Chương 104

Ngày thứ bảy, Kinh Châu hết gạo sạch đạn.

Vết thương trên người Triệu Bạch Ngư đã bị hoại tử, dù đã dùng dao nóng cắt đi sau đó lập tức bôi thuốc và băng bó lại nhưng vẫn không tránh nổi cơn sốt cao, y cũng không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ đành cầm theo đá cục để hạ nhiệt độ vật lí, gắng gượng chống đỡ để tiếp tục xử lý tình huống khó khăn đang ở trước mắt.

Hơn mười vị tướng lĩnh lớn nhỏ đều tập trung trong phòng, báo cáo vấn đề khó mà họ gặp phải.

"Giếng nước trong thành đã bắt đầu cạn dần, trong đó có hai cái đã bị gian tế đầu độc, tạm thời không thể uống nữa. Gian tế đã bị bắt lại, sau khi tra hỏi thì bắt thêm được những gian tế Đại Hạ khác đang ẩn núp trong thành, đã chém chết toàn bộ ngay tại chỗ. Cũng may năm ngoái nghe lời dặn của đại nhân dự trữ không ít băng, dùng nó làm nước uống có thể chống đỡ được tầm mười ngày nữa. Bốn kho lương trong thành cũng phát hiện có người phóng hỏa, tuy đã cứu kịp nhưng một kho vẫn đã bị thiêu hủy, tóm lại không duy trì được thêm bao lâu đâu."

Triệu Bạch Ngư: "Tháng hai tháng ba là thời điểm địch lương, có lẽ từ hai tháng trước đã có lương thương dự trữ lương thực rồi, đi gõ cửa nhà lương thương trưng dụng lương thực đi."

Tây Bắc là nơi thường xuyên thiếu lương thực là điều không sai, nhưng các lương thương rất ưa làm lũng đoạn, chắc chắn trong thương hội sẽ dự trữ rất nhiều lương thực.

"Trong thành hiện có ba trăm hỏa pháo, hai trăm đạn gây cháy, máy ném đá ta vốn có mười hai chiếc đã bị hủy chỉ còn lại năm chiếc, tên lửa đã dùng hết, trước đó chúng ta bị quân địch phát hiện sử dụng người rơm chắn tên, cho nên bọn chúng cũng đổi sang dùng tên lửa thiêu sạch cả rồi, cách này không thể dùng lại nữa, tên sắt cũng không còn thừa mấy, đều đang ngâm trong dịch độc chờ sử dụng. Mấy cửa địa đạo cũng đã bị địch tìm ra, quân địch định thừa cơ chui vào nhưng đều bị chúng ta nổ hủy kịp thời vùi chúng bên trong, vậy nên quân ta không còn biện pháp đánh lén nữa."

"Đêm xuống phái binh tập kích, dùng độc, tạo tình huống tấn công quấy nhiễu quân địch,... Có thể sử dụng kế gì thì cứ dùng hết, quân Hạ đề cao phòng bị, sẽ không bị lừa một cách dễ dàng đâu, binh của quân đã đã chết gần hai mươi ngàn, cũng không có viện quân, chỉ có thể trụ được tối đa bảy ngày!"

"Đại nhân! Đại Hạ quyết đánh hạ Kinh Châu không ai ngăn cản được, thôn xóm và các điểm đóng quân quanh Kinh Châu đã đã bị đánh chiếm chẳng còn người sống, chỉ e là dân chúng khó thoát khỏi cái chết."

Sắc mặt Triệu Bạch Ngư trầm như nước, binh mã chi viện đến giờ cũng chưa tới, tình hình tốt nhất đã tính sẵn vốn là viện binh sẽ đến trong vòng năm ngày, đáng tiếc hy vọng đã tan vỡ.

Nhất thời y cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Những kế có thể dùng bọn họ đều đã dùng mà dường như Đại Hạ không biết mệt mỏi, hai ngày đầu còn có khoảng thời gian gián đoạn ngừng chiến, đến ngày thứ ba bốn năm là bắn lửa đạn tấn công như phát rồ, hàng phòng ngự phá pháo như thừng bảo vệ rào mạnh mẽ cũng không chịu nổi hỏa pháo công kích không chút lưu tình.

Triệu Bạch Ngư không thể không cho binh sĩ rút khỏi tường thành, trong pháo đạn mãnh liệt như vậy, là thân thể người nào cũng không chịu được, cửa thành phía tây bị đánh vỡ hết nửa bên, nếu như không phái binh lực bổ sung kịp thời, chỉ sợ là đã bị quân Hạ đánh chiếm rồi.

Y thấp giọng nói: "Các vị đại nhân, dù sao ta cũng là quan văn, có đọc qua binh thư thì cũng chỉ là lý luận suông thôi, mọi người phòng thủ biên cảnh nhiều năm, không đọc binh thư thì vẫn có kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn ta. Triệu Bạch Ngư cầu xin các vị, có thể nghĩ ra cách nào để cố trụ thêm mấy ngày nữa được không? Viện binh năm nhánh sẽ tới, ta cũng tin tưởng Hoắc Kinh Đường, tin tưởng Chiết Thanh Phong, có lẽ bây giờ bọn họ đang từ Đại Hạ trở về, chỉ cần về đến Tây Bắc, Hoắc Kinh Đường nhất định sẽ đoán ra được Kinh Châu bị vây đánh, chắc chắn hắn sẽ gấp rút mang binh lên đường tiếp viện! Vì vậy, xin mọi người hãy tin ta, tin Hoắc Kinh Đường, cũng tin chính mình, các ngươi là tướng lĩnh thân kinh bách chiến, là nam nhi giàu tâm huyết, sao có thể bị cẩu tặc quên gốc quên nguồn kia dồn ép đến bước đường cùng chứ?"

