Chương 12: Uống Rượu Hại Người

Edit: NguyenHoa

Chương 12: Uống Rượu Hại Người

  Mọi người lăn lộn cả đêm trong ngôi trường ma, khi trở lại biệt thự thì đã hơn 5 giờ sáng.

  Tổ tiết mục cũng không làm khó nữa, trực tiếp để bọn họ đi ngủ.

Đến cuối cùng cũng không có tra ra là ai để cái kẹp nhỏ lại, tiểu cô nương tổ đạo cụ cũng không có nhìn thấy, bọn họ chỉ có thể ngơ ngác về nhà.

  Mọi người đều mệt mỏi buồn ngủ, đi tắm rửa một chút, bổ sung ít nước, biệt thự liền hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ánh nắng ban mai nhè nhẹ tràn ngập cả phòng khách.

  Trước khi Tạ Vãn Tinh đi ngủ, vẫn đang nghĩ về việc nói lời cảm ơn với Phó Văn Thiện, dù sao, nếu không có anh, trong nhiệm vụ trường học ma này, y có thể sẽ ở tầng một không đi lên cho đến khi trời sáng, cuối cùng chỉ có thể được xe cấp cứu đưa đi.

  Nhưng khi nằm xuống giường, y đã vô cùng buồn ngủ, chờ khi Phó Văn Thiện tắm xong đi ra, chỉ thấy một con sâu bướm đang cuộn mình ngủ trong chăn.

  ·

Tạ Vãn Tinh ngủ đến 12 giờ trưa, khi y tỉnh dậy, ánh nắng bên ngoài đã chói chang, xuyên qua khe hở màng cửa chiếu vào, làm y giật mình tỉnh giấc.

  Chiếc giường bên cạnh đã trở nên lạnh lẽo, không có ai ngủ ở đó, nửa bên gối đầu cùng chăn đều được sắp chỉnh tề, giống như có người cố ý thu dọn, ngăn nắp.

Tạ Vãn Tinh vừa đánh răng vừa nghĩ, phong cách nghiêm khắc, gò bó của Phó Văn Thiện hoàn toàn không giống một ca sĩ, mà giống một quân nhân hơn.

 Y xỏ dép lê đi xuống, trong phòng khách, đại bộ phận người đều đã ở, tổ tiết mục cũng đã vào chỗ, nhưng cả phòng khách đều là không khí ảm đạm u ám, không có một tia vui vẻ.

  “Làm sao vậy?” Tạ Vãn Tinh chọn một chỗ trên sô pha ngồi xuống, vừa hỏi, nhìn thấy bữa sáng trên bàn, muốn vươn tay lại có chút cảnh giác, “Ăn bữa sáng còn phải làm nhiệm vụ khác sao?”

  "Không phải, bữa sáng hôm nay miễn phí," Tiêu Gia cười ảm đạm giải thích với y, "nhưng đây là bữa ăn miễn phí cuối cùng của chúng ta, sau đó mọi thứ đều phải đổi thành tiền, từ đồ ăn đến đồ dùng. Ân, chỉ dùng hai mươi tệ do tổ chương trình đưa cho là được."

Tạ Vãn Tinh ngay lập tức lấy một quả trứng luộc và xúc xích trên bàn.

  Nhưng khi nghe Tiêu Gia nói điều này, phản ứng đầu tiên không phải là lo lắng về sinh kế của mình trong hai ngày tới, mà y lướt qua Tiêu Gia sau đó là Chu Anh, ánh mắt rơi thẳng vào Phó Văn Thiện đang ngồi trên ghế sô pha.

  Nhìn thấy y nhìn sang, trên khuôn mặt Phó Văn Thiện cũng có một chút bất lực.

  “Xin lỗi, anh có thể trả lại phong bì màu đỏ cho tôi trước được không?” Phó Văn Thiện nói, có lẽ không ngờ rằng thứ mình cho đi sẽ có ngày quay trở lại, khuôn mặt anh nhìn không có biểu tình, nhưng khắp nơi đều lộ ra sự xấu hổ.

Tạ Vãn Tinh không khỏi giật giật khóe miệng, vừa vặn mang theo hai cái phong bao màu đỏ kia, liền lấy từ trong túi ra một cái, kêu Chu Anh cùng Tiêu Gia đưa qua.

  Cầm phong bao màu đỏ, Phó Văn Thiện nói với Tạ Vãn Tinh: "Cảm ơn."

