Chương 51: Không thể xuống giường
Edit: Phộn
–––––––––––––––
Thiếu niên tựa vào ngực nam nhân hồi lâu, ngửi ngửi mùi tin tức tố linh sam quen thuộc, thì thầm vài câu rồi ngẩng đầu, mở to đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú chiếc cằm hoàn mỹ của nam nhân, nhịn không được tiến lại cắn hai cái.
Cằm ngứa, nam nhân phát ra tiếng cười khẽ, bàn tay rộng nhẹ nhàng nâng mặt của thiếu niên, cúi đầu hôn môi cậu.
"Ưm~"
Lâm Hân nhắm mắt lại, tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn, hai tay cào loạn, túm được mái tóc bạc bóng loáng như tơ của nam nhân, sau đó lại luyến tiếc thả ra.
Không biết hôn bao lâu hai người mới tách ra, cụng trán với nhau, lộ ra nhu tình.
Con ngươi màu vàng của Lý Diệu lấp lánh ánh sao, vẫn chưa đã thèm mà liếm liếm khóe miệng, một lần nữa dựa vào đầu giường, để thiếu niên ngồi vào lòng mình.
Động tác nhào tới vừa rồi của thiếu niên quá lớn, chăn phủ ở bên hông hắn đã sớm không cánh mà bay.
Lâm Hân cúi đầu nhìn thoáng qua, đỏ mặt.
"Anh...anh trở về lúc nào vậy?" Cậu lắp bắp hỏi, chột dạ nhìn hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Lý Diệu hào phóng khoe dáng người cường tráng, khoe tám múi cơ bụng hoàn mỹ, vuốt ve thiếu niên như vuốt mèo con, hơi dùng lực một chút, ôm chặt người vào ngực mình.
"Nửa tiếng trước." Hắn nói.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lâm Hân khịt khịt mũi, ngửi thấy một mùi hương khác ngoài tin tức tố.
Là mùi sữa tắm.
Nửa giờ trước cậu vẫn đang ở trong thư phòng tầng ba chọn sách, huấn luyện viên vô thanh vô thức trở về nhà, còn tắm xong luôn.
Dùng sữa tắm của cậu.
Hai má Lâm Hân cọ cọ lên vai người đàn ông.
Ừm, rất mịn.
"Dính anh vậy sao?" Lý Diệu cười hôn tai cậu.
Lâm Hân rụt vai lại.
Lỗ tai là chỗ nhạy cảm của cậu, bị môi của người đàn ông chạm vào, giống như bị điện giật làm cậu có hơi run rẩy.
"Hôm qua anh không có nói là sẽ về nhà." Cậu bịt tai lại.
Nửa tháng này hai người vẫn luôn gọi video, tối hôm qua trước khi đi ngủ, huấn luyện viên không có nói chuyện hắn sẽ về.
"Tạo bất ngờ cho em." Lý Diệu xốc chăn lên, thấy chiếc gối quen thuộc, kéo ra trước mặt thiếu niên, vô tình ném nó xuống cuối giường.
Lâm Hân trơ mắt nhìn cái gối làm bạn với cậu nửa tháng, vinh quang hoàn thành nhiệm vụ của mình, cuối cùng bị chủ nhân của nó ghét bỏ rồi vứt đi.
Lý Diệu vẫn rất tỉnh, ôm Lâm Hân cùng nằm xuống, đầu ngón tay chạm vào cổ áo cậu.
"Anh ơi...." Lâm Hân đè tay người đàn ông lại, lông mi run rẩy bán đứng sự khẩn trương của cậu.
Ngón tay của Lý Diệu mò tới sau gáy của thiếu niên, chậm rãi vuốt ve tuyến thể của cậu.
"Nửa tháng rồi, hiệu lực của đánh dấu tạm thời sắp hết." Hắn thì thầm.
