, xách theo một hòm thuốc nhỏ xinh.

"Hai nhà có thể cử một ứng cử viên lên lầu." Sài Thúc Tân nhìn quanh một vòng, nói: "Những người còn lại, ở nguyên tại chỗ đợi."

Sài Yến Yến và Sài Bồ Đề lần lượt bước ra, cúi đầu hành lễ với Sài Thúc Tân. Sài Thúc Tân liếc nhìn Sài Yến Yến, "Không cần mang hòm thuốc theo, trong tháp đã có sẵn đầy đủ dụng cụ."

Sài Yến Yến nghe vậy gật đầu, đưa hòm thuốc cho quản gia phía sau rồi đi vào thang máy, hai con rối cơ khí cũng đi theo ngay sau. "Rối cơ khí sẽ tính thời gian và dẫn đường, mỗi tầng tối đa được dừng lại bốn canh giờ." Sài Thúc Tân nói: "Nếu gặp sự cố, có thể dùng chúng để liên lạc."

Sài Bồ Đề bỗng nhiên lên tiếng: "Ở mỗi tầng không có người giám sát và phân định sao? Vậy làm sao đánh giá được đã vượt qua hay chưa?"

Sài Thúc Tân: "Lên đó cô sẽ biết."

Lời vừa dứt, hai con rối cơ khí bắt đầu vặn tay quay, hàng rào xếp từ từ đóng lại, thang máy dần dần đi lên, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Ngay sau đó, hai chiếc đồng hồ cát khổng lồ từ đáy con đường trồi lên, thay thế vị trí của khoang thang máy ban đầu.

Sài Thúc Tân nhìn Chu Ấm Tiêu, "Kế tiếp giao lại cho cậu." Nói rồi quay sang nhìn Mộc Cát Sinh, "Đi theo tôi."

Ô Tất Hữu: "Ê khoan, hai người định đi đâu đấy?"

Mộc Cát Sinh đứng ở một bên nhìn hồi lâu, khoanh tay, cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên là đi đến chỗ người lớn rồi, cấm hút thuốc, cấm trẻ vị thành niên."

"Đệch mẹ!" Ô Tất Hữu vừa chửi một câu liền bị Chu Ấm Tiêu kéo đầu sang hướng khác, "Được rồi được rồi, anh dẫn chú đi coi thứ hay ho nè."

Nói xong quay về phía mọi người, phất tay một cái, "Quý bạn bè khán giả xin hãy quay người lại, sau đây sẽ là buổi phát sóng trực tiếp dành cho các vị."

An Bình cũng xoay người theo, lúc này mới phát hiện cả dãy bình phong phía sau đã biến mất, lối vào lúc đầu cũng không thấy đâu nữa. Tất cả bình phong đều lật ngược lại, mặt sau là một tấm gương đồng lớn, các tấm gương ghép liền vào nhau, tạo thành một bức tường gương khổng lồ.

Và điều kỳ lạ hơn chính là, đúng như Chu Ấm Tiêu nói – "phát sóng trực tiếp" – hình ảnh trong gương không phải hình ảnh phản chiếu của mọi người, mà là nhất cử nhất động của Sài Bồ Đề và Sài Yến Yến.

Ô Tất Hữu thấy vậy sững cả người, lúc lâu sau mới bật ra một câu: "... Quá độc ác."

An Bình gật đầu —— trong gương, Sài Bồ Đề không còn vẻ tao nhã đoan trang thường ngày, mặt mũi tay chân đều dính đầy máu, sắc mặt u ấm. Cách đó không xa có một người đang nằm sõng soài, có lẽ là con rối thuốc mà Sài Thúc Tân từng nhắc đến, nhưng trông nó giống một xác chết hơn.

Bên phía Sài Yến Yến còn kịch tính hơn, cô đại tiểu thư trực tiếp chạy chân trần khắp nơi, đôi vớ lụa đã bị cô tháo ra để băng bó.

Đây không phải phát sóng trực tiếp, mà là hành hình trực tiếp.

An Bình quan sát những người xung quanh, rất nhiều người xì xào bàn tán, sắc mặt khác nhau. Mới bắt đầu đã gay cấn như vậy, xem ra đề bài mà Sài Thúc Tân đặt ra thực sự rất khó.

