Chương 9


Chiếc xe buýt dừng lại để đón thêm vài người, cuối cùng cũng rời sân bay vào khoảng ba giờ chiều.

Đào Tử Huyên chia sẻ trang web quản lý với Ôn Nguyên, không ngừng lảm nhảm:

"Trên trang web có một lối vào diễn đàn, cậu chỉ cần nhấp vào. Ở đó tôi cũng gặp được một tiểu yêu quái cũng đến tham gia buổi thử giọng này, tôi đã hẹn cậu ấy để gặp mặt một chút. "

Ôn Nguyên nhấp vào xem diễn đàn, liếc mắt liền nhìn thấy bài hot đầu tiên.

——【 đoàn mua 】 Lạc Nhạc Sơn sắp có yêu quái mới xuất hiện, có ai muốn lập đoàn đến đó đổi da không?

Đào Tử Huyên nhìn thấy bài đăng này, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đây hình như là loài hoa nhỏ được ưa chuộng nhất hiện nay. Bản thể thật của nó chắc chắn là Hoàng Đại Tiên. Vào những năm đầu, khi con người vẫn tin vào điều này, người Đông Bắc thích sùng bái đại tiên."

Ôn Nguyên nhớ rõ ngôi sao này, Nhậm Tử An rất thích cô ấy.

Ban đầu hắn đã nói như thế nào?

Hầu như mọi thứ đều hợp với gu thẩm mỹ của hắn.

Xe buýt chạy khoảng một giờ, từ quốc lộ chuyển vào một con đường nhựa một chiều nhỏ, cuối cùng dừng lại trước cổng lớn màu bạc.

Trước cổng có một phòng an ninh nhỏ, thấy xe buýt từ sân bay đến đón các thí sinh, liền mở cổng sắt ra. Chiếc xe buýt từ từ đi vào và cuối cùng dừng lại trên một khu đất trống hình tròn.

Ôn Nguyên đã rời diễn đàn để quay lại trang web chính thức, tìm chỗ đăng ký hộ khẩu của yêu quái mà Đào Tử Huyên nhắc đến, đang điền vào đơn.

Mặc dù Cục Quản lý không thể đảm bảo 100% an toàn tính mạng cho bạn, cũng không thể thu dọn xác nếu bạn chết, nhưng ít nhất sẽ kiểm tra định kỳ để đảm bảo sự tồn tại của bạn.

Không đến mức bạn chết mà không ai biết.

Không có cách nào khác, hầu hết yêu quái sau khi chết không để lại thi thể, thi thể của họ đã sớm bị tận dụng sạch sẽ, Cục Quản lý cơ bản không có cơ hội tìm thấy.

Cửa xe vừa mở, Đào Tử Huyên đã kéo Ôn Nguyên xuống.

Trên mảnh đất trống đã có rất nhiều người trẻ tuổi, hầu hết là thí sinh tham gia tuyển chọn 101, nhiều người là thực tập sinh của các công ty giải trí, một số là thực tập sinh tự do.

Đào Tử Huyên nhìn quanh trong đám đông, Ôn Nguyên chậm rãi đi theo sau, ngón tay liên tục lướt trên chiếc điện thoại mới mua.

Sau khi hoàn thành việc đăng ký, Ôn Nguyên thoải mái duỗi người: "Tôi đã điền xong."

"Tôi tìm thấy rồi!" Đào Tử Huyên cũng hét lên, "Đậu Lương, ở đây!"

Ôn Nguyên nhìn theo, liền thấy một người mặc áo thun đen và quần túi hộp đang nhìn họ, vài giây sau, như xác nhận danh tính, người đó tiến tới.

Ôn Nguyên cùng Đào Tử Huyên tiến lại gần Đậu Lương.

"Để tôi giới thiệu một chút." Đào Tử Huyên vỗ vai Ôn Nguyên, "Đây là thân thích của tôi, sơn tước đuôi dài, tuổi...""

Đào Tử Huyên quay đầu: "Ôn Nguyên, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Ôn Nguyên tính toán: "Từ khi khai trí đến nay là 321 tuổi, hóa hình chỉ mới 20 năm."

"Vậy cậu còn nhỏ lắm." Đào Tử Huyên thì thầm nói, "Cậu nên gọi tôi là ca ca."

"Ta là Đậu Lương." Thấy Đào Tử Huyên chuyển chủ đề sang tuổi tác, Đậu Lương dứt khoát tự giới thiệu với Ôn Nguyên, "Sơn tiêu, khai trí 520 năm, hóa hình 400 năm."

