Chương 102
Đầu xuân, băng tuyết đã tan.
Đêm xuống.
Bỗng nhiên có một luồng ánh lửa xé rách bầu trời đêm thành Hà Đông Hùng Châu, lão binh gác đêm trừng mắt, mũi tên mang theo ngọn lửa đang tiến lại gần tầm mắt, thoắt cái bắn chết chiến hữu bên cạnh.
Lồng ngực ông nhói lên một cái, bất thình lình thét lên: "Địch tập kích rồi!!!" Sau đó dùng hết sức phóng tới chỗ trống trận, cầm dùi trống gõ hơn mười cái, tiếng trống đại diện cho lời hô địch tập kịch thoáng chốc truyền khắp doanh trại.
Một tiếng phốc vang lên, mũi tên sắt với tốc độc không thể đỡ nổi đâm xuyên qua ngực lão binh gác đêm ghim vào trống trận, thình ——! Dư âm của tiếng trống cuối cùng vang ra rồi kết thúc, sự yên lặng xuất hiện không đến một giây, trốn trận từ bốn phương tám hướng đã vang lên như mưa rơi, toàn bộ binh sĩ ùa tới.
Dường như ở Phu Diên, Hoàn Khánh và Kinh Nguyên đều xảy ra cùng một tình huống như vậy, cấp báo tám trăm dặm khẩn cấp đưa về triều đình, lúc này Nguyên Thú đế cũng đang triệu tập quần thần thương nghị, còn tướng lĩnh ba nhánh Tây Bắc và Hà Đông đã có phòng bị từ sớm, trái lại không đến nỗi tự loạn trận cước vì cuộc tập kích này.
Có điều Đại Hạ tập kích thì cũng dễ hiểu, nhưng sao Đột Quyết cũng làm loạn cùng lúc thế kia?
Đúng là kì lạ.
***
Ngạc phủ Kinh Châu, Kinh Nguyên.
Trời vừa hửng sáng, binh đưa tin chật vật xuống ngựa, đẩy binh sĩ cản đường ra xông vào Ngạc phủ Kinh Châu, lớn giọng kêu gào: "Địch tập kích... Đêm qua Thiên Đô Trại bị tập kích rồi!"
Triệu Bạch Ngư nhanh chân chạy ra, Tri phủ Kinh Châu tân nhiệm Đậu Hồng và phó tướng nhánh binh Kinh Nguyên Nhậm Phi Nguyên theo sát phía sau, nghe thấy tin tức từ xa thì không khỏi thở dài: "Quả nhiên Tang Lương Ngọc đã cử binh xâm lược rồi!"
Đậu Hồng: "Ngạc Khắc Thiện bị chém chết, tướng chủ sự nhánh Kinh Nguyên đã được đổi mới, vả lại lần trước sau cuộc chiến kia Thiên Đô Trại đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng, cho nên về sau càng tập trung chú ý vào hai trại Thiên Đô và Ninh An, Triệu đại nhân cũng có lòng dặn dò phải đề phòng sớm mới có thể chống đỡ được cuộc tấn công của Đại Hạ."
Quả nhiên, binh đưa tin nói: "Ninh An Trại đã phái hai ngàn viện binh đi đường đêm đến hỗ trợ Thiên Đô Trại, trước mắt lương thảo, vũ khí và các loại vật tư trong quân đều đã được cung cấp đầy đủ, Đại Hạ tập kích không được như ý."
Triệu Bạch Ngư: "Biết binh mã Đại Hạ đến tập kích có bao nhiêu không?"
Binh đưa tin: "Lúc tập kích có một ngàn kỵ binh giáp nặng, theo như lời thám tử tiền tuyến báo lại thì còn có hai mươi ngàn binh mã chia làm mấy đường đang tiến về phía Thiên Đô Trại."
Nhậm Phi Nguyên: "Xem ra Đại Hạ vẫn chọn Thiên Đô Trại làm cửa đột phá, phái một ngàn kỵ binh tấn công trước hẳn là để thăm dò. Mạt tướng biết rõ phong cách đánh trận của quân Hạ, bọn chúng thiếu hụt vũ khí công thành nhưng rất giỏi đánh dã chiến, rất ưa tiếp cận đạo quân lớn, lần này chỉ mới phái hai mươi ngàn binh mã đến gần Thiên Đô Trại... E là không chỉ có thế, có lẽ phía sau vẫn còn có tiếp viện. Nếu như Tang Lương Ngọc tự chỉ huy phát động chiến tranh, thì một ngàn kỵ binh được phái ra rất có thể là đội kỵ binh Thiết Diều Tử mạnh nhất Đại Hạ, tổng cộng có ba ngàn người, cũng là sự tồn tại khiến cho người ở Tây Bắc nghe là sợ mất mật."
Đậu Hồng: "Tướng sĩ Thiên Đô Trại và Ninh An Trại cộng lại cũng chỉ có bảy ngàn, tuy có địa hình lạch trời hỗ trợ, nhưng nếu Đại Hạ phái Thiết Diều Tử đến thật, thêm hai mươi vạn đại quân bao vây tấn công thì sợ rằng không chống đỡ được bao lâu, cần phải nhanh chóng phái binh chi viện... Lập tức lệnh cho tướng thủ thành Hoài Viễn dẫn ba ngàn kỵ binh sắp xếp mai phục ở những nơi hiểm yếu, lệnh cho tướng thủ Đắc Thắng Trại dẫn hai ngàn năm trăm binh đến chi viện Thiên Đô Trại, cũng báo cho nhánh Hoàn Khánh đến giúp đi, các nơi khác tạm thời án binh bất động."
