Chương 33 : Kịch bản
Editor: Vện
Gần kinh thành có ngọn núi Hắc Phong, trên núi có Hắc Phong Trại, trong trại có một tên tướng cướp họ Tiết.
Nghe đồn bao thế hệ nhà họ Tiết đều làm cướp, có đến mấy nghìn thuộc hạ, ai cũng hung hãn, sức chiến đấu cực mạnh, được huấn luyện bài bản không thua gì quân chính quy của triều đình.
Muốn vào kinh thành thì buộc phải băng qua địa bàn của Hắc Phong Trại, chúng chuyên đánh cướp đoàn xe của các hộ giàu có, thậm chí dám cướp cả xe của trọng thần triều đình và các nhân vật tai to mặt lớn. Hoàng đế nổi giận, hạ lệnh xuất binh diệt cướp, khổ nỗi trại cướp này không chỉ dũng mãnh mà còn xảo quyệt, nhắm thắng được mới đánh, thấy đánh không lại thì chạy vào rừng sâu núi thẳm, dựa vào địa thế hiểm trở mà trốn mất dạng.
Quân triều đình lúc đi hiên ngang anh dũng bao nhiêu thì lúc về tơi tả thảm hại bấy nhiêu, dần dần, Hoàng đế cũng bó tay, thấy Hắc Phong Trại cũng không giết người vô tội vạ nên đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sau khi biết tình hình, Mạnh Trần hớn hở ra khỏi thành.
Y quyết định qua ở với trùm thổ phỉ.
Dân trong thành hiển nhiên đã biết tin thổ phỉ xuống núi, xe ngựa sắp rời thành hối hả quay đầu. Thị vệ gác thành cũng huy động dân chúng mau chóng trở về kẻo bị cướp làm hại. Chợt thấy một công tử tuấn tú đi ngược dòng người đến hướng cổng thành, lính gác kinh ngạc, “Mạnh công tử muốn ra khỏi thành sao? Tuyệt đối không được, người của Hắc Phong Trại đang ở bên ngoài, công tử mau về đi.”
Mạnh Trần bịa chuyện không chớp mắt, “Đó cũng là nguyên nhân ta ra khỏi thành, bọn cướp giảo hoạt, quân đội khó có thể chế ngự, để như vậy mãi cũng không phải cách. Trùm thổ phỉ có thể chỉ huy nhiều người như vậy, hẳn là người biết lý lẽ, nếu đàm phán thành công, biết đâu hắn sẽ thu quân.”
Lính gác kinh hãi, “Lý thuyết là vậy, công tử định đi một mình à? Nguy hiểm quá!”
Mạnh Trần, “Ít người mới thể hiện được thành ý.”
Lính gác nghe cũng có lý, lại nghĩ Mạnh công tử tài hoa có tiếng, biết đâu y có thể dùng cái tình cái lý để cảm hóa trùm thổ phỉ, chẳng cần tốn một binh một tốt nào?!
Thế là họ cung kính tiễn Mạnh Trần ra khỏi thành, còn phái thêm vài binh sĩ theo sau bảo vệ y.
Mạnh Trần đi trên quan lộ, đang nghĩ toán cướp núp ở đâu thì nghe tiếng kèn sừng, tiếng gõ chiêng vang lên từ hai bên sườn núi. Mấy trăm tên cướp vừa hò hét vừa ùa xuống như ong vỡ tổ.
“Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn qua thì để lại…”
“Ủa khoan.” Tên cướp vừa hô khẩu hiệu dụi dụi mắt, la lên với người đứng trên đỉnh núi, “Lão đại, không phải đoàn xe phú thương, có một người thôi à!”
Mạnh Trần nhìn theo tầm mắt tên cướp, thấy Tiết Lãng đứng trên đỉnh núi.
Hắn mặc cả cây đen, bên hông giắt đại đao, đầu quấn khăn đen, bên mắt phải che miếng bịt mắt cũng đen nốt.