Chỉ mất 120 năm để thành công hóa hình.

Ôn Nguyên vô cùng ngưỡng mộ: "Anh thật lợi hại."

Đậu Lương lạnh lùng gật đầu, trên mặt đeo kính râm đen vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.

Nhưng Ôn Nguyên rất thích ở cùng Đậu Lương, có lẽ do bản năng động vật, nên cậu không cảm thấy Đậu Lương có thái độ xấu với cậu.

Không phải cứ lạnh lùng là người xấu, đồng thời, người hay cười cũng không nhất định là người tốt.

Như lần trước, cậu nhìn thấy hai người ở cửa Giải trí Tinh Phồn

Người này so với người kia còn đáng sợ hơn! Trông như có thể nuốt chửng cậu mà không chừa lại mảnh xương nào!

Trong khi ba người đang trò chuyện, xung quanh có rất nhiều nhân viên mặc áo khoác màu cam, mỗi người cầm vài chiếc cặp sách màu đen thông thường, xếp thành hai hàng nhìn bọn họ.

Trước khoảng đất trống có một sân khấu nhỏ với loa phóng thanh, lúc này đang được điều chỉnh âm lượng.

Ôn Nguyên lấy ba chiếc ghế gấp từ bên cạnh, đưa cho Đậu Lương và Đào Tử Huyên mỗi người một cái, rồi cả ba ngồi xuống.

Đào Tử Huyên đang giải thích về chương trình tạp kĩ này.

"Đạo diễn của cuộc thi tìm kiếm tài năng 101 năm nay là Dương Hà, là một người bình thường có danh tiếng tốt trong giới, không thích những thứ hào nhoáng đó, cho nên tuyển chọn năm nay chắc chắn sẽ khó khăn hơn." ." Đào Tử Huyên nói, "Ông ấy được gọi là đạo diễn ma quỷ, lẽ ra nên đi làm đạo diễn chương trình sinh tồn ngoài trời chứ không phải chương trình tạp kĩ này."

Ôn Nguyên trước khi xuất phát đã nghe Diêm Thụy nói qua.

Đối với Ôn Nguyên, chương trình khắc nghiệt hay không cũng không quan trọng, cậu chỉ coi tuyển chọn là một công việc bình thường..

Tất nhiên, nếu nổi tiếng thì càng tốt, vì Diêm Thụy và Nhậm Tử An đã đặt cược toàn bộ tiền bạc vào cậu.

Đậu Lương cũng chia sẻ một số thông tin mà mình biết, chủ yếu là năm nay chỉ có năm người được ra mắt.

"Ít vậy sao." Đào Tử Huyên ngạc nhiên, "Trước đây không phải có mười một vị trí sao?"

Ôn Nguyên khi biết được chỉ có năm vị trí.

Cậu gửi tin này cho Diêm Thụy, rồi thở dài buồn bã.

Năm vị trí, liệu việc được ra mắt có phải đã trở nên rất khó khăn không?

Ôn Nguyên bắt đầu lo lắng.

Không thể được chọn đồng nghĩa với không thể sống tiếp. Mặc dù giờ đã biết chỉ cần ba tháng là có thể quay lại núi Nguyệt Ẩn, nhưng cậu cũng muốn giúp Diêm Thụy thực hiện nguyện vọng trước khi trở về.

"Người hướng dẫn đã tới rồi." Đậu Lương vẫn luôn chú ý đến sân khấu.

Ôn Nguyên là người đầu tiên đứng dậy, gấp ghế lại đặt lại chỗ cũ, rồi kéo Đào Tử Huyên vẫn đang ngồi trên ghế không muốn dậy.

Nhìn qua đám đông, nhờ vào thị lực tốt, Ôn Nguyên thấy trên sân khấu có ba nam và một nữ.

Ôn Nguyên nhìn qua ba người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở người phụ nữ trang điểm tinh xảo, mặc váy hai dây màu xanh đậm ở giữa.

Là hơi thở cũa yêu quái, dù mạnh hơn bọn họ nhưng vẫn yếu hơn hai đại yêu quái mà cậu từng gặp.

Ôn Nguyên cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Đào Tử Huyên.

"Người hướng dẫn nữ ở giữa là ai?"