Bàn về năng lực chỉ huy tác chiến, Triệu Bạch Ngư không bằng Nhậm Phi Nguyên và Đậu Hồng cho nên chỉ nghiêm túc lắng nghe, tiếp thu và làm theo sắp xếp của bọn họ.
Triệu Bạch Ngư: "Ta có một thắc mắc. Nếu như ba ngàn kỵ binh giáp nặng Thiết Diều Tử cùng nhau tấn công, mất bao lâu để đánh bại Thiên Đô Trại?"
Đậu Hồng chần chừ trong một cái chớp mắt: "Thiên Đô Trại là nơi có địa hình hiểm yếu, dù là Thiết Diều Tử thì cũng tốn mất bốn năm ngày mới hạ được."
Triệu Bạch Ngư đăm chiêu: "Theo lý mà nói, nếu như có một thành trì bị công phá thì lần sau chắc chắn sẽ tăng binh trợ giúp, dù sao cũng có vết xe đổ, tấn công sẽ khó khăn gấp bội. Phương thức tác chiến dẫu có thay đổi nhưng bản chất vẫn như vậy thôi, chúng ta có thể nghĩ tới thì quân địch cũng có thể nghĩ tới, vì vậy trong tình huống bình thường thì sẽ không ai chọn lại cùng một cứ điểm để đánh mới đúng."
Lòng Nhậm Phi Nguyên lay động: "Ý của đại nhân là đánh nghi binh*?"
(*) Nghi binh là hoạt động lừa dối trong quân sự, gây lầm lẫn về địa điểm tấn công, dẫn đến quyết định sai về hướng tiến quân của quân bị tấn công. Khi các lực lượng viện binh dồn đến điểm nghi binh, quân tấn công sẽ tấn công vào nơi khác vốn dĩ là mục tiêu chính yếu đã chọn.
Triệu Bạch Ngư cũng không chắc chắn lắm: "Đây chỉ là suy đoán của ta thôi, không có căn cứ nào xác định là nó đúng cả."
Hai quân đối đầu nhau trả bằng máu thịt, suy cho cùng cũng không giống như chính đấu trong quan trường có chỗ trở mình, chỉ cần không cẩn thận là sẽ có người chết bởi sai sót trong việc chỉ huy hoặc chỉ đơn giản là đoán sai suy nghĩ trong đầu mà thôi.
Triệu Bạch Ngư không thể không thừa nhận trong lòng y cảm thấy sợ hãi, cũng không tự tin y có thể đối mặt với sự tấn công đột ngột của quân địch.
"Không." Nhậm Phi Nguyên nói: "Suy đoán của đại nhân không phải vô lý, tướng lĩnh Kinh Nguyên đã được thay thành nhóm mới, phòng thủ nghiêm mật, mắt thường cũng có thể thấy được, năm nào mà Đại Hạ chẳng cho thám tử lẻn vào Tây Bắc, số gián điệp không hơn một ngàn thì cũng đã mấy trăm rồi, không có khả năng không phát hiện được. Huống chi người phát động chiến tranh lần này là Tang Lương Ngọc, lúc còn trẻ ông ta đã từng chỉ huy ba trận chiến đánh Đại Cảnh ta thua thảm, cũng chính nhờ ba trận thắng đó ông ta mới đứng vững gót chân trong triều đình Đại Hạ. Tang Lương Ngọc quen thuộc với phòng tuyến Tây Bắc, sẽ không phạm phải sai lầm đơn giản như vậy được..."
Lúc này hắn và Đậu Hồng đang mở rộng bản đồ ra, dựa vào phương hướng tiến đánh của binh mã Đại Hạ để suy đoán cứ điểm có khả năng bị tấn công, bài binh bố trận lại một lần nữa.
"Nếu như đánh nghi binh thì mục đích ắt là để nhử hổ xa rừng, chọn một cứ điểm thiếu thốn binh lực để công phá trong một lần, e rằng những thành trì gần Thiên Đô Trại đều là mục tiêu của chúng, chỉ không biết chính xác là có bao nhiêu mục tiêu. Chúng ta nên biết rõ ý đồ thật sự của quân Hạ thì mới có thể giành cơ hội trước được."
Triệu Bạch Ngư đứng nghe bên cạnh, không đưa ra thêm câu hỏi nào nữa, chỉ gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của hai người.
***
Giữa tháng giêng, các trại Thiên Đô, Ninh An và Đắc Thắng và các thành trì ven biên giới Kinh Nguyên lần lượt bị tập kích, đều đánh đến tận ba bốn ngày, chờ đến khi viện binh Đại Cảnh đến thì lập tức lui binh, hành động này chính là ví dụ điển hình cho chiến lược đánh nghi binh của quân Hạ.
Đậu Hồng và Nhậm Phi Nguyên nghĩ đến mà sợ, "Quân Hạ thắng nhờ có một số lượng lớn ngựa đực to và khỏe, sức chịu đựng rất mạnh, vừa có thể băng đèo lội suối, cũng vừa có thể rút lui bất cứ lúc nào, rồi tiếp tục lặn lội đường xa đổi sang một thành trì khác để đánh mạnh bất ngờ. Trái lại, triều đình của ta khan hiếm ngựa chiến, rất ít ngựa có đủ sức đi về không biết mệt, phần lớn là dùng sức người chạy ngày đêm không ngừng nghỉ, nhưng đi tới đi lui như thế, nếu lỡ như đến không kịp lúc để thành trì có binh lực yếu kém bị công phá... Thật sự không thể tưởng tượng nổi hậu quả."