Được lòng thành khích lệ một phen, có sự tin tưởng và khẳng định, cũng cho bọn họ tin và hy vọng vào Hoắc Kinh Đường, nghe thấy lời ấy, có ai không động lòng chứ?

Triệu Bạch Ngư nhìn Đậu Hồng: "Đậu đại nhân, ông còn cách nào không?"

Đậu Hồng do dự, sau đó nghiêm mặt nói: "Hạ quan có một cách có thể thử."

Triệu Bạch Ngư: "Cách gì?"

Đậu Hồng: "Trá hàng*. Thành lập một đội cảm tử ra khỏi thành trá hàng vào ban đêm, sau đó hộ tống một tiểu đội dũng sĩ đi thiêu hủy lương thảo của quân địch."

(*) Trá hàng: Giả vờ đầu hàng

Triệu Bạch Ngư khẽ giật mình, có hơi không đành lòng.

Đậu Hồng biết Triệu Bạch Ngư mềm lòng, bèn khuyên bảo thêm: "Đại nhân, quân số Đại Hạ khổng lồ, đốt lương thảo chính là một kích trí mạng, đến lúc đó chúng ta chỉ cần chờ quân Hạ tự chui đầu vào rọ thôi là được. Hơn nữa lợi dụng đội cảm tử trá hàng có thể xâm nhập vào doanh địch, nếu như nổ chết được tướng soái doanh địch thì quân Hạ ắt sẽ không chiến mà bại!"

Mấy tướng lĩnh khác cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, trong đó có một tiểu tướng trẻ tuổi chủ động xin đi giết giặc: "Đại nhân, ta đi!"

Đậu Hồng quay phắt đầu lại nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng lên tức thì.

Triệu Bạch Ngư nhớ hắn tên là Đậu Tử Ngang, là con trai thứ ba của Đậu Hồng, ông còn có một đứa con gái là tiểu đội trưởng đội quân Thiết nương tử nữa.

"Con biết một khi đi là không có đường về hay không?"

Giọng nói của Đậu Tử Ngang đanh thép: "Hi sinh vì nước, lòng như sắt thép, thấy chết không sờn."

Đậu Hồng run rẩy ôm quyền: "Đại nhân, đến giờ chỉ có cách này là có thể kéo dài thêm mấy ngày nữa. Đậu đô hầu... Tự đề cử mình, anh dũng có thể khen, nổ hủy doanh địch hoặc là thiêu hủy lương thảo của quân địch cũng được, xin đại nhân hạ lệnh!"

Lúc này cũng có một lão tướng và một tiểu tướng đứng ra tự nguyện gia nhập tiểu đội trá hàng, còn có một tướng trẻ vừa bước ra đã bị cha mình tát cho một cái, miệng hùng hổ mắng "lông cánh chưa đủ dài mà khoe tài cái rắm" nhưng chỉ một khắc sau thôi ông ta cũng chủ động tự đề cử mình.

Triệu Bạch Ngư đỏ mắt hỏi: "Không có cách khác nữa sao?"

Đậu Hồng lắc đầu.

Triệu Bạch Ngư: "Hỏa lực vẫn còn dùng được, đợi thêm vài ngày nữa, đến lúc chính thức hết gạo sạch đạn mà còn chưa có viện binh thì hãy trá hàng."

Đậu Hồng còn muốn khuyên thêm: "Đại nhân..."

"Được rồi!" Triệu Bạch Ngư: "Vẫn còn chưa đến bước đường cùng, Tang Lương Ngọc sẽ không tin là các ngươi giả vờ đầu hàng đâu." Y vuốt mặt, mạnh mẽ lên tinh thần, ánh mắt vô cùng kiên nghị: "Chờ thêm một chút nữa!"

Câu chờ thêm một chút này chờ thêm được tám ngày, bấy giờ Triệu Bạch Ngư và nhóm tướng sĩ, cùng với chín mươi ngàn dân đã cố thủ thành Kinh Châu được mười lăm ngày.

Đạn dược tên sắt và các vũ khí thủ thành khác chẳng còn thừa lại mấy, lương thảo và nước sạch cũng càng ngày càng ít đi, viện binh chậm trễ không thấy bóng dáng đâu, gay go nhất chính là sĩ khí của tướng sĩ và dân chúng trong thành đã dần trầm xuống, cả thành Kinh Châu dường như đã bị không khí chết chóc và tuyệt vọng cô lập rồi.

Triệu Bạch Ngư chỉ đành phải đồng ý với lời đề nghị của Đậu Hồng, chọn ra một trăm tám mươi dũng sĩ võ nghệ cao cường kiên nghị và quả cảm, chia ra thành chín tiểu đội cảm tử tự sát tập kích quân địch.

Đêm xuất phát, Triệu Bạch Ngư đứng trên tường thành trông theo bóng lưng của đoàn người đang tan dần vào bóng đêm, gió đêm thổi cờ hiệu bay phấp phới, mà y thì không nói gì trong một lúc lâu.

Đậu Hồng im lặng xuất hiện bên cạnh y, lặng lẽ đến đưa tiễn đứa con thứ ba một đi không trở lại của ông, hai mắt đỏ bừng nhưng vẫn giả vờ như không có gì nói: "Vua cao chớ nói phong hầu tước, một tướng danh thành vạn máu xương*." Dừng một chút, ông nói thêm: "Ba đứa con trai và con gái của hạ quan lớn lên ở Tây Bắc, muốn đi tiểu cũng chạy vào quân doanh mà đi, dù hạ quan có ép chúng nó đi đọc sách làm văn thần, làm tiểu thư khuê các bằng mọi giá chúng cũng không chịu nghe lời, còn dám tiền trảm hậu tấu, lén lút chạy đi làm lính. Đặc biệt là đứa con gái, năm mười lăm tuổi nó bị ta ép phải quay về quê mẹ, nhưng đến nửa đường thì con bé nhảy xuống xe, gạt bọn ta chạy vào đội quân tóc dài, chờ đến khi ta tìm được người, hiển nhiên là nó đã tham gia vào chiến tranh kháng Hạ. Về sau ta cũng bất lực, có lẽ là vì trong lòng ta rất tự hào, tự hào vì chúng nó, nhưng ta cũng đã chuẩn bị bài vị cho hai đứa bọn nó từ lâu rồi..."

