Chương 43

Editor: Kẹo Mặn Chát

Nhóm An Bình quẩy cả đêm ở Phong Đô, lúc về tới miếu Thành Hoàng thì đã là sáng hôm sau.

Chu Ấm Tiêu và Ô Tất Hữu uống khá nhiều, hai tên say rượu dìu lấy nhau, loạng choạng bước vào miếu. Mộc Cát Sinh thấy mà chẳng lấy làm lạ, chỉ liếc một cái, "Về rồi à? Chơi vui không?"

An Bình đi sau cùng, trong tay ôm đôi giày cao gót của Chu Ấm Tiêu. Cậu cũng bị chuốc không ít, cố gắng lắm mời giữ được tỉnh táo, mặt mày choáng váng nhìn Mộc Cát Sinh, "Bán tiên à, anh đang làm gì vậy?"

Mộc Cát Sinh cúi đầu, "Này cũng nhìn không ra sao? Sơn móng tay đó."

An Bình: "????"

Mộc Cát Sinh và Sài Thúc Tân đang ngồi dưới hiên, bên cạnh có một cái bát nhỏ, bên trong chứa đầy bùn đỏ được giã nhuyễn từ hoa mai. Mộc Cát Sinh cầm miếng gạc, bôi bùn đỏ lên móng tay của Sài Thúc Tân, rồi quấn gạc trắng lên, cuối cùng thắt một cái nút nhỏ.

Sài Thúc Tân ngồi cạnh y, hai bàn tay đã được quấn một nửa, mười đốt ngón tay thuôn dài, mảnh khảnh.

"Đây là phương pháp cổ truyền của Dược gia, phiền phức lắm, em zai cũng muốn sơn móng tay hả?" Chu Ấm Tiêu đột nhiên xuất hiện từ đâu ra không biết, trong tay xách theo một cái rương lớn, "Nào chú em, để anh sơn cho chú!"

Nói rồi anh mở rương ra, một đống sơn móng tay lăn lông lốc ra ngoài, ở trong còn lẫn cả nước hoa và son môi.

Ô Tất Hữu đang say bí tỉ cũng đứng cạnh hò hét phụ họa: "Sơn móng tay đê!"

Cuối cùng An Bình bị hai tên ma men giữ chặt lại, sơn đầy hai bàn tay toàn màu xanh mắt mèo. Nếu như cậu không kịch liệt phản kháng thì Ô Tất Hữu còn định lột cả giày của cậu ra.

Mộc Cát Sinh đã quấn xong móng tay cho Sài Thúc Tân từ lâu, bèn khoanh tay tới gần xem trò vui, hóng chuyện không ngại chuyện lớn tiện thể bình phẩm một câu, "Màu này được đấy, rất phong cách."

Sài Thúc Tân đứng cạnh, mười ngón tay đều quấn gạc, dùng tay bất tiện, bèn nhẹ nhàng nói: "Trong bếp có canh giải rượu."

An Bình nghe vậy chỉ muốn nói ngay một câu cảm ơn, lát nữa tôi sẽ ném cả hai con sâu rượu này vào nồi luôn.

Sau mấy ngày tiếp xúc, cậu nhận ra Sài Thúc Tân chỉ trông có vẻ khó gần thôi, thực chất lại không hề lạnh lùng vô cảm. Lời nói và hành động đều rất có chừng mực, đôi khi còn có thể coi là hiền hòa. Chỉ cần không động tay động chân thì nói câu lý lẽ với hắn cũng không có gì quá đáng.

So với Mộc Cát Sinh già mà không đứng đắn thì quả thật tốt hơn nhiều.

Cuối cùng hai tên say xỉn cũng chịu yên lặng, An Bình duỗi mười ngón tay sáng bóng sặc sỡ, ấn cả hai vào nồi canh giải rượu.

Sài Thúc Tân đã cho thêm dược liệu vào trong canh nên hiệu quả phát huy rất nhanh. Chu Ấm Tiêu chạy vọt vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Ô Tất Hữu thì quay sang rửa sạch mặt bên vòi nước, sau khi tỉnh táo lại quay về với bộ mặt khó ở như thể ai cũng nợ tiền cậu ta, "Có bữa sáng chưa? Tôi đói rồi."