Tạ Vãn Tinh sửng sốt, y còn chưa nói lời cảm ơn với Phó Văn Thiện, nhưng anh đã nói lời cảm ơn với y trước.

  Nhưng bây giờ nói cảm ơn thì không khỏi xem nhẹ quá, Tạ Vãn Tinh mím môi, cuối cùng không nói gì.

  ·

  Trọng tâm của phần kế hoạch chương trình lần này là chuyên đề ngôi trường ma nên trong một ngày rưỡi còn lại, thông cảm cho sức khỏe thể chất và tinh thần của các khách mời, tổ chương trình cũng không khó xử bọn họ.

Nhiệm vụ hôm nay là để bọn họ tự chuẩn bị bữa tối, cuốc cỏ trong sân để đổi lấy phí điện nước vào buổi tối.

  Đúng vậy, tiền điện nước, tổ chương trình keo kiệt đến mức bắt bọn họ phải tự mình trả.

  Nhưng nhiệm vụ này là Chu Anh cùng Tiêu Gia nhận, mỗi người đội một mũ rơm, không chút hình tượng ngồi xổm trong sân, giống như hai lão nông dân giản dị.

Vương Hi Nhi và Ngô Nhiên dọn dẹp ở nhà.

  Còn Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện chịu trách nhiệm mang số tiền 120 nhân dân tệ của cả nhóm đến chợ rau cách đó nửa giờ để mua khẩu phần ăn cho hai ngày.

  Khi Tạ Vãn Tinh phát hiện ra mình lại cùng nhóm với Phó Văn Thiện, đã từ bỏ sự phản kháng trong lòng.

  Khi y và Phó Văn Thiện lên chiếc mô tô ba bánh nhỏ do tổ chương trình chuẩn bị, đi trên con đường quê, thậm chí có thể bình tĩnh nghĩ điều này cũng không tệ, dù sao y cũng không biết lái chiếc xe ba bánh này.

Thời gian bọn họ đến tương đối muộn, chợ bán không còn gì mới, Tạ Vãn Tinh là mười ngón tay không dính khói lửa, hoàn toàn không biết chất lượng của đồ ăn.

Y nghĩ Phó Văn Thiện cũng giống mình, kết quả Phó Văn Thiện lại khá thành thạo, anh biết đồ ăn có ngon không hay giá thịt có bị thổi phồng hay không, thời điểm trả giá lại không chút nương tay, đem chủ tiệm đánh bại, phải thêm một trái dưa chuột.

  Trông anh không giống một thiếu gia xuất thân từ con nhà giàu có gốc gác mà giống một người chồng của gia đình, rất có kinh nghiệm việc nhà.

  Khi Phó Văn Thiện mang đống đồ trở lại và xử lý từng thứ một trong nhà bếp, lúc chuẩn bị cho bữa tối hôm nay, Tạ Vãn Tinh không thể không dựa vào cửa, hỏi anh: "Làm sao anh biết nấu ăn?"

Y đang cầm một quả táo trên tay, cái mà vừa rồi Phó Văn Thiện rửa sạch bỏ vào tay y vì nghĩ y đang cản đường.

  Lẽ ra hôm nay hai người họ sẽ cùng nhau làm bữa tối, nhưng Tạ Vãn Tinh là một thiếu gia đích thực, thậm chí chưa từng cầm chổi, cầm dao làm bếp cùng con cá nằm trên thớt, mắt to trừng mắt nhỏ.

  Mất một lúc lâu mới hạ dao, kết quả con cá vẫn lành lặn, con dao của y cắm vào thớt không rút ra được.

Phó Văn Thiện không thể nhìn nổi, vì vậy đã đuổi y ra ngoài và nhét cho y một quả táo như thể đang dỗ dành con nít.

  "Đi chỗ đó đợi, đừng gây thêm  rắc rối." Phó Văn Thiện nghiêm mặt nói.

Tạ Vãn Tinh gặm quả táo, nhìn Phó Văn Thiện bận rộn trong bếp, thực sự cảm thấy hơi ấm áp, nhưng sau đó lại cảm thấy đầu mình không ổn.

  Sau cuộc khảo nghiệm sinh tử đêm qua, từ tận đáy lòng y không còn ghét Phó Văn Thiện nhiều nữa, y ghét người này không phải vì bản thân người đó, mà đơn giản là vì hơi thở của anh ta.

  Kiểu tức giận khi bị khi dễ lại không có lý do để nói.