(*) Kỷ Hợi Tuế (879) – Tào Tùng: Trấn Hải Tiết Độ Sứ là Cao Biền (đã từng sang Giao Chỉ - An Nam ta dẹp quân Nam chiếu, xây thành Đại La, sau là Thăng Long - Hà Nội, về được Vua Đường phong là Bột Hải Quận Vương thống lĩnh cả một vùng Chiết Giang - Giang Nam (xưa là Trạch Quốc). Cao Biền đã cầm quân giết hại tàn khốc quân khởi nghĩa Hoàng Sào... Bài thơ của Tào Tùng là vịnh sự việc này. (Thivien.net)

Nước mắt trong khóe mắt trộm lăn đi, Đậu Hồng cười gượng nói: "Tướng sĩ trấn thủ biên cương khó liệu sống chết. Người làm cha như ta đây còn chấp nhận được việc chúng sẽ chết trên chiến trường sớm hơn cả người khác mà."

Triệu Bạch Ngư xoay người nhìn ông: "Quê của đại nhân không ở Tây Bắc sao?"

Đậu Hồng: "Nhìn không ra à, quê ta ở Giang Nam."

Triệu Bạch Ngư cười nói: "Nghe khẩu âm không hiểu."

Đậu Hồng: "Ban đầu bị điều đến Tây Bắc cứ lần lữa không chịu quay về, sau này không dám về nữa."

Con trai con gái đều phỏng thủ ở Tây Bắc, làm sao Đậu Hồng dám đi?

Mũi Triệu Bạch Ngư chua xót, dù là vì tướng sĩ trấn thủ biên cương, hay là vì tấm lòng của cha con Đậu Hồng, có lẽ trong khoảng thời gian này nhìn thấy quá nhiều sự sống chết ở đây, y có thể chân chính nhận thấy được điểm giống nhau của thời đại này và đời trước, máu thịt lẫn linh hồn dần dần hòa nhập vào nó, không còn mạnh mẽ gạt bỏ nữa mà có chút đồng cảm, thật sự có thể cảm nhận được sự thăng trầm của tất cả mọi người.

Đột nhiên Đậu Hồng hỏi: "Đại nhân, ngày mai viện binh sẽ tới chứ?"

Triệu Bạch Ngư: "Sẽ tới." Y cắn răng, dù tình cảnh đã đến nước cam go nhất nhưng vẫn kiên định mà tin tưởng và hy vọng, "Nhất định là chúng ta sẽ nhìn thấy viện binh thôi."

Mặc dù có hi sinh, nhưng cũng có niềm hy vọng vô cùng tận đang đợi ở phía trước.

Hai người đứng trên cổng thành một canh giờ, nghe thấy tiếng nổ lớn truyền đến từ trong doanh địch, ánh lửa bùng lên, mà lúc này tiếng trống cũng nổi lên, rõ ràng là doanh trại đang lâm vào trận hỗn loạn.

Đậu Hồng không nhịn được nấc lên một tiếng nghẹn ngào.

Lưng Triệu Bạch Ngư thẳng tắp như trúc, bước nhanh xuống cổng thành, trở mình lên ngựa, phía sau là ba ngàn binh mã, vừa thấy cửa thành mở rộng là rút hoàn thủ đao ra hô lớn: "Giết!"

Bắt lấy thời cơ hỗn loạn này, thu hoạch hết đầu binh Hạ.

Thắng một trận nhỏ, dồn ép quân Hạ lui về thêm hai dặm, mặc dù tinh thần và sức lực đều hao tổn, Triệu Bạch Ngư vẫn phải cố giữ vững, trên người đầy rẫy những vết thương nhỏ vụn và máu tươi tanh tưởi, trở về bày tỏ niềm tiếc thương và mặc niệm trước sự hy sinh của tiểu đội cảm tử, đồng thời hết sức biểu dương hành động của họ, cuối cùng dùng thắng lợi của trận chiến ép quân Hạ lui binh này để khích lệ sĩ khí trong thành, lại dùng tin tức viện binh sắp đến để kéo hy vọng của chúng tướng sĩ lên một lần nữa.

Trải qua khoảng thời gian này, Triệu Bạch Ngư mệt đến mức không động đậy nổi.

Nhưng sự hi sinh của bọn họ chỉ ép lui quân Hạ được vẻn vẹn một ngày, đến ngày thứ hai chúng đã tập hợp lại và tấn công thành Kinh Châu bằng những cách thậm chí còn điên cuồng hơn, hỏa pháo và tên lửa oanh tạc liên tục không ngừng nghỉ, đợt tấn công này hung bạo hơn mười ngày trước nhiều, không hề kiêng nể gì tựa như là muốn nói cho các binh sĩ thành Kinh Châu biết, cuộc trá hàng tập kích đêm qua đã hoàn toàn khiến cho bọn chúng phẫn nộ, mà những trận tấn công mười ngày trước của chúng chỉ là đe dọa nhẹ nhàng mà thôi, hôm nay mới ra tay thật.

Suy nghĩ này khiến cho sĩ khí vất vả lắm mới tăng cao được của các tướng sĩ tụt đốc trở lại.