"Cậu không biết?" Đào Tử Huyên ngạc nhiên, "Đó là Chu Mị, Cửu Vĩ Hồ, nhân vật nổi tiếng trên diễn đàn, yêu quái mà không theo dõi cô ấy có rất ít."

Khi Ôn Nguyên nói chuyện, người đàn ông bên cạnh Chu Mị cầm micro bắt đầu nói.

"Các bạn thực tập sinh buổi chiều tốt lành, tôi là người khởi xướng cuộc thi tìm kiếm tài năng 101, Hứa Khắc Đình."

Ngay khi Hứa Khắc Đình nói xong, Ôn Nguyên nghe thấy những tiếng hô vang từ các thực tập sinh xung quanh.

"Chào thầy Hứa!"

"Lão sư đợi lát nữa có thể cho ta ký tên không?"

Ôn Nguyên nghe những âm thanh ồn ào, khiến tai có chút đau, cúi đầu xoa xoa lỗ tai.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Ôn Nguyên vừa gặp phải một nụ cười như không cười..

Là Chu Mị, người đang hướng về phía họ nhếch khóe miệng, sờ sờ đuôi tóc của mình.

Hứa Khắc Đình đợi âm thanh yên tĩnh mới tiếp tục mở miệng: "Các bạn thấy kiến trúc phía sau không? Đó chính là nơi các ngươi sẽ sinh hoạt trong hai tháng tới."

"Nhân viên công tác sẽ phát cho mỗi người một cái ba lô. Các bạn có mười phút để đem hành lý của mình cất vào ba lô này."

Hơn trăm thực tập sinh bàn tán xôn xao, xen lẫn vài tiếng chất vấn lớn.

"Ba lô nhỏ thế này sao đủ chứ."

"Chúng ta rốt cuộc là tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng hay là đi dã ngoại sinh tồn đây."

"Đúng vậy, mỹ phẩm dưỡng da của tôi còn không chứa nổi vào."

So với những người khác, ba người Ôn Nguyên bình tĩnh hơn, không chút hoảng loạn.

"Thực ra, ba lô này cũng khá lớn rồi." Đào Tử Huyên lên tiếng.

Ôn Nguyên đồng tình.

Cậu chỉ mang theo vài bộ quần áo và đồ sạc di động, dù sao tổ chương trình có làm gì với hành lý của cậu, cậu cũng không lo.

Hứa Khắc Đình lắng nghe hết thảo luận phía dưới, cuối cùng tổng kết: "Nhân viên công tác, đưa ba lô cho họ, mười phút đếm ngược bắt đầu."

"Như thế nào đã đếm ngược rồi, ba lô còn chưa phát xuống."

"Đúng vậy, thời gian ít thế này, sao kịp thu dọn."

Hứa Khắc Đình cười nói: "Nếu không đi lấy ba lô thu dọn, các bạn sẽ không kịp đâu."

Ôn Nguyên và nhóm của mình đứng ở góc, đi vài bước là có thể lấy được ba lô, hành động nhanh hơn nhiều so với những thực tập sinh khác.

Lấy được ba lô, Ôn Nguyên mở ra, nhét hết quần áo vào, kéo khóa kéo lên, mọi động tác đều liền mạch lưu loát.

Xong xuôi.

Hoàn thành toàn bộ.

Đào Tử Huyên chỉ mang nhiều hơn Ôn Nguyên vài cái máy chơi game, Đậu Lương còn đơn giản hơn, chỉ có hai bộ quần áo và hai cái kính râm.

Đào Tử Huyên thấy Đậu Lương có kính râm, nói đùa: "Đậu Lương, cậu thích trang sức vậy sao."

Đậu Lương liếc nhìn hắn, từ từ nói.

"Đây gọi là nhân thiết."

"Thiết." Đào Tử Huyên khinh thường, "Ta cũng là soái ca nhân thiết."

Đậu Lương cười nhạo: "Kéo đến đi."

Đào Tử Huyên kéo Ôn Nguyên làm chứng: "Ôn Nguyên, ngươi nói, ta là nhân thiết gì."

Ôn Nguyên nghiêng đầu, suy nghĩ một lát mới nói.

"Đại khái là lắm lời nhân thiết đi."

Đào Tử Huyên: !!!

Đào Tử Huyên hít sâu, hét lên.

Một tiếng to vang khắp khoảng đất trống, thậm chí át cả Hứa Khắc Đình đang dùng micro thúc giục người thu dọn.

"Ôn Nguyên!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top