  Mặc dù về mặt tình cảm Phó Văn Thiện vẫn bị xem không thuận mắt, nhưng khi y nghĩ anh đã bảo vệ mình suốt chặng đường đến phòng họp ở tầng năm và bị một khúc gỗ rơi trúng vai, trong lòng y lại có chút băn khoăn.

Phó Văn Thiện vừa cắt cá vừa trả lời câu hỏi: "Khi còn đi du học, tôi tự mình dọn dẹp và nấu nướng. Sau này, khi còn là thực tập sinh, tôi cũng thuê nhà một mình".

Tạ Vãn Tinh nói "À", lại cắn một miếng táo, không hỏi thêm gì nữa.

  Cuộc trò chuyện kinh doanh khó xử của y với Phó Văn Thiện chỉ có thể kết thúc tại đây.

Y thực sự muốn giúp đỡ, nhưng nhà bếp thực sự không phải là chuyên môn của y, thậm chí cắt rau cũng không tốt.

  Những gì Phó Văn Thiện chuẩn bị hôm nay chủ yếu là lẩu, nhưng anh cũng làm thêm một số món ăn, đó là canh chua cá phi lê, bông cải xanh xào.

  Bởi vì Tạ Vãn Tinh luôn ở trong bếp nên y có thể ăn vụng trước mọi món ăn khi ra khỏi nồi, y đã trộm dùng một cái bát nhỏ đổ đầy một miếng cá phi lê đang sôi vào. Trong khi Phó Văn Thiện không ở, y ăn vụng trước.

Y vẫn hoàn toàn không tin Phó Văn Thiện thực sự có thể nấu ăn, không ngăn được sự tò mò muốn thử trước.

  Kết quả là ngay sau khi cắn một miếng, y đã cảm động đến rơi nước mắt.

  Đây thực sự là bữa ăn ngon nhất mà y ăn trong vài ngày qua sau khi tham gia tổ chương trình.

Tạ Vãn Tinh nhìn chằm chằm miếng phi lê cá vừa cắn một miếng, người quay phim đã quay cận cảnh và hỏi y: "Có ngon không?"

Tạ Vãn Tinh miễn cưỡng gật đầu, "Có thể so sánh với đầu bếp."

Y vừa dứt lời, phía sau truyền đến một tràng cười, Phó Văn Thiện không biết từ lúc nào đã quay lại, nhìn y đầy trêu chọc.

  Mặt của Tạ Vãn Tinh trong nháy mắt đỏ bừng, giống như học sinh tiểu học bị bắt gặp khi trộm ăn đồ ăn, không biết nên đặt bát xuống hay nên làm gì.

  May mắn thay, Phó Văn Thiện chỉ cười một chút, không nói gì, mà đi vòng qua y lấy thứ gì đó từ tủ lạnh, nhét vào ngực y.

  "Bánh pudding tôi vừa làm, lấy ra chia cho mọi người." Phó Văn Thiện tùy ý nói.

Tạ Vãn Tinh nhìn xuống, trong tay có 5 chiếc, không biết Phó Văn Thiện làm chúng khi nào.

  "Tôi không ăn bánh pudding, các anh tự chia đi." Phó Văn Thiện nói thêm.

  Khi Tạ Vãn Tinh đang ngồi chia bánh pudding với mọi người bên ngoài, có lẽ là chột dạ do ăn ké, thế nhưng y cảm thấy Phó Văn Thiện có chút hiền thê lương mẫu.

  ·

  Trong bữa tối, mọi người đều ngạc nhiên trước kỹ năng nấu ăn của Phó Văn Thiện.

Cuối cùng, Chu Anh và Ngô Nhiên suýt nữa đã đánh nhau vì một miếng cá phi lê, Chu Anh một bên tranh giành một bên đánh rắm cầu vồng về phía Phó Văn Thiện, "Phó ca, với tay nghề này của anh, đừng nói là một nghệ sĩ, anh có phát sóng nấu ăn trực tiếp, cũng có rất nhiều fan hâm mộ xem. Em sẽ là người đầu tiên tặng tàu ngầm, tặng hết cho anh."

  Ngay khi bị phân tâm, Ngô Nhiên đã giật lấy miếng cá cuối cùng, cậu tức giận oa oa gọi bậy.

Tạ Vãn Tinh đã gần no, bình tĩnh nhìn họ chiến đấu, y chỉ uống một chút rượu, do tưởng nhầm là đồ uống nên vô tình uống phải. Y uống rượu không tốt lắm, có thể uống chút bia, bây giờ nhìn mọi người trông hơi mơ hồ.