Có quá nhiều thành trì ở biên cảnh Tây bắc, binh lực cũng theo đó bị phân tán ra, nếu như một thành bị tấn công thì phải lập tức điều binh từ các thành lân cận đến chi viện, mà quân Hạ thì lại chia quân tấn công, đã nhiều lần thăm dò đánh nghi binh, bọn chúng luôn có cơ hội đánh hạ những cứ điểm có đội quân vừa mới rời thành.
Cùng lúc đó, tin tức ba phòng tuyến biên giới Hà Đông, Phu Diên và Hoàn Khánh bị tập kích cũng được truyền đến càng khiến cho nhóm Đậu Hồng sinh lòng sợ hãi và nghi hoặc hơn.
Đậu Hồng: "Đột Quyết tấn công Hà Đông, có thể là đã bắt tay với Đại Hạ rồi."
Nhậm Phi Nguyên: "Năm năm trước Đại Hạ bắt tay với Nam Cương tấn công Phu Châu, cũng từng có tin tức đã bắt tay với Đột Quyết, trận đó triều đình, Tây Bắc và Hà Đông đều rất căng thẳng, cũng may cuối cùng là chỉ sợ bóng sợ gió thôi, không ngờ lúc này lại đột nhiên nổi loạn. Đột Quyết ra quân đã là ra quân vô vớ, lại còn đang trong thời kì nhạy cảm, cho nên khả năng chúng hợp tác với Đại Hạ là rất cao. Có điều vấn đề lớn hơn trước mắt chính là quân Hạ đã châm lửa ở khắp nơi, hầu hết các phòng tuyền biên cảnh đều bị bọn chúng xâm lấn, nhưng làm sao bọn chúng có nhiều binh đến như vậy?"
Triệu Bạch Ngư: "Nghe nói năm ngoái sau khi đăng cơ, Tang Lương Ngọc đã cưỡng chế nhập ngũ... Nếu như toàn dân đều là binh, cộng với đại quân, e là không chỉ có một trăm ngàn người. Vấn đề là phòng tuyến Tây Bắc vô cùng rộng lớn, cứ cho rằng toàn dân nước Hạ đều là binh thì lực lượng đó cũng không đủ để chống đỡ với cách đánh phân tán như thế. Dù cho có một nhóm quân nhỏ đột phá được cứ điểm nào cũng sẽ nhanh chóng bị cấm quân Tây Bắc giết bằng sạch thôi."
Trước đây cứ nghĩ mục đích của Đại Hạ là Kinh Nguyên, toàn bộ binh lực tụ họp ở đây có nhiều nhất là một trăm ngàn, mà Cấm quân Kinh Nguyên đã tăng cường phiên binh, hương binh và quân đội vùng ven, tổng số lượng không quá tám, chín mươi ngàn, vẫn có thể ngang hàng với địch, huống chi còn có hai nhánh viện binh Hoàn Khánh và Hi Hà có thể dễ dàng chạy tới. Nhưng theo như tình hình trước mắt thì binh lực Đại Hạ phân tán ra, đối mặt với quân số của Đại Cảnh cũng bị phân tán nhưng tổng quân số nhiều gấp năm, sáu lần chính là lấy trứng chọi đá.
"Nguyên nhân chính đó là do quân đội chúng yếu hơn quân triều đình ta, đến khi xuất chinh nước Hạ mới huy động lực lượng hòng lấy số lượng và đánh nhanh thắng nhanh để đạt được thắng lợi. Phương thức tác chiến trước mắt căn bản không có lợi gì cho Đại Hạ, Tang Lương Ngọc sẽ không giở thủ đoạn hồ đồ thế này đâu, có phải là ông ta đang có âm mưu gì khác không?"
Nhậm Phi Nguyên và Đậu Hồng được các tướng lĩnh nhắc nhở, đánh mạnh cho bọn họ giật mình, sau khi cẩn thận phân tích tình hình chiến tranh và tình hình tiền tuyến, trái tim nhanh chóng chùng xuống.
"Có khi nào đánh nghi binh chỉ là mồi nhử thôi không?" Một tướng lĩnh phía dưới nói ra suy đoán của mình, "Mục đích cơ bản của bọn chúng chính là khiến cho tướng lĩnh các nhánh binh bị hoang mang, làm bọn họ không dám tùy tiện dời binh đi, sau đó chúng sẽ nhân lúc này dồn toàn quân tấn công một nhánh, chỉ huy đánh thẳng xuống dưới, phá thành chiếm đất?"
Vẫn quay lại vấn đề ban đầu, ý đồ của quân Hạ là gì?
Triệu Bạch Ngư: "Lực lượng cả nước tính luôn binh Hạ có ba trăm ngàn, trong đó có thể có Đột Quyết hoặc Nam Cương nữa, nhưng hai nước này sẽ không dám tập hợp toàn quân, tối đa chỉ đưa ra bốn năm mươi ngàn binh ma thôi. Chắc chắn Tang Lương Ngọc sẽ tập trung tất cả quân tinh nhuệ vào một mục tiêu," Y chỉ vào Kinh Nguyên trên bản đồ, "Quân tinh nhuệ tiền tuyến đã tấn công Thiết Diều Tử ở pháo đài nơi quân Kinh Nguyên thường xuyên qua lại..."
Y giương mắt, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: "Mục tiêu của Tang Lương Ngọc chính là Kinh Nguyên!"
