Chương 6:

Chương 6: Trần tiên sinh dính líu đến án lộ đề, ông ấy là đồng quan chấm thi, cũng là một trong những chủ mưu!

Chạng vạng, hai con tuấn mã màu mận chín một trước một sau phi nhanh như bay, đột nhiên có một người lao ra giữa đường, người phóng ngựa bị dọa chợt siết chặt dây cương, ngựa hí vang lên, hai vó trước nâng cao rồi lần lượt rơi xuống đất, sượt qua sát vai người cản đường, vô cùng nguy hiểm.

Người trước còn chưa lên tiếng, gia nô cưỡi ngựa phía sau đã hoảng đến nỗi suýt đứng tim, tức giận quát lên: "Ai dám cản ngựa ngoài đường thế?! Có biết lang quân nhà ta là ai không? Nếu gây ra chuyện không may, lột da cả nhà ngươi ra cũng trả không đủ!"

"Ngũ lang, là ta."

Thanh niên đang trấn an tuấn mã nghe vậy quay đầu, chỉ thấy hắn mặc một bộ đồ bắn cung dài tay màu đỏ, trên hông đeo thắt lưng chín khoen, chân mang giày da nai ống cao, lưng đeo cung tên, một tay giữ dây cương, một tay cầm roi ngựa, dưới ánh nắng chiều vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng lớp lông măng trên gương mặt nhỏ nhắn, bên tai cài nhành hoa đào hái ở ngoại ô, chói lọi rực rỡ, là thiếu niên lang tiên y nộ mã tràn đầy hăng hái.

Người này chính là Triệu Ngọc Tranh.

Triệu Ngọc Tranh nhìn kĩ kẻ cản đường, đột nhiên nở nụ cười: "Là Trần sư huynh sao? Ta còn chưa chúc mừng sư huynh cao trung, đề tên bảng vàng đâu!" Dừng một chút, nụ cười chỉ còn lại đường chỉ, quan sát Trần Phương Nhung từ trên xuống dưới: "Sao sư huynh trông tiều tụy thế?"

Gò má Trần Phương Nhung gầy nhom, dưới mắt xám đen, tinh thần uể oải, không còn vẻ phấn chấn giống như trước đây nữa.

Gã hít sâu một hơi, chắp tay cúi người thật sâu trước Triệu Ngọc Tranh: "Ngũ lang, bây giờ ta không có cách nào nữa rồi, chỉ có thể đi cầu ngươi cứu lấy cha ta thôi."

Triệu Ngọc Tranh tung người xuống ngựa: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Trần Phương Nhung kể rõ chuyện hắn làm sao lại bị dính vào án gian lận thi cử, sau đó hấp tấp đảm bảo cha mình vô cùng chính trực liêm khiết, nhất định sẽ không thu tiền hối lộ, xin Triệu Ngọc Tranh ở trước mặt Triệu tế chấp, Thái tử và Tần vương cầu một lời giúp đỡ.

Triệu Ngọc Tranh lộ vẻ khó xử: "Gian lận thi cử là án lớn, đến cả cha ta cũng bị gạt ra ngoài, mấy người Thái tử và Tần vương cũng không có quyền can dự... Như vậy đi, ta sẽ nói với cha và bọn họ một câu, nhưng không bảo đảm nhất định có thể cứu Trần thị lang đâu."

Nghe thấy Triệu Ngọc Tranh gọi cha mình bằng cái danh "Trần thị lang" xa lạ, ánh mắt của Trần Phương Nhưng không khỏi tối sầm lại.

Trần Sư Đạo từng đảm nhiệm chức Tế tửu ở Quốc tử giám, trước kia mỗi lần nhìn thấy cha, Triệu Ngọc Tranh đều luôn cung kính gọi hai tiếng "Tiên sinh" hoặc "Ân sư", cha chỉ mới rời Quốc tử giám ba năm, cách gọi đã thay đổi rồi.