An Bình nói thầm trong lòng, cái thằng đệ chết tiệt này, lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách, lớn lên chắc chắn sẽ là một tên trai tồi.

Chu Ấm Tiêu nôn xong, súc miệng dưới vòi nước rồi nói với theo: "Tôi cũng đói rồi, có gì ăn không?" Nói xong nhìn về phía An Bình, "Sao em zai lại nhìn tôi chằm chằm thế?"

An Bình: "... Mi giả của anh rớt kìa."

Chu Ấm Tiêu chẳng lạ gì, thuần thục xé mi giả và miếng dán kích mí xuống, phất tay, "Các cậu ăn trước đi, tôi đi tẩy trang đã."

Ô Tất Hữu: "Cho tôi mượn mặt nạ ngủ của anh dùng với."

"Được, đi nào em zai." Chu Âm Tiêu ôm lấy Ô Tất Hữu, "Anh thương chú lắm đấy, thức đêm muộn nhất, phải đắp mặt nạ đắt tiền nhất."

An Bình nghe mà cạn lời, quay sang nhìn Mộc Cát Sinh, "Anh kệ à?"

"Chả kệ thì sao? Dưỡng sinh nửa mùa (1) thì cũng là dưỡng sinh mà, con người phải học cách tự chữa lành bản thân." Mộc Cát Sinh cầm chiếc ca tráng men của mình lên, "An Bình, cậu có muốn uống một cốc không?"

An Bình: "Lại là nước đường nâu với hoa quế hả?"

"Là coca pha kỷ tử."

"..."

"Giả đấy." Sài Thúc Tân mở miệng nói: "Là chè mè đen."

An Bình mệt mỏi lết vào bếp tìm bữa sáng, có một nồi hoành thánh tôm và bánh bao chiên. Cậu múc một bát hoành thánh, ngậm một cái bánh bao rồi bước ra khỏi bếp, đúng lúc bắt gặp Chu Ấm Tiêu và Ô Bất Hữu đang đắp mặt nạ đi từ trên lầu xuống, người nào người nấy cũng trắng toát cả mặt.

"Nãy quên mất, giờ mới nhớ ra." Chu Ấm Tiêu cầm một phong thư, đưa cho Sài Thúc Tân, "Anh, Phong Đô bảo em mang thư cho anh."

Sài Thúc Tân nhận lấy thư, mở ra đọc, từ đầu đến cuối không hề có biểu cảm gì, tiếp đó đưa thư cho Mộc Cát Sinh.

Mộc Cát Sinh chỉ nhìn qua đã bật cười, "Trước đấy tôi đã nói gì nào?" Nói rồi y nhìn Chu Ẩm Tiêu, "Lão Ngũ, xem ra cậu phải ở lại đây thêm một thời gian nữa rồi."

Chu Ấm Tiêu đang đắp mặt nạ, giọng nói ồm ồm: "Quả là cơ hội hiếm có, phải dành thời gian bầu bạn với anh trai nhiều hơn thôi."

Ô Tất Hữu không hiểu đầu cua tai nheo gì, đạp Chu Ấm Tiêu một cước, "Có chuyện gì đấy?"

An Bình thì hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, tay bưng bát đứng trước cửa bếp, trong lòng thấp thỏm không yên.

Ngay sau đó, Sài Thúc Tân đứng dậy, đi về phòng mình, lúc đi ra thì cầm theo đao Thỉ Hồng trong tay.

"Đậu má! Sao ổng lại nổi điên lên rồi?" Ô Tất Hữu giật bắn người, "Rốt cuộc bức thư kia viết cái đếch gì thế?"

"Đừng hoảng." Chu Ấm Tiêu đứng chắn trước mặt cậu ta, nói hàm hồ không rõ: "Mặt nạ nứt ra giờ."