Lòng Đậu Hồng hoảng hốt: "Mạt tướng lập tức lệnh binh đưa tin báo tin tức này cho ba nhánh còn lại biết, chuẩn bị chi viện bất cứ lúc nào.
Triệu Bạch Ngư vẫn luôn sợ hãi, có một dạo quân Hạ lui tới khu vực pháo đài của Thiên Đô Trại nhưng chỉ thăm dò chứ không tấn công, đường đi nước bước gần giống như cách chúng tấn công ba nhánh Hoàn Khánh, Phu Diên và Hà Đông, nhưng kế này sẽ bị tướng lĩnh các nhánh nhìn thấu sớm thôi, chỉ còn cách nắm bắt thời cơ nhân lúc bọn chúng không kịp phản ứng để nhanh chóng xuất binh chứ không phải đông đánh một búa tây đập một gậy như thể Kinh Nguyên không phải là mục tiêu của chúng.
"Có lẽ..." Triệu Bạch Ngư thì thầm tự hỏi: "Các cụm pháo đài gần Thiên Đô Trại cũng không phải là mục tiêu nhỉ?"
***
Huyện Thần Điểu, phủ Tây Lương, chợt có một loạt kỵ binh vội vàng lướt qua, dừng lại trước cửa một nhà trọ, một người xuống ngựa xông vào trong, bắt hết tất cả khách và ông chủ ra ngoài.
Kỵ binh giáp nhẹ trầm giọng hỏi thăm rằng mấy ngày nay có một nhóm người nào đến ở trọ hay không, chủ trọ nơm nớp lo sợ đáp lại quả thật là có, nhưng sáng nay đã đi rồi.
Kỵ binh vào trong lục soát xong bước ra, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thủ lĩnh kỵ binh giơ tay lên: "Tất cả mọi người trong nhà trọ này đều có hiềm nghi thông đồng với địch phản quốc, giết chết tại chỗ."
Thoáng chốc máu tanh vấy khắp nơi. Rồi chốc lát nữa ánh lửa vút cao lên tận trời, không một ai may mắn thoát khỏi.
Kỵ binh nhẹ tiếp tục đi tra xét, mặt khác, trên đường núi xung quanh huyện Thần Điêu có một hàng người cao to cưỡi ngựa mặc trang phục đen giống hệt nhau, bọn họ đều đứng nhìn nhà trọ bị lửa lớn nuốt chửng từ phía xa.
Bên cạnh có người nói: "Cũng may đã chạy trước một bước, cũng đã để thợ và vũ khí giả làm đội buôn tiến Lan Châu rồi, có điều lòng dạ của quân Hạ đúng là độc ác, dân chúng vô tội thế mà nói giết là giết ngay được."
Bên phải lại có người nói: "Đại Hạ học được từ Nam Cương một bí thuật tìm người, có thể nhờ vào mùi hương mà chúng ta để lại rồi truy đến đây nhanh thôi, mặc dù lúc đi đã che giấu kĩ nhưng cẩn thận vẫn hơn, chúng ta nên xuất phát sớm đi thôi."
Hoắc Kinh Đường túm chặt dây cương quay đầu ngựa lại, giơ roi thúc ngựa chạy đi chỉ để lại một câu: "Tránh xa thành trấn, đi đường núi, đừng tìm chỗ nghỉ trọ nữa."
Người bên cạnh nghe vậy thì liếc nhìn nhau, tuy vậy trong lòng ai cũng tự hiểu, ý hắn nghĩa là thà rằng mạo hiểm đi vội thêm một đoạn đường chứ không muốn liên lụy đến người vô tội.
***
Cuối tháng giêng, bởi vì binh lực của Đại Hạ ở tiền tuyến đã tăng lên rõ ràng, lực chú ý của các tướng lĩnh Kinh Nguyên hầu như đều chuyển về khu vực pháo đài Thiên Đô Trại, nơi này luôn ở trong một bầu không khí cẩn trọng và căn thẳng, thành Hoàn Khánh gần Kinh Nguyên đột nhiên có một lượng lớn binh mã Đại Hạ túa ra, đội binh chia làm hai hướng đoạt lấy hai vùng Cao Bình và Bành Dương nhanh như chớp nhoáng, tướng lĩnh đóng giữ Vị Châu nghe tiếng mang binh về phía trấn Nhung giữa hai địa phương rồi tiến hành mai phục nhưng rồi lại rơi vào tay quân Hạ, bị hai đội binh phục kích vây vào trong thành, cắt đứt đường lương thảo, nguồn nước, chặn bỏ đường lui, diệt mười ngàn Cấm quân Tây Bắc, giết chết một nhóm hơn mười chủ và phó tướng Đại Cảnh.
Sau đó lên đường đi thẳng một mạch xuống dưới, tấn công Vị Châu.
Lúc này Nhậm Phi Nguyên đã dẫn một vạn binh đi Vị Châu, Đô thự nhánh Hoàn Khánh cũng dẫn tám ngàn binh đến chi viện cho Vị Châu, tướng lĩnh đóng quân ở Kinh Nguyên và các nơi khác cũng đồng thời dẫn gần nửa binh lực đến Vị Châu đối đầu với đội binh mã Đại Hạ đột ngột xuất hiện này.
Cùng lúc đó, quân đóng tại hai nhánh Hi Hà và Hoàn Khánh cũng bị Vị Châu thu hút, không ai để ý đến Kinh Châu phía sau.