Biết Triệu Ngọc Tranh chỉ nghe cha giảng bài một hai lần, nói dúng hơn chưa được tính là học sinh của ông, thay đổi cách xưng hô cũng dễ hiểu thôi. Hơn nữa bây giờ cha đang bị nhốt trong nhà lao, đổi lại là người ngoài né tránh còn không kịp, ít nhất Triệu Ngọc Tranh còn nguyện ý giúp đỡ, vậy cũng coi là nhân hậu lắm rồi.

Nghĩ vậy, Trần Phương Nhung đã chẳng còn đường lui nữa quỳ rạp người xuống đất: "Đa tạ."

"Trời không còn sớm nữa, ta về phủ trước, huynh phải bảo trọng nhé. Đúng rồi, mong rằng sau này sư huynh hãy gọi ta là Tứ lang."

Triệu Ngọc Tranh nói xong liền giục ngựa đi xa, Trần Phương Nhung vẫn quỳ dưới đất một lúc lâu mới thẳng lưng đứng dậy, từ từ đi về.

Lại nói đến Triệu Ngọc Tranh đang thúc ngựa chạy như điên bên này, mới phi qua hai con phố, suýt chút nữa đã đụng phải một người khoác áo gai (*), Triệu Ngọc Tranh siết chặt dây cương, còn chưa kịp nổi giận, nam tử mặc áo gai kia đã quỳ xuống dập đầu nói xin lỗi.

Triệu Ngọc Tranh thấy đối phương mặc đồ tang, phủ đệ sau lưng lại treo đèn lồng trắng, tất nhiên là đang làm đám tang, nhất thời cảm thấy xui xẻo nên cũng lười trách mắng, phất tay ý bảo người mau cút đi.

Nam tử áo gai vội vàng đứng dậy nhường đường, một cuộn giấy bỗng rơi ra khỏi tay áo, cơn gió đâu đó thổi qua lộ ra vài chữ trên giấy, Triệu Ngọc Tranh vội liếc qua, trong đầu chợt lóe sáng, đột nhiên quát lên: "Đây là cái gì?"

Nam tử mờ mịt, sợ hãi đáp: "Dạ, là đồ lấy từ trong thư phòng lão gia nhà ta, sắp sửa đốt đi đưa xuống dưới cho lão gia."

Triệu Ngọc Tranh: "Lão gia nhà ngươi là ai?"

"Lưu Từ Đức, đứng thứ tám, còn, còn gọi là Lưu lão bát."

Triệu Ngọc Tranh vươn tay ra: "Đưa đây cho ta."

Cầm lấy cuộn giấy, Triệu Ngọc Tranh nhìn chằm chằm chữ viết trên giấy: "Phù phí di quảng."

Là đề thi sách vấn (*) của khoa thi lần này, nhìn nét chữ kia, rõ ràng là chữ của Trần Sư Đạo —— Lộ đề thi Hội là từ chỗ Trần Sư Đạo sao? Ông ta thu hối lộ?

(*) Sách vấn - 策问: thi vấn đáp (về chính trị thời xưa)

Ông ấy không phải người sẽ làm vậy.

Lòng Triệu Ngọc Tranh tràn đầy hoài nghi, ngẩng đầu nhìn thấy phía sau cánh cửa lớn đang mở trước mặt lấp ló bóng dáng một người phụ nữ trung niên đầu cài hoa trắng, mặt mũi rất quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu rồi.

Hắn cau mày suy nghĩ, bỗng dưng con ngươi co rút cực nhanh, hắn nhớ ra người phụ nữ đó là người ở đâu rồi!

Dùng roi ngựa chỉ vào nam tử áo gai, Triệu Ngọc Tranh hỏi: "Người mới vừa đi qua đó có quan hệ thế nào với lão gia nhà ngươi?"