Triệu Bạch Ngư đã đưa ra lời giải thích khác cho việc này: "Trá hàng tập kích đúng là đã chọc giận quân Hạ, nhưng tấn công mãnh liệt thế này chứng tỏ bọn chúng cũng đã đến bước đường cùng rồi, không còn cách kéo dài nữa, không thể không quyết chiến đến chết!"

Phía dưới có tướng lĩnh hỏi: "Đại nhân nghĩ quân Hạ đang quyết chiến đến chết sao?"

"Ta dám khẳng định, chắc chắn là như thế!" Triệu Bạch Ngư lên tinh thần gấp trăm lần, y nói: "Nếu như không đoán sai, tướng chỉ huy quân địch lần này chính là Tang Lương Ngọc! Phong cách chỉ huy vừa táo bạo điên cuồng vừa ưa tính toán lòng người, nói không chừng phản ứng của các ngươi đều đã nằm trong kế hoạch của ông ta, tạo cho chúng ta ảo giác rằng chúng đang tức giận, chúng giả vờ có quân đội lớn mạnh chính là muốn để cho chúng ta lâm vào tuyệt vọng, tự loạn trận cước để thừa cơ công thành, chính những điều này đã chứng minh được rằng quân Hạ đã đi đến bước đường cùng!"

Y nhìn qua ánh mắt của mọi người, cho họ thấy sự tự tin mãnh liệt: "Tin ta đi! Ta đã biết được phong cách tác chiến và thủ đoạn của Tang Lương Ngọc rồi, bây giờ chính là trận huyết chiến của bọn chúng, cũng là trận chiến quyết đánh đến cùng của chúng ta! Ta khẳng định! Ta thề! Ta tin chắc rằng..."

"Đây chính là trận chiến nghênh đón bước chuyển hướng, là ánh sáng của thắng lợi!"

"Chắc chắn là lương thảo của quân Hạ đã bị dũng sĩ của chúng ta thiêu hủy rồi, thám tử của chúng nhất định sẽ thám thính được tin tức viện binh đến... Không sai! Sáng nay tin tức từ chỗ ống nghe truyền đến nói là cách ba mươi dặm vang lên tiếng của một lượng lớn binh mã đang tiến lên, đó chính là viện binh!"

Lời vừa dứt, chúng tướng sĩ thoáng chốc trở nên phấn chấn hơn.

Triệu Bạch Ngư tỏ vẻ kích động nhưng trống lòng vẫn reo lên bất an, lão binh trông coi ống nghe thật sự nghe được một loạt âm thanh lớn và lộn xộn vang lên, nhưng mà âm thanh lộn xộn và động tĩnh cực lớn cách đến ba mươi dặm đó rất khó mà phân biệt được có phải là của viện binh hay không.

Trước mắt chỉ có thể bất chấp thật giả thôi, Triệu Bạch Ngư sức cùng lực kiệt, có cái gì lấy cái nấy, dẫn dầu toàn bộ bá tánh và không đến mười ngàn tướng sĩ chuẩn bị đương đầu với trận chiến cuối cùng gian nan nhất, cũng đã định là cuộc chiến oanh liệt nhất.

***

Cấm quân Nguyên Châu.

Khi nhận được tin cầu viện từ Kinh Châu, Tri phủ Nguyên Châu đã lập tức phái mười ba ngàn Cấm quân và sáu ngàn phiên binh nhanh chóng đi chi viện cho Kinh Châu, đúng lúc đó nghe nói bên dưới có một chủ soái thống lĩnh đến yết kiến, nói là tự nguyện dẫn binh đến Kinh Châu giải khốn.

Hỏi danh tính thì biết được người đó là con trai của Triệu tế chấp Triệu Trường Phong, ba năm trước được điều từ phủ kinh đô đến đây, giết địch vô cùng dũng mãnh, phẩm cấp không ngừng tăng lên, nhưng bản thân hắn tâm sự nặng nề, không thường giao hảo với cấp trên, có điều bối cảnh gia đình đã như thế, rõ ràng là tương lai rất xán lạn.

Lại hỏi thêm một câu nữa, hóa ra Kinh lược sứ Triệu Bạch Ngư mới được bổ nhiệm chính là em trai của Triệu Trường Phong, chẳng trách hắn không dằn nỗi sự nóng vội đến xin binh đi tiền tuyến.

Tri phủ Nguyên Châu biết được ngọn nguồn, tất nhiên nể mặt thành toàn cho tình nghĩa huynh đệ của người ta, lúc này vung bút lên, lệnh cho Triệu Trường Phong dẫn binh đến Kinh Châu chi viện.

Triệu Trường Phong nhận được tin tức lập tức xuất phát, vì lòng nóng như lửa đốt mà ra roi thúc ngựa chạy đi.

Sự thật là khi hắn nhận được tin thì đã muộn, dù có nhanh chân đuổi theo thế nào cũng đến chậm, mười ngày sau mới nhìn thấy Kinh Châu ngụp lặn trong biển lửa từ phía xa.

Trái tim Triệu Trường Phong thắt lại: "Ngũ lang?"

***

Phủ kinh đô.

Tin tức báo hiệu tình hình quân sự bất ổn từ Tây Bắc truyền về khiến cho lòng người bàng hoàng, nhất là khi đại quân đã tiếp cận vây khốn Vị Châu, mà Vị Châu lại nằm gần Kinh Châu, có vài người không tránh khỏi lo lắng.

Mấy ngày gần đây Tạ thị đều ở chùa Bảo Hoa, vừa trò truyện với trụ trì về Triệu Bạch Ngư lúc nhỏ và những chuyện thú vị thời niên thiếu, vừa cầu phúc cho Triệu Bạch Ngư ở Kinh Châu xa xôi.