Lâm Hân chần chừ, thả lỏng thân thể, ngoan ngoãn tùy ý hắn cởi áo ngủ của mình ra.
Bên trong đồ ngủ, cậu không mặc gì cả. Cậu xoay người, lộ ra xương bướm hoàn mỹ, sợi tóc đen như mực quấn quanh cổ, hình thành sự đối lập rõ ràng với làn da trắng nõn.
Lý Diệu nhìn không chớp mắt, vuốt ve sợi tóc đen, cúi đầu cắn tuyến thể của cậu, rót tin tức tố bá đạo vào đó.
"Sss–––"
Dù đây không phải lần đầu tiên nữa, nhưng Lâm Hân vẫn chưa quen với quá trình đánh dấu.
Tin tức tố linh sam xâm nhập vào tuyến thể trong chớp mắt, rất bá đạo.
Cậu có cảm giác mình như một con thỏ nhỏ yếu ớt, bị sói trắng hung tàn cắn vào chỗ yếu hại, chỉ cần răng nanh đâm sâu thêm một chút nữa, cổ sẽ gãy.
Khi tin tức tố linh sam dung nhập ngày càng nhiều, những cảm xúc bồn chồn trong mấy ngày qua cũng dần bình tĩnh lại.
Quá trình đánh dấu kết thúc, Lâm Hân vô lực nằm sấp, đôi mắt ướt át.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lý Diệu ngẩng đầu lên, xoa xoa mái tóc của cậu, thấp giọng hỏi: "Có sao không em?"
"Dạ." Lâm Hân muốn chống người dậy, nhưng sau lưng lại bị đè xuống, làm cậu không cử động được.
"Anh?" Cậu nghi hoặc.
Lý Diệu rũ mắt, đôi mắt vàng sâu thẳm, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.
Lâm Hân có chút cảnh giác, lỗ tai đỏ lên, da cũng nóng theo.
Trong khoảng thời này, hai người vẫn luôn gọi video với nhau, làm rất nhiều chuyện hoang đường, bây giờ đối mặt trực tiếp, khát vọng đương nhiên lớn hơn nhiều.
Cậu nằm sấp không dám nhúc nhích, khuỷu tay giống như đang đè trúng cái gì đó, cậu nghi hoặc nhấc tay ra xem, là một cái túi nhựa nhỏ hình vuông.
Cái gì đây?
Lý Diệu thấy cậu tìm được "vật thể lạ", đáy mắt lộ ra ý cười.
Thiếu niên đơn thuần, cầm cái túi hỏi người đàn ông.
"Là một đồ vật rất thú vị." Lý Diệu nhếch khóe miệng nói, "Trên đường về nhà tiện tay ghé mua."
Lâm Hân chớp mắt mấy cái, hồ nghi nhìn mấy dòng chữ in trên túi.
[Bao cao su chuyên dụng của Alpha, cho Omega của bạn cảm nhận được tình yêu sâu sắc nhất.]
Nhất thời Lâm Hân như một con tôm bị luộc chín, toàn thân đỏ bừng, nhanh chóng vứt củ khoai lang nóng trên tay đi. Xoay người chui vào chăn, rất nhanh trên giường đã xuất hiện thêm một bé tằm mập mạp.
"Haha~" Lý Diệu vui vẻ cười ra tiếng.
Hắn tiến lại gần, ôm lấy cục cưng tằm, kéo chăn ra, lộ cái đầu của cục cưng nhà mình, dán vào tai cậu hỏi: "Anh mua một tá, tối nay cùng nhau thử nhé?"
Cục cưng tằm nhỏ điên cuồng lắc đầu.
Một tá, mười hai cái?!
Cậu bị điên mới đồng ý!
Tưởng lừa cậu dễ hả?!
Lý Diệu khẽ cắn tai cậu, thương lượng dỗ dành: "Vậy dùng một nửa?"
Cục cưng tằm nhỏ tiếp tục lắc đầu.
"Ba?"