Sài Thúc Tân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ, không có chút tức giận nào. Hắn rút đao ra khỏi vỏ, chém một đường ngay trên mặt đất, tức khắc mở ra một khe nứt âm dương. Hắn quay đầu nhìn Mộc Cát Sinh, "Tôi đi lát sẽ về."

"Tém tém giúp tôi chút nha." Mộc Cát Sinh nhắc nhở: "Móng tay ngài vừa mới sơn thôi đó."

Sài Thúc Tân khựng lại giây lát, đeo đao Thỉ Hồng lên lưng, "Hôm nay không đánh nhau."

Nói xong nhìn sang Ô Tất Hữu phía sau Chu Ấm Tiêu, "Cậu đi theo tôi."

Ô Tất Hữu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương túm cổ áo lôi đi, Sài Thúc Tân bật người nhảy lên rồi lao xuống dưới đất.

"Phắc, tôi còn chưa gỡ mặt nạ mà tổ sư——"

Khe nứt nhanh chóng khép lại, tiếng chửi rủa của Ô Tất Hữu biến mất ở sâu trong lòng đất.

Mộc Cát Sinh gấp lá thư thành máy bay giấy, tiện tay ném đi rồi đứng dậy, "Đi nào, hôm nay ra ngoài."

Chu Ấm Tiêu ngừng động tác, "Lão Tứ, tôi vừa mới tẩy trang xong đấy."

"Không sao, thỉnh thoảng để mặt mộc cũng không chết người được."

"... Anh có thể cho tôi biết chúng ta sẽ đi đâu không?"

"Ngoại ô thành phố, đi dạo công viên."

An Bình chưa từng nghe nói đến bất kỳ công viên nào ở ngoại ô, chỉ thấy sắc mặt Chu Ấm Tiêu hơi thay đổi. Anh về phòng tháo mặt nạ, thay sang một chiếc áo khoác dài màu đen trông rất đĩnh đạc, "Chúng ta đi bộ à?"

Đây là lần đầu tiên An Bình thấy Chu Ấm Tiêu mặc đồ nam, nếu bỏ qua mái tóc hồng nổi bật kia thì trông anh ta cũng ra dáng con người được chút.

Có chuyện bất thường ắt chứa bí ẩn, An Bình hỏi: "Anh ăn mặc như này là định đi đâu?"

Chu Ấm Tiêu dựng cổ áo lên, chỉnh lại tay áo, "Cậu có biết khi nào thì cần mặc đồ đen không?"

"Chụp ảnh thẻ và làm điệp viên 007?"

"Không phải." Chu Ấm Tiêu lắc đầu, "Là kết hôn và đi thăm mộ."

Chu Ấm Tiêu đương nhiên sẽ không tự dưng đi kết hôn vào sáng sớm, nên khi bước xuống khỏi taxi, An Bình mới nhận ra trước mắt mình là một nghĩa trang.

Vãi thật, đi thăm mộ mà bảo đi dạo công viên.

Mộc Cát Sinh vẫn ôm ca tráng men của mình, trông điệu bộ không khác gì cụ ông dậy sớm đi dạo.

Trong nghĩa trang sum suê đầy hoa lá, mang tới cảm giác thanh tĩnh yên bình. Chu Ấm Tiêu mua một bó hồng đỏ lớn, An Bình nhìn mà sốc, tự hỏi: anh ta định đi thăm mộ ai vậy?

Mộc Cát Sinh dừng bước trước một ngôi mộ, "Đến rồi."

An Bình thật sự không ngờ, dòng chữ khắc trên bia mộ lại là tên của Tùng Vấn Đồng.

"Lão Nhị, tuy rằng không biết giờ ông đã đầu thai đến chỗ nào hưởng vui vẻ, nhưng các anh em vẫn đến thăm ông, rất có lòng đúng không?" Mộc Cát Sinh ngồi trước bia mộ, bưng ca tráng men lên uống một ngụm, "Không mang tiền giấy cho ông, dù sao ông cũng không ở Phong Đô, không dùng được."