Mạnh Trần quan sát hắn một hồi, không nhịn được cảm thán, đúng là sức mạnh của nhan sắc, hắn chỉ mặc áo quần vải thô tầm thường trông rõ tục tằng mà vẫn đẹp theo một cách rất riêng.
Cơ mà, Tiết Lãng này cũng là giả như mấy người trước hay là người thật nhỉ?
Tuy hai người cùng vào chốn bồng lai Mật Mật nhưng ở khác phòng, theo lý thì không thể gặp nhau.
Tiết Lãng trên đỉnh núi cũng nhìn xuống đánh giá y, lát sau vung tay ra lệnh cho đàn em, “Trói y đưa lên núi cho ta!”
Đám đàn em sợ hãi, xưa nay họ chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo, chưa từng làm vụ nào kích thích như cưỡng đoạt trai nhà lành, cơ mà lão đại ra lệnh rồi, cứ trói người ta đã rồi tính sau!
Mấy tên cướp tràn xuống núi, hùng hổ lấy dây thừng trói cứng Mạnh Trần.
Mạnh Trần ngoan ngoãn để họ trói, đồng thời kết luận Tiết Lãng này cũng là người giả mà ảo cảnh tạo ra.
Nếu là Tiết Lãng thật thì cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám đối xử với y như vậy.
Tuy Tiết Lãng này chỉ là giả nhưng Mạnh Trần vẫn yên tâm, nói cách khác, chỉ cần là Tiết Lãng thì y luôn tự tin hắn sẽ không làm tổn thương y.
Mấy binh lính đằng xa thấy cảnh này thì sợ xám hồn, lập tức chạy về thành kêu la như khóc tang.
“Không xong rồi! Mạnh công tử bị cướp bắt lên núi rồi!!”
Kinh thành nhận tin, lúc các đội binh mã nhốn nháo đổ đi tìm người thì Mạnh Trần đã yên vị trong Hắc Phong Trại.
Đám thổ phỉ xếp thành hai hàng đứng dọc sườn núi, tò mò nhìn thanh niên mới bị bắt về, mồm năm miệng mười.
“Lão đại, bắt y về chi vậy? Trông y có xu nào dính túi đâu.”
“Phải đấy, lại còn là đàn ông, đẹp thì đẹp thật nhưng đâu có mài ra ăn được…”
Tiết Lãng đã thay y phục, cởi khăn quấn đầu và bịt mắt, lộ ra gương mặt khôi ngô và đuôi tóc cột cao, thoạt nhìn không giống trùm thổ phỉ mà trẻ trung khí phách như công tử nhà ai vậy.
Hắn nhìn Mạnh Trần rồi lấm lét thu ánh mắt lại ngay, “Các ngươi không thấy trong trại thiếu gì à?”
Đám cướp ngu ngơ nhìn nhau, có một tên lanh lợi hiểu ý, cười khà khà, “Thiếu áp trại phu nhân!”
Cả đám tức khắc tỉnh ngộ.
“Đúng đúng! Lão đại lớn rồi, đủ tuổi cưới vợ rồi!!”
“Chuẩn! Công tử đây đẹp dường này, quả là xứng đôi với lão đại!!”
“Chốt nha! Sắp có chuyện vui rồi, các anh em đi giết heo giết dê mở tiệc mừng cho lão đại đê!!”
Mạnh Trần nhìn toán cướp như đang lên đồng, rốt cuộc không nhịn được ho một tiếng.
“Thủ lĩnh đại nhân.” Y chân thành nói với Tiết Lãng, “Hình như đã có hiểu lầm gì thì phải, tại hạ là nam tử.”
Tiết Lãng quay lại nhìn y, thiếu niên vai rộng eo thon, cao lớn cường kiện, khí thế áp đảo cả Mạnh Trần. Hắn bước đến trước mặt Mạnh Trần, nắm cằm nâng mặt y lên, “Ta thích là được, nam tử cũng có sao đâu.”
Mạnh Trần run khẽ.