Cục cưng tằm nhỏ do dự.
Lý Diệu thấy thời cơ đã đến, được nước lấn tới, thì thầm bên tai cậu.
Nội tâm Lâm Hân giãy dụa, không biết có nên cự tuyệt hay không, nhưng hấp dẫn lớn quá, cậu chịu không nổi mà đồng ý.
Người đàn ông dịu dàng cúi đầu, hôn hôn trấn an cậu.
"Yên tâm, không mang thai đâu." Hắn thì thầm.
...............
Đến khi trời sắp sáng, Lâm Hân mới được đi ngủ.
***
"Meow~~~~~~"
Lâm Hân dần dần tỉnh dậy trong tiếng meo meo nũng nịu.
Hai má bị cái gì đó liếm, cậu giơ tay lên ngăn cản, sờ thấy cái gì đó mềm mềm, tò mò vuốt một cái, dẫn đến tiếng meo meo càng thêm vui vẻ.
"Tiểu Bố, đừng làm phiền em trai."
Thanh âm từ tính của người đàn ông vang lên bên tai, Lâm Hân nhíu mày, gian nan nhấc mí mắt lên, nhìn thấy một lồng ngực màu đồng.
"A!"
Cậu giật mình rồi đẩy nó ra theo bản năng.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Cẩn thận." Người đàn ông vươn tay ra, dễ dàng ôm người trở về.
"Bộp–––"
Hai má của Lâm Hân đập vào lồng ngực cứng ngắc của nam nhân, hoàn toàn tỉnh ngủ.
"Huấn...huấn luyện viên..."
Nghe thấy giọng mình bị khàn, sắc mặt thiếu niên khẽ biến.
"Khát nước sao?" Lý Diệu cúi đầu khẽ hỏi.
Lâm Hân phồng má lên, tức giận nhéo thịt trên tay nam nhân.
Cứng quá!
Nhéo không được.
Lý Diệu vén tóc cậu, hôn môi cậu, "Đừng giận, anh đi rót nước cho em."
Hắn buông thiếu niên ra, xuống giường đi rót nước ấm cho cậu.
Lâm Hân nằm sấp trên giường, hơi giật giật, lập tức nhíu mày, thắt lưng tê đến nỗi muốn mất đi cảm giác, giống như không còn là của cậu nữa.
Đặc biệt là cái chỗ nào đó, bị khai phá với sử dụng quá mức, ẩn ẩn làm cậu đau.
"Meow meow~~" Tiểu Bố thấy hai chủ nhân không đều không để ý tới mình, giẫm lên chăn, nhảy lên gối, vẫy cái đuôi bồng bềnh lướt qua hai má Lâm Hân.
Lâm Hân thở dài, muốn sờ sờ nó, kết quả lúc nhìn thấy một loạt dấu vết trên tay, mặt lại đỏ bừng lên.
Lý Diệu rót nước xong, trở lại cạnh giường, săn sóc đỡ thiếu niên ngồi dậy, cho cậu uống nước.
Cổ họng của Lâm Hân thật sự rất khô, miệng tiến lại gần ly thủy tinh, uống một ngụm lớn. Uống nước xong, cậu tiếp tục nằm, đôi mắt đen nhánh chuyển động, trừng mắt nhìn người đàn ông bán khỏa thân, quét tới vết cào trên tay, bả vai, lưng của hắn, cậu sửng sốt, sau đó quay mặt dán vào bụng của Tiểu Bố.
"Meow~" Tiểu Bố lười biếng nheo mắt lại.
Lý Diệu buông ly xuống, nằm nghiêng bên người Lâm Hân, tay chống đầu, mái tóc bạch kim rũ xuống như thác nước, vài lọn tóc rơi trúng mặt Lâm Hân, Lâm Hân tức giận đẩy hắn ra.
"Khó chịu?" Người đàn ông sao mà không biết mình làm có hơi quá đáng, trầm thấp hỏi.