An Bình nhỏ giọng hỏi Chu Ấm Tiêu ở bên cạnh, "Mặc Tử được chôn ở đây sao?"

"Tro cốt rải xuống biển rồi." Chu Ấm Tiêu khẽ đáp: "Hắn không chịu được việc bị chôn dưới một mảnh đất suốt mấy chục năm."

Quả thực rất giống với phong cách của Tùng Vấn Đồng.

Mộc Cát Sinh mở ca tráng men ra, đổ xuống trước bia mộ. An Bình ngửi thấy mùi thơm tươi mát thanh khiết, lúc đó cậu mới nhận ra thứ chứa trong ca là rượu.

"Nơi này là cố hương, dựng một bia mộ, lưu lại chút tưởng niệm cho Mặc gia."

Mộc Cát Sinh rót rượu xong đứng dậy, dừng một chút rồi nói: "May mà mua sớm, chứ với giá đất hiện giờ, tôi chỉ có thể lập cho hắn một bài vị ở cạnh bếp, đến Tết là có thể ăn kẹo mè chung với Thần Bếp."

An Bình: "..."

Mộc Cát Sinh lấy một nén hương từ trong túi áo ra, quẹt diêm châm lửa rồi cắm vào lò đồng trước bia mộ, "Lão Nhị, lần này tôi tới là muốn nói với ông một chuyện, không phải là tôi lại gây họa đâu —— Thất Gia Chư Tử lại sắp tổ chức đại hội rồi, ông vắng mặt nên tôi giúp ông thắp nén hương trước."

Nói xong y cười nhẹ, "Yên tâm, có anh em ở đây, sẽ không để Mặc gia chịu thiệt."

An Bình loáng thoáng nhớ lại cảnh tượng năm ấy trong mộng, khi các Chư Tử tụ hội tại thư viện Ngân Hạnh, trước mỗi bình phong có một cái lò hương bằng đồng, mỗi lò đồng đều cắm một nén hương.

Cậu bỗng lên tiếng, hỏi Chu Ấm Tiêu: "Ông nội anh có khỏe không?"

Chu Ấm Tiêu bị hỏi ngớ người, "Tôi có cR đống ông nội, cậu hỏi ai?"

Hai người đối mặt nhìn nhau, An Bình cũng không hiểu sao mình lại đột nhiên nhớ tới Chu Bạch Chi.

Sau đó, cậu đã hiểu ra được phần nào —— những người từng tụ hội ở thủy tạ năm xưa, dường như chỉ còn lại trưởng lão tộc Chu là vẫn sống lâu trên đời.

Mộc Cát Sinh biết người An Bình đang nói tới là ai, "Chu trưởng lão vẫn rất khỏe mạnh, qua mấy ngày nữa bảy nhà tụ hội, cậu sẽ gặp được thôi."

"Đúng rồi, về chuyện bảy nhà tụ hội được đề cập trong thư của Phán quan Thôi đó." Lúc này An Bình mới nhớ ra, "Anh đồng ý à?"

"Chuyện sớm muộn ấy mà." Mộc Cát Sinh móc ra một đồng tiền Sơn Quỷ, "Đã mấy chục năm trôi qua rồi, những người bạn cũ thực sự nên gặp mặt một lần."

Nói rồi y mỉm cười, "Vừa hay tôi tính được một quẻ, sắp tới có một ngày hoàng đạo, rất thích hợp tổ chức team building."

An Bình nhìn tiền Sơn Quỷ trong tay Mộc Cát Sinh, bỗng ý thức được điều mà Chu Ấm Tiêu nói không sai, Mộc Cát Sinh đã nhớ lại một số chuyện năm xưa.

Ngày đó Thiên Toán Tử khởi quẻ tính vận nước, rốt cuộc quẻ tượng đã báo trước điều gì?

Thêm nữa, dưới cái bóng của những sự kiện xảy ra ở Bồng Lai khiến người ta đau xót khi ấy, Sài Thúc Tân có suy nghĩ gì về việc bảy nhà tụ hội?