Ánh mắt thiếu niên chăm chú mà sâu lắng, bàn tay nắm cằm Mạnh Trần không dùng sức nhưng cũng đủ để y không thể giãy ra.
Y đã thấy dáng vẻ cau có, ngoan ngoãn, dễ xấu hổ của Tiết Lãng, lần đầu tiên y biết một Tiết Lãng cường thế như vậy.
Tiết Lãng lúc này không còn là thiếu niên luôn khiến người ta dở khóc dở cười cần y che chở, mà đã trở thành một người đàn ông xa lạ.
Mạnh Trần ngẫm lại, tính ra tuổi của Tiết Lãng cũng đâu còn là trẻ con nữa.
Đám cướp bên dưới thấy hai người làm động tác mờ ám, lập tức bùng nổ, vỗ tay rào rào.
“Lão đại hôn cái coi!”
“Cướp cũng cướp rồi, không hôn không về!”
“Nhảm nhí! Người ta đã là phu nhân của lão đại rồi! Hôn là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa!”
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Mạnh Trần nghe tiếng hô rung trời mà lòng đánh thót, hắn sẽ không hôn thật đấy chứ?
Cũng may Tiết Lãng nhìn y một hồi rồi buông tay, quay đầu quát đám đàn em, “La hét cái quần gì đấy? Công chuyện làm xong hết chưa?”
Cả đám hiểu lão đại và áp trại phu nhân cần không gian riêng, bèn tỏ vẻ hiểu ý, vừa cười vừa lùi ra.
Hai người được yên tĩnh, Tiết Lãng quay lại cởi trói cho Mạnh Trần, giở giọng hung dữ, “Vào trại ta rồi thì là người của ta, ngươi đừng hòng chạy.”
Mạnh Trần nghĩ đến Thái tử, Vương gia và quốc sư trong kinh thành, y thành thật bảo, “Ta không chạy đâu.”
Bấy giờ Tiết Lãng mới tỏ vẻ hài lòng, hắn đi lấy một chiếc hộp nhỏ, trong hộp có một chiếc lược gỗ.
“Đây là mẹ ta để lại cho ta, mẹ nói mai này có… có người trong lòng thì đưa lược cho người ta.” Tiết Lãng hơi mất tự nhiên, nhìn kỹ thì thấy má hắn hơi đỏ, hắn dúi cây lược cho Mạnh Trần, “Nè.”
Đây chẳng phải là tín vật định tình trong truyền thuyết đó sao?
Trong đầu Mạnh Trần bật ra bốn chữ to đùng, bỗng thấy hoang đường, nhưng nhìn thiếu niên dù thẹn thùng vẫn nhìn y bằng ánh mắt cố chấp khác thường, y bất giác giơ tay nhận cây lược.
Tiết Lãng thấy Mạnh Trần đã cầm lược thì khe khẽ thở phào, rồi xòe tay với Mạnh Trần.
Mạnh Trần hết nhìn bàn tay trước mặt rồi nhìn hắn, “?”
Tiết Lãng nhíu mày, “Của ta đâu?”
Mạnh Trần, “Cái gì của ngươi?”
“Tín vật của ta chứ gì!” Tiết Lãng bất mãn, dí bàn tay sát mặt y, “Tín vật của ta tặng cho ngươi rồi, tín vật ngươi tặng ta đâu?!”
Mạnh Trần câm nín hồi lâu, y mò quanh eo mình, tìm được một miếng ngọc bội tròn, bèn thử đặt vào tay Tiết Lãng.
Lúc này Tiết Lãng mới chịu thả lỏng đôi mày, cất kỹ ngọc bội.
Đêm xuống, Hắc Phong Trại tổ chức tiệc linh đình, thổ phỉ trong trại toàn là đàn ông lưng hùm vai gấu, ngoạm thịt nốc rượu hết sức thô lỗ. Mạnh Trần sợ say nên về phòng nghỉ sớm, chờ hơn một canh giờ thì Tiết Lãng mới về.
