Chương 14
Edit: NguyenHoa
Chương 14:
Phó Văn Thiện phát hiện ra Tạ Vãn Tinh cũng khá thú vị.
Y rõ ràng là kiêu ngạo ương bướng trong chuyện riêng tư, nhưng vừa bước ra khỏi căn phòng gác mái, đã trở thành một nam diễn viên Tạ Vãn Tinh điển trai dưới ống kính,
luôn nở nụ cười mang theo chút quyến rũ, tính tình lại thực tốt khi ở chung, không nhìn ra bộ dáng muốn doạ đánh anh như trên gác mái ở một giờ trước.
Ngoài Ngô Nhiên, thì người Chu Anh thích dính nhất là y, Tiêu Gia và Vương Hi Nhi cũng thích ngồi cùng y.
Tuy rằng khi Phó Văn Thiện nhìn họ, nhìn thế nào cũng thấy giống như bọn chị em đang tổ chức tiệc trà.
Một bên phục vụ cà phê cho khách bên cửa sổ, một bên Phó Văn Thiện nhìn Tạ Vãn Tinh khéo léo ứng phó với mấy cô gái đang xin chụp ảnh, ánh mắt có thể nói rất chân thành, còn rất đúng chỗ mà hôn mu bàn tay mấy cô gái, đem mấy cô gái dỗ đến xuất thần, oa oa hét lên, kêu không phải là fan của y cũng muốn thành người hâm mộ của y ngay tại chỗ.
Là nhóm fan...mà có khả năng cả đời không thoát ra được.
Ngày quay cuối cùng của họ hôm nay là làm việc trong một quán cà phê.
Ngày hôm qua, sinh hoạt phí 120 nhân dân tệ của bọn họ cơ hồ là đủ, mấy người bàn bạc, cùng lắm là ngày cuối cùng ăn mấy cái bắp cải luộc cũng có thể chắp vá được.
Nhưng tổ chương trình không vui, kiên quyết lái xe đưa bọn họ đến khu đô thị cách đó hai giờ, chỉ để họ làm công.
Nhưng nhiệm vụ này không khó, đặc biệt là Tạ Vãn Tinh, trước đây đã quay một bộ phim truyền hình, trong đó y đóng vai chủ quán cà phê, đã cho mọi người thấy kỹ năng vẽ trên cà phê của mình ngay tại chỗ.
Trong khi những người khác vỗ tay tán thưởng, Phó Văn Thiện dựa vào quầy bar, thưởng thức vòng eo thon thả của Tạ Vãn Tinh nổi bật qua bộ đồng phục của quán cà phê.
Trang phục của họ đều do tổ chương trình đặt may riêng, bộ vest đen trắng được cắt may tinh xảo nhưng lại tôn lên dáng người rất tốt.
Có lẽ tổ chương trình cuối cùng cũng nhớ ra đã mời một loạt nghệ sĩ, mỗi người đều rất ưa nhìn, đây là lúc lợi dụng nhan sắc của họ để tăng rating.
Cả ngày Phó Văn Thiện không tìm được cơ hội ở một mình với Tạ Vãn Tinh, có lẽ y cố ý tránh mặt anh nên liên tục kéo Chu Anh cùng nhau làm việc chung.
Mãi cho đến khi công việc kết thúc vào buổi tối, mọi người kết thúc bữa tối ăn mừng cuối cùng, Phó Văn Thiện mới chặn Tạ Vãn Tinh trên gác mái.
'
"Anh làm gì thế?"
Tạ Vãn Tinh đang thu dọn đồ đạc của mình. Bọn họ có thể trở về nhà vào ngày mai. Phó Văn Thiện không thu dọn hành lý mà đứng trước mặt y. Y muốn làm như không thấy cũng không được.
Phó Văn Thiện cũng không biết chính mình muốn làm gì, nghiêm túc mà nói, anh và Tạ Vãn Tinh chỉ có thể được coi là người quen, hoặc là người ở chung nhưng không hợp nhau.