Làm sao mà hắn lại trở thành La Sát Tử? Mộc Cát Sinh đã sống lại như thế nào?

Gió nhẹ thổi qua, An Bình bỗng chốc chìm vào dòng suy nghĩ rối bời.

"Tôi nhớ lão Nhị khi còn sống thích màu đỏ." Mộc Cát Sinh nhìn lướt qua bó hoa hồng trong tay Chu Ấm Tiêu, "Lần sau đừng tặng hoa, cứ dán thẳng câu đối lên bia mộ của hắn là được."

Chu Ấm Tiêu khẽ cười: "Hắn không ghét đâu."

Nói xong anh rút ra một bông ra, đặt trước bia mộ.

Chu Ấm Tiêu đúng là người kỳ quặc, mua một bó hồng lớn mà chỉ tặng mỗi một bông, còn bao nhiêu ôm hết về. Ngồi trên xe taxi, An Bình vẫn còn càu nhàu, "Anh mang hoa về làm gì?"

Chu Ấm Tiêu cười nói: "Tôi đoán hôm nay sẽ có khách đến chơi."

Mộc Cát Sinh ngồi ở ghế trước giơ tay lên, giữa hai ngón tay kẹp một đồng tiền, "Chú đoán đúng rồi."

An Bình: "?"

Taxi dừng trước miếu Thành Hoàng, từ xa An Bình đã nhìn thấy con xe mô tô của Chu Ấm Tiêu —— trên xe có một cô gái đang ngồi.

Vì có vết xe đổ với bậc thầy giả gái Chu Ấm Tiêu, cho nên việc người kia có phải con gái hay không vẫn cần phải xác minh. Đối phương mặc một chiếc áo khoác dài, cổ áo cao màu trắng dựng thẳng, bao quanh khuôn mặt mịn màng như sứ, gò má thoáng ửng hồng.

Cô đeo một đôi găng tay, mười ngón tay khép lại đặt ngay ngắn trên đầu gối, mọi cử chỉ động tác đều toát lên vẻ có giáo dưỡng —— ngoại trừ việc ngồi trên xe mô tô của Chu Ấm Tiêu.

"Quả nhiên là đến rồi." Chu Ấm Tiêu mỉm cười, mở cửa xuống xe.

Cô gái nhìn thấy anh, hai mắt phát sáng hẳn lên. Cô nhảy xuống xe, nhận lấy bó hoa hồng lớn, "Sao chị biết em sẽ đến?" Vừa nói vừa nghiêng đầu, "Hôm nay chị không trang điểm nha, xem ra phải gọi chị là ông trẻ rồi."

"Gọi ông trẻ cái gì." Chu Ấm Tiêu xoa đầu cô gái, "Gọi anh."

An Bình nhìn ra ngoài cửa sổ xe, "Đó là ai vậy?"

"Cô cả nhà chúng tôi đấy." Mộc Cát Sinh thong thả nói: "Gia chủ hiện tại của nhà họ Sài, Sài Yến Yến."

Mọi người đi vào miếu Thành Hoàng, An Bình thì thầm với Chu Ấm Tiêu: "Tôi còn tưởng anh mua hoa hồng cho Mặc Tử."

"Chủ yếu là vì hoa ở nghĩa trang rẻ ấy mà." Chu Ấm Tiêu nhún vai, "Tiện thì mua."

An Bình: "..."

Trong hương đường, Sài Yến Yến quỳ trên bồ đoàn, cúi người lạy Mộc Cát Sinh cực kỳ nghiêm chỉnh, cất giọng giòn tan: "Ông tổ, chúc ông phát tài phát lộc!"

"Đừng gọi vậy nữa, người chết cũng chê già mà." Mộc Cát Sinh vừa cười vừa xua tay, móc ra một bao lì xì, "Lì xì năm nay đây."

"Nhà có gia quy, lễ nghĩa không thể bỏ được ạ." Sài Yến Yến nhận bao lì xì, "Cảm ơn ông tổ."