Bước chân của hắn vững vàng, nét mặt tỉnh rụi như thường, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt hắn hơi đờ đẫn, hiển nhiên đã uống không ít.
Dù biết Tiết Lãng này chỉ là giả nhưng Mạnh Trần vẫn không thể kiềm lòng với gương mặt này, y rót trà nóng đưa cho Tiết Lãng, “Uống đi rồi nghỉ sớm.”
Tiết Lãng nhận cốc trà, nhìn Mạnh Trần không chớp mắt, uống từng ngụm từng ngụm. Lúc này Mạnh Trần thấy hắn chẳng khác nào bé cún nhỏ ngây thơ, không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Tiết Lãng mắt sáng rỡ, chụp tay y kéo y lên giường.
Mạnh Trần, “Làm gì?”
Tiết Lãng, “Động phòng.”
Mạnh Trần, “…”
Kịch bản như này mà cũng cho kinh doanh được à??
Y vừa tức vừa buồn cười, hất tay Tiết Lãng ra, “Đừng nghịch nữa, ngủ đi.”
Y đánh giá căn phòng, định trèo lên bàn ngủ đỡ một đêm, ai ngờ vừa mới quay người đã bị Tiết Lãng ôm chầm từ phía sau rồi đè xuống giường.
“Ngươi là phu nhân của ta.” Tiết Lãng đè cổ tay y, đau đáu nhìn vào mắt y, say đến nỗi khàn tiếng, “Tại sao không chịu ngủ với ta?”
Thiếu niên đè nặng trên người y, thân nhiệt nóng hổi xuyên qua lớp áo chạm đến làn da y, hơi thở nồng mùi rượu phả vào cổ y. Mạnh Trần xoay cổ tay muốn đẩy hắn ra nhưng không được.
Trong ảo cảnh, y là Mạnh công tử của phủ Thượng thư, hiển nhiên không mạnh bằng Tiết thổ phỉ đánh cướp quanh năm.
Có lẽ nhiệt độ cao khiến y bất an, hoặc do y bắt được tính công kích và xâm lược lạ lẫm từ trong đáy mắt thiếu niên, Mạnh Trần hiếm khi bối rối, đanh mặt bảo, “Tiết Lãng, ngươi không thả ra là ta giận đấy.”
Tiết Lãng chăm chú nhìn y hồi lâu, tuy không cam tâm nhưng vẫn biết sợ, đành phải buông Mạnh Trần ra rồi vớ lấy gối ôm lăn xuống giường, đưa lưng về phía y.
Mạnh Trần, “…”
Khoan đã, sao tình huống nó ngược ngạo thế?
“Ngươi lên đây.” Y do dự chốc lát rồi gọi, “Nằm đất lạnh lắm, lên giường mà ngủ.”
Giường rất rộng, chỉ cần Tiết Lãng không nghịch thì nằm hai người dư sức.
Tiết Lãng ôm gối mà uốn éo, vùi mặt vào gối.
Mạnh Trần, “Ngươi dỗi cái gì?”
Lưng Tiết Lãng cứng đờ, quay phắt lại gào lên, “Ngươi hung dữ với ta!!”
Mắt hắn mở tròn xoe, nỗi bực dọc và ấm ức hiện rõ mồn một.
Mạnh Trần, “…”
Đi làm thổ phỉ rồi mà sao vẫn đa sầu đa cảm vậy?
Nhìn biểu cảm quen đến mức không thể quen hơn của hắn, Mạnh Trần thỏa hiệp, “Rồi, lỗi của ta, ta không nên hung dữ với ngươi. Lên đây ngủ được chưa?”
Bấy giờ Tiết Lãng mới thở phì phò ôm gối ngồi dậy, leo lên giường nằm, nhìn mặt Mạnh Trần mà nói, “Dỗ ta.”
Mạnh Trần biết không thể nói lý với ma men, đành phải kiên nhẫn hỏi, “Rồi, ngươi muốn dỗ kiểu gì?”