Nhưng anh nhìn Tạ Vãn Tinh, nghĩ đến anh đã ngủ với người này hai lần, ngày hôm qua vẫn còn tiếp xúc thân mật với nhau, nhưng ngày mai Tạ Vãn Tinh sẽ rời đi, hơn nữa có thể y sẽ trốn tránh anh trong tương lai, có lẽ hai người thực sự không có cơ hội gặp mặt.
Anh chỉ cảm thấy khó chịu.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Tạ Vãn Tinh vẫn ở thế bất lợi. Y không thích có quan hệ với anh, về tình về lý thì cũng có thể tha thứ được.
Anh thở dài, kéo Tạ Vãn Tinh lên, dưới ánh mắt nghi ngờ của y, tự tay giúp y đóng gói hành lý.
Tạ Vãn Tinh nhướng mày, không biết trong hồ lô người đàn ông này bán thuốc gì.
Phó Văn Thiện vừa giúp y gấp quần áo vừa nói, "Hôm nay anh không mệt sao? Lại không thể nghỉ ngơi được." Anh liếc nhìn thắt lưng của Tạ Vãn Tinh, mơ hồ nói: "Eo của anh không đau sao?"
Khuôn mặt Tạ Vãn Tinh run rẩy một chút.
Có thể không đau sao, tiểu vương bát đản này, để tôi ngủ anh một đêm thử, lại đổi hai tư thế, để xem anh có đau không?
Hôm nay y hoàn toàn là dựa vào sự chuyên nghiệp của một diễn viên mà trôi qua.
Nhưng ngoài mặt, y nói một cách bình tĩnh, "Còn tốt."
Động tác Phó Văn Thiện rất nhanh, đóng gói vali Tạ Vãn Tinh theo từng loại trong một thời gian ngắn, Tạ Vãn Tinh ngạc nhiên nhìn, nghĩ thầm người này còn rất nhân thê.
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nhưng sau khi “ nhân thê” thu dọn hành lý xong, giây tiếp theo lại nói với y: “Chuyện hôm qua vẫn là lỗi của tôi, không biết trước đây anh là 1, chưa từng nằm dưới. Thật Xin lỗi."
Cả người Tạ Vãn Tinh bị chấn kinh.
Phải mất 2 giây y mới nhớ ra đêm qua mình uống say, cái gì cũng nói ra ngoài, còn cho chính mình một nhân thiết là mảnh 1 sắt thép.
...Phó Văn Thiện thực sự tin điều đó.
Tạ Vãn Tinh ho khan một tiếng và nhận cái nhân thiết này.
"Vậy anh có biết lúc tỉnh lại tôi không giết anh là có bao nhiêu nhân từ không?" Tạ Vãn Tinh mắt lạnh nhìn Phó Văn Thiện.
Phó Văn Thiện không biết mình nên trả lời "có" hay "không".
Anh trầm mặt một lúc, nghĩ chuyện giữa anh và Tạ Vãn Tinh nên được giải quyết, nếu là người khác, anh có thể đưa ra một số tiền bồi thường, nhưng mệt là Tạ Vãn Tinh, xuất thân từ một gia đình phú quý giống anh, gia cảnh của hai người như nhau, kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không thua ai.
Cuối cùng, anh chỉ có thể nói: "Sau này nếu có chỗ cần tôi giúp, hãy cho tôi biết."
Tạ Vãn Tinh đảo mắt, "Không cần, nếu anh có thể đi vòng qua tôi, sẽ giúp tôi rất nhiều."
Sau ngày hôm nay, y cũng bình tĩnh lại, không còn bốc đồng cáu kỉnh như buổi sáng, dù sao sau khi rời khỏi tổ chương trình, y và Phó Văn Thiện sẽ đường ai nấy đi, đều đã ngủ qua. Chẳng lẽ còn bắt anh chịu trách nhiệm nữa sao??
Tạ Vãn Tinh bình tĩnh mà suy nghĩ, cảm thấy cứ coi như bị chó cắn.
