Chương 33: Lập Kế Hoạch Câu Cá
Edit: NguyenHoa
Chương 33: Lập kế hoạch câu cá
( 捕捞计划)
Mì Ý Phó Văn Thiện làm rất ngon, nhưng Tạ Vãn Tinh chỉ ăn một nửa liền ăn không vô.
Trong lòng y nghẹn muốn chết, nhưng lại không tìm thấy nơi để trút giận.
Bởi vì Phó Văn Thiện không có làm gì sai.
Bọn họ chỉ là bạn giường, Phó Văn Thiện không ngoại tình, không ở trước mặt y ái muội với người khác, ngay cả Diêu Nhân này, cũng là vấn đề còn sót lại của vài năm trước.
Quả thực là một bạn giường mẫu mực, không có gì chê trách, chính là ở tâm lý của y xảy ra vấn đề mà thôi.
Phó Văn Thiện cũng chú ý đến Tạ Vãn Tinh không ăn nhiều, "Làm sao vậy, không hợp khẩu vị của anh sao?"
Tạ Vãn Tinh nói: "Không có, là tôi thực sự không muốn ăn thôi."
“Vậy anh muốn ăn gì?” Phó Văn Thiện cũng không nghĩ nhiều, “Có muốn gọi đồ ăn mang về cho anh không?”
Tạ Vãn Tinh lắc đầu, "Tôi không muốn ăn."
Y cắn cắn môi, đè nén xấu hổ trong lòng nói: "Hiện tại tôi muốn ăn anh."
Đây là lời trắng trợn nhất mà đời này Tạ Vãn Tinh từng nói, sau khi nói xong, y ước gì mình có thể tìm thấy một cái lỗ dưới đất để chui xuống, nhưng y vẫn phải giả vờ bình tĩnh, chỉ có đôi tai đỏ ửng của y lộ ra thể hiện đáy lòng lo lắng của y.
Y thực sự muốn lên giường với Phó Văn Thiện, nhưng không phải vì ham muốn, mà bởi vì bây giờ y rất muốn Phó Văn Thiện ôm y, hôn môi y, để làm dịu đi nỗi lo được lo mất trong lòng y.
Ít nhất khi ôm y, Phó Văn Thiện thuộc về y, không ai có thể lấy đi.
Y không thể can thiệp vào quá khứ của Phó Văn Thiện, nhưng ít nhất hiện tại, một phần của Phó Văn Thiện thuộc về y.
Tạ Vãn Tinh cảm thấy chính mình có chút thiếu tự trọng, cực kỳ giống như nam phụ độc ác trong tiểu thuyết không lấy được trái tim của nam chính, nhưng lại muốn có được con người của anh.
Cho nên, y rất sợ Phó Văn Thiện sẽ nhìn ra tâm tư của mình, vậy cũng quá xấu hổ và đáng thương đi.
Y cố ý giả vờ bình tĩnh, lấy mắt cá chân chậm rãi cọ vào bắp chân Phó Văn Thiện, phong tình mà trêu chọc Phó Văn Thiện, "Anh đã nói hôm qua sẽ đến, nhưng anh không đến."
Biểu cảm của Phó Văn Thiện trống rỗng trong giây lát.
Anh không nói nên lời nhìn Tạ Vãn Tinh.
Nếu là bình thường, Tạ Vãn Tinh nói lời này với anh, anh sẽ lập tức vui vẻ đến bay lên.
Nhưng đêm qua anh đã tự hỏi đi hỏi lại, liệu Tạ Vãn Tinh có hơi ghen trong vụ tai tiếng của anh hay không, nếu y ghen, anh sẽ giải thích như thế nào với Tạ Vãn Tinh là đây chỉ là lăng xê, chưa kể đến mối quan hệ cũ giữa anh và Diêu Nhân, còn không có ái muội.
Nếu mọi việc suôn sẻ, anh có thể thuận nước đẩy thuyền nói ra tiếng lòng ...
Nhưng bây giờ có vẻ như tất cả là do anh tự mình đa tình.
Tạ Vãn Tinh không những không quan tâm mà chỉ coi anh như một người xoa bóp.
Thấy Phó Văn Thiện im lặng, Tạ Vãn Tinh lại trở nên bối rối, ngập ngừng hỏi: "Anh không muốn làm à?"
Phó Văn Thiện buồn bã nhìn y, "Làm."
Anh cũng chỉ có điểm này để thu hút Tạ Vãn Tinh.
Phó Văn Thiện bế Tạ Vãn Tinh khỏi ghế, Tạ Vãn Tinh mặc một chiếc áo ngủ, không mặc gì bên trong, khi vừa động một chút là thấy phong tình vạn chủng bên trong, cặp đùi trắng như tuyết của y lộ ra ngoài.
