☘ Chương 12 : Công dân nhiệt tình


Sau khi hoàn thành hai nhiệm vụ, Tông Lạc đã hoàn toàn thoát khỏi cảnh nghèo khó trước kia.

Với hơn một nghìn điểm trong tay, giờ đây cậu đã tự tin hơn, cuối cùng cũng không phải ra chợ đêm mua rau củ héo úa giảm giá nữa. Vừa mua sắm ở chợ, cậu còn có thể mua thêm vài miếng thịt lợn tươi.

Cậu cũng tự mình sửa cửa cho nhà hàng xóm là chị Lưu và mua một bộ nồi, chảo và đồ dùng mới cho ngôi nhà của mình, thay thế những bộ đồ gỉ sét đã không được sử dụng trong nhiều năm.

Nhờ tình hình tài chính được cải thiện, Tông Lạc đã có thể nghỉ ngơi tại nhà vài ngày, cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng. Cậu bắt đầu thức dậy sớm mỗi ngày, thậm chí trước cả bình minh, để chạy bộ quanh khu phố, rèn luyện sức bền và giữ gìn vóc dáng.

Tuy nhiên, vài ngày qua có nhiều sự kiện bất thường.

Ví dụ, hôm qua, trong lúc chạy bộ buổi sáng, cậu tình cờ ngăn chặn được một vụ cướp xe máy.

Tên trộm ngồi sau xe máy đã nhanh tay giật túi xách của một người đi đường rồi tăng tốc bỏ chạy, đạp ga hết cỡ.

Ngay lúc tên trộm cười toe toét và chuẩn bị kiểm tra chiến lợi phẩm, hắn đột nhiên nhận thấy một bóng người đang đuổi theo họ từ phía sau, tốc độ còn nhanh hơn cả xe máy của họ. Cảnh tượng đó suýt khiến mắt tên trộm trợn ngược.

Tông Lạc chứng kiến ​​cảnh tượng đó liền đuổi theo, ánh mắt sắc bén. Cậu bước nhanh về phía trước, nhảy lên xe máy, tay không nắm chặt tay lái, mạnh mẽ đổi hướng.

Két..két -

Với tiếng phanh rít chói tai, chiếc xe máy đang chạy hết ga đột ngột dừng lại, lốp xe để lại những vệt dài trên mặt đất và bốc ra mùi khét khó chịu.

Tên trộm hoảng loạn đã bị đánh bất tỉnh bởi một cú đánh chính xác vào gáy của Tông Lạc, sau đó cậu túm lấy cổ áo hắn và kéo hắn ra khỏi xe đạp chỉ bằng một động tác nhanh nhẹn.

Cảnh tượng dữ dội đến mức khiến những người qua đường vốn thờ ơ ở thành phố Quý Nghĩa cũng phải dừng lại và nhìn chằm chằm.

Một lúc sau, có người ngập ngừng nói: "Họ... đang quay phim à?"

"Tôi không chắc, có thể là diễn viên đóng thế."

"Tôi không thấy máy quay nào cả. Công nghệ phim ảnh đã tiến bộ đến thế rồi sao?"

Tông Lạc tập trung vào công việc, không để ý đến bất kỳ sự xao nhãng nào. Cậu bỏ ngoài tai những lời bàn tán, đặt hai người đàn ông bên vệ đường và gọi điện cho đồn cảnh sát.

Cũng như lần trước, thái độ của nhân viên tổng đài vẫn lạnh nhạt. Lần này, khi nghe tin bọn trộm vẫn còn sống, nhân viên tổng đài đã cúp máy trước khi Tông Lạc kịp mô tả địa điểm xảy ra vụ việc.

Có vẻ như cảnh sát không có ý định giải quyết chuyện này.

"Haizzz."

Cảm nhận được sự khắc nghiệt của thế giới, Tông Lạc quyết định tự mình giải quyết vấn đề. Cậu tìm thấy một đoạn dây thừng trên xe máy, rõ ràng đã được sử dụng cho mục đích phạm tội trước đó, và trói hai tên trộm bất tỉnh vào cột đèn.

Để tránh hiểu lầm, cậu thậm chí còn dùng bút dạ đen viết lên quần áo của họ: "Vào ngày..., đi cướp trên đường Quý Nghĩa, bị một người dân quan tâm bắt giữ."