Không biết Tiết Lãng nghĩ gì mà mắt láo liên, đỏ mặt nói nhỏ, “Kêu ta đi.”
Mạnh Trần, “Thủ lĩnh đại nhân.”
“Dốt!” Tiết Lãng nhíu mày vặc lại, “Ngươi là phu nhân của ta, phải gọi ta là gì?”
Mạnh Trần, “…”
Mạnh Trần lạnh mặt ấn đầu Tiết Lãng vào gối, “Ngủ.” Rồi dứt khoát quay lưng về phía hắn.
Tiết Lãng tức tối nhìn chòng chọc cái gáy của Mạnh Trần, muốn truy kích nhưng sợ chọc y giận, đành phải ôm gối dán mắt vào bóng lưng y mà ngủ trong hậm hực.
Có lẽ vì người bên cạnh là “Tiết Lãng” nên Mạnh Trần ngủ rất ngon, mãi đến sáng sớm nghe tiếng ồn bên ngoài y mới mơ mơ màng màng thức dậy.
Tiết Lãng đã dậy từ bao giờ, thấy y mở mắt thì nói ngay, “Triều đình phái rất nhiều người đến tìm ngươi, chúng xông vào trại rồi. Ngươi theo sát ta, đừng chạy lung tung.”
Nói rồi, hắn ôm eo Mạnh Trần nhấc bổng y xuống giường, định ra ngoài thì thấy y ăn mặc phong phanh, bèn vớ lấy ngoại bào đen của mình bọc y kín mít.
Bên ngoài, quân triều đình đang giằng co với thổ phỉ, không khí giương cung bạt kiếm, chợt thấy trùm thổ phỉ ôm một người bước ra từ trong trại.
Ân Trì và Bùi Ngọc Trạch nhìn thấy người mình khổ sở tìm kiếm một ngày một đêm, chưa kịp mừng thì lại thấy tư thế trùm thổ phỉ ôm Mạnh Trần cùng ngoại bào rõ ràng không phải của y, nét mặt hai người méo mó đến đáng sợ. Ngay cả Chung Ly Tĩnh thờ ơ lạnh lùng cũng khó chịu ra mặt.
“Sư huynh!” Ân Trì gào lên, ánh mắt nhìn Tiết Lãng như muốn băm xác hắn, “Cẩu tặc, ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây!!”
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.” Tiết Lãng cười khẩy, “Lần này ta đâu có cướp xe của Thái tử điện hạ hay Đoan Vương, chẳng hay hai vị hạ mình đến đây làm gì?”
Bùi Ngọc Trạch không muốn nói nhiều với hắn, ánh mắt gã buốt giá, “Giao người bên cạnh ngươi ra ngay.”
Tiết Lãng nhướng mày, ôm Mạnh Trần chặt hơn, “Đây là phu nhân của ta, mắc gì phải giao cho ngươi?”
“Khốn kiếp!!” Ân Trì giận đỏ mắt, “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi là cái thá gì mà dám tơ tưởng sư huynh ta?!”
“Ngại ghê, ta không chỉ tơ tưởng mà còn cưới y luôn rồi.” Tiết Lãng lắc lắc ngọc bội tròn, nói bằng giọng trêu tức, “Hai ta đã trao đổi tín vật định tình, sẽ ở bên nhau trọn đời. Các ngươi không tin thì tự mà hỏi y xem Tiết Lãng ta là gì của y?”
Tuy biết tên trùm thổ phỉ này chỉ nói hươu nói vượn, nhưng ba người vẫn không nhịn được nhìn sang Mạnh Trần.
Mạnh Trần đang hào hứng xem kịch bỗng dưng biến thành tiêu điểm.
Cảnh hai phe đấu khẩu vừa rồi khiến y lại một lần nữa cảm thán ảo cảnh này quá kỳ diệu. Tuy người là giả nhưng phản ứng lại vô cùng chân thật, thậm chí Mạnh Trần cho rằng nếu người thật ở đây thì chắc cũng đối đáp y chang như vậy.