Anh bế Tạ Vãn Tinh vào phòng, cố ý dùng lời nói kích Tạ Vãn Tinh, "Anh ăn mặc như thế này là để câu dẫn tôi lên giường à?"
Tạ Vãn Tinh không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể giả bộ là như vậy.
Y phát hiện hôm nay lúc Phó Văn Thiện ôm y, so với trước kia còn dùng sức thô bạo hơn, mặc dù vẫn rất dễ chịu, nhưng không còn dịu dàng như trước.
Y không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy có chút khổ sở.
Vừa cắn vai Phó Văn Thiện, y vừa nghĩ, đồ khốn, có phải anh không muốn ngủ với tôi, ngủ nhiều nên không trân trọng nữa đúng không?
Y càng nghĩ càng tức giận, hai mắt đỏ hoe, muốn một ngụm cắn chết Phó Văn Thiện.
Dù trong lòng tàn nhẫn, nhưng cuối cùng cũng không để lại dấu răng nào trên vai Phó Văn Thiện.
Y luyến tiếc.
·
Sau khi hoàn thành, Tạ Vãn Tinh cảm thấy cơ thể sảng khoái, nhưng trong lòng lại không vui vẻ mấy.
Sau đó nhìn thấy bộ dáng Phó Văn Thiện cũng có vẻ không vui, y lại càng không vui, nằm trên giường xem video, không muốn nói chuyện.
Phó Văn Thiện lại không để ý, anh dựa vào đầu giường, trầm tư.
Sau khi hỗn loạn với Tạ Vãn Tinh xong, anh đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Vừa rồi làm cùng Tạ Vãn Tinh, anh liền cảm thấy mình rất thảm, tốt xấu gì cũng là cao phú soái, lớn lên đẹp trai không nói, xuất thân gia thế cùng tài hoa cũng không thiếu, cuối cùng lại bị đối xử thành người xoa bóp như vậy, nói ra người ta cũng không dám tin.
Nhưng bây giờ lăn giường xong, anh tạm thời nhặt được bộ não của mình từ đũng quần lên.
Anh nghiêm túc mà tự hỏi, có lẽ Tạ Vãn Tinh thực sự không thể phân biệt được tình yêu người khác dành cho y.
Không cần nói thêm gì nữa, khuôn mặt này của Tạ Vãn Tinh, khẳng định là từ nhỏ đã đắm chìm trong ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh.
Anh tự nhận là không giống với Tạ Vãn Tinh, tự nhận tình yêu của mình là rõ ràng, nhưng có lẽ trong mắt Tạ Vãn Tinh, cả thế giới đều như thế này.
Lúc trước khi đến thành phố điện ảnh truyền hình thăm phim trường, anh phát hiện ra có vài người trên phim trường mang lòng xấu với Tạ Vãn Tinh, khi họ nhìn Tạ Vãn Tinh, suýt chút nữa đã nói ra hai chữ "Tôi thích anh" trên mặt họ, nhưng anh ăn dấm cả ngày lại phát hiện ra Tạ Vãn Tinh hoàn toàn không phát hiện, bởi vì trong mắt Tạ Vãn Tinh tất cả những lời lấy lòng cùng ái muội của những người này đều không khác gì những người khác.
Nếu như anh không làm rõ với Tạ Vãn Tinh, dựa vào Tạ Vãn Tinh tự mình hiểu ra, sợ là chờ đến đầu bạc tóc trắng cũng không đợi được.
Đối với chuyện này, chỉ có thể là anh đi bước đầu tiên, vì anh đã thích Tạ Vãn Tinh trước.
Sau khi Phó Văn Thiện nghĩ xong, tâm trạng anh bình tĩnh hơn rất nhiều, anh mở rèm cửa ra, căn phòng đột nhiên sáng lên, không còn là bộ dạng trầm thấp vừa rồi.
Anh lại ngồi xuống giường, sau khi hỏi Tạ Vãn Tinh có phiền không, anh đốt một điếu thuốc, như đang nói chuyện phiếm hỏi Tạ Vãn Tinh, "Người trước kia anh bao dưỡng, dài nhất là bao lâu?"
Tạ Vãn Tinh sững sờ trước câu hỏi, làm sao y có thể biết được dài nhất là bao lâu.
Nhưng y bịa ra, căng da đầu bịa chuyện, "Không lâu lắm, đại bộ phận đều không duy trì được hai tháng." Nhưng ngẫm lại, có chút muốn cứu vớt hình tượng của mình, nên thấp giọng bịa thêm, "Tôi cũng không có bao nhiều người, tôi không nói là giữ mình trong sạch, nhưng cũng không có quá loạn."
Ánh mắt Phó Văn Thiện sáng lên, anh đã ở bên Tạ Vãn Tinh hơn ba tháng, trực tiếp phá vỡ kỷ lục.
Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là anh đã khiến Tạ Vãn Tinh muốn ngừng mà không được.
Ngay cả khi là người xoa bóp, anh cũng là người hạng bạch kim nạm kim cương.
"Anh hỏi cái này làm gì?" Tạ Vãn Tinh nghi hoặc nhìn anh.
"Không có việc gì, tùy tiện nói chuyện phiếm thôi." Phó Văn Thiện dập điếu thuốc rồi nằm xuống, ôm Tạ Vãn Tinh vào lòng, mặt đối mặt nhìn nhau, chân dựa vào nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau, anh bình tĩnh hỏi Tạ Vãn Tinh: "Tôi chỉ tò mò thôi, anh đã từng thích ai chưa? Không phải bao dưỡng cũng không phải bạn giường, người mà là thích từ tận đáy lòng?"
Tạ Vãn Tinh: "..."
Tạ Vãn Tinh không muốn trả lời câu hỏi này, y muốn đánh người.
Y muốn hỏi Phó Văn Thiện có phải có bệnh không! Bây giờ anh nhớ lại hồi ức, nhớ tới chính mình khi còn trẻ yêu phải cặn bã, cho nên cũng muốn y đau khổ chung đúng không! !
Thật không dám giấu, bây giờ y nghi ngờ mình đã yêu một kẻ đại ngốc!
Nhưng đại ngốc lại không chớp mắt chăm chú nhìn y, một bộ dáng sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích của mình.
Tạ Vãn Tinh thấy mình không thể trốn tránh, nên y chỉ có thể trả lời.
Nhưng y thực sự không thích bất cứ ai, điều duy nhất có thể đào ra để nói là một lần động tâm khi còn là một thiếu niên mười mấy tuổi.
“Nếu phải nói là thích thì cũng có một, nhưng không thể coi là yêu, chỉ có thể coi là tình đơn phương của tôi.” Tạ Vãn Tinh nhìn trần nhà nhớ lại quá khứ, “Khi đó tôi mới mười 15 -16 tuổi gì đó, tuổi dậy thì nên người béo và có mụn trứng cá, dù sao thì cũng trông xấu xí, không giống bây giờ. Tôi không thể chấp nhận mình như thế này, nên đã tìm đến nơi khác để thư giãn một thời gian trong kỳ nghỉ hè... Kết quả là vào một buổi chiều, bị một tên côn đồ đánh cướp, tôi cũng hơi sợ hãi, không biết làm thế nào để thoát ra, nhưng đúng lúc đó lại có một người đi ngang qua cứu tôi."
Khi Tạ Vãn Tinh nói điều này, không tự chủ được nở nụ cười, ánh mắt y trở nên dịu dàng.
Nhưng Phó Văn Thiện lại không thể tin được nhìn y, "Anh sẽ không nói với tôi là anh thích người này chỉ vì anh ta đã cứu anh chứ?"
"Đúng vậy, lúc anh ấy cứu tôi, còn bị dao của tên côn đồ làm bị thương, nhưng anh ấy không những không trách tôi, còn an ủi tôi, nói không sao đâu, chúng tôi cứ nói chuyện như vậy cả buổi chiều," Tạ Vãn Tinh lại không cảm thấy gì không đúng, đến bây giờ nghĩ lại, y vẫn cảm thấy mọi chuyện hôm đó rất nhẹ nhàng, “Tôi đã nói mọi phiền lòng với anh ấy, nói tôi không thể tiếp nhận bản thân mình trở nên xấu xí, nhưng anh ấy nghiêm túc nói, tôi rõ ràng đã lớn lên rất đáng yêu."
Tạ Vãn Tinh mỉm cười, "Anh ấy quả thật là trợn mắt nói dối."
Cả người Phó Văn Thiện tràn ngập mùi giấm, nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Hai người ở bên nhau à?"
Tạ Vãn Tinh lắc đầu, "Không có. Tôi chỉ gặp anh ấy một lần, không bao giờ gặp lại anh ấy. Thực ra, anh ấy không đẹp trai lắm, gầy lại ngăm đen, tóc hơi dài. Nhưng khi đó tôi hy vọng mình ở lúc đẹp nhất sẽ gặp lại anh ấy, muốn cho anh ấy thấy bộ dáng đẹp trai của tôi".
Đáng tiếc, sau đó y nhiều lần đi lại trên con đường đó, nhưng cậu bé nhảy từ trên tường xuống để cứu y đã không bao giờ xuất hiện nữa.
Phó Văn Thiện không nói nên lời, anh còn cảm thấy tình cảm của mình dành cho Tạ Vãn Tinh có chút tình tiết chim non.