“Ngày mai chúng ta chia tay đi, việc này dừng tại đây đi.” Tạ Vãn Tinh chấm dứt ân oán của bọn họ, sau đó nhặt bộ đồ ngủ trên giường, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, Phó Văn Thiện ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, mở cửa sổ hút thuốc.
Tiếng nước luôn khiến anh cảm thấy hơi mất tập trung, bởi vì anh biết cơ thể trắng nõn hoàn mỹ kia đang bị những giọt nước ướt đẫm chảy dưới vòi hoa sen trong phòng tắm.
Phó Văn Thiện buồn bực hút một hơi thuốc lá.
Dù bước chân vào làng giải trí, nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc yêu người trong ngành chứ đừng nói đến việc có quan hệ bao dưỡng, nếu không phải trời xui đất khiến ngủ với Tạ Vãn Tinh ở khách sạn Long Hoa, anh vẫn sẽ giữ khoảng cách tôn trọng với một người có cuộc sống riêng tư cẩu thả như Tạ Vãn Tinh.
Nhưng vấn đề là họ đã vô tình ngủ với nhau.
Trực tiếp khiến thể xác và tinh thần anh vượt qua rào cản về mặt đạo đức, bắt đầu cảm thấy nếu đối tượng là Tạ Vãn Tinh thì cũng không tồi.
Một khi tiểu xử nam bắt đầu khai trai, tâm sẽ lập tức trở nên ô uế, giống như thác nước dâng trào, không thể quay đầu trở lại.
Phó Văn Thiện thở ra khói.
Trên thực tế, nếu Tạ Vãn Tinh sẵn lòng, anh không ngại làm bạn tình với y... Duy trì một mối quan hệ thể xác thuần túy, vừa lúc cả hai đều không quan tâm đến tiền tài của đối phương, thật sự là không thể trong sáng hơn.
Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, dường như Tạ Vãn Tinh không vui lắm khi có một mối quan hệ thuần túy như vậy.
·
Chờ Phó Văn Thiện đi tắm xong, đèn trên gác mái cũng tắt.
Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện nằm cạnh nhau trên giường, hai người nằm quy củ, ở giữa giường phân ra một ranh giới Sở Hán, như thể bọn họ trong sáng, không có liên quan gì đến nhau.
Tạ Vãn Tinh nhắm mắt lại, tất cả những gì y muốn là ngủ sớm, khi tỉnh dậy, ngày mai sẽ là một ngày hoàn toàn mới, y hoàn toàn có thể đem chuyện này, cái tên Phó Văn Thiện này cùng cái tổ chương trình rách nát này đều vứt hết.
Y thầm nghĩ, khi trở về phải nói với Liên Đan, đời này y sẽ không bao giờ chấp nhận loại chương trình tạp kỹ ngoài trời này nữa.
Bát tự không hợp.
Tuy nhiên, đến nửa đêm, Tạ Vãn Tinh vẫn không thể ngủ được, không những không ngủ được mà còn xấu hổ phát hiện cơ thể mình có một số thay đổi nhỏ.
Một nơi nào đó, vi diệu mà, đứng lên một chút.
Ban đầu Tạ Vãn Tinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng có chút cảm khái, cho rằng mình mới trải qua hai lần mà đã trở nên dâm loạn như vậy?
Nhưng sau đó y nhớ tới, cái tổ tiết mục khốn nạn kia, trong bữa tiệc mừng được chuẩn bị vào buổi tối, món ăn phong phú đến mức không giống bình thường, dường như vì bù đắp những gì bọn họ đã phải chịu đựng trong mấy ngày qua, hận không thể làm một cái Mãn Hán toàn tịch.
(Một đại tiệc kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán)
Sau đó, y không chỉ ăn rất nhiều hàu nướng, còn ăn canh gà nhân sâm...
Sắc mặt Tạ Vãn Tinh lập tức tối sầm lại.
Y lén nhìn sang một bên, không sao, Phó Văn Thiện vẫn còn ngủ, y lẻn xuống giường đi vào phòng tắm.
·
Nhưng ngay khi chân trước y rời giường, chân sau Phó Văn Thiện đã thức dậy.