Hôm nay bà vẫn tụng kinh như thường lệ, nhưng vòng phật bỗng nhiên đứt đoạn, hạt châu rơi vỡ đầy đất, tim Tạ thị đập loạn không có trật tự, mờ mịt nhìn về hướng Tây Bắc.

"Ngũ lang..."

***

Trên xe ngựa từ Lưỡng Giang đi về phía phủ kinh đô, Nghiên Băng vùi đầu học tập nên tinh thần mỏi mệt, đang vô thức đi vào mộng đẹp bỗng nhiên choàng tỉnh, vén rèm xe lên nhìn về phía trời đêm, thấy được những chấm nhỏ lấp lánh đầy trời, mà sao kim cũng vừa mới lóe sáng.

Tú ma ma trong kinh cũng đột nhiên có linh tính, lấy giày, y sam nhỏ và mũ đầu hổ,... mà Triệu Bạch Ngư mặc ngày nhỏ ra so sánh với đồ chơi ngày xưa của Hoắc Kinh Đường mà Hải thúc mang tới, hai ông bà nhàm chán kể về những chuyện thú vị lúc còn nhỏ của đám trẻ nhà mình.

Gió đêm yên tĩnh cuộn bay, lướt nhẹ qua khắp núi rừng sông biển, thổi đến lọn tóc của du khách ở mọi miền trời nam đất bắc.

Vợ chồng Lý Ý Như ở Nam Chiếu xa xôi và Ngụy bá đang trên con thuyền trôi nổi giữa biển rộng đều cùng lúc nhớ đến Triệu Bạch Ngư ở Tây Bắc, mà lúc này trời đã sáng choang, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp đất trời.

***

Ánh sáng vàng chiếu rọi lên những vệt máu vẫn còn chưa kịp khô trên giáp, Triệu Bạch Ngư cúi đầu thở dốc, hai tay run rẩy đến mức sắp không cầm nổi hoàn thủ đao nữa, máu và miệng vết thương dường như đều dính vào thanh đao, khắp nơi đều là xác người, cột cờ bị bẻ gãy và đao thương, xung quanh thì là một vài tướng sĩ đang vây tới.

Cách đó không xa chính là cửa thành đã bị phá mở, cách một cánh cửa, quân Hạ cũng chịu thương vong vô cùng nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc bọn chúng cũng đã công phá được thành Kinh Châu, tinh thần vô cùng phấn chấn, đồng thời cũng có một nỗi căm thù bùng lên mạnh mẽ vì sự phản kháng ngoan cường của chúng tướng sĩ và dân chúng Kinh Châu.

Triệu Bạch Ngư biết quân Hạ vào thành sẽ đốt phá, chém giết, cướp bóc để trút hận, nhưng một nửa cổng thành đã bị đánh sập, không cách nào ngăn cản, chi bằng buông tay đánh cược một lần, dẫn binh vào chỗ ống nghe.

Y lui từng bước về phía sau, giọng nói cực kì bình tĩnh: "Rút lui. Làm theo kế hoạch."

Nói xong, nhóm người phân tán ra khắp nơi, quân Hạ thấy vậy thì nối đuôi nhau chạy tới, xông vào căn nhà gần nhất chuẩn bị đánh phá thì phát hiện chẳng có ai ở trong, sau đó chạy ra ngoài hội ý, lúc này mới nháo nhào nhận ra...

"Ba cổng thành đều bị phá rồi, chắc chắn đã chuyển vào trong thành, tiền tài lương thảo cũng đều bị chuyển đi rồi! Các anh em à, bây giờ người Hán giống như chim trong lồng, tất cả hành động cùng lắm chỉ đang dựa vào thế yếu ngoan cố chống cự mà thôi, bọn chúng muốn binh không có binh, muốn vũ khí không có vũ khí, đi giết cho sướng tay thôi!"

Lời ấy kích thích sát ý của tất cả mọi người, bọn chúng không thể chờ nổi đến lúc được nghe tiếng kêu thảm thiết của nhân dân tay không tấc sắc, chỉ có máu tươi và bạc trắng mới có thể khiến cho tâm trạng hưng phấn vặn vẹo đến cực độ của chính khôi phục lại bình thường mà thôi.

Hơn nữa, đến chậm một bước thì tiền và phụ nữ đều sẽ bị người khác chiếm trước, phải vượt lên trước một bước mới có thể chia chén canh, vì vậy không ai nghĩ ngợi gì nữa mà làm theo lời nói kia.

Nhưng đuổi theo đến ngõ nhỏ mới nhận ra đã đi vào đường cụt, lúc chuẩn bị quay đầu lại mới nghe thấy trên lầu có người quát lên, chúng ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là những dân chúng áo vải cầm trong tay quả cầu lửa tròn, đốt lên xong rồi ném đi, pháo nổ ầm ầm, vô số chông sắt xuyên qua nón giáp đâm người thành con nhím.

Một số lượng lớn quân Hạ chạy đến bãi đất trống lớn, bỗng nhiên có nỏ tầm xa kéo đến từ bốn phương tám hướng, trên nỏ tầm xa ràng gói thuốc nổ giống như hỏa tiễn bản phóng đại, thoáng chốc ném tới nổ tung lên khiến cho bốn năm người cùng kéo nhau đi chầu trời, chỉ trong nháy mắt, mấy trăm chiếc nỏ tầm xa cùng phóng thuốc nổ chết rất nhiều quân Hạ, không chờ cho chúng bỏ chạy đi trốn, các loài động vật như dê bò lạc đà đã xông vào đám đông, hoặc là giẫm đạp lên người đến chết, hoặc là bất ngờ phát nổ, thiêu cháy một số lượng lớn quân Hạ.