Lúc này Kinh Châu chỉ có vẻn vẹn mười ngàn phiên binh, bảy ngàn Cấm quân và không đến hai mươi ngàn hương binh, quân đội trấn thủ vùng ven chỉ có khoảng chín mươi ngàn người.
Buổi chiều hôm đó, mây đen âm u, cuồng phong gào thét.
Binh sĩ thủ thành không nhịn được ngáp một cái, suýt nữa là hốc cát đầy miệng, lúc chà xát hai tay vào nhau đột nhiên phát hiện trong xoáy cát vàng cuốn theo gió mơ hồ xuất hiện một loạt bóng đen mờ mờ.
Đến khi bão cát dừng lại, bọn họ lập tức nhìn thấy ba ngàn kỵ binh giáp nặng khí phách to lớn đồng loạt xuất hiện trước cửa thành Kinh Châu.
Một luồng gió lớn thổi tới, trong không khí dường như tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng, kỵ binh giáp nặng phân ra thành hai phía, chậm rãi đẩy máy ném đá ba chân vô cùng lớn ra, đặt một quả cầu màu đen đang cháy vào giữa máy ném đá, mười hai tên binh sĩ đồng thời giật dây thừng, quả cầu đen bay theo hướng vòng cung về phía cổng thành, chỉ nghe thấy một tiếng xẹt xé rách không trung vang lên bên tai, một giây sau quả cầu nổ ầm lên rung chuyển trời đất, khói mù màu xám lập tức tản ra ngoài, binh sĩ thủ thành hít khói mù vào nét mặt thoáng chốc chỉ còn lại đau đớn, bóp chặt cổ mình rồi tắt thở bỏ mạng không lâu sau đó.
"Chết, chết rồi?" Binh sĩ trẻ tuổi ngỡ ngàng luống cuống.
"Là đạn khí độc, bịt mũi miệng lại!" Lão binh có kinh nghiệm thủ thành vừa nhanh chóng thấm ướt quần áo để bịt mũi miệng lại, vừa hô lên: "Địch tập kích! Địch tập kích rồi —— !"
Lão binh thủ thành xoay người chạy vụt đến chòi canh gõ vang trống to báo động địch tập kích, người gác tháp chuông trong thành nghe tiếng cũng gõ chuông, tiếng trống chuông thoáng chốc truyền khắp thành Kinh Châu, cổng thành đóng chặt, Cấm quân, phiên binh đều bắt đầu hành động, bò về phía tường thành đối phó với quân địch đột kích.
Đậu Hồng bước đi rất nhanh, trùng hợp gặp được Triệu Bạch Ngư vừa khoác áo ngoài vừa chạy đến.
Triệu Bạch Ngư: "Có thể đến cổng thành xem không? Tình hình ở hai cổng thành còn lại thế nào? Bây giờ còn kịp sơ tán người dân không? Có bao nhiêu binh mã vây đánh vậy? Sao bọn họ lại xuất hiện đột ngột như thế? Các điểm đóng quân xung quanh không phát hiện truyền tin sao?"
Đậu Hồng: "Hạ quan mới từ cổng thành về đây, tình hình nguy cấp lắm, sơ tán không kịp đâu, hai cổng thành khác cũng có binh Hạ bao vậy. Cửa đông có ba ngàn kỵ binh, nhìn mũ giáp và ngựa chiến thì có thế xác định đó chính là Thiết Diều Tử qua lại gần khu vực thành pháo đài Thiên Đô Trại. Cửa tây và cửa bắc có tổng cộng hơn mười ngàn binh mã đồng thời tấn công thành, quân địch sử dụng máy bắn đá, đạn dược đầy đủ, không dùng đạn bùn như ngày xưa nữa mà là đạn khí độc, uy lực vô cùng lớn. Đạn khí độc kia ta chưa từng nghe đến, độc tính rất mạnh và kì lạ, hạ quan hoài nghi là do người Nam Cương chế tạo. Vì sao lại đột nhiên xuất hiện... Có lẽ là chúng đã lợi dụng trận trấn Nhung thu hút sự chú ý của lực lượng đóng quân các nơi, lặng lẽ đi qua những địa phương phòng thủ kém để đến Kinh Châu. Bởi vì đại quân nước Hạ đang tiếp cận biên cương, những điểm đóng quân quanh Kinh Châu đều đã đến chi viện rồi, hàng phòng ngự của Kinh Châu cực kì yếu kém, không chịu nổi gót sắt chà đạp. Sợ là... Lành ít dữ nhiều."
Tình hình nguy cấp nhưng lại không nghe được chút tin tức nào từ sớm, thế thì chỉ có một khả năng, những điểm đóng quân xung quanh bao gồm cả thôn xá đều đã bị hại, không để lại một người sống nào để đến đây mật báo.
Đi qua nơi nào là chúng thẳng tay chém giết sạch ở nơi đó.
Quân địch xâm lược, đốt giết đánh cướp cũng không phải là điều gì hiếm lạ, nhưng mà không để lại người sống thì rõ ràng là không được bình thường, chứng tỏ lần này bọn chúng đến không chỉ để tống tiền, hơn nữa nhất định là lúc này sĩ khí đã rất cao, chỉ sợ là phải giết đến đỏ mắt mới thôi.
Một khi thành Kinh Châu bị phá, dù ông ta có dẫn đầu xin hàng thì tính mạng của chín mươi ngàn dân chúng trong thành cũng có mà giữ nổi.
Triệu Bạch Ngư: "Có chuẩn bị mà đến, âm mưu cũng bại lộ rồi, xem ra mục tiêu của Tang Lương Ngọc là Kinh Châu."