"Nãy La Sát Tử có nói thời gian giới hạn của một tầng là bốn canh giờ, bọn họ còn có tám tầng nữa." An Bình nhìn về phía Chu Ấm Tiêu, hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta phải đợi ở đây ba ngày ba đêm hả?"

"Thận Lâu không nằm trong Tam Giới, những kiến thức được học trong giáo dục bắt buộc đều không áp dụng được ở đây." Chu Ẩm Tiêu nói: "Tốc độ thời gian ở mỗi tầng không giống nhau. Trong lúc chúng ta đang nói chuyện, bọn Yến Yến chắc đã qua hơn nửa canh giờ rồi."

"Hơn nữa Thận Lâu có thể tạm dừng thời gian của một người. Nói cách khác, cậu sẽ không thấy mệt, không thấy đói và cũng sẽ không già đi." Chu Ấm Tiêu hạ giọng: "Nếu sống mãi ở đây, ở một góc độ nào đó mà nói, có thể đạt được sự trường sinh."

Nói xong anh cười: "Năm đó tôi và lão Nhị ở đây ba năm, ba năm không ăn một miếng cơm nào, khiến tôi thèm chết đi được."

An Bình hỏi, "Vậy trong Thất Gia Chư Tử có ai sống mãi ở đây không?"

"Theo tôi được biết thì không, ít nhất là tộc Chu không có ai cả." Chu Ấm Tiêu lắc đầu, "Mục đích ban đầu của Thất Gia Chư Tử khi xây dựng Thận Lâu là để lánh nạn, chứ không phải để lánh đời."

"Thận Lâu trên biển, trăng nước gương hoa, một thoáng sương qua, chẳng thể giữ mãi."

.

Mộc Cát Sinh theo Sài Thúc Tân đi lên một đoạn cầu thang, "Chúng ta đang đi đâu thế?"

Sài Thúc Tân hơi dừng lại, "Em không biết sao?"

"Tôi không có đủ tiền Sơn Quỷ, chỉ có thể tính được đường đi năm tầng dưới của Thận Lâu." Mộc Cát Sinh nói, "Nhưng có vẻ như anh đang đi lên phía đỉnh tháp."

Vừa rồi, Sài Thúc Tân kéo y đi qua một tấm bình phong, phía sau bình phong là một cầu thang dài dằng dặc, xoắn ốc từng tầng một, dẫn thẳng đến nơi cao nhất.

Mộc Cát Sinh chỉ mới đến Thận Lâu một lần. Đó là từ nhiều năm trước khi y vừa bái nhập phái Thiên Toán và được chủ viện Ngân Hạnh dẫn đến tham quan, có rất nhiều cấu trúc bên trong và lối đi bí mật mà y chẳng thể nào rõ. Bây giờ, thật ra y cũng không biết Sài Thúc Tân đang định đi đâu, bởi trước đó, đối phương cũng không đề cập gì đến.

Những lời nói với Ô Tất Hữu khi nãy chẳng qua chỉ là bịa chuyện mà thôi. Hết cách rồi, trêu trẻ con thực sự rất vui.

"Thực chất, Thận Lâu giống như một tòa tháp Kinh Luân*, tầng này lồng ghép vào tầng kia, cơ quan phức tạp." Sài Thúc Tân nói: "Mỗi tầng đều sẽ xoay tròn, và đường đi bên trong cũng luôn luôn thay đổi, ngoại trừ những lối đi cố định dành cho Chư Tử ra vào. Nhưng không có con đường nào là cố định cả. Nếu muốn đi qua thì chỉ có thể dựa vào tiền Sơn Quỷ trong tay em mà thôi."

"Vậy chẳng phải toang rồi sao." Mộc Cát Sinh nói, "Tôi không biết đường đi bốn tầng trên cùng đâu."

Sài Thúc Tân quay đầu nhìn y, "Vật truyền thừa của bảy nhà đều thuộc sở hữu của Chư Tử, mà sau khi truyền thừa của Chư Tử bị đứt đoạn, tín vật sẽ cảm ứng với Thận Lâu và cuối cùng tự động quay về tháp."

Lời nói này đến quá đột ngột, Mộc Cát Sinh nghe xong liền chớp mắt mấy cái, "Nên là?"