Làm xong tất cả những việc này, Tông Lạc theo manh mối để lại trong túi gọi điện cho chủ nhân, sau đó lặng lẽ đứng bên đường chờ họ đến.

Ngay lúc đó, một người đàn ông bước tới.

"Xin chào, tôi đã quan sát anh một thời gian rồi. "

"Hả?"

Lúc đầu, Tông Lạc nghĩ rằng người đàn ông này cũng có thể là người sống sót, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen kịt của người đàn ông, cậu đã bác bỏ ý nghĩ đó.

Cậu đột nhiên nhớ ra diễn đàn đã đề cập rằng những người sống sót khi tham gia nhiệm vụ sẽ bị giới hạn ở địa điểm thực hiện nhiệm vụ hiện tại và không thể rời đi nơi khác.

Vì vậy, xét về mặt logic, cậu không thể nào đi bộ trên phố và nhìn thấy những người sống sót thản nhiên đi lại xung quanh trừ khi có một nhiệm vụ đang diễn ra gần đó.

"Xin chào, có chuyện gì không ổn sao?"

Nhận ra người này là người bản xứ, hay những người sống sót gọi là NPC, Tông Lạc khá bất ngờ.

Dựa trên kinh nghiệm sống của cậu trong vài tháng qua, hầu hết cư dân thành phố Quý Nghĩa đều thờ ơ với những thứ bên ngoài cuộc sống của họ—trừ khi hả hê trước sự bất hạnh của người khác hoặc lấy làm vui mừng trước sự sụp đổ của họ.

"Vấn đề là thế này. Tôi là giám đốc của một công ty giải trí thuộc Tập đoàn Thái Khang Vĩnh Lạc."

Người đàn ông chỉnh lại cổ áo vest, rút ​​từ túi áo trong ra một tấm danh thiếp dát vàng: "Chắc hẳn anh đã nghe nói đến Tập đoàn Thái Khang Vĩnh Lạc rồi phải không? Đây là tập đoàn lớn nhất thành phố Quý Nghĩa, kinh doanh đa ngành nghề, từ y tế, công nghệ sinh học, bất động sản, giải trí,...v.v. Ví dụ như Bệnh viện Thái Khang Vĩnh Lạc và Công nghệ sinh học Thái Khang Vĩnh Lạc đều nằm trong số các doanh nghiệp của tập đoàn chúng tôi."

"Ừm ? A... Tôi nghĩ là tôi đã từng nghe nói đến nó rồi."

Bác sĩ đã nhắc đến cái tên này trước đó.

Tông Lạc cầm lấy danh thiếp, thấy trên đó có in một hình chữ thập đều màu đen, cậu cho rằng đó là biểu tượng của tập đoàn Thái Khang Vĩnh Lạc mà bác sĩ đã nhắc đến.

Lúc đó cậu mới nhớ ra tòa nhà bệnh viện nơi cậu từng điều trị cũng có biểu tượng này. Thực tế, nhiều cơ sở công cộng ở thành phố Quý Nghĩa đều có dòng chữ "Thái Khang Vĩnh Lạc" hoặc logo của bệnh viện, mặc dù cậu hiếm khi để ý đến chi tiết này.

"Tốt lắm." Sau khi xác định được thân phận, phong thái của đạo diễn trở nên nghiêm nghị hơn hẳn: "Tình hình là thế này. Công ty chúng tôi hiện đang chuẩn bị một bộ phim giật gân về đề tài cảnh sát và xã hội đen. Tôi vừa chứng kiến ​​anh khống chế tên tội phạm đó—động tác của anh rất chuyên nghiệp và ấn tượng. Tôi tin rằng với kỹ năng của anh, anh có thể tỏa sáng trong ngành điện ảnh."

"Nếu anh quan tâm, hãy gọi đến số điện thoại trên thẻ bất cứ lúc nào."

"Vâng, được thôi." Vì lịch sự, Tông Lạc gật đầu nhận lấy tấm danh thiếp.