Đậu Hồng nói: "Tính ra trong thành cũng có gần bốn mươi ngàn binh mã, nhưng mà đội kỵ binh mạnh nhất của Đại Hạ đang ở đây, binh mã vây thành nói ít cũng phải hai ba mươi ngàn, vẫn chưa biết phía sau có quân chi viện hay không... Nếu như không có vũ khí công thành còn đỡ, vậy mà cuối cùng chúng lại đưa ra vũ khí công thành vô cùng cao cường! Rõ ràng Đại Hạ nổi tiếng là khuyết thiếu vũ khí công thành cơ mà! Nay chúng dùng đạn khí độc để tấn công, làm sao ta dám tự tiện mở cổng thành nghênh chiến chứ. Hình như đối phương đã ăn thuốc giải độc từ trước nên không sợ khói độc, bây giờ đang điên cuồng phá thành, chúng ta không thể không cử người canh cổng thành! Nhưng bây giờ mà lên cổng thành chính là đi chầu trời đấy!"
Ông ta gấp đến nỗi đi lòng vòng.
Triệu Bạch Ngư: "Tinh binh đều tụ họp ở đây, nôn nóng phá thành, còn lấy cả vũ khí công thành trước đây chưa từng có... Tang Lương Ngọc đưa Kinh Châu vào tình thế bắt buộc, chỉ sợ sau này còn có thêm quân Hạ đến góp sức! Phải động viên tất cả tướng sĩ và dân chúng trong thành: Quân địch tập kích, sống chết giữ lấy Kinh Châu!"
Tang Lương Ngọc vốn đánh nghi binh ở khu vực Tây Bắc, sau đó giả vờ tấn công những pháo đài quanh Thiên Đô Trại và trấn Nhung, điều một lượng binh mã thuận lợi tiến đến Kinh Châu, gióng trống khua chiêng hao phí binh lực, làm một loạt hành động thật thật giả giả chỉ vì Kinh Châu thôi sao?
Chúng sẽ chiếm được Kinh Châu nhưng không thủ được lâu, có thể chiếm thế thượng phong trong thời gian ngắn, tuy nhiên một khi tướng lĩnh các nhánh Tây Bắc nhận ra, ba bốn trăm ngàn quân từ bốn phương tám hướng đánh bọc sườn tới, chắc chắc có thể tiêu diệt được binh mã của Đại Hạ.
Đến lúc đó Đại Cảnh sẽ chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nhưng chắc chắn Đại Hạ phải dùng đất nước mình để kết thúc.
Trận chiến càn quét Tây Bắc này trông thế nào cũng không giống như là chỉ đến cướp đồ rồi tháo chạy...
"Tang Lương Ngọc là kẻ điên, Ngạc Khắc Thiện đánh giá như vậy, nếu như là lời của một phía thì không thể tin hết, nhưng Vương Nguyệt Minh cũng nói bóng gió như thế, vậy thì chứng tỏ ông ta là kẻ điên thật. Kẻ điên vốn đã khiến cho người ta sợ hãi, nhưng kẻ điên vừa thông minh vừa thiếu đạo đức thì chính là một quả bom hẹn giờ, không thể suy đoán suy nghĩ của ông ta theo cách bình thường được."
Triệu Bạch Ngư chắp tay đưa lưng về phía Đậu Hồng, cánh môi mấp máy, tiếng nhỏ như muỗi kêu, thay đổi lối suy nghĩ, nếu như y là một kẻ điên ham công danh, bội bạc, theo đuổi tên đuổi mà lừa dối cuộc đời, nếu như y là Tang Lương Ngọc, y sẽ hành động như thế này vì mục đích gì?
"Tang Lương Ngọc xa xứ vạn dặm, gánh chịu tiếng nhơ phản quốc, tận tụy trù tính vì Đại Hạ, nhưng từ quân thần cho tới dân chúng Đại Hạ đều không đối xử tốt với ông ta, trái lại luôn luôn đề phòng. Chắc chắn rồi, Tang Lương Ngọc oán hận Đại Cảnh, năm xưa vừa nương nhờ được nước Hạ đã không nhịn được bày ra mất trận chiến đánh bại triều đình của ta, sau đó dùng tất cả mọi thủ đoạn chính trị, nói lòng ông ta hướng về triều đình Đại Hạ, chẳng bằng nói ông ta vẫn luôn nhắm vào triều đình ta."
"... Ông ta vẫn luôn oán hận Đại Cảnh, oán hận Nguyên Phong đế vì tình riêng mà năm đó cắt đứt đường tương lai của mình, hại ông ta đơn độc phiêu bạt nơi xứ người, mà bây giờ Đại Hạ cũng phản bội ông ta... Tang Lương Ngọc là một kẻ tự phụ, nhất định sẽ không tìm kiếm nguyên nhân từ bản thân mình. Ông ta soán vị, in dấu danh nhơ trên sử sách, chỉ biết trách móc Hoàng đế và triều thần Đại Hạ, vậy nên sau khi soán vị mới thẳng tay chém chết những quý tộc phản đối mình, sau khi tùy tiện trút hết lòng thù hận ra, trong lúc tinh thần mất cân bằng nhất, đối tượng trả thù kết tiếp chính là Đại Cảnh. Nếu như lúc đó còn bóc trần được chuyện tiền trang Đại Thông, vấn đề của xưởng chế tạo vũ khí, lại truy ra được manh mối xuất phát từ Kinh Châu... Không ổn chút nào."