Vừa rồi Phó Văn Thiện thực sự đã ngủ thiếp đi, khi anh tỉnh dậy thì căn phòng tối om, liếc sang bên cạnh thì thấy chăn đã được kéo lên nên anh chủ quan cho rằng Tạ Vãn Tinh đang ở trên giường.
Vì vậy, anh yên tâm mà mở cửa phòng tắm, chuẩn bị đi vào rót một ít nước.
Và sau đó……
Liền cùng Tạ Vãn Tinh, người đang dựa vào tường phòng tắm với chiếc áo choàng tắm đang mở ra một nửa, mở to mắt nhìn chằm chằm.
Phó Văn Thiện cũng bật đèn, phòng tắm sáng như ban ngày, chiếu sáng lên làn da trắng như tuyết của Tạ Vãn Tinh, đôi môi đỏ tươi, hai tay đặt dưới eo.
Phó Văn Thiện: "..."
Anh bình tĩnh nghĩ, suy đoán của anh không sai, Tạ Vãn Tinh đã không thể quay lại.
Nếu không, tại sao y lại trốn trong phòng tắm, bí mật giải quyết.
Khẳng định là ngượng ngùng nói ra.
Cách anh nhìn Tạ Vãn Tinh đột nhiên rất khó đoán, có chút đồng cảm, cũng có chút trìu mến.
Nếu Tạ Vãn Tinh là một con mèo, hiện tại nhất định đã sớm xù lông, khuôn mặt đỏ bừng cùng làn da trắng như tuyết, đời này y chưa từng xấu hổ như vậy.
Y cố gắng giải thích trong vô vọng, nhưng cảm thấy ngay cả khi nhảy xuống sông Hoàng Hà, cũng rửa không sạch.
Nhưng y còn chưa có thời gian để tuyệt vọng, lại phát hiện không biết khi nào mà Phó Văn Thiện đã cùng y ở một chỗ.
Dáng người Phó Văn Thiện rất cao, anh có thể dễ dàng ôm cả người y trong vòng tay của mình.
Với tinh thần chịu trách nhiệm, Phó Văn Thiện kéo tay Tạ Vãn Tinh ra, dưới tầm mắt hoảng sợ của Tạ Vãn Tinh mà thân thiện trợ giúp y.
Thắt lưng Tạ Vãn Tinh mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất.
May mà Phó Văn Thiện đã bắt kịp giữ lại, cố định trong cánh tay của mình.
Phó Văn Thiện không cần thầy dạy cũng hiểu, hôn lên trán của Tạ Vãn Tinh, không cần sự đồng ý của y mà hôn lên khóe môi.
Môi anh rất nóng, môi của Tạ Vãn Tinh cũng rất nóng, hơi thở của hai người quyện vào nhau.
Căn phòng tắm nhỏ dường như cũng trở nên nóng bức.
"Tạ lão sư, tối nay tôi thực sự muốn hỏi anh..." Phó Văn Thiện mổ vào khóe miệng Tạ Vãn Tinh, cọ chóp mũi vào mũi y, "Anh không còn làm 1 được nữa, phải không? ?"
Tạ Vãn Tinh cắn môi, câu hỏi này quá khó để y trả lời.
Nhưng Phó Văn Thiện cảm thấy mình đã có câu trả lời, anh cúi đầu xuống, nhìn vào mắt Tạ Vãn Tinh hỏi điều mình muốn hỏi vào ban đêm: "Vừa lúc gần đây bên gối tôi không có ai, Tạ tiên sinh không ngại, chúng ta không bằng ở cùng một chỗ?"
Tạ Vãn Tinh bị treo trên đỉnh, gấp đến sắp khóc, phải mất nửa phút để phân tích ý của Phó Văn Thiện.
Ồ, đây là muốn làm bạn tình với y.
Ta phi, Tạ Vãn Tinh y sẽ thiếu bạn tình sao? Y muốn tìm người bao dưỡng, bên ngoài ít nhất có thể xếp dài 800 mét chờ y lâm hạnh.