Hành động phản kích tương tự xảy ra ở mỗi đầu ngõ hẻm và các bãi đất trống trong thành Kinh Châu, đây chính là ván cược cuối cùng mà Triệu Bạch Ngư dốc hết công sức, động viên từng dân chúng mang gói thuốc nổ còn lại dùng trên thân quân Hạ, lợi dụng sự quen thuộc của bọn họ đối với địa hình Kinh Châu để đóng cửa đánh chó*.

(*) 关门打狗 /guān mén dǎ gǒu/: đóng cửa đánh chó, ẩn dụ khống chế đói phương trong phạm vi, địa bàn của mình sau đó tiến hành tấn công.

Đối mặt với một hàng mũi tên sắt lạnh lẽo cách đó mười thước, Triệu Bạch Ngư mặt không đổi sắc, gió lạnh thổi tới làm tung bay sợi tóc y, hoàn thủ đao chống xuống đất làm gậy chống đỡ cơ thể cạn kiệt sức lực, vậy mà y vẫn có thể dùng giọng điệu tỉnh táo để nói: "Tang Lương Ngọc, ông không tò mò xem ai đã tạo nên ván cờ này để hãm hại ông hay sao? Ông không tò mò chuyện tiền trang Đại Thông, xưởng chế tạo vũ khí và mã trận dưới núi Kỳ Liên là do ai gây ra sao? Ông cũng không tò mò ai là người đứng sau thêm dầu vào lửa, thuần dưỡng Ngạc Khắc Thiện, con cờ chuyên dùng để đối phó của ông ư?"

Phía quân Hạ lặng im không tiếng động, một lúc lâu sau mới đứng tránh ra chừa một con đường, cỗ xe nhung chầm chậm tiến về phía trước, âm thanh truyền từ bên trong ra: "Triệu Bạch Ngư, ta và ngươi là bạn tri âm đã lâu, hôm nay gặp mặt, chuyến này đúng là không uổng công."

Khóe môi Triệu Bạch Ngư giật giật: "Ta cũng từng nghe đến danh tiếng của Tang quốc sư, đúng là danh bất hư truyền."

Quả nhiên là  Tang Lương Ngọc ngự giá thân chinh.

Tang Lương Ngọc: "Ta cứ nghĩ ngươi chỉ là một tên văn thần cổ hủ chỉ có bản lĩnh trị quốc, không ngờ còn có năng lực bình thiên hạ, nếu như để cho ngươi ở lại Tây Bắc thêm vài năm nữa, chắc có lẽ sẽ được xưng danh nho tướng đấy. Tiếc thay... Tiếc thay ta đã đoán ra được người tạo nên ván cờ trả thù ta là ai, ngươi đã đánh mất cơ hội tự cứu rồi, mà ta thì nhất định sẽ không dễ dàng tha cho ngươi được sống."

Trả thù?

Ông ta vừa thốt ra từ này, Triệu Bạch Ngư liền tin rằng Tang Lương Ngọc đã đoán ra Vương Nguyệt Minh.

Y không nhịn được nhếch miệng lên, quay đầu nhìn lại các tướng sĩ kề vai sát cánh chiến đấu mười mấy ngày cùng với dân chúng Kinh Châu trông chật vật không chịu nổi, cảm giác trong lòng trống rỗng, chắc có lẽ là vì tình cảm quá nặng nề nên mới tạo ra lỗ trống đó, rồi y quay đầu lại nhìn quân Hạ dày đặc, phía sau là bầu trời mênh mông bát ngát.

Bỗng nhiên Triệu Bạch Ngư nhớ đến mấy ngày sống chết không rõ kia, dáng vẻ tiều tụy khốn khổ của Hoắc Kinh Đường lại khiến cho y muốn khóc.

Triệu Bạch Ngư mấp máy môi: "Hoắc Kinh Đường, ta không muốn thất hứa..."

Lời hứa đồng sinh cộng tử, y không muốn nuốt lời. Thế nhưng nếu là vì bất đắc dĩ, y nhất định sẽ ở lại suối vàng chờ Hoắc Kinh Đường, vì vậy giờ phút này lời cầu nguyện duy nhất của Triệu Bạch Ngư chính là cầu cho suối vàng thật sự có tồn tại trên đời này, nếu không y cũng không biết mình sẽ phải đi đâu để chờ Hoắc Kinh Đường nữa.

Mũi tên sắt bay đến ngay trước mắt, gần như trong khắc sinh tử ấy, một tình huống khác đã xảy ra, có một loạt mũi tên sắt từ phía bên cạnh vụt tới chắn bay mưa tên đuôi lông vũ mà quân Hạ chế tạo ra, chỉ nghe thấy trong đám người bỗng nhiên có tiếng hô hoán lên: "Là quân cứu viện! Quân cứu viện đến rồi!!!"

Hai mắt Triệu Bạch Ngư sáng lên, phản ứng cực nhanh thét to: "Các tướng sĩ! Theo ta giết..."

Dứt lời, hai tay đã siết chặt lấy hoàn thủ đao xông vào quân Hạ, quân Hạ khá hoảng loạn trước cuộc phản công bất ngờ này, ban đầu chúng còn cho rằng Triệu Bạch Ngư lại có quỷ kế gì khác nữa, nhưng rồi nhanh chóng phát hiện ra có viện binh thật, mà đó còn là thiết kỵ Đường Hà khiến cho người Tây Bắc vừa nghe tới đã sợ mất mật nữa!

Kỵ binh giáp nặng ép sát từng bước như thần chết, nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm khiến sĩ khí quân Hạ sa sút trước một bước, nhất là khi nhìn thấy kỵ binh giáp đen dẫn đầu chỉ cần giơ ô thương lên là có thể lấy mạng người một cách nhẹ nhàng như cắt rơm rạ, nhanh chóng dọn dẹp sạch khu vực xung quanh, có kẻ nhận ra điều gì đó bèn quát lên: "Tu la... Quỷ tu la Tây Bắc!"

