Chương 16 : Ăn bánh bao

Thời điểm Cơ Chiêu trở lại trong phủ sắc trời đã tối. Hắn không thấy Ngô Tiểu Tráng đâu.

hỏi quản gia mới biết Ngô Tiểu Tráng ngây người ở nhà bếp đã lâu , cũng không biết làm gì.

Cơ Chiêu an tâm, trở về phòng thay đổi y phục thoải mái, mới hướng nhà bếp đi .

Trong phòng bếp, Ngô Tiểu Tráng thay đổi một thân đoản đả*, không mặc y phục trong phủ , ngồi xổm ở chỗ thêm củi của lồng hấp , đần độn nhìn ngọn lửa nảy lên , không hề phát hiện Cơ Chiêu đến.

(*đoản đả : một đoàn quyền thuật, Hạc nghĩ chắc ở đây ý chỉ đồ tập võ)

Cơ Chiêu đứng ở cửa, Nhìn khuôn mặt không biết làm sao cọ đen của Ngô Tiêu Tráng, tâm lý mềm nhũn, như bị con thú nhỏ nhẹ nhàng cào một cái, vừa chua vừa xót vừa ngứa.

Hắn nhớ tới tối hôm qua dáng dấp đỏ bừng bị hắn đặt dưới thân của Ngô Tiểu Tráng, nơi bị thú nhỏ cào quá liền xẹt qua một ngọn lửa .

Ngô Tiểu Tráng ngơ ngác nhìn ngọn lửa thiêu từ củi đốt, trong mắt lóe tinh quang. Cơ Chiêu hơi khẽ cau mày, liền thấy mắt Ngô Tiểu Tráng rơi xuống một giọt lệ .

Ngô Tiểu Tráng lấy ống tay áo xoa xoa lung tung . Ống tay áo cọ xát nảy giờ đã có chút ô uế, chà qua trên mặt lại càng ô uế.

Cơ Chiêu vừa muốn cất bước về phía trước, liền thấy Ngô Tiểu Tráng tự ngược dùng ống tay áo của mình thô lỗ xoa xoa mặt, trong miệng lẩm bẩm "Khóc cái rắm khóc", sau đó tức giận bỗng nhiên đứng lên.

Người ngồi xổm đã lâu, bỗng nhiên đứng lên liền có chút choáng đầu hoa mắt. Ngô Tiểu Tráng lảo đảo một chút, theo bản năng muốn dựa vào vách tường . Hắn thân thủ kịp thời đỡ lấy , liền cách vải vóc mò đến lồng ngực ấm áp .

"Tại sao khóc?" Thanh âm quen thuộc vang bên tai.

Ngô Tiểu Tráng ngẩn người, nhấc lên gương mặt hoa miêu, thấy Cơ Chiêu nhìn y  một cách đầy lo lắng , tay cũng vô cùng thân mật khoát lên eo , nhất thời liền muốn tránh thoát, rồi lại nhịn không được hướng người hắn nhích lại thật gần  .

"Ở chỗ này làm đồ ăn ngon gì vậy ?" Cơ Chiêu thấy Ngô Tiểu Tráng không trả lời, cũng không ép, thay đổi đề tài. Hắn khoát tay chặt lên người Ngô Tiểu Tráng , cúi đầu ngửi cổ Ngô Tiểu Tráng một cái : "Làm cho ta sao?"

Ngô Tiểu Tráng bị động tác hạ lưu này của hắn làm cho... Làm cho mông không giải thích được bắt đầu mơ hồ đau. Y uốn đầu lưỡi một chút , mới nói: "Ừ , hấp bánh bao cho ngươi ."

Y cúi đầu, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng gãi gãi gò má của chính mình, giọng ong ong nhỏ xíu như muỗi kêu  : "Phố lưu hành bánh bao thịt lớn của lâm ký, ta nói rồi ta muốn mời ngươi ăn."

Cơ Chiêu nhìn Ngô Tiểu Tráng xấu hổ, cười cười, buông tay ra, thấy Ngô Tiểu Tráng rửa tay, bưng đĩa, nhấc nắp lên , tay không cầm cái bánh bao thật nhanh đặt ở trên mâm.

Cơ Chiêu biến sắc mặt: "Sao ngươi lại trực tiếp dùng tay ?"

Ngô Tiểu Tráng vừa định nói mình da dày thịt béo không sợ nóng, lời chưa kịp ra khỏi miệng chợt để ý.

Cơ Chiêu không phải ý tứ này đi, hắn có phải là... Có phải là ngại bẩn không?

Ngô Tiểu Tráng lúng túng thả đĩa xuống, đi lấy một cái mới , lại đi lấy đũa, im lặng không lên tiếng đem mấy cái còn lại gắp vào trong mâm.

Sau đó bưng lấy cái mâm ban đầu lỡ dùng tay bốc lên , nói: "Mâm này để ta tự ăn, ngươi ăn mâm kia đi ."

Cơ Chiêu cũng không nghi ngờ hắn, chỉ nghĩ Ngô Tiểu Tráng ban ngày đã ăn rồi, giờ không thấy đói bụng, mà lại muốn ăn, liền hấp lại một cái để ăn thôi, không có ý tứ gì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top