"Tôi biết anh không thiếu người bên gối, nhưng nếu muốn tìm một người có dáng người cùng giá trị nhan sắc cao như vậy, liền tính trong giới giải trí cũng khó tìm," Phó Văn Thiện lại nói, không phải là anh tự luyến mà sự thật là như vậy, "Hơn nữa, địa vị hai chúng ta ngang nhau, không cần giống quan hệ bao dưỡng phải tồn tiền cùng tài nguyên cho người tình. Thời điểm chia tay cũng không lo ai sẽ hắc ai." (Nói xấu, bôi đen)
Anh nói xong lời này, Tạ Vãn Tinh liền tước vũ khí.
Tạ Vãn Tinh nằm liệt trên bức tường lạnh lẽo của phòng tắm, tất cả đều chống đỡ bởi cánh tay của Phó Văn Thiện.
Ban đầu y muốn cho Phó Văn Thiện một cú đá để anh ta bớt mơ mộng hão huyền.
Nhưng nghe nửa câu sau của anh, tuy rằng thiếu đánh, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có vài phần đạo lý.
Nhìn toàn bộ giới giải trí, nếu muốn tìm người có đẳng cấp như Phó Văn Thiện, còn tuyệt đối an toàn, không gây rối, thật sự là không dễ tìm.
Sau khi một tiểu xử nam bắt đầu ăn thịt, tư tưởng liền trở nên ô uế, rốt cuộc không thế quay trở lại như lúc còn thuần khiết ở quá khứ được nữa.
Câu này không chỉ áp dụng cho 1 mà còn áp dụng cho 0.
Mặc dù Tạ Vãn Tinh đã mang cho mình một nhân thiết là mảnh 1 sắt thép, nhưng y tự hỏi mình, dựa trên kinh nghiệm xem gv của mình, y có lẽ là 0.
Y lại nhìn cơ bụng của Phó Văn Thiện, rồi nhìn khuôn mặt đẹp trai có phần hoang dã của anh.
Y không biết ngoại hình của Phó Văn Thiện được xếp ở đâu trong giới giải trí.
Nhưng theo gu thẩm mỹ của y, chắc chắn có thể lọt vào top ba.
Càng muốn mệnh là, Phó Văn Thiện còn trìu mến chân thành hôn lên môi y, khàn giọng hỏi: "Anh nghĩ đến đâu rồi?"
Tạ Vãn Tinh không khỏi thở dài trong lòng.
Đúng là già đời, thủ đoạn cao thâm, rủ người ta kết bạn tình mà cũng mập mờ, tình cảm như vậy.
Tạ Vãn Tinh thu áo choàng tắm, giơ tay vuốt ve thái dương, dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt quyến rũ mà có phong tình.
Y cười nhẹ, trông còn quyến rũ hơn những diễn viên nổi tiếng trong phim cổ trang.
"Những gì anh nói có vẻ cũng có lý," Tạ Vãn Tinh khẽ cắn môi dùng ngón tay lướt qua yết hầu của Phó Văn Thiện, "Lúc này tôi cũng hơi chán ở mặt trên, vừa hay có thể thay đổi khẩu vị. Nhưng tôi nói trước, một khi làm tôi không hài lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể lăn khỏi giường tôi."
Sau khi Tạ Vãn Tinh nói xong, liền duỗi tay đẩy Phó Văn Thiện ra, chỉnh lại quần áo bước ra khỏi phòng tắm.
Y trở lại giường, hồi tưởng lại màn trình diễn vừa rồi của mình, tự nhận thực hài lòng, hoà nhau một ván.
Còn một mình Phó Văn Thiện trong phòng tắm, vẫn đắm chìm trong đôi mắt kinh diễm của Tạ Vãn Tinh.
Cảm giác đầu ngón tay của y chạm vào yết hầu của anh dường như vẫn còn trên da.
Anh nhận thức sâu sắc về khoảng cách giữa mình với một tay công tử phóng đãng chân chính như Tạ Vãn Tinh.
Hết chương 14.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top