Sài Thúc Tân vén áo gió lên, để lộ đao Thỉ Hồng bên trong, "Lúc Mặc Tử qua đời, tôi không có mặt, thanh đao này là được tôi lấy ra khi sau này đến Thận Lâu."

"Tam Cửu Thiên anh được lắm." Mộc Cát Sinh giơ ngón tay cái với hắn, "Tôi không biết còn có vụ này đấy. Dám trộm đồ của lão Nhị à, to gan thật."

"...Tôi vẫn chưa nói xong." Sài Thúc Tân nói: "Không báo mà lấy mới gọi là trộm. Khi còn sống, Mặc Tử đã nói sẽ tặng lại đao Thỉ Hồng Đao cho tôi, em có thể đi hỏi Tinh Túc Tử."

Mộc Cát Sinh: "Được rồi, này thì hết vui rồi."

"Ngoài đao Thỉ Hồng, Mặc Tử còn nói cho tôi biết cách ra vào Thận Lâu." Sài Thúc Tân vừa đi vừa nói: "Cầu thang này là một con đường tắt do chính hắn tu sửa, có thể dẫn thẳng lên tầng cao nhất."

"Từ từ, từ từ." Mộc Cát Sinh ngắt lời: "Ban đầu, là vì Thận Lâu có cấm chế, không phải bản thân Linh Xu Tử thì không thể vào tháp lấy tín vật, nên mới mở cuộc tỷ thí để Yến Yến và giám đốc Sài cạnh tranh người kế vị. Giờ anh lên được đây rồi, sao không trực tiếp lấy ra đi? Tốn công tốn sức bày mưu tính kế như vậy để làm gì?"

Nói xong y nhếch mép cười: "Hử?"

"Em biết rõ mà." Sài Thúc Tân bất đắc dĩ nói: "Chỉ có làm vậy mới bịt miệng được Phong Đô."

"Ồ? Thật sao?"

"...Dù gì cũng là đứa nhỏ mà chị tôi nhận nuôi, bao năm không về nhà, chung quy lại vẫn nên quản một chút."

"Này mới thật nè." Mộc Cát Sinh bước lên hai bậc thang, vỗ vai hắn, "Tuy tôi biết anh đứng về phía Yến Yến, nhưng có những lời vẫn nên nói ra, tình cảm cần phải biểu đạt."

Sài Thúc Tân quay người, tiếp tục đi lên, "Có một câu tôi muốn phản bác."

"Câu gì?"

"Trộm đồ của Mặc Tử, việc này năm xưa em làm không ít đâu."

Mộc Cát Sinh: "..."

Sài Thúc Tân bỗng nhiên dừng bước, cầu thang đột ngột kết thúc. Một bức bích họa chắn ngang lối đi, sắc màu loang lổ, vẽ một con ác quỷ tóc đỏ mắt xanh.

Mộc Cát Sinh ở sau lưng Sài Thúc Tân ló đầu lên nhìn, vừa nhìn thấy bức bích họa liền nói: "Đây là La Sát Đồ à? Vị tiền bối này của anh trông thật khó coi."

Sài Thúc Tân không nói gì, cắn ngón tay, chấm máu lên hai mắt của La Sát, bức bích họa ầm ầm nứt ra, lộ ra một đường hầm.

"Tối thui thế, trông cứ như đường hầm thời gian vậy á." Mộc Cát Sinh nói, "Có khi nào trong lúc sửa chỗ này lão Nhị đã coi Doraemon không nhỉ?"

Sài Thúc Tân: "...Xét tuổi của Tinh Túc Tử khi ấy thì cũng không phải không thể."

___________

*Gốc là 转经筒 là một thuật ngữ trong Phật giáo Tây Tạng, có nghĩa là "kinh luân" hay "trụ xoay kinh". Đây là một dụng cụ hình trụ chứa các bản kinh Phật, thường được khắc hoặc in trên giấy và đặt bên trong trụ.

Người Tây Tạng tin rằng khi xoay kinh luân theo chiều kim đồng hồ, công đức sẽ được tích lũy tương đương với việc đọc to các bản kinh bên trong. Đây là một phần quan trọng trong thực hành tâm linh của Phật giáo Tây Tạng, giúp thanh tẩy nghiệp chướng và gieo trồng công đức.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top