Tuy nhiên, cậu không mấy hứng thú với việc trở thành diễn viên. Thứ nhất, làm diễn viên sẽ không giúp ích gì cho người dân thành phố Quý Nghĩa. Thứ hai, cách đạo diễn đánh giá cậu khiến cậu cảm thấy không thoải mái.

Trực giác mách bảo cậu rằng điều mà đạo diễn thực sự muốn có thể không liên quan gì đến bộ phim cả.

Tất nhiên, sự việc này chỉ là một chi tiết nhỏ trong cuộc sống thường ngày của cậu. Sau khi trả lại chiếc túi cho chủ nhân, cậu nhanh chóng quên mất nó.

Nhưng sáng hôm sau, trong lúc chạy bộ, Tông Lạc lại gặp phải một sự việc bất ngờ khác.

Lần này, những kẻ gây rối là một nhóm thanh thiếu niên vừa bước ra khỏi quán bar sau một đêm thức trắng. Áo khoác da của chúng nồng nặc mùi khói thuốc, và chúng say khướt, dựa vào góc phố và nói chuyện ầm ĩ.

Không rõ ai là người phàn nàn trước, nhưng họ càu nhàu về việc đã tiêu quá nhiều tiền vào đồ uống đêm hôm trước, khiến họ chỉ còn đủ tiền mua thuốc lá. Dĩ nhiên, họ bắt đầu âm mưu kiếm chút tiền nhanh chóng bằng cách trộm cắp vặt.

Khu vực xung quanh An Khang hầu hết là khu dân cư. Lúc này còn khá sớm, đường phố vắng tanh, cửa hàng mở cửa lại càng ít. Cuối cùng, mục tiêu xui xẻo lại là trạm chuyển phát nhanh ở góc phố.

Sáng sớm là thời điểm lý tưởng để người giao hàng đi giao hàng, và tất cả nhân viên ở trạm giao hàng đều ra giúp sức. Điều này vô tình tạo cơ hội cho nhóm thanh thiếu niên.

Họ bố trí ba người canh gác ở lối vào, viện đủ mọi lý do để đánh lạc hướng và trì hoãn, trong khi những người khác lẻn vào nhà ga. Họ lục lọi các gói hàng có giá trị bằng nhãn mác, dùng dao rọc giấy cắt ra và nhét hết vào túi.

Vì nằm gần khu dân cư cao cấp nên trạm chuyển phát nhanh thực sự có khá nhiều vật phẩm có giá trị.

Tông Lạc vừa chạy xong ba vòng, đến lấy chiếc chảo rán đã đặt mua mấy ngày trước. Vừa bước vào, cậu đã thấy bóng người khả nghi ẩn núp sau kệ. Cảm thấy đám người kia cảnh giác, cậu cố ý nán lại lâu hơn, dùng nắp điện thoại mở camera quan sát động tĩnh của bọn chúng.

Sau khi xác nhận những thiếu niên này thực sự có ý đồ xấu, Tông Lạc quyết đoán đá đổ một cái kệ, nhốt bọn họ bên trong, rồi lớn tiếng cảnh báo nhân viên bên ngoài rằng bên trong có trộm.

"Này, anh đang làm gì thế!"

Nghe thấy tiếng động, những người canh gác bên ngoài vội vã chạy vào trước.

Rõ ràng, đây không phải lần đầu tiên họ làm chuyện này. Họ biết rõ chiến thuật của bên có tội đóng vai nạn nhân và ngay lập tức lật ngược tình thế.

"Sao anh lại đá đổ đồ trên kệ thế!"

"Đúng thế, anh bị bắt quả tang ăn trộm và bây giờ anh đổ lỗi cho chúng tôi à?"

"Dù có ăn cắp hay không, trong lòng các  người vẫn biết."

Tông Lạc hiểu rõ tranh luận cũng vô ích, bởi vì chênh lệch quân số. Cậu vẫn luôn khinh thường việc phí lời với đám ăn bám xã hội. Nhanh chóng và dứt khoát, cậu chế ngự tất cả bọn chúng, rồi quay sang đám nhân viên nhà ga đang sững sờ.

Cậu bình tĩnh cho họ xem đoạn video bằng chứng mà cậu vừa ghi lại, nhắc nhở họ rằng đồn cảnh sát có lẽ sẽ không bận tâm đến chuyện này và hãy nhớ yêu cầu bồi thường khi thủ phạm tỉnh dậy.