"Tang Lương Ngọc đắc vị bất chính, trong nước còn có Thác Bạt Minh Châu và các quý tộc không phục ông ta chính là mối đe dọa tiềm ẩn, trong lúc này ông ta lại phát động chiến tranh quy mô lớn, đào rỗng binh lực của hàng phòng ngự trong nước, huy động toàn bộ lực lượng, đây đều là thứ khiến ta cảm thấy ông ta đã chuẩn bị kéo quốc gia chết theo bất cứ lúc nào, mà trước khi chết còn phải để lại cho quân thần Đại Cảnh một bài học thê thảm đau đớn."
Thật là điên cuồng.
Suy đoán của y rất điên.
Nếu như y không đoán sai, thì Tang Lương Ngọc phải càng điên hơn nữa.
"Thành Kinh Châu không thể bại."
Một khi thành bại, theo như những gì mà y đoán được về mạch suy nghĩ của Tang Lương Ngọc lúc này, khả năng cao đối phương sẽ tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành.
"Chờ đêm xuống lập tức lệnh cho binh sĩ ra khỏi thành nghênh chiến, chọn mấy người thông minh lanh trí một chút trà trộn vào đó rồi chia ra từng cổng thành, chạy đến Hoàn Khánh, Nguyên Châu lấy viện binh." Dừng một chút, Triệu Bạch Ngư ngập ngừng nói: "Bảo với bọn họ, chuyến này cửu tử nhất sinh, nhưng chắc chắn triều đình sẽ thu xếp ổn thỏa cho người nhà của họ! Phía sau chúng ta là mạng sống của chín mươi ngàn dân chúng, chúng ta buộc với bọn họ, cầu mong thuận buồm xuôi gió, mọi việc đều thuận lợi!"
Đậu Hồng: "Tuân lệnh."
"Vũ khí công thành có uy lực cực mạnh như đạn khí độc và đạn gây cháy bình thường rất khó chế tạo, số lượng có hạn, sẽ không thể dùng tấn công trong thời gian dài, nhưng cần để các tướng sĩ thủ thành bảo vệ thể lực, cứ mỗi nửa khắc đồng hồ sẽ đổi một nhóm khác lên cổng thành, triệu tập tất cả thầy thuốc trong thành lại, gom góp dược thảo lại cất cùng một nơi, mau chóng nghiên cứu ra đơn thuốc giải dộc. Đặc biệt là là nguồn nước, kho lương trong thành, cần phải lệnh cho người trông coi cẩn thần, thấy người nào có hành tung mờ ám thì không cần phải hỏi lý do, bắt lại hết!"
Những điều này không cần Triệu Bạch Ngư dặn, Đậu Hồng cũng biết nên sắp xếp như thế nào.
Triệu Bạch Ngư nhắm mắt lại, đan hai tay vào nhau, cố gắng nhớ lại kế phá pháo mà y đã từng đọc trong sách lịch sử của đời trước.
"Thừng bảo vệ rào."
Đậu Hồng: "Đại nhân nói gì thế?"
Triệu Bạch Ngư mở mắt ra, "Gọi mấy người khéo tay một chút đến đây, lấy tất cả rơm rạ trong thành lại bện thành sợi dây cứng cáp, ta sẽ vẽ mẫu, ông bảo người ta dựa theo đó mà làm, sau đó lệnh cho một nhóm người đi khuấy bùn nhão. Quấn sợi dây này lên nóc tường thành rồi đắp bùn nhão lên, nó có thể chặn được pháo, đạn gây cháy và tất cả các loại pháo đá khác."
Cũng chẳng biết có thể chế ra được hay không nữa, cứ thử xem đã rồi tính.
***
Hoàng hôn vừa xuống, máy ném đá ngừng hoạt động, Kinh Châu mở cổng thành lớn, Đậu Hồng thúc ngựa đi trước: "Giết —— " Thoáng chốc khí thế như hồng, chém giết rung trời. Trên cổng thành, Triệu Bạch Ngư lệnh cho người di chuyển pháo, máy ném đá và hỏa tiễn ra, ném đạn gây cháy về phía quân địch ở xa, sau đó tiếp tục lệnh cho binh sĩ xếp một loạt mũi tên lửa ra hướng xuống phía dưới rồi bắn đi, thoáng chốc tên rơi như mưa, vút lên cao rồi rơi xuống.
Gói thuốc súng gắn với mũi tên sẽ bốc cháy ngay lập tức sau khi tiếp xúc với đích đến, cũng không thể xem thường uy lực của nó.
Mùi khói thuốc súng và mùi máu tanh gay mũi khiến Triệu Bạch Ngư cảm thấy hoa mắt chóng mặt, y dùng gói thuốc giúp tinh thần tỉnh táo lấy từ chỗ thầy thuốc ra bịt mũi lại, giơ tay hô to: "Kéo nỏ tầm xa!"
Nỏ tầm xa được kéo lên cổng thành thay thế cho đội hình hoả tiễn ban đầu, mũi tên lạnh lẽo nhắm ngay sau thiết kỵ, khi nó được kéo căng đến mức sẵn sàng phóng đi, Triệu Bạch Ngư lập tức ra lệnh: "Bắn!"