Bây giờ xem ra, Tạ Vãn Tinh mới là nạn nhân chân chính của tình tiết chim non, vì người ta cứu y một lần, y liền thích người ta.
Anh không phục nói: "Nếu như tôi ở nơi đó, tôi cũng sẽ cứu anh, cũng sẽ không nói anh khó coi."
Tạ Vãn Tinh liếc nhìn anh một cái, không nói gì, nhưng trong mắt y lộ rõ vẻ không tin, dù sao thì Phó Văn Thiện cũng vì mặt y mới ở cùng nhau.
Nhưng điều mà Tạ Vãn Tinh không nói, là Phó Văn Thiện thực sự trông hơi giống cậu bé đã cứu y năm đó, đặc biệt là ngoại hình.
Nhưng mối tình đầu của y dịu dàng như vậy, cười rất dễ thương, có răng nanh, trên người cũng có vết sẹo do cứu y, nghĩ thế nào cũng không thể là Phó Văn Thiện.
Tạ Vãn Tinh kết luận: "Bây giờ tôi nghĩ lại, đây là người duy nhất tôi thực sự thích. Anh ấy có lẽ là mối tình đầu của tôi. Nếu không phải sau này tôi không tìm thấy anh ấy, có lẽ tôi đã tỏ tình với anh ấy rồi. " Giờ nghĩ lại, thấy có chút đáng tiếc.
Phó Văn Thiện không còn gì để nói, rõ ràng là anh chủ động đặt câu hỏi, bây giờ lại bị giấm chua cả người.
Anh nghiêng người hôn lên môi Tạ Vãn Tinh, không muốn nghe y nói thêm bất kỳ lời khó chịu nào nữa.
Anh mới không hiếm lạ mối tình đầu gì.
Anh sẽ là người cuối cùng của Tạ Vãn Tinh.
Anh lại làm một pháo với Tạ Vãn Tinh, lần này rất nhẹ nhàng.
Trong ánh nắng mơ hồ và dịu dàng trong phòng, anh tinh tế hôn lên lông mày cùng đôi môi của Tạ Vãn Tinh.
Lần này Tạ Vãn Tinh cảm thấy sảng khoái, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Y đặc biệt thích cách Phó Văn Thiện cúi đầu hôn mình, nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng, gợi cảm và dịu dàng, khiến y cảm thấy mình như được yêu thương.
·
Hôm nay Phó Văn Thiện không ở lại nhà Tạ Vãn Tinh, Tạ Vãn Tinh vẫn có chút không vui, muốn quấn lấy anh nhưng lại ngại nói ra, chỉ có thể cọ tới cọ lui đưa Phó Văn Thiện ra cửa.
Phó Văn Thiện giả vờ không hiểu ý của Tạ Vãn Tinh, lại hôn lên mặt Tạ Vãn Tinh, "Tôi còn có một số việc phải làm, đi đây."
Dù sao công việc cũng là chính sự, Tạ Vãn Tinh trong lòng ủy khuất gật đầu, nhưng trên mặt lộ ra vẻ cao ngạo, "Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh đi."
Phó Văn Thiện rời đi.
Anh trở về nhà, đóng cửa phòng làm việc lại.
Sau đó, điên cuồng mà gọi vào nhóm có tất cả bạn tốt của anh để bắt đầu một cuộc họp video, thậm chí không buông tha cho Lý Tư Hành đang ở bể bơi và bạn tốt D, người vừa kết thúc cuộc họp.
Bạn tốt ABCD khá sợ hãi trước tư thế của anh, lần cuối cùng Phó Văn Thiện triệu tập khẩn cấp bọn họ như vậy là khi anh một mình bước vào giới giải trí.
Phó Văn Thiện nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt của các bạn tốt trong cuộc gọi video, "Chủ đề của cuộc họp hôm nay rất nghiêm túc, có liên quan đến hạnh phúc cả đời của người anh em các cậu. Chăm sóc các cậu lâu rồi, đã đến lúc các cậu phải xuất lực rồi."
Bạn tốt ABCD: "..." Chết tiệt, muốn cúp máy.
"Có rắm mau thả, cảm ơn.” Lạc Hạp mắng anh, “ Cậu có biết giá trị của tôi đắt bao nhiêu không, một phút kiếm bao nhiêu tiền không?”
Phó Văn Thiện ngừng nói nhảm, "Chủ đề hôm nay là—— kế hoạch câu cá- Tạ Vãn Tinh." Anh dừng một chút, " Dùng tiếng người nói là, tôi nên nói như thế nào để có khả năng lớn nhất đem Tạ Vãn Tinh lừa đến tay?"
Bạn tốt ABCD ngay lập tức cảm thấy không mệt nhọc nữa—— ngoạ tào, heo nhà bọn họ chủ động muốn đi củng cải trắng rồi! !
Hết chương 33.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top