"Ừm... được rồi, tôi hiểu rồi."

Diễn biến sự việc khiến các nhân viên hoàn toàn hoang mang. Tuy biết chàng trai tóc đen này đang giúp đỡ họ, nhưng cảnh tượng tàn khốc vừa chứng kiến ​​vẫn khiến họ có cảm giác sợ hãi dai dẳng mỗi khi nhìn thấy cậu.

Tông Lạc không ở lại lâu. Sau khi sao chép video và gửi đến đồn cảnh sát, cậu nhận bưu kiện và đi về nhà.

Qua những sự kiện diễn ra trong hai ngày qua, cậu đã có được một nhận thức sâu sắc.

—Tình trạng của thành phố này còn tệ hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.

Chỉ trong hai ngày, tại một khu phố nhỏ như vậy, đã xảy ra biết bao nhiêu hoạt động phi pháp. Nếu chuyện này lan ra toàn bộ thành phố Quý Nghĩa thì quả là không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng trách, khi lướt diễn đàn ngày hôm trước, Tông Lạc đã thấy những người sống sót đặt biệt danh cho Quý Nghĩa là "Gotham". Nếu tỷ lệ tội phạm là bình thường thì điều đó không hoàn toàn vô căn cứ.

➽➽➽ Gotham vốn là tên một ngôi làng ở Anh, nghĩa gốc là “nơi của những kẻ ngốc” (vì dân làng giả ngốc để tránh bị vua thuế má nặng). Sau này được dùng đặt cho thành phố trong truyện tranh, mang sắc thái u ám, tội phạm hoành hành.

"Không, tôi không thể tiếp tục nghỉ ngơi. Thành phố này cần tôi, công lý cần tôi!"

Nhận ra điều này, Tông Lạc lập tức quyết định hành động.

Thành phố Quý Nghĩa không có Batman, nhưng lại có những người sống sót tốt bụng như cậu !

Cậu xắn tay áo lên, tự làm bữa sáng rồi lại cầm điện thoại lên để xem qua danh sách nhiệm vụ.

Thật kỳ lạ là kể từ khi hoàn thành nhiệm vụ dành cho người mới, danh sách nhiệm vụ trên ứng dụng tuyển dụng dường như đã được kích hoạt, với số lượng nhiệm vụ đột nhiên tăng vọt.

Từ cấp D thấp nhất đến cấp S cao nhất, có một loạt nhiệm vụ hấp dẫn. Tông Lạc tùy ý tải lại trang, nhưng lại phát hiện không thể cuộn hết được.

Những nhiệm vụ cấp S này, được đánh dấu bằng dòng chữ "Cực kỳ nguy hiểm" và được xếp ở đầu danh sách nhiệm vụ, đều được hiển thị trên giao diện của cậu là có thể chấp nhận bất cứ lúc nào mà không có bất kỳ hạn chế nào.

"Các tiền bối trên diễn đàn nói rằng mỗi người sống sót chỉ có thể nhận năm nhiệm vụ cùng một lúc, và chỉ có người sống sót cấp S mới có thể tự do lựa chọn nhiệm vụ. Tại sao tôi lại có thể tự do lựa chọn nhiệm vụ như người sống sót cấp S? Có phải vì tôi là người địa phương không? Tôi thực sự không hiểu."

Tông Lạc chỉ hoàn thành hai nhiệm vụ, vẫn ở cấp D. Nhiệm vụ cuối cùng của cậu tuy có độ khó cao, nhưng đáng tiếc là đánh giá chung của cậu lại không cao.

Lo lắng rằng hệ thống đánh giá thấp có thể là do cậu can thiệp vào việc kết nối và giúp mọi người xây dựng lại gia đình, điều này có thể khiến hàng xóm bất mãn nhưng lại quá lịch sự để lên tiếng, Tông Lạc lo ngại rằng chỉ số hạnh phúc vẫn chưa được cải thiện hoàn toàn.

Vì vậy, trong hai ngày qua, cậu đã dành thời gian để quan sát những người hàng xóm của mình.

