CHƯƠNG 4


Bảo Diệp cúi đầu nhìn về phía nam nhân: "Có việc?"

"Ta thấy có rất nhiều bằng hữu đang tìm ngươi......" Đông Lăng Sách tươi cười càng mê hoặc người: "Cho nên, ta làm người tốt tới cùng đưa ngươi đi xuống một đoạn."

Hắn thoáng dùng sức kéo, đem người treo xuống dưới, sau đó, một tay bắt lấy cổ chân Bảo Diệp treo ở ban công.

Các nô lệ nhìn thấy Bảo Diệp như lúc nào cũng có thể ngã xuống, đều im bặt lại.

Bảo Diệp liếc cái xem thường, phía dưới mắng hắn lợi hại như vậy, rốt cuộc tên này tai nào nghe ra hắn cùng những nô lệ dưới kia là bằng hữu?

"Tiên sinh, người tốt sẽ làm việc này sao?"

"Đưa ngươi xuống tìm bằng hữu của ngươi là làm chuyện xấu sao? Vậy chúng ta chơi trò khác vậy."

Đông Lăng Sách quơ quơ Bảo Diệp trong tay như xách gà: "Ta ném ngưoi từ nơi này xuống, nếu như ngươi chết, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi bọn họ."

Bảo Diệp nhịn không được lại liếc mắt xem thường, nếu thật ném hắn xuống, đã chết rồi, mấy tên nô lệ kia tìm hắn gây phiền toái như thế nào?

Nhìn mình cách mặt đất 30m, hắn cũng hoa mắt: "Nếu ta không chết?"

"Nếu ngươi không chết......" Đông Lăng Sách nghiêm túc nghĩ: "Ta cùng ngươi chơi trò chơi nhỏ khác."

Bảo Diệp nói thầm nói: "Ta cảm thấy mình chết vẫn tốt hơn."

Có thể tùy ý ném người từ 30 mét xuống đất, lại còn tìm hắn chơi trò chơi nhỏ, tuyệt đối không phải người bình thường.

Bất quá, hồn phách của hắn không thể rời khỏi thân thể này, nếu là chết thật, có khả năng chính là chết đi, rốt cuộc vẫn là không có khả năng thay đổi vận mệnh huynh đệ hắn.

Đông Lăng Sách cũng mặc kệ hắn có đồng ý hay không, vẫn buông tay, Bảo Diệp nhanh chóng rơi xuống dưới.

Các nô lệ kinh hô một trận, người có lá gan tương đối nhỏ đều sợ hãi che mắt lại.

Ngay lúc mọi người cho rằng Bảo Diệp sẽ ngã thành một đống thịt nát, thì đột nhiên, hắn bắt lấy ban công bên cạnh, lưu loát xoay người vào trong.

Bảo Diệp đứng lên thả lỏng gân cốt, sau đó, cười với nô lệ phía dưới, vẫy vẫy tay: "Nhìn ta không chết, mọi người vui vẻ sao?"

Lời này khiến cho rất nhiều người tức giận.

"Nhổ vào, ai vui vẻ?"

"Sửu Nô, ngươi chỉ có thế này? Có gan liền xuống dưới."

"Rác rưởi, ngươi chạy được hôm nay, không chạy được ngày mai."

"Cầm thú......"

"Súc sinh......"

Bảo Diệp căn bản là không thèm để ý bọn họ mắng cái gì, vẫn như cũ cười tủm tỉm nói: "Xem mọi người ' khen ' ta ra sức như vậy, ta liền nhắc nhở các ngươi một câu, thời gian thông khí sắp kết thúc."

Các nô lệ thay đổi sắc mặt, vội vàng xoay người chạy trở về.

Đỗ Bằng cùng Tiểu Vĩ không cam lòng mà hung hăng trừng mắt nhìn Bảo Diệp, cùng nhau xoay người rời đi.

Bảo Diệp tay chống trên ban công, tính toán từ ban công bò xuống. Nhưng nghĩ đến, còn có một người không rõ thân phận ở trên lầu nhìn chằm chằm hắn liền thôi. Vì không muốn gây chú ý, hắn đành phải ngoan ngoãn từ cầu thang đi xuống.

Trên lầu, Đông Lăng Sách thấy Bảo Diệp không có thò người ra nhìn hắn nữa, liền nhàm chán xoay người dựa vào ban công.

Lãnh Trác_ cấp dưới của hắn, bưng hai ly rượu đi tới: "Chủ tử, ngài lại trêu đùa người."

Đông Lăng Sách cầm lấy ly rượu quơ quơ, khóe miệng gợi lên: "Là chính hắn đưa tới cửa, lại nói tiếp, tên nô lệ này còn rất có ý tứ, căn bản không giống nô lệ bình thường."

Nếu là nô lệ khác nhìn thấy người trên mặt không có dấu vết, tuyệt đối không dám làm càn như vậy.

"Có thể làm chủ tử vui vẻ là tốt rồi." Lãnh Trác giơ tay cùng hắn chạm ly.

Đông Lăng Sách giơ lên ly rượu đưa tới bên miệng nhẹ nhấp.

Lãnh Trác đang định nếm rượu cùng chủ tử, nhìn thấy dây tơ hồng ở tay áo của Đông Lăng Sách phát sáng, động tác đột nhiên dừng lại: "Chủ tử, dây tơ hồng của ngài tỏa sáng."

Đông Lăng Sách buông ly rượu nhìn về phía dây tơ hồng, nhăn chặt mày.

Lãnh Trác khó hiểu: "Chủ tử, nó sao lại phát sáng?"

Đông Lăng Sách nhấp môi không nói.

--------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top