"Thôi được, gia đình nhóc rất chú trọng việc này." Mộc Cát Sinh rót thêm trà vào trong ca tráng men, "Ông cậu của nhóc xuống đất rồi, buổi tối sẽ về, nhớ ở lại ăn cơm."

Sài Yến Yến đáp dạ. An Bình đứng nghe ở góc tường, cảm thấy khó hiểu, "Ông cậu mà bán tiên nói tới là ai?"

"Chính là anh tôi đó." Chu Ấm Tiêu vừa về phòng thay sang một chiếc váy ngắn cùng đôi bốt cao quá gối, giờ đang đứng bên cạnh cầm gương tô son, "Không phải anh ấy đi Phong Đô rồi sao, gọi nôm na là xuống đất."

Quãi đạn thiệt chứ, người không biết còn tưởng là phải xắn ống quần xuống lội ruộng cấy mạ luôn đấy.

An Bình không biết ông cậu là vai vế thế nào, tính tới tính lui cũng chẳng hiểu, bèn hỏi: "Linh Xu Tử và cô ấy có quan hệ gì vậy?"

"Cậu nói Yến Yến à? Cha con bé là con nuôi được cô cả nhà họ Sài - Sài Nhẫn Đông - nhận nuôi năm xưa. Sài Nhẫn Đông xem như là bà nội của con bé." Chu Ấm Tiêu nói, "Tính theo vai vế thì con bé chắc là cháu gái tôi... Nhóc con này từ nhỏ đã hay đến chơi miếu Thành hoàng rồi. Hồi bé nghịch dã man, sau khi lên làm gia chủ mới ra dáng trưởng thành hơn chút."

Nói xong anh bật cười, "Cậu chưa thấy nó với Ô Tất Hữu đánh nhau đâu, y như lão Nhị và lão Tứ trèo nóc lật ngói ngày xưa á."

An Bình nhìn Sài Yến Yến ngoan ngoãn nghiêm chỉnh trong hương đường, không thể tưởng tượng nổi.

Thế nhưng, đến khi Sài Yến Yến bước ra khỏi hương đường thì An Bĩnh đã nhìn rõ —— Cô gái lao thẳng vào vòng tay của Chu Ấm Tiêu, "Úi chời ơi, chị Chu của em! Cuối cùng thì chị cũng hiện nguyên hình rồi!"

"Đâu có đâu." Chu Ấm Tiêu quay về với thân phận bậc thầy giả gái, nói: "Xem xem màu son của chị có đẹp không?"

"Đẹp!" Sài Yến Yến gật đầu lia lịa, "Chị ơi, buổi chiều chúng ta đi dạo phố nha?" Nói rồi giơ bao lì xì trong tay lên, đắc ý nói: "Vừa nhận được lì xì nè!"

Lúc này, cô hoàn toàn không còn là một tiểu thư thế gia nho nhã lễ độ nữa, mà trông giống một cô nàng tinh quái với gương mặt rạng rỡ tràn đầy sức sống.

An Bình bị cách xưng hô của bọn họ làm rối hết cả não, "Khoan, từ từ, rốt cuộc anh ta là chị của cô hay là ổng trẻ của cô?" Vai vế của đám người Thất Gia Chư Tử này rốt cuộc tính thế nào vậy?

"Trước mặt người ngoài thì gọi ông trẻ, khi mặc đồ nam thì gọi anh, lúc bình thường thì gọi chị." Sài Yến Yến làm mặt hề, nhìn Chu Ấm Tiêu, "Phải không chị ha?"

Chu Ấm Tiêu gật đầu đáp: "Chúng tôi đây là tình chị em xã hội chủ nghĩa."

_________________
(1 ) Dưỡng sinh nửa mùa: gốc là 朋克养生 Punk dưỡng sinh, ý nói cách sống chưa lành mạnh, nhưng vẫn cố gắng "cứu vãn" bằng vài hành vi dưỡng sinh nhỏ lẻ, như là: thức khuya đắp mặt nạ dưỡng da, ăn đồ cay nóng chiên rán uống trà thảo mộc detox, uống bia với kỷ tử.....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top