  Ở đằng kia, Phó Văn Thiện và Ngô Nhiên cùng nhau uống rượu.

  Mặc dù tổ chương trình đã nói với họ tiết kiệm tiền, nhưng đồ uống ban đầu trong tủ lạnh sẽ không tính phí, vậy nên tất cả đều bị những vị khách mời "không bớt lo" này mang ra.

  Ngoài Tạ Vãn Tinh, người không giỏi uống rượu, còn có Phó Văn Thiện và Ngô Nhiên là những người giỏi uống rượu.

Có lẽ bởi vì hôm nay bên ngoài trời mưa, lại ăn lẩu khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt, cũng có thể là bởi vì Chu Anh cùng Tiêu Gia vẫn luôn khuyến khích, bọn họ uống một đống mà không biết.

Tạ Vãn Tinh bình tĩnh quan sát, nhưng không ai nhận ra y đang say.

  Mãi về sau khi mọi người chia tay nhau về phòng, mới biết y đi không vững, chỉ bày ra vẻ mặt khó dò, giả vờ như không say.

Chu Anh nhìn ly của Tạ Vãn Tinh, "Trời ơi, Tạ ca chỉ uống nửa ly bia mà thôi, tửu lượng kém thành như vậy cũng coi như ít có." Cậu lại nhìn Phó Văn Thiện, "Phó ca, anh có thể mang Tạ ca lên được không? Anh có muốn em phụ một tay không?"

Phó Văn Thiện cúi đầu nhìn Tạ Vãn Tinh, khuôn mặt của y trắng hồng, đôi môi rất đỏ, đôi mắt ẩm ướt, ngây thơ mờ mịt mà nhìn anh.

Thực ra, Phó Văn Thiện cũng say, vừa rồi anh uống quá nhiều rượu, sau khi bị Ngô Nhiên khiêu khích, cuối cùng anh còn uống một ly rượu trắng, rượu hỗn hợp luôn là loại rượu mạnh nhất nên đầu anh giờ có chút choáng váng.

  Nhưng chính anh không biết .

  Anh không cảm thấy mình say.

Anh vừa duỗi tay liền dễ dàng ôm lấy Tạ Vãn Tinh theo kiểu công chúa, camera điên cuồng tập trung vào hai người bọn họ, trên mặt anh vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, "Được, tôi đem anh ấy lên."

Chu Anh sững sờ nhìn Phó Văn Thiện mang Tạ Vãn Tinh đi, cậu quay sang Ngô Nhiên nói: "Ngày mai Tạ ca sẽ phát điên lên."

Đường đường là một người đàn ông lại được ôm công chúa, Tạ ca lại sĩ diện như vậy, nghe liền thấy kích thích.

  Nhưng Ngô Nhiên lại không nghe rõ những gì cậu nói, Phó Văn Thiện uống nhiều bao nhiêu, cậu cũng liền bấy nhiêu, cùng Chu Anh ông nói gà bà nói vịt, "Đúng vậy, lần sau đến lượt chúng ta làm nhiệm vụ."

Chu Anh: "..." Cậu đã quên mất nơi này còn có một người say rượu.

  ·

  Khi Tạ Vãn Tinh được Phó Văn Thiện bế lên cầu thang, y đã phần nào lấy lại sự tỉnh táo, nhưng khi Phó Văn Thiện đặt y lên giường, đầu đã không còn minh mẫn nữa.

  Khi Phó Văn Thiện buông y ra, y lại túm lấy cổ áo anh, mở to đôi mắt say xỉn nói: "Ai cho anh đi?"

Phó Văn Thiện bị y kéo lấy cổ áo, quỳ gối trên giường, Tạ Vãn Tinh liền nằm dưới thân anh.

  Nhưng dường như ai cũng không nhận ra tư thế này ám muội như thế nào.

Tạ Vãn Tinh say khướt, trong đầu vẫn nhớ muốn cảm ơn Phó Văn Thiện, nhưng cả ngày hôm nay đều có camera, vì vậy y không tìm thấy cơ hội.

Cho nên sau khi nhìn chằm chằm vào Phó Văn Thiện một lúc, ánh mắt y đột nhiên trở nên dịu dàng.

  “Cám ơn anh, tiểu vương bát đản” Tạ Vãn Tinh lảm nhảm nói ra xưng hô trong lòng của y dành cho Phó Văn Thiện, “Mặc dù anh không phải là người tốt, nhưng đêm qua nhờ có anh, nếu không tôi có khả năng sẽ nằm đi ra, tôi đối với anh có cái nhìn mới rồi.”