Trong hai ngày quan sát này, tiếng bóng nảy trên lầu đã dừng lại, tiếng chặt thịt ở tầng dưới cũng ngừng lại, tiếng cào cấu ở nhà bên cạnh cũng biến mất.

Thậm chí còn tranh thủ mua hoa quả ghé qua vài lần, tận mắt chứng kiến ​​cảnh hàng xóm sống hòa thuận, thân thiện, dường như tràn đầy tình yêu thương với cuộc sống mới. Chỉ khi đó Tông Lạc mới cảm thấy an tâm.

Cảnh tượng này không khỏi khiến Tông Lạc nhớ lại lúc cậu vừa mới xuất viện về nhà.

Việc điều trị tâm thần đã khiến cậu quên nhiều thứ và cậu chỉ có thể dựa vào túi hồ sơ nhận được khi xuất viện, trong đó có chứa những thông tin cần thiết từ khi cậu nằm viện.

May mắn thay, túi hồ sơ có chứa một lá thư cậu tự viết cho mình khi nhập viện, kể chi tiết về hoàn cảnh gia đình cậu - cha mẹ cậu là nhà nghiên cứu hiếm khi gặp cậu - mức độ nghiêm trọng của tình trạng bệnh và những lời động viên cậu dành cho chính mình.

Trong thư, cậu viết: "Vì tôi cảm thấy tình trạng sức khỏe và tinh thần của mình ngày càng tệ hơn, tôi quyết định nhập viện để tránh ảnh hưởng đến người khác và trở thành nhân tố gây mất ổn định xã hội. Tôi sẵn sàng chịu mọi hậu quả của quyết định này." Cậu cũng để lại một bộ chìa khóa, một chiếc điện thoại và một ít tiền mặt.

Theo địa chỉ trong túi hồ sơ, Tông Lạc quay trở lại Cộng đồng An Khang.

Mặc dù ngôi nhà đã cũ và mang mùi ẩm mốc vì lâu ngày không sử dụng, nhưng những đồ vật gỉ sét hoặc phủ đầy bụi ở các góc vẫn còn lưu lại dấu vết mờ nhạt của ký ức, mang lại cho cậu cảm giác quen thuộc đã mất từ ​​lâu.

Cậu thực sự nên sống ở đây trong một thời gian dài.

Tuy nhiên, thời gian đã trôi qua quá lâu, và giống như cộng đồng, nơi từng là nơi sinh sống của những nhân vật nổi tiếng nhưng giờ đây chỉ còn người già, người yếu và người bệnh, những người hàng xóm cũng đã thay đổi.

Ngày đầu tiên bước vào tòa nhà số 4, Tông Lạc cảm nhận được ánh mắt dò xét và thái độ không thân thiện từ mọi phía. Nhưng bản tính mặt dày, cậu không để ý nhiều, vẫn tiếp tục tiếp cận họ bằng thái độ ân cần.

Quả nhiên, chưa đầy hai tháng, sự thù địch và ác ý ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Ngay cả khi cậu đi qua khu An Khang, người dân thỉnh thoảng cũng chào hỏi, tạo nên bầu không khí hòa thuận và tôn trọng.

Với tình hình hòa hợp hiện tại, Tông Lạc cảm thấy nếu thành phố Quý Nghĩa tổ chức cuộc thi về mối quan hệ láng giềng tốt đẹp nhất thì chắc chắn Cộng đồng An Khang sẽ lọt vào danh sách.

"Tôi đã đoán đúng - mọi người đều bị bệnh, nhưng bệnh này có thể chữa khỏi."

Tông Lạc biết rằng mong muốn chữa khỏi bệnh cho mọi người của mình có phần kiêu ngạo và tham vọng quá mức. Nhưng hành trình ngàn dặm khởi đầu từ một bước chân. Chỉ cần cậu và những người sống sót cùng nhau hợp tác, chắc chắn họ có thể tạo nên một thành phố Quy Nghĩa tốt đẹp hơn!

Nghĩ vậy, cậu lật xuống mặt sau của danh sách nhiệm vụ.

"Hừm... Lần này, tôi sẽ không nhận nhiệm vụ quá khó. Tôi sẽ chọn nhiệm vụ phù hợp với cấp độ của mình!"