Lâm Hân rụt bả vai lại, nghĩ tới đêm hôm qua mình bị như vậy bị như vậy, hoảng hốt.
Quá trình dài đằng đẵng đúng là rất tuyệt vời, nhưng di chứng của hôm nay là cậu không xuống giường được.
"Em đau..." Cậu nhỏ giọng oán giận.
Cũng không thể đổ lỗi toàn bộ cho huấn luyện viên, dù sao thì ngay từ đầu cậu cũng đồng ý mà.
Hai người cùng làm, sao chỉ có thể trách một người?
Ánh mắt Lý Diệu dịu dàng, nhẹ nhàng giúp cậu xoa bóp.
"Ưm~" Lâm Hân cắn răng, không cho mình phát ra âm thanh kỳ quái nào.
Xoa bóp hơn mười phút, cuối cùng cơ bắp cũng đỡ đau hơn một tí, nhưng mà cảm giác bị trướng ở bên trong vẫn không giảm xuống.
"Đói bụng không?" Lý Diệu tự biết mình làm cậu hơi quá, từ khi thiếu niên tỉnh lại tới bây giờ, hắn vẫn luôn chăm sóc cậu tỉ mỉ.
"Mấy giờ rồi anh?" Lâm Hân hỏi. Uống nước xong, cổ họng thoải mái hơn rất nhiều, tuy thanh âm còn chút khàn khàn, nhưng đã tốt hơn nhiều so với vừa rồi.
"12h30 trưa." Lý Diệu nói.
Lâm Hân cả kinh, giãy dụa muốn đứng lên, vừa động, cơ bắp toàn thân đều kháng nghĩ, cậu nằm ngã trở về, đôi mắt tràn ra nước mắt sinh lý, vô cùng đáng thương.
"Meow—" Suýt chút nữa bị cậu đè, Tiểu Bố nhanh chóng nhảy sang bên cạnh.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lý Diệu đón nhận ánh mắt ướt sũng của cậu, yết hầu trượt lên trượt xuống, đôi mắt sâu thẳm, nhưng nghĩ tới thiếu niên chỉ vừa mới tỉnh dậy, hắn cố gắng khắc chế dục vọng ở trong lòng xuống.
"Em nằm đi, muốn ăn cái gì, anh bảo dì Mai Lâm làm."
"Không cần đâu...." Lâm Hân kéo chăn phủ lên đầu, chỉ để lộ nửa khuôn mặt nhỏ xinh. Sao cậu có thể để người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình chứ? Thật đáng xấu hổ!
Bình thường cậu đều xuống lầu lúc 7h sáng, hôm nay 12h30 rồi mà vẫn còn nằm trên giường, cũng không biết những người khác sẽ nghĩ như thế nào.
Nhìn bé con thẹn thùng, Lý Diệu trấn an vuốt ve, "Sẽ không có ai dám nói gì hết."
Lâm Hân vẫn rụt vào chăn giống như con rùa, vươn một ngón tay, chọt chọt người đàn ông.
"Uống dịch dinh dưỡng là được rồi." Cậu nói.
Một bé con rất dễ nuôi.
Lý Diệu bật cười, bảo Tiểu Bố ở cùng cậu rồi tự mình xuống lầu mang bữa trưa lên.
Chờ hắn rời phòng, Lâm Hân mới bò ra khỏi chăn, tóc rối như ổ quạ.
"Meow~" Tiểu Bổ chui vào ngực cậu, lắc lắc cái đuôi làm nũng.
Lâm Hân gãi cằm nó, vuốt vuốt lưng nó, vuốt ve một hồi lâu, Tiểu Bố giơ bốn cái chân lên trời, ngửa cái bụng ra, ngây thơ lăn lộn trong lòng cậu.
Meo meo meo, rất thoải mái.
Lâm Hân nhận mệnh, kéo lê thân thể đau nhức, chơi đùa với quàng thượng.