Gia nô Lưu gia ngờ vực một chút: "Người ngài hỏi chính là lão phu nhân? Bà, bà là nghĩa mẫu của lão gia."

Mặt Triệu Ngọc Tranh liền biến sắc, nhét tờ giấy vào trong tay áo, không nói hai lời thúc ngựa về nhà, tìm thấy Triệu Bá Ung thì nhanh chóng thuật lại chuyện mà hắn vừa nghe thấy.

"Con nói, bà vú của Thái tử dính dáng tới án lộ đề thi sao?"

"Vâng." Triệu Ngọc Tranh cầm tờ giấy ra nói: "Con nhận ra chữ của Trần thị lang, nhất định đây chính là đề bị lấy ra từ phòng của ông ấy. Bất kể là bị lấy trộm hay Trần thị lang vốn tham gia vụ lộ đề này, cuối cùng cũng sẽ liên lụy đến Thái tử thôi."

Triệu Bá Ung thu tờ giấy lại, suy nghĩ kĩ mấy giây rồi nói với Triệu Ngọc Tranh: "Tứ lang, con làm rất khá, chuyện này chớ để lộ ra ngoài."

"Con biết rồi." Triệu Ngọc Tranh nhớ đến một chuyện, do dự nói: "Cha, dù gì Trần thị lang cũng từng giảng bài cho con, có thể nói vài câu trước mặt bệ hạ giúp ông ấy được không?"

Triệu Bá Ung lắc đầu: "Nếu như không có tờ giấy này, bệ hạ sẽ vì công phụng sự ba triều mà tha cho ông ta một mạng, nhưng có tờ giấy này, ông ta phải là người kết thúc án lộ đề khoa thi."

Triệu Ngọc Tranh hiểu ý Triệu Bá Ung, lại nghĩ đến Trần Phương Nhung quỳ rạp dưới đất cầu xin hắn, trong lòng không khỏi thở dài, không còn cách nào nữa, hắn cũng đã tận lực rồi, đáng tiếc cho vận thế của Trần Sư Đạo sắp sửa chấm dứt.

Triệu Bá Ung đóng kín thư lại, sai người mang phong thư này giao cho Triệu đại lang đang làm việc ở đại nội.

Triệu Trường Phong nhận được tin, mượn chức vụ đêm hôm gõ mở cửa Đông cung, tụ họp bàn bạc.

***

Đông cung.

Cung nhân đốt nến, đèn đuốc sáng ngời, canh cửa nghiêm ngặt, trong viện im lặng như tờ. Trong thư phòng, đám người Thái tử, Ngũ hoàng tử và Triệu Trường Phong đều trầm ngâm nhìn đề thi đặt trên bàn.

Ngũ hoàng tử bỗng dưng vỗ bàn: "Hừ! Vú nuôi kia thật to gan, bất kể mụ ta làm sao lấy được đề thi ở chỗ Trần Sư Đạo, thì khi để cho nghĩa tử của mụ buôn bán thứ đó khắp cả thành cũng phải nghĩ đến Thái tử một chút chứ! Cũng may Tứ lang phát hiện sớm, nếu như để cho Hoắc Kinh Đường và Đại lý tự tra được rồi đến tai phụ hoàng, Nhị ca huynh nhất định không thoát khỏi liên can."

Trong lòng Thái tử vẫn còn sợ hãi, sắc mặt u ám, chỉ khi nhắc tới Triệu Ngọc Tranh, biểu cảm mới dịu lại đôi chút: "May nhờ có phúc tướng của Tứ lang."

Ngũ hoàng tử: "Nhị ca, tránh cho đêm dài lắm mộng, không bằng thẳng tay diệt khẩu?"

Thái tử: "Không thể."

Ngũ hoàng tử cuống cuồng: "Ngài còn băn khoăn cái gì nữa?"

Thái tử: "Mấy ngày trước, Đại lý tự trước lúc xét duyệt thẩm tra vụ án lộ đề thi có đến Hình bộ đối chiếu lại, sau khi ta xem xong người đổ đầy mồ hôi lạnh, có biết vì sao không?"