Tuy dọc đường suy nghĩ, Tông Lạc vẫn không quên xem qua thông tin chi tiết của nhiệm vụ.

Cậu vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm làm nhiệm vụ, nên thay vì nhận những nhiệm vụ cấp cao xa lạ, cậu thích giữ vững lập trường và bắt đầu từ cấp độ hiện tại của mình. Suy cho cùng, đặt mục tiêu quá cao mà không có kỹ năng hỗ trợ là một thói quen xấu cần tránh.

Chẳng mấy chốc, cậu đã khóa được mục tiêu giữa đống văn bản dày đặc.

【Trạm chuyển phát nhanh đường An Phúc 】

【Cấp độ nhiệm vụ: D】

【Mô tả: Trạm chuyển phát nhanh đường An Phúc gần đây liên tục bị trộm cắp. Chủ trạm đã sa thải một loạt nhân viên, dẫn đến tình trạng thiếu hụt nhân lực. Hiện tại, trạm đang tuyển dụng nhân viên chuyển phát nhanh tạm thời từ người dân để hỗ trợ việc dỡ hàng và giao hàng. Là một nhân viên chuyển phát nhanh mới được bổ nhiệm, bạn có trách nhiệm giao số hàng tồn đọng trong vài ngày qua.】

【Nhiệm vụ chính: Giao năm kiện hàng】

【Nhiệm vụ phụ: Đạt được tỷ lệ hài lòng của khách hàng là 80%】

Tông Lạc đọc kỹ mô tả nhiệm vụ và nhận ra đây chính là trạm mà cậu đã đến giúp đỡ vào sáng sớm hôm đó.

"Vậy vụ trộm hôm nay không phải là vụ đầu tiên sao? Thật là xui xẻo."

Cậu thở dài, lướt ngón tay trên màn hình và cuối cùng quyết định chấp nhận nhiệm vụ.

Khu An Khang nằm ở ngoại ô thành phố Quý Nghĩa, kiểu nơi bạn phải đi tàu điện ngầm đến trạm cuối mới đến được. Ngoài khu tái định cư cũ, chỉ có một khu dân cư cao cấp ở lưng chừng núi và một khu du lịch ngắm cảnh trên đỉnh núi.

Khu dân cư cao cấp đầy rẫy những biệt thự đơn lập, mỗi biệt thự đều có bảo vệ và nhiều cổng ra vào. Hàng hóa của họ cũng được lưu trữ tại trạm chuyển phát nhanh dưới chân núi, và mỗi ngày, quản gia và người hầu của mỗi biệt thự sẽ đích thân vận chuyển chúng lên.

Nghĩ lại thì những gói hàng mà những người giàu có này mua hàng ngày hẳn phải rất đắt đỏ, điều này giải thích tại sao nhà ga thường xuyên bị trộm nhắm tới.

Sau khi ăn sáng xong, Tông Lạc nhanh chóng tắm rửa.

Mặc dù quãng đường chạy bộ mỗi sáng thậm chí còn chẳng khiến cậu đổ mồ hôi - nó hầu như không được tính là khởi động - nhưng vì đây là công việc bán thời gian nên cậu cần phải giữ tinh thần thoải mái.

Sáu phút sau, chàng trai trẻ bước ra khỏi phòng tắm, cơ thể vẫn còn ẩm ướt và mái tóc đen vẫn còn ướt.

Khi cậu di chuyển, chiếc khăn quấn quanh eo cậu trượt xuống một chút, để lộ vết bớt hình chữ thập.

Trong gương đầy hơi nước, những đường nét ẩm ướt của cậu hiện lên vô cùng nổi bật, mang lại cho cậu vẻ ngây thơ và trong sáng.

Sau khi sấy tóc và chỉnh trang lại, Tông Lạc đội chiếc mũ chuyển phát nhanh tạm thời do hệ thống cấp rồi đi ra ngoài, cảm thấy sảng khoái.

....゚°☆ ♕ ☆° ゚゚....

✒ Edit : Cảm ơn bạn đã đọc đến đây. Bấm ⭐ để Yu có thêm động lực nha (。•̀ᴗ-)✧

❥ Chúc bạn 1 ngày tốt lành 🍀🍀🍀 (◍˃̶ᗜ˂̶◍)ノ✨

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top