Nỏ tiễn xuyên qua màn đêm vô tận giống như cơn mưa rào xen lẫn với mùi khói từ thuốc súng tràn ngập trong không trung, phốc một tiếng xuyên qua áo giáp dày trên thân kỵ binh giáp nặng của Đại Hạ, kéo người ngã xuống ngựa lê thêm mấy mét nữa rồi bị vó ngựa giẫm đạp lên như đóng đinh, chẳng còn nhìn ra hình dạng gì. Đao kiếm không có mắt, nỏ tiễn từ trên trời rơi xuống thoáng chốc đã xuyên qua thân của vài con ngựa chiến, đồng thời khiến cho những con ngựa khác hoảng hốt, chúng hí vang cất cao vó lên hất ngã kỵ binh trên lưng xuống rồi giẫm đạp lên họ. Nhưng dù gì đó cũng lại kỵ binh giáp nặng tinh anh của Đại Hạ, chỉ một lát sau đã kiểm soát được ngựa chiến bị khủng hoảng, tiếp tục tấn công.
Đậu Hồng dẫn tám ngàn binh, tuy có thêm pháo và nỏ tiễn hỗ trợ cũng không thể chiếm thế thượng phong trước ba ngàn thiết kỵ, vào lúc này, mặt đất trước cổng thành run lên, tiếng ầm ầm ùn ùn kéo đến, tim Triệu Bạch Ngư đột nhiên chùng xuống, y cầm lấy mũi tên lửa phóng ra không trung, ánh lửa chiếu sáng phương xa, chỉ trong nháy mắt thôi là có thể thấy rõ được kia là một đội quân hùng hậu.
Viện binh quân Hạ!
"Rút quân!" Triệu Bạch Ngư hét vỡ cả giọng: "Rút quân ngay, đóng cổng thành! Ném hết pháo xuống dưới —— nhanh!!!"
Dường như trong cuốn họng có bọt máu tuôn ra, Triệu Bạch Ngư mặc kệ sự khàn đặc đau đớn đó, vừa chỉ huy vừa cầm lấy tên lửa bắn ra phía xa, dù cánh tay đau đến nỗi tê dại cũng không dám buông lỏng một giây phút nào, mãi đến khi Đậu Hồng dẫn binh lui vào trong thành, cổng thành đóng lại kịp lúc ngăn thiết kỵ bên ngoài, lòng ai nấy vẫn còn sợ hại mà nhìn về phía viện binh quân Hạ dày đặc ở đằng kia.
Triệu Bạch Ngư đứng bất động ở tư thế bắn tên, nhìn chằm chằm vào vị trí giữa đội quân phía dưới tìm kiếm tướng soái, nhưng y chỉ có thể nhìn thấy được một cỗ xe nhung đột ngột xuất hiện chính giữa quân Hạ, được bộ binh hạng nặng vây chặt xung quanh như nêm cối.
Trực giác nói cho y biết, người ngồi trên xe nhung chính là tướng soái của quân địch.
Đậu Hồng bò lên trên cổng thành, nhìn qua binh mã dày đặc phía dưới, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Đúng như ngài đoán, quả nhiên vẫn còn viện binh, mà chúng ta lại không biết chúng phái đi bao nhiêu binh mã đến vây đánh Kinh Châu."
Triệu Bạch Ngư không dám chớp mắt, giọng khàn khàn: "Kiểm tra những cổng thành khác xem có bao nhiêu binh mã đang bao vây, ông đoán xem tiếp theo quân địch sẽ tiếp tục đánh hỏa lực bọc sườn hay là lui về ba xá, nghỉ ngơi dưỡng sức."
Nuốt một ngụm nước bọt, y nói: "Ta đoán là sẽ tiếp tục cường công bằng hỏa lực."
==
Bản đồ tác chiến:
Năm nhánh Tây Bắc xếp thành một hàng, từ trái sang phải theo thứ tự là: Hi Hà, Kinh Nguyên, Hoàn Khánh, Phu Diên, Hà Đông (bốn khu vực đầu thuộc tỉnh Thiểm Tây.)
Kinh Châu, Nguyên Châu và Vị Châu liền kề nhau. Kinh Châu, Nguyên Châu và nhánh Hoàn Khánh cũng liền nhau, vì vậy nếu như Kinh Nguyên bị tập kích thì có thể tìm đến điểm đóng quân của Hoàn Khánh để cầu viện, bởi vì nó gần.
Phòng tuyến biên cương của Kinh Nguyên được thiết lập gần giống như hình chữ "V", có rất nhiều pháo đài (thành trì).
Quân Hạ đánh nghi binh ngay hai bên cụm pháo đài chữ "V" này, pháo đài Thiên Đô Trại ở bên trái, pháo đài trấn Nhung ở bên phải, đánh bại trấn Nhung tiến quân vào Vị Châu, đại quân thu hút hỏa lực ở Vị Châu, một đội quân khác thì lén lút bọc phía sau bao vây thành Kinh Châu.
Vũ khí chiến đấu:
• Máy ném đá, vũ khí công thành sắc bén thời cổ đại.
• Đạn khí độc, đạn gây cháy, tên lửa, pháo các loại thì có mặt vào thời Đại Tống.
• Thừng bảo vệ rào - Hộ tì ly sách (护陴篱索): Dùng thân cây lúa (rơm rạ) để bện thành một sợi dây cứng, chu vi khoảng 4 tấc, dài 34 thước, cứ 5 sợi nhỏ thì buộc lại thành một sợi to, buộc một đầu của sợi dây vào cột nhà, quấn lên trên xà nhà rồi đắp quanh các tầng lầu cho đến khi dây xuống tới mặt đất, sau đó đắp bùn nhão lên, tên lửa và pháo không thể đốt cháy, đến pháo đá nặng trăm cân cũng không làm được gì. Vừa nhẹ nhàng vừa không tốn tiền, cho nên được gọi là "Thừng bảo vệ rào".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top