Ngũ hoàng tử lắc đầu: "Không biết."

Thái tử: "Thí sinh tham gia mua đề thi, hối lộ quan chấm thi có một nửa là người bên dưới của chúng ta! Nếu không phải buổi đối chiếu diễn ra dưới sự kiểm soát của ta, thật sự là ta chết như thế nào cũng không hay đấy!"

Thái tử quản Hình bộ, đồng thời kiêm nhiệm một chức vị không có thực quyền ở phủ doãn, mà Đại lý tự muốn thẩm tra thì cần phải đệ trình lên Hình bộ để tiến hành đối chiếu, vì vậy hắn mới biết được có bao nhiêu nguy cơ trong vụ gian lận thi cử này.

Ngũ hoàng tử lộ vẻ sợ hãi, đến cả Triệu Trường Phong không nói lời nào cũng là vì đang âm thầm hoảng sợ.

Thái tử: "Cũng may một nửa còn lại chính là người của Tần vương. Lần này gian lận có hai nhóm người tham gia, nếu như ta không đoán sai, nhóm người kia là người dưới trướng Tần vương, phụ trách dẫn dắt bắc cầu hối lộ quan chấm thi, thu về một số tiền lớn, sau đó nâng đỡ người mình lên. Nếu như có thể ở trong cung viết văn, nói không chừng có thể khiến Tần vương ăn một thiệt nhiều."

Ngũ hoàng tử tỏ vẻ vui mừng.

Triệu Trường Phong nói: "Muốn bắt kẻ gian phải cầm tang vật, cần có nhân chứng vật chứng, đóng cứng tội danh mới được."

Thái tử: "Ta cũng sầu lắm, ném chuột sợ vỡ bình nên không dám động vào Tần vương. Nhưng ông trời cũng đang giúp ta đây, ông đã đem tờ giấy này đến chỗ ta kia mà!"

Ngũ hoàng tử: "Ý của Nhị ca là?"

Thái tử: "Trần thị lang ra đề thi, Vương thượng thư cũng biết chứ?"

Ngũ hoàng tử: "Ông ta là quan chủ khảo, chắc chắn sẽ biết!"

Thái tử cười một tiếng: "Vậy thì giao tờ giấy này cho Vương thượng thư, bắt ông ta nói sự thật bà vú làm lộ đề, nếu ông ta muốn cứu gia đình mình thì sẽ biết phải làm gì thôi."

Ngũ hoàng tử không hiểu: "Không phải chứ? Huynh không phải, không phải đang tự chui đầu vào lưới sao?"

Thái tử: "Ta nhớ không lầm, Trần thị lang từng đảm nhiệm chức Tế tửu Quốc tử giám, phụ trách dạy học ở đó. Năm Nguyên Thú thứ ba, Tần vương bắt đầu vỡ lòng, Hoàng quý phi cầu phụ hoàng để Thái phó của ta làm thầy dạy Tần vương, bị phụ hoàng cự tuyệt mới quay lại mời Trần thị lang làm lão sư vỡ lòng cho Tần vương. Tuy chỉ dạy không đến hai năm, nhưng cũng là ân sư của hắn."

Ngũ hoàng tử còn hơi mông lung, nhưng Triệu Trường Phong đã rõ ràng, làm đúng theo như lời dặn.

***

Cùng lúc đó, bước chân của Trịnh Hữu vội vã, tiến vào biệt viện liền tháo mũ chụp đầu xuống, nhìn mấy người trong nhà, đột nhiên vỗ bàn một cái: "Đại lý tự tra việc gian lận thi cử, tra tới trên đầu các ngươi rồi chứ gì? Ai đã nói lời không nên nói? Mau chủ động khai ra, đừng để ta phải tra."

Một đám người cúi đầu, không ai dám nói lời nào.