Kịch bản đúng là vớ vẩn thật, nhưng được chứng kiến nét mặt không tin tưởng, phẫn nộ, tuyệt vọng của ba người kia, Mạnh Trần thấy sảng khoái lạ lùng.
Nếu mục đích của Mật Mật là giúp người ta thư giãn thì Mạnh Trần ngại gì mà không hưởng thụ.
Dù sao tất cả cũng chỉ là ảo, rời khỏi đây thì đâu ai biết chuyện gì xảy ra trong này.
Xây dựng tâm lý xong xuôi, dưới trăm nghìn ánh mắt từ bốn phương tám hướng, Mạnh Trần bất chấp, cố giữ nét mặt thản nhiên mà nói ra xưng hô đêm qua Tiết Lãng đã dụ dỗ y.
“Hắn là… phu quân của ta.”
Cả đời Mạnh Trần chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ gọi một người như vậy, lưng y nổi da gà, chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống. Cơ mà biểu cảm của đám Ân Trì làm y hả hê vô cùng, còn cái tên bên cạnh…
Mạnh Trần, “Ngươi đừng cười nữa được không?”
Cười ngu quá nhìn không nổi.
“Ta… khặc khặc… ngươi… hí hí hí…” Tiết Lãng cười nắc nẻ, siết tay Mạnh Trần, “Ngươi gọi thật kìa.”
Nụ cười của thiếu niên tuy ngốc nghếch nhưng do xuất phát từ đáy lòng nên có sức cuốn hút lạ thường. Mạnh Trần đang không biết làm sao, thấy nụ cười của hắn mà tim như tan chảy, dứt khoát trả lời, “Ừ.”
“Gọi phu quân rồi là không được đổi ý.” Mắt Tiết Lãng sáng long lanh, “Phải theo ta cả đời.”
Dù sao cũng chỉ là kịch bản thôi mà, cứ chiều ý hắn vậy.
Mạnh Trần gật đầu, “Được.”
Tiết Lãng lại nhoẻn cười, hắn nhìn y thật lâu, nói khẽ, “Mạnh Trần, đời ta không còn gì nuối tiếc nữa.”
Khung cảnh xung quanh từ từ tan biến, hóa thành sương mù, Mạnh Trần mở mắt, thấy mình đã quay về căn phòng lúc đầu, trước mắt là tấm gương phủ kín mây mù.
Ảo cảnh cuối cùng cũng kết thúc.
Mạnh Trần thở phào, chợt phát hiện trong tay đang cầm một vật.
Y xòe lòng bàn tay, thấy một chiếc lược gỗ nhỏ.
Được mang ra ngoài luôn à?
Y đoán có lẽ đây là vật lưu niệm dành cho khách, thế là cầm lược ra khỏi phòng, vừa ra đã gặp Tiết Lãng đang chờ y.
Thấy hắn là Mạnh Trần tự động nhớ lại một loạt chuyện hoang đường trong ảo cảnh, nét mặt y hơi mất tự nhiên nên vô tình bỏ lỡ chi tiết Tiết Lãng chột dạ quay mặt chỗ khác ngay khi gặp y.
Y ho một tiếng, sợ Tiết Lãng hỏi nội dung ảo cảnh nên chủ động hỏi trước, “Trải nghiệm xong rồi à? Đệ thấy thế nào?”
“Cũng tạm.” Tiết Lãng nói tỉnh rụi, “Đâu đến mức thần kỳ như ông chủ nói, chỉ là ảo cảnh bình thường thôi mà.”
Mạnh Trần gật đầu, “Ừ, vậy mình đi thôi.”
Y cúi đầu bước qua ngạch cửa, chợt nhìn thấy bên hông Tiết Lãng đeo một miếng ngọc bội tròn quen ơi là quen.
Cùng lúc đó, Tiết Lãng cũng thấy chiếc lược gỗ xinh xắn y cầm trong tay.
Mạnh Trần, “…”
Tiết Lãng, “…”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top