Đó chính là danh hiệu của Hoắc Kinh Đường, đối với quân Hạ cái tên này còn kinh khủng hơn cả Diêm vương nữa, chỉ trong phút chốc thôi bọn chúng đã bị đánh tơi bời, binh bại bỏ chạy tán loạn.

Trong xe nhung, Tang Lương Ngọc mở cửa xe ra, chứng kiến quân cứu viện tràn vào, tự biết mình đã thất thế một nửa, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Phàm là đến chậm một ngày, dù chỉ một ngày thôi cũng đủ để ông ta cho Đại Cảnh một bài học đau đớn rồi, tiếc thay thất bại trong gang tấc!

Ông trời đã định ông ta phải thất bại trong gang tấc.

Tang Lương Ngọc không tin vào số mệnh, không tin ý trời, thế nhưng hai mươi mấy năm trước đi thi gặp được một thầy tướng, người đó đã xem tướng số cho ông ta, nói ông ta có mệnh Trần Thắng* Hoàng Sào**, ngồi ở địa vị được tôn trọng, quý không nói nổi, chỉ tiếc mọi chuyện sắp thành lại bại, kém một nước cờ, chết không yên thân!

(*) Trần Thắng là thủ lĩnh đầu tiên đứng lên khởi nghĩa chống lại nhà Tần, người khởi đầu cho phong trào lật đổ nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc.

(**) Hoàng Sào là người phát động Khởi Nghĩa Hoàng Sào, đồng thời cũng là thủ lĩnh của cuộc khởi nghĩa (874 – 884), trong thời gian của cuộc khởi nghĩa Hoàng Sào xưng Hoàng Đế, thành lập chính quyền Đại Tề, khởi nghĩa Hoàng Sào tuy thất bại nhưng khiến nhà Đường suy yếu nghiêm trọng rồi sụp đổ trong khoảng 23 năm sau (năm 907).

Thi đậu công danh, thi Đình thất bại, ông ta không tin.

Hiến thân cho Đại Hạ, thắng Đại Cảnh ba trận chiến liên tiếp, lúc vẫn có thể kiến công lập nghiệp lại bị Vĩnh An đế kiên dè phòng bị, cường lệnh triệu hồi, ông ta vẫn không tin.

Bày mưu lập kế bao năm trời để cho một con rối lên ngôi, muốn cho bản thân mình lưu danh sử xanh, để cho người đời này biết được ông ta phản quốc là do sai lầm của Hoàng đế Đại Cảnh!

Thế nhưng lại thất bại trong gang tấc, thậm chí trở thành nghịch đảng khiến cho văn nhân trong thiên hạ khinh thường, ông ta vẫn như vậy, không tin.

Ý trời đã vậy, ông ta càng muốn nghịch thiên cải mệnh!

Bây giờ không còn đường lui, quyết chiến đến chết, chỉ cần quân cứu viện đến chậm một bước thôi là ông ta có thể tàn sát hàng loạt dân trong thành, hoàn thành tâm nguyện đời này, để cho Đại Cảnh biết thế chẳng làm, đau khổ tột cùng, vậy mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cũng chỉ thiếu mỗi một bước mà thôi!

Tang Lương Ngọc ngoan cố đến cùng, nhất định không tin vào số mệnh.

Ông ta rút kiếm đế vương tinh xảo ra, bước xuống khỏi xe nhung tiến về phía Triệu Bạch Ngư trong đám người, từng bước đến gần, giơ kiếm đế vương lên, lưỡi kiếm phản chiếu khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của ông ta, rồi ông ta đột ngột vung kiếm xuống, chỉ nghe một tiếng xoẹt khi lưỡi đao sắt bén cứa vào da thịt, véo von dễ nghe, vô cùng êm tai.

Trên mặt Triệu Bạch Ngư lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía Tang Lương Ngọc gần sát chỗ mình đang bị ô thương đâm xuyên qua tim, sau đó bỗng nhiên ô thương được rút ra, máu tươi phun vãi khắp nơi, Tang Lương Ngọc ngã xuống đất, Hoắc Kinh Đường xuất hiện phía sau lưng ông ta.

Mà ngay lúc ấy, binh sĩ xô đẩy nhau chạy trối chết không cẩn thận làm rơi khúc cây công thành, khiến cho nó lăn vòng một cách mất kiểm soát rồi đè xuống hai chân Tang Lương Ngọc, Tang Lương Ngọc lập tức thét lên thảm thiết, hai chân gãy nát.

Đến lúc gần chết, ánh mắt của Tang Lương Ngọc dù đã tan rã nhưng vẫn không cam lòng: "Địa vị được tôn trọng, quý không nói nổi, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, ý trời đã vậy... Vẫn muốn..." Chống lại lệnh trời!

Ông ta phun một ngụm máu tươi khỏi miệng, bốn chữ nghẹn ứ chưa kịp nói đã tắt thở bỏ mạng.

Tang Lương Ngọc chết rồi, quân Hạ giống hệt như con ruồi mất đầu bay nhảy khắp nơi, binh bại như núi đổ, mối nguy toàn dân thành Kinh Châu bị tàn sát đã được hoá giải, tinh thần căng thẳng suốt mười lăm ngày trong nháy mắt rã rời, mỏi mệt, khó khăn, đau đớn, bi thương tuyệt vọng và niềm vui tìm được đường sống trong cõi chết, cùng với lòng sung sướng khi nhìn thấy Kinh Châu được bảo vệ thoáng chốc quét tới như lũ, Triệu Bạch Ngư đánh rơi đao trong tay xuống đất kêu leng keng rồi đột nhiên ngã về phía trước.