Một người đứng đầu chủ động nói: "Lão gia, chúng ta biết gian lận là chuyện không nhỏ, miệng cũng dán kín mít, không dám nói gì bậy bạ!"

Trịnh Hữu: "Phải không? Chứ không phải uống nhiều rượu rồi ăn nói xằng bậy sao?"

Gã chần chừ kéo dài, nhìn xung quanh, phía sau có một người bỗng quỳ xuống đất cầu xin được tha thứ: "Hữu gia, ta sai rồi, ta không dám nhiều lời! Ta biết tội rồi, ta nguyện ý lập công chuộc tội, cầu xin Hữu gia tha mạng!"

Trịnh Hữu hỏi: "Ngươi đã nói cái gì?"

Người nọ thấp thỏm không yên, trả lời: "Ta ta, ta chỉ nói, có thể giúp hắn vượt qua kì thi Hương, hắn... Hắn ra tay phóng khoáng, ăn mặc cũng không tầm thường, lời nói hành động cũng mơ hồ, ta cho rằng hắn là một thương nhân dốt nát muốn trúng cử —— nhưng ta có nói với hắn là chỉ có thể giúp được cho kì thi Hương tú tài ở Giang Tây, Giang Đông thôi, còn ở Kinh đô thì chớ hòng mơ tưởng —— "

"Vô liêm sỉ!" Trịnh Hữu nổi giận: "Ngươi mẹ nó không phải gián tiếp nói cho người khác biết chúng ta dám nhận hối lộ, gian lận để kiếm chác ngay cả trong kỳ thi cấp tỉnh sao?!"

Người nọ đổ mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng nữa

Trịnh Hữu lấy lại bình tĩnh hỏi: "Ngươi có nhớ người nhờ cậy mình có dáng vẻ thế nào không?"

Người kia vừa nhớ lại vừa miêu tả, Trịnh Hữu nghe càng lúc càng kinh hãi: "Hán đao cái gì? Tiêu sư cái gì? Đó là Hoàn Thủ Đao! Là quân đao chuyên dụng của quân Tây Bắc! Mẹ nó, đó là người của Lâm An quận vương!"

Trịnh Hữu lạnh lùng: "Ta sẽ cấp một ngàn lượng phí an trí, đảm bảo người nhà ngươi không chết."

Nhất thời, người nọ quỳ rạp không dậy nổi.

***

Triệu Bạch Ngư dùng cơm tối, tiêu thực xong xuôi, quay về phòng việc trước tiên làm là kiểm tra lại các vụ án đã phê duyệt theo thói quen, nhìn thấy một vụ phát sinh ở phố hoa trà cách đây không lâu.

Vừa hay, chính là tửu lâu nơi Lý Ý Như và các cô nương ở.

Người chết tên là Lưu Từ Đức, tên thường gọi là Lưu lão bát, là phú hộ trong thành, dưới góc phải còn ghi chép lại, nghĩa mẫu của gã chính là bà vú của Đông cung Thái tử, hóa ra lai lịch lại lớn như vậy, chẳng trách vụ án lại được tra nhanh đến thế.

Đặt hồ sơ liên quan sang một bên, Triệu Bạch Ngư cầm một xấp hồ sơ khác lên xem, bỗng nhiên cửa thư phòng bị đẩy ra, y giương mắt lên nhìn thấy một ông lão râu dài, khoảng chừng năm mươi tuổi, ông vội vã tiến vào nói: "Ngũ lang, Trần tiên sinh bị bắt vào Đại lý tự rồi!"

"Ân sư? Có chuyện gì vậy?"

"Trần tiên sinh dính líu đến án lộ đề, ông ấy là đồng quan chấm thi, cũng là một trong những chủ mưu!"

Ông một tiếng, Triệu Bạch Ngư như bị gậy sắt đánh vào đầu, thoáng chốc đầu váng mắt hoa.

==

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top