Y như ông cụ non vỗ vai Phó Văn Thiện.

Phó Văn Thiện rất không hài lòng, "Tại sao tôi không phải là người tốt?"

Tạ Vãn Tinh cười khẩy, rất khinh thường, "Tiểu vương bát đản, ngủ với tôi rồi mà còn có mặt mũi nói mình là người tốt." Y duỗi tay chọc vào ngực Phó Văn Thiện, "Sao anh dám ngủ với tôi. Anh xong rồi, tôi thực mang thù, tôi sẽ đem anh nhớ tới khi vào quan tài."

Phó Văn Thiện rất bất mãn, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Tạ Vãn Tinh, "Chẳng lẽ anh không ngủ tôi sao? Chuyện này là một mình tôi làm ra sao?"

  Anh nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không có mặt mũi nói mình là một thân xử nam.

  Nhưng anh nhìn chằm chằm Tạ Vãn Tinh, hừ lạnh một tiếng, "Người anh ngủ nhiều như uống nước vâyh, không phải vừa ngủ với tôi một lần sao? Lấy dáng người cùng mặt của tôi còn bạc đãi anh sao? Tôi không thu tiền của anh còn tính tiện nghi cho anh."

Tạ Vãn Tinh sắp chết vì tức.

Đó là lần đầu tiên của lão tử, first time, hiểu không?

Anh còn muốn tính phí?

  Tôi còn muốn đòi anh phí tổn thất tinh thần đây!

  Nhưng y không thể nói ra điều đó.

  Tuy đại não đã bị rượu làm cho tê liệt, nhưng y vẫn còn nhớ đến choáng váng —— nam nhân không thể mất mặt!

  "Tôi trước kia đều ở trên, nhưng anh lại làm cho mông tôi đau hai ngày." Tạ Vãn Tinh càng nói càng thái quá, cả đời y chưa từng cùng ai ngủ qua, cho nên cũng không biết mình có phải là ở trên hay ở phía dưới, y vốn là chọc vào ngực Phó Văn Thiện, nhưng không biết như thế nào lại biến thành sờ soạng cơ ngực anh, "Nếu không phải tâm tính tôi tốt, anh đã sớm bị ném xuống sông cho cá ăn rồi."

  Nhưng khi nhìn Phó Văn Thiện, bộ não say xỉn đột nhiên ý thức được, kỳ thật Phó Văn Thiện nói cũng không tồi.

  Với khuôn mặt cùng dáng người của Phó Văn Thiện, không thể tìm được một người ưa nhìn như vậy.

Tạ Vãn Tinh đảo mắt, đột nhiên hiểu ra.

Y cười nham hiểm, dùng sức kéo Phó Văn Thiện xuống hoàn toàn, chính mình lại lật người đè lên người Phó Văn Thiện.

Từ trên cao nhìn xuống Phó Văn Thiện, khuôn mặt ửng hồng, mái tóc dài như thác nước, đôi mắt trong veo như lụa, giống như yêu tinh Liêu Trai quyến rũ người.

Phó Văn Thiện ngây người ngẩn ngơ.

Tạ Vãn Tinh cao hứng tuyên bố: "Phó Văn Thiện, đồ khốn, anh cho rằng anh có thể ngủ với tôi mà không có gì và làm cho mông tôi đau không?"

Y đắc ý chạm vào cơ ngực của Phó Văn Thiện, cảm thấy mình thực sự là một thiên tài nhỏ.

  "Tôi muốn ngủ trở lại!"

Y muốn làm cho mông của Phó Văn Thiện cũng đau!

  Đôi mắt của Phó Văn Thiện cũng đã đỏ, tất cả rượu anh uống hôm nay đều biến thành lửa, chảy khắp người.

  Ngoài trời đang mưa.

  Trong cơn mưa rào rào, anh nghe Tạ Vãn Tinh nói muốn ngủ với mình.

  Mặc dù anh không biết tại sao Tạ Vãn Tinh đột nhiên lại muốn ngủ với anh.

  Nhưng vẫn nghiêm túc nhìn khuôn mặt của Tạ Vãn Tinh một lúc, ừm, vẫn là đẹp như vậy.

Vậy ngủ đi.

Ngủ một lần cũng là ngủ, ngủ hai lần cũng là ngủ.

Hết chương 12.
27.07.2023 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top