Có mèo con làm bạn, thời gian trôi qua rất nhanh, chờ Lâm Hân hoàn hồn, Lý Diệu đã đẩy xe đồ ăn vào cửa, mùi thức ăn bay tới, làm cho Lâm Hân thấy đói bụng.
"Dì Mai Lâm nấu cháo bí ngô, rất ngọt." Lý Diệu đẩy xe tới bên giường, mở nắp ra, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Lâm Hân thật đói bụng.
Cậu kiên trì đòi đánh răng rửa mặt, Lý Diệu không cản được, mặc cho cậu một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm sạch sẽ rồi ôm vào phòng tắm.
Mười phút sau, Lâm Hân trở lại giường, sau lưng đặt hai cái gối đầu, thoải mái ngồi dựa vào đó, Lý Diệu bưng chén, đút cháo cho cậu ăn.
Ngoài cháo, Mai Lâm còn nấu thêm bốn năm món phụ.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lý Diệu lột một con tôm biến dị luộc, chấm nước sốt rồi đưa đến bên miệng Lâm Hân.
Lâm Hân há miệng, ăn nguyên con tôm.
Thịt tôm tươi ngon, hàm lượng protein cao, giàu dinh dưỡng, rất được nhiều người ưa chuộng.
Trải qua nửa tháng ở chung, Mai Lâm đã hoàn toàn nắm được khẩu vị của Lâm Hân, mỗi ngày đều nấu thức ăn cậu thích, đương nhiên là vẫn phải cân bằng dinh dưỡng, nhất định không để cậu ăn cái này bỏ cái kia.
Một bữa ăn được người đàn ông cẩn thận chăm bón, mỹ mãn ăn xong.
Lau miệng, Lâm Hân nửa híp mắt dựa vào gối đầu mềm mại, bộ dạng thỏa mãn lười biếng y hệt Tiểu Bố nằm bên cạnh.
Lý Diệu sờ sờ mái tóc cậu, "Ngủ thêm một chút nhé?"
"Không cần." Lâm Hân lắc đầu, nhớ tới cuốn sách hôm qua lấy ở thư phòng, bảo Lý Diệu cầm tới cho cậu.
Lý Diệu nhặt quyển sách ở dưới gầm giường một đêm lên, đưa cho cậu.
Lâm Hân nghiêm trang mở sách ra, tập trung đọc.
Lý Diệu thu dọn bát đĩa, đẩy xe ăn xuống lầu. Chờ hắn dùng bữa trưa xong, về phòng ngủ một lần nữa, thiếu niên đã gối đầu lên Tiểu Bố, sách rơi trên chăn mà ngủ sâu.
Tiểu Bố cứng ngắc nằm sấp ở đó, nhìn về phía chủ nhân, meo meo ét o ét.
Lý Diệu bật cười, cứu Tiểu Bố ra khỏi đầu thiếu niên, Tiểu Bố nhanh chóng chạy trốn, nhảy xuống giường, không thèm quay đầu lại mà rời phòng ngủ.
Người đàn ông quỳ một gối bên giường, chậm rãi cúi đầu, hạ một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của thiếu niên.
Có vẻ như lần này làm cậu mệt chết rồi.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
–––––––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bố: Ta là một con mèo Ragdoll trắng xinh đẹp, năm nay hai mươi tủi, ta là mèo biến dị có huyết thống mèo viễn cổ, có thể sống tới một trăm tủi đó đa!
Ta lớn tuổi hơn Tiểu Hân, cho nên ta chính là anh trai nha~
–––––
Tiểu Bố: Đồ ăn nấu xong rùi, ăn cơm thôi~ meow!
–––––––––––––––
Chúc mọi người Giáng Sinh 25/12 vui vẻeee 🐳🎅❄️⛪🎄
Dạo này tui khá bận nên không ra chương mới được, mong mọi người thông cảm nhé \(●◡●)/
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top