Hoắc Kinh Đường nhanh tay đón được y, hắn vòng tay ôm chặt lấy bả vai Triệu Bạch Ngư, phát hiện y đã gầy đi một cách đáng sợ, nhìn thấy vết thương đầy trên người y thì lại càng đau lòng hơn nữa.

Triệu Bạch Ngư cười yếu ớt, "Hoắc Kinh Đường, chàng lại cứu ta lần nữa."

Giọng nói của Hoắc Kinh Đường rất nhẹ: "Em cũng đã cứu ta."

Triệu Bạch Ngư líu ríu nói: "Ta mệt lắm rồi..."

Hoắc Kinh Đường ấn bàn tay vào cổ Triệu Bạch Ngư, cảm nhận được mạch đập vẫn nảy lên mới yên lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngủ đi, ta ở bên cạnh em."

Triệu Bạch Ngư chậm rãi nhắm mắt, bóng đen ập đến bao lấy y như thủy triều, giấc ngủ yên bình đã đánh mất từ lâu cuối cùng cũng quay lại, trái tim đang lơ lửng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết vững vàng đáp xuống.

Mặc cho khói thuốc súng dày đặc, tiếng giết chóc vang lên rung trời, vòng ôm của Hoắc Kinh Đường chính là nơi linh hồn Triệu Bạch Ngư dừng chân.

***

Không đến bốn mươi ngàn binh mã Kinh Châu chống lại một trăm ngàn quân tinh nhuệ Đại Hạ, cố thủ hai mươi ngày đến lúc hết gạo sạch đạn, dù thành đã bị phá nhưng quân cứu viện đã đến kịp thời, giúp cho ngàn vạn dân chúng Kinh Châu may mắn thoát khỏi kiếp nạn.

Tin tức này truyền về triều đình, kinh động triều thần.

Nhóm người Trần Sư Đạo, Triệu Bá Ung biết được khi ấy Kinh Châu chỉ có một mình Triệu Bạch Ngư lãnh đạo không đến bốn mươi ngàn tướng sỉ cố thủ thành thì đều bàng hoàng, nghĩ đến mà sợ hãi không thôi, ngay sau đó liền nhận ra có chỗ không đúng.

"Vì sao tận hai mươi ngày sau viện binh mới đến?" Triệu Bá Ung đứng trước điện Văn Đức đưa ra chất vấn, "Bệ hạ, theo như tiền tuyến báo lại, Kinh Châu đã cầu viện đến tổng cộng năm châu Nguyên, Khánh, Lũng, Ninh và Phượng Tường, trong đó có binh đưa tin đến Ninh Châu và Phượng Tường bị truy binh chặn đường, binh đưa tin đến Nguyên Châu bị trì hoãn nên đến đưa tin chậm một chút, không thể kịp thời phái binh đến chi viện cũng còn có thể giải thích được, nhưng Lũng Châu và Khánh Châu nhận được tin báo phái binh trợ giúp rồi mà còn đến Kinh Châu muộn hơn cả Lâm An quận vương đang ở Tây Ninh Châu xa hơn là thế nào?"

Nguyên Thú đế có thể tự đoán được nguyên nhân.

Tri phủ Lũng Châu là người của Thái Trọng Thăng, tướng soái đóng giữ Khánh Châu là Trịnh Nguyên Linh, mà mấy năm gần đây Thái Trọng Thăng thường xuyên qua lại với phủ Trịnh quốc công, làm sao có thể không hiểu rõ tình hình chứ?

"Bất kể là xuất phát từ lòng riêng hay là nguyên nhân gì khác, bệ hạ, trong thành Kinh Châu có đến chín mươi ngàn dân chúng tay không tấc sắt đấy!"

Nguyên Thú đế không hoảng, cũng không đáp lại.

Vẫn là Trần Sư Đạo đứng ra, dùng một câu thức tỉnh Nguyên Thú đế, "Bệ hạ, khi đó không có ai biết Lâm An quận vương không ở Kinh Châu."

Nguyên Thú đế nheo mắt nhìn Trần Sư Đạo, đó là gương mặt nho nhã gần như khô khan cổ hủ nhưng bao giờ cũng nói trúng tim đen của ông, sau đó thở dài thườn thượt, "Không bao lâu nữa Thái Trọng Thăng sẽ về kinh báo cáo công tác, đến lúc đó rồi nói. Còn Trịnh Nguyên Linh, dù sao cũng là công thần, mấy năm qua cũng có chiến công hiển hách... Đại Hạ hao binh tốn tướng nghiêm trọng, đang là thời điểm rắn mất đầu, lệnh cho năm nhánh binh mã nhân cơ hội này đánh vào phủ Hưng Khánh, thu hồi đát đai bị mất lại!"

Nếu như Trịnh Nguyên Linh đủ thông minh thì lão sẽ biết rằng lão nên bù đắp sai lầm của bản thân trong cuộc chiến mở rộng lãnh thổ Đại Cảnh này, đây cũng là cơ hội cuối cùng mà Nguyên Thú đế dành cho lão.

Nhóm người Trần Sư Đạo và Triệu Bá Ung càng già càng lão luyện, đều hiểu được đạo lý thấy tốt thì lấy, viện binh đến trễ mấy ngày thôi mà, Trịnh Nguyên Linh có rất nhiều lý do để giải thích.

Điều mà bọn họ muốn chính là thấy Nguyên Thú đế sinh ra ác cảm vì phủ Trịnh quốc công bắt tay với Tấn vương mưu hại Hoắc Kinh Đường, thái tử trong lòng ông.

==

Min: Và từ đây là hết gian nan rồi nhá, mặc dù vợ chồng lão Hoắc còn khướt mới được cha già dấu yêu tha cho về hưu =)))))))

Chương sau có một nhân vật lâu lắmmmm rồi không xuất hiện được lên sóng lại đó, mn đoán thử đi kkk ai đọc trước r không tính nha 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top